Q.14 – Chương 719: Di Truyền Loại Gen Tốt Nhất

Di Truyền Loại Gen Tốt Nhất

Khi thu dọn đồ cho Hảo Hảo, cô giáo đứng bên cạnh nói: “Vừa rồi bọn trẻ đánh nhau làm Hảo Hảo sợ, thành thực xin lỗi. Hảo Hảo xinh xắn, nó rất được các bé trai yêu quý.”

Niên Bách Ngạn kinh ngạc: “Bé trai trong lớp cũng mới chỉ tầm ba tuổi? Nhỏ như vậy đã biết thích rồi sao?”

Cô giáo bật cười: “Anh không biết đấy chứ trẻ con bây giờ trưởng thành sớm lắm.”

Niên Bách Ngạn câm nín. Trưởng thành kiểu này cũng quá sớm rồi đấy. Hảo Hảo là cục cưng của anh. Muốn làm con rể anh đâu có đơn giản như vậy. Cô giáo nói: “Hảo Hảo rất thông minh. Giáo viên và hiệu trưởng của trường đều rất quý con gái anh. Nhưng bố Hảo Hảo à! Vì Hảo Hảo mới tới trường mẫu giáo chưa lâu nên vẫn còn bài xích môi trường ở đây. Có lúc nó cũng không tuân thủ thời gian ngủ trưa mà chạy ra sân vận động, leo lên những cái cây rất cao. Đây không phải chuyện lần một lần hai nữa. Tôi nghĩ những lúc rảnh rỗi, anh có thể làm công tác tư tưởng thêm cho con bé. Thông thường, đối với trẻ con mà nói, lời bố nói luôn có sức thuyết phục hơn lời mẹ nói.”

“Trèo lên cây?” Niên Bách Ngạn quả thực vã mồ hôi lạnh. Lúc đi vào trường, anh đã nhìn thấy những cái cây đó, đúng là không thấp. Con bé này sao lại bạo dạn đến vậy? Rồi anh chợt nghĩ tới Tố Diệp. Lẽ nào chuyện leo núi cũng di truyền ư?

Niên Bách Ngạn cúi đầu nhìn Tiểu Tịnh Hảo. Tiểu Tịnh Hảo cũng biết cô giáo đang nói nó. Sau khi nhìn vào đôi mắt Niên Bách Ngạn, con bé lập tức cúi đầu, im lặng ngó xuống mũi giầy của mình. Bàn tay nhỏ nhẹ nhàng nắm chặt lấy đầu ngón tay của Niên Bách Ngạn. Nó cắn môi, vờ như không có chuyện gì xảy ra. Được con gái nhẹ nhàng nắm tay như thế Niên Bách Ngạn bỗng chốc chẳng muốn hỏi chuyện này nữa, trái tim cũng đã tan chảy rồi.

Anh thầm thở dài. Kỷ Đông Nham nói thế mà đúng thật. Nhóc con mới lớn tưng đấy đã nhiều trò tinh ranh, điểm này giống Tố Diệp y như đúc. Rõ ràng đã làm sai, lại còn biết giả vờ vô tội trước mặt người lớn, khiến cho người lớn cũng không nỡ lòng trách móc. Bao năm qua trên thương trường, rồi sống trong tù, anh tự thừa nhận khả năng nhìn thấu tâm hồn người khác của mình hơn hẳn mọi người. Duy chỉ có những khi Tố Diệp làm nũng là anh không nhẫn tâm vạch trần tâm tư của cô. Giờ lại có thêm một Hảo Hảo. Đúng là mẹ nào con nấy.

Hảo Hảo đi theo Niên Bách Ngạn ra ngoài phòng học một cách vui vẻ. Khi bóng hai người đổ xuống sân thể thao, cô giáo của Tịnh Hảo vẫn chưa quay về phòng học mà đứng trên hành lang nhìn theo mãi. Cô ấy đang mải nhìn thì cô giáo phụ trách sinh hoạt đi tới, vỗ vai tò mò hỏi: “Nhìn gì vậy?”

Cô giáo hất cằm về phía sân thể thao: “Cô bé Diệp Tịnh Hảo mới tới trường chúng ta chưa lâu. Bố con bé tới đón nó.”

Cô giáo phụ trách sinh hoạt nhìn theo.

“Tôi thấy người đàn ông này rất quen mắt, nhưng lại không nhớ ra đã gặp ở đâu.” Cô giáo kia nhíu mày nói.

Cô giáo phụ trách sinh hoạt nhìn kĩ rồi ngỡ ngàng: “Đó chẳng phải là Niên Bách Ngạn sao? Tôi từng đọc bài báo viết về anh ấy đấy.”

“Niên Bách Ngạn?” Cô giáo ngẫm nghĩ rất lâu rồi bất ngờ ngộ ra: “À, chính là ông trùm đá quý nổi tiếng đó ư. Aya, đúng rồi. Tôi đã bảo sao lại quen mắt đến thế mà. Theo tôi nhớ, mẹ của Hảo Hảo là bác sĩ tâm lí. Khi ấy còn bài báo viết về hai người họ nữa, sao tôi lại không liên hệ với nhau nhỉ.” Cô giáo phụ trách sinh hoạt cũng là một cô giáo trẻ. Cô ấy nhìn theo bóng hai bố con mỗi lúc một xa, thở dài: “Nhìn mà xem bố con bé tuấn tú cao lớn là thế, khi đứng cạnh Hảo Hảo tạo thành một cảnh tượng rất đẹp đẽ. Cô bảo anh ấy chăm sóc sức khỏe kiểu gì vậy? Trông vẫn còn trẻ trung và phóng khoáng quá. Chỉ nhìn cái bóng thôi cũng nhận ra dáng đẹp cỡ nào, thật là ngưỡng mộ vợ anh ấy. Haiz cô nói xem phụ huynh các cháu ở trường chúng ta không giàu có thì cũng cao quý, cũng đều là người có tiền sao chênh lệch lớn đến vậy? Nhìn bố của Hảo Hảo mà không thể rời mắt rồi quay sang những phụ huynh tới đón con, toàn là những người bụng phệ bụng bia. Họ thật không thể so sánh được.”

Cô giáo cũng thở dài theo: “Phải! Bây giờ nhìn Hảo Hảo, quả thực là đã di truyền gen tốt nhất của bố mẹ. Có những đứa trẻ vừa sinh ra đã rơi vào hũ mật. Bố là người kinh doanh kim cương, mẹ là một bác sĩ tư vấn tâm lí nổi tiếng, sau này tiền đồ của Hảo Hảo sẽ rất thênh thang.”

Trên sân, Tiểu Tịnh Hảo và Niên Bách Ngạn đương nhiên không nghe thấy những lời cảm khái của hai cô giáo. Bóng chiều dần dần ngả về Tây, kéo dài cái bóng của Niên Bách Ngạn và Tiểu Tịnh Hảo. Tiểu Tịnh Hảo như một chú chim được phóng thích, đôi mắt đã ráo hoảnh, nhảy nhót tưng bừng. Niên Bách Ngạn ban nãy còn dắt tay con bé, nhưng Tiểu Tịnh Hảo quá nhỏ mà anh lại quá cao, anh sợ trong lúc nhảy nhót con bé vấp ngã nên đã bế thẳng nó lên.

Tiểu Tịnh Hảo ôm cổ Niên Bách Ngạn reo lên một tiếng: “Bố cao thật đấy!” rồi vỗ tay liên tục.

Lòng Niên Bách Ngạn thật ấm áp: “Con gọi một tiếng nữa đi.”

Tiểu Tịnh Hảo nhìn anh ngọt ngào gọi: “Bố ơi!”

Niên Bách Ngạn cười không khép miệng lại được, thơm con bé một cái. Nó cứ cười khúc khích mãi, ôm anh rất chặt: “Con thích mùi hương trên người bố.”

“Người bố có mùi gì?” Niên Bách Ngạn đi chậm lại, sợ bước quá nhanh ở trong lòng anh con bé sẽ không thoải mái.

Tiểu Tịnh Hảo dựa đầu vào tai Niên Bách Ngạn, cất tiếng non nớt: “Là một thứ mùi rất dễ chịu. Con cũng thích mùi trên người mẹ. Mẹ thơm lắm.”

Niên Bách Ngạn cảm thấy lòng mình đầy ắp.

“Bố ơi! Con có một bí mật đấy.”

“Bí mật gì vậy? Có thể nói cho bố nghe được không?”

Tiểu Tịnh Hảo gật đầu: “Bí mật chính là con đã biết bố là bố của con từ lâu lắm rồi.”

Lòng Niên Bách Ngạn càng thêm ngọt: “Thế sao khi gặp không gọi bố là bố?”

Tiểu Tịnh Hảo cười ngượng ngập.

Nụ cười ngây thơ và hồn nhiên của con trẻ khiến Niên Bách Ngạn cảm thấy đây là món quà quý giá nhất mà ông trời ban tặng cho anh.

“Bố ơi ~”

“Gì con?”

“Con không muốn đến trường mẫu giáo.” Tiểu Tịnh Hảo chu môi.

“Vì sao vậy?”

“Vì không có dâu tây mà con thích ăn, cả Miffy cũng không được cùng con tới trường. Con phải chia tay Miffy, chia tay mẹ, như vậy quá đáng sợ.” Nói rồi Tiểu Tịnh Hảo càng ôm chặt anh hơn: “Con cũng không muốn chia tay bố. Miffy không ở bên cạnh con nó sẽ sợ hãi…sau đó…sau đó nó sẽ mang bố đi. Bố sẽ trở về tinh cầu thỏ Miffy mất.”

Niên Bách Ngạn mỉm cười tổng kết lại những lo lắng của con bé: “Con không muốn tới trường mẫu giáo, một là vì không có dâu tây để ăn, hai là vì không muốn chia tay với bố mẹ có đúng không?”

Khóe mắt Tiểu Tịnh Hảo ươn ướt. Con bé gật đầu, đảo đảo đôi mắt to, lập tức đổi giọng: “Con sợ bố không quay về nhất. Hảo Hảo yêu bố nhất nhất.”

Niên Bách Ngạn dừng bước, nhịn cười an ủi con bé: “Hảo Hảo! Bố sẽ không bao giờ rời xa con. Nếu con thích ăn dâu tây, ngày nào bố cũng sẽ chuẩn bị dâu tây cho con. Một ngày sẽ trôi qua nhanh lắm. Tới giờ, bố mẹ sẽ đến đón con, là con có thể gặp bố mẹ rồi.”

“Nhưng con cảm thấy trường mẫu giáo chẳng vui chút nào. Con muốn ra ngoài chơi, muốn được như mẹ. Mẹ nói mẹ từn đi rất nhiều rất nhiều nơi.”

Niên Bách Ngạn mím môi cười khẽ: “Thế này đi, nếu Hảo Hảo ở trường mẫu giáo ngoan ngoãn, bố sẽ đưa con ra ngoài chơi. Con muốn đi đâu, bố sẽ đưa con đi nơi đó được không?”

Mắt Tiểu Tịnh Hảo sáng lên: “Vậy con cũng muốn cưỡi đà điểu. Mẹ nói mẹ từng cưỡi đà điểu. Bố ơi! Con từng nhìn thấy đà điểu trong vườn bách thú, nhưng con chưa cưỡi bao giờ.”

Niên Bách Ngạn không biết nói gì hơn. Tố Diệp này hệt như một đứa trẻ chưa lớn. Đang yên đang lành lại kể chuyện này cho con gái nghe làm gì chứ? Bản thân cô cưỡi đà điểu còn suýt nữa gãy xương, con gái nhỏ như vậy làm sao có thể để nó cưỡi được?

“Bố ơi!” Tiểu Tịnh Hảo sốt sắng giật giật tóc bố.

Niên Bách Ngạn vừa nhìn đã biết tính khí con bé nôn nóng lại không hẹn mà hợp với Tố Diệp, nên đã quyết định đầu hàng. Anh gật đầu hứa hẹn: “Được! Con ngoan ngoãn học hết học kỳ này bố sẽ đưa con đi cưỡi đà điểu.” Tới lúc đó anh phải làm tốt công tác bảo hộ mới được.

Tiểu Tịnh Hảo vừa nghe đã hưng phấn.

Khi lên xe, Tiểu Tịnh Hảo lại không yên. Con bé ồn ào đòi ngồi ở ghể lái phụ. Đương nhiên Niên Bách Ngạn sẽ không đồng ý. Hôm nay để tới đón con gái, anh đã đặc biệt mua một chiếc ghế an toàn đặt ở ghế sau của xe, lại mua thêm những món đồ chơi mà con gái có thể sẽ thích bỏ vào đó. Sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh còn không dám gọi tài xế mà tự mình lái xe. Ai ngờ Tiểu Tịnh Hảo không nể tình.

“Con muốn ngồi bên cạnh bố mà ~~” Tiểu Tịnh Hảo vừa làm nũng vừa trực khóc.

Tuy Niên Bách Ngạn không dỗ dành được con bé nhưng cũng không thể chiều nó trong chuyện này. Anh suy nghĩ rồi chỉnh lại vị trí của gương chiếu hậu: “Hảo Hảo! Như vậy là có thể nhìn thấy bố rồi. Con phải ngoan, biết không?”

Tiểu Tịnh Hảo sụt sịt. Phát hiện có thể nhìn thấy niên Bách Ngạn trong gương lúc ấy con bé mới yên tâm, gật đầu thật mạnh.

“Nhưng con đã ba tuổi rồi. Con không muốn ngồi loại ghế này, đáng ghét!” Con bé lẩm bẩm.

Niên Bách Ngạn bị con bé chọc cười. Thấy có một chếc di động nhỏ được treo trên cổ nó, anh tò mò hỏi: “Trong di dộng của Hảo Hảo có những ai?”

“Có mẹ, có ông cậu, bà mợ, có cậu nhỏ, chú nhỏ, còn có…” Tiểu Tịnh Hảo xòe bàn tay ra, mười đầu ngón tay sắp không đủ dùng rồi: “Còn cả bác trai, bác gái, chú Kỷ,…”

“Con nhận được tên của họ sao?”

Tiểu Tịnh Hảo gật đầu: “Mẹ là số một, số hai là điện thoại nhà ông cậu…”

Thì ra là được sắp xếp lần lượt theo số thứ tự.

“Hảo Hảo! Con nhớ được số điện thoại của bố không?” Niên Bách Ngạn lái xe vững vàng, tốc độ của anh rất chậm để bảo đảm an toàn.

Tiểu Tịnh Hảo đung đưa chiếc di động nhỏ: “Vậy bố có thể lưu số điện thoại của bố vào đây. Khi nào Hảo Hảo nhớ bố là có thể nghe được tiếng của bố rồi.”

“Được! Khi nào xuống xe bố sẽ lưu số điện thoại vào.”

“Chúng ta sắp đi đón mẹ ạ?”

“Hảo Hảo sẽ cùng bố về công ty trước. Chúng ta ở đó đợi mẹ.”

“Bố ơi! Bố làm mẹ giận ạ?”

Niên Bách Ngạn hỏi: “Vì sao con lại nghĩ bố làm mẹ giận?”

“Cô giáo nói bố mẹ sống cùng nhau. Tối qua bố không sống cùng mẹ. Tối qua con thấy mẹ lật ảnh bố ra xem đấy.”

Niên Bách Ngạn đau lòng, khẽ nói: “Tại bố không đúng. Bố đi quá lâu. Sau này bố sẽ sống cùng mẹ.”

“Cả con nữa!”

“Đúng rồi, cả Hảo Hảo nữa.”

Bờ môi Niên Bách Ngạn nở nụ cười. “Tịnh Hảo” … đây có lẽ là cuộc sống lý tưởng nhất của Tố Diệp. Tuy rằng con gái họ vừa nhìn đã biết là một tiểu quỷ nghịch ngợm, tinh ranh, chắc chắn không thể có một cuộc sống bình yên. Nhưng anh vẫn cảm thấy tất cả mọi thứ giờ đây chính là điều mà anh và Tố Diệp hằng ao ước: Năm tháng bình yên.

***

Hôm nay Tố Diệp phá lệ đợi đến hơn năm giờ mới đi. Khi mang tài liệu qua Phương Bội Lôi còn rất ngạc nhiên, Tố Diệp bèn mỉm cười nói: “Hảo Hảo được bố đón về công ty rồi, tôi cũng không gấp nữa.”

Phương Bội Lôi kinh ngạc: “Chồng cô ra tù rồi?” Dứt lời lại cảm thấy không ổn, chị ta vội vàng sửa: “À, cô đừng hiểu lầm, ý tôi là…”

“Vâng, anh ấy ra rồi.” Tố Diệp thẳng thắn thừa nhận rồi mỉm cười.

Phương Bội Lôi thấy tâm trạng cô khá tốt tươi cười bước lên: “Xem ra bốn năm nay cô không chờ đợi phí công. Công ty còn chưa ngồi nóng anh ấy đã vội đi đón Hảo Hảo rồi. Sau này cô được hưởng phúc rồi. Người đàn ông như anh ấy sẽ thương cô cả đời.”

Tố Diệp hơi đỏ mặt: “Haiz! Đều là vợ chồng già cả rồi còn thương với không thương gì nữa. Anh ấy là người chẳng tự dưng đối tốt với ai bao giờ. Tôi đi đây. Hôm nay là thứ tư, đường tắc chết.”

Phương Bội Lôi cười khẽ: “Được được được! Cô mau đi đi. Xem cô kìa, trái tim cũng bay tới chỗ chồng rồi.”

“Gì chứ! Tôi thèm vào quan tâm tới anh ấy.” Tố Diệp cầm lấy túi xách, bổ sung thêm một câu: “Tôi sốt ruột gặp con gái thôi.”

Phương Bội Lôi cười: “Vẫn còn già mồm!”

Từ Sanlitun tới Niên Thị thật ra không xa, nhưng xe cộ đông đúc, cộng thêm lòng Tố Diệp như lửa đốt nên cảm thấy chẳng khác gì mười vạn tám ngàn dặm. Niên Bách Ngạn đã đặt nhà hàng từ trước. Nguyên do vì trước đây cô thường xuyên đưa Tịnh Hảo dạo chơi gần Niên Thị. Tịnh Hảo vô cùng thích một nhà hàng ở gần đó. Khi Niên Bách Ngạn hỏi Tịnh Hảo muốn ăn gì, nó bèn nói thẳng tên nhà hàng đó ra. Thế nên người làm mẹ là cô đây phải vượt mọi trắc trở để đi từ Sanlitun tới con đường tài chính.

Cô thầm nghĩ, người ta hay nói con gái là tấm chăn bông đắp bên mình. Dám chắc tấm chăn bông này quấn chặt lên người Niên Bách Ngạn rồi. Theo như miêu tả của Niên Bách Ngạn trong điện thoại chính Tiểu Tịnh Hảo chủ động muốn tới nhà hàng đó, còn ầm ĩ đòi gọi món bánh gato ngon nhất cho anh ăn. Tố Diệp không biết nói sao. Tiểu Tịnh Hảo trước nay chưa từng biết đó là nhà hàng khi xưa bố mẹ nó thường xuyên tới.

Đến dưới tòa nhà Niên Thị, cô đỗ xe cẩn thận rồi vội vã đi vào trong công ty. Cô tới thẳng phòng chủ tịch. Giản Ngôn tiếp đón cô, nói với cô rằng chủ tịch vẫn đang ở trong phòng làm việc. Sau khi đưa Hảo Hảo tới công ty, anh ấy vẫn ở mãi trong văn phòng chơi với con gái, hủy hai cuộc họp trực tuyến.

Tố Diệp bàng hoàng. Xem ra vẫn là Hảo Hảo có sức hấp dẫn hơn cả. Trước đây anh đều vì công việc mà bỏ quên cô, hại cô thường xuyên phải đợi anh về nhà mới có thể yên tâm đi ngủ.

Cô cười khó xử rồi nói với Giản Ngôn:

Được rồi cậu đi làm việc đi. Tôi vào trong tìm họ…

Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Status: Completed Author:

Một trận chiến tâm lý hồi hộp.

Một đêm triền miên, hơi thở của anh ấm nóng mê hoặc, một cuộc điện thoại đã đặt dấu chấm hết cho bầu không khí mờ ám này.

“Thì ra hôm nay anh kết hôn.” Sau khi cuộc điện thoại kết thúc, cô vòng tay ôm chặt lấy anh từ đằng sau, đôi tay như một con rắn linh hoạt, lướt đi do thám khắp cơ thể anh.

Anh im lặng quay đầu, ánh mắt sâu thẳm dù cố đến mấy cũng không thể nhìn thấu.

Cô ung dung nói: “Yên tâm, tôi không còn là một cô bé nữa.”

Anh là nhà cung ứng đá quý tiếng tăm vang dội, cô là nhà phân tích tâm lý thông qua việc đọc những giấc mơ, hai người hoàn toàn không chút liên hệ lại vì một vụ án ly kỳ mà gắn chặt số mệnh lại với nhau.

Anh siết nhẹ cằm cô: “Tôi trở thành đối tượng nghiên cứu của em rồi sao?”

Cô khẽ nở một nụ cười diễm lệ, đắm mình trong hơi thở của anh: “Anh Niên chẳng phải đang sống sờ sờ ra đấy sao? Trước mắt tôi chỉ có hứng thú với giấc mơ cuối cùng của một người đã chết. Còn anh và tôi, chỉ là một cuộc chơi, nếu chơi được cả hai chúng ta đều vui vẻ, còn không chơi nổi… thì cút!”

Sắc mặt anh rất thản nhiên: “Tố Diệp! Niên Bách Ngạn tôi, em chưa chắc đã chơi nổi đâu.”

Niên Bách Ngạn là người đàn ông vô cùng khắt khe đối với công việc và cấp dưới, rất khó hòa hợp với mọi người nhưng lại khiến phụ nữ vì anh mà điên đảo; Tố Diệp là một người phụ nữ luôn khiến người ta phải tranh luận, trông bề ngoài có vẻ là một kẻ chỉ biết đến tiền nhưng thực chất lại là người mạnh miệng yếu lòng, khiến người ta xót xa.

Giấc mơ, ký ức, tiềm thức và những cuộc chiến thương trường đằng sau những đồ trang sức lấp lánh, lớp lớp những trận chiến tâm lý kỳ quái đụng phải nhau. Làm sao để tính lòng người, đo lòng mình, tìm ra sự thật trong những cái như thật như giả ấy? Bạn tưởng những gì bạn nhìn thấy là thật? Có lẽ đều là giả; Bạn tưởng những gì bạn nghe thấy là thật, có lẽ vẫn là giả; Vậy bản thân bạn có phải là thật không? Có lẽ cũng là giả!

Gặp nhau là định mệnh giữa anh và em. Cho dù duyên phận ngắn ngủi, cũng không bỏ lỡ nhau. Đời người như giấc mộng, giấc mộng tựa đời người, quyền thế giả tạo, yêu hận mê muội, bỗng thở dài chẳng qua chỉ là một giấc mộng kinh hoàng.

Hệ thống tên nhân vật: Niên Bách Ngạn, Tố Diệp, Niên Bách Tiêu, Kỷ Đông Nham, Dương Nguyệt, Lâm Yêu Yêu, Diệp Uyên, Tố Khải, Diệp Lan, Đinh Tư Thừa, Diệp Ngọc, Khúc Nghệ, Hứa Đồng, Thịnh Thiên Vỹ, Tưởng Bân, Tưởng Vỹ, Kim Đại Trung, An Tịnh, Bạch Băng, Diệp Hạc Phong, Nguyễn Tuyết Mạn, Diệp Hạc Thành, Nguyễn Tuyết Cầm, Niên Quý, Tư Tuyết, Tiểu Nhã, Tăng Vũ, Cảnh Long, Joey, Vincent, Henry, Văn Giai, Lý Thánh Đản, Hà Minh, Phương Bội Lôi, Khaki, Thạch Thành, Quản Yên, Aston, Xương Đồ, Tịch Khê, Diệp Tịnh Hảo, Diệp Bội Bội, Niên An Nhiên, Kỳ Tôn.

Cameo: Giang Mạc Viễn, Trang Noãn Thần, Nhiếp Thiên Luật, Giang Thần, Kỳ Ưng Diêm, Lưu Ly…

Lời giới thiệu của tác giả:

“Đây cũng là câu chuyện xảy ra ở Bắc Kinh. Trong câu chuyện này có sự xa hoa của châu báu kim cương, có những câu chuyện tình yêu cảm động buồn triền miên, có những hoài nghi dù đã bóc tách từng lớp mây mù vẫn như thật như giả. Không biết nên nói gì nữa, chỉ muốn viết một câu chuyện hay, một câu chuyện khác lạ. Ngoài ra cũng xin nhắc thêm, những vụ án tâm lý được đề cập tới trong truyện đều là những vụ án có thật đã xảy ra, có rất nhiều khía cạnh, yếu tố khiến tâm lý con người không thoải mái. Những vụ án này đã được thu thập thông qua các nhà tư vấn tâm lý, các nhà thôi miên và các bác sỹ trị liệu hành vi…, cũng có những vụ án được thầy cô của tôi kể lại trong quá trình học tập. Đương nhiên trong quá trình viết truyện sẽ giấu tên, ẩn danh và văn học hóa đi một chút. Những độc giả nhát gan hoặc không có hứng thú với lĩnh vực này xin đừng đọc. Hãy để câu chuyện này gợi mở thế giới tiềm thức của bạn. Hãy kể giấc mơ của bạn cho tôi, nhưng cẩn thận nhé, đừng để tôi nhìn thấu tâm hồn của bạn…”

“Nếu bạn muốn tìm một câu chuyện nhanh và kết thúc chóng vánh tôi khuyên bạn không nên đọc vì tiến độ câu chuyện này sẽ rất chậm. Ở đây tôi chỉ muốn nói tiến độ trong một cuốn tiểu thuyết ngôn tình không nhất định phải thống nhất ngàn quyển như một. Nếu chỉ lấy tốc độ nam nữ chính hôn nhau rồi quan hệ để nhận định tiến độ thì không công bằng. Cách xây dựng nhân vật của câu chuyện này là chưa từng có từ trước tới giờ. Con người không ai là hoàn hảo, đó chính là định nghĩa chung nhất cho tất cả các nhân vật trong bộ truyện này. Đây là một câu chuyện tươi sáng rực rỡ, cả các nhân vật cũng thế, nhưng đằng sau vẻ rực rỡ đó, mỗi người đều có sự ích kỷ, bất lực, tính toán và âm mưu của riêng mình. Nếu nói Giang Mạc Viễn là hình ảnh thu nhỏ và là tổng thể của ba người đàn ông trong xã hội, thì Niên Bách Ngạn lại được xây dựng trên hình tượng của một người duy nhất. Ngoài đời thực, anh ấy cũng là một nhà cung ứng đá quý, cuộc sống của anh cũng xa hoa, tình cảm cũng day dứt và có những câu chuyện đặc sắc. Còn Tố Diệp, tôi nghĩ nhân vật này dần dần khi từng lớp suy nghĩ nội tâm được bóc ra, mọi người sẽ cảm thấy càng ngày càng chân thật. Bởi vì ở cô ấy nhất định sẽ có hình bóng của mọi người, bất luận là ưu điểm hay khuyết điểm. Có lẽ câu chuyện này không nhận được sự đồng tình của tất cả mọi người, nhưng còn người xem là tôi còn viết, dùng ngôn ngữ bình thường nhất, giản dị nhất. Vẫn câu nói đó, tất cả mọi phán đoán đừng vội kết luận quá sớm, chưa tới giây phút cuối cùng, chưa tới chương kết cuối cùng, thì câu chuyện và nhân vật mãi mãi chưa thể kết luận.”

“Trong các tác phẩm trước của tôi, số phận của mỗi nhân vật có thể chỉ hai tới ba cao trào là kết thúc, nhưng Tố Niên khác các tác phẩm đó, vì tôi tạo dựng số phận của mỗi nhân vật đều có rất nhiều cao trào, bước ngoặt. Thế nên những độc giả thích một hai cao trào rồi tới một cái kết hạnh phúc xin hãy thận trọng khi đọc Tố Niên. Đây vốn đã không phải là một bộ tiểu thuyết chỉ có tình yêu. Nó rất phức tạp, mỗi một nhân vật trong câu chuyện cũng giống như một cá thể độc lập ngoài xã hội, như người bình thưởng phải hưởng trọn đắng cay mặn ngọt vậy. Thế nên không thể so sánh, cũng không cần phải mang nó ra so sánh với các tác phẩm trước đó, vậy chẳng khác nào bạn mang cơm trắng ra so với rau xanh xem cái nào dinh dưỡng hơn cả, ngay từ cốt lõi đã sai lầm.” *Có thể hiểu là trong câu chuyện này đất diễn của chính phụ nhiều gần như nhau*

“Tố Niên chắc chắn là một câu chuyện đặc sắc, tôi dành tâm huyết xây dựng từng nhân vật, cũng yêu quý mỗi một nhân vật, vì họ là những con người không hoàn hảo, vì thế có lúc họ được người ta yêu quý lại có lúc bị người ta ghét, thế nên tuyệt đối không thể vì một số chi tiết mọi người nói không cần thiết mà hủy cả một bộ tiểu thuyết. Tôi không dám nói mỗi một câu, một chữ tôi viết ra đều ẩn chứa một điều gì đó, nhưng ít nhất có thể khẳng định với mọi người, đâu đâu trong câu chuyện cũng ẩn chứa bí mật, nhưng thực tế số người tìm ra được chúng là rất ít. Mỗi một nhân vật, mỗi một tình tiết xuất hiện, mỗi một giai đoạn tình cảm đều có mục đích của nó, chắc chắn không lãng phí thời gian đọc của mọi người, tôi cũng không lãng phí thời gian viết vốn đã ít ỏi của mình. Có thể mọi người thấy chẳng có gì tiến triển nhưng có tiển triển hay không chỉ có tôi là người viết mới biết được, tại sao phải sắp xếp như vậy cũng chỉ tôi biết mà thôi nên mọi người có hoài nghi hay khó chịu cũng là chuyện bình thường.”

Mong rằng nó sẽ là một câu chuyện hay mang tới cho mọi người ^^

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset