Q.14 – Chương 631: Tuyệt Đối Không Thể Ngoảnh Mặt Làm Ngơ

Tuyệt Đối Không Thể Ngoảnh Mặt Làm Ngơ

Nếu đổi lại là một người phụ nữ khác nói như vậy, Tố Diệp có lẽ còn tin. Nhưng Diệp Uyên lo lắng cho Lâm Yêu Yêu đến mức nào, Tố Diệp đều thấy hết. Tuy rằng trước đây vì muốn có được Lâm Yêu Yêu mà anh ấy đã giở mấy thủ đoạn có phần bỉ ổi, đê tiện. Nhưng không khó nhận ra Diệp Uyên đang sử dụng một cách thức rất trẻ con, bất chấp tất cả để có được người mà mình muốn.

Tố Diệp đã từng căm ghét và khinh bỉ hành động của Diệp Uyên, cho tới khi nhà Diệp Uyên xảy ra chuyện. Trong khoảng thời sống ở nhà cô, không chỉ một lần cô nhìn thấy Diệp Uyên ngồi ngắm ảnh Lâm Yêu Yêu, hết lần này tới lần khác. Khi Diệp Uyên trầm mặc là cô biết anh ấy lại đang nhớ Lâm Yêu Yêu. Thế nên kể từ lần đó, Tố Diệp cũng đã thật tâm tha thứ cho anh ấy.

Tình yêu vốn dĩ là thứ ích kỷ. Ai có thể quy định mọi người khi theo đuổi tình yêu đều phải có những thủ đoạn giống nhau? Một người ngỗ ngược như Diệp Uyên, đào hoa như Diệp Uyên, khi theo đuổi Lâm Yêu Yêu làm ra mấy chuyện đó cũng phù hợp với tính cách của anh ấy.

Ngược lại, Tố Diệp cũng đã từng nghĩ, nếu đổi lại là Niên Bách Ngạn, anh liệu có làm như vậy hay không? Cô đã suy nghĩ rất lâu, kết luận cuối cùng cô đưa ra là không.

Niên Bách Ngạn và Diệp Uyên là hai mẫu đàn ông khác nhau. Anh điềm đạm, ổn trọng, chuyện gì cũng thích lên kế hoạch từ trước. Nếu là anh, mấy chuyện tranh cướp tình yêu này, anh sẽ không để lại dấu vết, ít nhất sẽ không để cô phát giác ra. So với việc dùng sức mạnh cưỡng đoạt, Niên Bách Ngạn có lẽ càng thích nhìn đối phương rơi vào cái bẫy anh đã tinh vi chuẩn bị hơn, sau đó chủ động cầu xin anh mà chẳng biết sự tình gì.

Đó mới là Niên Bách Ngạn.

Còn Diệp Uyên, cá tính đã quyết định sự thẳng thắn của anh ấy.

Một người đàn ông như vậy, đã phải hủy hoại tất cả danh tiếng cũng phải có được một người phụ nữ thì sao lại không trân trọng chứ?

Thế nên, suy nghĩ đầu tiên của Tố Diệp là liệu có phải Lâm Yêu Yêu lại tái phát căn bệnh u uất không.

Đây là chứng bệnh thường gặp ở những phụ nữ mang thai, cộng thêm lúc trước cô ấy lại mặc chứng trầm cảm. Điều Tố Diệp lo lắng không phải Diệp Uyên có ngoại tình hay không mà cô lo nhất là tình cảm và tâm lý của Lâm Yêu Yêu.

Nhưng Lâm Yêu Yêu lại càng ủ dột. Cô ấy bất lực như một đứa trẻ, bờ môi cũng hơi run rẩy.

“Mình không nghĩ linh tinh đâu, mình đã phát hiện ra chứng cứ…”

Tố Diệp sững sờ, chứng cứ?

“Yêu Yêu! Cậu phải hiểu rằng tâm tình của phụ nữ khi mang thai vốn dĩ đã thay đổi rất lớn, còn trong thời gian mang thai dù chỉ một biến động nhỏ nhoi cũng sẽ bán tín bán nghi, vì thế mà nảy sinh rất nhiều ngộ nhận sai lầm. Diệp Uyên chắc chắn không thể là người đàn ông đi phản bội cậu. Điểm này cậu phải tin tưởng.”

“Nhưng người phụ nữ trong điện thoại phải giải thích thế nào đây?” Lâm Yêu Yêu sốt sắng.

Lần này tới Tố Diệp cả kinh: “Người phụ nữ nào?”

Lâm Yêu Yêu nắm chặt hai tay, lắp ba lắp bắp kể lại nội dung tin nhắn cô đọc được đêm Trung thu cho Tố Diệp nghe, sau đó nói: “Mình cũng hy vọng bản thân chỉ suy nghĩ lung tung thôi. Nhưng sáng hôm sau, nhân lúc Diệp Uyên chưa tỉnh, tớ đã lén xem điện thoại của anh ấy. Không còn hai tin nhắn ấy nữa, chắc chắn là bị anh ấy xóa mất rồi. Nếu anh ấy không chột dạ, tại sao phải xóa tin nhắn chứ?”

“Yêu Yêu à! Bất kỳ đàn ông nào sau khi đọc xong mấy tin nhắn đó cũng sẽ xóa đi thôi. Anh ấy sợ cậu nhìn thấy sẽ hiểu lầm. Hơn nữa cậu cũng nói đấy thôi. Đó là một số điện thoại vô danh, chứng tỏ Diệp Uyên không hề lưu nó vào máy. Chưa biết chừng là con bé nào đó thích anh ấy, rồi xin số điện thoại của người khác thôi. Diệp Uyên điển trai như vậy, làm cho mấy cô bé nảy sinh tình cảm cũng là chuyện bình thường.”

Lâm Yêu Yêu khẽ lắc đầu, đôi mắt đỏ ửng, sống mũi cũng cay xè.

“Mình cũng đã tự lừa gạt bản thân như vậy đấy. Nhưng mà… Nhưng mà, hôm qua cuối cùng mình cũng không nhịn được, đã gọi vào số máy ấy…”

“Hả?” Tố Diệp thật không ngờ Lâm Yêu Yêu lại mẫn cảm tới mức nhớ luôn cả số điện thoại. Có lẽ ngay cả Diệp Uyên cũng bất ngờ.

“Lúc cùng mẹ chồng đi mua sắm, nhân lúc bà đang mua đồ, mình đã ra kiốt công cộng, gọi vào số điện thoại đó. Mình… Mình nhận ra giọng nói của cô ta, là Tịch Khê…” Lâm Yêu Yêu rõ ràng đang rất hoang mang: “Trước đây cô ta từng thích Diệp Uyên, còn từng gặp riêng mình. Số điện thoại đó là của cô ta. Cô ta nói… rất nhớ anh ấy. Tiểu Diệp! Nếu là người khác mình không để ý đâu. Nhưng đối phương lại là Tịch Khê. Sao lại trùng hợp đến vậy, lại là Tịch Khê?”

Tố Diệp cũng biết Tịch Khê.

Lâm Yêu Yêu trước nay là người suy nghĩ ngây thơ, hiền lành. Dù đã kết hôn, cô ấy vẫn không học được cách giữ chuyện gì bí mật với bạn thân mình như những người phụ nữ khác. Có bao nhiêu chuyện, cô ấy lại kể hết cho cô bấy nhiêu.

Chuyện của Tịch Khê, sau ngày cưới Lâm Yêu Yêu mới cho cô biết. Lúc đó cô rất phẫn nộ, nhưng vì Diệp Uyên đã từ chối người đàn bà đó nên tâm trạng của cô cũng từ từ bình tĩnh lại.

Cô biết Tịch Khê, gia đình quyền thế, giàu có, rộng rãi, lịch thiệp có tiếng. Lúc Diệp Uyên còn chưa lấy vợ, cô quả thực có nghe nói có một khoảng thời gian Nguyễn Tuyết Mạn cực kỳ thân thiết với phu nhân nhà họ Tịch, có thể nhận ra là định kết thông gia. Nhưng chẳng bao lâu, trong giới cũng có tin đồn, nói cậu chủ nhà họ Diệp không có cảm xúc với cô chủ nhà họ Tịch, chỉ chung tình với một cấp dưới của mình.”

Sau này, câu chuyện cũng dần bị người ta bỏ lơ. Cô chỉ nghe nói từ lần đó, cô chủ nhà họ Tịch không bao giờ đi xem mặt nữa.

“Có thể nào là Tịch Khê cố tình không?” Tố Diệp táo bạo suy đoán.

Lâm Yêu Yêu cắn môi: “Mình không biết…” Nói xong, cô ấy nắm chặt tay Tố Diệp.

Tố Diệp phát hiện ra lòng bàn tay cô ấy ra đầy mồ hôi.

“Mình không biết là do Tịch Khê cố tình hay là… hay là Diệp Uyên thật sự có chuyện gì với cô ta. Thế nên mình mới không dám hỏi Diệp Uyên. Mình sợ… Mình sợ giữa họ thật sự có chuyện.”

“Cậu đừng nghĩ vậy. Sự tình như thế nào chúng ta còn chưa làm rõ, phải không? Mình nghĩ chuyện này chắc chắn là do Tịch Khê giở trò. Cậu nghĩ mà xem. Cô ta là thiên kim tiểu thư, cuối cùng lại thua cậu, là ai cũng sẽ không phục.”

Lâm Yêu Yêu cúi đầu không nói gì. Rất lâu sau, cô ấy mới ngước nhìn Tố Diệp: “Rất nhiều người đều nói, lúc phụ nữ mang thai, người chồng sẽ rất dễ ngoại tình, Diệp Uyên anh ấy…”

“Diệp Uyên đâu cần phải đói bụng vơ quàng.”

Lâm Yêu Yêu vẫn còn lo lắng.

“Cậu đừng thế. Mình nghĩ, Diệp Uyên chắc chắn không thể có chuyện gì đâu. Nếu anh ấy mà có cái suy nghĩ này thì đã có lâu lắm rồi. Vả lại, tính tình Diệp Uyên thế nào, cậu còn không rõ hay sao? Nếu anh ấy mà có hứng thú với cô Tịch Khê đó thì đã chẳng lấy cậu. Anh ấy thật sự rất tốt với cậu. Cậu đừng nghi ngờ anh ấy.”

Lâm Yêu Yêu nhìn Tố Diệp: “Ý cậu là… mình đang nghi ngờ linh tinh ư?”

“Phụ nữ có thai là hay như vậy. Thông thường, lúc mang thai cũng là lúc tâm lý người phụ nữ thay đổi rõ rệt nhất, vì phải hoàn thành sự thay đổi vai trò từ một người phụ nữ lên một người mẹ. Nên khi chồng không có ở bên cạnh, hoặc có một chút chuyện, họ sẽ cực kỳ nhạy cảm và thiếu cảm giác an toàn.” Tố Diệp cố gắng khuyên nhủ cô ấy từ góc độ tâm lý.

Lâm Yêu Yêu khẽ gật đầu.

“Cậu phải tin tưởng Diệp Uyên. Mà những lúc này cậu cũng phải nghĩ cho con nữa. Lùi một bước mà nói, nếu thật sự là cô Tịch Khê kia cố tình gây rối, bây giờ cậu làm ầm ĩ lên với Diệp Uyên, sau đó lại động thai, ảnh hưởng tới đứa bé, ai sẽ là người chịu thiệt đây? Ai là người được lợi đây? Bên nào nặng, bên nào nhẹ, cậu rõ nhất.”

Nghe được mấy lời của cô, Lâm Yêu Yêu mới bàng hoàng tỉnh ngộ, gật đầu rất mạnh.

“Cậu ấy à, khi nào Diệp Uyên không có nhà thì phải tới chơi với mình thường xuyên, đừng rầu rĩ một mình rồi suy nghĩ lung tung, biết không?”

“Ừm.”

“Xem cậu kìa! Sắp làm mẹ tới nơi rồi vẫn còn bối rối như vậy. Làm mẹ là phải thật dũng cảm, biết chưa?” Thấy cô ấy đã hiểu ra, Tố Diệp cũng nhẹ lòng.

Lâm Yêu Yêu cười khẽ.

Tiễn Lâm Yêu Yêu ra về, trên đường về nhà, Tố Diệp mới bắt đầu bất an.

Cái cô Tịch Khê kia rốt cuộc định giở trò gì?

Chuyện này chắc chắn cô không thể ngoảnh mặt làm ngơ.

Ngày tết Trung thu mà đi gửi mấy tin nhắn kiểu đó, có thể thấy cô ta cố tình đến mức nào. Rõ ràng là muốn để Yêu Yêu đọc được!

Thối tha!

Chán sống rồi phải không?

Sau khi Niên Bách Ngạn và Niên Bách Tiêu ăn cơm xong, Niên Bách Tiêu tới nhà bạn chơi. Lúc trước Niên Bách Ngạn đã hứa với Diệp Uyên sẽ mua cho con gái sắp chào đời của anh ấy một bộ búp bê Barbie bản số lượng có hạn. Thế nên, nhân lúc còn sớm, không có Tố Diệp ở cạnh, anh cũng đành bấm bụng đi tới cửa hàng đồ chơi đã đặt trước.

Vừa ra khỏi thang máy thì chuông điện thoại reo vang.

Sau khi nhìn thấy số máy gọi tới, anh đi chậm lại, rẽ vào một góc.

Rồi bắt máy.

Là đại ca Khôn.

“Nhà trọ xảy ra chuyện rồi!” Đối phương buông một câu như vậy.

Sắc mặt Niên Bách Ngạn trở nên nặng nề: “Thế nào rồi?”

“Cũng may chú báo với anh sớm. Lúc các anh em tới nơi, có người đã phóng hỏa đốt nhà trọ, thiêu rụi rất nhiều đồ đạc. Cả nhà bạn chú còn đang ngủ say. Nếu không có các anh em, có thể đã bị hun chết rồi.”

Đây là việc khiến Niên Bách Ngạn kinh hoàng!

“Phóng hỏa?”

“Không sai! Xem ra đối phương có ý dồn họ vào chỗ chết. Phòng ngủ của họ bị người ta khóa trái, rõ ràng là muốn giết người!”

Niên Bách Ngạn như bị ai giáng cho một gậy sau gáy, đầu anh cũng theo đó vang lên từng tiếng ầm ầm. Anh hoàn toàn không ngờ đối phương lại nhanh tay đến vậy, anh vốn nghĩ người đó sẽ chỉ ăn trộm thôi.

“Nhà trọ bị cháy nghiêm trọng không?” Anh hỏi: “Trước đây em nhờ anh theo dõi một cuốn sổ, có còn không?”

“Sổ sách, danh sách khách trọ cùng với máy tính, tất cả đều không xem xét gì được nữa. Máy tính bị đập nát bươm rồi.”

Niên Bách Ngạn bất ngờ cuộn chặt tay lại, lồng ngực bí bách, khó thở.

“Gia đình họ sao rồi?”

“Không có gì đáng ngại! May mà cứu kịp thời, nhưng nhà trọ thì cháy dữ quá, cần phải sửa chữa lại một thời gian.”

Niên Bách Ngạn trầm mặc một lúc rồi nói: “Đại ca Khôn! Anh tìm thêm mấy anh em tới giúp đỡ. Em lo thời gian này vẫn còn kẻ tới gây phiền phức cho họ. Còn về nhà trọ, có lẽ họ sẽ nhờ chính phủ hỗ trợ, em không tiện ra mặt. Sau này em sẽ gửi anh một tờ chi phiếu, anh đưa họ giúp em. Nhớ kỹ, nhất định phải đưa với danh nghĩa viện trợ của nhà nước.”

“Chú em yên tâm đi! Muốn đại ca Khôn này bảo vệ ai, tuyệt đối sẽ không có vấn đề. Cứ yên tâm!” Đối phương hứa chắc như đinh đóng cột.

“Ngoài ra, điều tra giúp em một người.”

“Cứ nói!”

“Nguyễn Tuyết Cầm!”

“Nguyễn Tuyết Cầm? Bà hai nhà họ Diệp?”

“Đúng vậy! Bà ta đã từng mua được ma túy thông qua bạn bè. Em muốn biết trước nay bà ta giao du với những hạng người nào, chỗ ma túy đó từ đâu mà có. Tóm lại, càng chi tiết càng tốt.”

“Không thành vấn đề, cứ giao cho anh!”

Cúp máy, gương mặt Niên Bách Ngạn sa sầm lại.

Dám giết người phóng hỏa?

Nguyễn Tuyết Cầm! Lai lịch của bà rốt cuộc lớn tới mức nào đây?

Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Status: Completed Author:

Một trận chiến tâm lý hồi hộp.

Một đêm triền miên, hơi thở của anh ấm nóng mê hoặc, một cuộc điện thoại đã đặt dấu chấm hết cho bầu không khí mờ ám này.

“Thì ra hôm nay anh kết hôn.” Sau khi cuộc điện thoại kết thúc, cô vòng tay ôm chặt lấy anh từ đằng sau, đôi tay như một con rắn linh hoạt, lướt đi do thám khắp cơ thể anh.

Anh im lặng quay đầu, ánh mắt sâu thẳm dù cố đến mấy cũng không thể nhìn thấu.

Cô ung dung nói: “Yên tâm, tôi không còn là một cô bé nữa.”

Anh là nhà cung ứng đá quý tiếng tăm vang dội, cô là nhà phân tích tâm lý thông qua việc đọc những giấc mơ, hai người hoàn toàn không chút liên hệ lại vì một vụ án ly kỳ mà gắn chặt số mệnh lại với nhau.

Anh siết nhẹ cằm cô: “Tôi trở thành đối tượng nghiên cứu của em rồi sao?”

Cô khẽ nở một nụ cười diễm lệ, đắm mình trong hơi thở của anh: “Anh Niên chẳng phải đang sống sờ sờ ra đấy sao? Trước mắt tôi chỉ có hứng thú với giấc mơ cuối cùng của một người đã chết. Còn anh và tôi, chỉ là một cuộc chơi, nếu chơi được cả hai chúng ta đều vui vẻ, còn không chơi nổi… thì cút!”

Sắc mặt anh rất thản nhiên: “Tố Diệp! Niên Bách Ngạn tôi, em chưa chắc đã chơi nổi đâu.”

Niên Bách Ngạn là người đàn ông vô cùng khắt khe đối với công việc và cấp dưới, rất khó hòa hợp với mọi người nhưng lại khiến phụ nữ vì anh mà điên đảo; Tố Diệp là một người phụ nữ luôn khiến người ta phải tranh luận, trông bề ngoài có vẻ là một kẻ chỉ biết đến tiền nhưng thực chất lại là người mạnh miệng yếu lòng, khiến người ta xót xa.

Giấc mơ, ký ức, tiềm thức và những cuộc chiến thương trường đằng sau những đồ trang sức lấp lánh, lớp lớp những trận chiến tâm lý kỳ quái đụng phải nhau. Làm sao để tính lòng người, đo lòng mình, tìm ra sự thật trong những cái như thật như giả ấy? Bạn tưởng những gì bạn nhìn thấy là thật? Có lẽ đều là giả; Bạn tưởng những gì bạn nghe thấy là thật, có lẽ vẫn là giả; Vậy bản thân bạn có phải là thật không? Có lẽ cũng là giả!

Gặp nhau là định mệnh giữa anh và em. Cho dù duyên phận ngắn ngủi, cũng không bỏ lỡ nhau. Đời người như giấc mộng, giấc mộng tựa đời người, quyền thế giả tạo, yêu hận mê muội, bỗng thở dài chẳng qua chỉ là một giấc mộng kinh hoàng.

Hệ thống tên nhân vật: Niên Bách Ngạn, Tố Diệp, Niên Bách Tiêu, Kỷ Đông Nham, Dương Nguyệt, Lâm Yêu Yêu, Diệp Uyên, Tố Khải, Diệp Lan, Đinh Tư Thừa, Diệp Ngọc, Khúc Nghệ, Hứa Đồng, Thịnh Thiên Vỹ, Tưởng Bân, Tưởng Vỹ, Kim Đại Trung, An Tịnh, Bạch Băng, Diệp Hạc Phong, Nguyễn Tuyết Mạn, Diệp Hạc Thành, Nguyễn Tuyết Cầm, Niên Quý, Tư Tuyết, Tiểu Nhã, Tăng Vũ, Cảnh Long, Joey, Vincent, Henry, Văn Giai, Lý Thánh Đản, Hà Minh, Phương Bội Lôi, Khaki, Thạch Thành, Quản Yên, Aston, Xương Đồ, Tịch Khê, Diệp Tịnh Hảo, Diệp Bội Bội, Niên An Nhiên, Kỳ Tôn.

Cameo: Giang Mạc Viễn, Trang Noãn Thần, Nhiếp Thiên Luật, Giang Thần, Kỳ Ưng Diêm, Lưu Ly…

Lời giới thiệu của tác giả:

“Đây cũng là câu chuyện xảy ra ở Bắc Kinh. Trong câu chuyện này có sự xa hoa của châu báu kim cương, có những câu chuyện tình yêu cảm động buồn triền miên, có những hoài nghi dù đã bóc tách từng lớp mây mù vẫn như thật như giả. Không biết nên nói gì nữa, chỉ muốn viết một câu chuyện hay, một câu chuyện khác lạ. Ngoài ra cũng xin nhắc thêm, những vụ án tâm lý được đề cập tới trong truyện đều là những vụ án có thật đã xảy ra, có rất nhiều khía cạnh, yếu tố khiến tâm lý con người không thoải mái. Những vụ án này đã được thu thập thông qua các nhà tư vấn tâm lý, các nhà thôi miên và các bác sỹ trị liệu hành vi…, cũng có những vụ án được thầy cô của tôi kể lại trong quá trình học tập. Đương nhiên trong quá trình viết truyện sẽ giấu tên, ẩn danh và văn học hóa đi một chút. Những độc giả nhát gan hoặc không có hứng thú với lĩnh vực này xin đừng đọc. Hãy để câu chuyện này gợi mở thế giới tiềm thức của bạn. Hãy kể giấc mơ của bạn cho tôi, nhưng cẩn thận nhé, đừng để tôi nhìn thấu tâm hồn của bạn…”

“Nếu bạn muốn tìm một câu chuyện nhanh và kết thúc chóng vánh tôi khuyên bạn không nên đọc vì tiến độ câu chuyện này sẽ rất chậm. Ở đây tôi chỉ muốn nói tiến độ trong một cuốn tiểu thuyết ngôn tình không nhất định phải thống nhất ngàn quyển như một. Nếu chỉ lấy tốc độ nam nữ chính hôn nhau rồi quan hệ để nhận định tiến độ thì không công bằng. Cách xây dựng nhân vật của câu chuyện này là chưa từng có từ trước tới giờ. Con người không ai là hoàn hảo, đó chính là định nghĩa chung nhất cho tất cả các nhân vật trong bộ truyện này. Đây là một câu chuyện tươi sáng rực rỡ, cả các nhân vật cũng thế, nhưng đằng sau vẻ rực rỡ đó, mỗi người đều có sự ích kỷ, bất lực, tính toán và âm mưu của riêng mình. Nếu nói Giang Mạc Viễn là hình ảnh thu nhỏ và là tổng thể của ba người đàn ông trong xã hội, thì Niên Bách Ngạn lại được xây dựng trên hình tượng của một người duy nhất. Ngoài đời thực, anh ấy cũng là một nhà cung ứng đá quý, cuộc sống của anh cũng xa hoa, tình cảm cũng day dứt và có những câu chuyện đặc sắc. Còn Tố Diệp, tôi nghĩ nhân vật này dần dần khi từng lớp suy nghĩ nội tâm được bóc ra, mọi người sẽ cảm thấy càng ngày càng chân thật. Bởi vì ở cô ấy nhất định sẽ có hình bóng của mọi người, bất luận là ưu điểm hay khuyết điểm. Có lẽ câu chuyện này không nhận được sự đồng tình của tất cả mọi người, nhưng còn người xem là tôi còn viết, dùng ngôn ngữ bình thường nhất, giản dị nhất. Vẫn câu nói đó, tất cả mọi phán đoán đừng vội kết luận quá sớm, chưa tới giây phút cuối cùng, chưa tới chương kết cuối cùng, thì câu chuyện và nhân vật mãi mãi chưa thể kết luận.”

“Trong các tác phẩm trước của tôi, số phận của mỗi nhân vật có thể chỉ hai tới ba cao trào là kết thúc, nhưng Tố Niên khác các tác phẩm đó, vì tôi tạo dựng số phận của mỗi nhân vật đều có rất nhiều cao trào, bước ngoặt. Thế nên những độc giả thích một hai cao trào rồi tới một cái kết hạnh phúc xin hãy thận trọng khi đọc Tố Niên. Đây vốn đã không phải là một bộ tiểu thuyết chỉ có tình yêu. Nó rất phức tạp, mỗi một nhân vật trong câu chuyện cũng giống như một cá thể độc lập ngoài xã hội, như người bình thưởng phải hưởng trọn đắng cay mặn ngọt vậy. Thế nên không thể so sánh, cũng không cần phải mang nó ra so sánh với các tác phẩm trước đó, vậy chẳng khác nào bạn mang cơm trắng ra so với rau xanh xem cái nào dinh dưỡng hơn cả, ngay từ cốt lõi đã sai lầm.” *Có thể hiểu là trong câu chuyện này đất diễn của chính phụ nhiều gần như nhau*

“Tố Niên chắc chắn là một câu chuyện đặc sắc, tôi dành tâm huyết xây dựng từng nhân vật, cũng yêu quý mỗi một nhân vật, vì họ là những con người không hoàn hảo, vì thế có lúc họ được người ta yêu quý lại có lúc bị người ta ghét, thế nên tuyệt đối không thể vì một số chi tiết mọi người nói không cần thiết mà hủy cả một bộ tiểu thuyết. Tôi không dám nói mỗi một câu, một chữ tôi viết ra đều ẩn chứa một điều gì đó, nhưng ít nhất có thể khẳng định với mọi người, đâu đâu trong câu chuyện cũng ẩn chứa bí mật, nhưng thực tế số người tìm ra được chúng là rất ít. Mỗi một nhân vật, mỗi một tình tiết xuất hiện, mỗi một giai đoạn tình cảm đều có mục đích của nó, chắc chắn không lãng phí thời gian đọc của mọi người, tôi cũng không lãng phí thời gian viết vốn đã ít ỏi của mình. Có thể mọi người thấy chẳng có gì tiến triển nhưng có tiển triển hay không chỉ có tôi là người viết mới biết được, tại sao phải sắp xếp như vậy cũng chỉ tôi biết mà thôi nên mọi người có hoài nghi hay khó chịu cũng là chuyện bình thường.”

Mong rằng nó sẽ là một câu chuyện hay mang tới cho mọi người ^^

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset