Q.6 – Chương 244: Còn Tin Vào Tình Yêu Trọn Đời Trọn Kiếp Không?

Còn Tin Vào Tình Yêu Trọn Đời Trọn Kiếp Không?

Lâm Yêu Yêu vừa thoát khỏi nguy hiểm, bác sỹ đã kéo được cô ấy từ tay thần chết trở về. Giờ Lâm Yêu Yêu đang nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, vẫn còn hôn mê bất tỉnh. Bên giường là bình dịch đang tí tách nhỏ giọt để vực cô ấy dậy thật nhanh. Tay kia của cô ấy được quấn băng trắng, cổ tay cũng trắng nhợt như màu của miếng băng.

Tố Diệp ngồi bên cạnh giường, yên lặng nhìn Lâm Yêu Yêu. Bên cạnh cô là bà Lâm đang mừng rơi nước mắt. Diệp Uyên trầm mặc ngồi trên sofa không nói một câu. Còn ngoài cửa là cái bóng của Đinh Tư Thừa. Nét mặt anh ta tiều tụy, nhìn về phía Lâm Yêu Yêu, đôi mắt ngập tràn áy náy.

Đêm tối dần buông. Những dãy nhà trong bệnh viện cũng bắt đầu bật đèn sáng choang.

Điện thoại của Niên Bách Ngạn kêu hết lần này tới lần khác. Hứa Đồng ở giữa đã trở thành một “đại sứ chuyển lời” khó xử. Cuối cùng vì đã quá muộn, anh đành phải về trước. Trước khi đi, anh còn ra hiệu cho Hứa Đồng ở lại, dặn dò cô ấy nhất định phải đưa Tố Diệp về nhà. Ai ngờ Tố Khải nghe thấy câu ấy, bèn đi tới nói với Niên Bách Ngạn:

Tôi sẽ đưa chị ấy về nhà.

Niên Bách Ngạn do dự đôi chút, ánh mắt dừng lại trên người Tố Diệp đang ngồi cạnh giường. Anh chỉ chạm được vào bóng lưng cô. Nó tuy bé nhỏ mà vẫn kiên cường, kể cả khi cô bất lực òa khóc trong lòng anh lúc ở phòng nghỉ. Lúc sau anh mới gật đầu đồng ý, rồi hỏi Diệp Lan có về cùng không.

Mặc dù Diệp Lan không muốn đi nhưng còn công việc chưa hoàn thành, đành nói với Niên Bách Ngạn:

Anh rể! Em đi về cùng xe anh

. Nói xong, cô ấy lén nhìn Tố Khải. Tố Khải thầm giơ tay làm động tác gọi điện thoại với Diệp Lan, cô ấy mới khẽ mím môi.

Niên Bách Ngạn bèn bước tới chào ông bà Lâm một tiếng, nói là công ty còn có việc, anh phải về trước. Họ vốn dĩ cảm thấy con gái mình xảy ra chuyện như vậy đã rất có lỗi với công ty. Niên Bách Ngạn là lãnh đạo lớn còn đích thân tới thăm đến tận bây giờ lại càng thêm ngại. Hai người lần lượt đứng dậy cảm ơn.

Niên Bách Ngạn chào hỏi mấy câu đơn giản. Trước khi ra khỏi cửa còn nhìn Tố Diệp lần cuối. Cô cũng ngẩng đầu nhìn qua bên này, cắn chặt môi. Ánh mắt mệt mỏi ấy khiến tim anh nhói lên. Ra khỏi bệnh viện, khi lên xe, Niên Bách Ngạn gửi cho cô một tin nhắn:

Về nghỉ ngơi sớm đi nhé!

Bên kia trả lời rất nhanh:

Ừm.

Đèn đường rọi sáng cả con phố Trường An. Bóng xe cộ nườm nượp qua lại, chồng lên nhau. Những huyên náo của đêm tối được giấu đi, vì càng về đêm lòng người càng cô quạnh. Ngoài cửa xe, những ngôi nhà lần lượt lùi về phía sau. Anh siết chặt điện thoại, cả người kiệt sức dựa ra sau ghế, hai mắt nhắm nghiền. Trong đầu anh chỉ hiện lên ánh mắt cuối cùng của Tố Diệp trước khi rời khỏi bệnh viện và chữ “ừm” cô vừa gửi tới.

