Q.7 – Chương 344: Không Buông Thả Cũng Khó

Không Buông Thả Cũng Khó

Tố Diệp thừa nhận, từ sau khi căn nhà này được cô quyết đoán trang hoàng lại thành phong cách ma mị huyền ảo đích thực có hơi rối loạn. Nhưng cô chỉ thừa nhận nó loạn về mặt thị giác, màu sắc va chạm nhau khiến người ta rối mắt, chứ không liên quan gì tới đồ đạc. Cô tự cho rằng mình là một người phụ nữ rất chú trọng tới sự gọn gàng của nhà cửa.

Thế nên khi đẩy cửa ra, thấy mức độ hỗn loạn của phòng khách không khác gì hiện trường sau khi một cơn lốc xoáy tập kích, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Tố Diệp chính là:

Gặp trộm rồi!

Ép mình đè nén cảm giác kinh sợ trong lòng lại, Tố Diệp đứng ở ngoài cửa một lúc lâu. Khi chắc chắn từ nhà trên tới nhà dưới không còn tiếng động gì nữa cô mới rón rén đi vào phòng khách. Nhưng để an toàn, cô còn tiện tay vớ lấy lọ hoa bày ở cửa ra vào, đề phòng kẻ trộm đột nhiên xông ra.

Phòng khách bị xới tung lên, tất cả đồ dùng trong gia đình gần như đổ nghiêng ngả. Thậm chí trên bàn uống nước đã có mấy chiếc cốc bị vỡ. Đó toàn là cốc cô mua ở nước ngoài về đấy!

Tố Diệp nhẹ nhàng đi lên tầng hai. Phòng nào cũng đều im ắng, xem ra tên trộm đã bỏ đi từ lâu.

Cô lần lượt mở cửa từng phòng, phát hiện mỗi một gian phòng đều thảm hại dưới đôi tay hiểm độc của tên trộm, chỗ nào cũng bị lật lung tung.

Tâm trạng của Tố Diệp chuyển từ sự kích động ban đầu sang phẫn nộ!

Cô trách mình không về nhà sớm một chút. Nếu về sớm chưa biết chừng lại bắt quả tang được tên trộm. Cô nhất định sẽ đánh cho tới khi nó liệt toàn thân thì thôi!

Cuối cùng, Tố Diệp chỉ còn biết thở dài, gọi điện báo ngay cho cảnh sát không chút chần chừ.

Khi Niên Bách Ngạn tới nhà của Tố Diệp đã là một tiếng sau đó. Ngoài trời tối đen, cánh cửa thủy tinh cũng giống như bị ai hất mực lên, cả ánh sao cũng bị che đi vẻ lấp lánh.

Tố Diệp ngồi co người trên sofa như con tằm, trong lòng ôm chiếc khung đã tan nát của chiếc bình phong ngọc lan. Gương mặt nhỏ vẫn còn thấp thoáng cơn thịnh nộ. Cô nhìn thẳng về phía trước, nghiến răng cắn chặt môi.

Sau lưng cô là màn đêm bao la, hoàn toàn đối lập với gương mặt nhợt nhạt kia.

Cảnh sát đang hoàn tất nốt những thủ tục còn lại. Thấy Niên Bách Ngạn đẩy cửa bước vào, một trong số những người phụ trách đi tới hỏi: “Anh là chủ của căn nhà này?”

Vừa vào cửa, Niên Bách Ngạn đã nhìn thấy Tố Diệp ngồi trên sofa. Trông cô như vậy đương nhiên anh rất lo lắng, đang định tới an ủi nhưng lại bị cảnh sát chặn lại. Sau khi cảnh sát hỏi xong, anh nhìn về phía Tố Diệp. Tố Diệp cũng nghe thấy câu hỏi ấy, cô lén gật đầu với anh.

“Tôi là chủ nhà.” Niên Bách Ngạn bình tĩnh trả lời.

Cảnh sát bắt đầu báo cáo với anh tình hình điều tra. Từ việc điều tra sơ bộ cho thấy, đây là một vụ trộm. Đối phương cạy cửa đột nhập vào nhà, phá hỏng khóa cửa. Các đồ dùng gia đình cỡ lớn hay những vật dụng có giá trị đều không bị mất. Thứ duy nhất bị mất là khoảng hai vạn tiền mặt Tố Diệp để trong ngăn kéo. Đó là chỗ tiền tiêu vặt hằng ngày của cô, thế nên không gửi vào ngân hàng.

Kẻ trộm rõ ràng đã đi giày ni lông, đeo găng tay trong lúc thực hiện. Tại hiện trường không tìm được dấu giày hay dấu vân tay có liên quan. Từ những đồ đạc bị mất, có thể thấy đối phương chỉ cần tiền. Còn việc tại sao hắn không lấy nhiều đồ đạc đắt giá hơn thì cảnh sát đưa ra hai phân tích. Thứ nhất, có thể hắn hành động độc lập, không có đồng phạm trợ giúp nên không thể vận chuyển quá nhiều đồ, đành phải nhặt nhạnh những thứ tiện mang theo người, như tiền mặt, trang sức, điện thoại… Thứ hai, cũng có thể thời gian không cho phép vì gần tới giờ tan ca, kẻ trộm sợ bị phát hiện nên đã vội vàng đào tẩu.

Niên Bách Ngạn nghiêm mặt nhìn khắp nhà một lượt. Đúng là một cảnh tượng náo loạn, nhìn thấy phải giật mình. Anh khẽ hỏi: “Các anh đã xem xét hết CTV của hành lang, tiểu khu và trong thang máy rồi sao?”

“Đối phương rất giảo hoạt, thông minh né tránh tất cả camera giám sát, lựa chọn điểm mù. Trong thang máy cũng vậy, hắn đã lợi dụng đám đông để ẩn náu thành công. Nhưng mà chúng tôi vẫn coi CTV là một tài liệu để tiếp tục điều tra.”

“Không cần đâu!” Người lên tiếng là Tố Diệp. Nói xong câu ấy, cô lại thở dài nặng nề.

Người của phía cảnh sát nhìn cô không hiểu.

“Chỉ mất tiền thôi, những thứ khác vẫn còn nguyên. Chuyện này tới đây thôi, tôi không muốn làm cả tiểu khu này lòng người hoang mang.” Quan trọng không phải lòng người hoang mang, quan trọng là phát sinh thêm nhiều chuyện khác.

Cô không muốn vào lúc gây thêm chuyện vào lúc các tin đồn còn đang nóng hổi. Đừng tưởng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng một khi truyền tới tai đám nhà báo, nó sẽ bị biến tính, chẳng biết sẽ còn thêm mắm thêm muối gì nữa.

Cảnh sát nghe xong bỗng chau mày: “Cô Tố! Hành vi của cô là dung túng cho phần tử phạm tội.”

“Thật sự chỉ là một vụ án nhỏ, đừng nên lãng phí tiền thuế của người dân là hơn.” Tố Diệp kiên trì.

Niên Bách Ngạn đứng bên cạnh nhìn rất rõ ràng. Đợi Tố Diệp dứt lời, anh đưa ra quyết định: “Tôi là chủ nhà, yêu cầu nhất định phải điều tra rõ ràng chuyện này!”

“Không, không, không!” Tố Diệp nghe xong bỗng sốt sắng, vội vàng đặt chiếc bình phong sang một bên, chạy tới bên cạnh Niên Bách Ngạn, nhìn người cảnh sát, chân thành nói: “Tuy rằng anh ấy là chủ nhà, nhưng tôi là khách tới thuê, tôi mới có quyền quyết định.”

“Diệp Diệp!” Niên Bách Ngạn khó xử.

Tố Diệp không màng tới biểu cảm của anh, gật đầu chắc chắn với người cảnh sát.

Cảnh sát chẳng biết phải làm sao, bèn xua tay: “Được rồi, được rồi! Những chứng cứ thu thập được chúng tôi tạm mang về sở cảnh sát để lưu giữ. Hai anh chị cứ thương lượng, khi nào có kết quả thì thông báo lại với chúng tôi.”

Tố Diệp gật đầu, rồi cúi chào.

Sau khi cảnh sát ra về, cô lại như quả bóng da xẹp hơi, ngã xuống sofa. Nhìn cảnh tượng bát nháo từ tầng trên xuống tầng dưới, cô kêu lên một tiếng tuyệt vọng. Niên Bách Ngạn gọi điện cho dịch vụ lắp đặt cửa chống trộm 24 giờ, báo cho họ địa chỉ và số điện thoại bàn để liên lạc. Làm xong những chuyện ấy anh mới cởi áo vest, treo lên móc, rồi xắn tay áo lên bắt đầu dọn dẹp phòng khách.

Tố Diệp nằm bò trên sofa, không có động tĩnh gì. Cô chống cằm lên chiếc gối ôm dày cộm, mái tóc dài rũ xuống, con ngươi cũng đảo qua đảo lại theo bóng hình Niên Bách Ngạn. Một lúc lâu sau cô mới ư hừ một tiếng như một chú chó con đáng thương.

Niên Bách Ngạn lúc này cũng đang dựng lại chiếc tủ bị đổ xuống, nghe thấy cô ngâm nga liền quay đầu lại nhìn.

“Niên Bách Ngạn! Em sắp bực chết rồi! Đừng thu dọn nữa, lại ôm em!”. Tố Diệp bực dọc kéo gối, khởi động chu trình cáu gắt.

Anh dừng lại, đi tới trước.

Cô giơ tay, bám chặt lấy chiếc quần Âu của anh.

Niên Bách Ngạn bất giác mỉm cười, tiện đà ngồi xuống. Anh giơ tay ra, Tố Diệp lập tức chui vào lòng anh như một con gấu túi. Anh hơi dùng lực bế cô lên. Cô bèn ngồi lên người anh, vòng tay ra sau cổ, dính sát vào ngực.

“Căn nhà này không an toàn nữa rồi, ngày mai dọn về tứ hợp viện cùng anh.” Niên Bách Ngạn dựa ra sau ghế, ôm lấy cô. Bàn tay anh vỗ nhẹ lưng cô, giọng nói thì có phần cứng rắn.

Tố Diệp lắc đầu nguầy nguậy: “Hôm nay chỉ là sự cố ngoài ý muốn thôi. Nếu Tiểu Nhã không đột xuất có việc phải về trước, tên trộm cũng không dám vào nhà. Haiz, cũng tại em, không đi lượn đường thì tốt rồi.”

“Em phải cảm thấy may mắn vì trong nhà không có ai mới phải.” Niên Bách Ngạn nghe cô nói vậy liền không vui, khẽ kéo cô ra, nhíu mày nghiêm nghị: “Nếu hắn ta bị em bắt gặp thì phải làm sao? Lỡ như hắn ta cùng đường, làm em bị thương thì sao?”

Dọc đường anh chỉ lo không biết Tố Diệp có bị thương không. Vào tới cửa, thấy cô ngồi đó bình an vô sự, trái tim anh mới không còn treo lơ lửng. Nhưng đồng thời nghĩ lại anh vẫn còn thấy sợ. Lúc đó cũng may cô về nhà muộn, nếu không hậu quả khó mà tưởng tượng được.

Tố Diệp lườm anh, buông tay khỏi cổ anh, lắc lắc cổ tay: “Em có võ nghệ căn bản, không sợ!”

“Vớ vẩn!” Lần này Niên Bách Ngạn nghiêm túc thật sự, nét mặt anh cau lại, bực mình: “Mấy món võ màu mè riêu cua đó của em thì làm được gì?”

Câu cuối cùng rõ ràng anh đã cao giọng, khiến Tố Diệp dù đang nghênh ngang đắc ý cũng phải im bặt, cụp mắt xuống, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim mà không dám nhìn anh nữa.

Thấy vậy, một lúc sau Niên Bách Ngạn lại thở dài. Anh giơ tay vuốt tóc cô, khôi phục dáng vẻ nhẫn nại và cưng chiều thường ngày: “Em còn tiếp tục sống ở đây thì tim anh không lúc nào được bình yên.”

Tố Diệp cảm thấy ấm áp trong lòng. Cô ngước mắt lên, bắt đầu làm nũng anh: “Em quen sống ở đây rồi. Với lại em trai anh vẫn còn đang ở tứ hợp viện. Cậu ta không ưa gì em, em không muốn cứ suốt ngày nảy sinh mâu thuẫn. Hơn nữa, em sống ở đây, anh còn có thể tới đây thường xuyên, chúng ta sống thế giới của hai người tốt lắm mà.”

Niên Bách Ngạn nghe mấy lời xiên xẹo của cô cũng chẳng biết làm sao: “Diệp Diệp! Cái tính bướng bỉnh của em lại phát tác rồi!”

“Thế thì anh nhường một bước đi!” Cô cười gian xảo, hai tay ôm mặt anh, chủ động hôn lên môi anh: “Tiền thuê nhà em đã trả hết một quý rồi, bây giờ mà đi, chủ nhà làm sao chịu trả lại tiền?”

Niên Bách Ngạn biết ngay cái suy nghĩ này của cô, anh nói thẳng: “Em tổn thất bao nhiêu anh đền cho em!” Tuy rằng tiền được gửi vào chiếc thẻ ngân hàng trong tay cô nhưng dẫu sao cũng là của người ngoài.

“Sao phải dễ dãi với người ngoài thế?” Tố Diệp trừng mắt, nhìn anh nghiêm túc: “Niên Bách Ngạn! Vừa nãy cảnh sát hỏi anh có phải chủ nhà không, chẳng phải em đã ngầm ra hiệu cho anh nhận sao.”

Niên Bách Ngạn gật đầu, đợi cô nói tiếp.

“Thế nên anh phải biết rõ em sợ rắc rối đến thế nào.” Tố Diệp nhẹ nhõm thở một tiếng: “Bảo anh mạo nhận là chủ nhà vì em sợ cảnh sát sẽ liên lạc với cô Tiết. Cô ấy giờ đã ra nước ngoài lâu rồi, lỡ như nghe được tin tức của phía cảnh sát, tức quá ngất xỉu thì phải làm sao? Lúc trước khi giao nhà cho em, cô ấy đã dặn đi dặn lại, bảo em nhất định phải đối đãi thật tốt với căn nhà này, thận trọng như gả con gái về nhà chồng vậy. Để cô ấy biết được nhà bị trộm vào, sao có thể bỏ qua. Em không muốn bị cô ấy trừ tiền thế chấp đâu.”

Cô vừa dứt lời, Niên Bách Ngạn đã giơ tay búng lên trán cô, làm cô đau tới nhăn mũi, hét lên, tiếng kêu thảm thiết như heo bị mổ bụng. Niên Bách Ngạn im lặng đợi cô kêu chán, mới từ tốn nói: “Tới lúc nào rồi mà đầu óc em chỉ toàn chút tiền thế chấp vặt vãnh đó thế hả!”

“Em đã bị mất hai vạn rồi, cũng không thể vứt cả số tiền thế chấp đó đi chứ?” Cứ nghĩ đến chỗ tiền trong ngăn kéo là tim Tố Diệp lại như vỡ thành trăm mảnh. Cô kéo tay anh ấn lên ngực mình: “Anh sờ đi, tim em ngừng đập rồi đây này!”

Niên Bách Ngạn vui vẻ, nhân cơ hội ấy giở trò với cô. Tay anh luồn thẳng vào trong áo của cô, kéo áo ngực của cô ra, chiếm lấy nơi mềm mại như đang trừng phạt, đau tới nỗi cô giơ tay định đánh anh.

Một tay kia của anh đã kịp thời chặn sự công kích của cô lại, ngữ khí có phần nghiêm túc: “Anh còn không nuôi nổi em sao?” Cô nhóc này đúng là trong mắt chỉ có tiền.

Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Status: Completed Author:

Một trận chiến tâm lý hồi hộp.

Một đêm triền miên, hơi thở của anh ấm nóng mê hoặc, một cuộc điện thoại đã đặt dấu chấm hết cho bầu không khí mờ ám này.

“Thì ra hôm nay anh kết hôn.” Sau khi cuộc điện thoại kết thúc, cô vòng tay ôm chặt lấy anh từ đằng sau, đôi tay như một con rắn linh hoạt, lướt đi do thám khắp cơ thể anh.

Anh im lặng quay đầu, ánh mắt sâu thẳm dù cố đến mấy cũng không thể nhìn thấu.

Cô ung dung nói: “Yên tâm, tôi không còn là một cô bé nữa.”

Anh là nhà cung ứng đá quý tiếng tăm vang dội, cô là nhà phân tích tâm lý thông qua việc đọc những giấc mơ, hai người hoàn toàn không chút liên hệ lại vì một vụ án ly kỳ mà gắn chặt số mệnh lại với nhau.

Anh siết nhẹ cằm cô: “Tôi trở thành đối tượng nghiên cứu của em rồi sao?”

Cô khẽ nở một nụ cười diễm lệ, đắm mình trong hơi thở của anh: “Anh Niên chẳng phải đang sống sờ sờ ra đấy sao? Trước mắt tôi chỉ có hứng thú với giấc mơ cuối cùng của một người đã chết. Còn anh và tôi, chỉ là một cuộc chơi, nếu chơi được cả hai chúng ta đều vui vẻ, còn không chơi nổi… thì cút!”

Sắc mặt anh rất thản nhiên: “Tố Diệp! Niên Bách Ngạn tôi, em chưa chắc đã chơi nổi đâu.”

Niên Bách Ngạn là người đàn ông vô cùng khắt khe đối với công việc và cấp dưới, rất khó hòa hợp với mọi người nhưng lại khiến phụ nữ vì anh mà điên đảo; Tố Diệp là một người phụ nữ luôn khiến người ta phải tranh luận, trông bề ngoài có vẻ là một kẻ chỉ biết đến tiền nhưng thực chất lại là người mạnh miệng yếu lòng, khiến người ta xót xa.

Giấc mơ, ký ức, tiềm thức và những cuộc chiến thương trường đằng sau những đồ trang sức lấp lánh, lớp lớp những trận chiến tâm lý kỳ quái đụng phải nhau. Làm sao để tính lòng người, đo lòng mình, tìm ra sự thật trong những cái như thật như giả ấy? Bạn tưởng những gì bạn nhìn thấy là thật? Có lẽ đều là giả; Bạn tưởng những gì bạn nghe thấy là thật, có lẽ vẫn là giả; Vậy bản thân bạn có phải là thật không? Có lẽ cũng là giả!

Gặp nhau là định mệnh giữa anh và em. Cho dù duyên phận ngắn ngủi, cũng không bỏ lỡ nhau. Đời người như giấc mộng, giấc mộng tựa đời người, quyền thế giả tạo, yêu hận mê muội, bỗng thở dài chẳng qua chỉ là một giấc mộng kinh hoàng.

Hệ thống tên nhân vật: Niên Bách Ngạn, Tố Diệp, Niên Bách Tiêu, Kỷ Đông Nham, Dương Nguyệt, Lâm Yêu Yêu, Diệp Uyên, Tố Khải, Diệp Lan, Đinh Tư Thừa, Diệp Ngọc, Khúc Nghệ, Hứa Đồng, Thịnh Thiên Vỹ, Tưởng Bân, Tưởng Vỹ, Kim Đại Trung, An Tịnh, Bạch Băng, Diệp Hạc Phong, Nguyễn Tuyết Mạn, Diệp Hạc Thành, Nguyễn Tuyết Cầm, Niên Quý, Tư Tuyết, Tiểu Nhã, Tăng Vũ, Cảnh Long, Joey, Vincent, Henry, Văn Giai, Lý Thánh Đản, Hà Minh, Phương Bội Lôi, Khaki, Thạch Thành, Quản Yên, Aston, Xương Đồ, Tịch Khê, Diệp Tịnh Hảo, Diệp Bội Bội, Niên An Nhiên, Kỳ Tôn.

Cameo: Giang Mạc Viễn, Trang Noãn Thần, Nhiếp Thiên Luật, Giang Thần, Kỳ Ưng Diêm, Lưu Ly…

Lời giới thiệu của tác giả:

“Đây cũng là câu chuyện xảy ra ở Bắc Kinh. Trong câu chuyện này có sự xa hoa của châu báu kim cương, có những câu chuyện tình yêu cảm động buồn triền miên, có những hoài nghi dù đã bóc tách từng lớp mây mù vẫn như thật như giả. Không biết nên nói gì nữa, chỉ muốn viết một câu chuyện hay, một câu chuyện khác lạ. Ngoài ra cũng xin nhắc thêm, những vụ án tâm lý được đề cập tới trong truyện đều là những vụ án có thật đã xảy ra, có rất nhiều khía cạnh, yếu tố khiến tâm lý con người không thoải mái. Những vụ án này đã được thu thập thông qua các nhà tư vấn tâm lý, các nhà thôi miên và các bác sỹ trị liệu hành vi…, cũng có những vụ án được thầy cô của tôi kể lại trong quá trình học tập. Đương nhiên trong quá trình viết truyện sẽ giấu tên, ẩn danh và văn học hóa đi một chút. Những độc giả nhát gan hoặc không có hứng thú với lĩnh vực này xin đừng đọc. Hãy để câu chuyện này gợi mở thế giới tiềm thức của bạn. Hãy kể giấc mơ của bạn cho tôi, nhưng cẩn thận nhé, đừng để tôi nhìn thấu tâm hồn của bạn…”

“Nếu bạn muốn tìm một câu chuyện nhanh và kết thúc chóng vánh tôi khuyên bạn không nên đọc vì tiến độ câu chuyện này sẽ rất chậm. Ở đây tôi chỉ muốn nói tiến độ trong một cuốn tiểu thuyết ngôn tình không nhất định phải thống nhất ngàn quyển như một. Nếu chỉ lấy tốc độ nam nữ chính hôn nhau rồi quan hệ để nhận định tiến độ thì không công bằng. Cách xây dựng nhân vật của câu chuyện này là chưa từng có từ trước tới giờ. Con người không ai là hoàn hảo, đó chính là định nghĩa chung nhất cho tất cả các nhân vật trong bộ truyện này. Đây là một câu chuyện tươi sáng rực rỡ, cả các nhân vật cũng thế, nhưng đằng sau vẻ rực rỡ đó, mỗi người đều có sự ích kỷ, bất lực, tính toán và âm mưu của riêng mình. Nếu nói Giang Mạc Viễn là hình ảnh thu nhỏ và là tổng thể của ba người đàn ông trong xã hội, thì Niên Bách Ngạn lại được xây dựng trên hình tượng của một người duy nhất. Ngoài đời thực, anh ấy cũng là một nhà cung ứng đá quý, cuộc sống của anh cũng xa hoa, tình cảm cũng day dứt và có những câu chuyện đặc sắc. Còn Tố Diệp, tôi nghĩ nhân vật này dần dần khi từng lớp suy nghĩ nội tâm được bóc ra, mọi người sẽ cảm thấy càng ngày càng chân thật. Bởi vì ở cô ấy nhất định sẽ có hình bóng của mọi người, bất luận là ưu điểm hay khuyết điểm. Có lẽ câu chuyện này không nhận được sự đồng tình của tất cả mọi người, nhưng còn người xem là tôi còn viết, dùng ngôn ngữ bình thường nhất, giản dị nhất. Vẫn câu nói đó, tất cả mọi phán đoán đừng vội kết luận quá sớm, chưa tới giây phút cuối cùng, chưa tới chương kết cuối cùng, thì câu chuyện và nhân vật mãi mãi chưa thể kết luận.”

“Trong các tác phẩm trước của tôi, số phận của mỗi nhân vật có thể chỉ hai tới ba cao trào là kết thúc, nhưng Tố Niên khác các tác phẩm đó, vì tôi tạo dựng số phận của mỗi nhân vật đều có rất nhiều cao trào, bước ngoặt. Thế nên những độc giả thích một hai cao trào rồi tới một cái kết hạnh phúc xin hãy thận trọng khi đọc Tố Niên. Đây vốn đã không phải là một bộ tiểu thuyết chỉ có tình yêu. Nó rất phức tạp, mỗi một nhân vật trong câu chuyện cũng giống như một cá thể độc lập ngoài xã hội, như người bình thưởng phải hưởng trọn đắng cay mặn ngọt vậy. Thế nên không thể so sánh, cũng không cần phải mang nó ra so sánh với các tác phẩm trước đó, vậy chẳng khác nào bạn mang cơm trắng ra so với rau xanh xem cái nào dinh dưỡng hơn cả, ngay từ cốt lõi đã sai lầm.” *Có thể hiểu là trong câu chuyện này đất diễn của chính phụ nhiều gần như nhau*

“Tố Niên chắc chắn là một câu chuyện đặc sắc, tôi dành tâm huyết xây dựng từng nhân vật, cũng yêu quý mỗi một nhân vật, vì họ là những con người không hoàn hảo, vì thế có lúc họ được người ta yêu quý lại có lúc bị người ta ghét, thế nên tuyệt đối không thể vì một số chi tiết mọi người nói không cần thiết mà hủy cả một bộ tiểu thuyết. Tôi không dám nói mỗi một câu, một chữ tôi viết ra đều ẩn chứa một điều gì đó, nhưng ít nhất có thể khẳng định với mọi người, đâu đâu trong câu chuyện cũng ẩn chứa bí mật, nhưng thực tế số người tìm ra được chúng là rất ít. Mỗi một nhân vật, mỗi một tình tiết xuất hiện, mỗi một giai đoạn tình cảm đều có mục đích của nó, chắc chắn không lãng phí thời gian đọc của mọi người, tôi cũng không lãng phí thời gian viết vốn đã ít ỏi của mình. Có thể mọi người thấy chẳng có gì tiến triển nhưng có tiển triển hay không chỉ có tôi là người viết mới biết được, tại sao phải sắp xếp như vậy cũng chỉ tôi biết mà thôi nên mọi người có hoài nghi hay khó chịu cũng là chuyện bình thường.”

Mong rằng nó sẽ là một câu chuyện hay mang tới cho mọi người ^^

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset