Q.14 – Chương 604: Chị Đúng Là Đồ Dở Người

Chị Đúng Là Đồ Dở Người

Joey lại một lần nữa tới tìm Tố Diệp. Đây là chuyện cô đã dự đoán từ trước.

Tố Diệp đang có khách nên Lý Thánh Đản đón tiếp Joey. Tới tận trưa, Lý Thánh Đản gõ cửa, thần thần bí bí nói rằng cô tiểu thư ngoài kia vẫn khá cố chấp.

Tố Diệp nhướng mày, ngỡ ngàng hỏi:

Vẫn đang đợi ở ngoài à?

Lý Thánh Đản gật đầu.

Tố Diệp nhìn đồng hồ. Trời đất ơi! Cô nhóc đó đợi tới hơn hai tiếng đồng hồ.

Cũng đúng lúc tới giờ ăn trưa. Hết cách, cô đành phải ra ngoài đối mặt với Joey.

Nhà hàng được lựa chọn ở gần Liêm Chúng. Đồ ăn ở Sanlitun vốn rất đa dạng, các nhà hàng cũng la liệt, đủ loại, nhưng đồng thời khách hàng cũng vô cùng nhiều. Joey là một thiên kim tiểu thư, đương nhiên sẽ không chen lấn tới căng tin như những nhân viên công sở. Cô ta đã đặt sẵn bàn ở một nhà hàng Pháp, nằm tại đường Bắc Sanlitun, khá vắng người.

Từng món điểm tâm tinh xảo được bưng lên khiến Tố Diệp vừa nhìn đã cảm thán.

Giữa trưa, ăn món Pháp làm gì chứ.

Nhưng đã có người mời thì Tố Diệp cũng chẳng làm khách. Cô vẫn giữ được phong thái tao nhã đồng thời cũng gọi được không ít món thường ngày mình thích ăn.

Trông Joey vẫn ngoan ngoãn như thế.

Phải! Cô ta ngoan ngoãn nhưng suy nghĩ thì chưa chắc đã biết điều.

“Chúng ta đi thẳng vào chuyện chính đi. Thời gian nghỉ trưa rất ít, chiều nay tôi còn có khách hàng.” Tố Diệp vừa ăn vừa nói.

Joey buông dĩa xuống, nhìn Tố Diệp: “Thật ra chị đã đoán trước tôi có thể sẽ tới tìm chị, đúng không?”

“Bách Ngạn đã trở mặt với bố cô. Người sốt sắng nhất có lẽ là cô. Đương nhiên cô sẽ tới tìm tôi.” Tố Diệp cười, thản nhiên nói.

“Cũng có nghĩa chị nắm rất rõ tình hình bây giờ của Niên Bách Ngạn.” Ánh mắt Joey trông có vẻ rất nghiêm túc: “Bây giờ không có mấy công ty dám mời anh ấy.”

Tố Diệp khẽ cười: “Cũng tức là thật ra cô vẫn muốn khuyên tôi rời xa Niên Bách Ngạn phải không?”

“Chị đâu có giúp gì được anh ấy, hà tất phải làm anh ấy thêm vướng bận chứ?”

Tố Diệp nhướng mày: “Giờ anh ấy đã tay trắng. Joey! Cho dù cô muốn ở bên cạnh Niên Bách Ngạn, bố cô cũng chưa chắc đã đồng ý!”

“Nếu anh ấy tiếp tục ở bên cạnh chị mới là đánh mất tất cả. Nhưng chỉ cần ở bên tôi thì mọi chuyện sẽ khác. Bố tôi không thể nào làm khó con rể của mình chứ?”

Tố Diệp cảm thấy nực cười: “Cô kỳ lạ quá đấy Joey ạ! Hôn nhân đối với cô mà nói chẳng qua chỉ tạo dựng trên cơ sở lợi ích thôi sao? Bây giờ người có nhiều tiền hơn Niên Bách Ngạn nhiều vô số kể. Tại sao cô cứ chăm chăm nhằm vào anh ấy thế hả? Cứ lấy Kỷ Đông Nham ra làm ví dụ, giá trị của anh ta bây giờ chẳng biết đã gấp bao nhiêu lần rồi.”

Joey thở dài: “Niên Bách Ngạn có năng lực, điều này quan trọng hơn của cải.”

Tố Diệp chỉ cười, không nói nữa.

Joey đã nói đúng một câu. Người đàn ông có khả năng tạo ra tiền của mới là đáng quý nhất.

“Thật ra bố tôi rất xem trọng năng lực của anh ấy, cũng muốn anh ấy tới giúp.” Joey nói lấp lửng.

Tố Diệp rất thông minh. Cô từ tốn bổ sung nốt câu sau: “Tiếc là, Niên Bách Ngạn không đồng ý.”

Joey im lặng.

Tố Diệp cũng ăn kha khá rồi. Khi đồ ngọt được mang lên, cô nói thẳng: “Thái độ của tôi đã rất rõ ràng ngay từ buổi gặp lần trước rồi. Tôi sẽ không rời xa Niên Bách Ngạn! Thế nên, cô từ bỏ đi!”

“Bây giờ có cách giúp Niên Bách Ngạn hồi sinh, nhưng liều thuốc cứu mạng đó không phải là chị, Tố Diệp!”

“Ồ?” Tố Diệp cười khẩy: “Nếu thế thì cứ để Niên Bách Ngạn chết luôn đi!”

Joey sửng sốt: “Cái… Cái gì?”

Tố Diệp cười rất vô tội: “Joey à! Nói luôn để cô hiểu, thật ra tôi vốn không sợ Niên Bách Ngạn phá sản, càng không sợ tiền đồ sau này của anh ấy gặp trắc trở. Vì tiền tôi có đủ để hai chúng tôi sinh sống. Thậm chí có thể nói rằng, chỉ cần tiền lương của một mình tôi thôi cũng đã đủ bảo đảm cho tôi và anh ấy sống nốt quãng đời còn lại mà không phải lo ăn lo mặc. Trừ phi cô có bản lĩnh khiến tôi không trụ được trong ngành này nữa. Mà theo như tôi được biết thì cô không giỏi đến vậy.”

Gương mặt Joey hết đỏ bừng lại trắng bệch. Cô ta sốt sắng: “Sao chị có thể ích kỷ như vậy được! Chị tưởng Niên Bách Ngạn là một người đàn ông cam tâm để phụ nữ nuôi mình sao? Bắt anh ấy sống nhờ vợ còn đau khổ hơn là giết chết anh ấy. Hơn nữa, lẽ nào anh ấy cứ ở nhà cả đời sao? Mãi mãi không ra ngoài làm việc nữa?”

“Thế nào cũng được! Cùng lắm thì chúng tôi đi ngao du sơn thủy.” Tố Diệp cười nhẹ tênh: “Tôi chỉ thể hiện rõ lập trường của mình mà thôi. Cô muốn tôi rời xa Bách Ngạn, đó là chuyện không thể. Tôi chấp nhận chuyện anh ấy ở nhà, không cần làm gì cả. Cứ cho là tôi ích kỷ cũng được, tôi cảm thấy không có gì phải bức xúc.”

Joey cuộn chặt tay lại: “Chị quả nhiên là đồ đàn bà tự tư tự lợi!”

“Không sai! Tôi chính là loại phụ nữ đó đấy.” Tố Diệp khẽ nhướng mày rồi ăn một miếng bánh: “Đàn ông đẹp trai là tốt nhất. Niên Bách Ngạn chính là kiểu người này. Cho dù anh ấy không còn một đồng, vẫn có phụ nữ cam tâm tình nguyện đi theo anh ấy, kể cả là ngày ngày ngồi ngắm anh ấy cũng đủ sướng rồi. Tố Diệp tôi thích nuôi mấy anh chàng đẹp trai da trắng đấy, thế thì đã sao nào? Cô quản được à?”

“Chị… Chị…” Joey tức giận chỉ vào mặt cô: “Làm gì có người vợ nào như chị chứ? Trên đời làm gì có người vợ nào không mong chồng mình đội trời đạp đất? Chính vì cái suy nghĩ này của chị, mới làm lỡ dở anh Bách Ngạn! Chị đúng là đồ đàn bà lòng dạ ác độc!”

Tố Diệp cười nhạt: “Phải phải phải, tôi thâm độc, tàn nhẫn, thế nên cô vứt quách cái suy nghĩ của mình đi! Trừ phi Niên Bách Ngạn khăng khăng muốn rời xa tôi, nếu không, tôi không ngại anh ấy ở nhà, chẳng làm gì cả. Tôi cảm thấy cuộc sống như vậy rất tươi đẹp.”

“Đồ thần kinh!” Joey không nghe tiếp được nữa, đứng bật dậy.

Tố Diệp lấy khăn giấy, tao nhã lau khóe miệng: “Bất luận thế nào cũng cảm ơn cô vì bữa ăn Pháp hôm nay. Cô tốn kém rồi! Đáng tiếc là, không được như ý nguyện.”

Cô đứng dậy, lấy túi của mình.

Joey hằn học nói: “Chị làm vậy sẽ hại anh Bách Ngạn!”

“Cô không cần biết tôi có hại anh ấy hay không. Joey! Anh ấy là chồng tôi chứ không phải chồng cô. Thế nên chuyện của hai vợ chồng chúng tôi, cô đừng có can dự.” Tố Diệp đi tới trước mặt cô ta, mỉm cười: “Mấy lời cuối cùng đây. Joey! Cô nghe cho kỹ! Tôi… tuyệt đối sẽ không vì giúp chồng tôi có được sự nghiệp mà rời xa anh ấy. Tôi là người đàn bà ích kỷ như thế đấy, đương nhiên hy vọng có một người đàn ông ở bên cạnh tôi, kể cả là sống nhờ vào tôi!”

Joey trợn trừng mắt.

Tố Diệp cười tươi như hoa: “Cô bé à! Đời người còn dài lắm, còn ối thứ để cô học hỏi.” Nói xong, cô bỏ đi không quay đầu lại.

Joey tức giận, siết chặt tay lại, bực tức quát: “Tố Diệp! Chị… Chị đúng là đồ dở người!”

***

Kỷ Thị.

Mùi cafe thơm nồng, thoảng chút mát lạnh trong không khí.

“Niên Bách Ngạn! Tớ không thể hiểu nổi tại sao cậu không tới quản lý Tinh Thạch.” Sau khi Kỷ Đông Nham thu mua thành công Tinh Thạch, việc đầu tiên là tìm Niên Bách Ngạn tới quản lý công ty. Ai ngờ anh từ chối.

Niên Bách Ngạn nhấp một ngụm cafe, cười nói: “Làm thuê cho cậu ư? Thôi đi!”

“Cậu đâu phải là người làm việc theo cảm tính.” Kỷ Đông Nham còn lâu mới tin cái vẻ mặt trông rất thản nhiên của anh: “Cậu không tới Tinh Thạch, các công ty khác cũng đóng chặt cửa với cậu, rốt cuộc cậu có dự định gì?”

Niên Bách Ngạn suy nghĩ gì đó, rất lâu sau mới nói: “Cứ tìm ra gã mặt sẹo rồi tính.”

Kỷ Đông Nham chẳng biết nói sao: “Bây giờ ngay cả tớ cũng rất khó tìm ra hắn ta. Cậu tới Tinh Thạch, chẳng phải có thể dụ hắn ra sao?”

Niên Bách Ngạn đáp cương quyết: “Không được! Tớ không thể mạo hiểm một chút nào.”

Vì đối tượng bị uy hiếp là Tố Diệp, thế nên anh mới không thể mạo hiểm. Cũng vì anh rất sợ Tố Diệp sẽ nhớ lại chuyện gì đó, thế nên tối đó anh mới nói sẽ ly hôn. Tất cả đau khổ của cô đều vì anh mà ra, nếu có thể rời xa anh…

Nhưng, đáng chết là anh lại không thể rời xa cô được!

“Niên Bách Ngạn! Rốt cuộc là cậu có chuyện gì?” Kỷ Đông Nham sốt ruột.

Niên Bách Ngạn bình thản đáp: “Có những chuyện cậu đừng hỏi, chỉ cần thu lại năm trăm triệu đó của mình là được rồi.”

“Quân bài trong tay hắn đúng là khiến cậu thành một phế nhân!” Kỷ Đông Nham nghiến răng.

Niên Bách Ngạn chỉ cười không nói.

Kỷ Đông Nham nhìn anh rất lâu sau đó hoàn toàn đầu hàng: “Được rồi! Cậu không nói thì tớ cũng không hỏi nữa. Nhưng Niên Bách Ngạn! Nếu tớ đã gián tiếp làm hại Tố Diệp, vậy thì mong cậu chuyển lời tới cô ấy, hãy tha lỗi cho tớ.” Cậu ta không phải kẻ ngốc. Lời nói lúc trước của gã mặt sẹo, cậu ta chỉ coi là lời khoác lác, nhưng bây giờ, sau khi gặp Niên Bách Ngạn, cậu ta bắt đầu mơ hồ cảm thấy tính chất nghiêm trọng của vấn đề. Có thể khiến Niên Bách Ngạn nhẫn nhịn đến mức này, chắc chắn có liên quan tới Tố Diệp.

Niên Bách Ngạn châm lên một điếu thuốc.

Từng sợi khói lặng lẽ lan tỏa, rồi lặng lẽ trôi đi, bay ra khỏi từng kẽ tay gầy một cách phóng khoáng, cởi mở, tự do.

Anh không lên tiếng, chỉ nhìn Kỷ Đông Nham cười khẽ, như đã bằng lòng.

Kỷ Đông Nham thấy anh giữ kín như bưng cũng hiểu là có hỏi thế nào cũng vô ích. Anh ấy cũng châm lên một điếu thuốc, rít một hơi, nhẹ nhàng nhả khói rồi nói: “Nếu cậu đã không muốn quay về Tinh Thạch, vậy thì sau này cậu cần giúp đỡ chuyện gì cứ nói với mình, mình sẽ dốc hết sức giúp cậu.”

Niên Bách Ngạn khẽ cười: “Có câu nói này của cậu là được rồi!”

Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Status: Completed Author:

Một trận chiến tâm lý hồi hộp.

Một đêm triền miên, hơi thở của anh ấm nóng mê hoặc, một cuộc điện thoại đã đặt dấu chấm hết cho bầu không khí mờ ám này.

“Thì ra hôm nay anh kết hôn.” Sau khi cuộc điện thoại kết thúc, cô vòng tay ôm chặt lấy anh từ đằng sau, đôi tay như một con rắn linh hoạt, lướt đi do thám khắp cơ thể anh.

Anh im lặng quay đầu, ánh mắt sâu thẳm dù cố đến mấy cũng không thể nhìn thấu.

Cô ung dung nói: “Yên tâm, tôi không còn là một cô bé nữa.”

Anh là nhà cung ứng đá quý tiếng tăm vang dội, cô là nhà phân tích tâm lý thông qua việc đọc những giấc mơ, hai người hoàn toàn không chút liên hệ lại vì một vụ án ly kỳ mà gắn chặt số mệnh lại với nhau.

Anh siết nhẹ cằm cô: “Tôi trở thành đối tượng nghiên cứu của em rồi sao?”

Cô khẽ nở một nụ cười diễm lệ, đắm mình trong hơi thở của anh: “Anh Niên chẳng phải đang sống sờ sờ ra đấy sao? Trước mắt tôi chỉ có hứng thú với giấc mơ cuối cùng của một người đã chết. Còn anh và tôi, chỉ là một cuộc chơi, nếu chơi được cả hai chúng ta đều vui vẻ, còn không chơi nổi… thì cút!”

Sắc mặt anh rất thản nhiên: “Tố Diệp! Niên Bách Ngạn tôi, em chưa chắc đã chơi nổi đâu.”

Niên Bách Ngạn là người đàn ông vô cùng khắt khe đối với công việc và cấp dưới, rất khó hòa hợp với mọi người nhưng lại khiến phụ nữ vì anh mà điên đảo; Tố Diệp là một người phụ nữ luôn khiến người ta phải tranh luận, trông bề ngoài có vẻ là một kẻ chỉ biết đến tiền nhưng thực chất lại là người mạnh miệng yếu lòng, khiến người ta xót xa.

Giấc mơ, ký ức, tiềm thức và những cuộc chiến thương trường đằng sau những đồ trang sức lấp lánh, lớp lớp những trận chiến tâm lý kỳ quái đụng phải nhau. Làm sao để tính lòng người, đo lòng mình, tìm ra sự thật trong những cái như thật như giả ấy? Bạn tưởng những gì bạn nhìn thấy là thật? Có lẽ đều là giả; Bạn tưởng những gì bạn nghe thấy là thật, có lẽ vẫn là giả; Vậy bản thân bạn có phải là thật không? Có lẽ cũng là giả!

Gặp nhau là định mệnh giữa anh và em. Cho dù duyên phận ngắn ngủi, cũng không bỏ lỡ nhau. Đời người như giấc mộng, giấc mộng tựa đời người, quyền thế giả tạo, yêu hận mê muội, bỗng thở dài chẳng qua chỉ là một giấc mộng kinh hoàng.

Hệ thống tên nhân vật: Niên Bách Ngạn, Tố Diệp, Niên Bách Tiêu, Kỷ Đông Nham, Dương Nguyệt, Lâm Yêu Yêu, Diệp Uyên, Tố Khải, Diệp Lan, Đinh Tư Thừa, Diệp Ngọc, Khúc Nghệ, Hứa Đồng, Thịnh Thiên Vỹ, Tưởng Bân, Tưởng Vỹ, Kim Đại Trung, An Tịnh, Bạch Băng, Diệp Hạc Phong, Nguyễn Tuyết Mạn, Diệp Hạc Thành, Nguyễn Tuyết Cầm, Niên Quý, Tư Tuyết, Tiểu Nhã, Tăng Vũ, Cảnh Long, Joey, Vincent, Henry, Văn Giai, Lý Thánh Đản, Hà Minh, Phương Bội Lôi, Khaki, Thạch Thành, Quản Yên, Aston, Xương Đồ, Tịch Khê, Diệp Tịnh Hảo, Diệp Bội Bội, Niên An Nhiên, Kỳ Tôn.

Cameo: Giang Mạc Viễn, Trang Noãn Thần, Nhiếp Thiên Luật, Giang Thần, Kỳ Ưng Diêm, Lưu Ly…

Lời giới thiệu của tác giả:

“Đây cũng là câu chuyện xảy ra ở Bắc Kinh. Trong câu chuyện này có sự xa hoa của châu báu kim cương, có những câu chuyện tình yêu cảm động buồn triền miên, có những hoài nghi dù đã bóc tách từng lớp mây mù vẫn như thật như giả. Không biết nên nói gì nữa, chỉ muốn viết một câu chuyện hay, một câu chuyện khác lạ. Ngoài ra cũng xin nhắc thêm, những vụ án tâm lý được đề cập tới trong truyện đều là những vụ án có thật đã xảy ra, có rất nhiều khía cạnh, yếu tố khiến tâm lý con người không thoải mái. Những vụ án này đã được thu thập thông qua các nhà tư vấn tâm lý, các nhà thôi miên và các bác sỹ trị liệu hành vi…, cũng có những vụ án được thầy cô của tôi kể lại trong quá trình học tập. Đương nhiên trong quá trình viết truyện sẽ giấu tên, ẩn danh và văn học hóa đi một chút. Những độc giả nhát gan hoặc không có hứng thú với lĩnh vực này xin đừng đọc. Hãy để câu chuyện này gợi mở thế giới tiềm thức của bạn. Hãy kể giấc mơ của bạn cho tôi, nhưng cẩn thận nhé, đừng để tôi nhìn thấu tâm hồn của bạn…”

“Nếu bạn muốn tìm một câu chuyện nhanh và kết thúc chóng vánh tôi khuyên bạn không nên đọc vì tiến độ câu chuyện này sẽ rất chậm. Ở đây tôi chỉ muốn nói tiến độ trong một cuốn tiểu thuyết ngôn tình không nhất định phải thống nhất ngàn quyển như một. Nếu chỉ lấy tốc độ nam nữ chính hôn nhau rồi quan hệ để nhận định tiến độ thì không công bằng. Cách xây dựng nhân vật của câu chuyện này là chưa từng có từ trước tới giờ. Con người không ai là hoàn hảo, đó chính là định nghĩa chung nhất cho tất cả các nhân vật trong bộ truyện này. Đây là một câu chuyện tươi sáng rực rỡ, cả các nhân vật cũng thế, nhưng đằng sau vẻ rực rỡ đó, mỗi người đều có sự ích kỷ, bất lực, tính toán và âm mưu của riêng mình. Nếu nói Giang Mạc Viễn là hình ảnh thu nhỏ và là tổng thể của ba người đàn ông trong xã hội, thì Niên Bách Ngạn lại được xây dựng trên hình tượng của một người duy nhất. Ngoài đời thực, anh ấy cũng là một nhà cung ứng đá quý, cuộc sống của anh cũng xa hoa, tình cảm cũng day dứt và có những câu chuyện đặc sắc. Còn Tố Diệp, tôi nghĩ nhân vật này dần dần khi từng lớp suy nghĩ nội tâm được bóc ra, mọi người sẽ cảm thấy càng ngày càng chân thật. Bởi vì ở cô ấy nhất định sẽ có hình bóng của mọi người, bất luận là ưu điểm hay khuyết điểm. Có lẽ câu chuyện này không nhận được sự đồng tình của tất cả mọi người, nhưng còn người xem là tôi còn viết, dùng ngôn ngữ bình thường nhất, giản dị nhất. Vẫn câu nói đó, tất cả mọi phán đoán đừng vội kết luận quá sớm, chưa tới giây phút cuối cùng, chưa tới chương kết cuối cùng, thì câu chuyện và nhân vật mãi mãi chưa thể kết luận.”

“Trong các tác phẩm trước của tôi, số phận của mỗi nhân vật có thể chỉ hai tới ba cao trào là kết thúc, nhưng Tố Niên khác các tác phẩm đó, vì tôi tạo dựng số phận của mỗi nhân vật đều có rất nhiều cao trào, bước ngoặt. Thế nên những độc giả thích một hai cao trào rồi tới một cái kết hạnh phúc xin hãy thận trọng khi đọc Tố Niên. Đây vốn đã không phải là một bộ tiểu thuyết chỉ có tình yêu. Nó rất phức tạp, mỗi một nhân vật trong câu chuyện cũng giống như một cá thể độc lập ngoài xã hội, như người bình thưởng phải hưởng trọn đắng cay mặn ngọt vậy. Thế nên không thể so sánh, cũng không cần phải mang nó ra so sánh với các tác phẩm trước đó, vậy chẳng khác nào bạn mang cơm trắng ra so với rau xanh xem cái nào dinh dưỡng hơn cả, ngay từ cốt lõi đã sai lầm.” *Có thể hiểu là trong câu chuyện này đất diễn của chính phụ nhiều gần như nhau*

“Tố Niên chắc chắn là một câu chuyện đặc sắc, tôi dành tâm huyết xây dựng từng nhân vật, cũng yêu quý mỗi một nhân vật, vì họ là những con người không hoàn hảo, vì thế có lúc họ được người ta yêu quý lại có lúc bị người ta ghét, thế nên tuyệt đối không thể vì một số chi tiết mọi người nói không cần thiết mà hủy cả một bộ tiểu thuyết. Tôi không dám nói mỗi một câu, một chữ tôi viết ra đều ẩn chứa một điều gì đó, nhưng ít nhất có thể khẳng định với mọi người, đâu đâu trong câu chuyện cũng ẩn chứa bí mật, nhưng thực tế số người tìm ra được chúng là rất ít. Mỗi một nhân vật, mỗi một tình tiết xuất hiện, mỗi một giai đoạn tình cảm đều có mục đích của nó, chắc chắn không lãng phí thời gian đọc của mọi người, tôi cũng không lãng phí thời gian viết vốn đã ít ỏi của mình. Có thể mọi người thấy chẳng có gì tiến triển nhưng có tiển triển hay không chỉ có tôi là người viết mới biết được, tại sao phải sắp xếp như vậy cũng chỉ tôi biết mà thôi nên mọi người có hoài nghi hay khó chịu cũng là chuyện bình thường.”

Mong rằng nó sẽ là một câu chuyện hay mang tới cho mọi người ^^

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset