Q.14 – Chương 681: Ôn Lại Năm Xưa

Ôn Lại Năm Xưa

Câu nói này hoàn toàn thỏa mãn lòng tự tôn của đàn ông trong Niên Bách Ngạn. Khóe môi anh cong lên một độ cong đẹp mắt.

“Anh đưa em đi ăn cơm.” Anh vỗ vỗ đầu cô, mỉm cười đứng dậy.

Tố Diệp vuốt lại mái tóc hơi rối rồi nhìn đồng hồ: “Anh đi được à?”

“Kiếm tiền là chuyện nhỏ, vợ đói bụng mới là chuyện lớn.” Niên Bách Ngạn lại vò đầu cô vẻ trêu chọc rồi đứng dậy, đi tới bàn làm việc lấy di động và chìa khóa xe.

Tố Diệp lẩm bẩm một câu “đáng ghét” rồi lại phải vuốt lại mái tóc vừa bị anh làm rối. Cô đứng dậy. Đúng vào khoảnh khắc ánh tịch dương ngập tràn bầu trời. Ráng chiều đẹp vô hạn trang điểm tầng tầng lớp lớp cho bầu trời, trút xuống một sắc màu đỏ như lửa, xuyên qua khung cửa sổ sát sàn, hắt vào phòng.

Niên Bách Ngạn đứng trước bàn làm việc. Sau lưng anh là khung cửa sổ ấy, sau đó là cả một dải mây rực lửa. Ánh sáng khắc trên gương mặt hơi nghiêng của anh. Cái bóng cao lớn hơi bị kéo dài. Khoảnh khắc này, anh như một vị thần bước ra từ thần thoại Hy Lạp, ảo mộng, không chân thực.

Trái tim Tố Diệp bắt đầu nhộn nhạo nơi lồng ngực. Cô không kìm được lòng mình, tiến lên trước, nhẹ nhàng ôm lấy Niên Bách Ngạn từ phía sau, áp mặt lên sống lưng rộng lớn của anh.

Niên Bách Ngạn cầm chìa khóa xe lên, bỗng cảm thấy hông mình ấm áp. Cô đang dựa vào anh. Lưng anh có thể cảm nhận được nơi mềm mại của cô. Như bị điểm trúng huyệt, Niên Bách Ngạn không dám động đậy, nhưng cũng cảm nhận được một sự tê dại từ trên xuống dưới, thậm chí là thoải mái. Anh phủ tay mình lên tay cô. Từng ngón tay thanh mảnh quấn bện lấy những ngón tay bé nhỏ mềm mại như không xương của cô.

“Không muốn đi ăn cơm ngay đâu.” Tố Diệp cũng cảm thấy khoảnh khắc này hạnh phúc vô ngần. Giống như cô chỉ yên lặng dựa vào anh như vậy, không cãi vã, không nghi kỵ, bình yên ôm anh như thế.

Cô nghe được tiếng trái tim mình đang đập. Đồng thời lúc này cũng nghe được cả tiếng trái tim anh. Hai con tim ở rất gần, rất gần nhau, gần tới mức như buộc chặt lấy nhau.

“Vậy em muốn làm gì?” Niên Bách Ngạn mỉm cười, ngữ khí cưng chiều.

Tố Diệp ngẫm nghĩ: “Em muốn đi ăn phô mai.”

Niên Bách Ngạn nhướng mày: “Phô mai?”

Nụ cười của Tố Diệp có phần quỷ quyệt. Cô ngó đầu ra: “Phô mai trên đường Nam La Cổ.”

Niên Bách Ngạn bất ngờ quay đầu, nhìn vào gương mặt tươi như hoa của cô: “Không phải chứ?”

Tố Diệp mím môi, cười xấu xa rồi gật đầu với anh.

***

Lại là con đường đông đúc và chật hẹp, lại có một chiếc xe hào hoa chầm chậm đi qua.

Hôm nay là cuối tuần, các học sinh đều được nghỉ học, người vốn dĩ đã đông, lại cộng thêm sắp tới buổi tối, người càng lúc càng ùn ùn xuất hiện. Thật ra sau một lần từng trải năm ngoái, Niên Bách Ngạn đã học hỏi được kinh nghiệm. Anh đã thề không bao giờ lái xe vào đường Nam La Cổ nữa. Nếu có thể, anh cũng tuyệt đối không tới mấy nơi đông người như thế này.

Ai ngờ Tố Diệp lại đưa ra yêu cầu khiến anh đau đầu. Cô muốn ăn phô mai, phải là phô mai ở đường Nam La Cổ, lại còn phải là phô mai của cửa hàng Vũ Văn đường Nam La Cổ.

Để tránh thảm kịch của năm ngoái tái diễn, lần này Niên Bách Ngạn thông minh định đỗ xe bên ngoài. Nhưng Tố Diệp thò đầu nhìn đám đông bên trong, rồi nói với anh: “Anh Niên à! Chân thành gửi tới anh một lời khuyên.”

“Nói đi.” Niên Bách Ngạn tìm được một vị trí tốt, định tắt máy.

“Em thấy anh vẫn nên lái xe vào là hơn.” Tố Diệp uể oải nói.

Câu nói ấy làm cho Niên Bách Ngạn suýt nữa đạp nhầm chân ga cho xe vọt thẳng ra ngoài. Anh quay đầu nhìn cô, đang cố xác định xem cô có đang đùa không.

“Phô mai ở bên trong. Với lượng khách ra vào hiện giờ, chúng ta đi bộ vào mua rồi lại đi bộ ra lấy xe, chắc chắn không phải một công việc dễ dàng. Chi bằng anh cứ đâm thẳng xe vào trong, sau khi mua xong đâm thẳng đường đó ra ngoài. Bị mắng thì bị mắng vậy, còn tốt hơn là lại chen chúc để đi ra.”

Niên Bách Ngạn quả thực khâm phục dũng khí của cô, đưa tay vò đầu cô: “Đừng đùa nữa! Xuống xe đi!”

Tố Diệp nũng nịu ôm chặt cổ anh: “Em muốn ôn lại quá khứ một chút mà.”

Một Tố Diệp thế này khiến Niên Bách Ngạn vừa yêu vừa hận. Nhưng cho dù là vậy, anh vẫn thích nhìn cô như thế này, chứ không phải ánh mắt xa cách anh. Anh mãi mãi thiếu khả năng miễn dịch với điệu bộ này Tố Diệp, đành khó xử thở dài: “Hậu quả của việc nuông chiều em chính là để em hại nước hại dân.”

“Tức là anh đồng ý rồi?” Tố Diệp cười hì hì.

Niên Bách Ngạn buồn cười, đưa mắt nhìn cô. Anh không nói thêm gì nữa mà cho xe chạy.

“Để em lái!” Tố Diệp đề nghị.

“Đừng có gây chuyện! Em cứ đâm bừa lung tung còn khiến người ta phẫn nộ hơn nữa.” Niên Bách Ngạn quay đầu xe. Chiếc xe từ từ đi vào đường Nam La Cổ.

Cứ như vậy, Niên Bách Ngạn lái chiếc xe hào hoa của mình tiến sâu vào trong.

Cũng giống như năm ngoái, chiếc xe đi chậm rãi. Nhưng điều khiến anh không còn quá đau đầu là bây giờ đã không còn những người thái quá như năm ngoái, chí ít khi nhấn còi, họ còn nhường đường.

Tố Diệp ngồi bên ung dung, thong thả. Qua cửa xe, cô nhìn những cửa hàng lùi về phía sau, chốc chốc lại thốt lên kinh ngạc:

Ya, đây là cửa hàng mới mở… Trời ơi! Quán cafe khi trước em hay ngồi giờ chuyển thành nhà hàng rồi…

Niên Bách Ngạn quả thực không có thời gian quan tâm đến mấy lời cô tự độc thoại. Anh bình tĩnh lái xe về phía trước.

Giờ này nhiều thanh niên. Rất nhiều ánh mắt đổ dồn vào chiếc xe sang trọng, chỉ chỉ trỏ trỏ.

Trong con đường nhỏ này, tốc độ của xe và của người không có sự khác biệt quá lớn. Nên sau khi chiếc xe dừng lại trước cửa hàng phô mai, nó đã khiến cho rất nhiều thanh niên bước tới ngó vào xem ai mà nghênh ngang đến vậy.

Cửa hàng phô mai vẫn đông khách như bao lần. Hàng người xếp dài ra tận ngoài đường.

Tố Diệp liếc nhìn hàng người rồi quay đầu nhìn Niên Bách Ngạn: “Chồng à~”

Niên Bách Ngạn khó xử: “Ngồi yên trên xe đợi anh!” Dứt lời, anh xuống xe.

Cảnh tượng vẫn y nguyên như thế.

Gương mặt ưa nhìn của Niên Bách Ngạn khiến sự bất mãn của đám đông tan biến trong khoảnh khắc. Tố Diệp thấy không ít ánh mắt của các cô gái đổ dồn về phía anh. Sức hấp dẫn vẫn không hề kém xưa, cô nghĩ thầm.

Rồi lại nghĩ, đây chính là điểm bất công giữa đàn ông và phụ nữ.

Phụ nữ chỉ giữ được vẻ trẻ trung trong mấy năm ngắn ngủi, thể hiện trạng thái theo đường parabol. Còn đàn ông thì sao, càng lâu sự nghiệp càng thành đạt, sức hấp dẫn thể hiện bằng đường thẳng hướng lên.

Tố Diệp thở dài, thu hai chân lên chiếc ghế lái phụ.

Cô nghiến răng nhìn những cô gái trẻ dừng bước chú ý tới Niên Bách Ngạn, thầm nghĩ sao mấy cô gái trẻ bây giờ lại thích mẫu đàn ông đáng tuổi chú mình nhỉ? Cậy mình tuổi trẻ vô địch à?

Đang mải nghĩ, bên kia Niên Bách Ngạn đã đứng xuống cuối hàng. Các cô gái nhỏ xung quanh reo hò, xô đẩy, đứng sau lưng anh.

Tố Diệp chống cằm xuống đầu gối. Qua tấm kính chắn gió, cô nhìn thấy cảnh tượng gần đó. Cô không lo lắng gì, vì cô hiểu Niên Bách Ngạn chắc chắn không có kiên nhẫn đứng xếp hàng, cũng giống như năm ngoái vậy.

Nhưng bao lâu vẫn không thấy Niên Bách Ngạn có động tĩnh gì.

Tố Diệp sốt ruột, gọi điện cho anh.

Đối phương nhận máy.

“Đợi anh xếp hàng thì đến tết Tây mất. Niên Bách Ngạn! Mấy cô gái sau lưng sắp nhìn anh đến mờ cả mắt rồi.” Tố Diệp bực bội nói.

“Anh rõ rồi, tiểu tổ tông!”

Tố Diệp vui vẻ cúp máy.

Chẳng mấy chốc, Niên Bách Ngạn lại làm “tán tài đồng tử”, khiến mấy cô gái sau lưng rú rít ầm ĩ.

Tố Diệp nhìn cảnh ấy, nhìn mãi nhìn mãi, bờ môi bất giác cong lên.

Cô nhớ lại năm ngoái khi tới đây, lúc đó cô đơn thuần chỉ muốn chọc tức anh, trị anh một trận. Cô vẫn còn nhớ dáng vẻ anh sau khi xuống xe, bị mọi người chỉ trích không ngớt. Còn cả bà cô nhiệt tình đó nữa, ra sức oán trách anh quá chiều bạn gái.

Tố Diệp không nhịn được cười.

Năm ngoái cô gây họa. Nếu không phải vì cô lái xe nhanh, làm sao khiến người dân phẫn nộ được? Kết quả anh làm cừu thế tội. Năm nay anh biết điều rồi, cấm cô sờ vào vô lăng.

Năm ngoái…

Cô chỉ giả vờ làm bạn gái anh.

Năm nay…

Cô đã là vợ anh.

Thời gian thật kỳ diệu. Số phận của mỗi người được an bài thế nào vừa kỳ ảo vừa khó hiểu. Hồi tưởng lại, tất cả duyên phận lại bắt đầu trở thành những kỷ niệm đẹp.

Chẳng mấy chốc, Niên Bách Ngạn đã xách túi phô mai với đủ các vị về xe.

“Em hài lòng chưa?” Niên Bách Ngạn đưa cho cô.

Tố Diệp cười rạng rỡ: “Có phải em không gọi điện là anh cứ đứng xếp hàng không?”

“Xếp hàng tiết kiệm được chút tiền mà.” Niên Bách Ngạn cười rồi cho xe chạy.

Tố Diệp nhướng mày: “Năm ngoái anh đâu có nghĩ vậy.”

“Năm ngoái em chưa phải vợ anh.” Niên Bách Ngạn lái xe với tốc độ ổn định.

Tố Diệp trừng mắt: “Thế là ý gì?”

Phía trước đã vãn người hơn một chút, anh hơi tăng tốc, mím môi cười nói: “Ý tức là, đằng nào cũng lấy em về nhà rồi, tiết kiệm được thì phải tiết kiệm.”

Tố Diệp chỉ muốn nhào tới cắn đứt cổ họng anh…

Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Status: Completed Author:

Một trận chiến tâm lý hồi hộp.

Một đêm triền miên, hơi thở của anh ấm nóng mê hoặc, một cuộc điện thoại đã đặt dấu chấm hết cho bầu không khí mờ ám này.

“Thì ra hôm nay anh kết hôn.” Sau khi cuộc điện thoại kết thúc, cô vòng tay ôm chặt lấy anh từ đằng sau, đôi tay như một con rắn linh hoạt, lướt đi do thám khắp cơ thể anh.

Anh im lặng quay đầu, ánh mắt sâu thẳm dù cố đến mấy cũng không thể nhìn thấu.

Cô ung dung nói: “Yên tâm, tôi không còn là một cô bé nữa.”

Anh là nhà cung ứng đá quý tiếng tăm vang dội, cô là nhà phân tích tâm lý thông qua việc đọc những giấc mơ, hai người hoàn toàn không chút liên hệ lại vì một vụ án ly kỳ mà gắn chặt số mệnh lại với nhau.

Anh siết nhẹ cằm cô: “Tôi trở thành đối tượng nghiên cứu của em rồi sao?”

Cô khẽ nở một nụ cười diễm lệ, đắm mình trong hơi thở của anh: “Anh Niên chẳng phải đang sống sờ sờ ra đấy sao? Trước mắt tôi chỉ có hứng thú với giấc mơ cuối cùng của một người đã chết. Còn anh và tôi, chỉ là một cuộc chơi, nếu chơi được cả hai chúng ta đều vui vẻ, còn không chơi nổi… thì cút!”

Sắc mặt anh rất thản nhiên: “Tố Diệp! Niên Bách Ngạn tôi, em chưa chắc đã chơi nổi đâu.”

Niên Bách Ngạn là người đàn ông vô cùng khắt khe đối với công việc và cấp dưới, rất khó hòa hợp với mọi người nhưng lại khiến phụ nữ vì anh mà điên đảo; Tố Diệp là một người phụ nữ luôn khiến người ta phải tranh luận, trông bề ngoài có vẻ là một kẻ chỉ biết đến tiền nhưng thực chất lại là người mạnh miệng yếu lòng, khiến người ta xót xa.

Giấc mơ, ký ức, tiềm thức và những cuộc chiến thương trường đằng sau những đồ trang sức lấp lánh, lớp lớp những trận chiến tâm lý kỳ quái đụng phải nhau. Làm sao để tính lòng người, đo lòng mình, tìm ra sự thật trong những cái như thật như giả ấy? Bạn tưởng những gì bạn nhìn thấy là thật? Có lẽ đều là giả; Bạn tưởng những gì bạn nghe thấy là thật, có lẽ vẫn là giả; Vậy bản thân bạn có phải là thật không? Có lẽ cũng là giả!

Gặp nhau là định mệnh giữa anh và em. Cho dù duyên phận ngắn ngủi, cũng không bỏ lỡ nhau. Đời người như giấc mộng, giấc mộng tựa đời người, quyền thế giả tạo, yêu hận mê muội, bỗng thở dài chẳng qua chỉ là một giấc mộng kinh hoàng.

Hệ thống tên nhân vật: Niên Bách Ngạn, Tố Diệp, Niên Bách Tiêu, Kỷ Đông Nham, Dương Nguyệt, Lâm Yêu Yêu, Diệp Uyên, Tố Khải, Diệp Lan, Đinh Tư Thừa, Diệp Ngọc, Khúc Nghệ, Hứa Đồng, Thịnh Thiên Vỹ, Tưởng Bân, Tưởng Vỹ, Kim Đại Trung, An Tịnh, Bạch Băng, Diệp Hạc Phong, Nguyễn Tuyết Mạn, Diệp Hạc Thành, Nguyễn Tuyết Cầm, Niên Quý, Tư Tuyết, Tiểu Nhã, Tăng Vũ, Cảnh Long, Joey, Vincent, Henry, Văn Giai, Lý Thánh Đản, Hà Minh, Phương Bội Lôi, Khaki, Thạch Thành, Quản Yên, Aston, Xương Đồ, Tịch Khê, Diệp Tịnh Hảo, Diệp Bội Bội, Niên An Nhiên, Kỳ Tôn.

Cameo: Giang Mạc Viễn, Trang Noãn Thần, Nhiếp Thiên Luật, Giang Thần, Kỳ Ưng Diêm, Lưu Ly…

Lời giới thiệu của tác giả:

“Đây cũng là câu chuyện xảy ra ở Bắc Kinh. Trong câu chuyện này có sự xa hoa của châu báu kim cương, có những câu chuyện tình yêu cảm động buồn triền miên, có những hoài nghi dù đã bóc tách từng lớp mây mù vẫn như thật như giả. Không biết nên nói gì nữa, chỉ muốn viết một câu chuyện hay, một câu chuyện khác lạ. Ngoài ra cũng xin nhắc thêm, những vụ án tâm lý được đề cập tới trong truyện đều là những vụ án có thật đã xảy ra, có rất nhiều khía cạnh, yếu tố khiến tâm lý con người không thoải mái. Những vụ án này đã được thu thập thông qua các nhà tư vấn tâm lý, các nhà thôi miên và các bác sỹ trị liệu hành vi…, cũng có những vụ án được thầy cô của tôi kể lại trong quá trình học tập. Đương nhiên trong quá trình viết truyện sẽ giấu tên, ẩn danh và văn học hóa đi một chút. Những độc giả nhát gan hoặc không có hứng thú với lĩnh vực này xin đừng đọc. Hãy để câu chuyện này gợi mở thế giới tiềm thức của bạn. Hãy kể giấc mơ của bạn cho tôi, nhưng cẩn thận nhé, đừng để tôi nhìn thấu tâm hồn của bạn…”

“Nếu bạn muốn tìm một câu chuyện nhanh và kết thúc chóng vánh tôi khuyên bạn không nên đọc vì tiến độ câu chuyện này sẽ rất chậm. Ở đây tôi chỉ muốn nói tiến độ trong một cuốn tiểu thuyết ngôn tình không nhất định phải thống nhất ngàn quyển như một. Nếu chỉ lấy tốc độ nam nữ chính hôn nhau rồi quan hệ để nhận định tiến độ thì không công bằng. Cách xây dựng nhân vật của câu chuyện này là chưa từng có từ trước tới giờ. Con người không ai là hoàn hảo, đó chính là định nghĩa chung nhất cho tất cả các nhân vật trong bộ truyện này. Đây là một câu chuyện tươi sáng rực rỡ, cả các nhân vật cũng thế, nhưng đằng sau vẻ rực rỡ đó, mỗi người đều có sự ích kỷ, bất lực, tính toán và âm mưu của riêng mình. Nếu nói Giang Mạc Viễn là hình ảnh thu nhỏ và là tổng thể của ba người đàn ông trong xã hội, thì Niên Bách Ngạn lại được xây dựng trên hình tượng của một người duy nhất. Ngoài đời thực, anh ấy cũng là một nhà cung ứng đá quý, cuộc sống của anh cũng xa hoa, tình cảm cũng day dứt và có những câu chuyện đặc sắc. Còn Tố Diệp, tôi nghĩ nhân vật này dần dần khi từng lớp suy nghĩ nội tâm được bóc ra, mọi người sẽ cảm thấy càng ngày càng chân thật. Bởi vì ở cô ấy nhất định sẽ có hình bóng của mọi người, bất luận là ưu điểm hay khuyết điểm. Có lẽ câu chuyện này không nhận được sự đồng tình của tất cả mọi người, nhưng còn người xem là tôi còn viết, dùng ngôn ngữ bình thường nhất, giản dị nhất. Vẫn câu nói đó, tất cả mọi phán đoán đừng vội kết luận quá sớm, chưa tới giây phút cuối cùng, chưa tới chương kết cuối cùng, thì câu chuyện và nhân vật mãi mãi chưa thể kết luận.”

“Trong các tác phẩm trước của tôi, số phận của mỗi nhân vật có thể chỉ hai tới ba cao trào là kết thúc, nhưng Tố Niên khác các tác phẩm đó, vì tôi tạo dựng số phận của mỗi nhân vật đều có rất nhiều cao trào, bước ngoặt. Thế nên những độc giả thích một hai cao trào rồi tới một cái kết hạnh phúc xin hãy thận trọng khi đọc Tố Niên. Đây vốn đã không phải là một bộ tiểu thuyết chỉ có tình yêu. Nó rất phức tạp, mỗi một nhân vật trong câu chuyện cũng giống như một cá thể độc lập ngoài xã hội, như người bình thưởng phải hưởng trọn đắng cay mặn ngọt vậy. Thế nên không thể so sánh, cũng không cần phải mang nó ra so sánh với các tác phẩm trước đó, vậy chẳng khác nào bạn mang cơm trắng ra so với rau xanh xem cái nào dinh dưỡng hơn cả, ngay từ cốt lõi đã sai lầm.” *Có thể hiểu là trong câu chuyện này đất diễn của chính phụ nhiều gần như nhau*

“Tố Niên chắc chắn là một câu chuyện đặc sắc, tôi dành tâm huyết xây dựng từng nhân vật, cũng yêu quý mỗi một nhân vật, vì họ là những con người không hoàn hảo, vì thế có lúc họ được người ta yêu quý lại có lúc bị người ta ghét, thế nên tuyệt đối không thể vì một số chi tiết mọi người nói không cần thiết mà hủy cả một bộ tiểu thuyết. Tôi không dám nói mỗi một câu, một chữ tôi viết ra đều ẩn chứa một điều gì đó, nhưng ít nhất có thể khẳng định với mọi người, đâu đâu trong câu chuyện cũng ẩn chứa bí mật, nhưng thực tế số người tìm ra được chúng là rất ít. Mỗi một nhân vật, mỗi một tình tiết xuất hiện, mỗi một giai đoạn tình cảm đều có mục đích của nó, chắc chắn không lãng phí thời gian đọc của mọi người, tôi cũng không lãng phí thời gian viết vốn đã ít ỏi của mình. Có thể mọi người thấy chẳng có gì tiến triển nhưng có tiển triển hay không chỉ có tôi là người viết mới biết được, tại sao phải sắp xếp như vậy cũng chỉ tôi biết mà thôi nên mọi người có hoài nghi hay khó chịu cũng là chuyện bình thường.”

Mong rằng nó sẽ là một câu chuyện hay mang tới cho mọi người ^^

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset