Tố Diệp như một đứa trẻ lạc lõng.
Ít nhất thì trong mắt Lâm Yêu Yêu là như vậy.
Thấy cô giờ không còn bộ dạng trời không sợ, đất không sợ của ngày thường, cả người hệt như một con chuột bạch chỉ muốn co quắp trong khe hở, cô ấy đương nhiên rất đau lòng, thêm một chút phẫn nộ. Cô ấy nghiến răng nghiến lợi nói: “Đang yên đang lành sao trong nhà lại có máy quay chứ?”
Tố Diệp vẫn cúi gằm, không có phản ứng gì với câu nói của Lâm Yêu Yêu, cũng không phản bác hay đính chính suy nghĩ của cô ấy. Chỉ có lòng cô sáng như gương. Những bức ảnh đó sở dĩ bị tuồn ra ngoài không phải vì trong nhà bị lắp máy quay trộm. Đó là ảnh họ tự chụp trong cái đêm ở Hồng Kông khi ấy, những khung hình Niên Bách Ngạn lưu lại sau khi cướp máy ảnh của cô.
Đó vốn chỉ là trò đùa nghịch trẻ con của hai người họ, không ngờ rằng đến hôm nay nó lại trở thành lưỡi kiếm sắc công kích lại họ.
Tố Diệp chẳng lạ lẫm gì với những bức ảnh đã được tung ra. Mỗi bức đều được lấy từ máy ảnh của cô. Mà chính cô ngay khi vừa biết chuyện cũng đã lật ra xem lại. Máy ảnh vẫn còn nguyên, cả số ảnh bên trong cũng không thiếu, nhưng rõ ràng là đã có người đột nhập vào nhà sao chép lại những bức ảnh đó.
Cũng chính vì vậy, Tố Diệp mới bừng tỉnh ngộ rằng tại sao hôm bị mất trộm, cả nhà lại bị lục tung lên như vậy. Thì ra mục đích của tên trộm rất rõ ràng, chính là muốn tìm bằng chứng giữa cô và Niên Bách Ngạn. Việc mất tiền chẳng qua chỉ để đánh lạc hướng.
Chuông điện thoại vang lên, là của Lâm Yêu Yêu.
Cô ấy lấy ra nhìn qua, hơi do dự một lát rồi tắt máy.
Tiếng chuông khiến Tố Diệp có đôi chút phản ứng. Cô ngước lên nhìn Lâm Yêu Yêu bằng ánh mắt lo âu: “Không phải là đám nhà báo còn bám theo cả cậu đấy chứ?”
Sức mạnh “vĩ đại” của các fan mạng cực kỳ đáng sợ. Đám người đó việc gì cũng chõ mũi vào, không lột da róc xương người ta ra thì quyết không nương tay, điều tra tới tận Lâm Yêu Yêu cũng là chuyện rất bình thường.
Lâm Yêu Yêu nghe xong lắc đầu: “Là Tư Thừa gọi tới. Chắc là anh ấy hỏi thăm tình hình của cậu thôi. Mình sợ cậu cảm thấy không thoải mái.”
“Không sao! Cậu gọi lại cho anh ấy đi, lỡ anh ấy tìm cậu có việc thì sao?” Tố Diệp cảm thấy ấm lòng, giờ phút này có ai đó ở bên vẫn tốt hơn.
Cô không thể không thừa nhận mình đang trốn tránh. Cô đã rút dây điện thoại bàn, tắt di động, khóa chặt cửa, thậm chí còn buông rèm kín mít, hoàn toàn trở thành một con chuột không nhìn thấy ánh mặt trời. Cửa đã bị gõ mấy lần liền, có tiếng của Kỷ Đông Nham, có tiếng của cậu mợ, có tiếng của Diệp Lan, thậm chí còn có cả tiếng của Niên Bách Tiêu.
Cô tự động làm lơ tất cả, coi như không thấy.
Lâm Yêu Yêu giơ tay vén sợi tóc đang lòa xòa trước trán Tố Diệp ra sau tai rồi nhẹ nhàng nói: “Không cần đâu! Khi nào anh ấy gọi lại mình sẽ nhận máy.”
Tố Diệp lặng lẽ vùi đầu vào gối, có một khoảnh khắc lòng cô nặng trĩu, ngột ngạt khó thở.
Một lát sau, điện thoại lại reo.
Tố Diệp nghe thấy tiếng Lâm Yêu Yêu đứng dậy. Cô ấy đi nhận điện thoại nhưng chẳng mấy chốc lại đã thấy Lâm Yêu Yêu quay trở lại. Cô ấy huých vào vai cô, có phần do dự: “Tiểu Diệp! Tìm cậu đấy!”
Tố Diệp ngẩng đầu, đờ đẫn một lúc.
Lâm Yêu Yêu dùng khẩu hình miệng nói với cô:
Là Niên Bách Ngạn!
Sợi dây trong lòng bất chợt đứt phựt. Bao nhiêu tê dại và hờ hững hoàn toàn sụp đổ trong khoảnh khắc. Tố Diệp lập tức giật lấy điện thoại, nắm chặt trong lòng bàn tay, hệt như nắm lấy ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng. Cô mấp máy môi nhưng không nói được thành lời.
Sau khi nghe thấy giọng nói trầm ấm, thân thuộc của người đàn ông, nước mắt bỗng tí tách rơi, không thể kìm nén được.
Câu đầu tiên anh nói là:
Diệp Diệp! Đừng sợ! Anh sẽ lập tức về nước.
Thanh âm của Tố Diệp như mắc nghẹn trong cổ họng. Cô vẫn im lặng nãy giờ, chỉ có nước mắt không ngừng rơi như những viên ngọc đứt dây, tựa một đứa trẻ chịu bao ấm ức, cuối cùng đã nhìn thấy người lớn.
Lâm Yêu Yêu ở bên cạnh thấy vậy, thở dài, đưa cho cô mấy tờ khăn giấy.
Tố Diệp đón lấy, ấn mạnh lên hai mắt, nhưng chẳng mấy chốc, giấy thấm cũng ướt nhẹp.
“Nghe lời anh, đừng khóc!” Giọng của Niên Bách Ngạn có vẻ rất nặng nề, còn hơi áp lực.
“Em…” Khó khăn lắm Tố Diệp mới thốt lên được một tiếng. Nó phát ra từ đôi môi hồng đang run rẩy, thông qua sóng điện từ, đập vào tai người đàn ông.
“Em không khóc đâu, thật đấy!” Cô cố gắng đè nén cảm giác muốn bật khóc, gắng sức hít vào thật sâu, nhưng tới khi cất tiếng nói thanh âm vẫn đôi chút kỳ lạ.
Đầu kia điện thoại trầm mặc mấy giây sau đó thở dài: “Đồ ngốc!”
Câu nói ấy đã làm mọi ghìm giữ đổ thành từng hàng nước mắt.
“Em không sao thật mà!” Cô cầm khăn giấy, gạt mạnh nước mũi đi: “Đừng làm lỡ dở công việc của anh.”
“Công việc xong xuôi cả rồi.” Giọng nói của Niên Bách Ngạn xen lẫn đau thương: “Diệp Diệp! Em nghe anh nói này. Nhớ kỹ, trước khi anh trở về đừng làm gì cả, ngoan ngoãn ở trong nhà, tất cả mọi chuyện hãy để anh giải quyết.”
“Ừm.” Tố Diệp hơi nghẹn ngào.
“Đừng lên mạng, cũng đừng đọc mấy tin tức đó. Em chỉ cần ngoan ngoãn đợi anh quay về là được, biết không?” Niên Bách Ngạn dặn dò chân thành.
“Ừm!”
“Anh sẽ bảo Bách Tiêu mang tới cho em một ít thức ăn.”
“Không cần đâu! Yêu Yêu đang ở nhà em, cậu ấy mua nhiều đồ lắm.” Tố Diệp ôm chặt gối, buồn bã nói.
Bên đó hình như Niên Bách Ngạn đã thở phào một cái: “Vậy cũng được!”
“Bách Ngạn…” Cô gọi anh một tiếng.
“Ừ?”
Tố Diệp cố gắng kìm nén, khi cất lời cô hệt như một đứa trẻ lo lắng và bất an, hai mắt mờ nước: “Anh thật sự sẽ nhanh chóng quay về phải không?”
“Chắc chắn!” Bên đó không có một chút do dự, lời hứa như đinh đóng cột.
Cô ngậm nước mắt, mỉm cười.
Bầu trời Venice âm u đi không ít.
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, Niên Bách Ngạn nắm chặt di động, đứng lặng trên ô cửa sát sàn tận cùng hành lang. Những tia sáng tối tăm mờ mịt nơi đường chân trời làm cho gương mặt góc cạnh của anh cũng không còn rõ ràng. Trông anh có vẻ rất bình tĩnh, nhưng nơi đáy mắt sóng ngầm đang cuộn trào.
Cánh tay rắn chắc đặt lên mép cửa sổ, mu bàn tay hằn lên những gân xanh.
Chẳng mấy chốc, sau lưng vang lên tiếng giày cao gót nện lên nền đất, theo sau là tiếng của Hứa Đồng: “Tổng giám đốc! Tới giờ họp rồi!”
Niên Bách Ngạn không có phản ứng gì.
Hứa Đồng không tiếp tục thúc giục nữa, dè dặt chờ đợi sau lưng.
Một lúc sau, Niên Bách Ngạn lên tiếng, ngữ khí kiên quyết: “Tôi muốn ngồi chuyến máy bay sớm nhất về nước.”
Hứa Đồng ngẩn người rồi đáp lại ngay: “Tổng giám đốc! Chuyện trong nước tôi đã đi xác thực rồi, cũng đã sắp xếp các tờ báo có liên quan. Bây giờ anh không thể đi được. Giám đốc hạng mục của ngân hàng HSBC vẫn còn đang đợi anh, anh cũng phải…”
“Lập tức sắp xếp chuyến bay cho tôi về nước!” Niên Bách Ngạn bất ngờ quay lại ngắt lời Hứa Đồng, thái độ thiếu kiên nhẫn, ép buộc một cách thô lỗ.
Hứa Đồng giật nảy mình vì hành động của anh. Sắc mặt của anh cực kỳ khó coi, nhất là đôi mắt ấy, trầm lạnh mà giận dữ, khiến người ta rùng mình. Cô rất ít khi nhìn thấy anh bộc lộ biểu cảm này ra ngoài, có thể nhìn ra anh thật sự nổi giận rồi, bèn lập tức làm theo.
Niên Bách Ngạn vẫn đứng nguyên chỗ cũ, bàn tay nắm chặt lại, bờ môi mỏng kéo căng thành một đường thẳng sắc bén, đến khuôn cằm kiêu ngạo cũng căng ra.
Sau khi anh biết chuyện này đã muốn về nước ngay lập tức. Khi anh nghe thấy tiếng nói nghẹn ngào nhưng vẫn cố kiềm chế không để anh biết của Tố Diệp, anh đã quyết định, bất luận còn công việc gì quan trọng cũng phải gác lại. Khi Tố Diệp bất lực hỏi anh trong điện thoại rằng có phải anh thật sự sẽ lập tức về nước không, tim anh đã nát tan. Trên đời chưa từng có người con gái nào có thể nắm chặt lấy anh như vậy. Cho dù cách xa ngàn dặm, chỉ cần cô đau đớn, anh cũng sẽ đau theo cô, chỉ cần cô khóc, thế giới của anh cũng ầm ầm sụp đổ…
Ở Bắc Kinh, trong căn phòng bị che chặt ánh mặt trời, tâm trạng của Tố Diệp dường như đã tốt hơn rất nhiều.
Vì có cuộc điện thoại ban nãy của Niên Bách Ngạn, lời hứa sẽ nhanh chóng quay trở về của anh như một mũi tiêm giúp trái tim cô kiên cường hơn, tựa hồ tất cả mọi mệt mỏi đều tan biến.
Tuy rằng Tố Diệp rất muốn mạnh mẽ nói với anh rằng:
Anh đừng quay về! Anh mà quay về thì các phóng viên sẽ lập tức bu lấy anh như ong gặp mật.
Nhưng câu nói này vòng quanh trong miệng mấy lần, cuối cùng thốt ra ngoài lại trở thành:
Anh thật sự sẽ nhanh chóng quay trở về chứ?
Cô đúng là một đứa con gái vô dụng. Khi đối mặt với vô vàn các tin tức bị tiết lộ, lại chỉ biết trốn sau lưng Niên Bách Ngạn một cách bất lực, đẩy anh tới ranh giới của hiểm nguy. Tại cô quá hèn nhát sao? Hay tại cô quá ích kỷ?
Nhưng có một điều cô dám khẳng định đó là cô sẽ cùng Niên Bách Ngạn đối mặt. Chỉ cần có anh ở bên cạnh, sóng gió lớn cỡ nào cô cũng không sợ.
Lâm Yêu Yêu thấy Tố Diệp tuy mặt mũi vẫn tèm lem nhưng sau cuộc điện thoại đó tâm tình đã có chuyển biến tốt hơn, cũng yên tâm phần nào.
Sau khi ngồi xuống bên cạnh cô, Lâm Yêu Yêu thở dài: “Mình thấy Niên Bách Ngạn đúng là khắc tinh của cậu rồi.”
Tố Diệp sụt sịt, tựa vào vai Lâm Yêu Yêu, rất lâu sau mới nói: “Lúc nãy nhận điện thoại, có phải mình mất mặt lắm không?”
Lâm Yêu Yêu gật đầu.
Tố Diệp bèn vùi mặt vào trong lòng cô ấy: “Nhưng chỉ cần nghe thấy giọng anh ấy là mình muốn khóc.”
“Thế nên điều đó chỉ có thể chứng minh cậu trọng sắc khinh bạn cỡ nào.” Lâm Yêu Yêu vỗ nhẹ đầu cô, giọng nói có phần khó xử: “Là bạn thân như mình, chăm sóc cậu tận tình cũng chẳng đổi được một chút phản ứng nào của cậu, Niên Bách Ngạn mới gọi một cuộc điện thoại là cậu sống lại rồi.”
“Anh ấy nói anh ấy sẽ quay về ngay lập tức.” Tố Diệp ôm lấy chân Lâm Yêu Yêu, khẽ nói.
Lâm Yêu Yêu nhìn gương mặt nghiêng nghiêng ngập tràn tình yêu của Tố Diệp, trong lòng sáng như ban ngày. Tình cảm của Tố Diệp đối với Niên Bách Ngạn đã ăn sâu vào tận cốt tủy rồi, cũng chẳng biết đây rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu.
Đang mải suy nghĩ, bỗng thấy sắc mặt Tố Diệp thay đổi đột ngột, cô bỗng ngồi bật dậy.
Lâm Yêu Yêu giật thót: “Tiểu Diệp?”
Tố Diệp không lên tiếng, hai mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, lửa giận như bùng cháy đốt cháy đồng tử. Cả gương mặt nhợt nhạt méo xệch tới mức biến dạng.
Lâm Yêu Yêu bị cô làm cho hết hồn, nhìn theo ánh mắt của cô.
Trang web vừa rồi vẫn còn chưa tắt, thế nên luôn luôn cập nhật tin tức mới nhất.
Có một bài báo bất ngờ nhảy ra, bên dưới đã xuất hiện vô vàn bình luận.
Thì ra là Nguyễn Tuyết Mạn thông qua báo chí để công khai khiêu khích, bộ dạng hệt như thân nhân của người bị hại, lên án mạnh mẽ chuyện ảnh nóng của Tố Diệp và Niên Bách Ngạn, khẳng định chắc nịch rằng Tố Diệp chính là kẻ thứ ba xen vào. Ý của bà ta rất rõ ràng, nói rằng con gái của bà ta phải thừa nhận hôn nhân giả với bên ngoài thực chất chỉ vì không còn cách nào khác. Sự thật là Niên Bách Ngạn đã ngoại tình, tằng tịu với em vợ của mình, ép con gái bà ta không thể không ly hôn. Để che giấu sự thật nhục nhã này, Niên Bách Ngạn mới dựng lên câu chuyện kết hôn giả.
Bà ta tập trung mũi nhọn về phía hành vi phá hoại hôn nhân người khác cực kỳ vô liêm sỉ của Tố Diệp, việc làm bỉ ổi, bạc tình của Niên Bách Ngạn cùng với một “người bị hại” phải ngậm đắng nuốt cay là con gái bà ta, Diệp Ngọc.