Trong đêm đen cô độc này, anh có thể tưởng tượng được không có anh bên cạnh cô sẽ lẻ loi thế nào. Người anh ở trên xe nhưng trái tim vẫn còn lạc trong bệnh viện. Nếu có thể, anh tình nguyện ở lại bên cạnh cô, xua đi sự mỏi mệt trong đôi mắt ấy.

Diệp Lan ngồi cạnh Niên Bách Ngạn cũng chìm trong yên lặng, không ồn ào như mọi ngày. Cứ như vậy, cả khoang xe rơi vào một không gian yên tĩnh đến ngột ngạt.

Ở bệnh viện, Tố Diệp cũng nắm chặt điện thoại, nhìn mãi về phía Lâm Yêu Yêu. Nhất thời cô lại muốn khóc. Một người là người bạn gái cô lo lắng nhất, một người là người bạn trai cô quan tâm nhất. Người trước thì tự sát, người sau thì phải đi. Cô như rơi xuống một vực sâu không nhìn thấy đáy, cô đơn và sợ hãi.

Vì Đinh Tư Thừa là bác sỹ tâm lý nhất nhì trong nước, có quan hệ qua lại hoặc hợp tác với nhiều bệnh viện công lập và tư thục lớn khắp cả nước, thế nên bác sỹ cấp cứu cho Lâm Yêu Yêu cũng nhận ra anh ta. Sau khi nhìn thấy người nhà đứng đầy khắp phòng, ông ta bèn gọi Đinh Tư Thừa sang một bên, nói rằng buổi tối ở bệnh viện không tiện giữ lại nhiều người như thế.

Đinh Tư Thừa hiểu, rồi hỏi tiếp về tình hình của Lâm Yêu Yêu. Sau khi biết đã không còn nguy hiểm tới tính mạng, anh ta mới yên tâm, gõ cửa đi vào phòng. Bà Lâm nhìn thấy anh ta không khác gì nhìn thấy kẻ thù, đứng dậy định đuổi anh ta đi. Ông Lâm thấy vậy vội kéo tay vợ lại. Tố Khải cũng nhẹ nhàng khuyên nhủ rằng đây là bệnh viện, có tức giận thế nào cũng phải giữ yên tĩnh cho người bệnh nghỉ ngơi.

Lúc đó bà Lâm mới gắng kìm nén.

Đinh Tư Thừa biết giờ mình có nói gì cũng không thể bình ổn lại tâm trạng phẫn nộ của hai ông bà Lâm, nên anh ta cũng không lên tiếng nữa, muối mặt truyền đạt lại lời của bác sỹ, hơn nữa còn thể hiện rõ thái độ rằng tối nay mình nhất định sẽ ở lại bệnh viện. Anh ta còn đưa chiếc thẻ phòng khách sạn đã đặt sẵn tới cho hai ông bà Lâm, nói rằng khách sạn ở ngay gần đây, đi lại bệnh viện cũng tiện. Bà Lâm nghe xong bèn giễu cợt:

Yêu Yêu nhà chúng tôi không có phúc hưởng phước của cậu, cậu mau đi đi.

Đinh Tư Thừa vô cùng mất mặt.

Lúc này Diệp Uyên đi vào. Hai mươi phút trước anh ấy ra ngoài điện thoại, vừa đẩy cửa vào đã nhìn thấy cảnh ấy bèn lạnh lùng đi lên trước, thấp giọng nói với bố mẹ Lâm Yêu Yêu.

“Thưa cô chú! Tối nay con sẽ ở đây trông Yêu Yêu. Cô chú cũng lo lắng cả ngày rồi, còn tiếp tục ở lại bệnh viện sẽ không trụ nổi mất.” Dứt lời anh ấy rút ra một chiếc thẻ phòng: “Con đã đặt một khách sạn ở gần đây. Cô chú nghỉ ngơi cho khỏe đi. Có con ở đây, xin cô chú yên tâm.”

Hai người lúc đó mới hơi chần chừ.

Đinh Tư Thừa thấy thế cũng tiếp tục khuyên: “Bất luận là thẻ phòng nào, cũng mong cô chú chọn lấy một nơi để nghỉ ngơi. Yêu Yêu cũng không muốn nhìn thấy cô chú hốc hác như vậy.”

Hai ông bà Lâm tuy ghét Đinh Tư Thừa nhưng lời anh ta nói cũng có lý, đưa mắt nhìn nhau rồi gật đầu. Đinh Tư Thừa lúc đó mới yên tâm, đang định đưa thẻ thì bà Lâm đã quay sang phía Diệp Uyên, khẽ nói: “Vậy cô giao Yêu Yêu cho con, vất vả cho con rồi!”

“Đây là việc con nên làm.” Diệp Uyên đưa thẻ phòng cho bà Lâm, chân thành nói.

Đinh Tư Thừa siết chặt tay, rồi cất lại chiếc thẻ vào trong túi quần.

Diệp Uyên coi Đinh Tư Thừa như không khí, đi thẳng tới bên Tố Diệp, khẽ vỗ vai cô: “Em về nghỉ ngơi đi.”

Tố Diệp khẽ lắc đầu như một người máy. Thậm chí cô còn nghe thấy cả tiếng răng rắc phát ra từ cổ mình. Cô nhìn Lâm Yêu Yêu quá lâu rồi, vì luôn có cảm giác một giây sau cô ấy sẽ tỉnh lại. Diệp Uyên khuyên hết lời, còn hứa chỉ cần Lâm Yêu Yêu tỉnh lại sẽ lập tức gọi điện thoại cho cô.

Cô ngập ngừng. Một là cô thật sự muốn ở lại bệnh viện cùng Lâm Yêu Yêu, hai là với tình hình này, cả Đinh Tư Thừa và Diệp Uyên đều đã quyết tâm ở lại bệnh viện. Cô lo hai người họ sẽ lại đánh nhau. Tố Khải không hổ có một đôi mắt nhạy bén chuyên dùng để thẩm vấn, mới đó đã nhìn thấu nỗi lo của Tố Diệp. Cậu đi tới trước: “Chị yên tâm đi! Bây giờ đồ ngốc cũng biết Lâm Yêu Yêu cần không gian yên tĩnh để nghỉ ngơi.”

Tố Diệp cắn môi, rồi lại nhìn Lâm Yêu Yêu.

“Chị vừa xuống máy bay đã tới thẳng bệnh viện, giờ cũng rất mệt. Mắt chị đỏ ửng rồi đấy. Mau về nhà nghỉ ngơi đi!” Tố Khải và Diệp Uyên đều lên tiếng.

Đinh Tư Thừa bên cạnh cũng muốn động viên nhưng lại ngại khung cảnh gượng gạo, chỉ biết im lặng.

Tố Diệp đành gật đầu, dặn đi dặn lại Diệp Uyên: “Chỉ cần cô ấy tỉnh lại, muộn thế nào cũng phải gọi cho em.”

Diệp Uyên gật đầu, nói cứ yên tâm.

Ra khỏi bệnh viện, một cơn gió nổi lên làm lạnh da đầu cô, cũng khiến trái tim cô lạnh ngắt. Cô kéo sát áo lại, bước nhanh chân hơn. Tố Khải đuổi theo phía sau, khẽ hỏi: “Hay là về nhà bố mẹ em trước đi.”

“Thôi, về thẳng nhà đi.” Muộn thế này rồi, cô cũng không muốn làm cậu mợ lo lắng. Cô liếc nhìn khu đậu xe rồi thở dài: “Đi xe của em đi. Chị mệt quá, lái không nổi nữa rồi.”

Tố Khải vốn cũng không định để cô lái xe, cậu kéo luôn Tố Diệp lên xe của mình. Sau khi ngồi vào xe, bật điều hòa, cảm giác ấm áp trong khoang xe mới khiến Tố Diệp cảm thấy thoải mái hơn. Cô thắt chặt dây an toàn rồi gọi điện cho mợ, báo bình an. Mợ cô tuy tính tình cục cằn, nhưng cũng có thể nghe ra giọng cô đang mệt mỏi, liên tục dặn dò cô phải nghỉ ngơi cho khỏe. Cô gật đầu, nói mấy hôm nữa sẽ về thăm nhà.

Cúp điện thoại, Tố Khải lái xe rời khỏi bệnh viện.

Xe chạy trên đường Trường An, Tố Diệp kéo cửa xe xuống. Gió thu tràn vào trong xe, quyện vào làn hơi ấm của điều hòa. Tố Khải cố tình nói làm vậy sẽ lãng phí tiền của cậu. Cô cười nhạt, nhưng ánh mắt cô đơn nhìn ra ngọn đèn đường dài ngoài cửa sổ: “Chị chỉ muốn cảm nhận xem mùa thu của Bắc Kinh lạnh đến mức nào.”

Sắp tới Trung thu rồi, các cửa hàng trên phố đều treo đầy các hàng chữ chúc mừng Trung thu. Đèn hoa mới được treo lên, lấp lánh và rực rỡ. Trung thu đoàn viên vốn là một chuyện vui, sao cô lại cảm thấy thật bi thương nhỉ?

Rồi cô lại thở dài: “Em bảo, người ta sao không thể yêu nhau rồi cưới nhau một cách bình thường chứ? Tại sao cứ nhất định phải một người bỏ đi để lại một người đau lòng?”

Khi trước cô cũng đã từng yêu thầm Đinh Tư Thừa, vì tài hoa và trí tuệ của anh ta, vì tính cách trầm ổn, mạnh mẽ của anh ta, vì tình cảm thủy chung như một của anh ta với Lâm Yêu Yêu. Một người đàn ông có sự nghiệp thành đạt, diện mạo tuấn tú lại thêm tình cảm sâu đậm chắc chắn sẽ gây nên “lực sát thương” cực lớn đối với phái nữ. Cô đã từng nhìn thấy hai người họ nắm tay nhau tản bộ dưới nắng chiều, đã từng nhìn thấy anh ta chạy khắp các trung tâm thương mại chỉ để mua cho Lâm Yêu Yêu một món quà sinh nhật, đã từng nhìn thấy niềm hạnh phúc của họ khi được gặp lại nhau nơi đất khách quê người.

Cô từng được chứng kiến bao nhiêu khung cảnh tình cảm như thế, tại sao hôm nay bỗng dưng tất cả lại biến thành màu đỏ của máu tươi?

Một cặp xứng đôi vừa lứa như vậy cũng có ngày hôm nay, bảo cô còn nên tin vào tình yêu ước hẹn bên nhau trọn đời nữa không?

Tố Khải nhân lúc phía trước là đèn đỏ, liếc mắt nhìn cô rồi thở dài: “Chị! Chúng ta có thể đóng cửa vào không? Em trai chị giờ yếu đuối lắm, gió thổi cũng ngã đấy.”

Cửa xe lại từ từ được nâng lên.

“Chị cũng là tầng lớp trí thức, phải biết rõ chuyện của Đinh Tư Thừa và Lâm Yêu Yêu chỉ là ngẫu nhiên. Chị không thể mang cái ngẫu nhiên phủ nhận những cái tất nhiên. Dù sao thì những chuyện tình mỹ mãn trên cuộc đời này còn vô số.” Tố Khải cố gắng làm dịu tâm trạng nặng nề của cô, nghĩ một lúc lại nói: “Cũng không thể vì một con sâu mà đổ cả nồi canh đi chứ?”

Tố Diệp co người ngồi lên ghế, nhìn thẳng về phía trước: “Chị nghĩ không ra. Sắp kết hôn đến nơi rồi, tại sao còn làm vậy?”

“Nghĩ không ra thì đừng nghĩ nữa.” Đèn xanh bật sáng, Tố Khải lái xe về phía Bắc đường sân vận động, đáp lại một câu: “Em cảm thấy trước mắt chuyện của chị mới là nghiêm trọng.”

Tố Diệp nhíu mày.

Tố Khải nói xong không nói tiếp nữa, nhưng nhìn cậu có vẻ ngập ngừng. Thấy thế, Tố Diệp cũng đoán ra được ít nhiều, bình tĩnh nói: “Em muốn hỏi gì thì hỏi đi.”

“Chuyện của chị và Niên Bách Ngạn rốt cuộc là thế nào?” Cậu đi thẳng vào vấn đề.

Tố Diệp hoàn toàn không bất ngờ hay lo lắng bất an khi cậu đột ngột hỏi câu ấy. Từ lúc cậu không cẩn thận xông vào phòng nghỉ khi cô và Niên Bách Ngạn đang hôn nhau, cô đã đoán ra người em làm cảnh sát nhân dân của mình nhất định sẽ chất vấn mình về chuyện này như thẩm vấn tội phạm. Quả không sai, giọng nói của cậu rất cứng rắn, không hề có ý định hòa hoãn.

“Chuyện của chị em đừng quan tâm.” Tố Diệp điềm nhiên đáp.

Xe phía trước đi chậm lại, Tố Khải cũng phải giảm tốc độ. Nghe xong câu ấy, cậu rõ ràng không vui: “Chị và anh ta ở bên nhau không thích hợp, không hợp nhau một chút nào cả!”

Tố Diệp im lặng.

“Chị! Anh ta là chồng của Diệp Ngọc, là anh rể của chị, rồi lại còn là tình nhân của cái cô ngôi sao Băng Băng gì đó. Một người đàn ông như thế chị không được gần gũi quá. Đương nhiên, mấy lời nhàm tai này có lẽ chị đã nghe đến phát chán rồi. Em chỉ nói thêm một câu thôi. Chuyện chị đi chung với Niên Bách Ngạn mà để bố mẹ em biết được, chắc chắn sẽ phát điên, nhất là mẹ em.”

“Làm sao em biết chị đi chung với anh ấy?” Chỉ nhìn thấy cảnh đó sao có thể liên tưởng xa đến vậy.

Tố Khải bực bội lên tiếng: “Chính anh ta thừa nhận với em, nói rằng từ trấn Thiên Đăng cho tới Nam Phi, rồi cả Hồng Kông, chị đều đi cùng anh ta.”

Tố Diệp ngẩn người, cô không hiểu sao Niên Bách Ngạn lại làm vậy. Tố Khải nhìn biểu cảm này của cô, trong lòng đã quá rõ ràng, giải thích mọi nghi vấn: “Anh ta muốn em bảo vệ chị.”

Một dòng nước ấm áp lặng lẽ lấp đầy ruột gan, cổ họng cô cũng nhanh chóng nghẹn lại.

“Đừng mải cảm động! Chị! Không phải em không nhắc nhở chị. Em có thể bảo vệ được an toàn cho chị, nhưng những lời gièm pha, đồn đại ngoài kia thì sao? Chị tưởng Diệp Ngọc sẽ bỏ qua hay sao? Còn cả mẹ chị ta nữa. Rõ ràng chị cũng đã nhìn thấy bản lĩnh tới văn phòng làm loạn của bà ta. Tổng kết lại rất đơn giản, chính là, chị mà ở bên cạnh Niên Bách Ngạn là tuyệt đối tuyệt đối không phù hợp.”

Tố Diệp chỉ nhìn chằm chằm về phía trước, không nói một lời.

“Em đang nói chuyện với chị đấy, có nghe thấy không?” Tố Khải hơi cao giọng.

Mặt Tố Diệp vẫn vô cảm, đôi mắt cũng vô cùng điềm tĩnh. Rất lâu sau cô mới cất lời, nhưng lại bất ngờ nói: “Hai ngày trước qua điện thoại, mợ rất vui mừng kể với chị là em sắp dẫn bạn gái về nhà.”

Tố Khải đờ người.

Tố Diệp nhanh chóng chuyển đề tài, hỏi ngược lại: “Thế nên cảnh sát Tố! Có phải em cũng cần giải thích về chuyện của em và Diệp Lan không?”

Xe càng đi càng chậm. Đường cũng không hề vắng vẻ, hệt như suy nghĩ bỗng chốc bị tắc nghẽn của Tố Khải.

Tố Diệp thấy vậy đã hiểu rõ ràng. Cô điều chỉnh lại tư thế, thản nhiên nói: “Chị không nhắc tới chuyện của em thì em cũng đừng xen vào chuyện của chị, đơn giản vậy thôi.”

“Chuyện của em… và Diệp Lan khác chị. Chị không thể so sánh thế được.” Một lúc lâu sau, Tố Khải mới ấp úng nói.

“Khác ư? Đều có liên quan tới nhà họ Diệp, có gì khác đâu? Trong mắt mợ, tính chất của hai câu chuyện là một.”

Gương mặt Tố Khải lạnh dần đi.

Mấy giây sau cậu lại hỏi: “Em thấy chị nên chú ý tới Diệp Uyên đi, tại sao hôm nay anh ta lại ở bệnh viện?”

