Q.4 – Chương 174: Thích Một Người Là Một Chuyện Nghiêm Túc

Thích Một Người Là Một Chuyện Nghiêm Túc

Bữa cơm này vì sự xuất hiện của Diệp Uyên đã bị biến chất. Trong lòng ông bà Lâm, bữa cơm gia đình tối nay chẳng qua là để bàn bạc chuyện tình cảm của Lâm Yêu Yêu và Đinh Tư Thừa, xem liệu đã có thể tiến tới hôn nhân được hay chưa. Nhưng hành vi chen ngang của Diệp Uyên đã thành công thay đổi nhận thức của hai người, khiến họ không thể không thừa nhận hành vi bắt cá hai tay đáng xấu hổ của con gái mình.

Cuối cùng, thoát khỏi ánh mắt không vui của bố mẹ, Lâm Yêu Yêu kéo lê Diệp Uyên ra một góc không người, bộc phát sự phẫn nộ và bất mãn trong lòng, nghiến răng nghiến lợi như muốn nuốt chửng anh: “Diệp Uyên! Kiếp trước tôi giết cả nhà anh nên kiếp này anh mới làm âm hồn vất vưởng bám riết lấy tôi phải không? Anh dựa vào đâu mà dựng chuyện trước mặt bố mẹ tôi? Ai yêu anh?”

Diệp Uyên từ đầu tới cuối vẫn mím môi nhìn cô, đợi cô nói xong mới khẽ mỉm cười: “Vậy tại sao em lại sai hẹn?”

“Sai hẹn? Tôi đã có hẹn gì với anh sao?”

Diệp Uyên sát lại gần cô: “Cô gái! Trên tấm thiệp trong hộp quà anh đã viết rất rõ ràng rồi, kết quả thì sao? Anh đợi tới lúc hoa tàn cỏ úa rồi mà em vẫn chưa xuất hiện. Cũng may cuối cùng có đồng nghiệp của em, nếu không chắc anh vẫn còn đợi dài cổ ở đó.”

“Cậu chủ Diệp! Đó là nguyện vọng của cá nhân anh, tôi không hề đồng ý sẽ đi gặp mặt anh.” Lâm Yêu Yêu chỉ cần nghĩ tới ánh mắt của bố mẹ là lại căm ghét anh ta vô cùng. Cô chưa từng gặp người đàn ông nào là không có liêm sỉ đến mức này.

Diệp Uyên sau khi nghe cô nói xong, thở dài khó xử: “Yêu Yêu! Anh chưa bao giờ quan tâm tới một người nào đến vậy.”

“Đúng thế! Nếu anh không mất công sao đến cả sở thích của bố mẹ tôi anh cũng biết.” Lâm Yêu Yêu phẫn nộ, nhìn anh chằm chằm.

“Có trời đất chứng giám, hai chiếc vé đó không phải anh mua đột xuất đâu. Anh thật sự đã phải hỏi thăm rất lâu mới biết được sở thích của bố mẹ em, anh vốn định tối nay sẽ nhờ em đưa tới cho hai bác.” Diệp Uyên giơ tay làm động tác thề thốt.

Lâm Yêu Yêu hơi nheo mắt lại, sau khi nhìn anh hồi lâu mới bất ngờ hỏi: “Bây giờ chỉ còn hai chúng ta thôi. Tôi rất muốn nghe anh nói một câu thật lòng. Nói đi, anh nghĩ đủ trăm phương ngàn kế để tiếp cận tôi rốt cuộc có mục đích gì?”

Một câu nói khiến Diệp Uyên ngẩn người, mãi một lúc lâu sau mới lẩm bẩm một câu: “Anh thích em sao lại gọi là lập mưu tính kế chứ?”

“Thích tôi? Anh hiểu tôi bao nhiêu mà đòi thích tôi?” Lâm Yêu Yêu cười khinh bỉ: “Cậu tử nhà giàu có tiền đúng là khác người, một câu thích đơn giản mà phải khổ tâm mất công đến vậy, chẳng trách bị gán cho cái mác đào hoa.”

Diệp Uyên không cười nữa, ánh mắt bỗng trở nên nghiêm túc: “Em nghĩ thích một người có thể tùy tiện bừa bãi được sao?”

“Không nghĩ thế! Ít nhất thì bản thân tôi cho rằng đó là một chuyện rất nghiêm túc, chân thành, nhưng đối với cậu chủ Diệp đây thì chưa chắc.” Không phải cô không nhìn thấy cảnh anh ta có người đẹp ở bên. Kiểu chơi chán rồi bỏ của mấy tay công tử thật sự không phải chỉ là đồn đại.

Diệp Uyên vò đầu, thở dài, hai tay bất ngờ ấn xuống vai cô. Cô sợ hãi vội giằng co. Anh lại càng dùng sức khiến cô không thể thoát được, cúi mặt xuống: “Anh chưa lấy vợ, em chưa gả chồng, anh theo đuổi em thì đã làm sao?”

“Tôi đã có bạn trai rồi, hơn nữa còn đang bàn chuyện cưới hỏi.” Lâm Yêu Yêu nhíu mày, cực kỳ chán ghét giọng điệu của anh ta.

Diệp Uyên bỗng bật cười: “Chính em cũng nói chỉ là “đang”. Ngày nào em còn chưa kết hôn thì anh vẫn có quyền theo đuổi em.”

“Diệp Uyên! Anh ăn chán sơn hào hải vị rồi giờ lại muốn uống thử canh suông nước lọc phải không? Tôi cho anh biết, chiếc vòng đó tôi sẽ không nhận, càng không đeo. Tôi cũng nói luôn, tôi không phải là đối tượng để anh theo đuổi và đùa cợt, thế nên anh từ bỏ đi, đừng tới làm phiền tôi nữa.” Lâm Yêu Yêu bùng nổ hoàn toàn, đôi mắt như sắp phun lửa.

Diệp Uyên không buông cô ra mà càng cúi thấp hơn nữa: “Được rồi! Anh nói thật với em, nhiều năm như vậy anh cũng chán ngán rồi, anh muốn ổn định lại, chỉ đơn giản vậy thôi.”

“Anh muốn ổn định thì tới giày vò tôi?” Lâm Yêu Yêu nhìn anh, không dám tin: “Cậu chủ Diệp! Tư duy lôgíc của anh cũng độc đáo thật đấy.”

Diệp Uyên thở dài: “Anh thừa nhận trước đây chỉ muốn trêu chọc em một chút thôi, nhưng thời gian gần đây anh phát hiện có lẽ mình đã thích em thật rồi, thậm chí có những lúc đang làm việc cũng vì nhớ em mà ngồi đờ đẫn.”

Giọng anh ta nghe vừa chân thành vừa dằn vặt, Lâm Yêu Yêu cũng không cười nhạo nữa. Cô hít sâu một hơi, bình ổn lại ngữ điệu: “Tôi đã có người yêu rồi. Tôi yêu Đinh Tư Thừa, thế nên Diệp Uyên, anh không thể làm khó cho tôi được.”

“Anh ta không hợp với em.” Anh nói với ẩn ý sâu xa.

“Thế thì anh càng không hợp với tôi.”

“Ý của anh là, anh cảm thấy anh ta hoàn toàn không quan tâm tới em.” Diệp Uyên không biết giải thích sao.

“Đủ rồi đấy, Diệp Uyên! Câu này nói một lần, hai lần tôi sẽ coi như anh ngứa miệng!” Lâm Yêu Yêu nhíu mày, quay người định đi.

Diệp Uyên giữ cô lại: “Ít nhất em cũng phải cho anh một cơ hội cạnh tranh công bằng chứ.”

“Buông tay!” Cô quay đầu, lạnh lùng hét về phía anh.

Diệp Uyên không buông, nhìn ánh mắt khi phẫn nộ của cô đẹp như một ngọn lửa, kìm lòng không được, anh kéo cô vào lòng. Lâm Yêu Yêu không hề khách khí, cúi xuống cắn mạnh vào cánh tay anh.

Diệp Uyên đau đớn, bất giác buông lỏng tay, Lâm Yêu Yêu nhân cơ hội đó đẩy anh ra, chạy thục mạng. Anh xoa cánh tay, vén tay áo lên chỉ nhìn một dấu răng rất sâu, bèn gượng cười, lắc đầu.

Tạm biệt trang trại đà điểu Highgate, Niên Bách Ngạn chở Tố Diệp xuyên qua dãy núi. Giữa đường họ còn dừng lại mấy lần, vì dọc đường tới Capetown mấy lần gặp phải tinh tinh.

Tinh tinh ở Nam Phi rất nhiều nơi đóng vai trò quan trọng. Chúng sẽ tiến hành chặn đường, gặp du khách đi qua sẽ xin xỏ. Ban đầu Tố Diệp còn rất hứng thú xuống xe cho bọn chúng ăn, còn chụp ảnh lưu niệm. Niên Bách Ngạn thì đã có kinh nghiệm, không đồng ý với hành vi tự tiện xuống xe của cô, dặn dò cô phải bảo vệ cho tốt đồ đạc mang theo người.

Tố Diệp chỉ cảm thấy chúng rất thú vị nên chẳng nghe lời khuyên của Niên Bách Ngạn. Cho tới khi đã rải hết thức ăn, đám tinh tinh bắt đầu ồ ạt tấn công vào xe, còn cướp cả máy ảnh của Tố Diệp thì cô mới hiểu nỗi khổ tâm của anh. Anh phải lái xe đuổi theo bọn tinh tinh, còn phải mang hoa quả và quà vặt dụ dỗ thì mới lấy lại được máy ảnh.

Cho đến lúc này, nếu lại nhìn thấy con tinh tinh nào đáng yêu tới chặn đường, cô chỉ mở hé cửa, vứt đồ ăn cho chúng rồi bỏ đi.

Cứ như vậy, hai người cuối cùng đã tới được Cape Town, nơi bắt nguồn của Nam Phi, với sáu mươi lăm vạn người da màu và người da trắng, nơi đây cũng có sự phân hóa giàu nghèo sâu sắc như những đô thị khác trong cả nước. So với vẻ đẹp của Johannesburg, nơi đây giống một thành phố quốc tế hóa hơn. Ở Cape Town, hoàn cảnh sống của người da đen vẫn không được cải thiện. Định cư thường xuyên ở đây chủ yếu là người Hà Lan, ngôn ngữ sử dụng cũng đa phần là tiếng Hà Lan – Nam Phi.

Nhưng, Cape Town cũng rất đặc sắc, vì chủng tộc đa dạng nên các nền văn hóa, các phong cách âm nhạc cũng nhờ thế mà ra đời. Khi Niên Bách Ngạn lái xe đi vào địa phận Cape Town, ngoài cửa xe đang tổ chức một hoạt động kỷ niệm. Các loại trang phục rực rỡ làm nổi bật cả con đường, còn cả tiếng nhạc rộn ràng rất đặc biệt. Hầu hết những người tham gia hoạt động đều là người da trắng. Họ đang ca hát nhảy múa rất nhiệt tình, vui vẻ.

Xe vòng qua khu phố sầm uất, hướng về phía trung tâm thành phố. Tố Diệp lại nhìn thấy rất nhiều người da đen đang cầm cờ tuần hành, trông dáng vẻ cũng rất long trọng. Cô tò mò hỏi Niên Bách Ngạn có phải là tuần hành thị uy không. Niên Bách Ngạn phủ định, nói với cô đây là một hội nghị chính trị của người da đen. Từ sau khi chính quyền Nam Phi mới được thiết lập, Quốc hội bắt đầu cho phép người da đen tham gia vào bộ máy chính trị, thế nên họ sẽ tích cực lựa chọn ra một người có khả năng trong lòng mình. Nhưng trên thực tế, địa vị của người da đen vẫn chưa được nâng cao, vẫn có người thất học, vẫn có những công ty không tuyển dụng người da đen vào làm việc.

Tố Diệp nghe xong bất giác thở dài.

Xe dừng trước một tòa nhà mang phong cách đặc sắc của Hà Lan. Bella đã đứng đợi ở dưới từ rất sớm, thấy Niên Bách Ngạn xuống xe liền vui mừng chạy tới đón. Cô ta đang định nhận lấy túi tài liệu trong tay anh, Tố Diệp đã nhanh hơn một bước, khoác tay anh, đón lấy túi tài liệu của anh, giọng nói đặc sánh gần như đang làm nũng: “Anh yêu! Tối nay chúng ta ở lại đây sao?”

Bella vồ trượt, khó chịu nhìn theo bóng Tố Diệp, tức nghiến răng nghiến lợi.

Niên Bách Ngạn nhìn ra được bụng dạ của cô, khóe môi bất giác cong lên, cũng để mặc cho cô càn quấy. Khoảnh khắc này anh nguyện tin rằng cô yêu anh, ép bản thân mình không được nghĩ tới dáng vẻ của cô khi nằm trong lòng anh gọi tên Tưởng Bân tối qua nữa.

“Đây là trung tâm kim cương của Tinh Thạch tại Nam Phi. Tối nay chúng ta sẽ ở lại một căn hộ cách đây không xa.” Bước lên bậc thềm, anh nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng nói: “Anh dẫn em lên xem trước, lát nữa chúng ta sẽ tới trung tâm cắt mài.”

“Anh định để em phá hoại viên kim cương thô này thật sao? Anh nỡ chứ em còn chẳng nỡ.” Tố Diệp cầm lấy viên kim cương thô trên cổ, nét mặt âu lo. Người giám đốc ở Johannesburg quan tâm tới cổ của cô như vậy, càng khiến cô tin chắc rằng chiếc cổ của mình giờ vô cùng giá trị.

Niên Bách Ngạn không đồng tình với cô: “Nếu có thể đeo viên kim cương do chính tay mình cắt mài là một chuyện đáng tự hào. Rất nhiều người còn chẳng có được cơ hội này. Hơn nữa, đích thân anh sẽ dạy em từng bước một, yên tâm đi!”

“Em biết anh tốt nhất mà.” Cô cười ngọt ngào, áp mặt lên cánh tay anh. Hai người cùng đi vào thang máy.

Niên Bách Ngạn quay sang nhìn cô, thấy nét mặt rạng rỡ của cô cũng cảm thấy ấm áp trong lòng. Có một giây phút anh rất muốn hỏi cô rốt cuộc yêu mình bao nhiêu, hoặc là ôm cô vào lòng, mạnh mẽ hôn lên môi cô. Nhưng vì Bella và các nhân viên khác đang đi theo nên anh đành nín nhịn.

Trung tâm kim cương của Tinh Thạch là nơi chủ yếu cung cấp các loại kim cương thô cho tổng bộ Tinh Thạch. Diện tích không lớn, chỉ chiếm cứ một trong các văn phòng. Tuy vậy muốn ra vào lại rất phức tạp, cần phải sàng lọc thân phận từng bước một. Tố Diệp đang đi tham quan, hết lần này tới lần khác bị chặn ở ngoài. Cuối cùng Niên Bách Ngạn phải lệnh cho Bella chuẩn bị tài liệu về con ngươi của Tố Diệp chuyển tới mật khẩu công ty. Tố Diệp nghe xong toát hết mồ hôi, vào công ty còn phải quét con ngươi đúng thật là không còn gì để nói. Bella sớm đã có hiềm khích với cô cuối cùng đã bắt được thời cơ, cô ta nhìn Tố Diệp như nhìn một người quê mùa: “Cô tưởng đây là cái chợ hay sao mà được ra vào tùy tiện? Bất kỳ viên kim cương nào ở đây cũng có thể phát sinh một cuộc tranh giành đẫm máu, không cẩn thận một chút sao được?”

Tố Diệp bĩu môi, nhìn theo bóng cô ta.

Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Status: Completed Author:

Một trận chiến tâm lý hồi hộp.

Một đêm triền miên, hơi thở của anh ấm nóng mê hoặc, một cuộc điện thoại đã đặt dấu chấm hết cho bầu không khí mờ ám này.

“Thì ra hôm nay anh kết hôn.” Sau khi cuộc điện thoại kết thúc, cô vòng tay ôm chặt lấy anh từ đằng sau, đôi tay như một con rắn linh hoạt, lướt đi do thám khắp cơ thể anh.

Anh im lặng quay đầu, ánh mắt sâu thẳm dù cố đến mấy cũng không thể nhìn thấu.

Cô ung dung nói: “Yên tâm, tôi không còn là một cô bé nữa.”

Anh là nhà cung ứng đá quý tiếng tăm vang dội, cô là nhà phân tích tâm lý thông qua việc đọc những giấc mơ, hai người hoàn toàn không chút liên hệ lại vì một vụ án ly kỳ mà gắn chặt số mệnh lại với nhau.

Anh siết nhẹ cằm cô: “Tôi trở thành đối tượng nghiên cứu của em rồi sao?”

Cô khẽ nở một nụ cười diễm lệ, đắm mình trong hơi thở của anh: “Anh Niên chẳng phải đang sống sờ sờ ra đấy sao? Trước mắt tôi chỉ có hứng thú với giấc mơ cuối cùng của một người đã chết. Còn anh và tôi, chỉ là một cuộc chơi, nếu chơi được cả hai chúng ta đều vui vẻ, còn không chơi nổi… thì cút!”

Sắc mặt anh rất thản nhiên: “Tố Diệp! Niên Bách Ngạn tôi, em chưa chắc đã chơi nổi đâu.”

Niên Bách Ngạn là người đàn ông vô cùng khắt khe đối với công việc và cấp dưới, rất khó hòa hợp với mọi người nhưng lại khiến phụ nữ vì anh mà điên đảo; Tố Diệp là một người phụ nữ luôn khiến người ta phải tranh luận, trông bề ngoài có vẻ là một kẻ chỉ biết đến tiền nhưng thực chất lại là người mạnh miệng yếu lòng, khiến người ta xót xa.

Giấc mơ, ký ức, tiềm thức và những cuộc chiến thương trường đằng sau những đồ trang sức lấp lánh, lớp lớp những trận chiến tâm lý kỳ quái đụng phải nhau. Làm sao để tính lòng người, đo lòng mình, tìm ra sự thật trong những cái như thật như giả ấy? Bạn tưởng những gì bạn nhìn thấy là thật? Có lẽ đều là giả; Bạn tưởng những gì bạn nghe thấy là thật, có lẽ vẫn là giả; Vậy bản thân bạn có phải là thật không? Có lẽ cũng là giả!

Gặp nhau là định mệnh giữa anh và em. Cho dù duyên phận ngắn ngủi, cũng không bỏ lỡ nhau. Đời người như giấc mộng, giấc mộng tựa đời người, quyền thế giả tạo, yêu hận mê muội, bỗng thở dài chẳng qua chỉ là một giấc mộng kinh hoàng.

Hệ thống tên nhân vật: Niên Bách Ngạn, Tố Diệp, Niên Bách Tiêu, Kỷ Đông Nham, Dương Nguyệt, Lâm Yêu Yêu, Diệp Uyên, Tố Khải, Diệp Lan, Đinh Tư Thừa, Diệp Ngọc, Khúc Nghệ, Hứa Đồng, Thịnh Thiên Vỹ, Tưởng Bân, Tưởng Vỹ, Kim Đại Trung, An Tịnh, Bạch Băng, Diệp Hạc Phong, Nguyễn Tuyết Mạn, Diệp Hạc Thành, Nguyễn Tuyết Cầm, Niên Quý, Tư Tuyết, Tiểu Nhã, Tăng Vũ, Cảnh Long, Joey, Vincent, Henry, Văn Giai, Lý Thánh Đản, Hà Minh, Phương Bội Lôi, Khaki, Thạch Thành, Quản Yên, Aston, Xương Đồ, Tịch Khê, Diệp Tịnh Hảo, Diệp Bội Bội, Niên An Nhiên, Kỳ Tôn.

Cameo: Giang Mạc Viễn, Trang Noãn Thần, Nhiếp Thiên Luật, Giang Thần, Kỳ Ưng Diêm, Lưu Ly…

Lời giới thiệu của tác giả:

“Đây cũng là câu chuyện xảy ra ở Bắc Kinh. Trong câu chuyện này có sự xa hoa của châu báu kim cương, có những câu chuyện tình yêu cảm động buồn triền miên, có những hoài nghi dù đã bóc tách từng lớp mây mù vẫn như thật như giả. Không biết nên nói gì nữa, chỉ muốn viết một câu chuyện hay, một câu chuyện khác lạ. Ngoài ra cũng xin nhắc thêm, những vụ án tâm lý được đề cập tới trong truyện đều là những vụ án có thật đã xảy ra, có rất nhiều khía cạnh, yếu tố khiến tâm lý con người không thoải mái. Những vụ án này đã được thu thập thông qua các nhà tư vấn tâm lý, các nhà thôi miên và các bác sỹ trị liệu hành vi…, cũng có những vụ án được thầy cô của tôi kể lại trong quá trình học tập. Đương nhiên trong quá trình viết truyện sẽ giấu tên, ẩn danh và văn học hóa đi một chút. Những độc giả nhát gan hoặc không có hứng thú với lĩnh vực này xin đừng đọc. Hãy để câu chuyện này gợi mở thế giới tiềm thức của bạn. Hãy kể giấc mơ của bạn cho tôi, nhưng cẩn thận nhé, đừng để tôi nhìn thấu tâm hồn của bạn…”

“Nếu bạn muốn tìm một câu chuyện nhanh và kết thúc chóng vánh tôi khuyên bạn không nên đọc vì tiến độ câu chuyện này sẽ rất chậm. Ở đây tôi chỉ muốn nói tiến độ trong một cuốn tiểu thuyết ngôn tình không nhất định phải thống nhất ngàn quyển như một. Nếu chỉ lấy tốc độ nam nữ chính hôn nhau rồi quan hệ để nhận định tiến độ thì không công bằng. Cách xây dựng nhân vật của câu chuyện này là chưa từng có từ trước tới giờ. Con người không ai là hoàn hảo, đó chính là định nghĩa chung nhất cho tất cả các nhân vật trong bộ truyện này. Đây là một câu chuyện tươi sáng rực rỡ, cả các nhân vật cũng thế, nhưng đằng sau vẻ rực rỡ đó, mỗi người đều có sự ích kỷ, bất lực, tính toán và âm mưu của riêng mình. Nếu nói Giang Mạc Viễn là hình ảnh thu nhỏ và là tổng thể của ba người đàn ông trong xã hội, thì Niên Bách Ngạn lại được xây dựng trên hình tượng của một người duy nhất. Ngoài đời thực, anh ấy cũng là một nhà cung ứng đá quý, cuộc sống của anh cũng xa hoa, tình cảm cũng day dứt và có những câu chuyện đặc sắc. Còn Tố Diệp, tôi nghĩ nhân vật này dần dần khi từng lớp suy nghĩ nội tâm được bóc ra, mọi người sẽ cảm thấy càng ngày càng chân thật. Bởi vì ở cô ấy nhất định sẽ có hình bóng của mọi người, bất luận là ưu điểm hay khuyết điểm. Có lẽ câu chuyện này không nhận được sự đồng tình của tất cả mọi người, nhưng còn người xem là tôi còn viết, dùng ngôn ngữ bình thường nhất, giản dị nhất. Vẫn câu nói đó, tất cả mọi phán đoán đừng vội kết luận quá sớm, chưa tới giây phút cuối cùng, chưa tới chương kết cuối cùng, thì câu chuyện và nhân vật mãi mãi chưa thể kết luận.”

“Trong các tác phẩm trước của tôi, số phận của mỗi nhân vật có thể chỉ hai tới ba cao trào là kết thúc, nhưng Tố Niên khác các tác phẩm đó, vì tôi tạo dựng số phận của mỗi nhân vật đều có rất nhiều cao trào, bước ngoặt. Thế nên những độc giả thích một hai cao trào rồi tới một cái kết hạnh phúc xin hãy thận trọng khi đọc Tố Niên. Đây vốn đã không phải là một bộ tiểu thuyết chỉ có tình yêu. Nó rất phức tạp, mỗi một nhân vật trong câu chuyện cũng giống như một cá thể độc lập ngoài xã hội, như người bình thưởng phải hưởng trọn đắng cay mặn ngọt vậy. Thế nên không thể so sánh, cũng không cần phải mang nó ra so sánh với các tác phẩm trước đó, vậy chẳng khác nào bạn mang cơm trắng ra so với rau xanh xem cái nào dinh dưỡng hơn cả, ngay từ cốt lõi đã sai lầm.” *Có thể hiểu là trong câu chuyện này đất diễn của chính phụ nhiều gần như nhau*

“Tố Niên chắc chắn là một câu chuyện đặc sắc, tôi dành tâm huyết xây dựng từng nhân vật, cũng yêu quý mỗi một nhân vật, vì họ là những con người không hoàn hảo, vì thế có lúc họ được người ta yêu quý lại có lúc bị người ta ghét, thế nên tuyệt đối không thể vì một số chi tiết mọi người nói không cần thiết mà hủy cả một bộ tiểu thuyết. Tôi không dám nói mỗi một câu, một chữ tôi viết ra đều ẩn chứa một điều gì đó, nhưng ít nhất có thể khẳng định với mọi người, đâu đâu trong câu chuyện cũng ẩn chứa bí mật, nhưng thực tế số người tìm ra được chúng là rất ít. Mỗi một nhân vật, mỗi một tình tiết xuất hiện, mỗi một giai đoạn tình cảm đều có mục đích của nó, chắc chắn không lãng phí thời gian đọc của mọi người, tôi cũng không lãng phí thời gian viết vốn đã ít ỏi của mình. Có thể mọi người thấy chẳng có gì tiến triển nhưng có tiển triển hay không chỉ có tôi là người viết mới biết được, tại sao phải sắp xếp như vậy cũng chỉ tôi biết mà thôi nên mọi người có hoài nghi hay khó chịu cũng là chuyện bình thường.”

Mong rằng nó sẽ là một câu chuyện hay mang tới cho mọi người ^^

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset