Như một cảnh phim mùa thu với những gợn ánh sáng lăn tăn. Trong căn nhà hào hoa, rộng lớn này bao người đi lại, chỉ có anh trầm tĩnh như ánh trăng, mỗi bước đi xuống cầu thang như từng bước chân dẫm lên trái tim cô. Cô quên cả cử động, cũng quên cả thu lại ánh mắt đờ đẫn của mình, chỉ còn cảm nhận được tách trà ấm áp trong tay dưới cái nhìn chăm chú của anh từ từ chảy ngược vào tim, bù đắp cho bao ngày lạnh giá và cô đơn vì nhung nhớ.
Từ khoảnh khắc này nhìn thấy anh, cô mới biết thế nào gọi là có duyên gặp gỡ, thấu hiểu nhau trong cuộc đời này. Nếu đời này không được gặp Niên Bách Ngạn, nếu kiếp này chỉ đi lướt qua anh như hai người xa lạ, vậy thì cuộc đời của cô phải chăng sẽ nhạt nhẽo như nước? Cuộc đời mỗi người là một cuộc hành trình không có đường quay lại. Cô không thể tưởng tượng, nhưng nếu trời cao đã an bài cho anh và cô gặp gỡ thì cô sẽ không muốn đánh mất.
Vì đã yêu một người đàn ông như Niên Bách Ngạn, nên cô rất khó tưởng tượng nếu ở bên cạnh một người đàn ông khác mình sẽ thế nào.
Sự kích động và hạnh phúc giây phút nhung nhớ và trùng phùng tụ lại thành một dòng sông, đan vào trong mắt cô, để giờ này trong dòng sông thị giác ấy chỉ còn lại mình Niên Bách Ngạn. Cô muốn cười với anh, nhưng bờ môi cứ cứng đờ ra. Dây thần kinh cũng như đã chết, không thể nhúc nhích. Cô muốn bình tĩnh chào anh một câu, nhưng há miệng ra chỉ có không khí trôi qua trôi lại, chứ không thể nghe thấy giọng nói của mình.
Cho tới khi Niên Bách Ngạn đi xuống nhà, tới khi không khí xung quanh đã trôi nổi mùi hương gỗ mộc nhạt nhòa, trái tim cô mới như một chiếc lò xo bị kéo căng, đâm nhanh về phía trước, thậm chí cô cảm thấy gò má mình giật giật liên hồi, cùng những nhịp điên cuồng với trái tim. Bóng hình Diệp Hạc Phong phía trước che mất tầm nhìn của Tố Diệp. Trong nụ cười của ông có sự xót xa: “Sao con gầy thế này?”
Câu nói này thốt ra từ miệng Diệp Hạc Phong, nhưng Tố Diệp khao khát biết bao chính anh nói ra câu ấy. Cô mong được nghe anh đau lòng hỏi cô tại sao không ăn uống tử tế, chất vấn cô vì sao không chăm sóc tốt bản thân mình. Nhưng người đàn ông đó chỉ nhìn cô giây lát rồi không có nhiều biểu hiện. Anh im lặng ngồi xuống chiếc sofa đối diện cô, đón lấy tách trà Nguyễn Tuyết Cầm đưa tới, ung dung thưởng thức.
Giữa cô và anh chỉ có ba mét ngắn ngủi mà sao cô cảm thấy như là cả trăm núi ngàn sông?
Anh vẫn không đoái hoài tới cô sao?
Nếu đã như vậy tại sao còn nhất định muốn cô tới đây?
Mu bàn tay chợt ấm lên, là Diệp Hạc Phong đang siết chặt tay cô. Lúc đó Tố Diệp mới phản ứng lại, tập trung chú ý tới Diệp Hạc Phong. Cô lặng lẽ rút tay về, hờ hững đáp: “Tôi không sao!”
Không còn sự hùng hổ và thiếu kiên nhẫn, rõ ràng ông rất hài lòng về thái độ này của cô. Ông cười ha ha: “Vừa nãy trong thư phòng, bố và anh rể con còn đang lo con không tới.”
Tim Tố Diệp nhói lên. Anh rể… Danh xưng này đã lâu lắm rồi cô không gọi.
Nếu đây không phải Bắc Kinh, nếu họ không ở trong nhà họ Diệp, cô nhất định sẽ ngồi xuống bên cạnh anh, vùi đầu vào ngực anh, nói với anh rằng:
Anh đừng giận nữa, đừng giận nữa mà…
Nhưng giờ cô chẳng thể làm gì cả.
Cô giữ im lặng, hơi cụp mắt xuống, chỉ còn liếc nhìn được những ngón tay anh đặt trên mặt bàn. Từng ngón mảnh khảnh, khớp xương lộ rõ. Nó đã từng vuốt ve lên gò má, rồi anh nói với cô:
Diệp Diệp! Em đẹp lắm.
Một cảm giác chua xót lướt qua trong lòng, như bị sống mũi ép xuống, vì sự trầm mặc và lãnh đạm của anh từ lúc gặp cô tới giờ.
Nhưng Tố Diệp cúi đầu nên đâu có biết. Niên Bách Ngạn nhân lúc rót trà đã quan sát cô mà không ai để ý. Nơi đáy mắt anh dâng lên một sự thương xót không nói thành lời.
Diệp Hạc Phong không biết suy nghĩ của cô, còn tưởng cô không muốn nói nhiều. Nhưng ông cũng mãn nguyện lắm rồi, ít nhất thì cô đã tới. Nghĩ vậy, ông vẫn cười lớn, nói với cô, hôm nay chuẩn bị toàn những món mà cô thích ăn. Đầu bếp cũng mời ở ngoài về, hai đầu bếp lớn chuyên làm món ăn phong kiến, một người thì mời từ nước ngoài về.
Tố Diệp cười khẩy. Chẳng qua chỉ là một bữa cơm gia đình thôi mà, còn phải mời tới ba đầu bếp. Người bố này của cô đúng là hào phóng, có cần cô cảm động tới rơi nước mắt không đây? Rồi cô lên tiếng, giọng đầy châm chọc: “Có tiền thì giỏi rồi, chỉ là một bữa cơm đoàn viên giản dị, cứ làm như cuộc thi chọn đầu bếp vậy.”
Diệp Hạc Phong cứng miệng, chỉ biết ngượng ngập.
Đối diện, Niên Bách Ngạn tựa vào sofa, chầm chậm thưởng trà, ngước mắt nhìn cô, bờ môi hơi cong lên. Còn Nguyễn Tuyết Cầm thì đúng là đã phải bật cười trước câu nói của cô: “Con bé Tiểu Diệp này, ăn nói đúng là ương bướng. Bố con cũng chỉ muốn tốt cho con. Vì bữa cơm hôm nay, anh ấy đã chuẩn bị từ mấy ngày trước rồi. Thực đơn đổi hết lần này tới lần khác, chỉ sợ không vừa ý con.”
Cái tính đả kích trốn trong người chợt chạy ra, Tố Diệp hừ lạnh lùng: “Nếu thật lòng muốn tốt cho tôi, thì việc gì cũng phải hỏi ý kiến tôi mới phải. Trong mấy món ăn mà ông tận tâm chuẩn bị không chừng chẳng có món nào tôi thích!”
“Tiểu Diệp…” Diệp Hạc Phong định nói gì lại ngập ngừng.
“Tôi nói không đúng sao? Ông biết tôi thích ăn gì không thích ăn gì sao?”
“Nếu chỉ nói tới những món phong kiến và cung đình, em thích ăn nhất món “Phật leo tường” của Đàm gia cùng món tủy gà nấu măng của Hồng lâu, không thích vị gừng, vị hành, không thích ăn cần tây.” Bất ngờ, Niên Bách Ngạn ngồi đối diện lên tiếng, giọng anh nhẹ nhàng như nét mặt bình thản. Anh hơi mím môi rồi hơi dướn người đặt tách trà xuống bàn, bổ sung thêm: “Thế nên hôm nay bố em đã đặc biệt mời đầu bếp của Đàm gia và Hồng lâu. Lại biết em thích ăn gan ngỗng nên mời thêm một người đầu bếp tới từ Pháp.”
Tố Diệp bỗng ngẩng đầu nhìn anh. Anh điềm nhiên nhìn thẳng vào mắt cô. Hai con ngươi sâu thẳm khiến người ta không thể dò đoán được suy nghĩ. Nhất thời cô không biết nên nói gì tiếp theo, mấp máy môi nhưng vẫn ngọng nghịu.
Lúc này Diệp Hạc Phong mới liên tiếp gật đầu: “Tiểu Diệp à! Bố biết người bố này không đủ tư cách, đến con thích ăn gì, không thích ăn gì bố cũng không biết, lần này cũng nhờ có anh rể con nhắc bố.”
Nghe xong câu này Tố Diệp mới ngộ ra, Niên Bách Ngạn có ý gì đây?
Diệp Hạc Phong đã lập tức giải đáp nghi vấn của cô: “Chuyện con đi du lịch Nam Phi, bố đã nghe anh rể con nói rồi. Tiểu Diệp à! Con là con gái, sao lại thích đi chơi một mình tới mấy nơi đó? Cũng may đúng dịp anh rể con qua đó làm việc, gặp được con, nếu không nhỡ xảy ra chuyện thì biết làm sao?”
Tố Diệp hiểu ngay ra vấn đề, thì ra là như vậy.
“Đúng đấy! Nếu em không gặp được anh rể ở Nam Phi, sợ là có gặp phải bạo loạn lại phải cầu cứu đại sứ quán rồi.” Một giọng nói dịu dàng như nước vang lên, là thanh âm Tố Diệp căm ghét, không cần ngẩng đầu cô cũng biết đó là Diệp Ngọc.
Cô ta mỉm cười bước tới, bảo người làm mang đĩa trái cây đã gọt sẵn lên rồi đi thẳng tới sofa. Cô ta không ngồi bên cạnh Tố Diệp mà đi tới bên Niên Bách Ngạn, nhiệt tình ngồi sát vào anh, nhân tiện vòng qua khoác tay anh như một con rắn. Cả người dính vào lòng anh anh, nhưng ánh mắt lại nhìn Tố Diệp: “Cũng may mấy ngày ở Nam Phi có anh rể chăm sóc em, nếu không hôm nay làm sao biết được sở thích ăn uống của em? Tiểu Diệp, em phải cảm ơn anh rể mới được.”
Tố Diệp nhìn vào gương mặt Niên Bách Ngạn, đáy mắt gần như bốc hỏa. Cô không tức giận cách giải thích của anh về chuyến đi Nam Phi, thậm chí hoàn toàn hiểu tại sao anh phải nói thế. Nhưng tại sao anh ngầm chấp nhận cho Diệp Ngọc ngồi bên cạnh mình? Còn để cô ta khoác tay? Anh già bảy tám chục tuổi không ai đỡ sao? Tại sao không đẩy cô ta ra? Càng nghĩ càng tức giận. Điều càng khiến cô điên tiết chính là biểu cảm của Niên Bách Ngạn lúc này, dáng vẻ rất hưởng thụ cảm giác có người đẹp trong lòng, dường như không hề quan tâm tới tâm lý của cô!
Chẳng phải nói sẽ ly hôn sao?
Chẳng phải nói không có tình cảm với Diệp Ngọc sao?
Đây nào có giống một đôi vợ chồng giả bằng mặt không bằng lòng? Tố Diệp cảm thấy bọn họ còn tình cảm hơn ai hết! Tức chết mất!
Niên Bách Ngạn đối diện nhìn Tố Diệp như cười như không, ánh mắt rất thẳng thắn, trực diện. Anh nhìn thấy sự khó chịu đang bùng cháy trong mắt cô, kết hợp với gương mặt xinh đẹp nó càng khiến cô yêu kiều không sao tả xiết.
Như có những đợt pháo hoa nổ trong mắt cô, lung linh rực sáng.
Ngay sau đó, anh thấy cô cười. Nụ cười ấy xua tan mọi sự bất mãn trong ánh mắt. Một nụ cười nhạt nhòa, gượng gạo, vậy mà trong mắt anh nó lại tao nhã trong lành như hoa lê tháng ba. Anh chợt nhìn cô tới ngơ ngẩn.
Đúng thế, dường như đã mấy thế kỷ rồi anh không được nhìn thấy nụ cười ấy.
Tố Diệp bên này đã trở nên điềm nhiên từ lâu. Cô nhìn Diệp Ngọc rồi đưa mắt về phía Niên Bách Ngạn, nụ cười rõ nét hơn: “Cảm ơn anh rể!”
Thế là cô đã thành công nhìn thấy bờ môi Niên Bách Ngạn có một giây khựng lại.
Một bước chân thoăn thoắt giúp xóa tan bầu không khí im lặng này. Là Diệp Lan. Rõ ràng sự việc ngày hôm qua chẳng mấy ảnh hưởng tới nó. Còn Diệp Hạc Thành trước nay vẫn rất thương cô con gái nhỏ này, sợ rằng hôm qua dưới sự bảo vệ của bố, con bé đã bị Nguyễn Tuyết Cầm mắng không ít. Hôm nay nó vẫn hớn hở, ngồi bên cạnh Tố Diệp, khoác tay cô làm Tố Diệp giật nảy mình: “Em làm gì vậy?”
Bên kia Nguyễn Tuyết Cầm nhíu mày cất lời: “Diệp Lan! Con bao nhiêu tuổi rồi đi đứng còn không nghiêm chỉnh? Làm gì có đứa con gái nào cả ngày điên điên khùng khùng như con?”
Diệp Lan thích thú, dựa sát vào người Tố Diệp như nước, nhưng lại nhìn về phía Niên Bách Ngạn: “Anh rể! Anh phải nói giúp em mấy câu công bằng, em đâu có điên điên khùng khùng?”
Niên Bách Ngạn khẽ cười: “Con gái còn bé hoạt bát một chút cũng tốt.”
“Mẹ! Mẹ nghe thấy chưa? Anh rể nói con hoạt bát, chứ không phải điên điên khùng khùng như mẹ.” Diệp Lan nói tới đây lại cố tình nhìn Tố Diệp với vẻ kinh ngạc, gương mặt ngỡ ngàng: “Này! Chị hai! Bộ quần áo này của chị đúng là quá đẹp đi thôi, cực kỳ tôn màu da của chị. Không công bằng! Chị trang điểm thế này còn trẻ trung xinh đẹp hơn em.”
“Diệp Lan! Đừng nói linh tinh!” Tố Diệp không biết cô nhóc này định nói cái gì, trong lòng bắt đầu căng thẳng.
“Em đâu có nói linh tinh. Chị vốn đã rất đẹp rồi, hôm nay mặc thế này lại càng xinh đẹp hơn.” Diệp Lan làm bộ vô cùng khó tin, rồi nhìn Niên Bách Ngạn: “Anh rể! Anh bảo chị hai em hôm nay có đẹp không?”
Tố Diệp thầm véo Diệp Lan một cái. Diệp Lan nén đau, nháy mắt với Tố Diệp, cái miệng nhếch lên hết cỡ. Tố Diệp không dám nhìn thẳng vào Niên Bách Ngạn. Cô ngồi sát, mỉm cười, nói từng cười từng chữ qua kẽ răng, thanh âm cực thấp: “Đừng khiến chị gây thêm thị phi nữa!”
Diệp Lan cũng cười hì hì bên tai cô, nói bằng chất giọng người khác không thể nghe thấy: “Chẳng phải chị mặc để anh rể ngắm sao? Lẽ nào chị không muốn nghe suy nghĩ của anh ấy?”
Cô còn chưa kịp đáp lại, đã nghe thấy giọng nói trầm trầm của Niên Bách Ngạn: “Rất đẹp!”