Q.4 – Chương 216: Hầm Mỏ Lớn Kinh Người

Hầm Mỏ Lớn Kinh Người

Bầu trời bay tới Johannesburg vừa xanh thẳm một màu, như một viên ngọc thượng hạng, vừa tươi sáng như đã được gột rửa, không lem một chút bụi bẩn. Máy bay trực thăng bay ngang trong đó, nhỏ xíu như một con chuồn chuồn đang nhảy điệu vũ, điểm xuyết giữa nền trời xanh và những đám mây trắng.

Tố Diệp thích cảm giác được từ trên cao nhìn xuống dưới thế này, giống như Thượng Đế đang bao quát đất trời. Đó cũng là lý do cô đam mê leo núi. Khi ta thực sự được đặt chân lên đỉnh núi, khi từng cơn gió gào thét, táp vào mặt, cũng là lúc một cảm giác xúc động, hào hùng khó diễn tả thành lời trào dâng trong lồng ngực. Nhưng chỉ vì cơn ác mộng đó, vì cô đã tận mắt nhìn thấy người đàn ông bên cạnh mình biến mất sau một cú nhảy, cô không bao giờ còn dám chứng kiến trò vận động ấy nữa.

Nghĩ tới đây, Tố Diệp thu tầm mắt lại, vẫn không thể nào chịu nổi những cảnh đẹp đập vào mắt. Vì cô lớn tuổi rồi sao? Thế nên tất cả những chuyện liên quan tới Tưởng Bân cô nhớ được mỗi ngày một ít đi? Cô khẽ nhíu mày, còn chưa tới ba mươi tuổi mà, trí nhớ không đến mức tồi tệ như vậy chứ? Nhưng nói thật, dáng hình Tưởng Bân càng ngày càng mờ nhạt. Cô chỉ loáng thoáng nhớ hai người đã gặp nhau như thế nào, còn cả cảm giác bên cạnh Tưởng Bân, thoải mái, an toàn, giống hệt như những gì Niên Bách Ngạn mang lại.

Tố Diệp nghi ngờ liệu có mình mắc chứng thoái hóa não không*, nếu không tại sao một người đã từng khắc sâu trong suy nghĩ lại trở nên mỏng manh đến vậy? Giáo sư Đinh cũng đã từng nói, chứng bệnh này không chỉ người già mới mắc. Những người làm những công việc căng thẳng, suy nghĩ quá độ cũng dễ mắc, ví dụ như luật sư, hay những bác sỹ tâm lý như họ.

*Còn gọi là hội chứng ngớ ngẩn của người cao tuổi.

Niên Bách Ngạn ngồi bên đang nhắm mắt nghỉ ngơi, từ lực ôm eo của anh cô đoán anh chưa ngủ. Tố Diệp quay đầu ngắm gương mặt anh, càng nhìn càng mê đắm, bất giấc lại bắt đầu thấy lo lắng. Nếu có một ngày cả anh cô cũng không nhận ra nữa, vậy đoạn đường tương lai phải đi tiếp thế nào? Nhớ lại cảnh tượng sáng nay trước khi ra khỏi nhà cô mặc quần áo cho anh. Từ sau khi anh bị thương, công việc này được giao cho cô. Một người chưa bao giờ chăm sóc đàn ông đã bắt đầu quen với cảm giác này. Cô còn cảm thấy đó là niềm hạnh phúc, ông trời chắc không thể tước đoạt đi niềm hạnh phúc của cô nhanh vậy chứ.

Miên man trong suy nghĩ, cô chợt thở dài, bỗng nhiên cảm thấy mình đa sầu đa cảm. Tiếng thở dài ấy lọt vào tai Niên Bách Ngạn. Anh không mở mắt ngay mà mỉm cười lười biếng: “Đang yên đang lành sao lại thở dài?”

Tố Diệp ghé sát lại gần anh, cẩn thận tựa vào cánh tay anh, nhìn về phía trước, yếu ớt đáp: “Anh bảo nếu có một ngày em quên mất anh thì phải làm sao?”

“Sao em lại nói vậy?” Niên Bách Ngạn vẫn nhắm nghiền, nhưng cánh tay đã siết chặt thêm.

Ánh mắt Tố Diệp dừng lại trên cúc áo sơ mi của anh. Cô giơ tay khẽ gạt gạt khiến ngực anh ngứa ngáy. Anh bèn giơ tay nắm lấy tay cô. Cô nhìn chằm chằm vào đôi tay lớn ấy, bỗng cảm thấy ấm áp. Cô ghét bản thân mình cứ chốc chốc lại phiền não, rõ là không ốm tự rên. Cô mím môi nói: “Vì bây giờ em chẳng còn nhớ Tưởng Bân trông như thế nào nữa rồi, anh bảo có phải em mắc bệnh không?”

Niên Bách Ngạn mở mắt, cúi đầu nhìn cô.

Cô cũng nhân cơ hội ấy ngẩng lên, mới phát hiện anh đang nhíu mày, cảm thấy có chút kinh ngạc: “Anh sao vậy?”

“Không nhớ ra được thì đừng nhớ nữa.” Giọng anh hơi trầm.

Tố Diệp ngẩn người.

Niên Bách Ngạn giơ tay véo má cô, không mạnh lắm nhưng vẫn khiến cô đau đớn kêu lên. Anh nhanh chóng lên tiếng: “Hóa ra nằm trong lòng anh em lại nhớ tới Tưởng Bân?”

Tố Diệp chớp mắt mấy cái, nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của anh mới chợt tỉnh ra. Cô không nhịn được, phì cười, giơ tay xoay mặt anh lại: “Yo! Tổng giám đốc Niên ghen kìa!”

Niên Bách Ngạn làm ngơ, điển hình cho kiểu “không thèm nói với em”. Tố Diệp dính sát vào người anh, rồi lại lấy vai huých nhẹ một cái: “Hẹp hòi!”. Cô rất thích nhìn dáng vẻ ghen tuông kỳ cục của anh.

Niên Bách Ngạn giơ tay, vò rối bù tóc cô lên, có chút thái độ báo thù trong đó. Tố Diệp không tránh kịp, đầu bỗng chốc rối bù như ổ gà

Khi máy bay trực thăng đến mỏ kim cương đã sang buổi chiều.

Buổi chiều ở Johannesburg đã bắt đầu nổi gió, khi đáp xuống mỏ kim cương, gió còn mạnh hơn nữa. Đứng trên khu mỏ, cái dáng mảnh khảnh của Tố Diệp chao đảo trước gió, nếu không có Niên Bách Ngạn nắm lấy cô, chắc chắn đã thành vật thể rơi tự do. Khi cùng anh đi tới cửa mỏ, Tố Diệp mới thấy kinh ngạc. Cả một đội ngũ đứng nghiêm chỉnh, thẳng hàng, rõ ràng là đặc biệt ra đón Niên Bách Ngạn. Đương nhiên, điều làm Tố Diệp bất ngờ không phải đám người đó mà chính là Hứa Đồng đi đầu. Cô ấy cũng tới Johannesburg!

Việc này khiến Tố Diệp cảm thấy vô cùng khó hiểu, một dự cảm mơ hồ dâng lên. Chắc chắn là có chuyện gì rất hệ trọng xảy ra với khu mỏ này.

Khi đầu óc cô đang loạn cào cào thì Hứa Đồng bước tới, cung kính chào Niên Bách Ngạn rồi nhìn về phía Tố Diệp, dường như không mấy ngạc nhiên khi thấy cô đứng bên cạnh anh, chỉ khẽ mỉm cười: “Bác sỹ Tố!”

“A, trợ lý Hứa… Chào cô!” Tố Diệp nhất thời không thể bình thản như Hứa Đồng được. Cô hơi ngượng ngập, còn có chút chột dạ, giống như quãng thời gian vui vẻ bên Niên Bách Ngạn vừa qua hoàn toàn bị người khác biết.

Nhưng Hứa Đồng không có ý định ôn lại chuyện cũ với cô, quay đầu nói với Niên Bách Ngạn: “Tổng giám đốc Niên! Sáng sớm ngài Vincent đã tới phòng làm việc đợi anh rồi.”

Niên Bách Ngạn gật đầu, đưa chiếc túi tài liệu trong tay cho Hứa Đồng. Tố Diệp bất giác nhìn sang phía anh. Anh đứng trong gió, vạt áo vest khẽ tung bay. Có lẽ thời gian ngồi trên máy bay hơi lâu, trên người anh còn có vết thương, giờ trông sắc mặt càng thêm nhợt nhạt. Thấy anh có vẻ vội vàng muốn vào mỏ, cô đau lòng, vội đi tới đỡ anh.

Động tác lặng lẽ của cô khiến anh ấm lòng: “Anh không sao!”. Giọng nói cũng trở nên dịu dàng.

“Không sao em cũng phải đi theo anh.”

Niên Bách Ngạn cười: “Được!”, rồi quay sang dặn dò Hứa Đồng: “Chuẩn bị cho Diệp Diệp một bộ đồng phục và mũ bảo hiểm.”

Hứa Đồng ung dung đáp: “Đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi thưa tổng giám đốc.”

Niên Bách Ngạn chẳng hề lấy làm lạ với việc luôn dự đoán trước mọi chuyện của Hứa Đồng, anh nắm lấy tay Tố Diệp rồi nói: “Đi thôi.”

Tố Diệp khoác tay anh, nhỏ giọng: “Bella đứng trước mặt Hứa Đồng, đúng là châu chấu đá voi.”

Niên Bách Ngạn chỉ mỉm cười.

Vincent đúng là đã tới đợi ở đây từ rất sớm, trà trong cốc đã được pha mấy lần nước, nhạt thếch. Trong gạt tàn cũng đã đựng đầy đầu lọc. Tuy đã thay bộ đồng phục nhưng vẻ phong độ, lịch thiệp của ông ta vẫn không mất đi. Sau khi nhìn Niên Bách Ngạn cũng đã mặc đồng phục xong xuôi, bước vào phòng, ông ta nhiệt tình đứng dậy, giơ hai tay về phía anh: “Tổng giám đốc Niên à tổng giám đốc Niên! Lần này cậu bị trúng đạn đúng là khiến bao người nơm nớp lo sợ, thế nào? Vết thương ổn rồi chứ?”

“Cảm ơn ông đã quan tâm, không còn đáng lo ngại nữa.” Niên Bách Ngạn bắt tay với ông ta, thái độ xa gần vừa phải.

Vincent lại nhìn sang Tố Diệp, hiểu ra bật cười: “Có người đẹp ở bên chăm sóc, có bị thương nặng cỡ nào cũng khỏi nhanh thôi.”

Tố Diệp không tiện chen ngang, chỉ cười đáp lại. Niên Bách Ngạn thì lên tiếng giải vây cho cô: “Ngài Vincent nói đùa rồi!”

“Thấy cậu không sao là tôi yên tâm rồi. Chuyện lớn còn chưa thành, tôi nghĩ cậu cũng không cam lòng gục ngã.” Vincent quay về chuyện chính, chỉ có điều nụ cười có phần quái lạ: “Nhưng giờ là lúc cậu thực hiện lời hứa với tôi rồi.”

Ở bên Tố Diệp nhìn rất rõ. Quan tâm chỉ là giả, tới hạ bệ Niên Bách Ngạn mới là thật. Nhưng Niên Bách Ngạn chỉ nói rất hững hờ: “Theo như lời cá cược thì ngài Vincent, ông mới là người thua cuộc.”

“Đúng vậy! Cậu thực sự đã mua được khu mỏ này với giá rất rẻ. Nhưng đừng quên, nó chỉ là mỏ rỗng, giá trị thực cũng chỉ có một trăm bảy mươi triệu, vậy mà cậu lại mất tới hai trăm triệu. Tổng giám đốc Niên! Cậu không thể vì muốn thắng tôi và bảo vệ địa vị của mình trong ngành đá quý để bị tổn hại như vậy được? Như vậy là lợi bất cập hại.”

Niên Bách Ngạn không phản bác.

Vincent lại nói tiếp: “Nhưng mà cá cược dẫu sao cũng chỉ là trò chơi. Tôi cũng không ép cậu rút lui khỏi ngành này, chỉ cần công khai thừa nhận mình đã thua là được. Thêm nữa, tôi nghĩ cậu cũng không cần đội khai thác của tôi, một khu mỏ chỉ có giá trị một trăm bảy mươi triệu không cần điều động nhiều đến thế.”

Tố Diệp nhìn Vincent nhằm nhằm, hận đến nghiến răng kèn kẹt. Rõ ràng là ông ta đẩy người đang ngã. Rồi cô quay sang Niên Bách Ngạn, thần nét mặt anh vẫn điềm nhiên không biết anh đang nghĩ gì. Lúc này cô thật sự hy vọng mình có khả năng giúp Niên Bách Ngạn lật ngược ván cờ này. Anh kiêu ngạo như thế, bắt anh công khai nhận thua khác nào lột da.

Nhưng Niên Bách Ngạn vẫn cười rất khẽ khàng, không hề nôn nóng: “Có lẽ phải để ngài Vincent đây thất vọng rồi, đội khai thác của ông vẫn phải phục vụ cho tôi.”

Tố Diệp sững sờ, sao anh lại tự tin đến vậy?

“Ồ?” Vincent cảm thấy hứng thú: “Tổng giám đốc Niên làm vậy là không coi trọng nhân tài rồi?”

Niên Bách Ngạn không nói thêm gì nữa, mà quay đầu về phía Hứa Đồng. Hứa Đồng lập tức bước lên, đưa tài liệu cho Niên Bách Ngạn, thấp giọng nói: “Văn bản chuyển nhượng mỏ đã có hiệu lực, anh đã có quyền khai thác.”

Anh nhìn tài liệu rồi gật đầu, lại hỏi: “Tình hình bên trong thế nào?”

“Đúng như tổng giám đốc suy đoán.” Hứa Đồng thần bí nói một câu.

Cuối cùng Niên Bách Ngạn cũng cười, lần này là một nụ cười rạng rỡ. Anh đưa lại tài liệu cho cô ấy, nhìn Vincent: “Nếu ngài Vincent đã có hứng thú với M100-2 như vậy, chi bằng cùng tôi xuống mỏ xem thế nào?”

“Được thôi, cung kính không bằng tuân mệnh.” Vincent đương nhiên chỉ chờ có thế. Dứt lời, ông ta bèn chỉ tay về phía khu mỏ M100-2: “Xe đâu? Đừng nói là chúng ta đi bộ tới đó đấy nhé?”

“Đâu có cần vất vả như vậy. Từ M100-1 có thể đi thông sang M100-2 mà.” Niên Bách Ngạn đáp lại một câu rồi quay người rời đi.

Vincent bàng hoàng, vội vàng nối gót.

Cả đoàn người cùng đi vào M100-1, Tố Diệp vẫn khoác tay Niên Bách Ngạn. Hứa Đồng đi trước dẫn đường. Dọc đường vượt qua rất nhiều công nhân, ai nấy đều lịch sự chào Niên Bách Ngạn. Anh gật đầu tỏ ý cảm ơn. Cứ như vậy, họ đi vào tận cùng khu mỏ.

Đây là độ sâu Tố Diệp chưa từng tới. Lần trước cô chẳng qua mới chỉ đi được một phần ba khu mỏ mà thôi. Đến đây rồi mới ngỡ ngàng. Đây chính là địa điểm lần trước Niên Bách Ngạn yêu cầu tiến hành cải tạo đường sông. Có năm sáu người đã tới trước, bên cạnh đều là những máy móc lạ lẫm đối với Tố Diệp, trông có vẻ rất chuyên nghiệp và quý giá.

Một người trong số đó nhìn thấy Niên Bách Ngạn, bước nhanh tới với nét mặt vui mừng, khi nói chân tay khua loạn xạ: “Tổng giám đốc Niên! Chúng tôi đã khảo sát ra trữ lượng kim cương thực sự của mỏ M100-2 rồi.”

“Ước tính ban đầu khoảng bao nhiêu?” Đôi mắt Niên Bách Ngạn như chim ưng.

“Đây là khu mỏ có lượng tài nguyên lớn chưa từng có. Từ kết quả khảo sát bước đầu có thể thấy, tổng trữ lượng của M100-2 chiếm khoảng 70% toàn bộ diện tích mỏ lớn, con số này mà công bố ra sẽ khiến nhiều người phải sốc đấy.” Người đó kích động nuốt nước bọt: “Tổng giám đốc Niên! Gần chín tỷ!”

Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Status: Completed Author:

Một trận chiến tâm lý hồi hộp.

Một đêm triền miên, hơi thở của anh ấm nóng mê hoặc, một cuộc điện thoại đã đặt dấu chấm hết cho bầu không khí mờ ám này.

“Thì ra hôm nay anh kết hôn.” Sau khi cuộc điện thoại kết thúc, cô vòng tay ôm chặt lấy anh từ đằng sau, đôi tay như một con rắn linh hoạt, lướt đi do thám khắp cơ thể anh.

Anh im lặng quay đầu, ánh mắt sâu thẳm dù cố đến mấy cũng không thể nhìn thấu.

Cô ung dung nói: “Yên tâm, tôi không còn là một cô bé nữa.”

Anh là nhà cung ứng đá quý tiếng tăm vang dội, cô là nhà phân tích tâm lý thông qua việc đọc những giấc mơ, hai người hoàn toàn không chút liên hệ lại vì một vụ án ly kỳ mà gắn chặt số mệnh lại với nhau.

Anh siết nhẹ cằm cô: “Tôi trở thành đối tượng nghiên cứu của em rồi sao?”

Cô khẽ nở một nụ cười diễm lệ, đắm mình trong hơi thở của anh: “Anh Niên chẳng phải đang sống sờ sờ ra đấy sao? Trước mắt tôi chỉ có hứng thú với giấc mơ cuối cùng của một người đã chết. Còn anh và tôi, chỉ là một cuộc chơi, nếu chơi được cả hai chúng ta đều vui vẻ, còn không chơi nổi… thì cút!”

Sắc mặt anh rất thản nhiên: “Tố Diệp! Niên Bách Ngạn tôi, em chưa chắc đã chơi nổi đâu.”

Niên Bách Ngạn là người đàn ông vô cùng khắt khe đối với công việc và cấp dưới, rất khó hòa hợp với mọi người nhưng lại khiến phụ nữ vì anh mà điên đảo; Tố Diệp là một người phụ nữ luôn khiến người ta phải tranh luận, trông bề ngoài có vẻ là một kẻ chỉ biết đến tiền nhưng thực chất lại là người mạnh miệng yếu lòng, khiến người ta xót xa.

Giấc mơ, ký ức, tiềm thức và những cuộc chiến thương trường đằng sau những đồ trang sức lấp lánh, lớp lớp những trận chiến tâm lý kỳ quái đụng phải nhau. Làm sao để tính lòng người, đo lòng mình, tìm ra sự thật trong những cái như thật như giả ấy? Bạn tưởng những gì bạn nhìn thấy là thật? Có lẽ đều là giả; Bạn tưởng những gì bạn nghe thấy là thật, có lẽ vẫn là giả; Vậy bản thân bạn có phải là thật không? Có lẽ cũng là giả!

Gặp nhau là định mệnh giữa anh và em. Cho dù duyên phận ngắn ngủi, cũng không bỏ lỡ nhau. Đời người như giấc mộng, giấc mộng tựa đời người, quyền thế giả tạo, yêu hận mê muội, bỗng thở dài chẳng qua chỉ là một giấc mộng kinh hoàng.

Hệ thống tên nhân vật: Niên Bách Ngạn, Tố Diệp, Niên Bách Tiêu, Kỷ Đông Nham, Dương Nguyệt, Lâm Yêu Yêu, Diệp Uyên, Tố Khải, Diệp Lan, Đinh Tư Thừa, Diệp Ngọc, Khúc Nghệ, Hứa Đồng, Thịnh Thiên Vỹ, Tưởng Bân, Tưởng Vỹ, Kim Đại Trung, An Tịnh, Bạch Băng, Diệp Hạc Phong, Nguyễn Tuyết Mạn, Diệp Hạc Thành, Nguyễn Tuyết Cầm, Niên Quý, Tư Tuyết, Tiểu Nhã, Tăng Vũ, Cảnh Long, Joey, Vincent, Henry, Văn Giai, Lý Thánh Đản, Hà Minh, Phương Bội Lôi, Khaki, Thạch Thành, Quản Yên, Aston, Xương Đồ, Tịch Khê, Diệp Tịnh Hảo, Diệp Bội Bội, Niên An Nhiên, Kỳ Tôn.

Cameo: Giang Mạc Viễn, Trang Noãn Thần, Nhiếp Thiên Luật, Giang Thần, Kỳ Ưng Diêm, Lưu Ly…

Lời giới thiệu của tác giả:

“Đây cũng là câu chuyện xảy ra ở Bắc Kinh. Trong câu chuyện này có sự xa hoa của châu báu kim cương, có những câu chuyện tình yêu cảm động buồn triền miên, có những hoài nghi dù đã bóc tách từng lớp mây mù vẫn như thật như giả. Không biết nên nói gì nữa, chỉ muốn viết một câu chuyện hay, một câu chuyện khác lạ. Ngoài ra cũng xin nhắc thêm, những vụ án tâm lý được đề cập tới trong truyện đều là những vụ án có thật đã xảy ra, có rất nhiều khía cạnh, yếu tố khiến tâm lý con người không thoải mái. Những vụ án này đã được thu thập thông qua các nhà tư vấn tâm lý, các nhà thôi miên và các bác sỹ trị liệu hành vi…, cũng có những vụ án được thầy cô của tôi kể lại trong quá trình học tập. Đương nhiên trong quá trình viết truyện sẽ giấu tên, ẩn danh và văn học hóa đi một chút. Những độc giả nhát gan hoặc không có hứng thú với lĩnh vực này xin đừng đọc. Hãy để câu chuyện này gợi mở thế giới tiềm thức của bạn. Hãy kể giấc mơ của bạn cho tôi, nhưng cẩn thận nhé, đừng để tôi nhìn thấu tâm hồn của bạn…”

“Nếu bạn muốn tìm một câu chuyện nhanh và kết thúc chóng vánh tôi khuyên bạn không nên đọc vì tiến độ câu chuyện này sẽ rất chậm. Ở đây tôi chỉ muốn nói tiến độ trong một cuốn tiểu thuyết ngôn tình không nhất định phải thống nhất ngàn quyển như một. Nếu chỉ lấy tốc độ nam nữ chính hôn nhau rồi quan hệ để nhận định tiến độ thì không công bằng. Cách xây dựng nhân vật của câu chuyện này là chưa từng có từ trước tới giờ. Con người không ai là hoàn hảo, đó chính là định nghĩa chung nhất cho tất cả các nhân vật trong bộ truyện này. Đây là một câu chuyện tươi sáng rực rỡ, cả các nhân vật cũng thế, nhưng đằng sau vẻ rực rỡ đó, mỗi người đều có sự ích kỷ, bất lực, tính toán và âm mưu của riêng mình. Nếu nói Giang Mạc Viễn là hình ảnh thu nhỏ và là tổng thể của ba người đàn ông trong xã hội, thì Niên Bách Ngạn lại được xây dựng trên hình tượng của một người duy nhất. Ngoài đời thực, anh ấy cũng là một nhà cung ứng đá quý, cuộc sống của anh cũng xa hoa, tình cảm cũng day dứt và có những câu chuyện đặc sắc. Còn Tố Diệp, tôi nghĩ nhân vật này dần dần khi từng lớp suy nghĩ nội tâm được bóc ra, mọi người sẽ cảm thấy càng ngày càng chân thật. Bởi vì ở cô ấy nhất định sẽ có hình bóng của mọi người, bất luận là ưu điểm hay khuyết điểm. Có lẽ câu chuyện này không nhận được sự đồng tình của tất cả mọi người, nhưng còn người xem là tôi còn viết, dùng ngôn ngữ bình thường nhất, giản dị nhất. Vẫn câu nói đó, tất cả mọi phán đoán đừng vội kết luận quá sớm, chưa tới giây phút cuối cùng, chưa tới chương kết cuối cùng, thì câu chuyện và nhân vật mãi mãi chưa thể kết luận.”

“Trong các tác phẩm trước của tôi, số phận của mỗi nhân vật có thể chỉ hai tới ba cao trào là kết thúc, nhưng Tố Niên khác các tác phẩm đó, vì tôi tạo dựng số phận của mỗi nhân vật đều có rất nhiều cao trào, bước ngoặt. Thế nên những độc giả thích một hai cao trào rồi tới một cái kết hạnh phúc xin hãy thận trọng khi đọc Tố Niên. Đây vốn đã không phải là một bộ tiểu thuyết chỉ có tình yêu. Nó rất phức tạp, mỗi một nhân vật trong câu chuyện cũng giống như một cá thể độc lập ngoài xã hội, như người bình thưởng phải hưởng trọn đắng cay mặn ngọt vậy. Thế nên không thể so sánh, cũng không cần phải mang nó ra so sánh với các tác phẩm trước đó, vậy chẳng khác nào bạn mang cơm trắng ra so với rau xanh xem cái nào dinh dưỡng hơn cả, ngay từ cốt lõi đã sai lầm.” *Có thể hiểu là trong câu chuyện này đất diễn của chính phụ nhiều gần như nhau*

“Tố Niên chắc chắn là một câu chuyện đặc sắc, tôi dành tâm huyết xây dựng từng nhân vật, cũng yêu quý mỗi một nhân vật, vì họ là những con người không hoàn hảo, vì thế có lúc họ được người ta yêu quý lại có lúc bị người ta ghét, thế nên tuyệt đối không thể vì một số chi tiết mọi người nói không cần thiết mà hủy cả một bộ tiểu thuyết. Tôi không dám nói mỗi một câu, một chữ tôi viết ra đều ẩn chứa một điều gì đó, nhưng ít nhất có thể khẳng định với mọi người, đâu đâu trong câu chuyện cũng ẩn chứa bí mật, nhưng thực tế số người tìm ra được chúng là rất ít. Mỗi một nhân vật, mỗi một tình tiết xuất hiện, mỗi một giai đoạn tình cảm đều có mục đích của nó, chắc chắn không lãng phí thời gian đọc của mọi người, tôi cũng không lãng phí thời gian viết vốn đã ít ỏi của mình. Có thể mọi người thấy chẳng có gì tiến triển nhưng có tiển triển hay không chỉ có tôi là người viết mới biết được, tại sao phải sắp xếp như vậy cũng chỉ tôi biết mà thôi nên mọi người có hoài nghi hay khó chịu cũng là chuyện bình thường.”

Mong rằng nó sẽ là một câu chuyện hay mang tới cho mọi người ^^

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset