Q.4 – Chương 223: Sống Buông Thả Cũng Trở Nên Xa Xỉ

Sống Buông Thả Cũng Trở Nên Xa Xỉ

Chiếc xe chầm chậm đi về phía trước, lướt trên những con phố ướt át của Hồng Kông. Dòng xe như từng đàn cá im lặng bơi lội trong lòng biển khơi.

Tố Diệp cũng lặng im, giống như đầu kia điện thoại.

Một lúc lâu sau, bên đó mới khẽ lên tiếng: “Nghe nói… em đã đi Hồng Kông.”

Giọng của Kỷ Đông Nham như gần như xa, qua ống nghe càng thêm trầm thấp. Tố Diệp vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ. Xe cộ nối đuôi nhau, nườm nượp qua lại. Những giọt mưa đan vào nhau rơi tí tách. Cô nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, nét mặt cô đơn.

“Anh chỉ muốn xin lỗi em.” Lời nói của Kỷ Đông Nham rất chân thành: “Có một số chuyện một khi đã dính vào lợi ích, luôn có những lúc khó xử, làm trái với lòng mình.”

Sao Tố Diệp lại không hiểu đạo lý này chứ?

Trong cuộc chiến khốc liệt ở Nam Phi, dù là Niên Bách Ngạn hay Kỷ Đông Nham, đều bỏ lương tâm của mình sang một bên, tranh đoạt những giá trị mà mình muốn. Ở đây không có công bằng, không có tình người, chỉ còn những trận chiến, những miếng đánh trần trụi. Cô hiểu sự áy náy của Kỷ Đông Nham, vì từ đầu tới cuối cô là người vô tội, bị anh ta và Niên Bách Ngạn kéo vào cuộc chiến này.

Cuối cùng, Niên Bách Ngạn rút lui.

Kỷ Đông Nham cũng lùi bước.

Chỉ còn mình cô, quẩn quanh mãi trong thế giới của lương tâm, không sao giải tỏa được.

Thế nên dù là ai trong hai người cũng phải nói với cô một tiếng xin lỗi. Cô đã hiểu nỗi lòng của Niên Bách Ngạn thì sao lại không thông cảm cho Kỷ Đông Nham?

Thế là cô chỉ nói khẽ một câu: “Tôi nhận lời xin lỗi của anh.”

“Em có cho rằng anh bỉ ổi không?”

“Anh có quyền lựa chọn điều đó.” Tố Diệp thở dài: “Vì anh không còn đường lùi nữa.”

Bên đó vang lên tiếng cười, là một nụ cười chua chát.

Thê lương ngập tràn đôi mắt Tố Diệp. Kỷ Đông Nham là người bại trận, thua thê thảm. Nhưng một người chiến thắng như Niên Bách Ngạn liệu có vui mừng vì chiến thắng giòn giã của mình? Hay là trong cuộc đấu vốn đã đánh mất lương tâm của mình này, chẳng ai là kẻ chiến thắng?

“Em một mình tới Hồng Kông, anh còn khó chịu hơn là bị giết, dẫu rằng không phải tại anh.”

“Tôi rất ổn, tôi quen rồi.”

Bên đó ngao ngán thở dài: “Nhưng Tố Diệp… anh vẫn muốn nói, nếu em cần một bờ vai, anh sẽ có mặt bất cứ lúc nào.”

Trái tim như bị ai kéo căng, đau đớn. Cô lắc đầu, khẽ nói rằng đi một mình thật sự rất tốt. Kỷ Đông Nham dường như đã nghe ra được sự kiên quyết trong lời nói của cô. Anh ta cất lời, có chút gì luyến tiếc, có chút gì xót xa: “Anh chỉ muốn em biết, anh vẫn ở nguyên chỗ cũ đợi em.”

“Nhưng tôi đã đi quá xa rồi, không quay về được nữa.”

“Từ bỏ đi, anh ta không phải nơi để em quay về. Em và anh ta cả đời này cũng không thể hạnh phúc.”

Giọng nói vang bên tai bi thương như một bài thơ cổ kỳ bút, khiến trái tim cô cũng nhói lên từng hồi, rồi lại khó thở như bị một tảng đá nặng nề đè xuống. Cô cố gắng thở, nhưng luồng hơi xông vào phổi càng khiến nó rung lên những nhịp đau nhói.

“Tại sao anh cứ nói như vậy mãi thế? Lẽ nào tương lai của tôi trong mắt anh báo trước chỉ toàn buồn đau?” Cô cố gắng hét lên nhưng lại phát hiện những thanh âm phát ra khỏi cổ họng vẫn bất lực và yếu ớt.

“Không!” Giọng nói của Kỷ Đông Nham vang vọng, mang theo một sự quan tâm với cô: “Vì em đã từng nói với anh, em muốn lấy một người bình dị, đơn giản…”

Cơn mưa ngoài cửa xe đột nhiên lại ào ào trút xuống…

Vì người tài xế lựa chọn đi những đường phố nhỏ, ít nhiều đã tránh được dòng xe tắc nghẽn giờ tan tầm. Do trời mưa nên khi họ tới khách sạn, trời đã tối sớm hơn mọi người một chút.

Cảm giác của cô không hề sai.

Nhiệt độ của nơi này đúng là thấp hơn Johannesburg. Xuống xe cô mới cảm nhận được những làn gió lạnh mang theo mùi mưa. Tuy rằng mưa đã tạnh nhưng bầu không khí vẫn sót lại chút di chứng lạnh lẽo.

Có bảo vệ ngoài cửa chủ động tới xách hành lý giúp cô.

Tố Diệp đứng ngoài cửa khách sạn, ngẩng đầu nhìn lên hình vẽ những đóa dương tử kinh trên quảng trường, bên tai chợt văng vẳng tiếng cười đùa của hai người họ. Trước mắt là đài phun nước rực rỡ sắc màu, chiếu những lốm đốm màu sắc lên gương mặt cô. Đôi mắt cô xuyên qua làn nước xao động, dường như lại nhìn thấy cảnh cô dính sát vào người anh, làm nũng.

Hai tay cô bá lấy cổ anh, nhướng mày cười một cách đáng ghét:

Niên Bách Ngạn! Ai thất hứa người đó là chó.

Mọc sừng luôn cũng được!

Sau đó, cô treo mình lên người anh như một cái cây dây leo, ngón tay chỉ chỉ lên trán anh:

Anh mà không đi cùng em tới Hồng Kông, em sẽ vẽ một bông dương tử kinh lên đầu anh…

Có một tia nước theo tiếng nhạc đột ngột vọt lên, thế giới trước mắt cô cũng theo đó tan biến.

Nhưng cô chỉ khẽ mỉm cười, hít sâu. Nơi đáy mắt cô tịch như một cái giếng cạn khô bị hàng mi dài che kín. Người phục vụ ở bên cạnh thấy cô một lúc lâu không bước vào bèn hỏi: “Thưa cô?”

Tố Diệp quay lại, xin lỗi một câu rồi đi vào khách sạn.

Ánh đèn vàng cách điệu cùng thứ ánh sáng lung linh ngoài đại sảnh cũng làm bớt đi cảm giác đau đầu mệt mỏi. Hương thơm xộc vào mũi tỏa ra từ những đóa cúc La Mã, nhưng lại khiến cô bất chợt nhớ tới mùi gỗ mộc thân thuộc. Có lẽ cô thật sự bị anh chiều hư rồi, nếu không sao lại chỉ cảm thấy mùi hương đó mới là dễ chịu nhất?

Lúc làm thủ tục nhận phòng, Tố Diệp bất ngờ hỏi: “Tôi muốn ở một phòng có thể ngắm nhìn cảnh đêm ở Hồng Kông đẹp nhất.”

“Thưa cô Tố! Nhưng căn phòng cô đặt trước trên mạng là phòng giá rẻ.”

“Tôi có thể thêm tiền để đổi phòng.”

Nhân viên lễ tân thấy vậy bèn mỉm cười gật đầu: “Được ạ! Cô muốn đổi sang loại phòng nào?”

“Tôi vừa nói rồi, phòng có view đẹp nhất.”

Cô nhân viên do dự đôi chút: “Thế thì chỉ còn căn phòng tổng thống, nơi đó ngắm cảnh đêm là đẹp nhất.”

“Lấy cho tôi phòng tổng thống.” Cô quyết định.

Nhưng cô nhân viên lại lắc đầu: “Thật xin lỗi cô Tố! Phòng tổng thống của khách sạn nhất định phải gọi điện đặt trước hoặc hẹn trước với nhân viên lễ tân, không chấp nhận đặt trên mạng hay thay đổi tại chỗ.”

Dọc đường tâm trạng Tố Diệp đã rất chán nản, muốn tới Hồng Kông vui chơi cũng nhất định không ngược đãi bản thân mình. Vừa nghe thấy câu ấy cô bèn không vui. Bao cảm xúc ngột ngạt, khó chịu đè nén trong lòng cô hơn ba mươi tiếng đồng hồ vừa qua bộc phát ra ngoài một cách giận dữ.

“Cô nói thế là có ý gì? Kể cả là đặt trước hay thay đổi bất ngờ, phòng khách sạn của các cô chẳng phải là để cho khách ở sao? Sao? Vào ở phòng tổng thống của các cô toàn thần tiên ở trên trời hạ phàm phải không? Các cô rõ ràng là khinh thường nhân quyền.”

“Cô hiểu lầm rồi. Phòng tổng thống sở dĩ phải đặt trước là vì cần sắp xếp quản gia tại phòng. Nếu đổi ngay bây giờ thì nhân lực của chúng tôi không đủ đáp ứng.” Cô nhân viên kiên nhẫn giải thích.

Nhưng Tố Diệp thì không nhẫn nại được như vậy, đầu mày cô nhíu chặt lại, sắc bén: “Đừng có nói mấy lời thừa thãi ấy với tôi! Tôi cảnh cáo cô, hôm nay mà cô không mở cửa phòng tổng thống cho tôi, thì tôi sẽ khiếu kiện các người!”

Những người xung quanh vì nghe thấy tiếng tranh cãi bất thường, lần lượt quay đầu nhìn qua. Đại sảnh vốn đang yên tĩnh bỗng chốc thu hút được sự chú ý của rất nhiều người.

Cô nhân viên thấy vậy cũng không nói nhiều nữa, sau khi vỗ về tâm trạng của Tố Diệp, cô ta bèn gọi điện thoại cho giám đốc, nói rõ sự tình. Chẳng mấy chốc vị giám đốc đã kịp thời có mặt ở đại sảnh. Đó là một người đàn ông vừa lùn vừa mập, nhưng ăn mặc khá gọn gàng, sơ mi trắng đi kết hợp với quần đen. Nhưng Tố Diệp nhìn kiểu gì cũng thấy ông ta hài hước như một chú gấu trúc phục phịch. Cô thầm nghĩ, xem ra không phải người đàn ông nào mặc áo sơ mi trắng cũng tôn lên vóc dáng.

Vị giám đốc cười rất thật thà, nói thứ tiếng Anh xen lẫn tiếng Quảng Đông, giới thiệu về mình với Tố Diệp. Tố Diệp giơ tay ngắt lời giới thiệu của ông ta, lãnh đạm đáp: “Nói tiếng phổ thông!”

Vị giám đốc ngẩn người, vội vàng sửa chữa.

Sau khi hiểu toàn bộ câu chuyện, ông ta bèn nói: “Nếu đã như vậy, chúng tôi có thể phá lệ, cô chắc chắn sẽ đổi phòng ngay hôm nay chứ ạ?”

“Đúng vậy, đổi sang phòng tổng thống.” Không phải cô không ở nổi.

Vị giám đốc gật đầu, dặn dò nhân viên: “Đổi cho cô đây sang phòng tổng thống, mau chóng sắp xếp quản gia.”

Cô nhân viên gật đầu, nhìn sang Tố Diệp với nét mặt rạng rỡ, rồi kiểm tra hệ thống, lễ phép nói: “Thưa cô Tố! Theo như yêu cầu của cô, phòng tổng thống có view đẹp nhất chỉ còn lại một phòng duy nhất, chúng tôi đã sắp xếp cho cô rồi ạ.”

Tố Diệp uể oải gật đầu. Sau một cuộc cãi lộn cả người cô như bị rút xương, đến giọng nói của đối phương vào tai cô cũng trở nên mơ hồ.

“Căn phòng tổng thống này mỗi đêm có giá một trăm ngàn đô la Hồng Kông*, bằng khoảng 12800 đô la Mỹ. Cô cần ở lại mấy đêm? Thanh toán bằng thẻ hay tiền mặt ạ?”

*Tương đương với hơn 270 triệu VNĐ.

Tố Diệp giật nảy mình, phản ứng lại, đầu óc chỉ quay quẩn quanh mấy con số cô nhân viên vừa báo. Cô do dự một lát: “12800 nhân dân tệ?”

“Dạ không, đó là đô la Mỹ, nếu đổi sang nhân dân tệ là 78000.” Cô nhân viên mỉm cười lịch sự.

Đầu Tố Diệp nổ bùm một tiếng, chỉ cảm thấy hoảng sợ tới nỗi mặt mũi nóng bừng. Cô không ngờ phòng tổng thống của khách sạn này lại đắt đến thế. Một trăm ngàn đô la Hồng Kông? Không phải cô không có tiền, nhưng mà… làm thế đúng là coi tiền như rác.

“Cô Tố?” Cô nhân viên thấy hai mắt cô đờ đẫn lấy làm lạ, bèn khẽ gọi.

Tố Diệp chỉ muốn tìm ngay cái lỗ nào để chui xuống. Lúc đó cô mới nhận ra, không có Niên Bách Ngạn bên cạnh, dù có muốn làm bừa và sống buông thả cũng quá trở nên xa xỉ.

Cô mím chặt môi, bụng bảo dạ hay là cứ nghiến răng quẹt thẻ cho xong. Nhưng chớp mắt nghĩ tới những tờ tiền vô tội bay lên trước mắt lại cảm thấy lo lắng. Cô chẳng phải nhà tư bản, cùng lắm tính tiền lương chỉ đủ làm tầng lớp trung lưu. Ở phòng đó một tối khác gì xẻ tim cô ra. Ngày hôm sau cô không thể phủi mông rời khỏi Hồng Kông được?

Cô nắm chặt tay, liều mình. Dù sao thì ở đây cũng chẳng ai biết mình là ai. Cô hắng giọng, mỉm cười nhìn cô nhân viên, thái độ vẫn rất đúng mực, không vui không buồn, nhẹ nhàng nói: “Tôi quyết định rồi, vẫn ở căn phòng đã đặt trước đi.”

“Dạ?”

“Không có gì! Tôi chỉ muốn xem xem thái độ phục vụ của nhân viên khách sạn này thế nào, có kiên nhẫn với khách hàng không thôi.” Đến bản thân cô cũng bái phục cái vẻ mặt điềm nhiên của mình lúc này. Dứt lời cô rút ngay thẻ ngân hàng ra, gõ lên mặt bàn: “Mau làm thủ tục cho tôi đi. Tôi vừa xuống máy bay, đang rất mệt.”

Tố Diệp thuận lợi vào ở trong căn phòng rẻ tiền mà mình đặt trên mạng.

Tuy không ở tầng trên cao để bao quát hết quang cảnh, cũng không có được một diện tích xa hoa và cung cách phục vụ chu đáo với người quản gia như căn phòng tổng thống, nhưng đối với một con ốc sên chỉ biết xách vali từ Nam Phi trốn tới Hồng Kông như cô, thì tấm thảm trắng muốt, cùng chiếc giường lớn trong căn phòng này đã quá đủ rồi.

Người nhân viên giúp cô đặt hành lý vào trong phòng. Cô trả cho anh ta chút tiền boa. Sau khi đóng cửa lại cô đi thẳng tới cửa sổ, kéo toàn bộ tấm rèm trắng trong phòng ra, phóng tầm mắt ra ngoài, vẫn là thành phố về đêm phồn hoa nhộn nhịp.

Đêm ở Hồng Kông vì vừa được nước mưa gột rửa bỗng trở nên sạch sẽ. Ánh đèn ngoài cửa sổ cũng sáng rõ hơn. Cuộc sống về đêm nơi đây chỉ vừa mới bắt đầu.

Tố Diệp ngã vật ra giường, nhìn ngọn đèn thủy tinh trên trần nhà. Chuyến hành trình hơn ba mươi tiếng đồng hồ khiến cô nhanh chóng cảm thấy buồn ngủ. Mí mắt vừa díp lại chuông cửa bỗng vang lên, một tiếng chuông chẳng đúng lúc chút nào.

Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Status: Completed Author:

Một trận chiến tâm lý hồi hộp.

Một đêm triền miên, hơi thở của anh ấm nóng mê hoặc, một cuộc điện thoại đã đặt dấu chấm hết cho bầu không khí mờ ám này.

“Thì ra hôm nay anh kết hôn.” Sau khi cuộc điện thoại kết thúc, cô vòng tay ôm chặt lấy anh từ đằng sau, đôi tay như một con rắn linh hoạt, lướt đi do thám khắp cơ thể anh.

Anh im lặng quay đầu, ánh mắt sâu thẳm dù cố đến mấy cũng không thể nhìn thấu.

Cô ung dung nói: “Yên tâm, tôi không còn là một cô bé nữa.”

Anh là nhà cung ứng đá quý tiếng tăm vang dội, cô là nhà phân tích tâm lý thông qua việc đọc những giấc mơ, hai người hoàn toàn không chút liên hệ lại vì một vụ án ly kỳ mà gắn chặt số mệnh lại với nhau.

Anh siết nhẹ cằm cô: “Tôi trở thành đối tượng nghiên cứu của em rồi sao?”

Cô khẽ nở một nụ cười diễm lệ, đắm mình trong hơi thở của anh: “Anh Niên chẳng phải đang sống sờ sờ ra đấy sao? Trước mắt tôi chỉ có hứng thú với giấc mơ cuối cùng của một người đã chết. Còn anh và tôi, chỉ là một cuộc chơi, nếu chơi được cả hai chúng ta đều vui vẻ, còn không chơi nổi… thì cút!”

Sắc mặt anh rất thản nhiên: “Tố Diệp! Niên Bách Ngạn tôi, em chưa chắc đã chơi nổi đâu.”

Niên Bách Ngạn là người đàn ông vô cùng khắt khe đối với công việc và cấp dưới, rất khó hòa hợp với mọi người nhưng lại khiến phụ nữ vì anh mà điên đảo; Tố Diệp là một người phụ nữ luôn khiến người ta phải tranh luận, trông bề ngoài có vẻ là một kẻ chỉ biết đến tiền nhưng thực chất lại là người mạnh miệng yếu lòng, khiến người ta xót xa.

Giấc mơ, ký ức, tiềm thức và những cuộc chiến thương trường đằng sau những đồ trang sức lấp lánh, lớp lớp những trận chiến tâm lý kỳ quái đụng phải nhau. Làm sao để tính lòng người, đo lòng mình, tìm ra sự thật trong những cái như thật như giả ấy? Bạn tưởng những gì bạn nhìn thấy là thật? Có lẽ đều là giả; Bạn tưởng những gì bạn nghe thấy là thật, có lẽ vẫn là giả; Vậy bản thân bạn có phải là thật không? Có lẽ cũng là giả!

Gặp nhau là định mệnh giữa anh và em. Cho dù duyên phận ngắn ngủi, cũng không bỏ lỡ nhau. Đời người như giấc mộng, giấc mộng tựa đời người, quyền thế giả tạo, yêu hận mê muội, bỗng thở dài chẳng qua chỉ là một giấc mộng kinh hoàng.

Hệ thống tên nhân vật: Niên Bách Ngạn, Tố Diệp, Niên Bách Tiêu, Kỷ Đông Nham, Dương Nguyệt, Lâm Yêu Yêu, Diệp Uyên, Tố Khải, Diệp Lan, Đinh Tư Thừa, Diệp Ngọc, Khúc Nghệ, Hứa Đồng, Thịnh Thiên Vỹ, Tưởng Bân, Tưởng Vỹ, Kim Đại Trung, An Tịnh, Bạch Băng, Diệp Hạc Phong, Nguyễn Tuyết Mạn, Diệp Hạc Thành, Nguyễn Tuyết Cầm, Niên Quý, Tư Tuyết, Tiểu Nhã, Tăng Vũ, Cảnh Long, Joey, Vincent, Henry, Văn Giai, Lý Thánh Đản, Hà Minh, Phương Bội Lôi, Khaki, Thạch Thành, Quản Yên, Aston, Xương Đồ, Tịch Khê, Diệp Tịnh Hảo, Diệp Bội Bội, Niên An Nhiên, Kỳ Tôn.

Cameo: Giang Mạc Viễn, Trang Noãn Thần, Nhiếp Thiên Luật, Giang Thần, Kỳ Ưng Diêm, Lưu Ly…

Lời giới thiệu của tác giả:

“Đây cũng là câu chuyện xảy ra ở Bắc Kinh. Trong câu chuyện này có sự xa hoa của châu báu kim cương, có những câu chuyện tình yêu cảm động buồn triền miên, có những hoài nghi dù đã bóc tách từng lớp mây mù vẫn như thật như giả. Không biết nên nói gì nữa, chỉ muốn viết một câu chuyện hay, một câu chuyện khác lạ. Ngoài ra cũng xin nhắc thêm, những vụ án tâm lý được đề cập tới trong truyện đều là những vụ án có thật đã xảy ra, có rất nhiều khía cạnh, yếu tố khiến tâm lý con người không thoải mái. Những vụ án này đã được thu thập thông qua các nhà tư vấn tâm lý, các nhà thôi miên và các bác sỹ trị liệu hành vi…, cũng có những vụ án được thầy cô của tôi kể lại trong quá trình học tập. Đương nhiên trong quá trình viết truyện sẽ giấu tên, ẩn danh và văn học hóa đi một chút. Những độc giả nhát gan hoặc không có hứng thú với lĩnh vực này xin đừng đọc. Hãy để câu chuyện này gợi mở thế giới tiềm thức của bạn. Hãy kể giấc mơ của bạn cho tôi, nhưng cẩn thận nhé, đừng để tôi nhìn thấu tâm hồn của bạn…”

“Nếu bạn muốn tìm một câu chuyện nhanh và kết thúc chóng vánh tôi khuyên bạn không nên đọc vì tiến độ câu chuyện này sẽ rất chậm. Ở đây tôi chỉ muốn nói tiến độ trong một cuốn tiểu thuyết ngôn tình không nhất định phải thống nhất ngàn quyển như một. Nếu chỉ lấy tốc độ nam nữ chính hôn nhau rồi quan hệ để nhận định tiến độ thì không công bằng. Cách xây dựng nhân vật của câu chuyện này là chưa từng có từ trước tới giờ. Con người không ai là hoàn hảo, đó chính là định nghĩa chung nhất cho tất cả các nhân vật trong bộ truyện này. Đây là một câu chuyện tươi sáng rực rỡ, cả các nhân vật cũng thế, nhưng đằng sau vẻ rực rỡ đó, mỗi người đều có sự ích kỷ, bất lực, tính toán và âm mưu của riêng mình. Nếu nói Giang Mạc Viễn là hình ảnh thu nhỏ và là tổng thể của ba người đàn ông trong xã hội, thì Niên Bách Ngạn lại được xây dựng trên hình tượng của một người duy nhất. Ngoài đời thực, anh ấy cũng là một nhà cung ứng đá quý, cuộc sống của anh cũng xa hoa, tình cảm cũng day dứt và có những câu chuyện đặc sắc. Còn Tố Diệp, tôi nghĩ nhân vật này dần dần khi từng lớp suy nghĩ nội tâm được bóc ra, mọi người sẽ cảm thấy càng ngày càng chân thật. Bởi vì ở cô ấy nhất định sẽ có hình bóng của mọi người, bất luận là ưu điểm hay khuyết điểm. Có lẽ câu chuyện này không nhận được sự đồng tình của tất cả mọi người, nhưng còn người xem là tôi còn viết, dùng ngôn ngữ bình thường nhất, giản dị nhất. Vẫn câu nói đó, tất cả mọi phán đoán đừng vội kết luận quá sớm, chưa tới giây phút cuối cùng, chưa tới chương kết cuối cùng, thì câu chuyện và nhân vật mãi mãi chưa thể kết luận.”

“Trong các tác phẩm trước của tôi, số phận của mỗi nhân vật có thể chỉ hai tới ba cao trào là kết thúc, nhưng Tố Niên khác các tác phẩm đó, vì tôi tạo dựng số phận của mỗi nhân vật đều có rất nhiều cao trào, bước ngoặt. Thế nên những độc giả thích một hai cao trào rồi tới một cái kết hạnh phúc xin hãy thận trọng khi đọc Tố Niên. Đây vốn đã không phải là một bộ tiểu thuyết chỉ có tình yêu. Nó rất phức tạp, mỗi một nhân vật trong câu chuyện cũng giống như một cá thể độc lập ngoài xã hội, như người bình thưởng phải hưởng trọn đắng cay mặn ngọt vậy. Thế nên không thể so sánh, cũng không cần phải mang nó ra so sánh với các tác phẩm trước đó, vậy chẳng khác nào bạn mang cơm trắng ra so với rau xanh xem cái nào dinh dưỡng hơn cả, ngay từ cốt lõi đã sai lầm.” *Có thể hiểu là trong câu chuyện này đất diễn của chính phụ nhiều gần như nhau*

“Tố Niên chắc chắn là một câu chuyện đặc sắc, tôi dành tâm huyết xây dựng từng nhân vật, cũng yêu quý mỗi một nhân vật, vì họ là những con người không hoàn hảo, vì thế có lúc họ được người ta yêu quý lại có lúc bị người ta ghét, thế nên tuyệt đối không thể vì một số chi tiết mọi người nói không cần thiết mà hủy cả một bộ tiểu thuyết. Tôi không dám nói mỗi một câu, một chữ tôi viết ra đều ẩn chứa một điều gì đó, nhưng ít nhất có thể khẳng định với mọi người, đâu đâu trong câu chuyện cũng ẩn chứa bí mật, nhưng thực tế số người tìm ra được chúng là rất ít. Mỗi một nhân vật, mỗi một tình tiết xuất hiện, mỗi một giai đoạn tình cảm đều có mục đích của nó, chắc chắn không lãng phí thời gian đọc của mọi người, tôi cũng không lãng phí thời gian viết vốn đã ít ỏi của mình. Có thể mọi người thấy chẳng có gì tiến triển nhưng có tiển triển hay không chỉ có tôi là người viết mới biết được, tại sao phải sắp xếp như vậy cũng chỉ tôi biết mà thôi nên mọi người có hoài nghi hay khó chịu cũng là chuyện bình thường.”

Mong rằng nó sẽ là một câu chuyện hay mang tới cho mọi người ^^

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset