Q.14 – Chương 700: Ăn Ý

Ăn Ý

Gương mặt Niên Bách Ngạn như phủ một lớp sương mù. Kỷ Đông Nham? Chết tiệt! Sao cậu ấy lại theo tới đây? Anh biết Kỷ Đông Nham sẽ nghi ngờ. Từ ánh mắt và giọng điệu lần trước của Kỷ Đông Nham là anh biết. Không ngờ cậu ấy lại cố chấp như vậy, còn theo đuôi anh đến tận đây.

Anh không nói gì. Giả ngây giả ngô chắc chắn là sở trưởng của Kỷ Đông Nham.

Rõ ràng sự xuất hiện của Kỷ Đông Nham khiến cho bầu không khí vốn đang căng thẳng có một chút thay đổi. Tố Diệp nhạy cảm cảm nhận được sắc mặt chuyển lạnh của Niên Bách Ngạn và sát khí trong đôi mắt Vincent.

Kỷ Đông Nham đưa mắt nhìn xung quanh. Sau khi nhìn rõ tình hình, anh ấy bèn nhìn Tố Diệp, chép miệng lắc đầu: “Thấy chưa, thấy chưa! Em lại bị bắt cóc rồi.” Dứt lời anh ấy xoay người Niên Bách Ngạn lại, quay lưng về phía Vincent và những người còn lại, dùng cơ thể của mình chặn tầm nhìn của Barrow, tung một cú đấm rất không khách khí vào Niên Bách Ngạn rồi quát: “Tớ nói gì hả? Ban đầu cậu không nên lấy Tố Diệp. Cậu tự nói xem, từ lúc lấy cô ấy về, cậu hại cô ấy đến nông nỗi nào rồi? Mình đầy thương tích khiến người ta nhìn cũng xót xa. Chẳng bằng cô ấy đi theo mình, chí ít cũng không phải chịu quá nhiều khổ sở như thế.”

Câu nói này nghe kiểu gì cũng ra giọng tố cáo đầy “máu và nước mắt”.

Vincent cười khẩy, liếc nhìn Tố Diệp. Tố Diệp có thể đọc được sự châm biếm trong ánh mắt của hắn. Chắc là hắn cảm thấy hai gã đàn ông kia vì một người phụ nữ mà biến hết thành lũ vô dụng.

Cô cũng chẳng biết hôm nay Kỷ Đông Nham trúng gió gì, trong lúc cấp bách thế này lại nói mấy lời phí phạm với Niên Bách Ngạn.

Đương nhiên, tất cả mọi người đều không nhận ra.

Động tác của Kỷ Đông Nham vô cùng kín kẽ mà Niên Bách Ngạn cũng phối hợp không chút sơ hở. Cú đấm của anh ấy đập vào ngực Niên Bách Ngạn. Anh thừa thời cơ ấy cúi người xuống, Kỷ Đông Nham bèn thả khẩu súng ngắn kiểu nhỏ trong tay vào chiếc túi bên trong chiếc áo khoác của Niên Bách Ngạn, sau đó bô lô ba la nói một tràng.

Niên Bách Ngạn đứng thẳng dậy. Đợi cho Kỷ Đông Nham nói xong, anh mới lạnh lùng buông một câu: “Cậu muốn chết à?”

Người nào không hiểu chuyện ắt sẽ tưởng rằng anh đang tỏ ra bực bội với Kỷ Đông Nham. Nhưng thực tế là, anh đang lo lắng cho Kỷ Đông Nham. Bao năm nay, anh và Kỷ Đông Nham vẫn luôn đánh đấm đùa giỡn, như thật như giả. Anh đã hại Kỷ Đông Nham tổn thất không ít. Kỷ Đông Nham vì muốn trả thù cũng từng ép anh vào cảnh ngộ không còn đường thoát. Nhưng giữa họ vẫn có một sự ăn ý.

Giống như anh thừa biết Kỷ Đông Nham có nhàm chán cỡ nào cũng không so đo mấy chuyện vô dụng vào những lúc thế này. Anh thừa biết Kỷ Đông Nham sẽ không đến tay không. Anh cũng thừa biết Kỷ Đông Nham nhất định sẽ lén đưa vũ khí cho anh.

Đây là trò mới ban đầu họ thường xuyên dùng những lúc gặp nguy hiểm.

Mà Kỷ Đông Nham bị bọn chúng phát hiện ra, túm cổ vào đây. Đối với một người không được mong đợi lại bất ngờ xuất hiện trong khu vực, người ta sẽ thường hay quên mất việc trên người họ có vũ khí hay không.

Thế nên Niên Bách Ngạn cảm thấy việc này là mạo hiểm đối với Kỷ Đông Nham.

Kỷ Đông Nham đương nhiên cũng hiểu được ý trong lời nói của anh. Anh ấy cười, vừa gian manh vừa đểu cáng rồi quay đầu nhìn Vincent, nhún vai: “Không phải tôi muốn tìm cái chết đâu. Xem ra hôm nay mọi người có chuyện quan trọng muốn bàn, không làm phiền nữa ha!”

Dứt lời, anh ấy quay người bỏ đi.

Barrow tiến lên, lấy cả cơ thể sừng sững như núi chặn đường Kỷ Đông Nham.

Kỷ Đông Nham giật nảy mình: “Anh ăn cái gì để lớn vậy? Cơ thể rắn chắc quá nhỉ!”

Barrow không đoái hoài tới anh ấy.

Ngược lại, Vincent ngồi trên sofa thì hừ một tiếng: “Kỷ Đông Nham! Cậu tưởng cậu vào được đây thì chắc chắn sẽ đi ra được sao?”

Barrow rút khẩu súng trong túi ra, nhằm thẳng vào anh ấy.

Kỷ Đông Nham lập tức giơ tay đầu hàng, cười trừ: “Có gì từ từ nói! Đừng có động dao động súng, dã man lắm!” Sau đó anh ấy quay người về phía Vincent, tỏ ra yếu thế: “Tôi cùng lắm chỉ vô tình vào đây thôi, thật sự không định can dự vào chuyện của mọi người.”

“Vô tình vào đây? Chủ tịch Kỷ nói câu nào là thật, câu nào là giả quả là khó phân biệt.” Một lớp sương mù lặng lẽ phủ lên đôi mắt Vincent.

“Con người tôi trước nay luôn thành thật.” Kỷ Đông Nham cười ha ha.

Vincent cười lạnh: “Mày thành thật? Tao vốn dĩ không định đối phó với mày nhưng hôm nay mày tới đây rồi, tức là ông trời định sẵn mày sẽ phải chết cùng. Kỷ Đông Nham! Mày và Niên Bách Ngạn liên kết lại chơi tao thế nào đừng tưởng tao không rõ. Chúng mày thật sự cho rằng Trường Giang sóng sau có thể lấn át sóng trước sao? Nhóc con! Hình như hai chúng mày quên mất một câu rồi. Gừng càng già càng cay!”

Kỷ Đông Nham quay đầu nhìn Niên Bách Ngạn: “Hôm nay đúng là bị cậu hại chết rồi.”

“Đáng đời!” Niên Bách Ngạn lạnh lùng buông một câu.

Tố Diệp nhìn cảnh này mà lòng hoang mang. Cô nhất thời thật sự không thể phân rõ Kỷ Đông Nham đến đây đã có chuẩn bị hay thật sự chỉ vô tình như anh ấy nói. Nhưng bất luận thế nào, cô cũng không muốn anh ấy bị thương. Cả Niên Bách Ngạn nữa, cô không muốn anh làm gì vì mình cả.

Vincent tạm thời không màng tới màn “oán trách” của Kỷ Đông Nham. Hắn nhìn về phía Niên Bách Ngạn: “Thứ tao cần đâu?”

Trái tim Tố Diệp đau rát như thiêu như đốt. Cô lắc đầu nhìn Niên Bách Ngạn.

Tiếc là Niên Bách Ngạn không thể nghe cô được. Anh rút ra một tờ giấy từ trong chiếc cặp tài liệu luôn mang theo bên mình. Anh đang định đưa cho Barrow thì bị Kỷ Đông Nham giật mất.

“Mày chán sống rồi à?” Barrow dí thẳng súng vào đầu Kỷ Đông Nham.

Vincent cũng đề cao cảnh giác.

“Đừng, đừng, đừng! Người anh em! Có gì từ từ nói. Tôi chỉ muốn xem thôi mà, đơn thuần là tò mò.” Nhân lúc Barrow còn chưa bỏ súng ra, anh ấy vội vàng lật ra xem, một giây sau đã bị Barrow rút lại.

“Niên Bách Ngạn! Cậu điên rồi à? Nếu ký hợp đồng này cậu sẽ lập tức trở thành kẻ nghèo kiết xác!” Kỷ Đông Nham chỉ liếc qua cũng đã hiểu đại khái, bèn nhìn anh với vẻ bàng hoàng.

“Cậu im miệng cho tớ!” Niên Bách Ngạn cau mày.

“Niên Bách Ngạn! Cậu đừng có làm ơn mắc oán.” Kỷ Đông Nham huyên thuyên không ngừng.

Niên Bách Ngạn mím môi, một lúc mới cất giọng lạnh lùng: “Kỷ Đông Nham! Cậu bị đứa lắm mồm nào nhập vào thế hả?”

“Cậu…”

Vincent ở bên kia sau khi xem hợp đồng xong đã ký tên rồi phá lên cười: “Kỷ Đông Nham! Về điểm này thì mày phải học hỏi Niên Bách Ngạn rồi. Giang sơn ấy mà, mất rồi lại đánh. Nhưng người đẹp mất là mất luôn!”

Dứt lời, hắn ta giơ cao hợp đồng trên tay lên: “Nhìn thấy chưa? Đây mới gọi là người biết làm việc lớn!”

Nét mặt của Niên Bách Ngạn như đã đóng băng.

Kỷ Đông Nham ngây ngốc nhìn tờ giấy đung đưa trong tay Vincent rồi gào lên: “Tiêu rồi! Tiêu rồi! Niên Bách Ngạn! Bây giờ cậu thật sự nghèo kiết xác rồi!”

***

Ở Nam Phi, lại là một cảnh tượng khác biệt.

Mỏ kim cương Niên Thị mới đấu thầu đang được khai thác rầm rộ. Đa số các công nhân đều là người bản địa. Có những người da đen thui và cả những người làm không hết sức. Đang giữa trưa nắng gắt, mặt trời lơ lửng trên đỉnh đầu cháy như thiêu như đốt khiến đầu tóc người ta như chảy mỡ.

Có người da đen xuống mỏ, có người da đen phụ trách lựa kim cương. Họ để trần nửa người. Mồ hôi theo sống lưng vạm vỡ chảy xuống, lại bị mặt trời chiếu sáng đến bóng loáng.

Tình hình khai thác của mỏ kim cương rất lý tưởng, mà chất lượng của kim cương cũng rất cao. Điều này hoàn toàn như quyết định sáng suốt khi trước của Niên Bách Ngạn.

Từ sau khi Niên Bách Ngạn rời khỏi Nam Phi, nơi đây vẫn do Hứa Đồng quản lý. Thật ra cô cùng lắm chỉ trông coi, không làm quá nhiều chuyện lặt vặt. Quá trình khai thác mỏ này đã đi vào quỹ đạo, cho dù cô không có mặt cũng không xảy ra vấn đề gì quá to tát. Nhưng so với sự hỗn tạp của Bắc Kinh, Hứa Đồng thích ở Nam Phi hơn.

Ban đầu khi Hứa Đồng ở mỏ kim cương, rất nhiều người bản địa không phục cô. Họ ai nấy đều lực lưỡng, toàn là những người đàn ông Nam Phi thô kệch, sao lại chịu phục tùng sự giám sát của một cô gái? Lại còn là một cô gái châu Á da vàng như Hứa Đồng, trông thì thấp bé, yếu đuối. Bị một người như vậy quản lý quả thực khiến họ không còn mặt mũi.

Nhưng không ai không biết, Hứa Đồng đã cùng với Niên Bách Ngạn nếm trải rất nhiều việc ở Nam Phi. Mức độ thông thạo Nam Phi của cô cũng như cách thức quản lý công nhân đã vượt xa rất nhiều người. Cộng thêm các mối quan hệ của cô cũng không hề hẹp. Sau vài lần, mấy người đàn ông muốn khiêu khích quyền uy của cô đều đã phải “rớt ngựa”, không dám oán thán nửa lời.

Lại là một buổi chiều, một đợt kim cương thô đang được vận chuyển ầm ầm từ dưới mỏ lên mặt đất. Hứa Đồng cũng ở dưới mỏ. Cô đang nghiêm túc ghi chép. Cô mặc một chiếc áo bảo hộ màu xám trắng, đầu đội mũ bảo hiểm, hoàn toàn không có gì khác biệt với các công nhân ở đây.

Các kỹ sư khi xuống mỏ nhìn thấy Hứa Đồng bèn tiến tới nói với cô: “Bên trên có anh nào tìm cô đấy!”

“Người mua hàng ạ?” Hứa Đồng còn không ngẩng đầu lên.

Người kỹ sư nhún vai: “Tôi không rõ lắm! Anh ta nói cô lên gặp anh ta là sẽ biết ngay.”

Hứa Đồng dừng bút, đầu mày hơi nhíu lại tỏ vẻ nghi hoặc. Một lúc sau, cô gật đầu, thu dọn sổ sách rồi ra khỏi mỏ. Cô cảm thấy có lẽ là người của Niên Bách Ngạn cử tới.

Tiếc là cô đã đoán sai…

Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Status: Completed Author:

Một trận chiến tâm lý hồi hộp.

Một đêm triền miên, hơi thở của anh ấm nóng mê hoặc, một cuộc điện thoại đã đặt dấu chấm hết cho bầu không khí mờ ám này.

“Thì ra hôm nay anh kết hôn.” Sau khi cuộc điện thoại kết thúc, cô vòng tay ôm chặt lấy anh từ đằng sau, đôi tay như một con rắn linh hoạt, lướt đi do thám khắp cơ thể anh.

Anh im lặng quay đầu, ánh mắt sâu thẳm dù cố đến mấy cũng không thể nhìn thấu.

Cô ung dung nói: “Yên tâm, tôi không còn là một cô bé nữa.”

Anh là nhà cung ứng đá quý tiếng tăm vang dội, cô là nhà phân tích tâm lý thông qua việc đọc những giấc mơ, hai người hoàn toàn không chút liên hệ lại vì một vụ án ly kỳ mà gắn chặt số mệnh lại với nhau.

Anh siết nhẹ cằm cô: “Tôi trở thành đối tượng nghiên cứu của em rồi sao?”

Cô khẽ nở một nụ cười diễm lệ, đắm mình trong hơi thở của anh: “Anh Niên chẳng phải đang sống sờ sờ ra đấy sao? Trước mắt tôi chỉ có hứng thú với giấc mơ cuối cùng của một người đã chết. Còn anh và tôi, chỉ là một cuộc chơi, nếu chơi được cả hai chúng ta đều vui vẻ, còn không chơi nổi… thì cút!”

Sắc mặt anh rất thản nhiên: “Tố Diệp! Niên Bách Ngạn tôi, em chưa chắc đã chơi nổi đâu.”

Niên Bách Ngạn là người đàn ông vô cùng khắt khe đối với công việc và cấp dưới, rất khó hòa hợp với mọi người nhưng lại khiến phụ nữ vì anh mà điên đảo; Tố Diệp là một người phụ nữ luôn khiến người ta phải tranh luận, trông bề ngoài có vẻ là một kẻ chỉ biết đến tiền nhưng thực chất lại là người mạnh miệng yếu lòng, khiến người ta xót xa.

Giấc mơ, ký ức, tiềm thức và những cuộc chiến thương trường đằng sau những đồ trang sức lấp lánh, lớp lớp những trận chiến tâm lý kỳ quái đụng phải nhau. Làm sao để tính lòng người, đo lòng mình, tìm ra sự thật trong những cái như thật như giả ấy? Bạn tưởng những gì bạn nhìn thấy là thật? Có lẽ đều là giả; Bạn tưởng những gì bạn nghe thấy là thật, có lẽ vẫn là giả; Vậy bản thân bạn có phải là thật không? Có lẽ cũng là giả!

Gặp nhau là định mệnh giữa anh và em. Cho dù duyên phận ngắn ngủi, cũng không bỏ lỡ nhau. Đời người như giấc mộng, giấc mộng tựa đời người, quyền thế giả tạo, yêu hận mê muội, bỗng thở dài chẳng qua chỉ là một giấc mộng kinh hoàng.

Hệ thống tên nhân vật: Niên Bách Ngạn, Tố Diệp, Niên Bách Tiêu, Kỷ Đông Nham, Dương Nguyệt, Lâm Yêu Yêu, Diệp Uyên, Tố Khải, Diệp Lan, Đinh Tư Thừa, Diệp Ngọc, Khúc Nghệ, Hứa Đồng, Thịnh Thiên Vỹ, Tưởng Bân, Tưởng Vỹ, Kim Đại Trung, An Tịnh, Bạch Băng, Diệp Hạc Phong, Nguyễn Tuyết Mạn, Diệp Hạc Thành, Nguyễn Tuyết Cầm, Niên Quý, Tư Tuyết, Tiểu Nhã, Tăng Vũ, Cảnh Long, Joey, Vincent, Henry, Văn Giai, Lý Thánh Đản, Hà Minh, Phương Bội Lôi, Khaki, Thạch Thành, Quản Yên, Aston, Xương Đồ, Tịch Khê, Diệp Tịnh Hảo, Diệp Bội Bội, Niên An Nhiên, Kỳ Tôn.

Cameo: Giang Mạc Viễn, Trang Noãn Thần, Nhiếp Thiên Luật, Giang Thần, Kỳ Ưng Diêm, Lưu Ly…

Lời giới thiệu của tác giả:

“Đây cũng là câu chuyện xảy ra ở Bắc Kinh. Trong câu chuyện này có sự xa hoa của châu báu kim cương, có những câu chuyện tình yêu cảm động buồn triền miên, có những hoài nghi dù đã bóc tách từng lớp mây mù vẫn như thật như giả. Không biết nên nói gì nữa, chỉ muốn viết một câu chuyện hay, một câu chuyện khác lạ. Ngoài ra cũng xin nhắc thêm, những vụ án tâm lý được đề cập tới trong truyện đều là những vụ án có thật đã xảy ra, có rất nhiều khía cạnh, yếu tố khiến tâm lý con người không thoải mái. Những vụ án này đã được thu thập thông qua các nhà tư vấn tâm lý, các nhà thôi miên và các bác sỹ trị liệu hành vi…, cũng có những vụ án được thầy cô của tôi kể lại trong quá trình học tập. Đương nhiên trong quá trình viết truyện sẽ giấu tên, ẩn danh và văn học hóa đi một chút. Những độc giả nhát gan hoặc không có hứng thú với lĩnh vực này xin đừng đọc. Hãy để câu chuyện này gợi mở thế giới tiềm thức của bạn. Hãy kể giấc mơ của bạn cho tôi, nhưng cẩn thận nhé, đừng để tôi nhìn thấu tâm hồn của bạn…”

“Nếu bạn muốn tìm một câu chuyện nhanh và kết thúc chóng vánh tôi khuyên bạn không nên đọc vì tiến độ câu chuyện này sẽ rất chậm. Ở đây tôi chỉ muốn nói tiến độ trong một cuốn tiểu thuyết ngôn tình không nhất định phải thống nhất ngàn quyển như một. Nếu chỉ lấy tốc độ nam nữ chính hôn nhau rồi quan hệ để nhận định tiến độ thì không công bằng. Cách xây dựng nhân vật của câu chuyện này là chưa từng có từ trước tới giờ. Con người không ai là hoàn hảo, đó chính là định nghĩa chung nhất cho tất cả các nhân vật trong bộ truyện này. Đây là một câu chuyện tươi sáng rực rỡ, cả các nhân vật cũng thế, nhưng đằng sau vẻ rực rỡ đó, mỗi người đều có sự ích kỷ, bất lực, tính toán và âm mưu của riêng mình. Nếu nói Giang Mạc Viễn là hình ảnh thu nhỏ và là tổng thể của ba người đàn ông trong xã hội, thì Niên Bách Ngạn lại được xây dựng trên hình tượng của một người duy nhất. Ngoài đời thực, anh ấy cũng là một nhà cung ứng đá quý, cuộc sống của anh cũng xa hoa, tình cảm cũng day dứt và có những câu chuyện đặc sắc. Còn Tố Diệp, tôi nghĩ nhân vật này dần dần khi từng lớp suy nghĩ nội tâm được bóc ra, mọi người sẽ cảm thấy càng ngày càng chân thật. Bởi vì ở cô ấy nhất định sẽ có hình bóng của mọi người, bất luận là ưu điểm hay khuyết điểm. Có lẽ câu chuyện này không nhận được sự đồng tình của tất cả mọi người, nhưng còn người xem là tôi còn viết, dùng ngôn ngữ bình thường nhất, giản dị nhất. Vẫn câu nói đó, tất cả mọi phán đoán đừng vội kết luận quá sớm, chưa tới giây phút cuối cùng, chưa tới chương kết cuối cùng, thì câu chuyện và nhân vật mãi mãi chưa thể kết luận.”

“Trong các tác phẩm trước của tôi, số phận của mỗi nhân vật có thể chỉ hai tới ba cao trào là kết thúc, nhưng Tố Niên khác các tác phẩm đó, vì tôi tạo dựng số phận của mỗi nhân vật đều có rất nhiều cao trào, bước ngoặt. Thế nên những độc giả thích một hai cao trào rồi tới một cái kết hạnh phúc xin hãy thận trọng khi đọc Tố Niên. Đây vốn đã không phải là một bộ tiểu thuyết chỉ có tình yêu. Nó rất phức tạp, mỗi một nhân vật trong câu chuyện cũng giống như một cá thể độc lập ngoài xã hội, như người bình thưởng phải hưởng trọn đắng cay mặn ngọt vậy. Thế nên không thể so sánh, cũng không cần phải mang nó ra so sánh với các tác phẩm trước đó, vậy chẳng khác nào bạn mang cơm trắng ra so với rau xanh xem cái nào dinh dưỡng hơn cả, ngay từ cốt lõi đã sai lầm.” *Có thể hiểu là trong câu chuyện này đất diễn của chính phụ nhiều gần như nhau*

“Tố Niên chắc chắn là một câu chuyện đặc sắc, tôi dành tâm huyết xây dựng từng nhân vật, cũng yêu quý mỗi một nhân vật, vì họ là những con người không hoàn hảo, vì thế có lúc họ được người ta yêu quý lại có lúc bị người ta ghét, thế nên tuyệt đối không thể vì một số chi tiết mọi người nói không cần thiết mà hủy cả một bộ tiểu thuyết. Tôi không dám nói mỗi một câu, một chữ tôi viết ra đều ẩn chứa một điều gì đó, nhưng ít nhất có thể khẳng định với mọi người, đâu đâu trong câu chuyện cũng ẩn chứa bí mật, nhưng thực tế số người tìm ra được chúng là rất ít. Mỗi một nhân vật, mỗi một tình tiết xuất hiện, mỗi một giai đoạn tình cảm đều có mục đích của nó, chắc chắn không lãng phí thời gian đọc của mọi người, tôi cũng không lãng phí thời gian viết vốn đã ít ỏi của mình. Có thể mọi người thấy chẳng có gì tiến triển nhưng có tiển triển hay không chỉ có tôi là người viết mới biết được, tại sao phải sắp xếp như vậy cũng chỉ tôi biết mà thôi nên mọi người có hoài nghi hay khó chịu cũng là chuyện bình thường.”

Mong rằng nó sẽ là một câu chuyện hay mang tới cho mọi người ^^

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset