Q.14 – Chương 654: Áy Náy Là Một Lưỡi Dao

Áy Náy Là Một Lưỡi Dao

Tại sao cô luôn cảm thấy hoang mang, bất an? Giống như cô đã quên đi một chuyện gì đó rất quan trọng vậy…

Sau khi giáo sư Đinh đi khỏi, Kỷ Đông Nham im lặng rất lâu, còn Niên Bách Ngạn cũng trầm mặc từ đầu tới cuối. Anh ngồi bên giường bệnh, lặng lẽ quan sát Tố Diệp, nhìn cô nhắm nghiền hai mắt, nằm đó. Trong khoảnh khắc, con tim anh như bị một bàn tay vò nát, xé rách. Cô yên tĩnh như thế, nhưng lại như đang phải chịu khổ sở dày vò trong giấc mơ. Anh rất muốn có được một năng lực nào đó để có thể đi vào giấc mơ của cô. Như vậy anh có thể biết được rốt cuộc cô đã mơ thấy gì, điều gì khiến cô đau đớn đến thế.

Hoặc biết đâu, anh cũng có thể nói với cô trong mơ rằng: Tất cả đã qua rồi, hãy đi theo anh, đừng tiếp tục ngủ nữa. Chỉ cần cô có thể tỉnh lại, bắt anh làm gì cũng được.

Niên Bách Ngạn giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô. Đầu ngón tay anh như nhói đau. Đó là một nỗi đau buốt từ tim, rồi lan ra khắp các đầu ngón tay. Có lẽ anh đã đòi hỏi quá nhiều chăng? Có thể sống sót sau màn mưa bom bão đạn đó đã là quá may mắn rồi. Anh còn muốn cô tỉnh lại, sống một cuộc sống bình thường, thật sự là quá xa xỉ rồi ư?

Tối ấy, sau khi anh tìm được vị trí của cô, khi anh xông vào cánh rừng đó, anh đã sợ hãi biết bao. Anh sợ mất mát, sợ phải nhìn thấy cô chỉ còn là một cái xác.

Anh sai rồi. Tất cả tội lỗi đều là của anh.

Vốn dĩ cô có thể sống một cuộc đời vô lo vô nghĩ. Chí ít thì cũng được sống những ngày tháng bình dị nhất như bao người, chứ không phải trước sau hai lần phải chịu cảnh bị ngược đãi tàn ác như vậy.

Vậy nên, nếu ông trời muốn trừng phạt, tại sao không giáng xuống đầu anh? Tại sao cứ nhất định phải bắt cô chịu khổ?

Niên Bách Ngạn biết bản thân mình đã định trước sẽ mắc nợ cô.

Từ giây phút gặp mặt cô ở trấn Thiên Đăng năm mười một tuổi, anh đã nợ cô rồi. Anh cứu cô mà lại không thể giúp cô hoàn toàn thoát khỏi bể khổ. Là lỗi của anh, tại anh vô dụng.

Nếu thời gian có thể quay ngược lại, cho dù phải dốc hết sức lực, anh cũng phải đưa cô đi.

Niên Bách Ngạn biết cô đã nhớ lại rồi. Khi anh nhìn thấy cô ôm đầu, ngồi sụp xuống đó, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt kinh hoàng là anh đã biết, tất cả, tất cả đều đã được phơi bày rõ ràng rồi.

Có lẽ, cô còn biết nhiều hơn anh. Sự việc đã phát triển theo chiều hướng xấu.

Tối đó, anh xông về phía cô. Khoảnh khắc đạn bắn tung tóe, cũng may Tố Khải và mọi người đã tới kịp. Còi hụ của xe cảnh sát làm náo động cả trời đêm. Niên Bách Ngạn biết, kể từ buổi tối hôm ấy sẽ không ai được bình yên nữa.

Cuối cùng, Kỷ Đông Nham phá vỡ sự im ắng của căn phòng.

Cậu ấy ngồi trên ghế, nhìn Niên Bách Ngạn, hỏi rành mạch: “Bây giờ chỉ còn tớ và cậu thôi. Niên Bách Ngạn! Rốt cuộc cậu đang giấu giếm chuyện gì?”

Cậu ấy không phải kẻ mù. Hành vi của Niên Bách Ngạn ban nãy rõ ràng là đã biết một số chuyện, chỉ có điều, anh không muốn quá nhiều người biết thêm mà thôi.

Nhưng Kỷ Đông Nham có quyền được biết.

Niên Bách Ngạn không nói gì. Ánh mắt anh sâu hút. Anh đan tay mình vào tay Tố Diệp, nắm thật chặt. Kỷ Đông Nham có vẻ kích động. Cậu ấy đứng bật dậy, khẽ quát lên: “Niên Bách Ngạn! Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với Tố Diệp? Đừng có nói là cậu không biết. Biểu cảm của cậu đã bán đứng cậu rồi!”

Niên Bách Ngạn có phản ứng. Nỗi đau nơi đáy mắt tràn ra gương mặt anh. Vết sẹo mờ mờ đó cùng với bờ môi hơi mím đã thể hiện rõ sự đau đớn vô bờ trong lòng anh. Rất lâu sau, anh mới nói: “Chuyện này cô ấy không nên nhớ lại. Ít nhất thì không nên để cô ấy gánh chịu những chuyện này.” Anh giơ tay lên, mơn man lên gò má cô. Nhưng nếu nhìn kỹ, ngón tay anh đang run rẩy: “Lúc đó cô ấy vẫn còn nhỏ, mới chỉ là một đứa bé bốn tuổi.”

Bả vai Kỷ Đông Nham run lên. Một dự cảm chẳng lành trườn bò khắp nơi. Nghe thấy Niên Bách Ngạn nói vậy, cậu ấy nghĩ tới một khả năng, một khả năng cậu ấy không muốn thừa nhận nhưng lại có dự cảm rất mãnh liệt.

“Cô ấy…” Cậu ấy chỉ thốt lên một từ, giọng nói cũng run bần bật.

Niên Bách Ngạn lại càng im lặng hơn.

Nhưng thái độ này quả thực đã khiến dự cảm trong lòng Kỷ Đông Nham có được sự chứng thực. Cả cơ thể cao lớn của cậu ấy loạng choạng dữ dội, bước chân lập tức trở nên không vững vàng, hơi thở trở nên dồn dập: “Không thể nào, không thể nào…”

“Tớ cũng hy vọng tất cả đều không tồn tại.” Bàn tay đang gác một bên của Niên Bách Ngạn chợt nắm chặt lại, các khớp xương kêu lên răng rắc.

Kỷ Đông Nham đứng không vững, cuối cùng cũng ngã sụp xuống, cả gương mặt như bị phết sáp nến, phút chốc trở nên trắng bệch. Cậu ấy lắc đầu như không dám tin, rồi lại trở nên bực bội, phẫn nộ. Cậu ấy cắn chặt răng, nắm tay lại: “Kẻ nào? Là kẻ nào làm?”

“Vẫn đang điều tra!” Giọng Niên Bách Ngạn nghe có chút bực bội. Trong lúc nói, anh vẫn không hề rời mắt khỏi Tố Diệp.

Kỷ Đông Nham đấm một nhát lên mặt bàn, có vẻ như chỉ muốn bằm vằm tên hung thủ đó thành ngàn mảnh. Một lúc câu, cậu ta nhìn Niên Bách Ngạn, gương mặt hồ nghi: “Làm sao cậu biết được chuyện này?”

Ngay cả Tố Diệp cũng không còn nhớ nữa, tại sao Niên Bách Ngạn lại biết tường tận như vậy? Thế nên, sau khi hỏi câu ấy, sự hoài nghi của Kỷ Đông Nham đối với Niên Bách Ngạn càng thêm nặng. Cậu ấy bỗng nhiên nghĩ tới chuyện Niên Bách Ngạn đã từng khăng khăng giữ rịt lấy Tinh Thạch, tới cuối cùng bất đắc dĩ mới phải rời bỏ. Anh đã từng nói, bất kỳ ai thu mua Tinh Thạch anh đều không yên tâm, duy nhất cậu ấy là được.

Bây giờ ngẫm lại, lúc đó phải chăng Niên Bách Ngạn đã biết rõ những chuyện xảy ra với Tố Diệp. Thậm chí có thể nói rằng, thứ mà anh bảo vệ thật ra cũng liên quan tới Tố Diệp?

Sự nghi ngờ trong ánh mắt Kỷ Đông Nham, Niên Bách Ngạn đã nhìn thấy cả. Ngữ khí của anh hờ hững như đôi mắt anh: “Gã mặt sẹo đó nắm trong tay điểm yếu của tớ, cậu biết chuyện này mà.”

Nghe xong câu ấy, Kỷ Đông Nham đờ người ra: “Ý của cậu là…”

“Điểm yếu của tớ chính là cô ấy.” Niên Bách Ngạn quay đầu nhìn Tố Diệp, một lần nữa đan lấy tay cô. Ánh mắt anh dịu dàng và tình cảm, nhưng lại khảm một nỗi đau sâu sắc: “Kẻ đó có ảnh trong tay.”

Kỷ Đông Nham lập tức hiểu ra, trái tim bất ngờ quặn đau. Ngay sau đó nó hóa thành nỗi day dứt, như một dòng nước cuồn cuộn dâng lên trong lồng ngực, dập dềnh, đập vào khiến xương cốt cậu ấy tựa như tan thành từng mảnh.

Cậu ấy đứng ngây người ra đó hồi lâu, rồi giơ tay tát mạnh vào mặt mình một cái.

Thanh âm vang lên, vọng mãi trong căn phòng vắng lặng…

“Mẹ ơi…”

Một tiếng nói trong veo, non nớt.

Tố Diệp bàng hoàng tỉnh dậy khỏi cơn mơ. Một vạt áo của cô bị Giai Giai khẽ kéo. Cô ngẩng đầu nhìn gương mặt nhỏ đang nhìn mình với vẻ hiếu kỳ. Ánh nắng buổi chiều đổ nghiêng vào cạnh cửa sổ, như dát vàng lên nền đất. Ánh sáng nhàn nhạt ấy bao trùm gương mặt trắng trẻo của Giai Giai. Hàng mi dài của con bé chớp chớp, đáng yêu vô cùng.

“Mẹ ơi! Mẹ nằm mơ à?” Con bé hỏi giòn tan.

Tố Diệp ngẩn ngơ.

Phải, cô lại nằm mơ rồi.

Cô lại mơ thấy Niên Bách Ngạn, mơ về lần gặp anh ở trấn Thiên Đăng. Năm ấy cô mới bốn tuổi, cũng chỉ cao bằng tầm Giai Giai. Cậu bé Niên Bách Ngạn mười mấy tuổi khi ấy đã nắm tay cô, à không, là siết chặt tay cô, chạy rất nhanh trên con đường dài.

Đèn ở khắp các nhà tạo thành một dải sáng dài, trông xa giống như một vạch đỏ, đổ bóng xuống mặt nước. Mặt nước trong vắt. Nếu không cơn gió nhẹ thổi qua, không làm dấy lên những gợn sóng nhẹ thì thật sự không thể phân biệt được là nước đang soi bóng những căn nhà trên bờ hay những căn nhà đó đang chìm trong nước.

Cô đã ngoắc tay với anh. Anh hứa rằng, anh sẽ đợi cô lớn lên, đợi cô làm bạn gái của anh.

Chớp mắt đã là cảnh tuyết cầu ngập trời.

Loài hoa trắng vốn dĩ được trồng trên các con đường ở Dương Châu giờ lại bung nở rực rỡ ngay trong sân phường thêu tại trấn Thiên Đăng. Cô ngồi trên chiếc ghế trắng, trên đỉnh đầu là tuyết cầu dịu dàng. Khi gió thổi qua, lại thoang thoảng một hương thơm. Cô nhìn thấy Niên Bách Ngạn đang thảo luận chi tiết cùng nghệ nhân thêu cách đó không xa. Ánh mắt nghiêm túc mà chăm chú.

Cánh hoa tuyết cầu cũng rơi lên bờ vai anh. Anh nhìn về phía này. Dường như cả khóe môi anh cũng nhuộm sự dịu dàng của cánh hoa.

Ký ức đẹp nhất trở thành hình ảnh trong mơ. Mà những giấc mơ này dường như lại trở thành niềm an ủi trong cuộc sống, khiến cô dù có bận rộn cỡ nào cũng không cảm thấy cô đơn.

“Mẹ! Sao mẹ lại khóc?” Giai Giai giơ đôi tay nhỏ ra, lau nước mắt cho cô.

Tố Diệp giơ tay, khóe mắt đúng là đã ướt.

Cảnh tượng quá đẹp, thế nên tỉnh dậy sẽ rơi nước mắt.

Giai Giai hơi lo lắng. Con bé chạy ra xa, gọi với: “Bố ơi! Bố ơi! Mẹ khóc này!”

Tố Diệp rất muốn gọi Giai Giai quay lại nhưng chân tay cứ cứng đờ, không thể nhúc nhích. Chẳng mấy chốc, Kỷ Đông Nham đã đi tới. Anh vòng tay qua vai cô, ngồi xuống, quan tâm hỏi: “Em sao thế?”

“Không sao đâu, chỉ nằm mơ thôi.” Tố Diệp nhẹ nhàng đáp.

Kỷ Đông Nham ôm cô, dựa ra sau ghế, một tay kia kéo tay cô lại, đan chặt mười đầu ngón tay vào nhau. Rất lâu sau anh mới khẽ hỏi: “Lại mơ thấy Bách Ngạn à?”

Trái tim Tố Diệp chợt co thắt dữ dội. Cô không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.

Người đàn ông trên đỉnh đầu thở dài một tiếng, rồi sau đó trầm mặc.

“Em cảm thấy…” Khoảng một, hai phút sau, Tố Diệp lên tiếng: “Không hiểu vì sao em cứ cảm thấy mọi việc không chân thực.”

Kỷ Đông Nham nhìn cô khó hiểu.

“Em luôn cảm thấy hình như đã lâu lắm rồi mình không được nghỉ ngơi vậy, mệt lắm. Hơn nữa hình như em còn lâu lắm không ngắm sao rồi.” Tố Diệp cố gắng miêu tả cảm giác của mình.

Kỷ Đông Nham nhẹ nhàng xoay mặt cô lại: “Tiểu Diệp! Mười năm rồi, mười năm nay có ngày nào em nghỉ ngơi đâu? Ngày nào em cũng bận rộn như con thoi vậy, khuyên em em lại không nghe. Đã lâu em không ngắm sao cũng rất bình thường thôi. Có lúc em làm tăng ca cho tới tận sáng, đã khi nào ngẩng đầu lên ngắm cảnh đêm đâu?”

Nét mặt Tố Diệp hoảng hốt.

Là vì thế ư?

Tại sao cô luôn cảm thấy hoang mang, bất an? Giống như cô đã quên đi một chuyện gì đó rất quan trọng vậy…

Lại mấy ngày nữa trôi qua, Tố Diệp vẫn ngủ yên. Cô nằm trên giường như một người đẹp say ngủ. Niên Bách Ngạn chuyển hết công việc tới phòng bệnh, gần như ở bên cạnh cô 24/24. Ngày nào anh cũng lau người, rửa mặt, hoạt động các khớp chân, khớp tay cho cô. Anh còn nói chuyện với cô, kể những câu chuyện thú vị xảy ra trên mạng, thậm chí còn học Tố Diệp ngày xưa, sưu tầm không ít truyện cười để kể cho cô nghe.

Vì anh mong ước có một ngày nào đó, khi anh kể một câu chuyện cực kỳ, cực kỳ buồn cười, Tố Diệp sẽ bất ngờ cười đến tỉnh lại, sau sẽ lại như khi trước, làm nũng anh: Bách Ngạn, Bách Ngạn! Anh xấu tính quá đi!…

Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Status: Completed Author:

Một trận chiến tâm lý hồi hộp.

Một đêm triền miên, hơi thở của anh ấm nóng mê hoặc, một cuộc điện thoại đã đặt dấu chấm hết cho bầu không khí mờ ám này.

“Thì ra hôm nay anh kết hôn.” Sau khi cuộc điện thoại kết thúc, cô vòng tay ôm chặt lấy anh từ đằng sau, đôi tay như một con rắn linh hoạt, lướt đi do thám khắp cơ thể anh.

Anh im lặng quay đầu, ánh mắt sâu thẳm dù cố đến mấy cũng không thể nhìn thấu.

Cô ung dung nói: “Yên tâm, tôi không còn là một cô bé nữa.”

Anh là nhà cung ứng đá quý tiếng tăm vang dội, cô là nhà phân tích tâm lý thông qua việc đọc những giấc mơ, hai người hoàn toàn không chút liên hệ lại vì một vụ án ly kỳ mà gắn chặt số mệnh lại với nhau.

Anh siết nhẹ cằm cô: “Tôi trở thành đối tượng nghiên cứu của em rồi sao?”

Cô khẽ nở một nụ cười diễm lệ, đắm mình trong hơi thở của anh: “Anh Niên chẳng phải đang sống sờ sờ ra đấy sao? Trước mắt tôi chỉ có hứng thú với giấc mơ cuối cùng của một người đã chết. Còn anh và tôi, chỉ là một cuộc chơi, nếu chơi được cả hai chúng ta đều vui vẻ, còn không chơi nổi… thì cút!”

Sắc mặt anh rất thản nhiên: “Tố Diệp! Niên Bách Ngạn tôi, em chưa chắc đã chơi nổi đâu.”

Niên Bách Ngạn là người đàn ông vô cùng khắt khe đối với công việc và cấp dưới, rất khó hòa hợp với mọi người nhưng lại khiến phụ nữ vì anh mà điên đảo; Tố Diệp là một người phụ nữ luôn khiến người ta phải tranh luận, trông bề ngoài có vẻ là một kẻ chỉ biết đến tiền nhưng thực chất lại là người mạnh miệng yếu lòng, khiến người ta xót xa.

Giấc mơ, ký ức, tiềm thức và những cuộc chiến thương trường đằng sau những đồ trang sức lấp lánh, lớp lớp những trận chiến tâm lý kỳ quái đụng phải nhau. Làm sao để tính lòng người, đo lòng mình, tìm ra sự thật trong những cái như thật như giả ấy? Bạn tưởng những gì bạn nhìn thấy là thật? Có lẽ đều là giả; Bạn tưởng những gì bạn nghe thấy là thật, có lẽ vẫn là giả; Vậy bản thân bạn có phải là thật không? Có lẽ cũng là giả!

Gặp nhau là định mệnh giữa anh và em. Cho dù duyên phận ngắn ngủi, cũng không bỏ lỡ nhau. Đời người như giấc mộng, giấc mộng tựa đời người, quyền thế giả tạo, yêu hận mê muội, bỗng thở dài chẳng qua chỉ là một giấc mộng kinh hoàng.

Hệ thống tên nhân vật: Niên Bách Ngạn, Tố Diệp, Niên Bách Tiêu, Kỷ Đông Nham, Dương Nguyệt, Lâm Yêu Yêu, Diệp Uyên, Tố Khải, Diệp Lan, Đinh Tư Thừa, Diệp Ngọc, Khúc Nghệ, Hứa Đồng, Thịnh Thiên Vỹ, Tưởng Bân, Tưởng Vỹ, Kim Đại Trung, An Tịnh, Bạch Băng, Diệp Hạc Phong, Nguyễn Tuyết Mạn, Diệp Hạc Thành, Nguyễn Tuyết Cầm, Niên Quý, Tư Tuyết, Tiểu Nhã, Tăng Vũ, Cảnh Long, Joey, Vincent, Henry, Văn Giai, Lý Thánh Đản, Hà Minh, Phương Bội Lôi, Khaki, Thạch Thành, Quản Yên, Aston, Xương Đồ, Tịch Khê, Diệp Tịnh Hảo, Diệp Bội Bội, Niên An Nhiên, Kỳ Tôn.

Cameo: Giang Mạc Viễn, Trang Noãn Thần, Nhiếp Thiên Luật, Giang Thần, Kỳ Ưng Diêm, Lưu Ly…

Lời giới thiệu của tác giả:

“Đây cũng là câu chuyện xảy ra ở Bắc Kinh. Trong câu chuyện này có sự xa hoa của châu báu kim cương, có những câu chuyện tình yêu cảm động buồn triền miên, có những hoài nghi dù đã bóc tách từng lớp mây mù vẫn như thật như giả. Không biết nên nói gì nữa, chỉ muốn viết một câu chuyện hay, một câu chuyện khác lạ. Ngoài ra cũng xin nhắc thêm, những vụ án tâm lý được đề cập tới trong truyện đều là những vụ án có thật đã xảy ra, có rất nhiều khía cạnh, yếu tố khiến tâm lý con người không thoải mái. Những vụ án này đã được thu thập thông qua các nhà tư vấn tâm lý, các nhà thôi miên và các bác sỹ trị liệu hành vi…, cũng có những vụ án được thầy cô của tôi kể lại trong quá trình học tập. Đương nhiên trong quá trình viết truyện sẽ giấu tên, ẩn danh và văn học hóa đi một chút. Những độc giả nhát gan hoặc không có hứng thú với lĩnh vực này xin đừng đọc. Hãy để câu chuyện này gợi mở thế giới tiềm thức của bạn. Hãy kể giấc mơ của bạn cho tôi, nhưng cẩn thận nhé, đừng để tôi nhìn thấu tâm hồn của bạn…”

“Nếu bạn muốn tìm một câu chuyện nhanh và kết thúc chóng vánh tôi khuyên bạn không nên đọc vì tiến độ câu chuyện này sẽ rất chậm. Ở đây tôi chỉ muốn nói tiến độ trong một cuốn tiểu thuyết ngôn tình không nhất định phải thống nhất ngàn quyển như một. Nếu chỉ lấy tốc độ nam nữ chính hôn nhau rồi quan hệ để nhận định tiến độ thì không công bằng. Cách xây dựng nhân vật của câu chuyện này là chưa từng có từ trước tới giờ. Con người không ai là hoàn hảo, đó chính là định nghĩa chung nhất cho tất cả các nhân vật trong bộ truyện này. Đây là một câu chuyện tươi sáng rực rỡ, cả các nhân vật cũng thế, nhưng đằng sau vẻ rực rỡ đó, mỗi người đều có sự ích kỷ, bất lực, tính toán và âm mưu của riêng mình. Nếu nói Giang Mạc Viễn là hình ảnh thu nhỏ và là tổng thể của ba người đàn ông trong xã hội, thì Niên Bách Ngạn lại được xây dựng trên hình tượng của một người duy nhất. Ngoài đời thực, anh ấy cũng là một nhà cung ứng đá quý, cuộc sống của anh cũng xa hoa, tình cảm cũng day dứt và có những câu chuyện đặc sắc. Còn Tố Diệp, tôi nghĩ nhân vật này dần dần khi từng lớp suy nghĩ nội tâm được bóc ra, mọi người sẽ cảm thấy càng ngày càng chân thật. Bởi vì ở cô ấy nhất định sẽ có hình bóng của mọi người, bất luận là ưu điểm hay khuyết điểm. Có lẽ câu chuyện này không nhận được sự đồng tình của tất cả mọi người, nhưng còn người xem là tôi còn viết, dùng ngôn ngữ bình thường nhất, giản dị nhất. Vẫn câu nói đó, tất cả mọi phán đoán đừng vội kết luận quá sớm, chưa tới giây phút cuối cùng, chưa tới chương kết cuối cùng, thì câu chuyện và nhân vật mãi mãi chưa thể kết luận.”

“Trong các tác phẩm trước của tôi, số phận của mỗi nhân vật có thể chỉ hai tới ba cao trào là kết thúc, nhưng Tố Niên khác các tác phẩm đó, vì tôi tạo dựng số phận của mỗi nhân vật đều có rất nhiều cao trào, bước ngoặt. Thế nên những độc giả thích một hai cao trào rồi tới một cái kết hạnh phúc xin hãy thận trọng khi đọc Tố Niên. Đây vốn đã không phải là một bộ tiểu thuyết chỉ có tình yêu. Nó rất phức tạp, mỗi một nhân vật trong câu chuyện cũng giống như một cá thể độc lập ngoài xã hội, như người bình thưởng phải hưởng trọn đắng cay mặn ngọt vậy. Thế nên không thể so sánh, cũng không cần phải mang nó ra so sánh với các tác phẩm trước đó, vậy chẳng khác nào bạn mang cơm trắng ra so với rau xanh xem cái nào dinh dưỡng hơn cả, ngay từ cốt lõi đã sai lầm.” *Có thể hiểu là trong câu chuyện này đất diễn của chính phụ nhiều gần như nhau*

“Tố Niên chắc chắn là một câu chuyện đặc sắc, tôi dành tâm huyết xây dựng từng nhân vật, cũng yêu quý mỗi một nhân vật, vì họ là những con người không hoàn hảo, vì thế có lúc họ được người ta yêu quý lại có lúc bị người ta ghét, thế nên tuyệt đối không thể vì một số chi tiết mọi người nói không cần thiết mà hủy cả một bộ tiểu thuyết. Tôi không dám nói mỗi một câu, một chữ tôi viết ra đều ẩn chứa một điều gì đó, nhưng ít nhất có thể khẳng định với mọi người, đâu đâu trong câu chuyện cũng ẩn chứa bí mật, nhưng thực tế số người tìm ra được chúng là rất ít. Mỗi một nhân vật, mỗi một tình tiết xuất hiện, mỗi một giai đoạn tình cảm đều có mục đích của nó, chắc chắn không lãng phí thời gian đọc của mọi người, tôi cũng không lãng phí thời gian viết vốn đã ít ỏi của mình. Có thể mọi người thấy chẳng có gì tiến triển nhưng có tiển triển hay không chỉ có tôi là người viết mới biết được, tại sao phải sắp xếp như vậy cũng chỉ tôi biết mà thôi nên mọi người có hoài nghi hay khó chịu cũng là chuyện bình thường.”

Mong rằng nó sẽ là một câu chuyện hay mang tới cho mọi người ^^

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset