Q.14 – Chương 675: Trầm Lắng Như Mặt Hồ Xanh Biếc

Trầm Lắng Như Mặt Hồ Xanh Biếc

Chiếc áo dạ lông màu xanh đậm dài quá gối càng tôn thêm gương mặt anh tuấn của Niên Bách Ngạn. Anh gầy đi rồi, trông mặt còn nhọn hơn cả lúc cô đi, khuôn cằm càng ngày càng vuông vức, góc cạnh. Bên trong áo dạ, anh mặc một chiếc áo len cổ tim trang trí hình thoi màu cafe đậm, để hở ra chiếc áo sơ mi cùng màu. Chiếc quần dài màu đen ôm gọn đôi chân thẳng tắp, cuối cùng là đôi giày da màu đen được đặt làm thủ công. Anh ăn mặc tỉ mỉ và gọn gàng là thế nhưng lại đang ngồi tùy tiện trên một cành dương lâm, sau lưng là mặt hồ xanh biếc.

Đó là nơi cô hay ngồi. Cô ngồi đó, ngắm nhìn lũ trẻ chạy qua chạy lại trên cao nguyên, ngắm chúng cười đùa, nô nghịch. Có lúc cô thấy vui, nhiều lúc lại trầm mặc, đôi khi lại nhớ nhung.

Còn bây giờ, đám trẻ ngày thường luôn vây xung quanh cô giờ đều vây lấy Niên Bách Ngạn. Trong đó một có một cậu bé giơ món đồ chơi trong tay lên, hét to: “Hay quá! Chú sửa được đồ chơi cho tớ rồi!”

Cả đám trẻ cũng hân hoan reo cùng. Quần áo chúng đang mặc đều mang phong cách của Tây Tạng. Cho dù có ăn mặc giản dị, chắc chắn cũng sẽ đeo một chiếc khăn choàng cổ hoặc một chiếc thắt lưng màu sắc sặc sỡ. Thế nên giữa một rừng màu sắc ấy, chỉ có sắc màu trên người Niên Bách Ngạn là trầm lắng. Bọn trẻ vây lấy anh cười đùa. Anh chỉ ngồi đó nhìn những gương mặt rạng rỡ ấy. Khóe môi của anh cũng hơi cong lên, điềm tĩnh mà ung dung.

Mặt hồ xanh sau lưng anh cũng bình lặng. Dưới ánh nắng, có những gợn sóng ánh sáng lăn tăn. Chúng giống như được vo tròn trong đôi mắt anh vậy. Đáy mắt anh dịu dàng khác thường. Anh chăm chú nhìn lũ trẻ, chốc chốc, nụ cười cũng lớn hơn. Cũng giống như sóng gợn mặt hồ, tan ra bên khóe môi rồi tràn vào tận sâu đáy mắt.

Có tiếng khóc thút thít của một bé gái.

Niên Bách Ngạn nghe thấy, bèn giơ tay về phía cô bé. Cô bé gạt nước mắt bước lên, tóc bị gió thổi hơi rối.

Cách đó không quá xa, Tố Diệp loáng thoáng nghe được cuộc trò chuyện của họ.

Niên Bách Ngạn hỏi cô bé:

Cháu sao vậy?

Cô bé ngẩng gương mặt nhỏ lên, nhìn Niên Bách Ngạn rồi sụt sùi:

Kẹo của cháu bị cướp mất rồi!

Niên Bách Ngạn bật cười, nhẹ nhàng và ôn hòa. Anh lấy từ trong túi áo ra hai chiếc kẹo rồi kéo tay cô bé lại, nhét vào và nói: “Không sao đâu! Ở đây chú vẫn còn!”

Mắt cô bé sáng lên, bật cười trong nước mắt.

Niên Bách Ngạn thấy cô bé cười, ánh mắt cũng dịu dàng hơn. Anh bế cô bé ngồi lên đùi mình, lau nước mắt cho nó, rồi thả mái tóc rối tung của nó xuống, nhẹ nhàng vuốt mượt: “Cháu là Đạt Ngõa, đúng không?”

“Chú ơi, sao chú lại biết cháu tên là Đạt Ngõa?” Đạt Ngõa ngậm kẹo mút, tò mò hỏi.

Niên Bách Ngạn không giỏi chải tóc cho con gái lắm. Anh chỉ cố gắng để mái tóc bớt bù xù rồi buộc lên gọn gàng. Anh nhẹ nhàng đáp: “Vì chú từng được xem ảnh của cháu.”

“Chú xem ảnh của cháu ở đâu vậy ạ?” Đạt Ngõa lại càng tò mò.

Niên Bách Ngạn cười: “Ở một nơi rất xa, rất xa.”

Đạt Ngõa nghi hoặc: “Một nơi rất xa, rất xa là nơi nào ạ?”

Niên Bách Ngạn đưa tay xoa đầu con bé nhưng chỉ mỉm cười, không trả lời nữa.

“Chú ơi, thế chú đã từng xem ảnh của cháu chưa?” Cậu bé vừa cầm đồ chơi reo mừng đó vội vàng hỏi.

“Rồi!” Niên Bách Ngạn đáp: “Ảnh của tất cả các cháu, chú đều xem rồi. Chú còn biết hết tên của tất cả nữa. Các cháu đều đã từng chụp ảnh với bác sỹ Tố, phải không?”

Bọn trẻ nghe vậy rất vui. Chúng rít rít không ngừng bên cạnh Niên Bách Ngạn.

Tố Diệp yên lặng đứng dưới ánh mặt trời, nhìn cảnh tượng phía không xa, cảm thấy ấm áp và hạnh phúc. Cô chưa từng tưởng tượng khi anh bị một đám trẻ con vây xung quanh, trông sẽ thế nào. Niên Bách Ngạn của giờ phút này không còn nghiêm túc như khi ở công ty nữa. Anh rất hiền hòa, nụ cười cũng rất ấm áp. Giống như ánh nắng bây giờ chỉ tập trung vào anh vậy.

Anh chìm trong bóng nắng, như thực như mơ. Bóng hình cao lớn cùng những đứa bé nhỏ xíu tạo thành một bức tranh hài hòa, đẹp mắt.

Như có một bàn tay nhẹ nhàng kéo trái tim Tố Diệp.

Cô nhìn Niên Bách Ngạn cười với bọn trẻ, nhìn anh nuông chiều chúng, nhìn anh đối xử nhẫn nại với chúng…

Con tim chợt xao động.

Anh thích trẻ con.

Nơi Tây Tạng trong lòng này đủ để khiến nụ cười của người ta trở nên thuần khiết. Niên Bách Ngạn từ xa xôi tới đây chỉ để tìm cô. Hôm nay, bên mặt hồ này, bóng anh chân thực đến thế. Nụ cười của anh chỉ cần giơ tay là có thể chạm tới.

Trái tim Tố Diệp vừa ấm áp vừa nhói đau.

“Chú ơi! Chơi với bọn cháu đi!” Đạt Ngõa nắm tay anh, nũng nịu nói.

Niên Bách Ngạn mỉm cười: “Được!”

Cảnh ấy khiến Tố Diệp nhớ lại tuổi thơ.

Anh lau khô nước mắt cho cô. Cô đưa ra một yêu cầu vừa bất lực vừa hoang đường. Cô muốn anh làm bạn trai của mình. Trông anh khó xử nhưng vẫn chiều theo ý cô nói với cô rằng:

Khi nào em lớn sẽ làm bạn gái của anh.

Thật ra, Niên Bách Ngạn vốn là một người đàn ông rất kiên nhẫn.

Nghĩ tới đây, sống mũi Tố Diệp cay cay nhưng trong lòng thì chan chứa yêu thương.

Lúc đứng dậy, Niên Bách Ngạn nhìn thấy Tố Diệp. Ánh mắt anh cũng phẳng lặng, sâu sắc như mặt hồ kia, nhưng chẳng mấy chốc nụ cười tan ra trên khóe môi. Một giây sau, ánh mắt anh lại trở nên nghiêm khắc.

Tố Diệp cảm nhận được rõ ràng sự thay đổi đó. Cô sững sờ.

Anh bảo bọn trẻ đi chơi, rồi sải bước về phía này. Khi anh tới gần, cô nghe thấy anh nói: “Sao không khoác áo đã ra ngoài rồi?” Dứt lời, anh cởi chiếc áo dạ trên người xuống, khoác lên vai cô.

Cả người cô bất chợt ấm lên, hơi thở cũng lấp đầy bởi mùi hương của anh.

Anh ôm cô thật chặt rồi khẽ nói: “Mau vào đi!”

Tố Diệp để mặc anh ôm mình, đi vào phòng.

Không còn cơn gió lạnh giá, lại có chiếc áo dạ của anh, Tố Diệp cảm thấy hơi ấm theo mái tóc ngấm vào từng huyết mạch. Niên Bách Ngạn bế cô lên giường, cầm lấy áo khoác rồi kéo cao chăn lên.

“Em muốn đắp áo của anh.” Cô nói.

Niên Bách Ngạn nhìn cô rồi nở nụ cười khó xử. Anh lại đắp áo lên người cô, rồi chỉnh lại gối để cô được thoải mái dựa vào đầu giường. Anh kéo một chiếc ghế tới, ngồi xuống bên cạnh anh.

Căn phòng này, vì có thêm Niên Bách Ngạn mà rõ ràng trông chật hơn hẳn, nhưng lại ấm hơn.

“Thế nào, có thấy khó chịu chỗ nào không?” Niên Bách Ngạn dịu giọng hỏi.

Tố Diệp lắc đầu. Cô rất ổn, ngay cả ác mộng cũng không gặp.

“Có đói không?”

Cô lại khẽ lắc đầu.

Niên Bách Ngạn đứng dậy rót cho cô cốc nước. Cô đón lấy. Khi ngón tay cô chạm phải tay anh, con tim chợt bồi hồi giây lát. Cô uống mấy ngụm thì không uống nữa. Cô ôm cốc nước. Nhiệt độ nóng hội men theo đầu ngón tay, ùa vào trái tim. Cô nghe được tiếng trái tim mình đang đập thình thịch, dội vào lồng ngực.

Cô cúi đầu, im lặng nhìn nước trong cốc.

Tình yêu của cô, nỗi nhớ của cô dành cho anh, tất cả đều được chôn vùi trong im lặng.

Cô có rất nhiều lời muốn nói với anh nhưng lại chẳng biết nên nói gì.

Niên Bách Ngạn cũng chỉ trầm mặc ngồi đó, không lên tiếng.

Tố Diệp không biết anh đang nghĩ gì. Cô hơi ngước mắt lên, thấy anh đang nhìn mình không chớp mắt, tim cô chợt run lên. Cô vội cụp mắt xuống, cổ họng khô khốc.

Sao anh ở ngay trước mặt cô, cô lại càng cảm thấy bối rối thế nhỉ?

Một lúc lâu sau…

“Em…”

“Anh…”

Hai người đồng thời lên tiếng, đều chỉ nói một chữ.

Tố Diệp há hốc miệng. Niên Bách Ngạn đầu tiên hơi ngẩn ra, sau đó phì cười: “Em nói trước đi.”

“Không có gì…” Cô ngượng ngập.

Niên Bách Ngạn thở dài, cầm lấy cốc nước, đặt sang bên cạnh sau đó nhẹ nhàng kéo tay cô lại. Bàn tay cô mềm mại, ấm nóng, khiến trái tim anh bồng bềnh. Anh càng nắm chặt.

“Sau này không được chạy vào những nơi nguy hiểm như thế nữa.” Ngữ khí của anh nghe có vẻ rất nghiêm khắc, như một mệnh lệnh nhưng lại toát ra một tình yêu, một sự đau lòng.

Tố Diệp khẽ mím môi. Cô không dám nhìn vào mắt anh, cũng để mặc cho anh nắm tay mình. Cô cảm thấy lòng bàn anh to lớn và an toàn, tình yêu dành cho anh cứ thế thoải mái trào dâng.

“Vâng…” Cô khẽ đáp.

Dáng vẻ của cô khiến trái tim Niên Bách Ngạn thắt lại. Anh đứng dậy, ngồi lên đầu giường, đưa tay ôm lấy cô. Chất liệu áo len mềm mại trên người anh làm má cô ngưa ngứa. Qua một lớp áo sơ mi mà cô vẫn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh. Khoảnh khắc này, Tố Diệp chợt muốn khóc.

Niên Bách Ngạn không nói gì, chỉ cúi xuống, đặt lên trán cô một nụ hôn.

Cô nhắm mắt lại, ngoan ngoãn như một chú mèo.

Khi nụ hôn của anh rời đi, cô vẫn nép trong lòng anh. Rất lâu sau, cô lên tiếng hỏi: “Sao anh tìm được em vậy?”

Niên Bách Ngạn xoay mặt cô lại, từng ngón tay gầy nhẹ nhàng cọ vào má cô: “Anh tìm hai ngày hai đêm rồi. Cuối cùng cơ trưởng trên trực thăng phát hiện có khói, khi ấy mới tìm được mọi người.”

Tố Diệp nhìn anh, trái tim ngâm ngẩm đau.

Thì ra họ đã cùng ở trong một biển rừng. Chưa biết chừng những nơi anh đi qua, cô cũng từng qua. Vậy mà họ lại đi lướt qua nhau.

“Không cứu được Cố Lâm phải không?”

Niên Bách Ngạn gật đầu: “Có lẽ đây chính là quả báo cho việc cô ta tự động bỏ đi.” Khi Tố Diệp ngủ say, anh đã nghe Hà Minh kể mọi chuyện, bao gồm cả việc cô đã giúp họ lấy mật ong để chống chọi qua mấy ngày đó thế nào.

Nghĩ tới đây. Anh cảm thấy ấm lòng, càng siết chặt lấy cô: “Anh may mắn cưới được một cô gái tốt bụng nhưng nghĩ cho người khác quá cũng không tốt, em sẽ khiến anh lo lắng.”

Tố Diệp chìm trong lòng anh, lắng nghe tiếng trái tim anh. Tất cả đều là sự thật. Anh là thật, vòng tay của anh cũng là thật. Cô vô thức ôm chặt lấy anh, khóe mặt chợt đỏ ửng…

***

Các lãnh đạo trong khu lần lượt tới thăm Tố Diệp, cũng động viên cô rất nhiều. Vì cánh tay Hà Minh vẫn còn chất độc, còn Phương Bội Lôi thì tiêu tốn nhiều thể lực trong rừng nên hai người họ đã được đưa gấp về Bắc Kinh trong đêm.

Niên Bách Ngạn không vội đưa Tố Diệp về ngay. Anh muốn bảo đảm cho thể lực của cô được hồi phục đã rồi mới tính bước kế tiếp. Việc Niên Bách Ngạn tới đây cũng thu hút sự chú ý của rất nhiều cô gái trong khu. Dù sao anh cũng là người cao ráo, đẹp trai, cô gái nào nhìn anh cũng phải đỏ mặt.

Tối nay, Niên Bách Ngạn không xin đi phòng khác mà ở lại phòng chăm sóc Tố Diệp…

Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Status: Completed Author:

Một trận chiến tâm lý hồi hộp.

Một đêm triền miên, hơi thở của anh ấm nóng mê hoặc, một cuộc điện thoại đã đặt dấu chấm hết cho bầu không khí mờ ám này.

“Thì ra hôm nay anh kết hôn.” Sau khi cuộc điện thoại kết thúc, cô vòng tay ôm chặt lấy anh từ đằng sau, đôi tay như một con rắn linh hoạt, lướt đi do thám khắp cơ thể anh.

Anh im lặng quay đầu, ánh mắt sâu thẳm dù cố đến mấy cũng không thể nhìn thấu.

Cô ung dung nói: “Yên tâm, tôi không còn là một cô bé nữa.”

Anh là nhà cung ứng đá quý tiếng tăm vang dội, cô là nhà phân tích tâm lý thông qua việc đọc những giấc mơ, hai người hoàn toàn không chút liên hệ lại vì một vụ án ly kỳ mà gắn chặt số mệnh lại với nhau.

Anh siết nhẹ cằm cô: “Tôi trở thành đối tượng nghiên cứu của em rồi sao?”

Cô khẽ nở một nụ cười diễm lệ, đắm mình trong hơi thở của anh: “Anh Niên chẳng phải đang sống sờ sờ ra đấy sao? Trước mắt tôi chỉ có hứng thú với giấc mơ cuối cùng của một người đã chết. Còn anh và tôi, chỉ là một cuộc chơi, nếu chơi được cả hai chúng ta đều vui vẻ, còn không chơi nổi… thì cút!”

Sắc mặt anh rất thản nhiên: “Tố Diệp! Niên Bách Ngạn tôi, em chưa chắc đã chơi nổi đâu.”

Niên Bách Ngạn là người đàn ông vô cùng khắt khe đối với công việc và cấp dưới, rất khó hòa hợp với mọi người nhưng lại khiến phụ nữ vì anh mà điên đảo; Tố Diệp là một người phụ nữ luôn khiến người ta phải tranh luận, trông bề ngoài có vẻ là một kẻ chỉ biết đến tiền nhưng thực chất lại là người mạnh miệng yếu lòng, khiến người ta xót xa.

Giấc mơ, ký ức, tiềm thức và những cuộc chiến thương trường đằng sau những đồ trang sức lấp lánh, lớp lớp những trận chiến tâm lý kỳ quái đụng phải nhau. Làm sao để tính lòng người, đo lòng mình, tìm ra sự thật trong những cái như thật như giả ấy? Bạn tưởng những gì bạn nhìn thấy là thật? Có lẽ đều là giả; Bạn tưởng những gì bạn nghe thấy là thật, có lẽ vẫn là giả; Vậy bản thân bạn có phải là thật không? Có lẽ cũng là giả!

Gặp nhau là định mệnh giữa anh và em. Cho dù duyên phận ngắn ngủi, cũng không bỏ lỡ nhau. Đời người như giấc mộng, giấc mộng tựa đời người, quyền thế giả tạo, yêu hận mê muội, bỗng thở dài chẳng qua chỉ là một giấc mộng kinh hoàng.

Hệ thống tên nhân vật: Niên Bách Ngạn, Tố Diệp, Niên Bách Tiêu, Kỷ Đông Nham, Dương Nguyệt, Lâm Yêu Yêu, Diệp Uyên, Tố Khải, Diệp Lan, Đinh Tư Thừa, Diệp Ngọc, Khúc Nghệ, Hứa Đồng, Thịnh Thiên Vỹ, Tưởng Bân, Tưởng Vỹ, Kim Đại Trung, An Tịnh, Bạch Băng, Diệp Hạc Phong, Nguyễn Tuyết Mạn, Diệp Hạc Thành, Nguyễn Tuyết Cầm, Niên Quý, Tư Tuyết, Tiểu Nhã, Tăng Vũ, Cảnh Long, Joey, Vincent, Henry, Văn Giai, Lý Thánh Đản, Hà Minh, Phương Bội Lôi, Khaki, Thạch Thành, Quản Yên, Aston, Xương Đồ, Tịch Khê, Diệp Tịnh Hảo, Diệp Bội Bội, Niên An Nhiên, Kỳ Tôn.

Cameo: Giang Mạc Viễn, Trang Noãn Thần, Nhiếp Thiên Luật, Giang Thần, Kỳ Ưng Diêm, Lưu Ly…

Lời giới thiệu của tác giả:

“Đây cũng là câu chuyện xảy ra ở Bắc Kinh. Trong câu chuyện này có sự xa hoa của châu báu kim cương, có những câu chuyện tình yêu cảm động buồn triền miên, có những hoài nghi dù đã bóc tách từng lớp mây mù vẫn như thật như giả. Không biết nên nói gì nữa, chỉ muốn viết một câu chuyện hay, một câu chuyện khác lạ. Ngoài ra cũng xin nhắc thêm, những vụ án tâm lý được đề cập tới trong truyện đều là những vụ án có thật đã xảy ra, có rất nhiều khía cạnh, yếu tố khiến tâm lý con người không thoải mái. Những vụ án này đã được thu thập thông qua các nhà tư vấn tâm lý, các nhà thôi miên và các bác sỹ trị liệu hành vi…, cũng có những vụ án được thầy cô của tôi kể lại trong quá trình học tập. Đương nhiên trong quá trình viết truyện sẽ giấu tên, ẩn danh và văn học hóa đi một chút. Những độc giả nhát gan hoặc không có hứng thú với lĩnh vực này xin đừng đọc. Hãy để câu chuyện này gợi mở thế giới tiềm thức của bạn. Hãy kể giấc mơ của bạn cho tôi, nhưng cẩn thận nhé, đừng để tôi nhìn thấu tâm hồn của bạn…”

“Nếu bạn muốn tìm một câu chuyện nhanh và kết thúc chóng vánh tôi khuyên bạn không nên đọc vì tiến độ câu chuyện này sẽ rất chậm. Ở đây tôi chỉ muốn nói tiến độ trong một cuốn tiểu thuyết ngôn tình không nhất định phải thống nhất ngàn quyển như một. Nếu chỉ lấy tốc độ nam nữ chính hôn nhau rồi quan hệ để nhận định tiến độ thì không công bằng. Cách xây dựng nhân vật của câu chuyện này là chưa từng có từ trước tới giờ. Con người không ai là hoàn hảo, đó chính là định nghĩa chung nhất cho tất cả các nhân vật trong bộ truyện này. Đây là một câu chuyện tươi sáng rực rỡ, cả các nhân vật cũng thế, nhưng đằng sau vẻ rực rỡ đó, mỗi người đều có sự ích kỷ, bất lực, tính toán và âm mưu của riêng mình. Nếu nói Giang Mạc Viễn là hình ảnh thu nhỏ và là tổng thể của ba người đàn ông trong xã hội, thì Niên Bách Ngạn lại được xây dựng trên hình tượng của một người duy nhất. Ngoài đời thực, anh ấy cũng là một nhà cung ứng đá quý, cuộc sống của anh cũng xa hoa, tình cảm cũng day dứt và có những câu chuyện đặc sắc. Còn Tố Diệp, tôi nghĩ nhân vật này dần dần khi từng lớp suy nghĩ nội tâm được bóc ra, mọi người sẽ cảm thấy càng ngày càng chân thật. Bởi vì ở cô ấy nhất định sẽ có hình bóng của mọi người, bất luận là ưu điểm hay khuyết điểm. Có lẽ câu chuyện này không nhận được sự đồng tình của tất cả mọi người, nhưng còn người xem là tôi còn viết, dùng ngôn ngữ bình thường nhất, giản dị nhất. Vẫn câu nói đó, tất cả mọi phán đoán đừng vội kết luận quá sớm, chưa tới giây phút cuối cùng, chưa tới chương kết cuối cùng, thì câu chuyện và nhân vật mãi mãi chưa thể kết luận.”

“Trong các tác phẩm trước của tôi, số phận của mỗi nhân vật có thể chỉ hai tới ba cao trào là kết thúc, nhưng Tố Niên khác các tác phẩm đó, vì tôi tạo dựng số phận của mỗi nhân vật đều có rất nhiều cao trào, bước ngoặt. Thế nên những độc giả thích một hai cao trào rồi tới một cái kết hạnh phúc xin hãy thận trọng khi đọc Tố Niên. Đây vốn đã không phải là một bộ tiểu thuyết chỉ có tình yêu. Nó rất phức tạp, mỗi một nhân vật trong câu chuyện cũng giống như một cá thể độc lập ngoài xã hội, như người bình thưởng phải hưởng trọn đắng cay mặn ngọt vậy. Thế nên không thể so sánh, cũng không cần phải mang nó ra so sánh với các tác phẩm trước đó, vậy chẳng khác nào bạn mang cơm trắng ra so với rau xanh xem cái nào dinh dưỡng hơn cả, ngay từ cốt lõi đã sai lầm.” *Có thể hiểu là trong câu chuyện này đất diễn của chính phụ nhiều gần như nhau*

“Tố Niên chắc chắn là một câu chuyện đặc sắc, tôi dành tâm huyết xây dựng từng nhân vật, cũng yêu quý mỗi một nhân vật, vì họ là những con người không hoàn hảo, vì thế có lúc họ được người ta yêu quý lại có lúc bị người ta ghét, thế nên tuyệt đối không thể vì một số chi tiết mọi người nói không cần thiết mà hủy cả một bộ tiểu thuyết. Tôi không dám nói mỗi một câu, một chữ tôi viết ra đều ẩn chứa một điều gì đó, nhưng ít nhất có thể khẳng định với mọi người, đâu đâu trong câu chuyện cũng ẩn chứa bí mật, nhưng thực tế số người tìm ra được chúng là rất ít. Mỗi một nhân vật, mỗi một tình tiết xuất hiện, mỗi một giai đoạn tình cảm đều có mục đích của nó, chắc chắn không lãng phí thời gian đọc của mọi người, tôi cũng không lãng phí thời gian viết vốn đã ít ỏi của mình. Có thể mọi người thấy chẳng có gì tiến triển nhưng có tiển triển hay không chỉ có tôi là người viết mới biết được, tại sao phải sắp xếp như vậy cũng chỉ tôi biết mà thôi nên mọi người có hoài nghi hay khó chịu cũng là chuyện bình thường.”

Mong rằng nó sẽ là một câu chuyện hay mang tới cho mọi người ^^

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset