Q.8 – Chương 388: Không Yêu

Không Yêu

Tố Diệp bàng hoàng.

Cô không ngờ rằng Diệp Hạc Phong lại nhớ hôm nay là ngày sinh nhật của mình.

Lồng ngực cô bỗng chốc cồn cào quặn thắt.

Diệp Hạc Phong thanh thản nhìn Tố Diệp. Một lúc sau, ông mới quyến luyến rời đi, dặn dò Diệp Hạc Thành mấy câu, rồi nhìn về phía mọi người: “Ra ngoài cả đi! Bách Ngạn ở lại.”

Mọi người đứng dậy.

Cuối cùng Diệp Hạc Phong cũng buông bàn tay đang nắm chặt Tố Diệp ra: “Tiểu Diệp! Con cũng ra ngoài đi, đóng cửa lại giúp bố.”

Tố Diệp đứng dậy, nhìn Niên Bách Ngạn một cái.

Niên Bách Ngạn nhìn cô gật đầu, tỏ ý bảo cô ra ngoài.

Cả một đoàn người lục tục rời khỏi phòng bệnh. Tố Diệp là người ra cuối cùng. Sau khi nhìn vào trong phòng bệnh hồi lâu, cô giơ tay khép cửa lại.

Trong phòng giờ đây chỉ còn lại Diệp Hạc Phong và Niên Bách Ngạn.

“Ngồi đi!” Diệp Hạc Phong nói với giọng yếu ớt, không còn chút sức lực nào.

Niên Bách Ngạn kéo ghế, ngồi xuống trước giường bệnh, gương mặt bình thản, ánh mắt sâu xa.

Diệp Hạc Phong nhìn Niên Bách Ngạn rất lâu mới nói: “Rất cảm ơn cậu đã đưa Tiểu Diệp tới gặp tôi.”

“Đây là việc tôi nên làm.” Thần sắc của Niên Bách Ngạn vẫn rất hững hờ, giọng điệu cũng thản nhiên.

“Bao nhiêu năm nay, cậu đã làm rất nhiều việc cho Tinh Thạch.” Diệp Hạc Phong cố gắng giữ cho hơi thở ổn định, để nhìn được rõ gương mặt anh.

“Vâng!”

“Tôi đã ngăn chặn kế hoạch làm giàu của Kỷ Thị ở Nga, nhưng… cũng giống như trước đây cậu đã từng bất đồng với tôi, tôi đích thực đã trúng kế của Kỷ Đông Nham.”

Bờ môi Niên Bách Ngạn hơi nhếch lên, như đang cười khổ một cách khó xử.

“Tôi rất hiểu cách làm việc của Kỷ Đông Nham. Trữ lượng mỏ kim cương ở Nga tôi cũng nắm rõ. Trữ lượng ở đó tuy tốt nhưng không thích hợp với Kỷ Thị. Cậu ta bất chấp tất cả lao vào đó, ngoài mặt trông giống như đó là một sự lựa chọn điên cuồng nhằm đè bẹp giá cổ phiếu của Tinh Thạch, thực chất là muốn làm đóng băng nguồn vốn của Tinh Thạch.” Anh khẽ nói: “Mục đích thật sự của cậu ta vẫn nằm ở Nam Phi. Và vì thế, Tinh Thạch đã không còn lực đọ sức với cậu ta tại đó nữa.”

Diệp Hạc Phong nhìn Niên Bách Ngạn, bỗng nhiên cười khẩy: “Thế nên… cậu dự định sẽ hợp tác với Kỷ Đông Nham?”

Niên Bách Ngạn không hề kinh ngạc. Anh chỉ nói một câu: “Không!”

“Mục đích thật sự của cậu chẳng phải là Tinh Thạch sao?”

Niên Bách Ngạn nghe xong, một tia sáng khẽ lóe lên nơi đáy mắt được giấu đi: “Vậy tôi có thể hiểu rằng… chủ tịch vẫn luôn không tin tưởng tôi không?”

“Là vì cậu đang rục rịch làm phản.” Ánh mắt Diệp Hạc Phong trở nên sắc lạnh: “Chẳng phải cậu rất hy vọng hợp tác cùng Kỷ Đông Nham sao? Thậm chí còn muốn tuyên bố với bên ngoài Tinh Thạch sẽ hợp tác toàn diện!”

“Đây chỉ là một thủ đoạn đặc biệt được lựa chọn trong một thời kỳ đặc biệt mà thôi.” Niên Bách Ngạn thản nhiên như không: “Chủ tịch đã hiểu lầm rồi.”

“Có một chuyện… sợ rằng tôi không thể hiểu lầm được!”

Niên Bách Ngạn ngước mắt lên nhìn ông.

Diệp Hạc Phong giơ tay, đập mạnh lên mu bàn tay của anh, thở hổn hển một cách khó nhọc rồi nói: “Cậu… bao nhiêu năm nay ở lại Tinh Thạch… là để báo ơn… hay để trả thù?”

Ánh mắt Niên Bách Ngạn khựng lại vài giây.

“Không trả lời được sao?” Khi thở dốc, cả người Diệp Hạc Phong đều run lên: “Vậy thì cậu cũng có thể cho tôi biết, em trai cậu… tại sao lại đối đầu gay gắt với cậu rồi chứ? Trong lòng cậu hiểu… hiểu rõ!”

Niên Bách Ngạn trầm mặc rất lâu. Khi nhìn lại về phía Diệp Hạc Phong, anh khẽ cười, nhưng chỉ hững hờ ngoài miệng.

“Chủ tịch! Chủ tịch muốn nói gì?” Thái độ của anh từ đầu tới cuối vẫn rất cung kính.

“Kỳ thực… cậu đã sớm biết chuyện năm đó hai nhà Niên Diệp sáp nhập, có phải không?” Diệp Hạc Phong dằn mạnh từng chữ.

“Chủ tịch! Lúc đó tuy rằng tôi đang du học ở nước ngoài, nhưng… đã hiểu chuyện rồi!” Niên Bách Ngạn nói, rồi cầm tay ông đặt lại xuống cạnh giường. Anh đứng dậy, đắp lại chăn cho ông, giọng điệu tuy điềm đạm nhưng nội dung lại khiến người ta bàng hoàng.

“Quả nhiên là cậu biết…” Hơi thở của Diệp Hạc Phong trở nên gấp hơn.

Niên Bách Ngạn ngồi lại xuống, nụ cười lan dần ra tận khóe miệng, chỉ như đang kể một chuyện không hề liên quan tới mình: “Năm đó khủng hoảng kinh tế khiến nhà họ Niên không thể trở mình, tôi biết bố tôi đã hạ mình tới cầu xin ông giúp đỡ. Chẳng phải ông đã giúp rồi sao?”

Hai nhà Niên Diệp năm xưa vẫn luôn là bạn hợp tác làm ăn. Nhưng một tai họa năm đó đã quét sạch việc làm ăn của nhà họ Niên. Lúc đó tài chính bị tan vỡ nghiêm trọng, đồng vốn không xoay chuyển được. Cứu tinh duy nhất mà bố anh nghĩ tới chính là Diệp Hạc Phong, hy vọng ông có thể ra tay cứu giúp họ, kéo nhà họ Niên một đứng dậy.

Diệp Hạc Phong là người làm ăn, đương nhiên sẽ không chịu tham gia một vụ làm ăn thua lỗ.

Ông đồng ý bỏ tiền ra giúp nhà họ Niên tránh nạn, nhưng đồng thời cũng có một điều kiện.

Đó chính là, khoản tiền ấy không phải ông cho nhà họ Niên mượn mà là rót vốn vào. Nói trắng ra, ông muốn lợi dụng cơ hội lần này để mua lại Niên Thị. Làm như vậy trong thương trường hiện nay là một việc làm hết sức bình thường, nhưng khi đó, với tư cách là những người bạn cùng hợp tác làm ăn, đây rõ ràng là một hành vi mang tính chất “thừa nước đục thả câu”.

Nhưng tình thế nhà họ Niên khi đó vô cùng cấp bách.

Bố của Niên Bách Ngạn trong lúc không còn cách nào khác, đành phải đồng ý để nhà họ Niên bị thu mua, nhưng trên hợp đồng đã sửa chửa lại, đề thêm một điều khoản cứng, không thể sửa đổi, đó là con trai của ông ấy, Niên Bách Ngạn sẽ có một số cổ phần nhất định trong công ty.

Trên thương trường, Diệp Hạc Phong cũng là người không từ thủ đoạn, nhưng không có nghĩa ông là người tiểu nhân, bỉ ổi. Ông đồng ý với yêu cầu này của nhà họ Niên, thực hiện lời hứa của mình.

“Năm đó mua lại nhà họ Niên, tôi thừa nhận, thủ đoạn rất hèn hạ, nhưng… tôi cũng phải có cơm ăn, cũng phải phát triển…” Diệp Hạc Phong nghỉ một lát, rồi lại tiếp tục nói: “Bao nhiêu năm nay, tôi bồi dưỡng cậu, là một lòng hy lòng… hy vọng cậu có thể toàn tâm toàn ý vì Tinh Thạch, vì nhà họ Diệp…”

“Thế nên, ông đã gả Diệp Ngọc cho tôi, vì muốn tôi yên tâm cống hiến cho nhà họ Diệp.” Niên Bách Ngạn cầm lấy con dao gọt hoa quả, chầm chậm gọt táo.

Diệp Hạc Phong nhìn anh: “Hôm nay cậu nói thật cho tôi biết đi, có phải cậu… có mưu đồ với Tinh Thạch không?”

“Một nửa Tinh Thạch thuộc về nhà họ Niên, ông cảm thấy liệu tôi có mưu đồ hay không?” Niên Bách Ngạn cười, hỏi ngược lại.

Diệp Hạc Phong thở gấp: “Vậy tại sao cậu vẫn còn… xóa bỏ quan hệ hôn nhân với Diệp Ngọc?”

“Cô ta chỉ thích phụ nữ, cuộc hôn nhân của tôi và cô ta sớm muộn cũng sẽ nảy sinh vấn đề.” Niên Bách Ngạn cúi đầu, động tác từ tốn.

Cả người Diệp Hạc Phong run lên: “Thế nên… cậu nhằm vào Tiểu Diệp?”

Niên Bách Ngạn đang gọt hoa quả, bỗng ngừng lại. Trong đôi mắt sâu đã bị hàng mi che khuất có một khoảnh khắc âm u. Anh ngước lên, bình thản đáp: “Đúng vậy!”

“Vì chuyện của Diệp Ngọc, cậu bắt buộc phải tìm một người phụ nữ bình thường khác trong nhà họ Diệp đã phối hợp với kế hoạch của mình. Cậu… đã tìm Tiểu Diệp, mục đích chính là muốn thông qua nó có thể nuốt trọn Tinh Thạch một cách hợp lý nhất, có đúng không?”

Diệp Hạc Phong yếu ớt, giọng nói run rẩy gần như không thể tạo ra một sức ảnh hưởng quá lớn trong căn phòng. Ông ta quá yếu, đến mức chẳng còn sức để gạn hỏi Niên Bách Ngạn nữa.

Một người cũng bất lực hệt như vậy, chính là Tố Diệp.

Cô đứng trong phòng quan sát, lặng lẽ theo dõi mọi diễn biến trong phòng qua một lớp kính thủy tinh mỏng manh, cả người bất động như một khúc gỗ, đến cả xương khớp cũng cứng đờ.

Câu nói của Diệp Hạc Phong vẫn còn văng vẳng bên tai cô. Cô nhìn chiếc bóng đổ nghiêng của Niên Bách Ngạn. Anh ngồi đó, từ góc này chỉ có thể nhìn thấy những đường nét trên gương mặt anh tuấn đó của anh, chứ không thể nhìn được ánh mắt anh.

Anh đang bình thản gọt táo. Vỏ táo được anh gọt vừa mỏng vừa dài, mỏng tới nỗi gần như trong suốt, dài gần tới nỗi gần như chạm đất. Điều này chứng tỏ nội tâm của anh cực kỳ bình tĩnh, không hề hoảng loạn chút nào.

Chỉ có thể chứng tỏ, hoặc là anh không hổ thẹn với lương tâm, hoặc là anh chẳng việc gì phải sợ.

Tố Diệp nghe thấy Niên Bách Ngạn khẽ đáp: “Ông có thể nghĩ như vậy.”

Cô nhìn Niên Bách Ngạn như không tin vào mắt mình, sóng ngầm cuồn cuộn dâng lên trong đôi mắt mở tròn.

Không… Nhất định anh đang đùa thôi!

Trong phòng bệnh, tâm trạng của Diệp Hạc Phong dường như càng trở nên kích động. Ông túm chặt lấy Niên Bách Ngạn, nhìn anh chằm chằm: “Cậu… đồng thời hủy hoại cả hai đứa con gái của tôi!”

“Bố mẹ tôi uất ức mà chết, há chẳng phải hai mạng người sao?” Cũng vì động tác bất ngờ của Diệp Hạc Phong, lưỡi dao không cẩn thận xoẹt vào tay Niên Bách Ngạn. Máu đỏ tươi từ ngón tay anh trào ra.

Nhưng anh không kinh ngạc, giọng điệu vẫn thản nhiên. Sau khí đặt quả táo sang một bên, anh khẽ lau vết máu đi, tiếp tục nói: “Còn cả Bách Tiêu nữa! Nó căm thù nhất là nhà họ Diệp, giờ căm thù lây sang cả tôi, chỉ vì tôi vẫn còn đang bán mạng cho kẻ ép chết bố mẹ mình!”

“Cậu…” Ngón tay Diệp Hạc Phong run lẩy bẩy rất dữ.

“À! Tôi còn nhớ ra một chuyện.” Niên Bách Ngạn ấn chặt vào vết thương, khóe mắt ẩn hiện một nụ cười: “Tố Diệp mang thai rồi, tôi sẽ lập tức lấy cô ấy.”

“Niên Bách Ngạn!” Diệp Hạc Phong dùng toàn bộ sức lực hét to tên anh: “Cậu muốn dùng đứa bé? Không được… Tiểu Diệp yêu cậu như thế, cậu không thể làm thế được!”

Niên Bách Ngạn nhìn Diệp Hạc Phong: “Đứa bé sinh ra sẽ mang họ Niên, chứ không mang họ Diệp, thưa chủ tịch!”

Tố Diệp đứng trong phòng quan sát sắc mặt trắng bệch. Cô nhìn Niên Bách Ngạn không rời mắt, nghe rõ từng lời anh nói. Cô bắt đầu hiểu ra tại sao Diệp Hạc Phong lại phẫn nộ.

“Cậu muốn cho người nhà họ Diệp… không còn một chốn dung thân? Cậu… Cậu muốn Tinh Thạch hoàn toàn mang tên nhà họ Niên các cậu…” Chỉ nghe thấy Diệp Hạc Phong nói trong hơi thở ngắt quãng: “Niên Bách Ngạn! Cậu… Cậu không thể tàn nhẫn như vậy được!”

Niên Bách Ngạn không nói gì, chỉ im lặng nhìn Diệp Hạc Phong.

“Cậu có yêu Tố Diệp không?” Diệp Hạc Phong lại một lần nữa nắm chặt tay anh, siết chặt vạt áo anh, gần như điên cuồng gào lên, chỉ tiếc là hơi thở quá yếu: “Trả lời tôi! Cậu… Cậu có yêu Tố Diệp không?”

Tố Diệp nhìn Niên Bách Ngạn qua một lớp kính, dỏng tai lên để lắng nghe câu trả lời của anh. Từ trước tới nay, cô vẫn không dám hỏi anh câu hỏi này. Dần dần, anh đối xử với cô càng ngày càng tốt, trong mắt anh chỉ còn có cô.

Cô cảm nhận được, cũng nhận ra được.

Anh yêu thương cô từng ly từng tý, khiến cô cảm nhận được trên đời này vẫn còn ấm áp. Cho dù cô mất đi tất cả mọi người, Niên Bách Ngạn cũng tuyệt đối không rời xa cô.

Thế nên cô không còn dằn vặt câu hỏi này nữa.

Vì cô luôn tin tưởng chắc chắn rằng thật là Niên Bách Ngạn cũng yêu cô sâu sắc.

Cho dù khi đối diện với anh, cô tự ti, cô cũng lo sợ không biết bản thân mình có thể trói buộc anh cả đời hay không. Từ nhỏ tới lớn cô vẫn luôn là đứa xui xẻo. Ở bên cạnh anh, cô sợ mình chỉ đang giả dạng một đóa hoa hồng, kỳ thực chỉ là một bông tường vy đỏ chỉ dám bung nở trong đêm tối.

Cô khao khát tình yêu của anh, muốn hút hết nó về.

Cô nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Niên Bách Ngạn. Dưới ánh sáng, đôi mắt anh vẫn sâu hút như biển khơi, giống như hòa nhập một thứ tình cảm nào trong đó, sáng đậm, nhưng lại thẳm sâu khiến người ta không thể đọc được.

Cô thấy anh lên tiếng, giọng nói vẫn trầm ổn, điềm đạm như mỗi lần hứa hẹn bên tai cô. Đáng tiếc, điều mà cô nghe được anh nói với Diệp Hạc Phong lại là: Không yêu!

Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Status: Completed Author:

Một trận chiến tâm lý hồi hộp.

Một đêm triền miên, hơi thở của anh ấm nóng mê hoặc, một cuộc điện thoại đã đặt dấu chấm hết cho bầu không khí mờ ám này.

“Thì ra hôm nay anh kết hôn.” Sau khi cuộc điện thoại kết thúc, cô vòng tay ôm chặt lấy anh từ đằng sau, đôi tay như một con rắn linh hoạt, lướt đi do thám khắp cơ thể anh.

Anh im lặng quay đầu, ánh mắt sâu thẳm dù cố đến mấy cũng không thể nhìn thấu.

Cô ung dung nói: “Yên tâm, tôi không còn là một cô bé nữa.”

Anh là nhà cung ứng đá quý tiếng tăm vang dội, cô là nhà phân tích tâm lý thông qua việc đọc những giấc mơ, hai người hoàn toàn không chút liên hệ lại vì một vụ án ly kỳ mà gắn chặt số mệnh lại với nhau.

Anh siết nhẹ cằm cô: “Tôi trở thành đối tượng nghiên cứu của em rồi sao?”

Cô khẽ nở một nụ cười diễm lệ, đắm mình trong hơi thở của anh: “Anh Niên chẳng phải đang sống sờ sờ ra đấy sao? Trước mắt tôi chỉ có hứng thú với giấc mơ cuối cùng của một người đã chết. Còn anh và tôi, chỉ là một cuộc chơi, nếu chơi được cả hai chúng ta đều vui vẻ, còn không chơi nổi… thì cút!”

Sắc mặt anh rất thản nhiên: “Tố Diệp! Niên Bách Ngạn tôi, em chưa chắc đã chơi nổi đâu.”

Niên Bách Ngạn là người đàn ông vô cùng khắt khe đối với công việc và cấp dưới, rất khó hòa hợp với mọi người nhưng lại khiến phụ nữ vì anh mà điên đảo; Tố Diệp là một người phụ nữ luôn khiến người ta phải tranh luận, trông bề ngoài có vẻ là một kẻ chỉ biết đến tiền nhưng thực chất lại là người mạnh miệng yếu lòng, khiến người ta xót xa.

Giấc mơ, ký ức, tiềm thức và những cuộc chiến thương trường đằng sau những đồ trang sức lấp lánh, lớp lớp những trận chiến tâm lý kỳ quái đụng phải nhau. Làm sao để tính lòng người, đo lòng mình, tìm ra sự thật trong những cái như thật như giả ấy? Bạn tưởng những gì bạn nhìn thấy là thật? Có lẽ đều là giả; Bạn tưởng những gì bạn nghe thấy là thật, có lẽ vẫn là giả; Vậy bản thân bạn có phải là thật không? Có lẽ cũng là giả!

Gặp nhau là định mệnh giữa anh và em. Cho dù duyên phận ngắn ngủi, cũng không bỏ lỡ nhau. Đời người như giấc mộng, giấc mộng tựa đời người, quyền thế giả tạo, yêu hận mê muội, bỗng thở dài chẳng qua chỉ là một giấc mộng kinh hoàng.

Hệ thống tên nhân vật: Niên Bách Ngạn, Tố Diệp, Niên Bách Tiêu, Kỷ Đông Nham, Dương Nguyệt, Lâm Yêu Yêu, Diệp Uyên, Tố Khải, Diệp Lan, Đinh Tư Thừa, Diệp Ngọc, Khúc Nghệ, Hứa Đồng, Thịnh Thiên Vỹ, Tưởng Bân, Tưởng Vỹ, Kim Đại Trung, An Tịnh, Bạch Băng, Diệp Hạc Phong, Nguyễn Tuyết Mạn, Diệp Hạc Thành, Nguyễn Tuyết Cầm, Niên Quý, Tư Tuyết, Tiểu Nhã, Tăng Vũ, Cảnh Long, Joey, Vincent, Henry, Văn Giai, Lý Thánh Đản, Hà Minh, Phương Bội Lôi, Khaki, Thạch Thành, Quản Yên, Aston, Xương Đồ, Tịch Khê, Diệp Tịnh Hảo, Diệp Bội Bội, Niên An Nhiên, Kỳ Tôn.

Cameo: Giang Mạc Viễn, Trang Noãn Thần, Nhiếp Thiên Luật, Giang Thần, Kỳ Ưng Diêm, Lưu Ly…

Lời giới thiệu của tác giả:

“Đây cũng là câu chuyện xảy ra ở Bắc Kinh. Trong câu chuyện này có sự xa hoa của châu báu kim cương, có những câu chuyện tình yêu cảm động buồn triền miên, có những hoài nghi dù đã bóc tách từng lớp mây mù vẫn như thật như giả. Không biết nên nói gì nữa, chỉ muốn viết một câu chuyện hay, một câu chuyện khác lạ. Ngoài ra cũng xin nhắc thêm, những vụ án tâm lý được đề cập tới trong truyện đều là những vụ án có thật đã xảy ra, có rất nhiều khía cạnh, yếu tố khiến tâm lý con người không thoải mái. Những vụ án này đã được thu thập thông qua các nhà tư vấn tâm lý, các nhà thôi miên và các bác sỹ trị liệu hành vi…, cũng có những vụ án được thầy cô của tôi kể lại trong quá trình học tập. Đương nhiên trong quá trình viết truyện sẽ giấu tên, ẩn danh và văn học hóa đi một chút. Những độc giả nhát gan hoặc không có hứng thú với lĩnh vực này xin đừng đọc. Hãy để câu chuyện này gợi mở thế giới tiềm thức của bạn. Hãy kể giấc mơ của bạn cho tôi, nhưng cẩn thận nhé, đừng để tôi nhìn thấu tâm hồn của bạn…”

“Nếu bạn muốn tìm một câu chuyện nhanh và kết thúc chóng vánh tôi khuyên bạn không nên đọc vì tiến độ câu chuyện này sẽ rất chậm. Ở đây tôi chỉ muốn nói tiến độ trong một cuốn tiểu thuyết ngôn tình không nhất định phải thống nhất ngàn quyển như một. Nếu chỉ lấy tốc độ nam nữ chính hôn nhau rồi quan hệ để nhận định tiến độ thì không công bằng. Cách xây dựng nhân vật của câu chuyện này là chưa từng có từ trước tới giờ. Con người không ai là hoàn hảo, đó chính là định nghĩa chung nhất cho tất cả các nhân vật trong bộ truyện này. Đây là một câu chuyện tươi sáng rực rỡ, cả các nhân vật cũng thế, nhưng đằng sau vẻ rực rỡ đó, mỗi người đều có sự ích kỷ, bất lực, tính toán và âm mưu của riêng mình. Nếu nói Giang Mạc Viễn là hình ảnh thu nhỏ và là tổng thể của ba người đàn ông trong xã hội, thì Niên Bách Ngạn lại được xây dựng trên hình tượng của một người duy nhất. Ngoài đời thực, anh ấy cũng là một nhà cung ứng đá quý, cuộc sống của anh cũng xa hoa, tình cảm cũng day dứt và có những câu chuyện đặc sắc. Còn Tố Diệp, tôi nghĩ nhân vật này dần dần khi từng lớp suy nghĩ nội tâm được bóc ra, mọi người sẽ cảm thấy càng ngày càng chân thật. Bởi vì ở cô ấy nhất định sẽ có hình bóng của mọi người, bất luận là ưu điểm hay khuyết điểm. Có lẽ câu chuyện này không nhận được sự đồng tình của tất cả mọi người, nhưng còn người xem là tôi còn viết, dùng ngôn ngữ bình thường nhất, giản dị nhất. Vẫn câu nói đó, tất cả mọi phán đoán đừng vội kết luận quá sớm, chưa tới giây phút cuối cùng, chưa tới chương kết cuối cùng, thì câu chuyện và nhân vật mãi mãi chưa thể kết luận.”

“Trong các tác phẩm trước của tôi, số phận của mỗi nhân vật có thể chỉ hai tới ba cao trào là kết thúc, nhưng Tố Niên khác các tác phẩm đó, vì tôi tạo dựng số phận của mỗi nhân vật đều có rất nhiều cao trào, bước ngoặt. Thế nên những độc giả thích một hai cao trào rồi tới một cái kết hạnh phúc xin hãy thận trọng khi đọc Tố Niên. Đây vốn đã không phải là một bộ tiểu thuyết chỉ có tình yêu. Nó rất phức tạp, mỗi một nhân vật trong câu chuyện cũng giống như một cá thể độc lập ngoài xã hội, như người bình thưởng phải hưởng trọn đắng cay mặn ngọt vậy. Thế nên không thể so sánh, cũng không cần phải mang nó ra so sánh với các tác phẩm trước đó, vậy chẳng khác nào bạn mang cơm trắng ra so với rau xanh xem cái nào dinh dưỡng hơn cả, ngay từ cốt lõi đã sai lầm.” *Có thể hiểu là trong câu chuyện này đất diễn của chính phụ nhiều gần như nhau*

“Tố Niên chắc chắn là một câu chuyện đặc sắc, tôi dành tâm huyết xây dựng từng nhân vật, cũng yêu quý mỗi một nhân vật, vì họ là những con người không hoàn hảo, vì thế có lúc họ được người ta yêu quý lại có lúc bị người ta ghét, thế nên tuyệt đối không thể vì một số chi tiết mọi người nói không cần thiết mà hủy cả một bộ tiểu thuyết. Tôi không dám nói mỗi một câu, một chữ tôi viết ra đều ẩn chứa một điều gì đó, nhưng ít nhất có thể khẳng định với mọi người, đâu đâu trong câu chuyện cũng ẩn chứa bí mật, nhưng thực tế số người tìm ra được chúng là rất ít. Mỗi một nhân vật, mỗi một tình tiết xuất hiện, mỗi một giai đoạn tình cảm đều có mục đích của nó, chắc chắn không lãng phí thời gian đọc của mọi người, tôi cũng không lãng phí thời gian viết vốn đã ít ỏi của mình. Có thể mọi người thấy chẳng có gì tiến triển nhưng có tiển triển hay không chỉ có tôi là người viết mới biết được, tại sao phải sắp xếp như vậy cũng chỉ tôi biết mà thôi nên mọi người có hoài nghi hay khó chịu cũng là chuyện bình thường.”

Mong rằng nó sẽ là một câu chuyện hay mang tới cho mọi người ^^

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset