Buổi chiều, Tố Diệp bắt đầu đi mua sắm cùng mợ Phương Tiếu Bình cho tết Trung thu ngày hôm sau. Đừng nhìn mợ Phương Tiếu Bình bình thường tùy tiện, thế nào cũng xong, nhưng mợ thực sự là người giỏi thu vén cho lễ tết, biết mua đồ sắm sửa cho gia đình. Đây cũng là lý do thường ngày cậu Tố Đông trông bề ngoài có vẻ uy võ, nhưng khi đứng trước mặt vợ vẫn phải nhún nhường vài phần. Chính vì thế, quyền nắm giữ kinh tế gia đình nằm trong tay Phương Tiếu Bình. Võ quán của Tố Đông kiếm không ít tiền, nhưng trước giờ cậu vẫn chưa được nhìn thấy bộ dạng của chiếc thẻ gửi tiền tiết kiệm tại ngân hàng.
Theo như lời Phương Tiếu Bình nói thì chính là:
Với đàn ông, có thể cho họ sỹ diện nhưng không được đưa họ tiền. Nếu cả sỹ diện và tiền bạc đều để họ giữ thì trái tim của họ cũng sẽ bay mất.
Một điểm mà trước giờ Tố Diệp vẫn luôn khâm phục mợ đó là: Hoàn toàn có thể cưỡng lại sức hút của những đợt tuyên truyền và giảm giá ưu đãi tràn ngập khắp mọi nơi tới từ các cửa hàng một, hai tháng trước dịp lễ. Bất luận họ quảng cáo hay đến đâu, bất luận họ khuyến mại lớn cỡ nào, Phương Tiếu Bình từ đầu tới cuối luôn tuân theo tôn chỉ, một ngày trước khi nghỉ lễ mới là thời điểm tuyệt vời nhất để mua sắm. Thế nên mỗi lần thấy Tố Diệp mua xong hết các đồ dùng cho ngày lễ từ rất sớm, mợ lại quở trách. Câu nói kinh điển nhất chính là:
Con có biết tại sao trước nghỉ lễ một ngày mới là ngày giảm giá lớn nhất không? Vì hết kỳ nghỉ một cái là mấy thứ này chẳng đáng mấy xu nữa.
Khi cô cùng mợ Phương Tiếu Bình len vào khu chợ người người chen chúc nhau để xếp hàng mua bánh Trung thu, mới phát hiện thì ra những người có tư duy này không chỉ mình mợ. Dòng người đông nghịt, vừa nhìn đã thấy khiếp sợ. Phương Tiếu Bình vừa xắn tay áo lên vừa nói: “Bực mình quá đi thôi! Trước đây đông người thì không nói làm gì. Giờ lễ tết mà cũng đông như vậy. Chẳng phải ai cũng nói đi du lịch đón tết sao? Giá cả đúng là tăng vòn vọt vì mấy người có tiền từ nơi khác tới. Ngày nghỉ không đi chơi, quyết tâm ở lại tranh giành với chúng ta.”
Phương Tiếu Bình không hề có ý khinh thường những người giàu ở nơi khác, ngược lại bà cảm thấy mình chính là vật hy sinh cho những người như thế khi họ nhắm vào hoàn cảnh kinh tế Bắc Kinh, điều này xuất phát từ việc bà chưa mua được một ngôi nhà. Vì mấy năm gần đây giá nhà đất ở Bắc Kinh tăng vọt còn nhanh hơn cả tốc độ của tàu Thần Châu. Thế nên Phương Tiếu Bình vẫn một lòng muốn mua gấp cho Tố Diệp một ngôi nhà nhỏ, nếu không đợi thêm vài năm nữa không biết còn tăng đến mức nào. Ai ngờ tính đi tính lại, nhà tốt hoặc là đắt hơn cả du lịch lên mặt trăng, hoặc là đã bán sạch. Phương Tiếu Bình giận dữ, cuối cùng khi bà hạ quyết tâm liều một phen với mấy kẻ có tiền, giá lại tiếp tục tăng cao, khiến bà không nắm được dù chỉ một cơ hội.
Chuyện đó còn chưa bực. Điều khiến bà khó chịu hơn nữa là, khi bà mang theo sổ tiết kiệm vẫn còn nóng hổi, định đặt cọc luôn, thì lại bị nhân viên giao dịch từ chối. Sau đó bà nhìn thấy họ nở nụ cười tươi như hoa với mấy kẻ từ nơi khác tới trả toàn bộ tiền. Giây phút ấy, Phương Tiếu Bình cảm thấy hình như đất Bắc Kinh này không còn chỗ đứng của mình nữa rồi.
Vì chuyện này Phương Tiếu Bình đã buồn rầu mấy ngày. Bà không hiểu tại sao bây giờ lại có nhiều người giàu có đến thế. Tiền của họ rốt cuộc ở đâu ra? Khi bà còn phải ngày ngày cố gắng kiếm tiền để đảm bảo nhu cầu sống tối thiểu thì bọn họ đã “xưng vương trên núi”, nghĩ tới chuyện đầu tư rồi. Tố Khải đương nhiên không muốn nhìn thấy mẹ đau buồn. Cậu quyết định hết lòng giúp đỡ. Cuối cùng chuyện này bị Tố Diệp phát hiện ra. Cô quả quyết ngăn chặn. Cô khuyên mợ không cần lo nghĩ cho mình, bây giờ cô vốn không muốn mua nhà.
Tố Đông nghe thấy vậy lo một ngày Tố Diệp lại đi mất. Cuối cùng Tố Diệp phải khuyên hết nước hết cái họ mới yên tâm. Cô còn phải bảo đảm, nhất định sẽ tìm được một người đàn ông độc thân có nhà, như vậy tốt biết bao, còn lừa thêm được hẳn một người. Vì chuyện này, Tố Đông mắng cô một trận nên thân.
Thế nên khi Phương Tiếu Bình nhìn thấy giá tiền bánh Trung thu năm nay cũng đắt rất nhiều so với năm ngoái thì bắt đầu nghiến răng kèn kẹt. Tố Diệp ở bên cạnh, khó xử giải thích:
Đây đơn thuần là nguyên nhân do điều tiết nền kinh tế, không liên quan gì lắm tới mấy người có tiền.
Phương Tiếu Bình bĩu môi không nói tiếp. Vạt áo đã được xắn lên tới tận bắp tay. Tố Diệp thấy tình hình không ổn, bèn giữ mợ lại: “Mợ à! Chúng ta xuống siêu thị dưới tầng mua đi. Cũng thế cả thôi mà!”
Nào ngờ cơn bực bội của Phương Tiếu Bình lại ùa tới, tay áo suýt nữa thì bị vén sát tận nách. Bà xoa xoa tay: “Này, với tính cách tàn bạo này, mợ không tin không cướp được của đám người này. Diệp Nhi! Con cứ đứng yên đợi mợ, đừng nhúc nhích. Chống mắt lên coi mợ con “xưng hùng xưng bá” như thế nào!”
Tố Diệp không hề nghi ngờ lời nói của mợ. Nhớ năm xưa, những việc làm vĩ đại của mợ ở chợ có ai là không biết? Nghĩ vậy, cô càng giữ chặt mợ, nhưng Phương Tiếu Bình vẫn hùng hổ xông lên. Cô còn không nắm nổi tà áo mợ. Kết quả, Tố Diệp giương mắt nhìn mợ lăn tròn, vượt qua đám người đó một cách nhanh nhẹn. Hai cánh tay như hai chiếc càng cua gạt hết tất cả mọi người đứng trước sang một bên, thành công dấy lên làn sóng phản đối của đám đông.
Hôm nay Phương Tiếu Bình diện một chiếc áo len đỏ, thế nên đứng giữa đám đông mợ vô cùng bắt mắt. Tố Diệp chỉ kịp thấy một mảng đỏ rực cứ lượn qua lượn lại trước mặt. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng thân thủ của mợ lại nhanh nhẹn đến vậy. Khi cô hoàn hồn trở lại, Phương Tiếu Bình đã xách được bốn hộp bánh Trung thu quay lại, trán không một giọt mồ hôi nào, thật sự đã khiến Tố Diệp phải ngỡ ngàng.
Cả một buổi chiều, Tố Diệp đều đi tranh cướp đồ cùng với Phương Tiếu Bình. Trên đường quay về, khi đi qua một cửa hàng bánh ngọt, cô đã dừng lại rất lâu.
Cuối cùng, đồ của mợ đã chất đầy con Jeep của cô. Màu áo đỏ của mợ và em đỏ của cô rất hợp với nhau. Nhưng khi cô ngồi vào trong xe, không gian bỗng trở nên chật chội. Hôm nay Phương Tiếu Bình đã quét về không ít đồ. Vì thế tâm trạng mợ rất vui, vẫy tay rất phong cách:
Lái xe!
Tố Diệp nhận lệnh cho xe chạy. Ai ngờ xe vừa vòng ra khỏi bãi đậu chợt nghe thấy đuôi xe vang lên một tiếng “rầm” ầm vang, khiến Phương Tiếu Bình đang chuẩn bị thắt dây an toàn suýt nữa thì đập mặt cửa kính. Mợ hét lên giận dữ:
Đứa nào vậy?
Vừa dứt lời, Tố Diệp đã mở cửa đi xuống. Lúc này cô mới nhìn rõ tình hình. Một chiếc xe gia đình hào hoa đang “thân mật” hôn vào mông của con Jeep. Kích thước to lớn của nó so với em nhỏ của cô đúng là voi hôn thỏ! Thế là Tố Diệp phừng phừng giận dữ. Cô đi tới, gõ cộc cộc mấy tiếng vào mui xe, chỉ tay vào bên trong: “Xuống xe!”
Lúc này Phương Tiếu Bình cũng đi xuống, sau khi nhìn thấy vẻ thảm thương của đuôi xe, bà cũng chạy tới, gõ xuống mui xe cùng Tố Diệp. Không còn cách nào khác, người tài xế kia phải bước xuống. Sau khi nhìn thấy Tố Diệp ông ta sững sờ giây lát, sau đó ngượng ngập, liên tục xin lỗi. Tố Diệp thấy người này quen quen nhưng tạm thời vẫn chưa nhớ ra là ai. Sau khi thấy ông ta xin lỗi không ngừng, cô cũng bớt giận phần nào, giơ tay ra trước mặt ông ta: “Đền tiền!”
Người tài xế ấp a ấp úng, nửa ngày không rặn ra được chữ nào.
“Bảo ông đền tiền đấy, ông câm à!” Phương Tiếu Bình phồng mang trợn má, khí thế như dời non lấp biển.
“Cô hai! Thưa cô… Tôi cũng không cố tình đâu…”
Tố Diệp ngẩn người. Cô hai?
Đang mải nghĩ bỗng có người xuống xe, cất giọng bất mãn: “Có chuyện gì đấy?”
Một giọng nói quá quen thuộc, tới mức khiến Tố Diệp phát ghét. Cô nhìn qua, liền thấy Nguyễn Tuyết Mạn lắc la lắc lư đi tới. Nhìn thấy Tố Diệp, bà ta cũng rất sửng sốt, sau đó cười khẩy: “Yo! Ai thế này?”
Lại một người nữa xuất hiện. Lần này là Nguyễn Tuyết Cầm. Thấy mọi người đều bâu quanh mũi xe, bà ta nhìn người tài xế với vẻ không vui: “Sao ông lái xe bất cẩn vậy hả?”
“Đúng đấy! Sao ông lại ẩu thả thế. Ông đụng vào xe của cô hai nhà chúng ta rồi. Mặc dù cái xe ghẻ này cũng chẳng đáng mấy đồng, nhưng ít ra thì nhìn vào người ta vẫn gọi là “ô tô”.” Gương mặt Nguyễn Tuyết Mạn ngập tràn khiêu khích.
Người tài xế chẳng còn biết nói gì ngoài xin lỗi.
Phương Tiếu Bình nhận ra là người nhà họ Diệp, mặt bắt đầu tái nhợt đi, nhất là sau khi nhìn thấy Nguyễn Tuyết Mạn thì mắt mợ càng long lên sòng sọc. Mợ đang định xông tới thì Tố Diệp cản lại. Cô đứng chặn trước mặt mợ, khoanh hai tay trước ngực, lãnh đạm nhìn Nguyễn Tuyết Mạn: “Đúng vậy! Chiếc xe này của tôi làm sao dám so với con xe hào hoa của bà. Hết cách thôi, ai bảo tôi không biết trèo cao? Thế nên, hoặc là xì tiền ra, hoặc là báo cảnh sát.”
“Nói nhiều với bọn họ làm gì? Báo cảnh sát luôn đi!” Phương Tiếu Bình sốt ruột ỏm tỏi.
Nguyễn Tuyết Mạn nhìn Tố Diệp chằm chằm với vẻ khó chịu. Nguyễn Tuyết Cầm bên cạnh hạ giọng nói: “Tuyết Mạn! Em đừng có vô cớ sinh sự nữa. Ngày mai Tiểu Diệp còn tới nhà chúng ta ăn cơm đấy. Cho dù em bị mất mặt, cũng không thể để chồng em mất mặt chứ. Đứng đây cãi cọ ra thể thống gì?” Nếu không phải vì bữa cơm gia đình ngày mai, bà ta đã chẳng đi cùng Nguyễn Tuyết Mạn ra đây.
Đương nhiên vì là hội viên nên họ chỉ lên tầng mua những đồ cao cấp. Còn Phương Tiếu Bình quanh quẩn ở khu thực phẩm tầng một và siêu thị dưới tầng hầm.
Dứt lời bà ta bước lên, nhìn Tố Diệp cười khẽ: “Người một nhà cả, đâu cần nghiêm trọng tới mức phải báo cảnh sát. Cần bao nhiêu tiền? Bác trả là được rồi.”
Phương Tiếu Bình không nghe thấy những câu Nguyễn Tuyết Cầm nói với Nguyễn Tuyết Mạn, bà hừ một tiếng: “Nói vậy nghe còn có lý!”
Nguyễn Tuyết Mạn nghe xong càng bốc hỏa. Bà ta nghĩ gì đó rồi bỗng bật cười, nhìn Phương Tiếu Bình rồi lại nhìn bóng lưng Nguyễn Tuyết Cầm, nói một câu kỳ lạ: “Cũng phải! Người một nhà cả mà! Ai lại tát nước phù sa ra ruộng ngoài. Chị! Nhân cơ hội này chị cũng tạo dựng quan hệ tốt đẹp với bà thông gia đi. Nếu không sau này một ngày Diệp Lan bỗng to bụng lên lại có người không chịu cưới thì phải làm sao?”
Phương Tiếu Bình sa sầm mặt mày. Cùng biểu cảm ấy có cả Nguyễn Tuyết Cầm. Bà ta bất ngờ quay đầu nạt Nguyễn Tuyết Mạn: “Em ăn nói linh tinh cái gì vậy?”
“Em không hề nói linh tinh.” Nguyễn Tuyết Mạn giơ tay lên, ngắm nghía bộ móng vừa được làm, cười: “Có một buổi tối chính mắt em đã nhìn thấy có một người con trai đưa Diệp Lan về nhà. Trong xe hai đứa nó còn thân mật lắm. Cậu đó sao em nhìn mãi vẫn thấy giống Tố Khải nhỉ?”
Nói tới đây, bà ta ngước mắt lên cười thẳng với Phương Tiếu Bình: “Chuyện của con trai mình, không phải chị không biết chút gì đấy chứ?”
Còn chưa đợi Phương Tiếu Bình tỏ thái độ, Nguyễn Tuyết Cầm đã nhíu mày: “Không thể nào! Hai đứa nó đã chia tay rồi.”
Phương Tiếu Bình nhìn điệu bộ của Nguyễn Tuyết Cầm sao có thể không giận: “Nhà chúng tôi sao dám bám víu vào nhà họ Diệp. Sợ một ngày nào đó lại tay bay vạ gió. Thế nên, suy nghĩ cho an toàn của con trai của con trai tôi thì con gái nhà nào cũng được bước vào cửa nhà tôi, ngoại trừ Diệp Lan.”
Nguyễn Tuyết Cầm càng thêm cau có.
Nguyễn Tuyết Mạn vẫn chưa chịu thôi, đi tới cười lạnh: “Nói dễ nghe quá nhỉ! Có giỏi thì trông con trai cho nghiêm vào. Đứa thứ nhất đã không ra gì, đứa thứ hai cũng cùng một giuộc.”
“Cô nói cho rõ ràng vào. Cái gì mà đứa thứ nhất không ra gì, đứa thứ hai cùng một giuộc?” Phương Tiếu Bình không vui.
Nguyễn Tuyết Mạn quay đầu nhìn Nguyễn Tuyết Cầm, cố làm vẻ thương xót, nhưng thực chất là nói cho Phương Tiếu Bình nghe: “Chị! Chị cũng đừng trách móc Diệp Lan. Con bé nó còn trẻ người non dạ, làm sao phân biệt được nhiều như thế? Không chừng đã bị Tố Khải bỏ bùa rồi cũng nên. Haiz, thời buổi này cảnh sát cũng chẳng đáng tin nữa rồi. Tin tức chẳng phải cũng nói có người cảnh sát nào đấy chuyên dụ dỗ, lừa gạt tình cảm của mấy cô gái trẻ sao? Số nó lại gặp ngay phải người như vậy. Hai chị em ta đúng là số khổ. Con gái chị thì bị đàn ông lừa. Chồng của con gái em thì bị hồ ly tinh quyến rũ. Mấy đồ tiện nhân đúng là không có một chút liêm sỉ nào, còn chủ động tới tận Nam Phi quyến rũ con rể em. Sao không biết suy nghĩ một chút nhỉ? Đó là anh rể nó đấy. Thèm đàn ông đến mức đó rồi sao, còn phải chủ động hiến thân? Hai chị em nhà chúng nó cùng là một loại người cả. Yêu đương gì đâu! Chẳng qua là ham tài sản nhà họ Diệp thôi!”
Nguyễn Tuyết Cầm kéo tay Nguyễn Tuyết Mạn: “Đừng nói nữa!”
Ngọn lửa trong đầu Tố Diệp đã bùng lên, nhưng còn nhanh hơn cô là Phương Tiếu Bình. Bà đẩy Tố Diệp ra, đứng trước mặt Nguyễn Tuyết Mạn, chỉ vào mặt bà ta: “Cô có giỏi thì nhắc lại lần nữa xem!”
“Tôi nói lại thì đã làm sao? Sao? Còn muốn nghe chi tiết à? Muốn biết rõ thêm thì quay về hỏi con trai chị ấy. Hỏi cô cháu gái yêu quý của chị ấy. Đã làm chuyện gì vô liêm sỉ, chúng nó còn không biết hay sao?” Nguyễn Tuyết Mạn càng nói càng lớn tiếng. Nguyễn Tuyết Cầm đã không giữ lại nổi nữa.
Gương mặt Phương Tiếu Bình chợt bình tĩnh lại, bà nhìn bà ta nói: “Cô tên là Nguyễn Tuyết Mạn phải không?”
“Tôi đi không đổi tên, ngồi không đổi họ! Làm sao? Không phải tới hôm nay chị mới biết tên tôi đấy chứ? Năm xưa ai đứng trước cửa nhà tôi chửi đổng!”
Phương Tiếu Bình cười: “Đương nhiên tôi biết cô là Nguyễn Tuyết Mạn. Nhưng mà tại nhiều năm không gặp, mặt cô giờ đầy nếp nhăn rồi nên phải xác nhận lại một chút. Nếu đã không nhận nhầm người, thì cô đừng có trách tôi!” Dứt lời, còn chưa đợi Nguyễn Tuyết Mạn phản ứng lại, bà đã thu lại nụ cười, giơ đôi tay chắc nịch ra túm lấy tóc Nguyễn Tuyết Mạn, còn tay kia thì quay một vòng, tát “bốp, bốp” hai cái vào má trái và má phải của bà ta!