“Vấn đề sẽ giảm bớt nhưng tổn thất là không thể tránh khỏi.” Niên Bách Ngạn trầm giọng: “Kỷ Đông Nham cũng có thể cắn ngược trở lại, nói anh tìm một con cừu non nhận tội để hãm hại cậu ta. Có lẽ cậu ta đang đợi chúng ta làm vậy, dù sao thì bây giờ cậu ta vẫn là người chiến thắng.”
Tố Diệp hiểu đạo lý này.
“Anh có chắc chắn mình làm được không?” Cô hỏi một câu.
Ở Nam Phi, gặp bao nhiêu khó khăn như thế anh cũng đã vượt qua. Hơn nữa cô cũng đã từng nghe Hứa Đồng kể về quá khứ của Niên Bách Ngạn. Anh đã trải qua không biết bao nhiêu sóng gió lớn nhỏ. Anh có thể ngồi vững trên vị trí tổng giám đốc Tinh Thạch, có thể gây dựng nó trở thành một vương quốc đá quý không phải chuyện nói giỡn vài câu là xong.
Tố Diệp luôn cảm thấy, trên đời này không chuyện gì có thể làm khó được anh.
Nhưng nghe xong câu hỏi ấy, Niên Bách Ngạn bỗng giơ tay lên vuốt nhẹ hàng mi cô, ngữ điệu nặng nề: “Diệp Diệp! Anh cũng có lúc lực bất tòng tâm, cũng có lúc không dám chắc chắn, em có tin không?”
Cô có tin không?
Thật ra, cô tin như vậy.
Anh là người luôn vạch rõ đường đi nước bước, thông minh, giỏi giang nhưng anh cũng chỉ là một người bình thường, không có ba đầu sáu tay, không có năng lực đặc biệt, thần thông quảng đại. Cô tin anh cũng có lúc bất lực, cũng có khi mịt mờ. Nhưng cô không muốn trả lời rằng mình tin, vì những lúc này, nếu ngay cả cô cũng thỏa hiệp thì tinh thần của Niên Bách Ngạn biết lấy nơi nào làm điểm tựa đây?
Cô kéo tay anh lại, đan mười đầu ngón tay vào nhau rồi nắm chặt, nói: “Em tin là bất luận gặp phải khó khăn gì rồi cũng sẽ có một ngày trời quang mây tạnh. Anh đừng cảm thấy mệt mỏi, vì anh còn có em, còn có gia đình của chúng ta mà.”
Đây là những lời ấm áp nhất Niên Bách Ngạn từng nghe. Anh sát lại gần, đặt lên môi cô một nụ hôn sâu.
Dịu dàng lăn qua, chất chứa cả đau khổ.
Tố Diệp vòng tay lên cổ anh, chủ động hôn lại anh.
Rất lâu sau anh mới buông cô ra, khẽ nói một lời cảm ơn.
Tố Diệp nhìn vào mắt anh, hỏi nhỏ:
Tiếp theo đây, Tinh Thạch sẽ thế nào?
Niên Bách Ngạn suy nghĩ gì đó rồi buông hai chữ: “Rất tệ!”
Một người đàn ông đã trải bao phong ba mà vẫn phải nói ra hai từ ấy, chứng tỏ Tinh Thạch thật sự sắp phải đối mặt với một đại họa. Nhưng, đám cổ đông kia định giương mắt nhìn Tinh Thạch gặp nguy sao?
“Nếu đã bắt đầu tệ hại rồi thì chúng ta ngược lại không còn gì phải sợ nữa, không phải sao?” Tố Diệp nói.
Khi còn chưa biết rõ sự tình, tâm lý của Tố Diệp rất bất an. Nhưng bây giờ, cô lại không thấy sợ hãi nữa. Có lẽ sau khi biết rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Như vậy còn tốt hơn bị kẻ khác hãm hại một cách mơ mơ hồ hồ. Ít nhất thì sau khi một chuyện đã xảy ra rành rành trước mắt, người ta cũng có thể tìm kiếm một đối sách rõ ràng nhất.
Niên Bách Ngạn nhìn cô: “Lẽ nào em không nghi ngờ anh chút nào sao?”
Tố Diệp lắc đầu, tháo dây an toàn rồi chủ động níu lấy cổ anh và nói: “Anh yêu! Tình yêu của em mù quáng lắm.”
“Có lúc mù quáng một chút cũng tốt!” Nói rồi anh cúi đầu, cắn lên môi cô.
Tố Diệp cũng bạo dạn hẳn, khẽ nói: “Em sẽ kề vai sát cánh cùng anh!” Dứt lời, cô chủ động chặn môi anh lại.
Niên Bách Ngạn ôm chặt lấy cô.
Hóa bị động thành chủ động…
Ngày hôm sau, trời đổ mưa, âm u, nặng nề.
Nhưng Kỷ Thị không bị thời tiết ảnh hưởng, vẫn bận rộn bình thường.
Sau khi quản lý bộ phận thị trường tới báo cáo với Kỷ Đông Nham dự tính tình hình cho sản phẩm mới thì di động của Kỷ Đông Nham đổ chuông.
“Niên Bách Ngạn thông báo buổi ra mắt sản phẩm mới sẽ bị hủy, chuyện này là thế nào?” Giọng nói ở đầu bên kia có vẻ nghiêm nghị.
Kỷ Đông Nham xoay ghế, nhìn thẳng ra dòng xe tấp nập ngoài cửa sổ, thản nhiên trả lời: “Bố! Bố đã nghỉ hưu rồi, sao vẫn còn quan tâm tới Niên Bách Ngạn vậy? Con mới là con trai bố, anh ta không phải.”
“Nhưng thực tế là cậu con trai quý tử của bố đã làm những việc khiến bố phải ngỡ ngàng.”
Kỷ Đông Nham giơ tay day day thái dương: “Nếu hôm nay đổi lại người bị thiệt hại là con, liệu bố có sốt sắng như thế này không?”
“Con đừng có quên, hai gia đình Niên Thị là bè bạn.”
“Nhưng Niên Bách Ngạn đã khi nào coi con là bạn bè chưa?” Kỷ Đông Nham cuộn chặt tay lại: “Con đã hết lần này tới lần khác chết hụt trong tay anh ta.”
“Cậu ấy cùng lắm chỉ khiến con bị mất tiền thôi. Còn con thì sao? Hành động lần này của con sẽ hủy hoại cả con người cậu ấy!” Đầu kia có vẻ không vui.
“Bố à! Bố cứ yên tâm nghỉ dưỡng đi, đừng lo lắng tới chuyện này nữa.” Kỷ Đông Nham không muốn tiếp tục vấn đề này.
Giọng nói kia trở nên chân thành: “Con trai à! Bố biết con muốn gì, nhưng cậu ấy là Niên Bách Ngạn, con không thể ép người quá đáng được.”
“Con chỉ muốn dùng một cách khác để hòa giải quan hệ giữa con và anh ta mà thôi.” Kỷ Đông Nham nhíu mày.
Không còn cách nào khác, đầu kia thở dài: “Bây giờ Kỷ Thị do con quản lý, bố quả thực cũng không có quyền can dự quá nhiều vào chuyện của con. Nhưng Đông Nham à! Con hãy nhớ cho kỹ. Làm người phải khoan dung, độ lượng, giữ lại đường lùi cho mình, đừng có tuyệt tình quá, nếu không người hối hận là con đấy!”
Kỷ Đông Nham bình tĩnh lại, khẽ đáp: “Con biết chừng mực!”
Bên đó biết không khuyên nổi anh, chỉ còn biết thở dài ngao ngán.
Cuộc điện thoại kết thúc, Kỷ Đông Nham nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt trở nên rất tối, hệt như vầng mây phía chân trời.
Có người gõ cửa.
Anh quay ghế lại, khẽ nói:
Vào đi!
Là Đinh Tư Thừa.
Kỷ Đông Nham thấy anh ta, bèn cười: “Ngồi đi!”
Sắc mặt Đinh Tư Thừa có chút khó coi. Anh ta ngồi xuống, cách anh một chiếc bàn làm việc.
“Hôm nay không phải ngày anh tới công ty. Sao? Anh cũng định đến chúc mừng tôi à?” Kỷ Đông Nham mỉm cười hỏi, sau đó lấy ra hai điếu thuốc lá, đưa một điếu cho Đinh Tư Thừa.
Đinh Tư Thừa không nhận. Kỷ Đông Nham bèn châm thẳng điếu của mình lên, rít một hơi rồi nhả khói.
Chẳng mấy chốc, khói thuốc nồng nặc bay khắp nơi.
Đinh Tư Thừa hỏi thẳng: “Buổi ra mắt sản phẩm mới của Tinh Thạch là thế nào?”
Anh ta đọc báo mới biết nó đã bị hủy.
Nghe được tin ấy, việc Đinh Tư Thừa nghĩ tới đầu tiên là sản phẩm mới của Kỷ Thị. Anh ta không phải kẻ ngốc. Niên Bách Ngạn là người làm việc chu toàn, tuyệt đối không vô duyên vô cớ hủy bỏ buổi ra mắt.
“Đó là chuyện của Niên Bách Ngạn, làm sao tôi biết được?” Kỷ Đông Nham nửa đùa nửa thật.
Đinh Tư Thừa đứng bật dậy, trừng mắt nhìn Kỷ Đông Nham: “Sản phẩm mới của Kỷ Thị có phải của Tinh Thạch hay không?”
Kỷ Đông Nham bình thản nhìn anh ta rồi đáp: “Anh đã đoán ra rồi còn tới hỏi tội tôi làm gì?”
Nghe xong, Đinh Tư Thừa sửng sốt, nhìn Kỷ Đông Nham với vẻ khó tin, như nhìn một người xa lạ. Rất lâu sau, anh ta nghiến răng, thấp giọng nói: “Kỷ Đông Nham! Cậu làm vậy sẽ kéo tôi xuống nước! Cậu không biết làm vậy nghĩa là gì sao? Là tội phạm thương mại!”
“Bằng chứng đâu?” Kỷ Đông Nham buông một câu nhẹ bẫng.
Đinh Tư Thừa á khẩu, một lúc sau mới nheo mắt: “Cậu mua chuộc người của Tinh Thạch?”
“Người muốn đối phó với Niên Bách Ngạn nhiều như vậy, có cần tôi mua chuộc không?” Kỷ Đông Nham hỏi ngược lại.
“Nhưng ban đầu chúng ta đã nói rõ, cái tôi cần là Diệp Uyên mất chức chứ không phải Niên Bách Ngạn.” Đinh Tư Thừa nhíu mày: “Tôi và cậu là người cùng hội cùng thuyền. Cậu muốn làm gì ít nhất cũng phải nói trước cho tôi biết một câu chứ? Bây giờ cậu làm vậy, không còn nghi ngờ gì, chắc chắn là muốn loại Niên Bách Ngạn ra. Thế còn Diệp Uyên thì sao? Hắn ta sẽ càng ngồi vững vàng cái ghế chủ tịch.”
Kỷ Đông Nham cười. Làn khói như mơ hồ che đi gương mặt và đôi mắt anh.
“Tư Thừa! Tôi cảm thấy ngay từ đầu chúng ta đã đi tới thống nhất rồi. Muốn khiến Diệp Uyên toi đời thì trước hết phải khiến Niên Bách Ngạn toi đời. Trình tự này không phải anh không biết.”
Đinh Tư Thừa siết chặt tay: “Vậy tiếp theo đây cậu có kế hoạch gì?”
“Tôi có kế hoạch gì ư?” Kỷ Đông Nham đặt điếu thuốc sang một bên: “Vậy thì phải xem Niên Bách Ngạn có thể tìm đường sống sót không thôi.”
“Thế là ý gì?”
Kỷ Đông Nham nhìn anh ta: “Bây giờ Tinh Thạch nhất định đang như một mớ bòng bong. Tôi muốn xem xem Niên Bách Ngạn sẽ dùng bàn tay của mình tạo nên điều kỳ diệu như thế nào.”
“Kẻ nội gián đó…”
Kỷ Đông Nham giơ tay ngắt lời anh ta: “Người này tuyệt đối không vì tiền mà đứng về phía Niên Bách Ngạn đâu, thế nên anh cứ yên tâm, anh sẽ không bị tôi kéo xuống nước đâu.”
Đinh Tư Thừa nhìn anh rất lâu mới hỏi: “Cậu còn bao nhiêu kế hoạch giấu tôi nữa?”
Kỷ Đông Nham bật cười: “Đinh Tư Thừa! Ngay từ đầu chúng ta cũng đâu có yêu cầu đôi bên phải sòng phẳng, thẳng thắn?”
Đinh Tư Thừa nghiến răng kèn kẹt: “Kỷ Đông Nham! Tốt nhất là cậu nhớ kỹ cho tôi. Mục tiêu của tôi chỉ có Diệp Uyên thôi. Còn những người khác không liên quan tới tôi.”
Kỷ Đông Nham cười hững hờ: “Làm việc không thể quá nôn nóng. Chuyện này sẽ giống như hiệu ứng domino. Tôi đã nói với anh rồi. Niên Bách Ngạn không còn thì Diệp Uyên cũng không còn. Diệp Uyên không còn thì Tinh Thạch sẽ sụp đổ.”
Cơn mưa đã rả rích cả ngày trời. Tới buổi tối, trời vẫn chưa có dấu hiệu tạnh ráo, mà ngược lại càng mưa to hơn.
Tinh Thạch, sau khi trải qua một ngày náo loạn, khoảng hơn mười giờ tối, Niên Bách Ngạn đã tập hợp đầy đủ người nhà họ Diệp. Ngoại trừ Diệp Hạc Thành vì Diệp Lan lại lên cơn nghiện mà phải ở nhà túc trực thì Nguyễn Tuyết Mạn, Diệp Uyên, Diệp Ngọc, Lâm Yêu Yêu, Nguyễn Tuyết Cầm và Tố Diệp đều có mặt.
“Đầu tiên, tôi chân thành xin lỗi về sự cố bản thiết kế bị đánh cắp lần này, cũng chấp nhận chịu toàn bộ trách nhiệm.” Sau khi trình bày lại toàn bộ sự tình cho những người ngồi đó nghe, đầu tiên Niên Bách Ngạn tỏ rõ thái độ rồi nói: “Hiện giờ, hội đồng quản trị bắt đầu chính thức can dự vào công việc quản lý của tôi. Kế hoạch tạm dừng sản phẩm mới mà họ đưa ra rõ ràng là đã khiến Tinh Thạch chịu một tổn thất nặng nề hơn nữa. Cả ngày hôm nay, bộ phận khách hàng đã nhận hơn một ngàn cuộc điện thoại khiếu nại, rất nhiều trong số đó tới từ các khách hàng lâu năm. Nếu hội đồng quản trị còn tiếp tục can dự như vậy, vậy thì gánh nặng của Tinh Thạch sẽ càng thêm nặng. Nói một cách khác, họ chỉ muốn bảo vệ túi tiền hiện giờ của mình, mà không muốn san sẻ trách nhiệm. Đương nhiên, tâm trạng của họ tôi có thể thông cảm. Tuy nhiên không thể bảo toàn được tất cả mọi chuyện. Họ hoàn toàn không thông thạo việc kinh doanh trên thương trường. Nhất là quy luật thị trường hiện nay.”
Nguyễn Tuyết Mạn tuy không hiểu mấy chuyện kinh doanh, nhưng khi nghe chuyện bản thiết kế sản phẩm mới của Tinh Thạch bị ăn cắp cũng vô cùng chấn động. Dẫu bà ta còn nhiều điều bất mãn với Niên Bách Ngạn nhưng vẫn chọn cách im lặng.
Nguyễn Tuyết Cầm có vẻ không mấy chú tâm. Sắc mặt bà ta không tốt cho lắm. Xem ra bà ta đang phân tâm vì chuyện của Diệp Lan, không còn hơi sức quan tâm tới chuyện sản phẩm mới của Tinh Thạch nữa.
Nét mặt Diệp Ngọc lạnh như băng, vô cùng hờ hững.
Lâm Yêu Yêu thấy những người khác không lên tiếng, cũng không tiện nói gì. Cô ấy cúi đầu, nhẹ nhàng xoa xoa cái bụng của mình.
Còn Diệp Uyên, sau một lúc trầm mặc thì hỏi: “Bách Ngạn! Cậu có cách gì?”
Anh ấy không biết làm sao để quản lý Tinh Thạch. Cả đời này, chuyện duy nhất khiến anh ấy tự hào là nắm vững máy bay trong lòng bàn tay và cưới được người con gái mình yêu làm vợ. Về cơ bản mà nói, Diệp Uyên càng mong muốn mình được sinh ra trong một gia đình bình thường hơn, chứ không phải gắn mác con trai trưởng nhà họ Diệp và chủ tịch Tinh Thạch.
Nhưng Tinh Thạch xét cho cùng vẫn là của nhà họ Diệp, anh ấy cũng không thể cứ thế nhìn nó diệt vong.
“Cách làm của tôi rất đơn giản. Mỗi một vị nắm giữ cổ phần nhà họ Diệp ngồi đây có thể chuyển nhượng lại từ một tới hai phần trăm cho tôi. Đương nhiên tôi sẽ mua lại với giá cao gấp mười lần giá thị trường, sẽ không để mọi người thiệt thòi.” Niên Bách Ngạn nói rõ từng chữ.
“Gì cơ? Không được!” Nguyễn Tuyết Mạn không nhịn được nữa, cao giọng nói: “Đây chẳng phải là cậu thu mua trá hình sao?”
Diệp Ngọc cũng nhìn Niên Bách Ngạn bằng ánh mắt cảnh giác.
Nguyễn Tuyết Cầm nghe xong câu ấy cũng nhìn anh với ánh mắt khó hiểu.
Diệp Uyên không nói gì, chỉ im lặng.
“Tôi bắt buộc phải bảo đảm cổ phần nhà họ Diệp trong tay tôi cao hơn các cổ đông lão thành khác, như vậy mới có thể nắm giữ toàn bộ hội đồng quản trị, can dự vào quyết định của họ.” Niên Bách Ngạn thành thật nói: “Bởi vì bây giờ cho dù Diệp Uyên có cho tôi toàn quyền quản lý công ty, họ vẫn tiếp tục phủ quyết. Việc tôi muốn làm rất đơn giản, đó là phải khiến họ im lặng.”
Diệp Ngọc lạnh lùng hừ một tiếng: “Niên Bách Ngạn! Anh suy nghĩ quá ngây thơ hay thật sự coi người nhà họ Diệp chúng tôi là kẻ ngốc vậy? Ân oán của anh với nhà họ Diệp bây giờ có ai là không biết? Anh tính toán trăm phương ngàn kế, thận trọng từng bước, chẳng phải vì muốn nuốt gọn Tinh Thạch hay sao? Chuyện bản thiết kế bị đánh cắp do anh vừa ăn cướp vừa la làng phải không? Nếu không một bản vẽ được bảo mật cao như vậy sao có thể bị người khác nhìn thấy? Bây giờ anh bắt tất cả người nhà họ Diệp đều nhượng cổ phần, chẳng phải là đã giăng sẵn lưới chờ chúng tôi chui đầu vào sao? Kế hoạch của anh đúng là chặt chẽ, không có một chút sơ hở nào.”
“Diệp Ngọc! Chị nói chuyện đừng có quá đáng.” Tố Diệp không nhẫn nhịn được. Cô đương nhiên là phải giúp Niên Bách Ngạn rồi.
Diệp Ngọc thấy Tố Diệp lên tiếng, càng thêm tức giận: “Tố Diệp! Cô là người phía nào thế hả? Cô đừng có đứng sai đội đấy. Cho dù cô có không muốn thừa nhận, thì trong người cô vẫn chảy dòng máu của nhà họ Diệp, chứ không phải dòng máu của nhà họ Niên đâu. Đúng là cô đã làm vợ Niên Bách Ngạn, nhưng trên chiến trường còn không nói tới tình nghĩa cha con, huống hồ là thương trường? Cô tưởng anh ta yêu cô mới lấy cô thật sao? Ngay từ ngày đầu tiên anh ta bước chân vào Tinh Thạch, anh ta đã bắt đầu kế hoạch báo thù của mình. Anh ta lấy cô vì lý do rất đơn giản, vì đã tính chuẩn rằng cô sẽ giúp đỡ anh ta những lúc quan trọng, ví dụ như bây giờ. Nếu tất cả chúng tôi đều không đồng ý với cách làm của anh ta, vậy thì Tố Diệp, cô sẽ ngu ngốc mang hết cổ phần của mình chuyển cho anh ta, tôi đoán không sai chứ?”
Những lời nói của Diệp Ngọc quả thực rất có lý, có căn cứ, có lý lẽ. Nếu là một người bình thường thì đã tán đồng với cô ta từ lâu mà nghi ngờ những âm mưu, toan tính của Niên Bách Ngạn. Nhưng người nghe những câu ấy là ai? Đối phương là Tố Diệp, người đã trải qua không biết bao nhiêu chuyện cùng Niên Bách Ngạn, lại cộng thêm tính khí ương bướng, một khi đã tin ai là sẽ tin tới cùng, thế nên mấy lời của Diệp Ngọc đối với cô chẳng có chút tác dụng nào.
“Không sai! Cô nói hoàn toàn chính xác. Nếu các vị ngồi đây không ủng hộ đề nghị của Bách Ngạn, không sao cả, tôi sẽ ủng hộ anh ấy tới cùng.” Tố Diệp tiếp lời đúng kiểu của Diệp Ngọc, ngữ khí kiên quyết: “Trong tay tôi cũng có cổ phần của nhà họ Diệp, tới lúc đó tôi sẽ nhượng lại hết cho Bách Ngạn. Cổ đông của nhà họ Diệp ư, cô đây làm chán rồi!”
Diệp Ngọc vừa nghe đã lập tức phẫn nộ trừng mắt: “Tố Diệp! Cô đừng có không biết tốt xấu!”
“Người không biết tốt xấu là chị!”
Niên Bách Ngạn phát đau đầu vì cuộc cãi vã của họ. Anh vội vàng can ngăn. Diệp Uyên cũng nhíu mày nói: “Được rồi! Lúc này rồi còn cãi cọ gì nữa?”
Diệp Ngọc tức giận siết chặt chiếc cốc, không nói nữa.
Tố Diệp bình tĩnh nhìn Diệp Uyên rồi đảo mắt một vòng: “Những lời vừa rồi của tôi không phải nói trong lúc tức giận. Đây chính là quyết định của tôi.”
“Diệp Diệp!” Đương nhiên Niên Bách Ngạn rất cảm động, nhưng sự việc không giống trước đây. Anh không thể để cô bị người khác nói ra nói vào, bèn dịu giọng nói: “Anh không đồng ý em chuyển nhượng toàn bộ cổ phần của nhà họ Diệp.”
“Bách Ngạn…”
“Không được là không được!” Sự lo lắng của Niên Bách Ngạn là có lý. Một khi Tố Diệp làm vậy, vậy thì cô chắc chắn sẽ trở thành cái gai trong mắt người nhà họ Diệp, thậm chí còn bị rất nhiều các cổ đông khác nhiếc móc. Các phóng viên bên ngoài sẽ bình luận thế nào cô càng không biết. Tuy rằng họ đúng là quan hệ vợ chồng, nhưng việc giữ cổ phần tuyệt đối không thể đánh giá dựa trên mối quan hệ ấy.
Mục đích anh đề nghị như vậy rất đơn giản. Nếu người nhà họ Diệp lần lượt chuyển nhượng cổ phần thì cũng có nghĩa họ tiết chế hội đồng quản trị, sẽ khiến các cổ đông lớn tuổi hiểu được thái độ của nhà họ Diệp. Nhưng nếu chỉ có mình Tố Diệp chuyển nhượng, hơn nữa lại còn là toàn bộ, vậy thì chắc chắn sẽ khiến hiểu lầm của họ càng thêm sâu sắc, sau này sẽ càng có cơ hội liên kết lại hoặc uy hiếp nhà họ Diệp đưa ra những quyết định bất lợi.
Phải thuyết phục từng người trong nhà họ Diệp chuyển nhượng cổ phần vốn dĩ là một chuyện rất khó. Niên Bách Ngạn đã chuẩn bị sẵn tâm lý này.
Tố Diệp còn muốn nói gì đó, nhưng bị Niên Bách Ngạn ra hiệu im lặng.
Lâm Yêu Yêu cũng chịu không nổi thái độ của Diệp Ngọc, phải lên tiếng: “Tuy rằng tôi là người mang họ ngoài, nhưng vẫn muốn nói một câu. Bây giờ là khoảng thời gian đặc biệt. Mà thực tế là, mọi người chỉ có thể phối hợp với tổng giám đốc Niên mới có thể vượt qua khó khăn. Tôi không muốn nói những cổ đông đó có gì không tốt, nhưng rõ ràng quyết định của họ đã khiến số lượng cuộc gọi khiếu nại trong ngày hôm nay gia tăng. Tôi cũng đã làm việc ở Tinh Thạch hơn một năm rồi, chưa bao giờ thấy bộ phận khách hàng phải lên tiếng oán trách. Nếu đây là kế hoạch của tổng giấm đốc Niên, vậy thì việc gì hôm nay còn phải tập hợp mọi người ở đây để bàn bạc nữa? Anh ấy bảo Tố Diệp chuyển thẳng cổ phần cho mình là được rồi.”
Diệp Ngọc cười khẩy: “Cô mới tới nhà họ Diệp bao lâu? Ra dáng bà chủ gia đình nhanh vậy sao?”
Lâm Yêu Yêu nghẹn lời, nét mặt gượng gạo.
Diệp Uyên không vui, nhìn về phía Diệp Ngọc: “Cô ấy là con dâu trưởng của nhà họ Diệp, có quyền nói những lời này.”
Diệp Ngọc lạnh lùng nhìn Diệp Uyên: “Em thấy anh quá lụy tình thành ra nhụt chí rồi.”
Sắc mặt Diệp Uyên càng lúc càng khó coi: “Em vẫn chưa chịu thôi phải không?”
“Mọi người không cần tranh cãi vì đề nghị của tôi nữa.” Niên Bách Ngạn ngắt lời hai người đang đối chọi gay gắt, khẽ nói: “Nếu đã như vậy, thì chúng ta có thể làm thế này. Cổ phần mọi người chuyển nhượng có thể coi như tạm thời cho tôi mượn, tới lúc đó có thể bảo bên pháp vụ soạn một hợp đồng có liên quan. Đợi giai đoạn khó khăn này qua đi, tôi sẽ hoàn trả lại đầy đủ.”
Đây cũng là cách vẹn toàn nhất mà anh có thể nghĩ ra.
Nguyễn Tuyết Mạn nghe xong cách này, suy nghĩ rồi gật đầu: “Tôi cảm thấy như vậy còn được.” Cổ phần trong tay bà ta đã từng bị Diệp Hạc Phong thu lại, nhưng dẫu sao Diệp Uyên và Diệp Ngọc vẫn là con của bà ta, bà ta cũng phải nắm chặt mới được.
Diệp Ngọc lạnh nhạt nói: “Mọi người đừng có dễ dàng tin lời anh ta.”
Lúc này Nguyễn Tuyết Cầm mới lên tiếng: “Tôi không có ý kiến gì. Nhưng những người nắm giữ cổ phần nhà họ Diệp còn có Diệp Hạc Thành và Diệp Lan không tới. Chúng ta có phải cũng nên nghe ý kiến của họ không? Nhưng vấn đề bây giờ là… tình hình của Diệp Lan mọi người cũng biết đấy…”
Diệp Uyên có phần mệt mỏi, nói thẳng: “Tôi không có ý kiến gì. Đừng nói là mượn tạm, cứ chuyển nhượng hẳn của tôi cũng không thành vấn đề. Nói thật là, tôi không giỏi trong việc quản lý Tinh Thạch, cũng không muốn nó bị hủy hoại trong tay tôi.”
Nguyễn Tuyết Mạn lén kéo vạt áo Diệp Uyên.
Diệp Uyên không màng.
“Tôi sẽ chuyển nhượng cổ phần cho Bách Ngạn, cộng thêm của anh cả, cho dù mọi người không đồng ý cũng không có ý nghĩa gì nữa.” Tố Diệp lạnh lùng nói.
Niên Bách Ngạn khoác tay qua vai Tố Diệp, trái tim nghẹn lại.
Diệp Uyên ngẩng đầu nhìn Niên Bách Ngạn: “Cứ quyết định vậy đi! Sáng sớm mai sẽ bảo bên pháp vụ soạn hợp đồng. Bách Ngạn! Tôi tin cậu nhất định có thể giúp Tinh Thạch vượt qua cửa ải này. Còn những người khác, nếu mọi người cũng tin tưởng Bách Ngạn thì sáng sớm mai hãy tới công ty ký hợp đồng.”
Diệp Ngọc lại cười khẩy.
Nét mặt Nguyễn Tuyết Mạn khá phức tạp.
Còn Nguyễn Tuyết Cầm thì gật đầu: “Tôi sẽ tới, tính cho tôi một phần. Tối nay về nhà tôi sẽ khuyên Hạc Thành. Diệp Lan chắc chắn không thành vấn đề.”
Niên Bách Ngạn thở phào: “Cảm ơn mọi người!”
Chỉ cần anh có được quyền chủ động, vậy thì việc lấy lại danh tiếng của Tinh Thạch có lẽ không thành vấn đề. Một khi ký hợp đồng thành công, anh sẽ là cổ đông nắm trong tay hai phần cổ phần lớn của cả hai nhà Niên Diệp, cũng tức là cổ đông lớn nhất Tinh Thạch, trở thành chủ tịch. Chuyện này đối với bên ngoài mà nói, khi hội đồng quản trị của Tinh Thạch có sẽ biến đổi to lớn, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của nhiều người, vậy thì cũng sẽ mang lại niềm tin cho các khách hàng thân thiết.
Là thành hay bại, phải trông chờ vào ngày mai thôi.
Thời gian không còn sớm nữa, cuộc họp không mấy vui vẻ này cũng nên giải tán rồi.
Nguyễn Tuyết Cầm vì lo lắng cho tình hình của Diệp Lan nên sau khi tạm biệt mọi người đã vội vàng đi về trước. Diệp Uyên và Lâm Yêu Yêu định đưa Nguyễn Tuyết Mạn và Diệp Ngọc về, Diệp Ngọc bèn nói: “Mọi người về trước đi, tôi có chuyện muốn nói với Niên Bách Ngạn.”
Diệp Uyên khó xử, nhìn Diệp Ngọc: “Em đừng bướng nữa!”
Diệp Ngọc nhìn Niên Bách Ngạn bằng ánh mắt sắc lạnh: “Không làm lỡ dở thời gian của anh chứ?”
Niên Bách Ngạn còn chưa lên tiếng, Tố Diệp đã nói: “Diệp Ngọc! Có chuyện gì ngày mai nói đi!”
“Sao? Sợ tôi ăn thịt chồng cô à?” Diệp Ngọc bật cười: “Yên tâm đi, tôi không có cảm hứng với đàn ông!”
Tố Diệp lườm cô ta, đang định phản kích thì Niên Bách Ngạn nhẹ nhàng nói với cô: “Em về xe đợi anh trước, nghe lời!” Dứt lời, anh đưa chìa khóa xe cho cô.
Tố Diệp rất không muốn đi nhưng ngại Niên Bách Ngạn bèn hậm hực đón lấy chìa khóa, đi thẳng ra ngoài, không quay đầu lại.
Sau khi Tố Diệp rời khỏi, Diệp Uyên nói với Nguyễn Tuyết Mạn: “Mẹ! Con đưa mẹ về trước.”
Nguyễn Tuyết Mạn gật đầu. Khi đi ngang qua Diệp Ngọc, bà ta thấp giọng nói: “Nếu con không muốn chuyển nhượng thì coi như cho vay, đừng có cứng rắn quá!”
Diệp Ngọc không lên tiếng.
Ra khỏi Tinh Thạch, lên xe rồi, Diệp Uyên hỏi Nguyễn Tuyết Mạn: “Mẹ! Hôm nay thái độ của mẹ khá thoải mái đấy.”
“Con phải biết rõ, mẹ chỉ đồng ý con cho vay tạm thôi. Con chuyển nhượng cổ phần cho Niên Bách Ngạn, cho dù chỉ 1% cũng không được. Con không nhìn thấy thái độ của Nguyễn Tuyết Cầm sao? Chắc chắn là bà ta đồng ý rồi. Nếu cả con cũng chuyển nốt, thế thì con sẽ mất hoàn toàn vị trí chủ tịch. Sau này Niên Bách Ngạn là người nắm giữ, còn nguy hiểm hơn cả bây giờ.”
Lâm Yêu Yêu ngồi bên chỉ lắng nghe, không phát biểu ý kiến.
“Mẹ đồng ý để con cho cậu ta vay tạm. Nói thật lòng, mẹ chỉ sợ Niên Bách Ngạn có dã tâm với Tinh Thạch. Mấy lời Diệp Ngọc nói lúc trước cũng không phải không có lý. Nhưng tình hình bây giờ chỉ có cậu ta mới giải quyết được. Thế nên bây giờ mà Niên Bách Ngạn rời khỏi Tinh Thạch, thì khác nào vứt cả một mớ hổ lốn lại cho Tinh Thạch, rất không có lợi cho việc phát triển của Tinh Thạch trong tương lai.” Nguyễn Tuyết Mạn tiếp tục nói.
Diệp Uyên lắc đầu chẳng biết nói sao. Anh khởi động xe rồi nói: “Việc cho mượn cổ phần vốn dĩ chưa từng xảy ra trên thương trường. Để người ngoài biết được thì sẽ cười chê Tinh Thạch chúng ta, chưa biết chừng sau lưng còn nói chúng ta lúc cần thì tôn người ta lên, khi không cần thì dìm người ta xuống đấy.”
“Người khác thích nói gì thì nói. Mẹ chỉ muốn nhà họ Diệp chúng ta giữ lại được tấc đất nhỏ nhoi cho mình, vậy cũng sai sao?” Nguyễn Tuyết Mạn nói.
Diệp Uyên cũng không muốn tiếp tục tranh cãi với bà nữa. Cũng may ít nhất thì hôm nay bà cũng không cương quyết phản đối tới cùng…