Tố Diệp sững sờ, còn Kỷ Đông Nham thì hiểu ra Niên Bách Ngạn định làm gì. Anh ấy gào lên: “Niên Bách Ngạn!” Cậu ấy định đứng dậy nhưng lồng ngực lại cảm nhận được một nỗi đau buốt tận xương, có lẽ xương sườn đã bị gãy.
Niên Bách Ngạn hiểu ra cậu ấy định làm gì. Ánh mắt anh lãnh đạm nhưng lại bình thản tới mức khiến người ta lo lắng. Anh nói một câu: “Phải có người ra mặt nhận tội. Thay tớ, chăm sóc tốt cho cô ấy!”
“Niên Bách Ngạn…”
“Không! Niên Bách Ngạn!” Tố Diệp lập tức tỉnh ra. Cô cố gắng bò dậy. Nước mắt đã làm mờ hai mắt, cô chỉ còn nhìn thấy hình bòng mơ hồ của anh. Cô muốn đuổi theo anh, muốn ôm chặt lấy anh, muốn đoạt lại khẩu súng trong tay anh.
Cô biết anh định làm gì. Cô không thể anh làm vậy.
Cô phải ngăn anh lại. Cô còn rất nhiều lời muốn nói với anh. Cô muốn nói rằng:
Em không thèm tin mấy lời vớ vẩn của anh đâu. Em biết anh yêu em mà. Em biết anh có nỗi khổ trong lòng, em biết mà…
Anh không thể rời xa em được. Cả đời này chúng ta đã định sẵn phải ở bên cạnh nhau, phải dây dưa với nhau, cho dù là đau khổ. Anh tưởng anh làm vậy mối quan hệ của chúng ta sẽ được xóa sạch sao? Không! Chúng ta vẫn sẽ quấn bện lấy nhau, vẫn vậy thôi…
Tiếc là, Tố Diệp không đuổi kịp anh được nữa. Trong lúc cô bò dậy với gương mặt đầm đìa nước mắt, Niên Bách Ngạn đã đi ra tới cửa. Anh thầm hít sâu một hơi, ngay sau đó cánh cửa được anh mở ra.
“Niên Bách Ngạn!”
Kỷ Đông Nham và Tố Diệp đồng thời lên tiếng, giọng của người sau càng trở nên thê lương và tuyệt vọng.
Khoảnh khắc cánh cửa được mở ra, hệt như có ngàn vạn tia sáng chen nhau chiếu vào. Đó là ánh đèn pha của xe cảnh sát, làm cho đêm đông này không khác gì ban ngày. Niên Bách Ngạn đứng trong ngàn vạn tia sáng ấy. Anh giơ tay che mắt, tay còn lại cầm súng đã giơ cao làm động tác đầu hàng.
Tất cả cảnh sát vây xung quanh.
Tố Khải phối hợp với nhân viên bộ công an cùng mấy trinh sát xông vào trong phòng. Còn cậu thì đi tới bên cạnh Niên Bách Ngạn, nhìn anh với nét mặt nặng nề. Tầm nhìn của Niên Bách Ngạn đã thích ứng được với ánh sáng. Anh hạ tay xuống. Anh không nói gì hết cũng không làm bất kỳ động tác phản kháng nào.
“Bách Ngạn…” Đằng sau là tiếng gào khóc của Tố Diệp.
Niên Bách Ngạn không quay đầu lại nhưng sống lưng thì cứng đờ.
Tố Khải không phải không nhìn thấy dáng vẻ của Tố Diệp. Cổ họng cậu tắc nghẹn lại trong giây lát nhưng vẫn phải làm đúng chức trách của mình. Cậu giơ tay chào đồng nghiệp của bộ công an rồi ra lệnh: “Đưa anh ta đi!”
Hai cảnh sát bước lên.
“Cạch!” Chiếc còng được khóa vào cổ tay Niên Bách Ngạn.
“Không!” Tố Diệp bất chấp cơ thể yếu ớt, bổ nhào về phía cửa ra vào, gào khóc: “Tố Khải! Em không được bắt anh ấy! Là chị! Người giết người không phải anh ấy, là chị…”
“Im lặng!” Niên Bách Ngạn giận dữ, quay đầu nạt cô một tiếng rồi lại phẫn nộ nhìn Kỷ Đông Nham bên cạnh, quát to: “Trông chừng cô ấy!”
“Niên Bách Ngạn! Anh không thể đi cùng họ được. Không thể…”
“Kỷ Đông Nham! Nếu để tớ thấy Niên Thị và Tố Diệp có tổn hại gì, cả đời này tớ cũng sẽ không tha thứ cho cậu!” Niên Bách Ngạn lạnh lùng ngắt lời cô. Anh hiểu suy nghĩ của Kỷ Đông Nham. Ban nãy lúc Kỷ Đông Nham định đứng dậy là anh biết cậu ấy có ý nhận tội. Nhưng thực tế là, dù là Kỷ Đông Nham hay Tố Diệp cũng đều vô tội. Việc tệ hại của họ chính là một người trở thành bạn của anh, một người trở thành người con gái của anh. Xuất thân đã quyết định những gánh nặng của anh, cũng đã định sẵn anh phải làm một kẻ đen đủi. Anh những tưởng tất cả mọi việc chỉ cần nỗ lực hết sức là có thể làm tới nơi tới chốn. Nhưng cuối cùng anh chẳng thể thành thần, mà anh cũng không phải là thần. Anh không thể thao túng quá nhiều chuyện, ví dụ như số phận của mình. Nhưng anh có thể tận lực để bảo vệ một số thứ, ví dụ như số phận của Tố Diệp.
Anh không thể để cô tổn thương thêm nữa.
Kỷ Đông Nham im miệng. Anh ấy hiểu ý của Niên Bách Ngạn, bèn cắn chặt răng, liều mạng xông lên giữ Tố Diệp lại. Anh ấy phải cố nhịn đau, trán lấm tấm mồ hôi: “Thả em ra! Thả ra!” Tố Diệp ra sức đẩy Kỷ Đông Nham, liều mạng muốn tới gần Niên Bách Ngạn.
Nhưng Kỷ Đông Nham rất khỏe. Vả lại, Niên Bách Ngạn bị hai nhân viên cảnh sát đưa đi, đằng sau còn là một đám nhân viên cứu hộ…
“Bách Ngạn! Niên Bách Ngạn! Anh làm vậy em sẽ hận anh, hận anh cả đời!” Tố Diệp điên cuồng gào lên.
Nghe thấy những lời ấy, đáy mắt Niên Bách Ngạn chợt xao động, nhưng anh vẫn không dừng bước. Chỉ có điều, bước chân anh mỗi lúc một nặng nề, đôi mắt cũng ngập tràn bi thương.
“Niên Bách Ngạn!” Tố Diệp dốc hết sức lực để gọi tên anh.
Niên Bách Ngạn vẫn đi tiếp.
Dưới bầu trời đêm, tất cả giống như một bức tranh vô thanh, hỗn loạn.
Người đàn ông bị cảnh sát dẫn lên xe. Người con gái bị giữ chặt, nhưng vẫn cố gắng lại gần người đàn ông. Cô gào, cô khóc, dáng vẻ thảm hại đó hệt như một kẻ điên.
Có quá nhiều người ngăn trở họ. Giống như họ đã phải vượt trăm núi ngàn sông, sau phút giây hội ngộ ngắn ngủi, mỗi người lại đi về một hướng khác nhau.
Tố Diệp xụi lơ trên mặt đất. Cô không nhìn rõ quá nhiều người, không nhìn rõ mặt Kỷ Đông Nham, không nhìn rõ mặt Tố Khải, chỉ có thể nhìn rõ chiếc xe cảnh sát mỗi lúc một xa và Niên Bách Ngạn cách cô càng lúc càng xa.
Còi xe cảnh sát vang lên bốn phía.
Các thi thể trong căn nhà bỏ hoang cũng được các bộ phận có liên quan khiêng đi. Hiện trường được tiến hành phong tỏa. Các đồng nghiệp trong đội trọng án bắt đầu khám nghiệm hiện trường. Tố Diệp và Kỷ Đông Nham cũng được đưa vào xe cấp cứu. Đồng thời, họ cũng cần phải được lấy lời khai.
Trong cánh rừng gần đó, A Quỷ cùng các anh em sau khi thấy cảnh sát đưa đi cả những lính đánh thuê còn hơi thở thì lập tức gọi điện thoại.
“Đại ca! Có cảnh sát! Anh Niên bị dẫn đi rồi, có cần các anh em ra tay cướp xe không?” A Quỷ xin lệnh.
“Cướp xe! A Quỷ! Chú muốn anh em chết chung sao? Thấy cảnh sát thì lập tức quay đầu bỏ đi. Người của chúng ta có thương vong không?”
A Quỷ nhìn mấy cái xác dưới chân, thở dài: “Đám A Vượng tử mạng rồi!” Họ làm theo lệnh của đại ca Khôn, mai phục xung quanh đây, giết chúng trước khi cảnh sát đến. Chính người của họ đã sống mái với người của Vincent. Họ muốn lập tức cứu Niên Bách Ngạn ra, ai dè cảnh sát lại tới nhanh đến vậy.
“Nhanh chóng giải quyết chỗ thi thể đó. Mấy anh em tìm chỗ nào trốn tạm đã.” Đại ca Khôn ra lệnh.
Sau khi ngắt điện thoại, A Quỷ lập tức làm theo.
Mấy người đang xử lý mấy anh em bị đám lính đánh thuê giết chết thì bỗng thấy trước mắt chói sáng, rồi những tiếng bước chân dồn dập truyền tới. Ngay sau đó có người hét to: “Đứng yên! Giơ tay lên!”
Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu A Quỷ là bỏ chạy.
Nhưng cậu ta vừa định quay người bỏ chạy thì phát hiện cảnh sát đã vây kín, nên đành thôi.
“Dẫn tất cả đi!”
Sau mệnh lệnh, đám người của A Quỷ cũng bị đưa lên xe cảnh sát.
***
Khi Tố Diệp tỉnh lại, trước mắt vẫn là những điều tuyệt diệu trong mơ.
Cô mơ thấy mình và Niên Bách Ngạn tới bãi biển màu hồng đó. Họ sống tại một căn biệt thự bên bờ biển. Buổi sáng có ánh nắng trong vắt và mặt biển xao động, có lớp cát màu hồng mịn màng và lãng mạn đó. Dưới hoàng hôn, họ nắm tay nhau dạo bước trên bãi cát, tận hưởng cuộc sống bình yên.
Rồi cô lại mơ thấy Niên Bách Ngạn dùng rất nhiều nến ghép thành hình trái tim trên bãi cái, hệt như một trái tim đỏ rực. Anh kéo tay cô, đứng vào giữa trái tim rồi nói với cô rằng:
Diệp Diệp! Anh yêu em!
Ba chữ ấy khi lọt vào tai rất tuyệt vời, tuyệt vời tới nỗi khi tỉnh dậy cô vẫn còn cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Chỉ có điều, hiện thực luôn tàn nhẫn hơn giấc mơ.
Là bệnh viện trắng toát.
Thoang thoảng mùi thuốc khử trùng, mùi Tố Diệp ghét nhất.
Sau khi cô mở mắt ra, cả một đám người bâu xung quanh, rôm rả hỏi cô cảm thấy thế nào.
Tố Diệp cảm thấy đầu rất đau, như bị ai dùng búa đập nát rồi lại thô lỗ chắp ghép lại. Cô ngơ ngác rất lâu mới nhìn rõ người bên cạnh mình. Có cậu mợ, Diệp Uyên, Yêu Yêu, Kỷ Đông Nham, Tố Khải.
Bên tai là giọng nói an ủi: “Tạ ơn trời đất, cuối cùng chị cũng tỉnh rồi.”
Có giọng tiếng Trung.
Tố Diệp quay đầu, khóe mắt hơi khô. Nhưng sau khi nhìn thấy gương mặt Niên Bách Tiêu, đôi mắt cô chợt đỏ ửng. Thằng bé giống Niên Bách Ngạn đến thế, cô lại tưởng nhầm được gặp Niên Bách Ngạn.
“Ôi chao, Diệp Nhi à! Con không được khóc! Lúc này là không được khóc.” Phương Tiếu Bình thấy vậy sốt sắng, tay chân cuống cuồng cả lên.
“Chị!” Tố Khải cất giọng khô khốc.
Tố Diệp giật mình, cảnh tượng trong đầu lại dồn dập hiện về. Cô mặc kệ cơ thể đau nhức, ngồi dậy, túm lấy tay Tố Khải, vừa nói nước mắt đã rơi.
“Tố Khải… Niên Bách Ngạn không có tội. Em không được bắt anh ấy. Đám Vincent đáng chết. Chúng tội ác tày trời, vốn dĩ phải bị trừng phạt. Chị mới là người giết người chứ không phải Niên Bách Ngạn. Em muốn bắt thì bắt chị đây này!”
Yêu Yêu đứng bên cạnh thấy vậy cũng bật khóc, tiến lên ấn Tố Diệp xuống, nghẹn ngào nói: “Cậu nói linh tinh gì vậy? Không được phép nói bừa. Tiểu Diệp! Bây giờ cậu không thể ích kỷ như vậy được, biết không?”
“Không… Không được bắt Bách Ngạn, không được bắt anh ấy…” Tố Diệp kêu gào như phát điên.
Phương Tiếu Bình gạt nước mắt: “Nghiệp chướng!”
Tố Khải thấy tâm trạng Tố Diệp rất kích động, suy nghĩ rồi bảo mọi người tránh mặt một lát. Sau khi tất cả mọi người đã ra ngoài, Tố Diệp chỉ còn sức chảy nước mắt, đôi mắt cô sưng húp đến đáng sợ.
“Tố Khải…” Cô túm lấy lớp áo trên ngực mình, nghẹn lời: “Em có biết… em bắt Bách Ngạn là lấy mạng chị không? Chị đau lắm! Chỗ này rất đau!”
“Chị…” Tố Khải sợ nhất là phải đối mặt với Tố Diệp. Cậu không biết phải nói với cô thế nào, cũng không biết nên an ủi ra sao. Cậu ngồi xuống bên cạnh giường cô, kéo tay cô lại và nói: “Em biết chị sẽ trách em, em cũng không muốn như vậy. Em hiểu là chị rất đau buồn, nhưng bảo chính tay em bắt anh rể, em dễ chịu sao?”
“Anh ấy không có tội! Tố Khải! Kẻ có tội thực sự là Vincent. Hắn là tên trùm ma túy, là Samle của Samele, là tên tội phạm em vẫn muốn bắt. Hắn tội ác tày trời, thậm chí còn từng… Hắn chính là gã đốn mạt đã hủy hoại chị. Tại sao người em bắt đi lại là Niên Bách Ngạn? Em mù sao? Hay từ lúc sinh ra em đã có thù với anh ấy rồi? Em nói đi, nói đi!” Tố Diệp ra sức đánh cậu, gào lên điên dại…