Q.7 – Chương 309

Q.7 - Chương 309

Gần mười giờ tối, tiếng thở trong phòng nghỉ mới tạm dừng.

Tố Diệp nằm bò trên giường như một con cá chết. Chăn chiếu hỗn loạn, hiện đầy dấu tích màn cọ xát của hai người.

Tiếng nước chảy trong phòng tắm đột ngột im bặt.

Một lát sau, Niên Bách Ngạn từ trong bước ra, thắt một chiếc khăn tắm quanh eo. Lồng ngực vẫn còn ướt những giọt nước nhỏ từ tóc mai xuống. Nét mặt anh hồng hào, cảm giác rất mãn nguyện.

Vào phòng ngủ, thấy cô vẫn mệt mỏi nằm lăn trên giường, anh hơi mỉm cười, rồi bước tới, ngồi bên cạnh.

Ánh đèn ngủ vàng nhạt rải rác sau lưng cô, chạm khắc tỉ mỉ eo bươm bướm của người con gái, như choàng lên đó một lớp vải mỏng. Có mấy giọt mồ hôi lấp lánh dưới ánh sáng. Xuống dưới nữa là vòng ba gồ lên từng đường nét tinh tế, cùng đôi chân dài mịn màng, và gót chân hơi cuộn lại trông như vỏ sò.

Niên Bách Ngạn cảm thán cô đúng là một tác phẩm điêu khắc của Thượng đế.

Anh không kìm được lòng mình, giơ tay vén mái tóc dài của cô sang một bên, để lộ cái cổ trắng như ngó sen. Gương mặt bé nhỏ dính sát lên lớp ga giường đen tuyền, trông lại càng nhợt nhạt đáng thương. Đầu mày cô dãn ra thoải mái, hai mắt nhắm nghiền, hai cánh mũi phập phồng như hai chiếc quạt.

Anh đưa từng ngón tay mảnh khảnh lên vuốt ve lưng cô. Cô ư hừ một tiếng, một lời kháng nghị mơ hồ khẽ phát ra từ đôi môi hồng.

Niên Bách Ngạn bật cười, cúi xuống, hôn lên cổ cô.

Hơi thở của anh khiến cô ngứa ngáy. Cô rụt người lại, mở mắt ra, khẽ nhíu mày, nét mặt có phần giận dỗi: “Em mệt chết đi được, tại anh đấy!”

Anh khẽ cười thành tiếng.

“Còn tới nhà cậu không?” Anh vòng ra trước ngực, để hai đóa hoa mai nở rộ trong lòng bàn tay mình.

Tố Diệp mặc kệ anh, không còn hơi sức để đẩy anh ra nữa, đành hờn dỗi: “Đi thì sao? Mà không đi thì sao?”

Niên Bách Ngạn nằm thẳng xuống bên cạnh cô, anh nghiêng người, chống một tay lên: “Nếu đi, thì anh đưa em tới đó, khoảng mười phút nữa em đi xuống nhà. Còn nếu không đi, chúng ta ăn gì đó rồi anh đưa em về nhà.”

Ánh mắt Tố Diệp có phần mơ màng.

Về nhà?

Có lẽ nhà mà anh nói là nhà cô, chỉ có điều anh trở nên tự nhiên như không thế này từ khi nào?

“Tối nay anh về chỗ em?” Anh không về nhà với Niên Bách Tiêu ư?

Niên Bách Ngạn nhìn cô: “Không được à?”

Cô mím môi cười khẽ, giơ tay chạm nhẹ lên yết hầu của anh: “Sợ anh đổi khách thành chủ thôi.”

“Ý tưởng này không tồi.” Niên Bách Ngạn làm như đang suy ngẫm gì đó.

Tố Diệp cười hì hì: “Tự mãn!” Dứt lời cô xoay người lại, uể oải đáp: “Ngày mai em tới nhà cậu mợ vậy, hôm nay mệt quá rồi.”

“Vậy được, về nhà!” Niên Bách Ngạn tươi cười, thơm lên má cô rồi ngồi dậy.

Cô nhìn theo bóng lưng anh. Anh đang tìm một chiếc sơ mi sạch.

“Em không muốn ăn gì đâu.” Cô dài giọng.

“Ít nhiều cũng ăn một chút.” Niên Bách Ngạn lại quay trở về giường, nhẹ nhàng dỗ dành, giơ tay xoa xoa đầu cô: “Để anh đi đặt chỗ.”

Tố Diệp bĩu môi. Muộn vậy rồi, ăn tạm cái gì đó cho nhanh, còn đặt chỗ ở nhà hàng làm gì nữa.

Niên Bách Ngạn mặc quần áo xong xuôi, đi ra ngoài. Mới đó đã lại đẩy cửa bước vào. Chiếc điện thoại của cô trong tay anh không ngừng kêu.

Anh đưa cho cô rồi lại ra ngoài.

Là mợ gọi tới.

Tố Diệp liếc nhìn đồng hồ. Một dự cảm chẳng lành dâng lên. Muộn vậy rồi mợ còn gọi điện tới, chắc chắn không có chuyện gì tốt đẹp.

Quả không ngoài dự đoán, mợ hỏi thẳng vào vấn đề: “Ngày mai cuối tuần rồi, chắc là con rảnh chứ?”

Tố Diệp cảm thấy có thứ gì đó không ngừng trào dâng lên lồng ngực, nhưng cuối cùng vẫn đè nén, rồi thở dài: “Mợ à! Mợ đừng ép con nữa. Mợ xem, mợ cứ ép làm con chẳng dám về thăm cậu mợ nữa.”

“Bảo con đi xem mặt chứ bảo con làm áp trại phu nhân*. Chỉ khi nào con có được tấm chồng tử tế, mợ mới yên tâm được. Ngày nào mợ nhắm mắt xuôi tay mới có mặt mũi tới gặp chị Tố Thu, con có biết chưa?”

*Chỉ vợ của người đứng đầu sơn trại thổ phỉ.

“Ôi mợ ơi! Đợi tới ngày mợ nhắm mắt thì chẳng biết mẹ con đã đầu thai bao nhiêu lần rồi. Mợ đừng nghĩ tới chuyện đoàn tụ dưới suối vàng nữa được không?” Tố Diệp nhớ tới lời cảnh cáo của Niên Bách Ngạn, đánh chết cô cũng không dám đi.

Đầu kia mợ bắt đầu không vui: “Lằng nhằng một lúc, con vẫn kiên quyết không đi phải không?”

“Vâng, con không đi đâu!”

Bên đó mợ bắt đầu gào khóc ầm ĩ: “Tố Thu ơi Tố Thu! Chị mau về dạy dỗ đứa con gái bảo bối của chị đi. Nó đang ngồi đợi làm bà cô già đây này, sống chết cũng không chịu nghe lời em…”

Đang trong màn khóc lóc, đúng lúc Niên Bách Ngạn đẩy cửa bước vào, thấy Tố Diệp nhăn nhó liền cảm thấy rất kỳ lạ. Anh sát lại gần nghe lén, đích thực đã bị tông giọng khủng khiếp của mợ dọa cho hết hồn. Có lẽ màng nhĩ của anh cũng đã bị hành hạ một phen. Anh vội vàng đứng dậy xoa tai.

Tố Diệp không biết nên khóc hay cười, đứng dậy đẩy anh ra, rồi đóng cửa lại.

Đợi mợ gào khóc được một lúc, cô mới khẽ lên tiếng: “Mợ! Bây giờ con thật sự không muốn yêu đương.”

“Mợ ép con yêu người ta ngay sao? Chỉ bảo con đi gặp một chút xem sao thôi. Thấy không được thì thôi, nếu thấy được thì càng đẹp. Nhưng giờ gặp con cũng không chịu là cớ làm sao?” Mợ nói năng rất hùng hồn: “Đối phương là một người đàn ông rất tốt. Người ta gọi điện thoại tới không biết bao nhiêu lần rồi, con đi gặp một chút thôi.”

“Mợ…”

“Mợ cũng gặp cậu đó rồi, trông rất hoạt bát.” Mợ không cho cô cơ hội trình bày: “Cậu Tưởng Bân đó cũng nói rồi, vừa nhìn ảnh là thấy thích con ngay, nói thế nào cũng muốn gặp con một lần.”

“Ôi mợ, con… Đợi đã!” Tố Diệp vốn định dùng tình cảm lung lay, lấy lý lẽ khuyên nhủ, nhưng đầu óc cô chợt hiện lên cái tên mợ vừa nhắc tới, tim bỗng đập thịch một tiếng: “Mợ vừa nói… anh ta tên là gì?”

“Tưởng Bân!” Phương Tiếu Bình lặp lại lần nữa, rồi lại huyên thuyên không ngừng: “Diệp Nhi à! Mợ nói cho con hay, cậu Tưởng Bân đó đúng là một người lịch sự, hiểu chuyện. Hai hôm trước đã mang quà cáp tới nhà thăm cậu mợ rồi. Mợ vừa nhìn là ưng ý ngay. Mợ không tin con gặp rồi lại không rung động. Tuổi tác lại phù hợp với con, nói chuyện cũng rộng rãi, lễ phép…”

Tiếp theo đó Phương Tiếu Bình còn nói gì Tố Diệp không nghe thấy nữa. Lòng bàn tay cô chợt tê dại, đầu óc cũng loạn cào cào. Trước mặt hiện lên những cảnh tượng như đã từng xảy ra, lại như chưa từng xảy ra, lướt nhanh như một cuộn phim.

Dường như cô nhìn thấy bóng hình Tưởng Bân đứng dưới nắng vàng, lưng đeo ba lô, nhìn thấy dáng anh leo núi, từ xa nhìn cô mỉm cười. Cô không nhìn rõ gương mặt anh, nhưng biết rõ anh đang cười với mình.

Một cảm giác an toàn và tự tại.

“Diệp Nhi! Con có nghe mợ nói không thế?”

Tố Diệp giật mình, mới phát hiện ra mình đã ngẩn ngơ một lúc lâu. Cô há hốc miệng, cuối cùng mới thốt lên được một câu, khản đặc như kim loại sượt qua giấy ráp.

“Anh ấy tên là Tưởng Bân?” Cô chỉ còn biết hỏi câu này.

“Sao? Con quen à?” Phương Tiếu Bình nghe xong, cười vui vẻ: “Quen rồi thì càng tốt. Đây gọi là duyên phận.”

Đầu óc cô bắt đầu mê man, quay cuồng.

“Quyết định như vậy nhé! Mười giờ sáng mai, hẹn ở… à, gặp nhau tại quán cafe “Mạn” trên đường Công Thể ấy. Lần này mợ đã hẹn chắc rồi, con không được lỡ hẹn. Giờ mợ sẽ gọi điện ngay cho Tưởng Bân.” Phương Tiếu Bình đã từng một lần đợi Tố Diệp ở quán cafe đó, từ đó về sau bà cho rằng không khí của nơi đó thích hợp nhất cho các đôi tình nhân hò hẹn.

Khi Tố Diệp phản ứng lại thì Phương Tiếu Bình đã cúp máy, chỉ còn lại những tiếng tút tút vô hồn.

Điện thoại trượt khỏi tay cô.

Tố Diệp bỗng cảm thấy lạnh toát không lý do. Cô cuộn chặt người, ngồi lên đầu giường, đầu mày nhíu lại.

Tưởng Bân…

Sao có thể là Tưởng Bân?

Chẳng phải anh ấy đã mất rồi sao?

Cảnh tượng ngày leo núi hôm đó lại hiện về trong đầu óc Tố Diệp.

Thân hình cao lớn ấy đã rơi xuống vách núi như một ngôi sao băng ngay trước mặt cô. Dần dần nó trở thành một điểm đen, cuối cùng biến mất không dấu vết…

Từng đầu ngón tay lạnh toát, lạnh thấu xương.

Đúng lúc này, Niên Bách Ngạn mở cửa ra. Anh đã ăn vận chỉnh tề, thấy cô vẫn còn rũ rượi ngồi trên giường, anh nhất thời không hiểu chuyện gì, vội bước tới, nâng gương mặt cô lên: “Sao thế?”

Hương gỗ mộc thấm đẫm từng ngón tay người đàn ông. Mùi hương quen thuộc kích thích Tố Diệp. Cô rùng mình như vừa tỉnh khỏi cơn mộng mị, một giây sau ngước mắt lên, bàng hoàng nhìn người đàn ông trước mặt. Khi biết rõ đó là Niên Bách Ngạn, sự kinh ngạc ấy mới dần dần tan biến.

Niên Bách Ngạn thấy vậy càng không yên tâm. Anh ngồi xuống, kéo cô vào lòng, ngữ khí nhẹ nhàng: “Xảy ra chuyện gì rồi?”

Tố Diệp ngẩng đầu lên, bờ môi mấp máy. Có một khoảnh khắc cô rất muốn nói với anh, đối tượng mợ sắp xếp cho cô xem mặt chính là Tưởng Bân. Cô không biết Tưởng Bân này có phải Tưởng Bân mà cô quen biết hay không, Tưởng Bân đã rơi xuống vách núi ấy…

Nhưng… cô mà nói vậy, anh nhất định sẽ tức giận.

Một lúc lâu sau, Tố Diệp từ từ cụp mắt xuống, khẽ khàng thốt lên một câu: “Không có gì!”

Niên Bách Ngạn giơ tay nắm lấy cằm cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt anh.

“Không có gì?” Anh nhìn cô, ánh mắt đầy sắc bén.

Tố Diệp gật đầu thật mạnh: “Là mợ lại ép em đi xem mặt, em từ chối nên mợ rất giận dữ.” Cô không thể không nói dối. Cái tên Tưởng Bân này, đánh chết cô cũng không dám nhắc lại trước mặt anh lần nữa.

Ánh mắt anh chợt trở nên ôn hòa. Anh ôm chặt cô vào lòng, khẽ thở dài…

Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Status: Completed Author:

Một trận chiến tâm lý hồi hộp.

Một đêm triền miên, hơi thở của anh ấm nóng mê hoặc, một cuộc điện thoại đã đặt dấu chấm hết cho bầu không khí mờ ám này.

“Thì ra hôm nay anh kết hôn.” Sau khi cuộc điện thoại kết thúc, cô vòng tay ôm chặt lấy anh từ đằng sau, đôi tay như một con rắn linh hoạt, lướt đi do thám khắp cơ thể anh.

Anh im lặng quay đầu, ánh mắt sâu thẳm dù cố đến mấy cũng không thể nhìn thấu.

Cô ung dung nói: “Yên tâm, tôi không còn là một cô bé nữa.”

Anh là nhà cung ứng đá quý tiếng tăm vang dội, cô là nhà phân tích tâm lý thông qua việc đọc những giấc mơ, hai người hoàn toàn không chút liên hệ lại vì một vụ án ly kỳ mà gắn chặt số mệnh lại với nhau.

Anh siết nhẹ cằm cô: “Tôi trở thành đối tượng nghiên cứu của em rồi sao?”

Cô khẽ nở một nụ cười diễm lệ, đắm mình trong hơi thở của anh: “Anh Niên chẳng phải đang sống sờ sờ ra đấy sao? Trước mắt tôi chỉ có hứng thú với giấc mơ cuối cùng của một người đã chết. Còn anh và tôi, chỉ là một cuộc chơi, nếu chơi được cả hai chúng ta đều vui vẻ, còn không chơi nổi… thì cút!”

Sắc mặt anh rất thản nhiên: “Tố Diệp! Niên Bách Ngạn tôi, em chưa chắc đã chơi nổi đâu.”

Niên Bách Ngạn là người đàn ông vô cùng khắt khe đối với công việc và cấp dưới, rất khó hòa hợp với mọi người nhưng lại khiến phụ nữ vì anh mà điên đảo; Tố Diệp là một người phụ nữ luôn khiến người ta phải tranh luận, trông bề ngoài có vẻ là một kẻ chỉ biết đến tiền nhưng thực chất lại là người mạnh miệng yếu lòng, khiến người ta xót xa.

Giấc mơ, ký ức, tiềm thức và những cuộc chiến thương trường đằng sau những đồ trang sức lấp lánh, lớp lớp những trận chiến tâm lý kỳ quái đụng phải nhau. Làm sao để tính lòng người, đo lòng mình, tìm ra sự thật trong những cái như thật như giả ấy? Bạn tưởng những gì bạn nhìn thấy là thật? Có lẽ đều là giả; Bạn tưởng những gì bạn nghe thấy là thật, có lẽ vẫn là giả; Vậy bản thân bạn có phải là thật không? Có lẽ cũng là giả!

Gặp nhau là định mệnh giữa anh và em. Cho dù duyên phận ngắn ngủi, cũng không bỏ lỡ nhau. Đời người như giấc mộng, giấc mộng tựa đời người, quyền thế giả tạo, yêu hận mê muội, bỗng thở dài chẳng qua chỉ là một giấc mộng kinh hoàng.

Hệ thống tên nhân vật: Niên Bách Ngạn, Tố Diệp, Niên Bách Tiêu, Kỷ Đông Nham, Dương Nguyệt, Lâm Yêu Yêu, Diệp Uyên, Tố Khải, Diệp Lan, Đinh Tư Thừa, Diệp Ngọc, Khúc Nghệ, Hứa Đồng, Thịnh Thiên Vỹ, Tưởng Bân, Tưởng Vỹ, Kim Đại Trung, An Tịnh, Bạch Băng, Diệp Hạc Phong, Nguyễn Tuyết Mạn, Diệp Hạc Thành, Nguyễn Tuyết Cầm, Niên Quý, Tư Tuyết, Tiểu Nhã, Tăng Vũ, Cảnh Long, Joey, Vincent, Henry, Văn Giai, Lý Thánh Đản, Hà Minh, Phương Bội Lôi, Khaki, Thạch Thành, Quản Yên, Aston, Xương Đồ, Tịch Khê, Diệp Tịnh Hảo, Diệp Bội Bội, Niên An Nhiên, Kỳ Tôn.

Cameo: Giang Mạc Viễn, Trang Noãn Thần, Nhiếp Thiên Luật, Giang Thần, Kỳ Ưng Diêm, Lưu Ly…

Lời giới thiệu của tác giả:

“Đây cũng là câu chuyện xảy ra ở Bắc Kinh. Trong câu chuyện này có sự xa hoa của châu báu kim cương, có những câu chuyện tình yêu cảm động buồn triền miên, có những hoài nghi dù đã bóc tách từng lớp mây mù vẫn như thật như giả. Không biết nên nói gì nữa, chỉ muốn viết một câu chuyện hay, một câu chuyện khác lạ. Ngoài ra cũng xin nhắc thêm, những vụ án tâm lý được đề cập tới trong truyện đều là những vụ án có thật đã xảy ra, có rất nhiều khía cạnh, yếu tố khiến tâm lý con người không thoải mái. Những vụ án này đã được thu thập thông qua các nhà tư vấn tâm lý, các nhà thôi miên và các bác sỹ trị liệu hành vi…, cũng có những vụ án được thầy cô của tôi kể lại trong quá trình học tập. Đương nhiên trong quá trình viết truyện sẽ giấu tên, ẩn danh và văn học hóa đi một chút. Những độc giả nhát gan hoặc không có hứng thú với lĩnh vực này xin đừng đọc. Hãy để câu chuyện này gợi mở thế giới tiềm thức của bạn. Hãy kể giấc mơ của bạn cho tôi, nhưng cẩn thận nhé, đừng để tôi nhìn thấu tâm hồn của bạn…”

“Nếu bạn muốn tìm một câu chuyện nhanh và kết thúc chóng vánh tôi khuyên bạn không nên đọc vì tiến độ câu chuyện này sẽ rất chậm. Ở đây tôi chỉ muốn nói tiến độ trong một cuốn tiểu thuyết ngôn tình không nhất định phải thống nhất ngàn quyển như một. Nếu chỉ lấy tốc độ nam nữ chính hôn nhau rồi quan hệ để nhận định tiến độ thì không công bằng. Cách xây dựng nhân vật của câu chuyện này là chưa từng có từ trước tới giờ. Con người không ai là hoàn hảo, đó chính là định nghĩa chung nhất cho tất cả các nhân vật trong bộ truyện này. Đây là một câu chuyện tươi sáng rực rỡ, cả các nhân vật cũng thế, nhưng đằng sau vẻ rực rỡ đó, mỗi người đều có sự ích kỷ, bất lực, tính toán và âm mưu của riêng mình. Nếu nói Giang Mạc Viễn là hình ảnh thu nhỏ và là tổng thể của ba người đàn ông trong xã hội, thì Niên Bách Ngạn lại được xây dựng trên hình tượng của một người duy nhất. Ngoài đời thực, anh ấy cũng là một nhà cung ứng đá quý, cuộc sống của anh cũng xa hoa, tình cảm cũng day dứt và có những câu chuyện đặc sắc. Còn Tố Diệp, tôi nghĩ nhân vật này dần dần khi từng lớp suy nghĩ nội tâm được bóc ra, mọi người sẽ cảm thấy càng ngày càng chân thật. Bởi vì ở cô ấy nhất định sẽ có hình bóng của mọi người, bất luận là ưu điểm hay khuyết điểm. Có lẽ câu chuyện này không nhận được sự đồng tình của tất cả mọi người, nhưng còn người xem là tôi còn viết, dùng ngôn ngữ bình thường nhất, giản dị nhất. Vẫn câu nói đó, tất cả mọi phán đoán đừng vội kết luận quá sớm, chưa tới giây phút cuối cùng, chưa tới chương kết cuối cùng, thì câu chuyện và nhân vật mãi mãi chưa thể kết luận.”

“Trong các tác phẩm trước của tôi, số phận của mỗi nhân vật có thể chỉ hai tới ba cao trào là kết thúc, nhưng Tố Niên khác các tác phẩm đó, vì tôi tạo dựng số phận của mỗi nhân vật đều có rất nhiều cao trào, bước ngoặt. Thế nên những độc giả thích một hai cao trào rồi tới một cái kết hạnh phúc xin hãy thận trọng khi đọc Tố Niên. Đây vốn đã không phải là một bộ tiểu thuyết chỉ có tình yêu. Nó rất phức tạp, mỗi một nhân vật trong câu chuyện cũng giống như một cá thể độc lập ngoài xã hội, như người bình thưởng phải hưởng trọn đắng cay mặn ngọt vậy. Thế nên không thể so sánh, cũng không cần phải mang nó ra so sánh với các tác phẩm trước đó, vậy chẳng khác nào bạn mang cơm trắng ra so với rau xanh xem cái nào dinh dưỡng hơn cả, ngay từ cốt lõi đã sai lầm.” *Có thể hiểu là trong câu chuyện này đất diễn của chính phụ nhiều gần như nhau*

“Tố Niên chắc chắn là một câu chuyện đặc sắc, tôi dành tâm huyết xây dựng từng nhân vật, cũng yêu quý mỗi một nhân vật, vì họ là những con người không hoàn hảo, vì thế có lúc họ được người ta yêu quý lại có lúc bị người ta ghét, thế nên tuyệt đối không thể vì một số chi tiết mọi người nói không cần thiết mà hủy cả một bộ tiểu thuyết. Tôi không dám nói mỗi một câu, một chữ tôi viết ra đều ẩn chứa một điều gì đó, nhưng ít nhất có thể khẳng định với mọi người, đâu đâu trong câu chuyện cũng ẩn chứa bí mật, nhưng thực tế số người tìm ra được chúng là rất ít. Mỗi một nhân vật, mỗi một tình tiết xuất hiện, mỗi một giai đoạn tình cảm đều có mục đích của nó, chắc chắn không lãng phí thời gian đọc của mọi người, tôi cũng không lãng phí thời gian viết vốn đã ít ỏi của mình. Có thể mọi người thấy chẳng có gì tiến triển nhưng có tiển triển hay không chỉ có tôi là người viết mới biết được, tại sao phải sắp xếp như vậy cũng chỉ tôi biết mà thôi nên mọi người có hoài nghi hay khó chịu cũng là chuyện bình thường.”

Mong rằng nó sẽ là một câu chuyện hay mang tới cho mọi người ^^

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset