Q.6 – Chương 258: Điều Tổng Giám Đốc Niên Hy Vọng

Điều Tổng Giám Đốc Niên Hy Vọng

Hội quán.

Tiếng nhạc u nhã, tĩnh mịch.

Rất ít có hội quán lại nằm trong một quần thể rừng trúc rậm rạp như thế này, vì đa phần đều được thiết kế trên một khu vực tuy diện tích có hạn nhưng xa hoa hết mức, thể hiện được thân phận cao quý. Nhưng nơi đây lại nằm ngoài số đó. Ở đây, có gió mát được lọc tự động qua hệ thống đối lưu. Khi quét qua lớp lá trúc trên mặt đất sẽ tựa như cả một hàng trúc đang xào xạc đáp lời. Cộng thêm hương trà thấm tận tim can khiến người ta có được sự nhẹ nhõm như trở về thời xa xưa.

Vậy mà cô gái ngồi trên ghế lại không có được sự thoải mái ấy. Cô ta cúi gằm, hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, chỉ cần một tiếng động khẽ khàng cũng khiến người này hoảng sợ, bất an. Mái đầu được cắt ngắn, gọn gàng, trên người là chiếc áo sơ mi màu xám đậm cùng chiếc quần bò, bên ngoài khoác thêm chiếc áo màu đen, trông vừa xinh đẹp lại thời thượng. Duy chỉ có đôi mắt cô ta là để lộ quá nhiều hoang mang.

Khi kim giờ chỉ đúng ba giờ chiều, không sớm không muộn, một nhân viên phục vụ của hội quán xuất hiện, dẫn theo một vị khách đi vào. Người phụ nữ đó nhìn thấy ngay người đàn ông đi theo sau, vội vàng đứng dậy, cả người trông lại càng căng thẳng.

Đây là một vị trí gần với ánh sáng tự nhiên, có thể thưởng trà, nói chuyện, rồi lại tiếp tục được lọc qua nguồn sáng của chính hội quán, căn phòng càng trở nên hòa nhã. Thế nên khi người đàn ông ấy có mặt, gương mặt góc cạnh trông lại mơ hồ đi phần nào. Dáng đứng mạnh mẽ nổi bật giữa mọi người. Anh bước về phía này, chỉ đi một mình mà không dẫn theo trợ lý. Ánh mắt tuy điềm tĩnh vẫn toát lên một sự nghiêm túc để người ngoài không được phép khinh suất.

Bộ quần áo công sở được cắt may vừa khít, làm tôn lên thân phận của anh. Tà của chiếc áo khoác lông màu tím than vừa chạm đến đầu gối, khiến đôi chân cao lớn càng thêm nổi bật. Từng bước chân của anh điềm đạm, khi nhìn người phụ nữ, ánh mắt không chút xao động. Anh hướng về phía cô ta: “Cô Khúc! Mời cô ngồi!”

Khúc Nghệ dè dặt nhìn anh rồi gật đầu, nhẹ nhàng ngồi xuống.

Người pha trà bưng trà lên, bày ở bên cạnh. Khúc Nghệ đưa mắt nhìn cô ấy, ánh mắt bỗng trở nên thiếu tự nhiên. Người đàn ông sau khi nhìn thấy cảnh này bèn ra hiệu cho cô gái ấy ra ngoài trước. Sau khi chủ động rót hai tách trà, anh đặt một tách tới trước mặt Khúc Nghệ, rồi cất lời: “Tôi đi thẳng vào vấn đề luôn. Lần này tôi hẹn cô Khúc tới đây là hy vọng cô suy nghĩ thận trọng một lần nữa chuyện hôn nhân của mình.”

Ngón tay vừa chạm vào chiếc tách của Khúc Nghệ chợt run lên. Cô ta ngước mắt nhìn anh, thần sắc lo lắng: “Anh Niên! Tôi… tôi… tôi đã kết hôn rồi.”

“Tôi hiểu. Tôi cũng không định phá hoại hôn nhân của hai người. Thật ra tất cả đều là quyết định của hai người.” Ngữ khí Niên Bách Ngạn rất nhẹ nhàng. Anh cầm tách trà lên khẽ nhấp một ngụm, sau khi đặt xuống còn bổ sung thêm một câu: “Sự thật trong chuyện của cô và Tăng Vũ là thế nào, trong lòng cô biết rõ, tôi cũng đã biết rõ.”

Khúc Nghệ bất ngờ trợn tròn hai mắt, nhìn Niên Bách Ngạn như không dám tin.

“Nhưng điều tôi không rõ là Tăng Vũ rốt cuộc yêu cô bao nhiêu?” Niên Bách Ngạn từ tốn, cả người ôn hòa như nước: “Cô có muốn biết không?”

“Anh… có ý gì?”

“Tăng Vũ là một họa sỹ, mấy năm trước còn có một chút tiếng tăm. Nhưng hai năm nay đã bị xã hội kinh tế xáo mòn không còn được bao nhiêu. Tôi có thể cung cấp cho anh ta một cơ hội, ra nước ngoài, tới một thiên đường có thể giúp anh ta trở nên tài năng và nổi tiếng. Điều kiện tiên quyết là anh ta phải độc thân, tiện cho việc rèn giũa.” Niên Bách Ngạn đan hai tay vào nhau, đặt trước người. Bên cạnh là tách trà còn nghi ngút khói, nhạt nhòa, quấn quýt trong không khí như những âm hồn.

Khúc Nghệ nghiến răng: “Anh đang uy hiếp tôi?”

Niên Bách Ngạn bật cười: “Tôi chưa cần phải làm chuyện ấy.”

Thở dài một hơi, giọng anh cũng trở nên chân thành: “Chuyện này không mang theo một chút uy hiếp nào cả. Chỉ xem đối với anh ta, rốt cuộc cô quan trọng tới mức nào. Tăng Vũ có thể lựa chọn cũng có thể không lựa chọn. Nếu anh ta từ chối mang hôn nhân đánh đổi một cơ hội ra nước ngoài thì anh ta cũng có thể có một cơ hội khác ở trong nước. Tôi cũng sẽ giới thiệu cho anh ta một con đường không tồi cho việc thiết kế bao bì. Đương nhiên hai người vẫn sẽ ở bên nhau.”

Khúc Nghệ nhìn anh, bán tin bán nghi: “Tôi không hiểu, tại sao anh lại hết lòng giúp đỡ Tăng Vũ như vậy?”

“Tôi không giúp anh ta, mà đang dùng một cách rõ ràng nhất, công bằng nhất để giải quyết quan hệ giữa hai người.” Nét mặt Niên Bách Ngạn hơi nặng nề, chất giọng cũng ảm đảm đi một chút: “Tôi rất vui khi nhìn thấy những người yêu nhau được ở bên nhau. Nói thật lòng, tôi cũng cho rằng Tăng Vũ sẽ vì cô mà ở lại Trung Quốc, như vậy sẽ khiến tôi cảm thấy dù đứng trước lợi ích, hôn nhân vẫn còn hy vọng dài lâu. Tiếc là…”

Niên Bách Ngạn đột ngột chuyển đề tài khiến Khúc Nghệ bất giác rùng mình. Cô ta nhìn anh bằng ánh mắt cảnh giác, trong lòng dâng lên một linh cảm chẳng lành. Niên Bách Ngạn không nói tiếp những gì dang dở. Anh rút từ trong túi ra hai tập tài liệu, khẽ đẩy tới trước mặt Khúc Nghệ.

“Một phần là hợp đồng hợp tác, ở lại Trung Quốc phát triển. Một phần chính là cơ hội một mình ra nước ngoài trở thành danh họa nổi tiếng. Tăng Vũ, chồng cô, còn chưa đợi tôi nói hết đã sốt sắng ký vào bản phía sau, còn khẳng định chắc nịch với tôi, anh ta có thể từ bỏ hôn nhân.”

Gương mặt Khúc Nghệ chợt trắng bệch. Cô ta vội vàng cầm cả hai bản hợp đồng lên. Bản đầu tiên, phần chữ ký trống trơn như ban đầu. Bản thứ hai, tên Tăng Vũ được ký rõ ràng, nét chữ như rồng bay phượng múa.

Niên Bách Ngạn bình thản nhìn cô ta. Anh bất giác nhớ lại gương mặt sốt sắng lúc sáng của Tăng Vũ. Đó là bộ mặt ngập tràn lý tưởng, sẵn sàng bất chấp tất cả, sự hứng phấn trong đôi mắt anh ta quá rõ ràng. Anh ta gấp gáp muốn ký vào hợp đồng đi nước ngoài, đến nỗi chính Niên Bách Ngạn còn không nỡ. Giây phút anh ta đặt bút, anh còn hỏi lại:

Anh không cần suy nghĩ thêm một chút sao?

Nhưng Tăng Vũ trả lời vô cùng kiên quyết.

Niên Bách Ngạn cười cay đắng. Một người đàn ông nhẫn tâm được tới mức đó, còn chuyện gì mà anh ta không dám làm?

Khúc Nghệ đã khóc, nước mắt tí tách rơi xuống nền nhà. Niên Bách Ngạn không an ủi. Thực tế là anh cũng chẳng biết an ủi thế nào, đành để mặc cô ta khóc như mưa trước mặt mình, cũng mặc cho các nhân viên trong hội quán nhìn anh bằng ánh mắt kỳ quái. Rất lâu sau, anh đưa cả hai tập tài liệu cho Khúc Nghệ, khẽ nói: “Cô là vợ của anh ta nên có quyền được biết sự tình. Thế này đi, tôi sẽ sửa thời hạn của hợp đồng thành vô hạn. Cô cầm hai văn bản này về, bàn bạc với anh ta. Nếu đến lúc đó anh ta vẫn kiên trì lựa chọn phương án hai, thì tôi nghĩ cô nên suy tính cho hôn nhân của mình, nghĩ thật kỹ xem một người đàn ông như vậy có đáng để cô yêu hay không.”

Khúc Nghệ cầm chặt hai bản hợp đồng, từng khớp xương đã nhợt nhạt. Cả người cô ta run rẩy. Một lúc sau, cô ta ngước lên nhìn Niên Bách Ngạn: “Tại sao…”

Niên Bách Ngạn hiểu những gì cô ta muốn hỏi, lãnh đạm đáp: “Vì tôi và Diệp Ngọc bắt buộc phải trả lại tự do cho nhau.”

Khúc Nghệ sững sờ.

“Thế nên cô ấy rất muốn có người yêu cô ấy. Bất luận người đó như thế nào, hoặc trong lòng người đó có cô ấy hay không, cô ấy đều không quan tâm.”

Hơi thở của Khúc Nghệ trở nên gấp gáp.

Nói tới đây, Niên Bách Ngạn cũng không còn gì nói thêm nữa. Anh rút từ trong người một tấm danh thiếp, đưa cho cô ta: “Bất kỳ lúc nào cũng có thể nói cho tôi biết quyết định của hai người.” Dứt lời, anh đứng dậy rời đi.

Khúc Nghệ đờ đẫn ngồi ở nơi những luồng ánh sáng hội tụ, tấm danh thiếp trên mặt bàn chói lòa đến nhức mắt.

Sau hai tiết dạy buổi sáng ở trường đại học, Tố Diệp ăn một bữa trưa đơn giản tại trường, rồi buổi chiều cô vội tới bệnh viện thăm Lâm Yêu Yêu. Mấy hôm nay tâm trạng của Lâm Yêu Yêu đã khá lên rất nhiều. Chỉ có điều ngày nào đối mặt với Đinh Tư Thừa cô ấy cũng lựa chọn cách im lặng. Vì chuyện này, đã nhiều lần Tố Diệp hỏi ý kiến của cô ấy. Nếu không muốn gặp Đinh Tư Thừa thì có thể không cần gặp.

Nhưng Lâm Yêu Yêu từ chối. Cô ấy nói thật ra mình vẫn rất muốn gặp anh ấy, chỉ là không biết nên nói gì.

Tố Diệp hiểu. Tình yêu sâu sắc bao nhiêu năm như vậy, đậm sâu tới mức trong một phút hoảng loạn có thể không màng tới tính mạng, sao nói quên là quên được? Nếu Đinh Tư Thừa là kẻ bạc tình bạc nghĩa thì tốt rồi. Hoặc giả sử sau khi Lâm Yêu Yêu xảy ra chuyện, anh ta không thèm ngó ngàng, thì Tố Diệp cũng có thể khuyên Lâm Yêu Yêu quên ngay cái tên mặt người dạ thú đó đi. Nhưng anh ta vẫn tới bệnh viện đều đặn, còn chăm sóc cô ấy chu đáo, tận tình hơn cả ông bà Lâm. Cô không biết nói gì, e là ngay cả Yêu Yêu cũng khó mà từ chối.

Chỉ có một chuyện Tố Diệp vẫn chưa nói với Yêu Yêu. Thật ra Diệp Uyên cũng luôn có mặt ở đây, âm thầm quan sát cô ấy.

Thế nên hôm nay tới bệnh viện Tố Diệp cũng thấy rất khó xử trong lòng. Một là cô sợ lại phải gặp Đinh Tư Thừa, rồi tiếp tục tranh cãi với anh ta về bệnh tình của Lâm Yêu Yêu. Hai là cô cũng sợ bắt gặp Diệp Uyên. Thời gian gần đây anh ấy như người mất hồn, chẳng giống Diệp Uyên mà cô quen chút nào. Khi đẩy cửa phòng bệnh, cô bất ngờ nghe thấy tiếng cười của Yêu Yêu, thấy kỳ lạ bèn vội vào xem, bỗng ngẩn người.

Tố Diệp không ngờ Hứa Đồng lại tới đây.

Trên bàn đầy ắp hoa tươi và hoa quả đúng mùa. Tất cả đều rất tươi, xem ra đều được Hứa Đồng mua mang tới. Đinh Tư Thừa không có trong phòng, chỉ có bà Lâm. Trông bà cũng rất vui, thấy Tố Diệp tới bèn nhanh chóng chào hỏi.

Tố Diệp cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng lo lắng trong lòng lại dâng lên. Cô sợ Hứa Đồng mang tin xấu tới. Nhưng nhìn gương mặt Lâm Yêu Yêu đâu có giống như vừa nghe tin không vui. Hứa Đồng ngẩng đầu, mỉm cười nhìn Tố Diệp, nhẹ nhàng nói: “Tôi tới đây để mang một ít tài liệu cho Yêu Yêu. Đây đều là những tài liệu giám định của những mẫu trang sức mới mà Tinh Thạch sắp đưa ra thị trường.”

Tố Diệp không hiểu, vẻ hồ nghi hiện rõ trên nét mặt.

Cuối cùng Lâm Yêu Yêu không kìm nén được phải lên tiếng: “Thời gian thử việc của mình đã hết rồi. Muốn trở thành nhân viên chính thức phải trải qua kỳ thi. Trợ lý Hứa đã đặc biệt mang tài liệu mới tới cho mình, để tiện cho mình hiểu được những trang sức đang quảng cáo trong thời gian này, cũng có lợi cho bài thi.”

Tố Diệp nghe xong hoàn toàn chết đứng.

“Trợ lý Hứa! Chỉ cần tôi thi đỗ là sẽ chính thức trở thành giám định viên phải không?” Lâm Yêu Yêu phấn khích, kéo tay Hứa Đồng hỏi.

Hứa Đồng cười đáp: “Việc này phải từ từ từng bước. Vượt qua kỳ thi sắp tới cô sẽ trở thành nhân viên chính thức của Tinh Thạch, được theo học các giám định viên chuyên nghiệp trong vòng nửa năm. Sau đó thi thêm một lần nữa để trở thành giám định viên chính thức. Tới lúc ấy cô còn có được cơ hội ra nước ngoài đào tạo. Cô sẽ bước dần tới danh hiệu một nhà giám định có tiếng nói.” Nói tới đây, cô ấy ngước mắt lên nhìn Tố Diệp, rồi lại cười với Lâm Yêu Yêu: “Thế nên tôi hy vọng những tài liệu này có thể giúp được cô trở thành nhân viên chính thức của Tinh Thạch. Đây… cũng chính là những gì tổng giám đốc Niên mong muốn.”

Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Status: Completed Author:

Một trận chiến tâm lý hồi hộp.

Một đêm triền miên, hơi thở của anh ấm nóng mê hoặc, một cuộc điện thoại đã đặt dấu chấm hết cho bầu không khí mờ ám này.

“Thì ra hôm nay anh kết hôn.” Sau khi cuộc điện thoại kết thúc, cô vòng tay ôm chặt lấy anh từ đằng sau, đôi tay như một con rắn linh hoạt, lướt đi do thám khắp cơ thể anh.

Anh im lặng quay đầu, ánh mắt sâu thẳm dù cố đến mấy cũng không thể nhìn thấu.

Cô ung dung nói: “Yên tâm, tôi không còn là một cô bé nữa.”

Anh là nhà cung ứng đá quý tiếng tăm vang dội, cô là nhà phân tích tâm lý thông qua việc đọc những giấc mơ, hai người hoàn toàn không chút liên hệ lại vì một vụ án ly kỳ mà gắn chặt số mệnh lại với nhau.

Anh siết nhẹ cằm cô: “Tôi trở thành đối tượng nghiên cứu của em rồi sao?”

Cô khẽ nở một nụ cười diễm lệ, đắm mình trong hơi thở của anh: “Anh Niên chẳng phải đang sống sờ sờ ra đấy sao? Trước mắt tôi chỉ có hứng thú với giấc mơ cuối cùng của một người đã chết. Còn anh và tôi, chỉ là một cuộc chơi, nếu chơi được cả hai chúng ta đều vui vẻ, còn không chơi nổi… thì cút!”

Sắc mặt anh rất thản nhiên: “Tố Diệp! Niên Bách Ngạn tôi, em chưa chắc đã chơi nổi đâu.”

Niên Bách Ngạn là người đàn ông vô cùng khắt khe đối với công việc và cấp dưới, rất khó hòa hợp với mọi người nhưng lại khiến phụ nữ vì anh mà điên đảo; Tố Diệp là một người phụ nữ luôn khiến người ta phải tranh luận, trông bề ngoài có vẻ là một kẻ chỉ biết đến tiền nhưng thực chất lại là người mạnh miệng yếu lòng, khiến người ta xót xa.

Giấc mơ, ký ức, tiềm thức và những cuộc chiến thương trường đằng sau những đồ trang sức lấp lánh, lớp lớp những trận chiến tâm lý kỳ quái đụng phải nhau. Làm sao để tính lòng người, đo lòng mình, tìm ra sự thật trong những cái như thật như giả ấy? Bạn tưởng những gì bạn nhìn thấy là thật? Có lẽ đều là giả; Bạn tưởng những gì bạn nghe thấy là thật, có lẽ vẫn là giả; Vậy bản thân bạn có phải là thật không? Có lẽ cũng là giả!

Gặp nhau là định mệnh giữa anh và em. Cho dù duyên phận ngắn ngủi, cũng không bỏ lỡ nhau. Đời người như giấc mộng, giấc mộng tựa đời người, quyền thế giả tạo, yêu hận mê muội, bỗng thở dài chẳng qua chỉ là một giấc mộng kinh hoàng.

Hệ thống tên nhân vật: Niên Bách Ngạn, Tố Diệp, Niên Bách Tiêu, Kỷ Đông Nham, Dương Nguyệt, Lâm Yêu Yêu, Diệp Uyên, Tố Khải, Diệp Lan, Đinh Tư Thừa, Diệp Ngọc, Khúc Nghệ, Hứa Đồng, Thịnh Thiên Vỹ, Tưởng Bân, Tưởng Vỹ, Kim Đại Trung, An Tịnh, Bạch Băng, Diệp Hạc Phong, Nguyễn Tuyết Mạn, Diệp Hạc Thành, Nguyễn Tuyết Cầm, Niên Quý, Tư Tuyết, Tiểu Nhã, Tăng Vũ, Cảnh Long, Joey, Vincent, Henry, Văn Giai, Lý Thánh Đản, Hà Minh, Phương Bội Lôi, Khaki, Thạch Thành, Quản Yên, Aston, Xương Đồ, Tịch Khê, Diệp Tịnh Hảo, Diệp Bội Bội, Niên An Nhiên, Kỳ Tôn.

Cameo: Giang Mạc Viễn, Trang Noãn Thần, Nhiếp Thiên Luật, Giang Thần, Kỳ Ưng Diêm, Lưu Ly…

Lời giới thiệu của tác giả:

“Đây cũng là câu chuyện xảy ra ở Bắc Kinh. Trong câu chuyện này có sự xa hoa của châu báu kim cương, có những câu chuyện tình yêu cảm động buồn triền miên, có những hoài nghi dù đã bóc tách từng lớp mây mù vẫn như thật như giả. Không biết nên nói gì nữa, chỉ muốn viết một câu chuyện hay, một câu chuyện khác lạ. Ngoài ra cũng xin nhắc thêm, những vụ án tâm lý được đề cập tới trong truyện đều là những vụ án có thật đã xảy ra, có rất nhiều khía cạnh, yếu tố khiến tâm lý con người không thoải mái. Những vụ án này đã được thu thập thông qua các nhà tư vấn tâm lý, các nhà thôi miên và các bác sỹ trị liệu hành vi…, cũng có những vụ án được thầy cô của tôi kể lại trong quá trình học tập. Đương nhiên trong quá trình viết truyện sẽ giấu tên, ẩn danh và văn học hóa đi một chút. Những độc giả nhát gan hoặc không có hứng thú với lĩnh vực này xin đừng đọc. Hãy để câu chuyện này gợi mở thế giới tiềm thức của bạn. Hãy kể giấc mơ của bạn cho tôi, nhưng cẩn thận nhé, đừng để tôi nhìn thấu tâm hồn của bạn…”

“Nếu bạn muốn tìm một câu chuyện nhanh và kết thúc chóng vánh tôi khuyên bạn không nên đọc vì tiến độ câu chuyện này sẽ rất chậm. Ở đây tôi chỉ muốn nói tiến độ trong một cuốn tiểu thuyết ngôn tình không nhất định phải thống nhất ngàn quyển như một. Nếu chỉ lấy tốc độ nam nữ chính hôn nhau rồi quan hệ để nhận định tiến độ thì không công bằng. Cách xây dựng nhân vật của câu chuyện này là chưa từng có từ trước tới giờ. Con người không ai là hoàn hảo, đó chính là định nghĩa chung nhất cho tất cả các nhân vật trong bộ truyện này. Đây là một câu chuyện tươi sáng rực rỡ, cả các nhân vật cũng thế, nhưng đằng sau vẻ rực rỡ đó, mỗi người đều có sự ích kỷ, bất lực, tính toán và âm mưu của riêng mình. Nếu nói Giang Mạc Viễn là hình ảnh thu nhỏ và là tổng thể của ba người đàn ông trong xã hội, thì Niên Bách Ngạn lại được xây dựng trên hình tượng của một người duy nhất. Ngoài đời thực, anh ấy cũng là một nhà cung ứng đá quý, cuộc sống của anh cũng xa hoa, tình cảm cũng day dứt và có những câu chuyện đặc sắc. Còn Tố Diệp, tôi nghĩ nhân vật này dần dần khi từng lớp suy nghĩ nội tâm được bóc ra, mọi người sẽ cảm thấy càng ngày càng chân thật. Bởi vì ở cô ấy nhất định sẽ có hình bóng của mọi người, bất luận là ưu điểm hay khuyết điểm. Có lẽ câu chuyện này không nhận được sự đồng tình của tất cả mọi người, nhưng còn người xem là tôi còn viết, dùng ngôn ngữ bình thường nhất, giản dị nhất. Vẫn câu nói đó, tất cả mọi phán đoán đừng vội kết luận quá sớm, chưa tới giây phút cuối cùng, chưa tới chương kết cuối cùng, thì câu chuyện và nhân vật mãi mãi chưa thể kết luận.”

“Trong các tác phẩm trước của tôi, số phận của mỗi nhân vật có thể chỉ hai tới ba cao trào là kết thúc, nhưng Tố Niên khác các tác phẩm đó, vì tôi tạo dựng số phận của mỗi nhân vật đều có rất nhiều cao trào, bước ngoặt. Thế nên những độc giả thích một hai cao trào rồi tới một cái kết hạnh phúc xin hãy thận trọng khi đọc Tố Niên. Đây vốn đã không phải là một bộ tiểu thuyết chỉ có tình yêu. Nó rất phức tạp, mỗi một nhân vật trong câu chuyện cũng giống như một cá thể độc lập ngoài xã hội, như người bình thưởng phải hưởng trọn đắng cay mặn ngọt vậy. Thế nên không thể so sánh, cũng không cần phải mang nó ra so sánh với các tác phẩm trước đó, vậy chẳng khác nào bạn mang cơm trắng ra so với rau xanh xem cái nào dinh dưỡng hơn cả, ngay từ cốt lõi đã sai lầm.” *Có thể hiểu là trong câu chuyện này đất diễn của chính phụ nhiều gần như nhau*

“Tố Niên chắc chắn là một câu chuyện đặc sắc, tôi dành tâm huyết xây dựng từng nhân vật, cũng yêu quý mỗi một nhân vật, vì họ là những con người không hoàn hảo, vì thế có lúc họ được người ta yêu quý lại có lúc bị người ta ghét, thế nên tuyệt đối không thể vì một số chi tiết mọi người nói không cần thiết mà hủy cả một bộ tiểu thuyết. Tôi không dám nói mỗi một câu, một chữ tôi viết ra đều ẩn chứa một điều gì đó, nhưng ít nhất có thể khẳng định với mọi người, đâu đâu trong câu chuyện cũng ẩn chứa bí mật, nhưng thực tế số người tìm ra được chúng là rất ít. Mỗi một nhân vật, mỗi một tình tiết xuất hiện, mỗi một giai đoạn tình cảm đều có mục đích của nó, chắc chắn không lãng phí thời gian đọc của mọi người, tôi cũng không lãng phí thời gian viết vốn đã ít ỏi của mình. Có thể mọi người thấy chẳng có gì tiến triển nhưng có tiển triển hay không chỉ có tôi là người viết mới biết được, tại sao phải sắp xếp như vậy cũng chỉ tôi biết mà thôi nên mọi người có hoài nghi hay khó chịu cũng là chuyện bình thường.”

Mong rằng nó sẽ là một câu chuyện hay mang tới cho mọi người ^^

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset