Q.4 – Chương 124: Ai Ai Cũng Mắc Bệnh

Ai Ai Cũng Mắc Bệnh

Qua màn mưa, sắc mặt Tố Diệp càng trở nên nặng nề. Cách đó không xa có người khẽ gầm lên, là một pháp y ở hiện trường. Có lẽ người học trò ông ta đưa tới vừa vào nghề, chưa từng tiếp xúc với những vụ án chặt xác như thế này, sắc mặt anh ta u ám như xác chết, có vẻ như đang cố đè nén cảm giác buồn nôn. Nhưng còn Tố Diệp, sự lạnh lẽo trong lòng đã vượt xa cảm giác ghê rợn đối với xác thịt. Ánh mắt cô tập trung vào thi thể vừa được đào lên từ đống bùn. Xác cô gái ấy đã bị chặt thành bốn phần, hai cánh tay đặt bên trái, hai chân đặt bên phải, thân người đặt ở giữa, phần đầu bị cắt rời ra, trông tổng thể giống như đang tôn kính chào chính xác của mình.

Một con người, có tư cách gì thực thi một hình phạt tàn ác như vậy đối với một người khác?

“Bana!” Tố Diệp ngồi xuống, nhìn thẳng vào anh ta: “Giống y như đúc, đúng không?” Cô lại nghiêm túc hỏi lại một lần nữa.

Bana mệt mỏi gật đầu, ngón tay run lên bần bật.

“Chị!” Tố Khải ở sau lưng gọi cô một tiếng, tỏ ý muốn cô qua đó nói chuyện.

Tố Diệp đứng dậy, Tố Khải kéo cô sang một bên, thấp giọng nói: “Trước khi chị tới, Bana đã khai báo với cảnh sát đầy đủ quá trình nạn nhân bị giết hại, thông qua phán đoán ban đầu của pháp y tại hiện trường, trật tự các bộ phận và quá trình nạn nhân bị chặt xác hoàn toàn phù hợp với miêu tả của Bana.”

“Em nói vậy là có ý gì?” Tố Diệp nhíu chặt mày, ánh mắt trở nên không vui.

Tố Khải hiểu rõ chị mình. Mặc dù bề ngoài trông cô có vẻ thờ ơ dửng dưng nhưng thực chất rất nghiêm túc đối với công việc. Anh liếc nhìn Bana đứng gần đó rồi nhìn Tố Diệp: “Bọn em có lý do để nghi ngờ Bana.”

“Em nghi ngờ anh ấy giết người?”

“Không phải là nghi ngờ, đã có một người dân ở gần đây từng trông thấy Bana.” Ngữ khí của Tố Khải cũng trở nên nghiêm nghị.

Tố Diệp chìm vào suy nghĩ, hồi lâu sau mới lắc đầu: “Anh ấy không thể là hung thủ.”

“Chị…”

“Cảnh sát Tố! Anh qua đây một lát.” Còn chưa đợi Tố Khải nói hết câu, bên phía hiện trường lại có người gọi anh.

Tố Khải vội vàng bước tới, Tố Diệp cảm thấy kỳ lạ cũng đi theo.

Pháp y đưa cho Tố Khải một chiếc đinh sắt dài khoảng 11 cm: “Cái này vừa mới được phát hiện trong não của nạn nhân, được cắm từ đỉnh đầu xuyên thẳng vào võng mạc.”

Nét mặt của Tố Khải càng lúc càng khó coi.

“Để tôi xem một chút.” Tố Diệp đứng sau nói.

Pháp y hơi do dự, nhưng Tố Khải đã cho phép.

Tố Diệp đeo găng tay cao su, đón lấy cái nhíp, quan sát tỉ mỉ chiếc đinh dài, một lúc sau mới giao trả lại, không nói câu nào. Cô ngồi xuống quan sát phần đầu bị cắt rời của nạn nhân, mái tóc khô cong bị lột ra đã bị nhuốm màu đỏ của máu, tiếp tục quan sát vị trí chiếc đinh bị đóng xuống, hàng lông mày của cô nhíu chặt, khi nhìn vào mái tóc dài của nạn nhân, cô hỏi: “Vị trí của đầu đã từng bị di chuyển hay chưa?”

Tố Khải vốn đã quá quen với sự bạo dạn của cô, đáp: “Chưa hề bị di chuyển.”

Tố Diệp không lên tiếng nữa, thấy mái tóc được trải ra rất gọn gẽ trên mặt đất, rồi lại nhìn phần thân mới phát hiện từng bộ phận bị chặt ra của nạn nhân cũng đều được xếp rất ngay ngắn.

Cô chìm vào suy tư.

“Đứng lại!” Tố Khải bỗng hét lên.

Tư duy của Tố Diệp đột ngột bị ngắt quãng. Cô ngước mắt lên nhìn đã thấy Bana xông ra khỏi lều. Tố Khải đã sải bước đuổi theo. Cô không kịp suy nghĩ gì, cũng vội vã xông vào cơn mưa tầm tã.

Bana không hề chạy trốn như tưởng tượng của Tố Khải, mà chạy một mạch ra ngọn núi phía sau biệt thự, đột ngột quỳ xuống bên cạnh một sườn núi nhỏ. Vì mưa quá to, Tố Diệp không nhìn rõ được thần thái của anh ta, nhưng cũng cảm nhận được sự bi thương toát ra.

Chỉ nghe thấy Bana gào lên thảm thiết, rồi bắt đầu không ngừng đào lớp bùn đất dưới chân mình như một kẻ điên.

Tố Khải không biết anh ta định làm gì, đột ngột dừng bước, ánh mắt cảnh giác. Tố Diệp thì bất chấp tất cả xông tới, không nói câu nào cũng ngồi xuống bên cạnh đào đất cùng anh ta.

“Chị…” Tố Khải chạy tới giữ tay cô lại, hét lớn cùng tiếng sấm và tia sét vạch trên nền trời: “Chị điên rồi sao?”

“Ăn nói linh tinh gì đấy! Mau tìm người qua đây, dưới này có thi thể!” Tố Diệp cũng nghiêm mặt hét lên.

Tố Khải sững sờ, nhưng thấy nét mặt Tố Diệp cực kỳ nghiêm túc, không giống như đang đùa giỡn, lập tức rút bộ đàm, điều người ra sau núi, sau đó cũng ngồi xuống cùng đào đất với hai người họ.

Chẳng mấy chốc, tay Tố Diệp chạm vào một vật gì cưng cứng, sau một giây đờ người, cô tiếp tục đào nhanh hơn nữa, mái tóc dài trong bùn đất quấn chặt lấy ngón tay cô, liền sau đó một chiếc đầu đã bị thối rữa đến cực điểm bị cô đào lên. Bana thấy vậy bèn giật lấy, lập tức kinh hoàng thét lên, buông tay. Tố Diệp nhanh tay nhanh mắt vội vàng đỡ lấy, như vậy chiếc đầu mới không bị anh ta hoảng hốt vứt đi.

Tố Khải thấy sự việc quá nghiêm trọng, lập tức thông báo tình hình cho tổng bộ.

Mấy đồng nghiệp ở biệt thự vội vàng chạy tới, các nhân viên điều tra hiện trường cũng bắt đầu bận rộn. Tố Diệp tháo găng tay ra, nhìn Bana đang đứng run lẩy bẩy bên cạnh mình, nhất thời miên man suy nghĩ. Tâm trạng của Bana rất không ổn định, khi nói răng va vào nhau lập cập: “Giấc mơ của tôi đều là sự thật… Bác sỹ Tố! Cô thấy rồi đấy… Tôi đã từng kể với cô về nạn nhân này.”

Đương nhiên là Tố Diệp còn nhớ, nếu không đã chẳng phát điên cùng anh ta.

Thi thể bị chôn dưới đất phía sau núi được đào lên toàn bộ. Tố Diệp lại bước lên quan sát, phát hiện hoàn toàn ăn khớp với miêu tả của Bana, cách giết người giống với vụ án dưới chân núi, đến cách chặt xác cũng giống nhau như đúc. Từ đầu nạn nhân mới được đào lên, pháp y cũng phát hiện một chiếc đinh dài. Chiếc đinh ấy cũng từng xuất hiện trong giấc mơ của Bana.

“Tố Khải!” Cô đứng dậy, mặc cho mưa ướt sũng người, gương mặt hốc hác đi sang một bên.

Tố Khải bước tới.

“Chị cung cấp cho em một vài manh mối.” Sắc mặt Tố Diệp có phần nhợt nhạt, nhưng vẫn gắng gượng nói tiếp: “Thứ nhất, hung thủ là nam giới, chiều cao có lẽ chưa tới 1 mét 75; thứ hai, hắn ta có lẽ là một tín đồ của dị giáo*, hoặc ít nhất là mê tín “thuật giáng đầu”** xuất phát từ Thái Lan và Malaisia; thứ ba, có lẽ năm ngoái hắn ta đã mất đi người thân, hoặc ba mẹ hoặc người thân trong gia đình, và người đó cũng bị sát hại; thứ tư, hắn ta là một người đàn ông mắc chứng cưỡng ép.”

*Dị giáo là bất cứ niềm tin hay lý thuyết nào không đúng với niềm tin chuẩn mực tôn giáo hoặc phong tục có sẵn đương thời. Dị giáo khác với cải đạo, tức việc từ bỏ quan hệ với một tôn giáo hay nguyên tắc nào đó, và báng bổ, vốn là điều hoàn toàn bất kính đối với một tôn giáo. Trong một số tôn giáo cũng ngụ ý việc dị giáo là thông đồng với ma quỷ như Sa Tăng hay Thần Lửa. Trong một số giai đoạn lịch sử nhất định của Kitô giáo, Do Thái, và một số nền văn hóa hiện đại, tán thành ý tưởng vốn bị coi là dị giáo sẽ bị trừng phạt theo quy định của pháp luật.

** Thuật giáng đầu (tạm dịch): Hay tiếng Anh còn gọi là Tame Head là một tà thuật thịnh hành ở khu vực Đông Nam Á, tương truyền có nguồn gốc từ dân tộc Mèo ở Vân Nam, Tứ Xuyên, Trung Quốc.

Tố Khải nghe xong chau mày: “Đàn ông, 1 mét 75 làm sao biết được?”

“Trong giấc mơ Bana đã nhìn thấy bóng của tên hung thủ.”

“Chuyện vô căn cứ.” Tố Khải hoảng hốt: “Thế còn tín độ dị giáo?”

“Khi còn ở nước ngoài chị đã từng gặp một vụ án tương tự, đinh dài cũng được đóng xuyên não vào thẳng võng mạc, là mong nạn nhân không bao giờ có thể nhìn thấy tướng mạo của hung thủ nữa, như thế xuống âm ty địa phủ cũng không thể tố cáo. Nhưng đây chẳng qua chỉ là một kiểu truyền thuyết trong thuật giáng đầu mà thôi. Nghe nói chỉ có một số tín đồ dị giáo mới mê tín truyền thuyết này. Mà những người này thường là những người đã từng trải qua đau khổ tột cùng, tận mắt chứng kiến người thân bị sát hại mà tâm lý trở nên lệch lạc, tất cả đều có khả năng.”

“Làm sao biết hắn ta bị mắc chứng cưỡng ép?”

“Từ vị trí sắp xếp xác nạn nhân.” Tố Diệp ra sức khịt mũi, khắp khoang mũi toàn một mùi máu tanh xen lẫn mùi thịt thối rữa khiến người ta kinh hồn bạt vía: “Tứ chi của cả hai thi thể đều bị bẻ gẫy ở cùng một vị trí, sau đó được xếp lại gọn ghẽ, cánh tay và chân cũng được sắp xếp đặt cùng một hướng, vị trí đặt đầu và cách rải tóc cũng thành thói quen. Điều này chứng tỏ thường ngày hung thủ không thể chịu nổi khi nhìn thấy những thứ quá bừa bãi, nhất thiết phải sắp xếp gọn gàng mới được, đây là những biểu hiện lâm sàng của người mắc chứng cưỡng ép.”

Tố Khải im lặng một lúc lâu mới nói: “Chị luôn tin tưởng chắc chắn Bana không giết người?”

“Đúng vậy. Anh ấy không phải hung thủ.” Tố Diệp nhấn mạnh từng chữ một.

Tố Khải ánh mắc sắc bén nhìn Bana. Trong màn mưa, Bana đứng im phăng phắc ở đó như bị dọa cho hết hồn, cả người run lên như rây bột. Anh hít một hơi sâu: “Mặc dù có bác sỹ tâm lý là chị bảo đảm nhưng trước khi vụ án còn chưa được điều tra rõ ràng, anh ta phải chịu sự giám sát của cảnh sát.”

“Được! Nhưng đừng làm ảnh hưởng tới công việc bình thường của anh ấy, càng không được làm kinh động tới người nhà.” Ngữ khí của Tố Diệp rất kiên quyết: “Vợ anh ấy sức khỏe không tốt, con lại còn quá nhỏ, anh ấy là trụ cột gia đình.”

Tố Khải gật đầu.

Điện thoại vang lên, là của Tố Diệp.

Sau khi nhận máy, giọng nói của Hà Minh nghe rất nghiêm trọng: “Bác sỹ Tố! Đã có kết quả của Bana rồi, sự thật có thể đều không phải như chúng ta nghĩ. Tôi đề nghị cô lập tức cùng bác sỹ Phương sắp xếp thời gian thích hợp, Bana cần phải làm lại trị liệu thôi miên một lần nữa!”

Tố Diệp nghe điện thoại, nhìn ra phía Bana trong làn mưa trắng xóa, giọng nói trong trẻo: “Tôi cũng đang có ý này. Sự việc đã hoàn toàn vượt ra khỏi tưởng tượng của chúng ta rồi.”

Qua hội nghị giám định tổ chức tại Paris, Lâm Yêu Yêu đích thực đã học được không ít. Lần này đi công tác bằng tiền công ty, cô nhất thiết phải làm một bản báo cáo tường tận những gì đã học được Paris, sau khi về nước sẽ chia sẻ cho các đồng nghiệp.

Bận rộn công việc xong, cô lại nói chuyện với Đinh Tư Thừa một lúc. So với sự nhiệt tình và lưu luyến của cô, Đinh Tư Thừa có vẻ không tập trung cho lắm, cuối cùng lấy lý do còn bận nhiều việc nên cúp máy. Kết thúc cuộc điện thoại lâu lắm rồi, Lâm Yêu Yêu vẫn còn ngồi thừ người trên ghế sôpha, cô chỉ cảm thấy Đinh Tư Thừa có gì là lạ. Nghĩ đi nghĩ lại cô không nhịn được liền gọi điện cho Tố Diệp.

Khi điện thoại được kết nối, chẳng hiểu sao, Lâm Yêu Yêu lại thở phào một cái.

Giọng Tố Diệp hơi khàn, còn ho không ngừng nghỉ.

“Đang giữa hè sao cậu lại cảm cúm được chứ?” Lâm Yêu Yêu lo lắng.

“Đừng nhắc nữa! Dầm một trận mưa to.” Bên kia Tố Diệp nhanh gọn nói ra nguyên nhân bị bệnh, rồi hỏi cô tình hình ở Paris.

Lâm Yêu Yêu thấy ấm lòng, nói mọi việc vẫn tốt đẹp. Tố Diệp chẳng hề khách khí, thúc giục cô mau mua một chiếc túi xách về đây. Lâm Yêu Yêu cười không khép miệng lại được: “Chúng ta đã bao nhiêu năm làm đồng chí đồng đội rồi, mình còn không hiểu cậu sao? Đã mua xong cho cậu từ lâu rồi. Này, mình phải đi cướp hàng như các bà các mẹ đấy, tay sắp bị chen gãy rồi.”

“Toàn dân Trung Quốc đã khấm khá rồi, trên thế giới phàm là mấy cửa hàng đồ cao cấp ở đâu không có thương hiệu chứ.” Tố Diệp thở dài.

Lâm Yêu Yêu cười, buôn dưa lê với cô thêm mấy câu nữa, cuối cùng vẫn hỏi: “Mấy ngày nay cậu có nhìn thấy Tư Thừa không?”

“Không! Anh ấy bận mình cũng bận, sao thế?”

“Không có gì đâu, chỉ cảm thấy thái độ của anh ấy cứ kì lạ sao sao ấy, không còn quan tâm tới mình như trước nữa.”

“Đừng nghĩ vớ vẩn! Chắc tại anh ấy bận quá thôi, cậu cũng biết là… khụ… khụ…” Tố Diệp ở đầu kia lại ho một tràng dữ dội, rồi mới nói tiếp: “Trong xã hội này, người nào chả có bệnh, ý mình là, bệnh tâm lý ấy.”

Lâm Yêu Yêu khẽ thở dài, cũng chẳng oán thán thêm gì nữa, ngược lại chỉ lo cho bệnh tình của cô ấy, hết lời dặn dò Tố Diệp phải đi khám bác sỹ. Cuối cùng Tố Diệp còn chê cô nhiều chuyện, cúp điện thoại.

Nửa đêm, Lâm Yêu Yêu trằn trọc mãi không ngủ được, một lát lại mơ thấy lần đầu tiên quen Đinh Tư Thừa, lát sau lại mơ cảnh Đinh Tư Thừa không ngừng đi về phía trước, cô gắng sức đuổi theo ở phía sau, tới lúc đuổi kịp cô phấn khích kéo cánh tay anh lại. Ai ngờ vừa mới ngẩng đầu mới phát hiện đó là mặt của gã đàn ông vô lại đó. Anh ta ôm chặt cô, khuôn mặt xấu xa cúi xuống hôn cô, cô choàng tỉnh giấc.

Ở phòng bên, là những tiếng làm tình ồn ào vang tận trời cao.

Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Status: Completed Author:

Một trận chiến tâm lý hồi hộp.

Một đêm triền miên, hơi thở của anh ấm nóng mê hoặc, một cuộc điện thoại đã đặt dấu chấm hết cho bầu không khí mờ ám này.

“Thì ra hôm nay anh kết hôn.” Sau khi cuộc điện thoại kết thúc, cô vòng tay ôm chặt lấy anh từ đằng sau, đôi tay như một con rắn linh hoạt, lướt đi do thám khắp cơ thể anh.

Anh im lặng quay đầu, ánh mắt sâu thẳm dù cố đến mấy cũng không thể nhìn thấu.

Cô ung dung nói: “Yên tâm, tôi không còn là một cô bé nữa.”

Anh là nhà cung ứng đá quý tiếng tăm vang dội, cô là nhà phân tích tâm lý thông qua việc đọc những giấc mơ, hai người hoàn toàn không chút liên hệ lại vì một vụ án ly kỳ mà gắn chặt số mệnh lại với nhau.

Anh siết nhẹ cằm cô: “Tôi trở thành đối tượng nghiên cứu của em rồi sao?”

Cô khẽ nở một nụ cười diễm lệ, đắm mình trong hơi thở của anh: “Anh Niên chẳng phải đang sống sờ sờ ra đấy sao? Trước mắt tôi chỉ có hứng thú với giấc mơ cuối cùng của một người đã chết. Còn anh và tôi, chỉ là một cuộc chơi, nếu chơi được cả hai chúng ta đều vui vẻ, còn không chơi nổi… thì cút!”

Sắc mặt anh rất thản nhiên: “Tố Diệp! Niên Bách Ngạn tôi, em chưa chắc đã chơi nổi đâu.”

Niên Bách Ngạn là người đàn ông vô cùng khắt khe đối với công việc và cấp dưới, rất khó hòa hợp với mọi người nhưng lại khiến phụ nữ vì anh mà điên đảo; Tố Diệp là một người phụ nữ luôn khiến người ta phải tranh luận, trông bề ngoài có vẻ là một kẻ chỉ biết đến tiền nhưng thực chất lại là người mạnh miệng yếu lòng, khiến người ta xót xa.

Giấc mơ, ký ức, tiềm thức và những cuộc chiến thương trường đằng sau những đồ trang sức lấp lánh, lớp lớp những trận chiến tâm lý kỳ quái đụng phải nhau. Làm sao để tính lòng người, đo lòng mình, tìm ra sự thật trong những cái như thật như giả ấy? Bạn tưởng những gì bạn nhìn thấy là thật? Có lẽ đều là giả; Bạn tưởng những gì bạn nghe thấy là thật, có lẽ vẫn là giả; Vậy bản thân bạn có phải là thật không? Có lẽ cũng là giả!

Gặp nhau là định mệnh giữa anh và em. Cho dù duyên phận ngắn ngủi, cũng không bỏ lỡ nhau. Đời người như giấc mộng, giấc mộng tựa đời người, quyền thế giả tạo, yêu hận mê muội, bỗng thở dài chẳng qua chỉ là một giấc mộng kinh hoàng.

Hệ thống tên nhân vật: Niên Bách Ngạn, Tố Diệp, Niên Bách Tiêu, Kỷ Đông Nham, Dương Nguyệt, Lâm Yêu Yêu, Diệp Uyên, Tố Khải, Diệp Lan, Đinh Tư Thừa, Diệp Ngọc, Khúc Nghệ, Hứa Đồng, Thịnh Thiên Vỹ, Tưởng Bân, Tưởng Vỹ, Kim Đại Trung, An Tịnh, Bạch Băng, Diệp Hạc Phong, Nguyễn Tuyết Mạn, Diệp Hạc Thành, Nguyễn Tuyết Cầm, Niên Quý, Tư Tuyết, Tiểu Nhã, Tăng Vũ, Cảnh Long, Joey, Vincent, Henry, Văn Giai, Lý Thánh Đản, Hà Minh, Phương Bội Lôi, Khaki, Thạch Thành, Quản Yên, Aston, Xương Đồ, Tịch Khê, Diệp Tịnh Hảo, Diệp Bội Bội, Niên An Nhiên, Kỳ Tôn.

Cameo: Giang Mạc Viễn, Trang Noãn Thần, Nhiếp Thiên Luật, Giang Thần, Kỳ Ưng Diêm, Lưu Ly…

Lời giới thiệu của tác giả:

“Đây cũng là câu chuyện xảy ra ở Bắc Kinh. Trong câu chuyện này có sự xa hoa của châu báu kim cương, có những câu chuyện tình yêu cảm động buồn triền miên, có những hoài nghi dù đã bóc tách từng lớp mây mù vẫn như thật như giả. Không biết nên nói gì nữa, chỉ muốn viết một câu chuyện hay, một câu chuyện khác lạ. Ngoài ra cũng xin nhắc thêm, những vụ án tâm lý được đề cập tới trong truyện đều là những vụ án có thật đã xảy ra, có rất nhiều khía cạnh, yếu tố khiến tâm lý con người không thoải mái. Những vụ án này đã được thu thập thông qua các nhà tư vấn tâm lý, các nhà thôi miên và các bác sỹ trị liệu hành vi…, cũng có những vụ án được thầy cô của tôi kể lại trong quá trình học tập. Đương nhiên trong quá trình viết truyện sẽ giấu tên, ẩn danh và văn học hóa đi một chút. Những độc giả nhát gan hoặc không có hứng thú với lĩnh vực này xin đừng đọc. Hãy để câu chuyện này gợi mở thế giới tiềm thức của bạn. Hãy kể giấc mơ của bạn cho tôi, nhưng cẩn thận nhé, đừng để tôi nhìn thấu tâm hồn của bạn…”

“Nếu bạn muốn tìm một câu chuyện nhanh và kết thúc chóng vánh tôi khuyên bạn không nên đọc vì tiến độ câu chuyện này sẽ rất chậm. Ở đây tôi chỉ muốn nói tiến độ trong một cuốn tiểu thuyết ngôn tình không nhất định phải thống nhất ngàn quyển như một. Nếu chỉ lấy tốc độ nam nữ chính hôn nhau rồi quan hệ để nhận định tiến độ thì không công bằng. Cách xây dựng nhân vật của câu chuyện này là chưa từng có từ trước tới giờ. Con người không ai là hoàn hảo, đó chính là định nghĩa chung nhất cho tất cả các nhân vật trong bộ truyện này. Đây là một câu chuyện tươi sáng rực rỡ, cả các nhân vật cũng thế, nhưng đằng sau vẻ rực rỡ đó, mỗi người đều có sự ích kỷ, bất lực, tính toán và âm mưu của riêng mình. Nếu nói Giang Mạc Viễn là hình ảnh thu nhỏ và là tổng thể của ba người đàn ông trong xã hội, thì Niên Bách Ngạn lại được xây dựng trên hình tượng của một người duy nhất. Ngoài đời thực, anh ấy cũng là một nhà cung ứng đá quý, cuộc sống của anh cũng xa hoa, tình cảm cũng day dứt và có những câu chuyện đặc sắc. Còn Tố Diệp, tôi nghĩ nhân vật này dần dần khi từng lớp suy nghĩ nội tâm được bóc ra, mọi người sẽ cảm thấy càng ngày càng chân thật. Bởi vì ở cô ấy nhất định sẽ có hình bóng của mọi người, bất luận là ưu điểm hay khuyết điểm. Có lẽ câu chuyện này không nhận được sự đồng tình của tất cả mọi người, nhưng còn người xem là tôi còn viết, dùng ngôn ngữ bình thường nhất, giản dị nhất. Vẫn câu nói đó, tất cả mọi phán đoán đừng vội kết luận quá sớm, chưa tới giây phút cuối cùng, chưa tới chương kết cuối cùng, thì câu chuyện và nhân vật mãi mãi chưa thể kết luận.”

“Trong các tác phẩm trước của tôi, số phận của mỗi nhân vật có thể chỉ hai tới ba cao trào là kết thúc, nhưng Tố Niên khác các tác phẩm đó, vì tôi tạo dựng số phận của mỗi nhân vật đều có rất nhiều cao trào, bước ngoặt. Thế nên những độc giả thích một hai cao trào rồi tới một cái kết hạnh phúc xin hãy thận trọng khi đọc Tố Niên. Đây vốn đã không phải là một bộ tiểu thuyết chỉ có tình yêu. Nó rất phức tạp, mỗi một nhân vật trong câu chuyện cũng giống như một cá thể độc lập ngoài xã hội, như người bình thưởng phải hưởng trọn đắng cay mặn ngọt vậy. Thế nên không thể so sánh, cũng không cần phải mang nó ra so sánh với các tác phẩm trước đó, vậy chẳng khác nào bạn mang cơm trắng ra so với rau xanh xem cái nào dinh dưỡng hơn cả, ngay từ cốt lõi đã sai lầm.” *Có thể hiểu là trong câu chuyện này đất diễn của chính phụ nhiều gần như nhau*

“Tố Niên chắc chắn là một câu chuyện đặc sắc, tôi dành tâm huyết xây dựng từng nhân vật, cũng yêu quý mỗi một nhân vật, vì họ là những con người không hoàn hảo, vì thế có lúc họ được người ta yêu quý lại có lúc bị người ta ghét, thế nên tuyệt đối không thể vì một số chi tiết mọi người nói không cần thiết mà hủy cả một bộ tiểu thuyết. Tôi không dám nói mỗi một câu, một chữ tôi viết ra đều ẩn chứa một điều gì đó, nhưng ít nhất có thể khẳng định với mọi người, đâu đâu trong câu chuyện cũng ẩn chứa bí mật, nhưng thực tế số người tìm ra được chúng là rất ít. Mỗi một nhân vật, mỗi một tình tiết xuất hiện, mỗi một giai đoạn tình cảm đều có mục đích của nó, chắc chắn không lãng phí thời gian đọc của mọi người, tôi cũng không lãng phí thời gian viết vốn đã ít ỏi của mình. Có thể mọi người thấy chẳng có gì tiến triển nhưng có tiển triển hay không chỉ có tôi là người viết mới biết được, tại sao phải sắp xếp như vậy cũng chỉ tôi biết mà thôi nên mọi người có hoài nghi hay khó chịu cũng là chuyện bình thường.”

Mong rằng nó sẽ là một câu chuyện hay mang tới cho mọi người ^^

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset