Giữa cơ thể và cơ thể là một nhiệt độ đủ làm tan chảy tất cả.
Cô cảm nhận được lồng ngực rắn chắc, nóng hổi của anh, cũng như anh đang giữ trọn mùi hương như mộng của cô trong hô hấp.
Nụ hôn của Niên Bách Ngạn áp sát, Tố Diệp nghiêng đầu, đôi mắt mơ màng, nửa nhắm nửa mở. Gương mặt thanh tú đỏ hồng như ráng chiều bừng sáng, rải lên những chấm li ti. Dưới ánh đèn hơi tối, nó lại lúc ẩn lúc hiện, khiến người ta vừa thấy đã động lòng.
Bàn tay người đàn ông mỗi lúc một thêm ngông cuồng. Cảm giác nhẵn mịn đã khiến anh rung động, cơ thể mềm mại đã làm anh muốn ngừng mà không thể.
Một sự ướt át thấm lên ngón tay Niên Bách Ngạn. Anh cười xấu xa bên tai cô: “Bé con!”
Hơi thở hầm hập lướt qua gò má. Từng sự xâm nhập tùy tiện khiến cả cơ thể cô căng ra. Ngón tay mảnh khảnh mà thô bạo kích thích nơi mềm mại nhất của cô. Anh không ngừng tiến sâu, như muốn len lỏi vào tận trái tim.
Khoảnh khắc này, cả người cô như bị châm lửa.
Hơi thở nam tính của anh mỗi lúc một mãnh liệt, quyện chặt cũng những tiếng thở dồn dập của cô.
Anh xoay cô lại, si mê ngắm nhìn gương mặt nhỏ bé nhuộm hồng, thưởng thức sự chật căng và ấm nóng.
Cô cảm thấy như có một tấm lưới lớn đang ra sức kéo lấy mình, khiến cơ thể co thắt lại rất nhanh. Bờ môi cô bắt đầu run rẩy, khẽ gọi tên Niên Bách Ngạn, nhưng chỉ có thể bám lấy cánh tay anh, nhìn rõ từng bắp thịt đang quấn lấy mình.
Điện thoại bàn trong văn phòng đột ngột vang lên, gần ngay cạnh tai, khiến Tố Diệp giật nảy mình.
Cô định ngồi dậy, nhưng lại bị tay anh ấn xuống.
“Bách Ngạn…” Tố Diệp vặn vẹo bất an, thanh âm yếu ớt đến đáng thương.
Niên Bách Ngạn cúi thấp xuống, “suỵt” rất khẽ bên tai cô. Rồi anh giơ tay ra, ấn nút nhận máy.
Cô kinh hoàng, nhưng lại không dám lên tiếng, chỉ biết dùng ánh mắt ra hiệu cho anh dừng lại. Thế nhưng ánh mắt Niên Bách Ngạn nhìn cô gia tăng ý đồ, động tác không hề dừng lại, vẫn khảm sâu vào tận cùng cơ thể.
Bên kia là giọng của giám đốc bộ phận thị trường, đại ý là ông ta muốn tới phòng làm việc của anh để nộp số liệu.
Tố Diệp căng thẳng cực độ như đối mặt với quân địch.
Cô liều mạng lắc đầu với Niên Bách Ngạn.
Niên Bách Ngạn vẫn cúi xuống hôn lên môi cô, gặm nhấm từng chút, như đang cố tình giày vò. Tố Diệp cảm thấy ngạt thở. Chiếc điện thoại cách đó có mấy phân, chỉ cần cô thở nhẹ nhàng cũng có thể bị đối phương nghe thấy.
Nhưng sự hành hạ tàn nhẫn không hề dừng lại. Cả lồng ngực cô bỗng chốc như bị đè nặng, bên tai chỉ còn từng nhịp tim thình thịch không ngớt.
Màng nhĩ rung lên đau đớn.
Dưới hàng loạt các kích thích như vậy, Tố Diệp như một cây cung đã bị kéo căng. Một cảm giác quen thuộc càng lúc càng phát tác mãnh liệt.
Cô bắt đầu không nhịn được, nghênh đón anh.
Cố gắng đạt được cảm giác mơ mơ màng màng như kẻ say rượu này.
“Tổng giám đốc?” Đầu kia lại vọng ra tiếng của vị giám đốc.
Giọng nói hơi trầm của Niên Bách Ngạn cất lên: “Năm phút nữa mang tới!”
Ngón tay anh cảm nhận được rõ ràng sự biến đổi trong cơ thể cô, biết rõ cô đã leo lên tới đỉnh.
Giây phút ngắt điện thoại, anh bỗng gia tăng tốc độ.
Ngay sau đó Tố Diệp ngẩng đầu rên khẽ. Mồ hôi ướt đẫm từ mái tóc tới gương mặt, như làn nước thủy triều quét qua.
Tay anh như bị dây thun siết chặt, vừa buông lơi lại càng chặt chẽ…
Anh từ từ dừng lại, sau đó chầm chậm rút ra. Cả bàn tay đã ướt sũng, anh khen ngợi bên tai cô: “Bé con! Em quá gợi cảm!”
Tố Diệp ngửa ra trên bàn như một nhúm bông, hai chân cũng buông thõng mệt mỏi, chỉ còn sức thở hổn hển.
Cô nhắm chặt mắt, lồng ngực vẫn còn rộn ràng vì khoảnh khắc hạnh phúc vừa rồi.
Bên này, Niên Bách Ngạn tạm thời mặc lại quần áo. Tay anh đan vào tóc cô, vén lên để lộ gương mặt trắng trẻo. Anh khẽ nói: “Vào phòng nghỉ trước, đợi anh!”
Lúc này cô mới mở mắt, nhìn anh ngẩn ngơ. Đúng thế, anh sẽ không tha cho cô!
Đang định đứng dậy, hai chân bỗng mềm nhũn, cả người cô ngã xuống đống quần áo hỗn loạn. Cô định cúi xuống nhặt, bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa. Cô thảng thốt giật thót, cũng không hiểu tại sao, một giây sau đã chui ngay vào gầm bàn rộng rãi của Niên Bách Ngạn.
Niên Bách Ngạn không nghĩ cô lại sợ đến mức ấy. Anh dở khóc dở cười, ra hiệu cho cô vào phòng nghỉ.
Cô lắc đầu nguầy nguậy. Dưới bàn tối tăm này, tự nhiên cô cảm thấy an toàn hơn nhiều.
Người ngoài cửa vẫn đang đợi, cô lại nhất quyết không nghe lời, Niên Bách Ngạn đành mặc kệ cô. Anh cúi xuống nhặt hết quần áo lên đưa cho cô, rồi ấn nút điều khiển, cửa phòng được mở ra.
Tố Diệp căng thẳng lùi sâu vào trong gầm.
Niên Bách Ngạn hình như cũng sợ bị người ta phát hiện. Anh ngồi lại xuống ghế của mình, còn cố tình kéo lui ghế về phía trước, như vậy người đứng ngoài sẽ không thể phát hiện dưới gầm có điều bất thường.
Người bước vào là tổng giám đốc bộ phận thị trường. Vừa vào phòng, ông ta đã cảm thấy không khí có phần kỳ lạ, cụ thể là lạ chỗ nào thì lại không nói ra được.
Hình như trong phòng thoang thoảng mùi hương của phụ nữ.
Còn nữa, trông tóc tai tổng giám đốc hơi rối loạn. Cà vạt thì vứt bừa bãi trên mặt bàn. Hai cúc cổ áo trước ngực để mở. Nếu nhìn kỹ một chút, không khó phát hiện ra bờ vai có mấy vết đỏ hồng, như là dấu vết cọ sát.
Không phải ông ta soi mói. Mà trong công ty từ trên xuống dưới có ai không biết, tổng giám đốc trước nay không bao giờ tùy tiện trong ăn mặc. Nhưng ông ta cũng không nghĩ nhiều, chỉ đưa tài liệu rồi bắt đầu báo cáo các công việc có liên quan với Niên Bách Ngạn.
Tố Diệp dưới gầm bàn hệt như con mèo con, lại không tiện mặc quần áo, sợ rằng sẽ gây ra tiếng động ảnh hưởng tới anh. Phòng làm việc cực kỳ yên tĩnh, chỉ còn tiếng báo cáo của giám đốc bộ phận thị trường.
Cô còn không dám thở mạnh, chỉ cầu mong mình đừng bị phát hiện. Nhưng nghĩ lại, Niên Bách Ngạn cũng không đời nào để cô bị phát hiện, trong lòng ít nhiều cũng yên tâm hơn một chút. Cô ích kỷ chỉ muốn ông ta báo cáo cho nhanh, để cô không phải lén la lén lút ngồi đây nữa.
Nhưng ngẫm nghĩ, cô lại không muốn ông ta kết thúc nhanh. Cô biết rõ, chỉ cần một giây trước ông ta báo cáo xong, một giây sau Niên Bách Ngạn sẽ ném cô vào phòng nghỉ.
Vì gầm bàn làm việc khá rộng, thế nên chắc chỉ có cô phát hiện ra thứ đang rục rịch trong người Niên Bách Ngạn.
Tuy rằng anh đã đeo thắt lưng đàng hoàng, nhưng dưới lớp quần Âu vẫn gồ lên rõ ràng từng đường nét.
Tố Diệp cảm thấy buồn cười, nhưng lại không dám cười thành tiếng, đành phải che chặt miệng.
Từng giây từng phút trôi qua.
Trong phòng là công việc báo cáo dài dằng dặc. Giám đốc bộ phận thị trường là một người vô cùng nghiêm túc, mỗi một hạng mục công việc đều được ông ta trình bày rất tỉ mỉ. Tố Diệp phía dưới sắp ngủ gật tới nơi. Đâu phải cô không biết hễ động tới công việc sẽ lãng phí bao nhiêu thời gian. Thế là cô lặng lẽ lấy quần áo, rải xuống thảm, cả người ngồi thẳng lên đó, duỗi đôi chân tê dại ra.
Trước mắt là đôi chân dài của Niên Bách Ngạn và đôi giày da của anh…
Nhìn mãi, nhìn mãi, Tố Diệp bắt đầu thích chơi đùa. Đằng nào thì cũng rảnh rang. Cô giơ một ngón tay ra, luồn vào trong ống quần, gãi gãi chân anh. Một giây sau cô liền cảm nhận được đôi chân đó đờ ra.
Thú vị thật!
Tố Diệp như phát hiện được một “châu lục” mới, hai mắt sáng lấp lánh như sao.
Ý tưởng trêu chọc lan tràn trên gương mặt.
Cô càng lúc càng to gan. Nghĩ một lúc, ngón tay lại ấn xuống cái thứ căng phồng trong quần anh, không ngừng chọc ghẹo như đang băm hành.
Thế là, cô đã nghe được một tiếng hít thở sâu của Niên Bách Ngạn đúng như mong đợi.
Suýt nữa thì cô phì cười.
Loáng thoáng có tiếng hỏi han, quan tâm của vị giám đốc nọ: “Tổng giám đốc! Anh sao vậy?”
“Không sao!” Giọng nói của Niên Bách Ngạn có hơi biến điệu. Anh hắng giọng, đưa cho ông ta chiếc cốc: “Rót giúp tôi cốc nước lạnh!”
Vị giám đốc quay đi lấy nước.
Tố Diệp trốn dưới gầm bàn ngẩng đầu lên, đập vào mắt là ánh nhìn của Niên Bách Ngạn. Anh giơ tay véo má cô, như có ý cảnh cáo. Chẳng mấy chốc, vị giám đốc đã rót xong quay về. Niên Bách Ngạn ngồi nghiêm chỉnh trở lại.
Hai người tiếp tục thảo luận về vấn đề thị trường.
Còn Tố Diệp, tìm được một việc để trêu anh, sao cô có thể bỏ qua? Cô cắn chặt môi, cố nhịn cười, suy nghĩ làm cách nào để chọc anh tiếp. Mắt cô bất giác dừng lại ở phía dưới thắt lưng anh, một ý nghĩ táo bạo trèo lên não bộ.
Cô hơi do dự một chút.
Nhưng lại quyết tâm rất nhanh. Ai bảo anh khi nãy đùa giỡn cô?
Một giây sau, Tố Diệp giơ tay, móc lên thắt lưng của anh.
Niên Bách Ngạn đang nghe báo cáo, bỗng thấy có một bàn tay mềm mềm, sờ soạng dưới hông mình. Sau đó khóa quần bị ai đó kéo xuống, cảm giác căng cứng ngay lập tức lại được phóng thích.
Người con gái to gan này, lại dám ngồi dưới gầm bàn, lôi cái…
Tố Diệp nhìn chằm chằm thứ to đùng của anh, rồi cô giơ tay thử véo một cái. Bụng Niên Bách Ngạn co thắt lại, cô gần như sắp cười to tới nơi rồi.
“Tổng giám đốc! Anh… bị đau dạ dày sao?” Vị giám đốc không nhìn được rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ thấy nét mặt Niên Bách Ngạn méo mó, một tay buông xuống gầm bàn, còn tưởng anh đang ôm bụng.
“Không sao!” Niên Bách Ngạn giơ tay xuống với mục đích ngăn chặn cái đồ nghịch ngợm dưới gầm bàn lại.
Ai ngờ, cô lập tức nắm chặt lấy ngón tay anh, ngậm lấy.
Các đầu ngón tay ngập tràn cảm giác mềm mại từ khoang miệng của cô.
Cái đồ yêu tinh này!
Ánh mắt Niên Bách Ngạn tối đi rất nhiều. Đúng lúc này, vị tổng giám đốc chỉ vào một trang trong tài liệu cho anh xem. Để ngăn không cho ông ta bước lên, Niên Bách Ngạn đành phải rút tay về đón lấy tập tài liệu.
Như vậy, càng dễ dàng cho Tố Diệp giở trò.
Tay cô phủ lên thằng nhóc của anh, nhẹ nhàng hà hơi.
Niên Bách Ngạn cảm thấy như có một luồng máu nóng trào ngược trong cơ thể, bụng càng lúc càng căng thắt.
Nhân lúc vị giám đốc mải nói, anh khẽ liếc mắt xuống dưới. Dưới gầm bàn là một cảnh tượng đủ khiến anh xịt máu mũi. Tố Diệp trần như nhộng ngồi trên đống quần áo, hai gò má hây hây, hai cái lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện, bờ môi gợi cảm đang hé mở, hướng về phía anh.
Đáng chết!
Ngay lập tức, anh cảm thấy mình rơi vào một vùng không gian dễ chịu, ấm áp mà ướt át.
Ý thức được cô đang làm cái gì, Niên Bách Ngạn lại cúi đầu xuống nhìn. Cô như một đứa trẻ đang mút kem, nháy mắt liên hồi về phía anh.
Niên Bách Ngạn không ngờ cô lại táo bạo đến vậy!
Nhưng dâng lên là một sự hưng phấn và kích thích vu vơ!
Sự kích thích như một màn yêu đương vụng trộm!
Trước mắt là cấp dưới đang báo cáo công việc, dưới chân là người phụ nữ lẳng lơ phong tình. Cảm giác nguy hiểm rình rập, bất kỳ lúc nào cũng có thể bị phát giác này khiến sự kích động trong lòng Niên Bách Ngạn dâng lên tới cực điểm.
Nếu như có thể, anh thật sự muốn kéo người con gái này ra, đè mạnh lên bàn, nói với tất cả mọi người:
Người con gái quyến rũ này là của anh, là của Niên Bách Ngạn!
Tố Diệp rất cố gắng, nhưng vẫn cảm thấy khó mà dung nạp.
Còn Niên Bách Ngạn thì hồn phách đã bay đi đâu mất. Vùng không gian ấy rất có sức hấp dẫn, dường như muốn hút hết những gì tinh túy nhất trong người anh ra ngoài…