Người mắc chứng trầm cảm từ ý thức hoạt động tâm lý mà nói sẽ xuất hiện tình trạng tự phủ định giá trị bản thân, sau đó cảm thấy mình vô dụng, không còn hy vọng, lâu dần tâm trạng sẽ trở nên suy sụp, thậm chí có thể làm tổn thương khả năng nhận thức: ví dụ như phản ứng trì trệ, động tác chậm chạp. Câu nói cuối cùng của Tố Diệp không phải vu vơ. Một là cô muốn xóa tan những nghi ngờ của Lâm Yêu Yêu. Hai là trước đây cô biết rõ Lâm Yêu Yêu rất tự hào về nghề nghiệp của mình. Cô cố tình nói vậy là để kích thích sự tự tin vào giá trị bản thân của cô ấy.
Quả nhiên, nó ít nhiều đã khiến Lâm Yêu Yêu có chút hứng thú: “Viên kim cương lạ lắm sao? Được! Khi nào ra viện mình giám định giúp cậu.”
“Cậu hứa rồi đấy!” Ngoài mặt Tố Diệp cười rất tươi nhưng trong lòng thì đau thắt từng cơn.
Cô ở bên cạnh Lâm Yêu Yêu tới tận tối, tới tận khi Đinh Tư Thừa đưa bố mẹ Lâm Yêu Yêu đi ăn cơm xong quay trở lại, Tố Diệp mới ra về. Vừa ra khỏi cửa lớn của bệnh viện, Đinh Tư Thừa bỗng từ đằng sau đuổi theo cô: “Tiểu Diệp!”
Tố Diệp dừng bước, nhìn anh ta đi lên, gương mặt lạnh tanh. Đinh Tư Thừa sợ nhất biểu cảm này của cô. Anh ta có phần ngượng ngập, dừng bước trước mặt cô: “Tiểu Diệp! Anh có chuyện muốn nói với em.”
“Trùng hợp thật!” Cô hừ một tiếng, con ngươi giá lạnh như băng: “Cho dù anh không tới tìm em, em cũng sẽ chủ động tìm anh nói chuyện.”
Trông Đinh Tư Thừa cũng có chút mệt mỏi. Anh ta gật đầu: “Anh phải lấy cho Yêu Yêu một số đồ để thay giặt. Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.”
Tố Diệp thẳng thừng quay người.
Đinh Tư Thừa nhìn theo bóng cô. Đôi mắt vừa chứa chan tình cảm lại vừa khó xử, nhanh chóng đi theo.
Trăng đã lên cao. Cô đi theo Đinh Tư Thừa tới khu nhà của Lâm Yêu Yêu. Cảnh tượng trong nhà vẫn nguyên vẹn như ngày hôm qua. Thế nên khi Đinh Tư Thừa nhìn thấy bồn cầu ngập máu, cả người bỗng sững lại, đờ đẫn trước cửa nhà tắm. Tố Diệp thản nhiên vượt qua người anh ta, hờ hững nói: “Nếu anh tận mắt nhìn thấy cảnh Lâm Yêu Yêu nằm trong này, có lẽ đến cả căn phòng này anh cũng không muốn vào nữa.” Nói rồi, cô xắn tay áo, lật nắp bồn tắm lên. Chẳng mấy chốc, nước máu tanh nồng cuộn thành một vòng xoáy, nhanh chóng tan biến.
Rồi cô đi tới bồn rửa mặt, gột sạch máu trên cánh tay, lạnh lùng nhìn Đinh Tư Thừa từ trong gương ra. Anh ta chịu không nổi ánh mắt đó của cô, cúi đầu đi vào phòng ngủ, thu dọn quần áo cho Lâm Yêu Yêu.
Cứ như vậy, hai người đi từ bệnh viện về nhà Lâm Yêu Yêu, rồi lại từ nhà trở lại bệnh viện. Quãng đường ấy không gần mà cũng chẳng xa, nhưng cả hai người đều không ai chủ động lên tiếng. Cho tới khi Đinh Tư Thừa đỗ lại xe vào trong bệnh viện, tắt máy, không xuống xe ngay.
Tố Diệp nhìn về phía khu phòng bệnh cách đó không xa. Dưới “lớp trang điểm” của đèn đường, nó đã rực rỡ hơn rất nhiều, nhưng vẫn không thể che giấu được bầu không khí máu me và chết chóc. Cô nhìn mãi về phía trước, rồi cuối cùng cũng cất lời: “Tại sao anh lại chia tay với Lâm Yêu Yêu?”
Đinh Tư Thừa im lặng.
Cô quay đầu nhìn thẳng về phía anh ta đầy khó chịu: “Không trả lời được chứ gì? Không sao, em sẽ hỏi anh chuyện anh trả lời được! Đinh Tư Thừa! Rốt cuộc anh có biết chuyện Lâm Yêu Yêu vì thất tình dẫn tới trầm cảm hay không? Đó mới chính là nguyên nhân thực sự khiến cô ấy cắt tay tự sát!”
Bất ngờ là Đinh Tư Thừa không hề kinh ngạc. Anh ta chỉ cúi gằm, mãi một lúc sau mới lôi từ trong xe ra một hộp thuốc lá, lấy một điếu ngậm vào miệng, châm lên rồi mở rộng cửa xe. Mùi thuốc lá nhạt nhòa lan tỏa trong không khí.
“Anh cũng mới phát hiện ra sau khi Yêu Yêu tỉnh lại.” Rất lâu sau anh ta mới nói: “Đây cũng là lý do anh muốn nói chuyện với em.”
Tố Diệp cười khẩy: “Anh muốn nói với em chuyện gì đây? Có phải anh cảm thấy cảm giác áy náy trong lòng mình đã giảm đi rất nhiều rồi? Đinh Tư Thừa, anh đừng có quên, chính hành động thiếu trách nhiệm của anh đã khiến cô ấy giữ tâm trạng uất ức trong một thời gian dài. Từ sau khi về nước tới giờ anh có bao giờ quan tâm tới Yêu Yêu không? Em chỉ nhìn thấy hết lần này tới lần khác cô ấy chờ đợi anh! Việc anh đưa ra lời chia tay chẳng qua chỉ là một ngòi nổ, trực tiếp châm vào những phiền muộn cô ấy đã phải chịu đựng thời gian qua, vì thế cô ấy mới có ý nghĩ tự sát!”
“Tiểu Diệp! Anh cũng là bác sỹ tâm lý. Điểm này anh còn hiểu rõ hơn em.” Giọng Đinh Tư Thừa bắt đầu nặng nề.
Tố Diệp cắn chặt môi, nhìn anh ta không chớp mắt.
“Anh biết bây giờ em không còn tin tưởng anh nữa. Anh chỉ muốn nói với em là, anh sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn về bệnh tình của Yêu Yêu cho tới khi nào cô ấy hồi phục.” Thanh âm của anh ta tuy không còn sức lực, những vẫn nghe ra được sự kiên quyết.
Tố Diệp từ chối thẳng thừng: “Không cần đâu! Tuy rằng danh tiếng của em không thể so sánh với anh, nhưng Yêu Yêu là người bạn tốt nhất của em. Em sẽ nghĩ mọi cách để giúp cô ấy bình phục.”
“Tiểu Diệp! Bây giờ không phải lúc làm việc theo cảm tính. Cả anh và em đều biết rõ, bệnh trầm cảm đạt tới mức độ có ý nghĩ tự sát đã không thể coi thường nữa rồi. Cô ấy phải được điều trị ngay lập tức.”
“Em đâu có nói không để cô ấy trị liệu. Chỉ là em không mong anh can dự vào chuyện này!”
“Người thắt nút phải là người cởi nút. Đây là nguyên tắc quan trọng mỗi khi chúng ta giải tỏa tâm lý cho người bệnh. Nguyên tắc này ngay từ ngày đầu tiên bước vào môn tâm lý học, thầy giáo của em đã dạy cho em rồi.” Đinh Tư Thừa trở nên nghiêm túc.
Đương nhiên Tố Diệp hiểu quá rõ đạo lý ấy: “Vậy được, em hỏi anh, anh định trị liệu bằng phương pháp gì?”
“Em học tâm lý nên biết rõ trị bệnh trầm cảm không khó, cái khó là ở chỗ ngăn không cho bệnh tái phát. Đa phần những bệnh nhân mắc chứng trầm cảm đều có tỷ lệ tái bệnh lên tới 80%. Thế nên ngoài việc tiến hành trị liệu hành vi và nhận thức ra, anh còn phải cho Yêu Yêu uống một số loại thuốc đi kèm trị liệu vật lý nữa.”
“Anh định dùng thuốc gì?”
“Fluoxetine, trước mắt đây là loại thuốc trị bệnh trầm cảm tốt nhất trong nước rồi.”
Tố Diệp chau mày: “Nhưng đây là loại thuốc chỉ dùng cho những người thuộc giai đoạn hai của bệnh.”
“Anh cho rằng hành vi tự sát của cô ấy đã là rất nghiêm trọng rồi.”
“Nhưng cô ấy vẫn chưa đánh mất hoàn toàn sự khẳng định giá trị bản thân!” Tố Diệp đã nảy sinh bất đồng trong phương pháp chữa trị với Đinh Tư Thừa.
Đinh Tư Thừa nhìn cô, gương mặt nghiêm nghị: “Tố Diệp! Bây giờ em đang chữa bệnh theo cảm tính!”
Tố Diệp không nói gì, chỉ cau có.
“Anh hiểu tâm trạng của em. Giờ Yêu Yêu bị như vậy, anh còn đau lòng hơn bất kỳ ai khác. Nhưng bị bệnh thì cũng đã bị rồi, có phải chúng ta nên suy nghĩ cho cô ấy xuất phát từ góc độ chuyên nghiệp không?”
“Nếu anh muốn sử dụng thuốc, vậy thì cũng đừng để cô ấy biết, lén đổi thuốc cô ấy dùng ở bệnh viện là được rồi.” Tố Diệp hít sâu một hơi. Đinh Tư Thừa nói đúng. Thật ra trong lòng cô đang muốn bài xích sự thật rằng Lâm Yêu Yêu đã mắc chứng trầm cảm.
Đinh Tư Thừa hiểu: “Em muốn giấu cô ấy?”
“Đúng vậy!”
Đinh Tư Thừa giơ tay day day trán: “Cô ấy có quyền biết mình bị làm sao.”
“Anh muốn cô ấy chấp nhận sự thật rằng tâm lý mình có vấn đề hay sao?” Tố Diệp hỏi ngược lại, giọng vẫn rất cố chấp: “Đinh Tư Thừa! Về phương án trị liệu của anh đối với Lâm Yêu Yêu, em có thể hoàn toàn nghe theo anh. Nhưng có một điểm em tuyệt đối không đồng ý, chính là nói với cô ấy sự thật. Anh muốn đích thân chữa trị cho cô ấy cũng được. Thế thì anh phải nghĩ cách chữa khỏi trong điều kiện cô ấy không biết gì hết. Nếu không, anh phải giao cô ấy cho em!”
“Tiểu Diệp! Chúng ta có thể giấu việc điều trị bằng thuốc, nhưng còn điều trị vật lý thì sao? Với bệnh trầm cảm cấp độ hai, anh cần phải tiến hành trị liệu rTMS*, tới lúc đó Yêu Yêu vẫn sẽ phát hiện ra.”
*rTMS: (Kích thích từ trường xuyên sọ nhiều lần) Đây là một phương pháp trị liệu vật lý hoàn toàn mới được dụng cho những bệnh nhân mắc chứng trầm cảm nhẹ hoặc đã phát triển tới giai đoạn hai.
“Em phản đối việc áp dụng trị liệu vật lý với cô ấy.” Tố Diệp nói vô cùng lạnh nhạt: “Em không hề làm việc theo cảm tính. Em chỉ muốn nói với anh rằng cách thức trị liệu vô cùng đa dạng, nói rõ với bệnh nhân tình hình của họ chưa chắc đã là cách tốt nhất. Lâm Yêu Yêu là người như thế nào em là người hiểu rõ nhất. Cô ấy sinh ra đã rất lạc quan, trị liệu bằng thuốc kết hợp với tư vấn tâm lý, em tin chắc có thể chữa khỏi. Anh nói thật với cô ấy sẽ chỉ khiến cô ấy thêm áp lực. Cô ấy liệu còn muốn ra ngoài giao tiếp với mọi người nữa không? Còn muốn đi làm nữa không? Em cho rằng, thay đổi hoàn cảnh trước mắt của cô ấy, thay đổi sự chú ý của cô ấy mới là cách tốt nhất. Tâm lý của con người vốn dĩ rất kỳ lạ. Em cảm thấy cách trị liệu của anh quá áp đặt.”
“Anh cũng chỉ muốn tốt cho cô ấy thôi.”
“Nếu muốn tốt cho cô ấy, trước hết phải khiến cô ấy nghĩ rằng mình vẫn là một người hoàn toàn bình thường. Em chỉ thấy anh đang cố biến cô ấy thành bệnh nhân của mình!” Tố Diệp nhấn mạnh: “Đinh Tư Thừa! Chúng ta đã từng có những bất đồng khi đọc giáo trình tâm lý học, cũng đã từng tranh luận rất nhiều lần. Trước đây em luôn nghe theo ý kiến của anh, vì em biết trong ngành anh là một người rất có tiếng nói. Em tin vào thực lực của anh. Nhưng hôm nay người trước mặt là Yêu Yêu, là người bạn tốt nhất của em. Thế nên em chắc chắn sẽ không nhượng bộ, tuyệt đối không lùi bước. Vẫn chỉ một câu nói ấy thôi. Nếu anh giỏi thì phải âm thầm chữa khỏi bệnh cho cô ấy. Còn nếu không có bản lĩnh ấy thì hãy tránh xa ra!” Dứt lời, Tố Diệp lập tức xuống xe, đóng sập cửa lại.
Bóng lưng cô cũng kiên quyết như chính giọng nói của cô vậy. Cô lên xe của mình, nổ máy chạy khỏi bệnh viện. Đinh Tư Thừa vừa tức giận vừa sốt ruột, giơ tay đấm mạnh vào vô lăng.
Dọc đường, Tố Diệp không biết mình đã lái xe về nhà bằng cách nào. Cả người cô cứ mơ màng, trong đầu chỉ toàn hiện lên cảnh Lâm Yêu Yêu tự sát. Trên cánh tay cô vẫn còn hơi mùi máu tanh. Đèn đuôi xe phía trước nối liền lại thành một dải đỏ chót, đỏ đến nỗi khiến cô tim đập chân run. Không phải cô chưa từng tiếp xúc với bệnh nhân mắc chứng trầm cảm, cũng đã từng trị liệu, nhưng khi nó xảy đến với Yêu Yêu, cô lại hoảng hốt, bất an.
Ô tô hoàn toàn không thể nhúc nhích trong dòng xe tắc nghẽn này được nữa. Tố Diệp vừa hay có thể nằm bò lên vô lăng nghỉ ngơi giây lát. Những dãy nhà sáng rực lên dưới đèn đường ngoài cửa xe. Phía trước có một màn hình tivi rất lớn. Đây là con đường xa hoa nhất Bắc Kinh, dọc đường la liệt những cửa hàng bán đồ cao cấp cũng là chuyện bình thường. Vì thế màn hình đó cũng lần lượt quảng cáo những bộ trang sức, quần áo, túi xách… lóa mắt.
Cho tới khi cô nhìn thấy sản phẩm mới nhất của Tinh Thạch vừa được tung ra thị trường. Ánh mắt cô dừng lại trên đó rất lâu không rời đi. Phải một lúc sau, khi tiếng còi xe thúc giục vang lên phía sau cô mới tự cười mình. Biết rõ chẳng nhìn ra được Niên Bách Ngạn mà vẫn đờ đẫn như thế.
Về tới nhà, cô lại chìm trong bóng tối. Tố Diệp đánh răng rửa mặt rồi co người nằm lên giường. Cô ngẩn ngơ nhìn điện thoại một lúc. Mới có một ngày không gặp nhau, trái tim cô đã như không còn chỗ dựa. Cô rất muốn được ở bên cạnh anh, than thở với anh, tâm sự cùng anh chuyện của Lâm Yêu Yêu, nói với anh rằng mình lo lắng và mất phương hướng đến thế nào.
Nghĩ tới đây cô lại khẽ thở dài lắc đầu. Không được! Không được kể cho anh nghe chuyện của Lâm Yêu Yêu. Anh là người công tư phân minh, lỡ anh đuổi việc Yêu Yêu thì phải làm sao? Nghĩ đến đó cô càng khó chịu hơn. Vì cái tên Niên Bách Ngạn đó cứ xoay vần trong đầu óc nên chỉ cần khẽ gọi lên cũng thấy đau nhói. Cô cầm di động lên. Thật ra cả ngày cô vẫn đang đợi điện thoại, cho dù chỉ là một tin nhắn.
Cuối cùng cô vẫn không kìm chế được, gửi cho anh một tin nhắn:
Anh nói khi nào nhớ anh thì hãy gọi cho anh, nhưng em không dám nghe giọng nói của anh. Em chỉ có thể dùng cách này để nói với anh. Em nhớ anh, nhớ anh, rất nhớ anh…