Kết quả, cuộc “đại chiến” không thể tránh khỏi đầu tiên đã bùng nổ. Nói chính xác là những cảm xúc đè nén quá lâu giữa những người phụ nữ cuối cùng đã bộc phát theo hình thức chiến tranh, liên quan tới Tố Diệp và Bella.
Niên Bách Ngạn vào phòng, họp bàn cùng một số quản lý cấp cao của trung tâm, Tố Diệp đợi anh trong phòng làm việc. Cô đang nằm bò trên sofa, nhàm chán lật xem mấy tờ tạp chí thì cánh cửa bị đẩy ra, đối diện là một gương mặt oán hận thấy rõ. Ngẩng đầu lên, trước mắt cô là đôi mắt xanh lam đầy phẫn nộ của Bella. Cô thấy rất kỳ lạ. Niên Bách Ngạn đang họp, Bella làm trợ lý lẽ nào không phải có mặt sao?
Đang mải suy nghĩ thì Bella đã lên tiếng, dáng vẻ như tới tận nơi hỏi tội. Cô ta chỉ vào mặt Tố Diệp: “Cô có ý đồ gì? Cô chỉ mong anh Niên đuổi việc tôi có phải không?”
Tố Diệp không khỏi cảm thấy lạ lùng, nhưng vẫn bình tĩnh đối mặt với cô ta, uể oải nói: “Đúng là tôi ghét cái điệu bộ lượn lờ qua lại, giả bộ tình tứ của cô trước mặt anh ấy. Nhưng vẫn chưa nghĩ ra được cách gì hay để anh ấy đuổi việc một cách tay đắc lực không khác gì Hứa Đồng là cô.”
“Thế nên cô đã nghĩ ra mấy trò hèn hạ để “chơi” tôi phải không?” Bella vô cùng bực tức.
Tố Diệp thấy cô ta có vẻ không giống như vô cớ sinh sự, lại thấy nét mặt cô ta có phần thảm hại, tò mò hỏi: “Cô bị cướp tiền hay bị cướp sắc?”
“Người đàn bà đáng ghét!” Bella đùng đùng xông tới, chỉ vào mặt cô: “Đừng có ở đó giả vờ vô tội…”
Tố Diệp liền gạt tay cô ta ra, nhướng mày: “Mẹ cô không dạy cô khi nói chuyện mà chỉ tay vào mặt người khác là hành vi bất lịch sự sao?”
“Cô…”
Bella đang định tiếp tục quát mắng, thì cửa phòng bật mở. Niên Bách Ngạn họp xong quay về văn phòng, theo sau còn có một vị quản lý đi theo báo cáo công việc. Sau khi bước vào, nhìn thấy cảnh ấy, Niên Bách Ngạn sững sờ giây lát, sau khi dừng bước một lát thì nhíu mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Anh Niên!” Còn chưa đợi Tố Diệp lên tiếng, Bella đã ra tay trước giành lợi thế, xông tới trước mặt Niên Bách Ngạn, giọng nghẹn ngào: “Cô ta khóa trái cửa nhốt tôi trong nhà vệ sinh, tôi hét khản cổ mới có người đi qua thả tôi ra ngoài.”
Niên Bách Ngạn kinh ngạc.
Tố Diệp nghe xong lại ôm bụng cười ngặt nghẽo, cười đến chảy cả nước mắt mới dừng lại nói: “Cô bị khóa trái trong nhà vệ sinh sao? Chết cười mất thôi! Là vị thiên thần đại tỷ nào bỗng mở mắt hay có người qua đường thấy chuyện bất bình thay trời hành đạo vậy?”
“Anh Niên, anh thấy chưa! Cô ta phải căm ghét tôi đến mức nào mới làm ra mấy chuyện đó.” Bella tức đến sắp bùng nổ, lòng đầy căm phẫn.
Tố Diệp vẫn cười không ngớt.
Niên Bách Ngạn khó xử, đi tới trước, ấn mạnh tay lên bờ vai đan rung cả lên vì cười của Tố Diệp, thấp giọng hỏi một câu: “Là em làm sao?”
Tố Diệp cười đến đau cả hai bên sườn, xua tay lên trước mặt Niên Bách Ngạn.
Niên Bách Ngạn cũng không tiếp tục hỏi nữa, quay đầu nhìn Bella: “Trong chuyện này chắc có hiểu lầm gì đó, nếu đã không tổn hại gì thì bỏ qua đi.”
“Anh Niên, cô ta đang nói dối.” Bella vẫn không chịu buông tha: “Lúc tôi ở trong vệ sinh đã nghe thấy tiếng cô ta đi vào, ngoài cô ta ra còn ai làm vậy nữa.”
“Này! Nữ đạo sỹ! Nhà vệ sinh là nhà cô à? Hay chỉ cho phép một mình cô sử dụng? Cô đã nghe câu chuyện “Nghi ngờ hàng xóm ăn cắp rìu”* của Trung Quốc chưa? Tôi thấy cô ngay từ đầu đã không ưa tôi thế nên có chút chuyện cỏn con là nghĩ ngay tới tôi. Rảnh rỗi như thế thì cô nên ngồi vắt tay lên trán nghĩ xem mình còn đắc tội với ai nữa không.” Hôm nay Bella búi mái tóc vàng của mình sau gáy, trông đúng là gọn gàng hơn rất nhiều. Nhưng trong mắt Tố Diệp cái đầu đó của cô ta chẳng khác gì nữ đạo sỹ cả.
*Câu chuyện “Nghi ngờ hàng xóm ăn cắp rìu”: Trước đây có một người nhà quê đánh mất chiếc rìu của mình liền nghi ngờ là con trai của hàng xóm ăn trộm, thế nên bất kỳ hành vi nào của người hàng xóm cũng đáng nghi. Có một ngày, ông ta bỗng tìm lại được chiếc rìu của mình lại bắt đầu cảm thấy bất kỳ hành vi nào của cậu ta lại không giống ăn cắp nữa. Câu chuyện nói rằng: Đừng dễ dàng nghi ngờ người khác, nhất định phải có đủ bằng chứng, cũng không được trông mặt bắt hình dong, cảm giác không phải lúc nào cũng đúng.
Bella đương nhiên không hiểu hàm ý phía sau cách xưng hô đó của cô. Cô ta cắn chặt môi, tức đến nỗi mặt mũi trắng bệch. Niên Bách Ngạn rất hiếm khi rơi vào tình huống này. Trong nước, nhân viên của anh chưa bao giờ dám than vãn gì trước mặt anh. Dù bất mãn, cũng sẽ có Hứa Đồng ra mặt giải quyết. Nhưng việc quản lý ở nước ngoài vẫn phải phù hợp với hình thức ở đây. Người Trung Quốc có quan niệm đẳng cấp tuyệt đối. Giữa cấp trên và cấp dưới luôn là sự khách khí, không bao giờ vượt quyền. Nhưng quan niệm này ở nước ngoài lại rất yếu. Bọn họ thích làm theo kiểu hợp tác hơn. Kiểu suy nghĩ này không chỉ thể hiện trong công ty, mà ở ngay trường học.
Sự thông minh chín chắn của Hứa Đồng là tác phong làm việc cố hữu của người Trung Quốc. Bella cũng giỏi giang, nhanh nhẹn, nhưng khi gặp phải vấn đề gì hoặc tâm trạng bất mãn, cô ta sẽ phản ứng trực tiếp với Niên Bách Ngạn. Có những lúc vì những ý kiến bất đồng trong công việc, họ cũng sẽ lớn tiếng. Đây là thói quen chỉ quan tâm tới công việc không quan tâm tới người của người nước ngoài. Thế nên lúc này, Bella phẫn nộ chỉ trích hành vi của Tố Diệp ngay trước mặt Niên Bách Ngạn, hoàn toàn không vì hai người họ thân thiết mà nhượng bộ.
“Cô phải xin lỗi tôi!” Bella hét lớn, thở hồng hộc vì tức giận.
“Xin lỗi?” Tố Diệp làm như vừa nghe thấy một câu chuyện khôi hài nhất trên đời, cô nhướng mày khoa trương: “Xin lỗi nhé! Tôi không có thói quen ấy.”
“Cô làm sai thì phải xin lỗi tôi.”
“Chuyện cô bị nhốt vào nhà vệ sinh ư?” Tố Diệp cười nhạo: “Nữ đạo sỹ à! Đúng là tôi rất khó chịu về cô, nên đã nhốt cô vào đó đấy, thì đã sao? Có bản lĩnh thì cô cứ đi mà kiện.”
“Cô, cô…” Bella tức giận đến run người.
Đúng lúc Niên Bách Ngạn đang phát đau đầu vì hai người phụ nữ này, nhân viên quét dọn đi vào. Bà ấy nghe thấy nội dung cuộc cãi vã nên mới vội vàng gõ cửa vào, rồi lập tức xin lỗi với vẻ mặt ngượng ngập: “Xin lỗi cô Bella! Tôi không biết là cô ở trong nhà vệ sinh, thật ra cửa là do tôi không cẩn thận khóa vào…”
Bella hoảng hốt.
Tố Diệp thì nhún vai, ngồi xuống sofa: “Mới đó mà sự việc đã được làm sáng tỏ rồi, đúng là nhạt nhẽo.”
“Thành thật xin lỗi, gây phiền phức cho mọi người rồi.” Người nhân viên cúi đầu kính cẩn.
Sau khi bảo người nhân viên ra ngoài, Niên Bách Ngạn nói với Bella: “Mọi chuyện đã rõ ràng rồi, cô mau về làm việc đi.”
Bella hằn học nhìn Tố Diệp. Tố Diệp cũng lườm cô ta, nói: “Xin lỗi nhé! Lần này để cô tuột mất cơ hội làm lớn chuyện. Lần sau đi, tôi nhất định sẽ hợp tác với cô, nhốt cô vào nhà vệ sinh để cô phát huy sở trường, thế nào?”
“Thần kinh!” Bella lẩm bẩm chửi rủa, nhưng vướng Niên Bách Ngạn có mặt ở đây và nhân viên vệ sinh cũng đã chủ động thừa nhận, cô ta cũng không thể làm gì nữa, nén giận quay người rời đi.
Niên Bách Ngạn cũng bảo người quản lý nãy giờ đứng xem trò náo nhiệt ra ngoài. Khi phòng làm việc chỉ còn lại hai người họ, anh nhìn Tố Diệp, không nói gì thêm, quay người đi về phía bàn làm việc, đặt tập tài liệu trong tay xuống. Tố Diệp vươn vai, rồi đứng dậy, ôm chặt lấy Niên Bách Ngạn từ phía sau: “Niên Bách Ngạn, em đói rồi! Đưa em đi ăn cơm đi. Anh họp hai tiếng đồng hồ thì em cũng đợi từng ấy thời gian. Nể tình em kiên nhẫn chờ đợi, anh phải mời em ăn một bữa thịnh soạn đấy.”
Niên Bách Ngạn không quay lại, im lặng đứng nguyên tại chỗ, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
“Đi nào! Em nghe nói ở Cape Town có không ít món ăn ngon đâu. Đừng có keo kiệt! Hôm nay em nhất định phải ăn no căng bụng.” Niên Bách Ngạn nghiêng đầu nhìn anh, mỉm cười, rồi buông tay, quay người định cầm lấy túi xách.
Cánh tay cô bị Niên Bách Ngạn giữ lại, sau đó anh hơi kéo mạnh cô vào lòng. Động tác bất ngờ khiến cô lảo đảo, mũi đập vào ngực anh, đau đến nỗi nước mắt suýt nữa trào ra.
“Niên Bách Ngạn…”
“Lần sau em có nhốt Bella vào nhà vệ sinh không?” Anh bất ngờ hỏi.
Tố Diệp nhìn anh, có phần khó hiểu, một lát sau cô nhíu mày: “Em chỉ nói chơi vậy thôi mà, anh tưởng thật à?”
“Liệu em có vì anh mà làm vậy không?” Niên Bách Ngạn nhìn cô không chớp mắt.
Ngữ điệu của anh rất kỳ lạ khiến Tố Diệp cảm thấy nghi hoặc. Cô đối mặt với anh rất lâu mới bật cười, xua xua tay trước mặt anh: “Niên Bách Ngạn! Anh làm sao vậy?”
Niên Bách Ngạn không có quá nhiều biểu cảm, thậm chí có thể nói gương mặt anh bình thản đến đáng sợ. Mắt anh cứ nhìn cô chằm chằm, chưa rời đi giây phút nào. Đúng vào lúc Tố Diệp đang suy đoán đủ mọi thứ về suy nghĩ của anh, anh chợt siết chặt lấy cô, cúi đầu bá đạo hôn lên đôi môi cô, gần như cạy răng cô ra một cách ngang ngược, chiếm lấy hương thơm đó.
Tố Diệp chẳng hiểu anh có chuyện gì, ngẩng đầu đón lấy nụ hôn bất ngờ của anh. Cánh tay cô bị anh khóa chặt, không thể động đậy, chỉ cảm thấy đầu lưỡi mình sắp đứt rời vì nụ hôn ấy, chỉ biết phát ra những tiếng kháng nghị từ mũi, nhưng nó chỉ càng khiến anh tìm tòi sâu hơn.
Một lúc sau, Niên Bách Ngạn mới buông cô ra, gương mặt vẫn vùi bên tai cô, hơi thở nóng rực cùng giọng nói trầm thấp cùng đi vào tai cô. Anh hỏi: “Anh ta đã từng làm vậy với em chưa, hử?”
Cơ thể Tố Diệp chợt đờ ra, cằm bị mấy sợi râu mới mọc của anh cọ vào đau rát, nhưng cũng chẳng khắc cốt ghi tâm bằng câu hỏi của anh. Cô nhớ anh đã từng một lần hỏi câu này. Lúc đó, cô hoàn toàn không để ý. Thấy cô không nói gì, Niên Bách Ngạn hơi ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt cô, khẽ hỏi một câu hoàn chỉnh: “Tưởng Bân… đã từng ôm em, hôn em như vậy hay chưa?”
Tố Diệp ngơ ngẩn, chẳng hiểu sao đang yên đang lành anh lại bất ngờ nhắc tới Tưởng Bân.
Niên Bách Ngạn nhìn cô, như đang đợi câu trả lời của cô. Tố Diệp cảm thấy câu hỏi này có phần khó hiểu, đến cả động tác vừa rồi của anh nữa, mím môi nói: “Em đã kể với anh chuyện giữa em và anh ấy rồi mà.” Tưởng Bân mang lại cho cô cảm giác an toàn vô tận, sự thoải mái đó sớm đã vượt qua tình cảm nam nữ từ lâu.
Ánh mắt Niên Bách Ngạn có phần buông lỏng hơn một chút, đến cả sự nghiêm nghị trên gương mặt cũng tan ra không ít. Anh đưa tay vuốt ve gò má cô, rồi lại kéo cô vào lòng, thở dài nặng nề trên đỉnh đầu cô: “Diệp Diệp! Em thuộc về anh, biết không?”
Mặc dù Tố Diệp không biết lý do anh nhắc tới Tưởng Bân nhưng vì lời tuyên bố ấy, một niềm vui sướng và hạnh phúc chợt dâng trên trong lòng. Cô gật đầu mạnh mẽ trong lòng anh, vòng tay ôm chặt lấy anh. Cô yêu anh, yêu sâu sắc người đàn ông này, dù biết rằng con đường tương lai sẽ vô cùng gian nan cô cũng không sợ, chỉ vì một lời hứa: “
Mọi việc cứ để anh lo
”.
Còn nữa, cô là của anh, chính anh cũng đã nói vậy.
Hai người cứ ôm nhau như thế, vài phút sau cô mới ngẩng đầu lên, nhíu mày: “Anh hy vọng em khóa Bella trong nhà vệ sinh chỉ vì ghen tuông ư?”
Niên Bách Ngạn cũng nhận ra hành động vừa rồi của mình có phần quá đáng, anh cười: “Em quá yên lặng ngược lại sẽ khiến anh không biết làm sao.”
“Em có nên lo lắng thay cho nhân viên của anh không đây?” Làm gì có người sếp nào thế này?
“Đương nhiên, hành động thật thì thôi đi, anh chỉ thích nhìn dáng vẻ ghen tuông của em.” Niên Bách Ngạn thành thật nói.
Cuối cùng Tố Diệp cũng hiểu ra, hai tay nhiệt tình vòng ra sau cổ anh, dựa vào người anh như một con rái cá: “Sự thật là từ sau khi ở bên anh, hầu như ngày nào em cũng ghen.”
Niên Bách Ngạn cúi xuống nhìn cô, không kiềm chế được nụ hôn của mình. Lần này nó trở nên triền miên dịu dàng, ngập tràn tình cảm…