Tố Diệp nôn thốc nôn tháo. Lý Thánh Đản nghe mà cũng nát cả lòng, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu là thức ăn buổi trưa không được sạch sẽ. Sợ rằng phản ứng của Tố Diệp là do sơ suất của cô ấy trong công việc.
Khó khăn lắm Tố Diệp mới bò được ra khỏi nhà vệ sinh. Hai chân Lý Thánh Đản mềm nhũn, nhanh chóng bước tới dìu cô, hoảng sợ nói với cô rằng:
Hay là chúng ta tới bệnh viện đi!
Cô ăn vốn cũng không nhiều, sợ là giờ trong dạ dày chẳng còn thứ gì cả.
Sắc mặt Tố Diệp trắng bệch, như người cá vừa bị bắt lên khỏi bờ biển, đang dần dần đánh mất sức lực và tuổi thanh xuân. Tới tận quay trở về chỗ ngồi, cô mới giơ tay chỉ vào máy vi tính, mệt mỏi hỏi: “Đó là bài gì vậy?”
Á?
Lý Thánh Đản hơi ngẩn người, một lúc sau mới phản ứng lại, trả lời: “Thanh Đăng Hành ạ.”
Tố Diệp kinh ngạc nhìn cô ấy.
“Bài hát đó có vấn đề gì ạ?” Lý Thánh Đản chẳng hiểu chuyện gì.
“Sao em lại có bài hát này?” Thực ra điều Tố Diệp muốn hỏi hơn là. Trong thực tế tại sao lại có một bài hát giống y hệt như trong giấc mơ của cô? Nhưng cô không thốt nên lời. Dù sao thì ngay đến bản thân cô cũng không thể giải thích rõ ràng mọi chuyện, sao có thể chia sẻ với người khác đây?
Ai ngờ Lý Thánh Đản nghe xong câu này lại nhìn Tố Diệp như gặp phải ma.
Thần sắc của cô ấy khiến Tố Diệp sững sờ: “Sao thế?”
Lý Thánh Đản chớp chớp mắt: “Em phải hỏi chị bị làm sao thì đúng hơn? Không phải chị nghe bài hát ấy tới nỗi buồn nôn đấy chứ? Như vậy thì cũng kỳ lạ quá, trước đây chị nghe nó đâu có phản ứng gì.”
Một vài lời ngắn gọn đã tiết lộ một thông tin quan trọng. Cả người Tố Diệp run lên bần bật:
Chị từng nghe?
Lý Thánh Đản gật đầu, nói với cô rằng đó là một bài hát đã được đăng tải lên mạng lâu lắm rồi, là một ca khúc được cải biên, một bản nhạc trong Thanh Đăng Hành của Bách Quỷ Dạ Hành.
Tố Diệp nghe lời giải thích của Lý Thánh Đản lại càng sởn gai ốc, vội vàng hỏi: “Trước đây chị đã từng nghe khi nào?”
Lý Thánh Đản cảm thấy hôm nay cô kỳ lạ vô cùng, nhưng vẫn giải đáp cho thắc mắc của cô: “Trước kỳ nghỉ dài hạn của chị. Lúc đó cũng vào bữa ăn trưa như hôm nay, máy tính của em cũng bật bài hát ấy, chị nghe xong còn hỏi em sao lại thích nghe thứ nhạc quái đản này.”
Mồ hôi lạnh bò dần trên sống lưng Tố Diệp. Mỗi một tấc thịt của cô đều có thể cảm nhận được một sức mạnh nặng nề, chậm chạp đang dần dần xâm chiếm lấy sự bình tĩnh của mình.
Ngón tay cô cũng hơi run.
Đừng trách cô tại sao lại run sợ như vậy. Chỉ vì Tố Diệp hoàn toàn không còn nhớ cảnh tượng mà Lý Thánh Đản vừa nói. Cô chưa bao giờ nhớ rằng mình đã từng nghe bản nhạc này. Lẽ nào trình tự thật sự là cô đã nghe bài hát này trước rồi khi tới trấn Thiên Đăng mới xuất hiện ảo giác?
Nhưng cô thề rằng, mình thật sự không nhớ chuyện này một chút nào. Giống như trong bộ não có một cục tẩy đang xóa dần tất cả những vết tích có liên quan tới bài hát này vậy, thế nên đã tạo ra cảm giác chấn động và quái dị cho cô.
“Bác sỹ Tố?” Lý Thánh Đản thấy nét mặt kinh hoàng của cô, lo lắng hỏi: “Chị thấy trong người không khỏe sao?”
Tố Diệp nhìn Lý Thánh Đản theo phản xạ, một lúc sau mới lắc đầu, cố gắng ép ra một nụ cười.
Không sao
, cô nói.
Đúng vậy, cô không sao.
Nhất định là không sao.
Cho dù thật sự có xảy ra chuyện gì, cô cũng tuyệt đối không thể để bất kỳ ai trong phòng tâm lý biết chuyện này.
Đêm lạnh, cả ánh sao cũng trở nên rét mướt.
Sau khi ra khỏi nhà hàng, Tố Khải bèn khoác nhẹ áo của mình lên bờ vai gầy gò của Diệp Lan. Gương mặt Diệp Lan đỏ hồng. Cô đã uống một ít rượu vang, trong đôi mắt cũng đã thấm một chút say.
Ra khỏi cửa, gió lạnh thổi qua.
Cô rụt cổ lại, trốn trong lòng Tố Khải. Anh cũng tiện đà giơ tay ôm chặt cô, rảo bước về phía bãi đậu xe.
Lên xe rồi, nhân lúc trong xe còn ấm, Tố Khải quay đầu nhìn cô, thấy cô say sưa dựa đầu sang một bên, anh bất giác mỉm cười. Trước khi cho xe chạy, Diệp Lan kéo cánh tay anh, đưa ra một yêu cầu nho nhỏ: “Em vẫn còn muốn uống rượu.”
Tố Khải không đồng ý, khăng khăng đòi đưa cô về nhà.
“Nhưng hôm nay em được làm nhân viên chính thức rồi, mà anh lại phải đi, nửa vui nửa buồn, không thể chúc mừng một chút sao?” Diệp Lan sát lại gần anh, sự khẩn cầu trong đôi mắt nhỏ xíu còn mang theo một chút đau buồn.
Nhờ có Niên Bách Ngạn, Diệp Lan hoàn toàn hiểu được thế nào là “đối xử bình đẳng”. Ở trong công ty, cô luôn phải cẩn thận, tỉ mỉ, không dám qua quýt một giây. Tất cả các bài kiểm tra tiêu chuẩn đều phải làm theo yêu cầu của phòng hành chính. Vì cô biết “người anh rể mạo danh” đó của mình ở công ty là một người sếp nghiêm khắc tới mức nào. Thế nên cô luôn phải làm việc theo tôn chỉ cẩn trọng là hàng đầu.
Nhưng càng cẩn thận lại càng hay xảy ra sai sót. Đầu tháng trước, trong tài liệu giám định, khi tổng kết số liệu, cô đã tính nhầm một chữ số thập phân. Kết quả Niên Bách Ngạn mắng cho sếp của cô một trận nên thân. Sau khi biết là do lỗi của cô, anh không nói gì, lập tức đặt bút hoãn thời gian thành nhân viên chính thức của cô lại.
Thế nên cô phải nhận thêm một tháng lương thử việc. Tới hôm nay, cô mới chính thức trở thành nhân viên của Tinh Thạch.
Hôm nay vốn là một ngày đáng để chúc mừng. Nhưng khi cô hân hoan vui mừng gọi điện cho Tố Khải thì được biết anh sắp phải quay trở về Vân Nam lấy tin tức của bọn tội phạm ma túy. Đương nhiên, tin này được bảo mật với tất cả mọi người. Chỉ có điều lần này Tố Khải không thể bỏ đi mà không nói tiếng nào, trong sự khẩn cầu của Diệp Lan, anh mới nhắc với cô chuyện này.
Tố Khải không lái xe đi ngay, mà nhìn cô, cuối cùng an ủi: “Đừng như thế, vui lên một chút đi! Anh hứa với em, nhiệm vụ lần này mà hoàn thành thuận lợi, anh sẽ xin điều sang bộ phận khác.”
Mấy năm gần đây, bọn tội phạm ma túy tam giác vàng càng ngày càng lộng hành. Từ việc trồng một loạt cây anh túc cho tới xây dựng công xưởng chế tạo băng phiến với giá thành cực thấp. Từng đợt từng đợt ma túy hoặc băng phiến đều lặng lẽ được đưa qua biên giới, vận chuyển vào trong các thành phố ở Trung Quốc. Trong đó Vân Nam, Cam Túc đã trở thành nơi được lùng sục trọng điểm. Ở đó không có cái gọi là văn minh pháp luật, nếu có thì chỉ là bạo lực và súng ống.
Khi cái đầu của cục trưởng cục công an bị niêm yết với giá hàng triệu, khi tính mạng của người nhà ông ta cũng lần lượt bị niêm yết, khi một thi thể của một đồng nghiệp chống ma túy được đưa về Bắc Kinh, Tố Khải đã quyết định xin sếp cho chuyển ngành.
Không phải anh sợ chết.
Khi còn ở Vân Nam, anh vào sinh ra tử, từ lâu đã xem cái chết nhẹ tựa lông hồng. Ngày nào cũng phải sống một cuộc sống người không ra người, ma chẳng ra ma. Lúc đó thân phận cảnh sát của anh được giấu kín, hóa thân thành rất nhiều thân phận để trà trộn, tiếp cận bọn buôn bán ma túy. Nên nói rằng anh là cảnh sát thông thạo nhất tình hình biên giới Vân Nam trong số các đồng nghiệp.
Ma túy của tam giác vàng muốn nhập cảnh, biên giới Vân Nam là một địa điểm trọng yếu. Ma túy tràn vào trong nước sẽ phải gặp ba phòng tuyến chặn đường: Hải quan biên giới cùng bộ đội biên phòng tuần tra, tới tuyến giao thông quốc nội phải vượt qua trạm kiểm soát của bộ đội biên phòng cùng cơ quan công an tỉnh tại các sân bay, ga tàu, bến xe…
Nhưng cho dù là vậy, họ cũng chỉ ngăn chặn được một phần mười số ma túy len lỏi vào Trung Quốc.
Thế nên, cần có những cảnh sát thường xuyên tiếp xúc với tội phạm ma túy, thậm nhập vào hàng ngũ của kẻ địch, đánh ngay giữa trung tâm.
Năm trước, chính Tố Khải cũng đã phải sống trong mưa bom bão đạn.
Nhưng bây giờ anh sợ rồi, vì đã có Diệp Lan, vì anh sợ rồi có một ngày, trùm sỏ của lũ tội phạm đó cũng sẽ ra giá bán đầu của Diệp Lan.
Thế nên anh đã kiên quyết đổi ngành.
Vậy mà, sếp lại giao cho anh nhiệm vụ cuối cùng.
Cảnh sát nhận được tin báo, tên cầm đầu “thiên sứ Samele” hoạt động mạnh mẽ ở tam giác vàng đã có giao dịch tại biên giới Vân Nam. Bất luận là trong đám tội phạm ma túy hay phía cảnh sát, ai cũng biết đến danh tiếng “thiên sứ Samele”. Hắn ta tàn độc vô cùng, nhưng cũng lại cực kỳ thần bí. Bao năm đối phó với cảnh sát, hắn ta luôn ung dung ngoài vòng pháp luật, chưa ai từng nhìn thấy gương mặt thật của hắn ta. Hắn ta cũng không đích thân xuất hiện để giao dịch.
Đây chính là một con cá lớn mà phía cảnh sát vẫn luôn muốn bắt.
Tố Khải cũng biết tới danh tiếng của “thiên sứ Samele”. Đã có mấy lần làm gián điệp trong bọn tội phạm, hang ổ của bọn chúng đều đã lỡ mất giao dịch với “thiên sứ Samele”. Có một lần suýt nữa bị người của chúng điều tra ra anh chính là gián điệp.
Samele có một tổ chức khổng lồ, thành phần cũng rất rối rắm, phức tạp. Thế nên bao nhiêu năm nay tuy rằng Tố Khải lập được không ít công trạng, chỉ duy có đường dây của Samele là anh không dễ dàng theo dõi. Con người này quá giảo hoạt, nếu không phải một gián điệp đã theo sát bọn chúng hàng chục năm trời thì chắc chắn không thể bắt được.
Thế nên lần này nghe nói Samele chủ động xuất hiện ở Vân Nam, đường dây vận chuyển sẽ hướng thẳng về Bắc Kinh, phía cảnh sát đều lên kế hoạch chuẩn bị. Phòng công an tỉnh Vân Nam đã đặc biệt nhờ chi viện của trung tâm phòng chống ma túy Bắc Kinh, cả hai nơi cùng hợp tác để tập nã Samele.
Cuối cùng Tố Khải đã đồng ý. Một là anh muốn tận tay bắt được Samele, hai là anh thực sự muốn sau khi kết thúc chuyện này sẽ được yên ổn sống nốt cuộc đời cùng Diệp Lan.
Diệp Lan thật ra rất sợ hãi. Cô hiểu tính chất công việc của Tố Khải nguy hiểm nhường nào, biết mỗi lần anh chấp hành nhiệm vụ đều có thể sẽ mất mạng. Nhưng cô không thể ngăn cản. Anh là cảnh sát, nhất định phải phục tùng mệnh lệnh.
Cô nhẹ nhàng dựa vào lòng anh, thở dài: “Để em uống thêm chút rượu nữa đi, như thế em mới không muốn khóc nữa.”
Tố Khải nhìn sâu vào mắt cô, một lúc sau anh khởi động xe, quay vô lăng lái về phía cầu cao tốc…