Những năm tháng ấy như một tác phẩm nghệ thuật thanh tao, một cuộc sống yên bình, vô ưu vô lo mà Diệp Ngọc luôn khát khao nó được dài lâu mãi mãi. Cô những tưởng sẽ không ai làm phiền tới hai người họ, những tưởng tình yêu của họ như sẽ một đôi chuột con nương tựa vào nhau trong ngày đông giá rét, thầm lặng, không khoa trương để né tránh cái nhìn của người đời. Nhưng cô không thể ngờ rằng, người rút lui trước lại là Khúc Nghệ.
Từ giây phút Khúc Nghệ rút khỏi mối tình này, Diệp Ngọc cảm thấy ngày nào mình cũng như sống trong địa ngục, lặng lẽ dõi theo Khúc Nghệ nhưng không thể tới gần. Cảm giác này còn đau khổ hơn bị lăng trì.
Khúc Nghệ không rút tay về, không biết vì tâm trạng gần đây quá mệt mỏi hay đã thực sự động lòng trước những lời của Diệp Ngọc. Khúc Nghệ cụp mắt xuống, khi cất lời, giọng nói đã trở nên nhẹ nhàng hơn: “Chuyện tình này, cả tôi và em đều không thể gánh nổi, không phải sao?”
Mắt Diệp Ngọc càng lúc càng đỏ ửng: “Em chưa bao giờ cảm thấy khổ cực. Khúc Nghệ! Anh nên biết rõ em và Niên Bách Ngạn kết hôn là vì cái gì. Em chẳng qua chỉ muốn che mắt thiên hạ để hai chúng ta có thể tiếp tục bên nhau. Hôn nhân của em và anh ta là giả, còn Khúc Nghệ thì sao? Khúc Nghệ lại thật sự kết hôn với cái gã Tăng Vũ đó, thật sự muốn ở lại bên cạnh làm người phụ nữ của hắn ta, không thể như vây được…”
“Thế nên em đã quyến rũ hắn ta lên giường?” Khúc Nghệ ngước mắt lên, ánh mắt chợt chuyển lạnh.
“Chính anh phản bội em trước. Em làm vậy với Tăng Vũ, chẳng qua chỉ muốn anh biết đàn ông không kẻ nào đáng tin cậy cả! Hôm nay hắn ta có thể ngủ trên giường của anh, ngày mai có thể ngủ trên giường của em vậy!”
Khúc Nghệ cắn chặt răng.
“Anh hoàn toàn không biết Tăng Vũ giỏi đóng kịch tới mức nào. Đúng vậy, lần đầu tiên ngoại tình hắn ta rất day dứt, nhưng sau đó thì sao?” Diệp Ngọc đau đớn nhìn Khúc Nghệ: “Chính hắn ta chủ động tìm em lần thứ hai, lần thứ ba. Hắn ta nói, em nữ tính hơn anh, ở trên giường cảm giác của em tuyệt hơn anh. Kết quả hắn ta đúng là giỏi diễn, đổ toàn bộ tội lỗi lên đầu em. Nhưng mà như vậy cũng không sao, chính vì hắn ta là hạng người đó nên em mới càng quyết tâm phải giành lại anh. Anh biết không? Mỗi lần ngủ với Tăng Vũ em đều cảm thấy ghê tởm, em chỉ muốn đâm một nhát dao cho hắn ta chết luôn!”
“Đừng nói nữa!” Khúc Nghệ rút tay về, nắm chặt lại.
Diệp Ngọc mím chặt môi, ngoan ngoãn lặng im.
Một lúc sau Khúc Nghệ thở dài: “Thật ra tôi cũng chỉ muốn làm một người bình thường, tôi đã chán ngán cái cảnh lén la lén lút giữa hai chúng ta rồi, thế nên luôn nghĩ, chỉ cần mình lấy một người đàn ông thì tất cả sẽ trở lại bình thường. Tôi rất muốn tìm lại ở Tăng Vũ cảm giác của một người phụ nữ. Tôi sợ bị người ta phát hiện, sợ cái ngày xu hướng giới tính của mình bị tất cả mọi người phát hiện ra. Tôi không chịu nổi cảm giác đau khổ đó.”
Diệp Ngọc chăm chú nghe.
“Kết quả…” Khúc Nghệ ngước mắt lên, cười chua xót: “Đúng như em nói, mỗi lần Tăng Vũ chạm vào tôi, tôi đều cảm thấy buồn nôn như ăn phải nhặng vậy, nhưng vẫn phải miễn cưỡng phối hợp. Mỗi một lần hoan ái là một lần đày đọa. Tôi chỉ biết nhắm mắt lại tưởng tượng ra cảnh tôi đè em xuống mới có cảm giác.”
Nước mắt chảy xuống gò má Diệp Ngọc, đầy xót xa.
“Vậy anh… còn muốn rời xa em không?”
Khúc Nghệ cũng đỏ mắt: “Em có từng nghĩ tới chuyện nếu một ngày quan hệ của chúng ta bị phát giác thì phải làm sao? Em là thiên kim nhà họ Diệp, tới lúc đó mọi người bên ngoài sẽ nhìn em thế nào?”
“Em không quan tâm!” Diệp Ngọc lắc đầu: “Em chỉ muốn được ở bên cạnh anh, chỉ vậy thôi!”
Hồi lâu, Khúc Nghệ vẫn không nói câu nào…
Sau đợt Quốc khánh, công việc của Tố Diệp lại đầy ắp. Lịch trình vẫn y hệt như ngày trước, thứ hai đi dạy, thứ ba và thứ tư tới Liêm Chúng, thứ năm và thứ sáu tới Tinh Thạch.
Lần này, cô không giấu cậu mợ chuyện mình quay về Tinh Thạch. Dù sao giấy cũng không gói được lửa, đằng nào cũng bị họ phát hiện chi bằng cứ thành thật khai báo. Mợ Phương Tiếu Bình dĩ nhiên rất không vui, ban đầu còn kịch liệt phản đối. Sau đó Tố Diệp phải kể chuyện nhà họ Diệp có ma, Phương Tiếu Bình mới chần chừ đôi chút. Cậu Tố Đông thì trầm mặc rất lâu mới nói một câu:
Con cũng không còn bé nữa, chuyện của con tự mình quyết định đi. Chỉ có một điều kiện, không được phép làm tổn thương bản thân nữa.
Tố Diệp đã hứa với lòng, cả đời này sẽ đối tốt với cậu mợ. Cô quá bất hạnh, mẹ qua đời, bố mình lại trở thành bố của người khác. Nhưng cô cũng quá may mắn, có cậu mợ thật lòng coi cô như con gái ruột.
Tố Khải ít nhiều cũng đoán ra được nguyên nhân thật sự cô quay về Tinh Thạch. Nó không đồng tình cũng chẳng phản đối, chỉ liếc nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ. Cô đáp trả lại nó biểu cảm “cùng cảnh ngộ cả thôi”.
Còn phía Niên Bách Ngạn, cũng đã sớm nói cho Diệp Hạc Phong biết chuyện Tố Diệp quay về Tinh Thạch. Ông nghe được đương nhiên rất vui mừng. Nhưng Nguyễn Tuyết Mạn thì nổi giận đùng đùng. Từ sau khi ra viện, trở lại nhà họ Diệp bà ta luôn cảm thấy làm chuyện gì cũng không được như ý. Đầu là Diệp Ngọc dọn khỏi nhà họ Diệp, ra ở riêng. Sau đó lại nghe tới chuyện Tố Diệp tới Tinh Thạch tiếp tục làm việc. Bà ta nhất thời buông lời căm hận, nói Tố Diệp là đồ sao chổi, vừa quay về đã khiến nhà họ Diệp gà bay chó chạy.
Nhưng bà ta cũng biết, phản đối thì cứ phản đối thế thôi, ông ấy đã gật đầu đồng ý rồi thì cũng hết cách. Bà ta chỉ còn biết đợi cảnh sát điều tra ra vụ án. Việc Tố Diệp quay về nhà họ Diệp chỉ là chuyện sớm muộn. Bà ta vẫn luôn nghi ngờ là con bé đó bỏ độc, cảm thấy lần này nó đồng ý một cách thoải mái, chắc chắn là có âm mưu gì.
Diệp Hạc Thành và Nguyễn Tuyết Cầm không có bất cứ ý kiến gì về việc của Tố Diệp. Họ vẫn tự do tự tại sống cuộc sống của mình.
Chuyện Tố Diệp trở lại làm việc xác định sẽ trở thành tin tức nóng hổi, bùng nổ từ trên xuống dưới trong công ty. Mọi người vẫn còn nhớ rõ mồn một sự vụ Nguyễn Tuyết Mạn tới làm loạn Tinh Thạch, rồi Tố Diệp phải từ chức. Rất nhiều ánh mắt bắt đầu dò xét khoảng cách xa gần giữa cô và Niên Bách Ngạn.
Mấy lời đồn đại, gièm pha chắc chắn không thể thiếu. Có người nói lúc trước chẳng qua chỉ là hiểu lầm. Lại có người đồn Niên Bách Ngạn chỉ chơi bời qua đường với cô ta thôi, chẳng phải thật đâu. Có kẻ còn đưa tin Niên Bách Ngạn đang ngang nhiên chống đối lại thân phận con rể nhà họ Diệp. Tóm lại không khác gì một hòn đá tảng tạo hàng ngàn lớp sóng, kiểu suy đoán phong phú tới đâu cũng có.
Nhưng một điều tương đối lý tưởng là, khi trước Tố Diệp đích thực được mọi người rất yêu quý, rất nhiều đồng nghiệp vì thế đều đứng về phía cô. Thế nên ngày cô quay trở lại cũng yên bình. Mấy chuyện vặt đó cũng chỉ coi như tin vỉa hè, nói cho có. Ai từng thân thiết với cô vẫn thân thiết như xưa.
Khoảng thời gian này, ngoại trừ những dịp công tác, chỉ cần có mặt ở Bắc Kinh, buổi tối Niên Bách Ngạn đều tới chỗ cô, nhất là vào thứ sáu. Anh luôn cố gắng không sắp xếp các buổi tiếp khách vào tối thứ sáu, mục đích là có thể cùng cô về nhà. Đương nhiên, họ sẽ không cùng nhau xuất hiện dưới tầm mắt của người khác. Cô rời khỏi công ty trước, tới siêu thị mua một ít thức ăn, đợi anh sau khi lấy xe ra sẽ tới trước cửa siêu thị đón cô.
Có mấy lần Tố Diệp cũng mời Niên Bách Tiêu tới nhà chơi, hoặc hy vọng ba người cùng đón cuối tuần, nhưng lần nào Niên Bách Tiêu cũng từ chối. Cậu ta toàn lấy lý do mình phải đi chơi với bạn gái hay tụ tập với các anh em.
Ban đầu Tố Diệp cũng khá vui vẻ, cảm thấy cậu ta có bạn gái là chuyện đáng mừng. Ai ngờ cô kể chuyện này cho Niên Bách Ngạn, anh chẳng mấy mừng rỡ, thậm chí một chút vui vẻ hiện lên nét mặt cũng không có. Anh vẫn điềm nhiên, bình thản nói với cô rằng:
Bách Tiêu thay bạn gái còn nhiều hơn thay áo.
Sau này Tố Diệp mới biết, Niên Bách Tiêu thực chất không muốn gặp Niên Bách Ngạn. Vì chuyện Niên Bách Ngạn hay bắt cậu ta tới Tinh Thạch làm việc, hai người thường xuyên xảy ra tranh cãi. Họ đối chọi rất gay gắt, chẳng ai chịu nhường ai.
“Vậy lần này Bách Tiêu về nước rốt cuộc vì lý do gì? Chắc không phải chỉ để ngày ngày chạy tới bar gặp gỡ bạn bè và tán gái đấy chứ?” Một hôm Tố Diệp không nén nổi tò mò, đã phải hỏi Niên Bách Ngạn.
Niên Bách Ngạn đáp lại rất dứt khoát: “Không cần biết nó có mục đích gì. Dù sao cũng đã tốt nghiệp rồi, phải ngoan ngoãn cùng anh tới công ty làm việc.”
Câu trả lời cưỡng chế và bá đạo này khiến Tố Diệp cảm thấy lo lắng cho tương lai Bách Tiêu sau này.
Chớp mắt đã lại tới thứ sáu. Ngày này luôn là giây phút hạnh phúc nhất của những người đi làm.
Buổi bồi dưỡng được sắp xếp vào buổi sáng. Sau bữa trưa, cả buổi chiều Tố Diệp gần như nhàn rỗi. Cô thường ngồi trong phòng làm việc, xem lại tài liệu về một số nhân viên, làm báo cáo đánh giá tâm lý thường kỳ. Quan trọng nhất là cô đã có trong tay toàn bộ tư liệu của người làm trong nhà họ Diệp, bao gồm cả người thuê từ ngoài về. Cô đọc đi đọc lại, hy vọng có thể tìm ra manh mối gì đó.
Làm việc ở Tinh Thạch không hề khô khan, thậm chí có thể nói là rất bận rộn. Thi thoảng cô cũng nhìn thấy Niên Bách Ngạn đi qua, hệt như trung tâm của sự chú ý. Kỳ lạ là cả ngày hôm nay không thấy bóng dáng anh đâu.
Lâm Yêu Yêu đã chính thức trở thành nhân viên của Tinh Thạch. Làm một trợ lý giám định viên như cô ấy là phải rất chuyên chú, cần cù, hiếm khi có thời gian rảnh rỗi. Đa phần đều là Tố Diệp không nhịn nổi, phải tới tìm cô ấy, thực chất là quan sát tình hình tâm lý. Tố Diệp suy nghĩ rất đơn giản, Niên Bách Ngạn mạo hiểm giữ Lâm Yêu Yêu ở lại công ty như vậy, cô cũng phải bảo đảm Yêu Yêu đảm đương được công việc mới không phụ lòng anh. Nghĩ tới đây, Tố Diệp luôn cảm thấy áy náy. Cô vẫn còn chưa cảm ơn Niên Bách Ngạn đàng hoàng.
Đang ngồi đọc tài liệu, có một cô gái của phòng hành chính chạy tới, ấp a ấp úng muốn nhờ cô giúp đỡ. Tố Diệp trước giờ rất thân thiết với phòng hành chính. Lý do là vì cô toàn sát giờ làm mới tới công ty. Mà Niên Bách Ngạn của ban ngày hoàn toàn đối lập với Niên Bách Ngạn nhiệt tình của ban đêm. Anh vẫn công tư phân minh, không hề nể tình như trước, thậm chí còn yêu cầu ngày càng nghiêm khắc đối với cô. Để tránh việc tiền lương của mình lại bị anh cắt xén, Tố Diệp đã tính toán tỉ mỉ, dành cho phòng hành chính rất nhiều thứ tốt. Phòng đó toàn là mấy cô bé mới ngoài hai mươi. Chỉ với một chút quà nhỏ, như mấy lọ nước hoa cô mua ở nước ngoài hay sản phẩm trang điểm dùng thử loại mới nhất là có thể mua chuộc toàn bộ. Như vậy cho dù cô có tới muộn mấy phút, gọi ngay một cuộc điện thoại là mấy cô bé ấy sẽ lén quẹt thẻ đúng giờ cho cô, chỉ cần không bị Niên Bách Ngạn bắt gặp là được.
Thế nên, phòng hành chính có việc cô nhất định phải giúp.
Nhưng, Tố Diệp không thể ngờ rằng cô gái ấy lại muốn cô thử giúp váy cưới!
Thấy Tố Diệp khó xử, cô bé giải thích rằng: Đây là chiếc váy cô ấy mua cho người bạn thân nhất, nhưng hình như cắt may có hơi dài quá. Thấy vóc dáng Tố Diệp cũng hao hao người bạn kia, cô ấy muốn cô thử giúp, nếu không vừa cô ấy còn mang đi sửa lại. Tố Diệp không hiểu tại sao váy cưới không để cho chồng người ta tặng. Cô bé cười ngọt ngào đáp:
Đây là lời hứa với người bạn đó, ai lấy chồng trước, người kia phải tặng váy cưới.
Tố Diệp mỉm cười, chợt nhớ tới Lâm Yêu Yêu. Đây cũng là một ý hay. Chỉ không biết cô và Lâm Yêu Yêu, ai sẽ người bước lên thảm đỏ trước đây?
Cô bèn gật đầu đồng ý. Cô bé rất vui, nhét chiếc váy cưới đã được bọc lại cẩn thận vào lòng cô, rồi giục cô mau cầm đi thay…