Tố Diệp kiệt sức, chớp mắt: “Thế mới nói, dù sao thì bây giờ tất cả những chuyện đau đầu đều đã dồn đống lại, cứ mặc kệ hết đi.” Diệp Uyên đối với Lâm Yêu Yêu không hề giả tạo, nhưng Yêu Yêu thì sao? E rằng chỉ có Diệp Uyên si tình mà thôi, vì chưa bao giờ thấy Lâm Yêu Yêu nhắc về Diệp Uyên trước mặt cô. Nghĩ tới đây, cô lại bắt đầu nghi ngờ. Liệu Đinh Tư Thừa chia tay với Lâm Yêu Yêu có phải vì Diệp Uyên không?

“Chị!” Tố Khải không có tâm trạng suy nghĩ quá nhiều, thấy mắt cô đờ đẫn, cậu giơ tay khua khua trước mặt cô. Tới khi ánh mắt cô đã nhìn về phía này, cậu mới bỏ tay xuống, ngượng ngập nói: “Em nhất định phải đưa Diệp Lan về nhà gặp bố mẹ.”

“Em làm em ấy ễnh bụng rồi à?” Cô nói không hề khách khí.

Tố Khải nhíu mày: “Chị nói linh tinh cái gì vậy! Em còn chưa chạm vào cô ấy.”

“Thế là cô ấy theo đuổi em?” Cô rất hiểu tính chất công việc của Tố Khải. Một người như nó sợ rằng rất khó chủ động bày tỏ tình cảm.

Ánh mắt Tố Khải tối đi, lúc sau cậu nói: “Không! Là em theo đuổi cô ấy. Cô ấy chính là mẫu người mà em thích.”

Tố Diệp ngỡ ngàng, không dám tin vào tai mình. Một hai phút sau cô mới chân thành khen ngợi: “Em siêu thật! Chị chưa bao giờ thấy em chủ động theo đuổi cô gái nào đâu.”

“Thế nên, chị! Chị không thể bỏ mặc em được. Chuyện của em và Diệp Lan cần chị ủng hộ.” Tố Khải nhân cơ hội ấy xoay chuyển chủ đề.

~Hết chương 244~

Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Status: Completed Author:

Một trận chiến tâm lý hồi hộp.

Một đêm triền miên, hơi thở của anh ấm nóng mê hoặc, một cuộc điện thoại đã đặt dấu chấm hết cho bầu không khí mờ ám này.

“Thì ra hôm nay anh kết hôn.” Sau khi cuộc điện thoại kết thúc, cô vòng tay ôm chặt lấy anh từ đằng sau, đôi tay như một con rắn linh hoạt, lướt đi do thám khắp cơ thể anh.

Anh im lặng quay đầu, ánh mắt sâu thẳm dù cố đến mấy cũng không thể nhìn thấu.

Cô ung dung nói: “Yên tâm, tôi không còn là một cô bé nữa.”

Anh là nhà cung ứng đá quý tiếng tăm vang dội, cô là nhà phân tích tâm lý thông qua việc đọc những giấc mơ, hai người hoàn toàn không chút liên hệ lại vì một vụ án ly kỳ mà gắn chặt số mệnh lại với nhau.

Anh siết nhẹ cằm cô: “Tôi trở thành đối tượng nghiên cứu của em rồi sao?”

Cô khẽ nở một nụ cười diễm lệ, đắm mình trong hơi thở của anh: “Anh Niên chẳng phải đang sống sờ sờ ra đấy sao? Trước mắt tôi chỉ có hứng thú với giấc mơ cuối cùng của một người đã chết. Còn anh và tôi, chỉ là một cuộc chơi, nếu chơi được cả hai chúng ta đều vui vẻ, còn không chơi nổi… thì cút!”

Sắc mặt anh rất thản nhiên: “Tố Diệp! Niên Bách Ngạn tôi, em chưa chắc đã chơi nổi đâu.”

Niên Bách Ngạn là người đàn ông vô cùng khắt khe đối với công việc và cấp dưới, rất khó hòa hợp với mọi người nhưng lại khiến phụ nữ vì anh mà điên đảo; Tố Diệp là một người phụ nữ luôn khiến người ta phải tranh luận, trông bề ngoài có vẻ là một kẻ chỉ biết đến tiền nhưng thực chất lại là người mạnh miệng yếu lòng, khiến người ta xót xa.

Giấc mơ, ký ức, tiềm thức và những cuộc chiến thương trường đằng sau những đồ trang sức lấp lánh, lớp lớp những trận chiến tâm lý kỳ quái đụng phải nhau. Làm sao để tính lòng người, đo lòng mình, tìm ra sự thật trong những cái như thật như giả ấy? Bạn tưởng những gì bạn nhìn thấy là thật? Có lẽ đều là giả; Bạn tưởng những gì bạn nghe thấy là thật, có lẽ vẫn là giả; Vậy bản thân bạn có phải là thật không? Có lẽ cũng là giả!

Gặp nhau là định mệnh giữa anh và em. Cho dù duyên phận ngắn ngủi, cũng không bỏ lỡ nhau. Đời người như giấc mộng, giấc mộng tựa đời người, quyền thế giả tạo, yêu hận mê muội, bỗng thở dài chẳng qua chỉ là một giấc mộng kinh hoàng.

Hệ thống tên nhân vật: Niên Bách Ngạn, Tố Diệp, Niên Bách Tiêu, Kỷ Đông Nham, Dương Nguyệt, Lâm Yêu Yêu, Diệp Uyên, Tố Khải, Diệp Lan, Đinh Tư Thừa, Diệp Ngọc, Khúc Nghệ, Hứa Đồng, Thịnh Thiên Vỹ, Tưởng Bân, Tưởng Vỹ, Kim Đại Trung, An Tịnh, Bạch Băng, Diệp Hạc Phong, Nguyễn Tuyết Mạn, Diệp Hạc Thành, Nguyễn Tuyết Cầm, Niên Quý, Tư Tuyết, Tiểu Nhã, Tăng Vũ, Cảnh Long, Joey, Vincent, Henry, Văn Giai, Lý Thánh Đản, Hà Minh, Phương Bội Lôi, Khaki, Thạch Thành, Quản Yên, Aston, Xương Đồ, Tịch Khê, Diệp Tịnh Hảo, Diệp Bội Bội, Niên An Nhiên, Kỳ Tôn.

Cameo: Giang Mạc Viễn, Trang Noãn Thần, Nhiếp Thiên Luật, Giang Thần, Kỳ Ưng Diêm, Lưu Ly…

Lời giới thiệu của tác giả:

“Đây cũng là câu chuyện xảy ra ở Bắc Kinh. Trong câu chuyện này có sự xa hoa của châu báu kim cương, có những câu chuyện tình yêu cảm động buồn triền miên, có những hoài nghi dù đã bóc tách từng lớp mây mù vẫn như thật như giả. Không biết nên nói gì nữa, chỉ muốn viết một câu chuyện hay, một câu chuyện khác lạ. Ngoài ra cũng xin nhắc thêm, những vụ án tâm lý được đề cập tới trong truyện đều là những vụ án có thật đã xảy ra, có rất nhiều khía cạnh, yếu tố khiến tâm lý con người không thoải mái. Những vụ án này đã được thu thập thông qua các nhà tư vấn tâm lý, các nhà thôi miên và các bác sỹ trị liệu hành vi…, cũng có những vụ án được thầy cô của tôi kể lại trong quá trình học tập. Đương nhiên trong quá trình viết truyện sẽ giấu tên, ẩn danh và văn học hóa đi một chút. Những độc giả nhát gan hoặc không có hứng thú với lĩnh vực này xin đừng đọc. Hãy để câu chuyện này gợi mở thế giới tiềm thức của bạn. Hãy kể giấc mơ của bạn cho tôi, nhưng cẩn thận nhé, đừng để tôi nhìn thấu tâm hồn của bạn…”

“Nếu bạn muốn tìm một câu chuyện nhanh và kết thúc chóng vánh tôi khuyên bạn không nên đọc vì tiến độ câu chuyện này sẽ rất chậm. Ở đây tôi chỉ muốn nói tiến độ trong một cuốn tiểu thuyết ngôn tình không nhất định phải thống nhất ngàn quyển như một. Nếu chỉ lấy tốc độ nam nữ chính hôn nhau rồi quan hệ để nhận định tiến độ thì không công bằng. Cách xây dựng nhân vật của câu chuyện này là chưa từng có từ trước tới giờ. Con người không ai là hoàn hảo, đó chính là định nghĩa chung nhất cho tất cả các nhân vật trong bộ truyện này. Đây là một câu chuyện tươi sáng rực rỡ, cả các nhân vật cũng thế, nhưng đằng sau vẻ rực rỡ đó, mỗi người đều có sự ích kỷ, bất lực, tính toán và âm mưu của riêng mình. Nếu nói Giang Mạc Viễn là hình ảnh thu nhỏ và là tổng thể của ba người đàn ông trong xã hội, thì Niên Bách Ngạn lại được xây dựng trên hình tượng của một người duy nhất. Ngoài đời thực, anh ấy cũng là một nhà cung ứng đá quý, cuộc sống của anh cũng xa hoa, tình cảm cũng day dứt và có những câu chuyện đặc sắc. Còn Tố Diệp, tôi nghĩ nhân vật này dần dần khi từng lớp suy nghĩ nội tâm được bóc ra, mọi người sẽ cảm thấy càng ngày càng chân thật. Bởi vì ở cô ấy nhất định sẽ có hình bóng của mọi người, bất luận là ưu điểm hay khuyết điểm. Có lẽ câu chuyện này không nhận được sự đồng tình của tất cả mọi người, nhưng còn người xem là tôi còn viết, dùng ngôn ngữ bình thường nhất, giản dị nhất. Vẫn câu nói đó, tất cả mọi phán đoán đừng vội kết luận quá sớm, chưa tới giây phút cuối cùng, chưa tới chương kết cuối cùng, thì câu chuyện và nhân vật mãi mãi chưa thể kết luận.”

“Trong các tác phẩm trước của tôi, số phận của mỗi nhân vật có thể chỉ hai tới ba cao trào là kết thúc, nhưng Tố Niên khác các tác phẩm đó, vì tôi tạo dựng số phận của mỗi nhân vật đều có rất nhiều cao trào, bước ngoặt. Thế nên những độc giả thích một hai cao trào rồi tới một cái kết hạnh phúc xin hãy thận trọng khi đọc Tố Niên. Đây vốn đã không phải là một bộ tiểu thuyết chỉ có tình yêu. Nó rất phức tạp, mỗi một nhân vật trong câu chuyện cũng giống như một cá thể độc lập ngoài xã hội, như người bình thưởng phải hưởng trọn đắng cay mặn ngọt vậy. Thế nên không thể so sánh, cũng không cần phải mang nó ra so sánh với các tác phẩm trước đó, vậy chẳng khác nào bạn mang cơm trắng ra so với rau xanh xem cái nào dinh dưỡng hơn cả, ngay từ cốt lõi đã sai lầm.” *Có thể hiểu là trong câu chuyện này đất diễn của chính phụ nhiều gần như nhau*

“Tố Niên chắc chắn là một câu chuyện đặc sắc, tôi dành tâm huyết xây dựng từng nhân vật, cũng yêu quý mỗi một nhân vật, vì họ là những con người không hoàn hảo, vì thế có lúc họ được người ta yêu quý lại có lúc bị người ta ghét, thế nên tuyệt đối không thể vì một số chi tiết mọi người nói không cần thiết mà hủy cả một bộ tiểu thuyết. Tôi không dám nói mỗi một câu, một chữ tôi viết ra đều ẩn chứa một điều gì đó, nhưng ít nhất có thể khẳng định với mọi người, đâu đâu trong câu chuyện cũng ẩn chứa bí mật, nhưng thực tế số người tìm ra được chúng là rất ít. Mỗi một nhân vật, mỗi một tình tiết xuất hiện, mỗi một giai đoạn tình cảm đều có mục đích của nó, chắc chắn không lãng phí thời gian đọc của mọi người, tôi cũng không lãng phí thời gian viết vốn đã ít ỏi của mình. Có thể mọi người thấy chẳng có gì tiến triển nhưng có tiển triển hay không chỉ có tôi là người viết mới biết được, tại sao phải sắp xếp như vậy cũng chỉ tôi biết mà thôi nên mọi người có hoài nghi hay khó chịu cũng là chuyện bình thường.”

Mong rằng nó sẽ là một câu chuyện hay mang tới cho mọi người ^^

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset