Q.14 – Chương 708: Có Anh Ở Bên Em Là Đủ Rồi

Có Anh Ở Bên Em Là Đủ Rồi

Tố Diệp mang thai không thể quản lý nhiều đến thế. Kỷ Đông Nham tìm một đội ngũ quản lý chuyên nghiệp nhất tới Niên Thị làm việc. Giản Ngôn từ đầu tới cuối vẫn ở nguyên tại Niên Thị. Bình thường có rất nhiều việc cậu ấy có thể xử lý rồi, chỉ có những quyết định quan trọng và khi cần tới chữ ký người được trao quyền, cậu ấy mới tới làm phiền Tố Diệp.

Hứa Đồng cũng rất muốn quay về Niên Thị giúp đỡ nhưng theo lời của Giản Ngôn, trước khi bị tuyên án, đúng là Niên Bách Ngạn đã quyết định cho cô ấy nghỉ việc. Cô ấy muốn quay về Niên Thị, bắt buộc phải có cái gật đầu của chính Niên Bách Ngạn mới được. Hứa Đồng đã mấy lần tới thăm Niên Bách Ngạn, muốn có được sự chấp thuận của anh nhưng Niên Bách Ngạn đều tránh mặt, chỉ bảo quản giáo truyền đạt lại rằng cô ấy không cần về Niên Thị.

Mà từ sau khi vào tù, người Niên Bách Ngạn không gặp mặt đâu chỉ có Hứa Đồng? Trên danh sách tới thăm anh chi chít những cái tên, phải tới trăm người. Có người thân, có bạn bè, thậm chí còn cả bạn bè hợp tác. Nhưng anh chỉ trình ra hai cái tên: một là Kỷ Đông Nham, hai là Tố Khải.

Trên danh sách không còn ai khác nữa.

Mỗi khi tới ngày thăm người nhà, lần nào Tố Diệp và Niên Bách Tiêu cũng đi, nhưng Niên Bách Ngạn chưa bao giờ ra ngoài gặp họ. Lần nào họ cũng thất vọng ra về.

Cô đã từng khóc lóc hỏi Kỷ Đông Nham, hỏi vì sao Niên Bách Ngạn phải làm như vậy.

Kỷ Đông Nham nói:

Vì cậu ấy có thể biết được tin tức của em từ Tố Khải, có thể biết được tình hình của Bách Tiêu từ anh, thế là cậu ấy mãn nguyện rồi.

Cứ như thế, bắt đầu tới Tết.

Đây là ngày lễ người Trung Quốc mong chờ nhất, là ngày cả gia đình đoàn viên. Vì vào ngày này, tất cả những người thân không thể đoàn tụ đều có thể sum vầy bên nhau.

30 Tết, tuyết rơi, bay lả tả, phủ kín cây hải đường của tứ hợp viện, cũng trùm cái giá lạnh lên cánh cửa trại giam.

Tố Diệp ngồi ở phòng thăm nom đợi đúng hai tiếng đồng hồ. Quản giáo hết lần này tới lần khác ra nói với cô:

Xin lỗi cô, anh ấy không muốn gặp cô.

Khi người quản giáo ra thúc giục cô ra về đến lần thứ mười, Tố Diệp mới lặng lẽ rời khỏi trại giam.

Bữa cơm tất niên không ít người tới.

Tứ hợp viện chưa bao giờ náo nhiệt như vậy.

Chỉ có điều, trong vườn thiếu mất pháo hoa.

Ở đây không được đốt pháo, có địa điểm bắn pháo hoa cố định nên chỉ loáng thoáng nghe được tiếng pháo đì đùng.

Tố Đông và Phương Tiếu Bình đã sắm đầy đủ đồ Tết. Trời còn chưa tối, họ đã tới tứ hợp viện bận rộn. Vì đón Tết nên đầu bếp và người giúp việc trong nhà đều đã cho nghỉ. Như vậy cũng tốt, chỉ có người thân vui vẻ.

Tố Khải cũng tới nhưng Diệp Lan thì chưa về. Khoảng thời gian này cậu rất ít nói chuyện với Tố Diệp, mỗi lần nói cũng chẳng biết nên nói gì thì tốt. Ngoài Tố Diệp ra còn có Niên Bách Tiêu. Bình thường thằng bé và Tố Khải nói chuyện hợp nhau nhất, nhưng cũng vì chuyện Niên Bách Ngạn vào tù mà bây giờ giao tiếp có chút ngượng ngập. Nhưng Niên Bách Tiêu không có ý trách cứ Tố Khải. Điều khiến thằng bé khó chịu nhất là anh trai tránh mặt nó.

Kỷ Đông Nham cũng tới. Trong một ngày vốn dĩ phải ra nước ngoài, anh ấy đã hủy mọi lịch trình để tới tứ hợp viện đón Tết cùng mọi người.

Đông người như vậy. Năm nay vốn dĩ nhộn nhịp hơn năm ngoái rất nhiều.

Năm ngoái…

Tố Diệp ngồi trên sofa, nhìn những người thân sôi nổi trước mặt, nhưng trong đầu chỉ nhớ về 30 Tết năm ngoái.

Lúc đó ở trên đảo, cô tưởng sẽ là những tháng ngày đau khổ nhất, dằn vặt nhất. Bây giờ xem ra lúc ấy lại rất hạnh phúc. Có khổ sở, có tranh cãi thế nào đi nữa, ít nhất Niên Bách Ngạn vẫn ở bên cạnh cô.

Quãng thời gian này, càng ngày cô càng nghén nghiêm trọng. Nhất là mỗi lúc nhớ Niên Bách Ngạn, cô càng khó chịu tới nỗi gần như muốn chết. Thật ra cô muốn gặp Niên Bách Ngạn nhiều lần như vậy, chẳng phải để nhắc với anh chuyện quá khứ. Cô không trách cứ anh, cũng không oán hận anh. Cô chỉ muốn nói với anh một câu:

Có anh ở bên em là đủ rồi.

Nhưng anh chưa từng cho cô cơ hội nói ra câu ấy.

Bữa cơm tất niên rất thịnh soạn. Chỉ có điều, lần này trong số những người uống rượu cùng Tố Đông thiếu mất Niên Bách Ngạn.

Tố Diệp cố ép mình ăn nhiều một chút. Cô lạt miệng nhưng vì đứa bé vẫn phải gắng ăn. Cảm giác buồn nôn lần sau dữ dội hơn lần trước. Cô chỉ có thể thầm gọi tên Niên Bách Ngạn trong lòng.

Gần đây mỗi khi muốn khóc, cô lại tự răn đe bản thân:

Không được khóc, không được khóc…

Trên bàn ăn, mọi người cũng chẳng nói chuyện thoải mái. Hình như vắng mất Niên Bách Ngạn là thiếu đi một người dẫn dắt, mọi người cũng chỉ đôi ba câu cho có.

Tố Diệp vẫn bình thản ăn cơm. Đối diện với cô chính là Niên Bách Tiêu. Cậu gắp một miếng sủi cảo, rồi chợt nhớ lại cảnh tượng vì một miếng sủi cảo mà làm anh trai nổi giận khi trước. Lòng cậu chua xót, ngay sau đó khóe mắt đỏ ửng nhưng cậu vẫn hít sâu một hơi, kìm nén cảm giác nghèn nghẹn nơi cổ họng, đút miếng sủi cảo vào miệng, vừa ăn vừa nói: “Ngon thật đấy! Tay nghề của mợ là tuyệt nhất.”

“Ngon thì ăn nhiều đi!” Phương Tiếu Bình liên tục gắp mấy miếng sủi cảo vào đĩa cậu. Nói không xót xa là giả. Thật ra bà không chịu nổi nữa rồi. Trên đời này ai thân với Niên Bách Ngạn nhất? Ngoài vợ mình ra thì chỉ còn cậu em trai. Nó nỡ lòng nào không gặp hai người này chứ.

Tố Diệp hơi ngước mắt lên.

Niên Bách Tiêu ngồi đối diện cúi đầu ăn sủi cảo. Ánh sáng hắt lên mái tóc cậu nhưng lại làm mờ đi gương mặt trẻ trung. Cô cứ ngỡ rằng nhìn thấy Niên Bách Ngạn. Anh ngồi trước mặt cô, gắp một miếng sủi cảo, cố gắng nói với cô bằng khẩu hình miệng:

Ăn đi thôi, nguội rồi đấy!

Cô cúi đầu xuống trước khi khóe mắt đỏ ửng.

Rất lâu sau, cô buông đũa.

Kỷ Đông Nham ngồi bên cạnh thấy vậy khuyên nhủ: “Em ăn nhiều một chút đi!”

Tố Diệp làm thinh, nhìn mọi người rồi bình tĩnh nói: “Con sẽ không tới thăm anh ấy nữa.”

Mọi người sững sờ.

“Sau rất nhiều lần anh ấy tránh mặt con, đặc biệt là hôm nay, cuối cùng con cũng hiểu, Niên Bách Ngạn thật sự không muốn gặp con.” Tố Diệp chua xót nói.

Tố Khải sợ cô nghĩ nhiều, vội vàng giải thích: “Anh ấy chỉ không muốn để chị nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của mình mà thôi. Chị! Chị đừng trách anh ấy.”

“Chị không trách, cũng không hận anh ấy.” Tố Diệp dùng hết sức để hít sâu, rồi nhẹ nhàng thở ra, lúc ấy mới làm dịu được cơn đau nơi lồng ngực: “Còn nữa, Tố Khải, Kỷ Đông Nham! Không được nói chuyện tôi mang thai với anh ấy. Nếu bất kỳ ai trong hai người nói ra, để anh ấy biết được, tôi nhất định sẽ không tha thứ.”

Yêu cầu này vô lý hết sức, khiến mọi người đều kinh ngạc.

Phương Tiếu Bình và Tố Đông thấy thái độ Tố Diệp kiên quyết, nhất thời không biết nên khuyên nhủ thế nào. Họ nhìn Kỷ Đông Nham. Kỷ Đông Nham ngẫm nghĩ rồi nói với Tố Diệp: “Em làm vậy không công bằng với Niên Bách Ngạn. Anh ấy có quyền được biết mình đã làm bố.”

“Mọi chuyện của đứa bé, em sẽ quyết định. Vẫn câu đó thôi, nếu hai người muốn em yên lòng thì đừng để anh ấy biết.”

“Chị!”

“Cứ vậy đi, đừng nói nữa!” Dứt lời, Tố Diệp quay trở về phòng ngủ.

Ai nấy đều ngơ ngác nhìn nhau.

Về phòng, Tố Diệp đóng cửa lại.

Cô tới trước cửa sổ, ngồi lên tấm đệm bông dày, yên lặng nhìn những bông hoa tuyết bay bay bên ngoài đã che khuất ánh sáng duy nhất của bầu trời đêm. Cô nhìn mãi, nhìn mãi rồi mỉm cười.

Cô nhớ lại trận mưa tuyết khi còn ở Tây Tạng, cảnh đó hiện lên hoàn chỉnh trong đầu cô. Đó cũng là một cơn mưa tuyết dữ dội, phủ trắng xóa lên dãy núi xa xa. Cô và Niên Bách Ngạn đắp người tuyết, một người tuyết rất cao. Cô nói với anh:

Anh nhất định phải đắp một người tuyết cao bằng anh đấy nhá!

Niên Bách Ngạn tỏ ra khó xử.

Họ cùng đánh trận tuyết, cười đùa vui vẻ cùng lũ trẻ.

Còn cả dưới cơn mưa tuyết giăng đầy, cô và Niên Bách Ngạn đan tay vào nhau, cùng ngắm tuyết, cùng nhàn nhã dạo bộ…

Bây giờ Bắc Kinh cũng đã có tuyết. Trong đêm giao thừa này, cửa sổ lạnh hết cả. Căn phòng tuy ấm áp nhưng không thể ủ ấm cho cô, vì chỉ có một người đàn ông có thể sưởi ấm trái tim cô, mà người này bây giờ không gặp cô.

Tố Diệp xoa nhẹ lên cái bụng nhỏ.

Hiện giờ cô vẫn chưa cảm nhận được sự tồn tại của nó, nó vẫn chỉ là một cái mầm bé xíu. Tất cả mọi người đều vui mừng, vui cho đứa bé trong bụng cô. Mợ lại càng vui hơn. Mợ nói với cô:

Đây là lần đầu con mang thai, có rất nhiều thứ lặt vặt không được phép qua loa, tùy tiện, nhất là khi ở cữ. Lỡ như đổ bệnh thì chỉ có đẻ đứa thứ hai mới khỏe lại được…

Mợ không biết chuyện ngày trước.

Cũng giống như tất cả mọi người đều không biết khi mang thai đứa bé này cô sẽ phải đối mặt với một sự nguy hiểm như thế nào. Khi cô kiểm tra, bác sỹ đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho cô, đứa bé mỗi ngày một lớn, nguy hiểm cũng theo đó phát sinh.

Cô nói với bác sỹ, cô phải sinh đứa bé này dù bằng bất cứ giá nào. Cô tin mình sẽ bình an, con càng phải bình an.

Lỡ như…

Ánh mắt Tố Diệp nhìn ra ngoài cửa sổ chợt tối đi. Nếu thật sự có chuyện, cô cũng sẽ giữ con. Cho dù phải hy sinh tính mạng của mình, cô cũng muốn nó được sống.

Đây chính là nguyên nhân cô không muốn Niên Bách Ngạn biết chuyện.

Thật ra cô hiểu lý do anh không gặp mặt cô. Cô cũng càng chắc chắn một điều, một khi Niên Bách Ngạn biết cô có thai, anh nhất định sẽ ra gặp cô. Nhưng để anh biết rồi thì sao chứ? Anh ngồi tù, không thể làm gì cả, chỉ có thể ngày đêm lo lắng. Cô mang thai mười tháng, anh cũng bồn chồn mười tháng.

Cô yêu người đàn ông này sâu sắc, tình nguyện dùng cả tính mạng để yêu anh. Cô không thể bắt anh gánh chịu quá nhiều đau khổ nữa. Cho dù chỉ là một chút cũng không được.

Có người gõ cửa. Là Kỷ Đông Nham.

Anh ấy đi tới, cũng ngồi xuống bên cạnh Tố Diệp, đưa cho cô một chiếc cốc. Cô đón lấy. Nó rất ấm áp. Là món canh mợ đặc biệt nấu vì sợ cô không đủ dinh dưỡng.

“Nếu anh muốn khuyên em thì miễn đi, vừa rồi em nói là sự thật.”

Kỷ Đông Nham khẽ lắc đầu. Anh ấy nhìn ra cơn mưa tuyết ngoài cửa sổ, rồi lại hình như nhìn cô qua hình bóng trên kính. Anh ấy khẽ nói: “Không! Anh chỉ muốn vào đây ngắm tuyết với em thôi.”

Tố Diệp khẽ quay đầu sang nhìn anh ấy.

Anh ấy cũng quay đầu nhìn cô, cười dịu dàng rồi giơ tay vỗ nhè nhẹ lên đầu cô: “Em có quyền lựa chọn. Quyền này người khác không thể miễn cưỡng được.”

“Cảm ơn anh!”

Kỷ Đông Nham không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.

Ánh sáng trong phòng tối tăm, ngoài trời tuyết trắng tung bay. Hai con người, hai cái bóng bị kéo dài ra. Rất lâu sau, Tố Diệp mới khẽ hỏi: “Ở trong đó, anh ấy ổn cả chứ?”

“Ổn cả…”

Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Status: Completed Author:

Một trận chiến tâm lý hồi hộp.

Một đêm triền miên, hơi thở của anh ấm nóng mê hoặc, một cuộc điện thoại đã đặt dấu chấm hết cho bầu không khí mờ ám này.

“Thì ra hôm nay anh kết hôn.” Sau khi cuộc điện thoại kết thúc, cô vòng tay ôm chặt lấy anh từ đằng sau, đôi tay như một con rắn linh hoạt, lướt đi do thám khắp cơ thể anh.

Anh im lặng quay đầu, ánh mắt sâu thẳm dù cố đến mấy cũng không thể nhìn thấu.

Cô ung dung nói: “Yên tâm, tôi không còn là một cô bé nữa.”

Anh là nhà cung ứng đá quý tiếng tăm vang dội, cô là nhà phân tích tâm lý thông qua việc đọc những giấc mơ, hai người hoàn toàn không chút liên hệ lại vì một vụ án ly kỳ mà gắn chặt số mệnh lại với nhau.

Anh siết nhẹ cằm cô: “Tôi trở thành đối tượng nghiên cứu của em rồi sao?”

Cô khẽ nở một nụ cười diễm lệ, đắm mình trong hơi thở của anh: “Anh Niên chẳng phải đang sống sờ sờ ra đấy sao? Trước mắt tôi chỉ có hứng thú với giấc mơ cuối cùng của một người đã chết. Còn anh và tôi, chỉ là một cuộc chơi, nếu chơi được cả hai chúng ta đều vui vẻ, còn không chơi nổi… thì cút!”

Sắc mặt anh rất thản nhiên: “Tố Diệp! Niên Bách Ngạn tôi, em chưa chắc đã chơi nổi đâu.”

Niên Bách Ngạn là người đàn ông vô cùng khắt khe đối với công việc và cấp dưới, rất khó hòa hợp với mọi người nhưng lại khiến phụ nữ vì anh mà điên đảo; Tố Diệp là một người phụ nữ luôn khiến người ta phải tranh luận, trông bề ngoài có vẻ là một kẻ chỉ biết đến tiền nhưng thực chất lại là người mạnh miệng yếu lòng, khiến người ta xót xa.

Giấc mơ, ký ức, tiềm thức và những cuộc chiến thương trường đằng sau những đồ trang sức lấp lánh, lớp lớp những trận chiến tâm lý kỳ quái đụng phải nhau. Làm sao để tính lòng người, đo lòng mình, tìm ra sự thật trong những cái như thật như giả ấy? Bạn tưởng những gì bạn nhìn thấy là thật? Có lẽ đều là giả; Bạn tưởng những gì bạn nghe thấy là thật, có lẽ vẫn là giả; Vậy bản thân bạn có phải là thật không? Có lẽ cũng là giả!

Gặp nhau là định mệnh giữa anh và em. Cho dù duyên phận ngắn ngủi, cũng không bỏ lỡ nhau. Đời người như giấc mộng, giấc mộng tựa đời người, quyền thế giả tạo, yêu hận mê muội, bỗng thở dài chẳng qua chỉ là một giấc mộng kinh hoàng.

Hệ thống tên nhân vật: Niên Bách Ngạn, Tố Diệp, Niên Bách Tiêu, Kỷ Đông Nham, Dương Nguyệt, Lâm Yêu Yêu, Diệp Uyên, Tố Khải, Diệp Lan, Đinh Tư Thừa, Diệp Ngọc, Khúc Nghệ, Hứa Đồng, Thịnh Thiên Vỹ, Tưởng Bân, Tưởng Vỹ, Kim Đại Trung, An Tịnh, Bạch Băng, Diệp Hạc Phong, Nguyễn Tuyết Mạn, Diệp Hạc Thành, Nguyễn Tuyết Cầm, Niên Quý, Tư Tuyết, Tiểu Nhã, Tăng Vũ, Cảnh Long, Joey, Vincent, Henry, Văn Giai, Lý Thánh Đản, Hà Minh, Phương Bội Lôi, Khaki, Thạch Thành, Quản Yên, Aston, Xương Đồ, Tịch Khê, Diệp Tịnh Hảo, Diệp Bội Bội, Niên An Nhiên, Kỳ Tôn.

Cameo: Giang Mạc Viễn, Trang Noãn Thần, Nhiếp Thiên Luật, Giang Thần, Kỳ Ưng Diêm, Lưu Ly…

Lời giới thiệu của tác giả:

“Đây cũng là câu chuyện xảy ra ở Bắc Kinh. Trong câu chuyện này có sự xa hoa của châu báu kim cương, có những câu chuyện tình yêu cảm động buồn triền miên, có những hoài nghi dù đã bóc tách từng lớp mây mù vẫn như thật như giả. Không biết nên nói gì nữa, chỉ muốn viết một câu chuyện hay, một câu chuyện khác lạ. Ngoài ra cũng xin nhắc thêm, những vụ án tâm lý được đề cập tới trong truyện đều là những vụ án có thật đã xảy ra, có rất nhiều khía cạnh, yếu tố khiến tâm lý con người không thoải mái. Những vụ án này đã được thu thập thông qua các nhà tư vấn tâm lý, các nhà thôi miên và các bác sỹ trị liệu hành vi…, cũng có những vụ án được thầy cô của tôi kể lại trong quá trình học tập. Đương nhiên trong quá trình viết truyện sẽ giấu tên, ẩn danh và văn học hóa đi một chút. Những độc giả nhát gan hoặc không có hứng thú với lĩnh vực này xin đừng đọc. Hãy để câu chuyện này gợi mở thế giới tiềm thức của bạn. Hãy kể giấc mơ của bạn cho tôi, nhưng cẩn thận nhé, đừng để tôi nhìn thấu tâm hồn của bạn…”

“Nếu bạn muốn tìm một câu chuyện nhanh và kết thúc chóng vánh tôi khuyên bạn không nên đọc vì tiến độ câu chuyện này sẽ rất chậm. Ở đây tôi chỉ muốn nói tiến độ trong một cuốn tiểu thuyết ngôn tình không nhất định phải thống nhất ngàn quyển như một. Nếu chỉ lấy tốc độ nam nữ chính hôn nhau rồi quan hệ để nhận định tiến độ thì không công bằng. Cách xây dựng nhân vật của câu chuyện này là chưa từng có từ trước tới giờ. Con người không ai là hoàn hảo, đó chính là định nghĩa chung nhất cho tất cả các nhân vật trong bộ truyện này. Đây là một câu chuyện tươi sáng rực rỡ, cả các nhân vật cũng thế, nhưng đằng sau vẻ rực rỡ đó, mỗi người đều có sự ích kỷ, bất lực, tính toán và âm mưu của riêng mình. Nếu nói Giang Mạc Viễn là hình ảnh thu nhỏ và là tổng thể của ba người đàn ông trong xã hội, thì Niên Bách Ngạn lại được xây dựng trên hình tượng của một người duy nhất. Ngoài đời thực, anh ấy cũng là một nhà cung ứng đá quý, cuộc sống của anh cũng xa hoa, tình cảm cũng day dứt và có những câu chuyện đặc sắc. Còn Tố Diệp, tôi nghĩ nhân vật này dần dần khi từng lớp suy nghĩ nội tâm được bóc ra, mọi người sẽ cảm thấy càng ngày càng chân thật. Bởi vì ở cô ấy nhất định sẽ có hình bóng của mọi người, bất luận là ưu điểm hay khuyết điểm. Có lẽ câu chuyện này không nhận được sự đồng tình của tất cả mọi người, nhưng còn người xem là tôi còn viết, dùng ngôn ngữ bình thường nhất, giản dị nhất. Vẫn câu nói đó, tất cả mọi phán đoán đừng vội kết luận quá sớm, chưa tới giây phút cuối cùng, chưa tới chương kết cuối cùng, thì câu chuyện và nhân vật mãi mãi chưa thể kết luận.”

“Trong các tác phẩm trước của tôi, số phận của mỗi nhân vật có thể chỉ hai tới ba cao trào là kết thúc, nhưng Tố Niên khác các tác phẩm đó, vì tôi tạo dựng số phận của mỗi nhân vật đều có rất nhiều cao trào, bước ngoặt. Thế nên những độc giả thích một hai cao trào rồi tới một cái kết hạnh phúc xin hãy thận trọng khi đọc Tố Niên. Đây vốn đã không phải là một bộ tiểu thuyết chỉ có tình yêu. Nó rất phức tạp, mỗi một nhân vật trong câu chuyện cũng giống như một cá thể độc lập ngoài xã hội, như người bình thưởng phải hưởng trọn đắng cay mặn ngọt vậy. Thế nên không thể so sánh, cũng không cần phải mang nó ra so sánh với các tác phẩm trước đó, vậy chẳng khác nào bạn mang cơm trắng ra so với rau xanh xem cái nào dinh dưỡng hơn cả, ngay từ cốt lõi đã sai lầm.” *Có thể hiểu là trong câu chuyện này đất diễn của chính phụ nhiều gần như nhau*

“Tố Niên chắc chắn là một câu chuyện đặc sắc, tôi dành tâm huyết xây dựng từng nhân vật, cũng yêu quý mỗi một nhân vật, vì họ là những con người không hoàn hảo, vì thế có lúc họ được người ta yêu quý lại có lúc bị người ta ghét, thế nên tuyệt đối không thể vì một số chi tiết mọi người nói không cần thiết mà hủy cả một bộ tiểu thuyết. Tôi không dám nói mỗi một câu, một chữ tôi viết ra đều ẩn chứa một điều gì đó, nhưng ít nhất có thể khẳng định với mọi người, đâu đâu trong câu chuyện cũng ẩn chứa bí mật, nhưng thực tế số người tìm ra được chúng là rất ít. Mỗi một nhân vật, mỗi một tình tiết xuất hiện, mỗi một giai đoạn tình cảm đều có mục đích của nó, chắc chắn không lãng phí thời gian đọc của mọi người, tôi cũng không lãng phí thời gian viết vốn đã ít ỏi của mình. Có thể mọi người thấy chẳng có gì tiến triển nhưng có tiển triển hay không chỉ có tôi là người viết mới biết được, tại sao phải sắp xếp như vậy cũng chỉ tôi biết mà thôi nên mọi người có hoài nghi hay khó chịu cũng là chuyện bình thường.”

Mong rằng nó sẽ là một câu chuyện hay mang tới cho mọi người ^^

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset