Q.8 – Chương 390: Cảm Ơn Anh Đã Cho Em Biết

Cảm Ơn Anh Đã Cho Em Biết

Còn Diệp Hạc Phong nằm trên giường sau khi nghe hết những lời ấy, ông bỗng dùng hết sức lực còn lại nắm chặt tay Niên Bách Ngạn. Từng ngón tay nhăn nheo mạnh mẽ như một chiếc kìm. Những tiếng cuối cùng ông thốt ra như đang dốc chút sức lực cuối cùng trong cơ thể…

“Bách Ngạn! Tôi có lỗi với cậu, tôi…” Sức lực ấy cũng theo từ “tôi” cuối cùng tan biến. Lời còn chưa kịp nói hết, ông ta còn chưa kịp đưa mắt nhìn về phía phòng quan sát…

Sau đó, bàn tay đang nắm chặt Niên Bách Ngạn cuối cùng cũng mất hết sức mạnh.

Như một làn gió, thổi tắt tia sáng leo lắt còn lại trong cuộc đời ông.

Tay Diệp Hạc Phong trượt xuống, cả người nằm gục trên giường, hai mắt mở to, nhưng đã không còn hơi thở.

Niên Bách Ngạn yên lặng nhìn ông. Trong chiếc máy giám sát bên cạnh, đường đại diện cho sinh mạng cuối cùng đã kéo dài thành một đường thẳng, tới tận vĩnh hằng…

Anh giơ tay, nhẹ nhàng vuốt đôi mắt của Diệp Hạc Phong xuống, rồi kéo cao chiếc chăn trắng, che đi gương mặt ông.

Làm xong mọi việc, anh đẩy cửa, đi ra khỏi phòng.

Anh dửng dưng nhìn người nhà họ Diệp, nói một câu: “Chủ tịch đi rồi!”

Bỗng chốc, tiếng khóc than vang lên không ngớt.

Chỉ có Tố Diệp đứng trước khung cửa sổ sát sàn là không khóc. Thậm chí cô còn chẳng quay đầu lại, hoàn toàn tách biệt với những thanh âm kêu trời khóc đất kia. Niên Bách Ngạn nhìn về phía bóng hình bé nhỏ ấy, chẳng hiểu sao, tim vô cớ thắt lại.

Anh đi tới, cuối cùng dừng bước sau lưng cô.

Ánh mắt Tố Diệp nhìn về xa xăm, trống rỗng, như vũ trụ thuở hồng hoang, chuyển động hàng ngàn hàng vạn năm trong im lặng. Rất lâu sau cô mới lên tiếng: “Ông ấy ra đi thanh thản chứ?”

Thanh âm của người đàn ông phía sau vẫn trầm ổn: “Rất thanh thản!”

Tố Diệp cười, từng đường nét khắc trên tấm kính thủy tinh mang theo một nụ cười mỉm chua xót.

“Cảm ơn.”

Sau khi buông di động xuống, nét mặt Lâm Yêu Yêu bàng hoàng. Cô đờ đẫn ngồi trên sofa rất lâu, không nói nổi câu nào.

Lâm Yêu Yêu xách một món quà từ trong phòng ngủ đi ra, vẫn còn rất hân hoan, vui vẻ. Bà ngồi xuống bên cạnh Lâm Yêu Yêu, nôn nóng bóc món quà ra, cầm chiếc váy trắng bên trong ra so đi ngắm lại: “Yêu à! Con thấy cô mua chiếc váy dạ trắng này thế nào? Tiểu Diệp nhất định là thích lắm đúng không? Con bé này từ nhỏ đã thích màu trắng. Cái váy dạ này cô đã ưng ý lâu lắm rồi, nhưng mà đắt lắm, người ở trung tâm thương mại nói nó là của thương hiệu gì gì ấy, đằng nào thì cô nghe cũng chẳng hiểu. Nhưng mà con đừng có nói ra nhé, tiền nào thì của nấy. Đồ đắt tiền sờ cũng thấy sướng tay. Xem chất vải này. Cô bán hàng nói rồi, cái gì mà lông dạ cùng đẳng cấp với kim cương đấy.”

Phương Tiếu Bình phía đối diện huyên thuyên không ngừng, Lâm Yêu Yêu thì chẳng có chút phản ứng nào.

Tố Đông cầm một cái muôi, từ trong bếp ngó đầu ra: “Đã mấy giờ rồi, bà mau gọi điện giục bọn trẻ đi, sao mà vẫn chưa về? Còn cả cậu Niên Bách Ngạn đó nữa, chẳng phải cậu ấy nói tối nay tới hay sao? Xem hai đứa chúng nó có đi cùng nhau không?”

“Aiya, giục cái gì mà giục! Hai đứa chúng nó chắc chắn là đi cùng nhau rồi, không cần nghĩ cũng biết.” Phương Tiếu Bình làu bàu rồi cất lại chiếc váy vào trong hộp, giơ tay với lấy điện thoại bàn.

Lâm Yêu Yêu lúc này mới bừng tỉnh, giữ tay Phương Tiếu Bình lại: “Cô ơi… đừng gọi nữa!”

Phương Tiếu Bình ngẩn người, sau đó mới phản ứng lại: “À, có phải vừa rồi Tiểu Diệp gọi điện cho con không?”

Lâm Yêu Yêu gật đầu.

“Thế chúng nó mấy giờ về? Đang ở đâu rồi?”

Lâm Yêu Yêu khẽ lắc đầu: “Cô ấy nói, tối nay cô ấy không về nữa, năm nay cũng không đón sinh nhật nữa.”

“Hả?” Lúc này Phương Tiếu Bình mới kinh ngạc, sau đó sốt ruột nói: “Cái gì mà năm nay không đón sinh nhật nữa? Con bé này làm sao vậy?”

Ánh mắt Lâm Yêu Yêu có chút rối loạn. Nhớ lại giọng nói vừa rồi của Tố Diệp trong điện thoại, kinh hoàng đến nỗi khiến người ta rùng mình. Cô nhìn Phương Tiếu Bình, khẽ đáp: “Tiểu Diệp nói… Diệp Hạc Phong vừa mới qua đời!”

Phương Tiếu Bình bỗng chốc trợn tròn hai mắt…

Bãi đậu xe trong bệnh viện.

Trời đã tối.

Có những tia sáng u mờ ẩn hiện phía đường chân trời. Đó là ánh sao, đang nuốt dần từng chút một những tia sáng cuối cùng, để đêm lạnh tràn về.

Tố Diệp im lặng ngồi trong ô tô, nhìn đăm đăm về tia sáng lập lòe ấy, ánh mắt cô cũng sâu hút như đêm đen. Cô đang nghĩ, tối nay liệu trên trời kia có thêm một ngôi sao không?

Vì khi mẹ đi, cô phát hiện trời đêm bỗng sáng hơn. Cô tin rằng mẹ đã hóa thành sao, chiếu soi cho cô, để cô không thấy cô đơn nữa.

Vậy thì từ đêm nay trở đi, mẹ cũng không còn một mình nữa. Vì bà cuối cùng đã đợi được một người đàn ông cũng đã hóa thành sao. Giữa đất trời, trong vũ trụ bao la, họ đều không đơn độc.

Sự ra đi của Diệp Hạc Phong khiến nhà họ Diệp mất đi trụ cột. Trong mắt cô, đến cả Nguyễn Tuyết Mạn thường ngày ngang ngược, hống hách giờ cũng thất thần. Bà ta không có lấy một chỗ đứng trước mặt mọi người. Khi Diệp Hạc Phong còn sống, bà ta đã giống như người ngoài, giờ Diệp Hạc Phong không còn, bà ta hoàn toàn trở thành người ngoài.

Nguyễn Tuyết Mạn ngăn cản cô đi tới nhà để xác. Tố Diệp cũng chẳng đôi co với bà ta một câu, quay người đi ra khỏi bệnh viện.

Một cốc sữa nóng được đưa tới trước mặt cô.

Mùi sữa thơm nồng quyện với hương gỗ mộc thoang thoảng của người đàn ông.

Một mùi hương khiến người ta thấy ấm áp biết bao.

Tố Diệp không cử động.

“Uống một chút đi!” Niên Bách Ngạn bên cạnh nhẹ nhàng dỗ dành, anh cũng không vội lái xe đi.

Cô lắc đầu.

Niên Bách Ngạn thở dài, tạm đặt cốc sữa xuống rồi đan tay vào tay cô, giọng nói xót xa: “Sao tay lại lạnh thế này?”

Anh nhanh chóng bật máy sưởi trong xe lên.

Chẳng mấy chốc, khoang xe đã ấm hơn, như một làn gió xuân mang theo hương bạc hà nhè nhẹ.

Nhưng tay cô vẫn buốt giá.

Niên Bách Ngạn đặt tay lên môi, khẽ hà hơi. Dòng khí xuyên vào ngón tay của hai người làm tay cô hơi động đậy.

“Anh biết em không còn tâm trạng gì tổ chức sinh nhật nữa, nhưng dẫu sao vẫn phải qua nhà cậu mợ, ít nhất cũng báo với họ một tiếng.” Anh nghiêng mặt nhìn cô và nói.

Tố Diệp trầm mặc nhìn thẳng về phía trước, hàng mi dài khẽ chớp chớp.

“Diệp Diệp!” Niên Bách Ngạn thở dài, xoay mặt cô lại, ép cô nhìn vào anh.

“Anh biết em rất buồn, nhưng người chết không thể sống lại, chúng ta vẫn phải nhìn về phía trước mà bước tiếp thôi.”

Tố Diệp nhìn anh.

Sự quan tâm trong đôi mắt anh in dấu trong mắt cô chân thực đến thế. Gương mặt này, vẫn luôn là thứ quẩn quanh trong giấc mơ của cô. Đã từng có lúc, cô rất sợ mất đi hơi ấm của anh. Đã từng có lúc cô dựa dẫm vào vào câu nói ấy của anh: Có anh đây, đừng sợ! Thế nên khi cô bướng bỉnh bỏ đi, cũng biết ân hận, chẳng màng tới vẻ dè dặt nữ tính, cầu xin anh đừng rời xa, đừng bỏ cô lại một mình.

Niên Bách Ngạn! Bên nhau bao nhiêu lâu như vậy, anh không biết rằng, em đã trở thành một con cá, chỉ biết bơi trong hồ nước của anh. Vậy mà hôm nay, anh phá tan hồ nước của mình, nhưng quên mất sự tồn tại của con cá ấy…

“Bách Ngạn…” Cuối cùng cô cũng gọi tên anh, chỉ có điều cái tên này thốt ra khiến ruột gan cô quặn thắt.

Cô hoảng sợ rồi.

Thì ra cô vẫn chưa hoàn toàn là một cái xác. Tại sao anh vẫn còn dùng mấy lời giả tạo này để qua mặt cô?

Niên Bách Ngạn nhìn cô bằng ánh mắt thương xót.

“Anh có yêu em không?” Tố Diệp hơi ngẩng mặt lên. Khi ánh sáng chuyển động, gương mặt cô cũng đẹp từng đường nét.

Niên Bách Ngạn hơi sững sờ.

Nhưng Tố Diệp từ đầu tới cuối vẫn nhìn thẳng vào mắt anh.

Trong đầu cô vẫn còn văng vẳng câu nói cuối cùng trước khi bố lìa đời. Thanh âm của ông đứt quãng, nhưng vô cùng kiên định: Tiểu Diệp! Con yêu nó, thì con phải chấp nhận tất cả, con đã chuẩn bị tâm lý chưa?

Cô hiểu ý nghĩa sau câu nói của bố, thế nên khi bố muốn một mình Niên Bách Ngạn ở lại, cô cũng tự biết mình phải làm gì.

Màn kịch này quá chân thật, vì vậy Tố Diệp không muốn tỉnh giấc. Cô tình nguyện đắm chìm trong giấc mơ đẹp này, chỉ vì đối phương là Niên Bách Ngạn, người đàn ông cô dốc lòng yêu thương.

Cô là một bác sỹ tâm lý, đọc hiểu được suy nghĩ của đối phương, nhìn rõ được hàm ý trong ánh mắt người đối diện, có thể thông qua việc phân tích giấc mơ hiểu rõ những vui buồn sáng tối trong nội tâm người đó. Nhưng tại sao cô không nhìn thấu được Niên Bách Ngạn? Tại sao không tự phân tích được giấc mơ lớn của bản thân mình?

Những tưởng đó là một giấc mơ đẹp, ai ngờ tỉnh dậy, tất cả những tình cảm dây dưa, tất cả những buồn vui ly hợp, tới cuối cùng chỉ là một cơn ác mộng kinh hoàng.

Cô không dám tin từ ban đầu mình đã là một con mồi, để Niên Bách Ngạn lấy ra làm sức mạnh dự bị.

Anh đối với cô như gần như xa là giả. Cô cho rằng thủ đoạn của mình rất cao, thành công hấp dẫn được anh. Trên thực tế, anh chỉ đang tính toán từng bước, dẫn dụ cô vào giấc mộng mà thôi.

Lời hứa trong chuyến hành trình của hai người là giả, anh nói anh rung động là giả, cuộc gặp mặt tình cờ ở trấn Thiên Đăng là giả, bao tình ý nồng thắm trên giường là giả.

Vậy thì ở Nam Phi?

Cô cho rằng chắc phải là thật chứ?

Nhưng ở Nam Phi, đâu phải anh chưa từng lợi dụng cô?

Cô vờ như không thấy, chỉ vì anh đã liều mạng đỡ cho cô viên đạn ấy.

Nhưng hôm nay cô mới biết, thì ra cũng là giả.

Anh là một người đàn ông cố chấp và tàn nhẫn, đến mức không ngại làm tổn thương chính mình để đạt được mục đích.

Tố Diệp chẳng biết giờ phút này mình còn hỏi câu ấy để làm gì. Có lẽ chỉ muốn xem xem anh còn tiếp tục nói dối như thế nào.

Gương mặt cô vô cùng lạnh nhạt.

Niên Bách Ngạn nhìn cô, bất giác nhớ tới những lời mình đã nói trong phòng bệnh, tim anh bị hàng ngàn hàng vạn sợi dây đau lòng quấn chặt. Anh rướn người về phía cô, bàn tay nhẹ nhàng phủ lên gò má băng giá của cô, cảm giác đau lòng ấy hóa thành tình yêu vô bờ bến. Từng câu từng chữ rơi xuống, rõ ràng và rành mạnh.

“Đúng vậy!” Anh dịu dàng vỗ về: “Diệp Diệp! Anh rất yêu em!”

Hơi thở của người đàn ông vẫn ấm áp như thế, phả nhẹ lên sống mũi cô, tỏa ra một mùi thơm. Anh cúi đầu, bờ môi mỏng phủ lên môi cô.

Tố Diệp không né tránh mà chỉ nhắm mắt lại.

Lồng ngực cô như bị ai xé thành hai nửa, đến thứ cuối cùng để chứa đựng đau thương cũng không còn nữa. Tim cô từ nay về sau đã trở thành một linh hồn không nhà để quay về, chỉ biết bay mãi trên trời cùng cánh diều tới vô cùng vô tận, mãi mãi không còn khả năng hạ cánh.

Niên Bách Ngạn! Cảm ơn anh tới tận bây giờ vẫn còn cố gắng lừa em.

Cảm ơn anh đã cho em biết, thì ra giữa nam và nữ ngoài tình yêu, còn có một thứ tình cảm thê lương khác… gọi là lừa dối!

Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Status: Completed Author:

Một trận chiến tâm lý hồi hộp.

Một đêm triền miên, hơi thở của anh ấm nóng mê hoặc, một cuộc điện thoại đã đặt dấu chấm hết cho bầu không khí mờ ám này.

“Thì ra hôm nay anh kết hôn.” Sau khi cuộc điện thoại kết thúc, cô vòng tay ôm chặt lấy anh từ đằng sau, đôi tay như một con rắn linh hoạt, lướt đi do thám khắp cơ thể anh.

Anh im lặng quay đầu, ánh mắt sâu thẳm dù cố đến mấy cũng không thể nhìn thấu.

Cô ung dung nói: “Yên tâm, tôi không còn là một cô bé nữa.”

Anh là nhà cung ứng đá quý tiếng tăm vang dội, cô là nhà phân tích tâm lý thông qua việc đọc những giấc mơ, hai người hoàn toàn không chút liên hệ lại vì một vụ án ly kỳ mà gắn chặt số mệnh lại với nhau.

Anh siết nhẹ cằm cô: “Tôi trở thành đối tượng nghiên cứu của em rồi sao?”

Cô khẽ nở một nụ cười diễm lệ, đắm mình trong hơi thở của anh: “Anh Niên chẳng phải đang sống sờ sờ ra đấy sao? Trước mắt tôi chỉ có hứng thú với giấc mơ cuối cùng của một người đã chết. Còn anh và tôi, chỉ là một cuộc chơi, nếu chơi được cả hai chúng ta đều vui vẻ, còn không chơi nổi… thì cút!”

Sắc mặt anh rất thản nhiên: “Tố Diệp! Niên Bách Ngạn tôi, em chưa chắc đã chơi nổi đâu.”

Niên Bách Ngạn là người đàn ông vô cùng khắt khe đối với công việc và cấp dưới, rất khó hòa hợp với mọi người nhưng lại khiến phụ nữ vì anh mà điên đảo; Tố Diệp là một người phụ nữ luôn khiến người ta phải tranh luận, trông bề ngoài có vẻ là một kẻ chỉ biết đến tiền nhưng thực chất lại là người mạnh miệng yếu lòng, khiến người ta xót xa.

Giấc mơ, ký ức, tiềm thức và những cuộc chiến thương trường đằng sau những đồ trang sức lấp lánh, lớp lớp những trận chiến tâm lý kỳ quái đụng phải nhau. Làm sao để tính lòng người, đo lòng mình, tìm ra sự thật trong những cái như thật như giả ấy? Bạn tưởng những gì bạn nhìn thấy là thật? Có lẽ đều là giả; Bạn tưởng những gì bạn nghe thấy là thật, có lẽ vẫn là giả; Vậy bản thân bạn có phải là thật không? Có lẽ cũng là giả!

Gặp nhau là định mệnh giữa anh và em. Cho dù duyên phận ngắn ngủi, cũng không bỏ lỡ nhau. Đời người như giấc mộng, giấc mộng tựa đời người, quyền thế giả tạo, yêu hận mê muội, bỗng thở dài chẳng qua chỉ là một giấc mộng kinh hoàng.

Hệ thống tên nhân vật: Niên Bách Ngạn, Tố Diệp, Niên Bách Tiêu, Kỷ Đông Nham, Dương Nguyệt, Lâm Yêu Yêu, Diệp Uyên, Tố Khải, Diệp Lan, Đinh Tư Thừa, Diệp Ngọc, Khúc Nghệ, Hứa Đồng, Thịnh Thiên Vỹ, Tưởng Bân, Tưởng Vỹ, Kim Đại Trung, An Tịnh, Bạch Băng, Diệp Hạc Phong, Nguyễn Tuyết Mạn, Diệp Hạc Thành, Nguyễn Tuyết Cầm, Niên Quý, Tư Tuyết, Tiểu Nhã, Tăng Vũ, Cảnh Long, Joey, Vincent, Henry, Văn Giai, Lý Thánh Đản, Hà Minh, Phương Bội Lôi, Khaki, Thạch Thành, Quản Yên, Aston, Xương Đồ, Tịch Khê, Diệp Tịnh Hảo, Diệp Bội Bội, Niên An Nhiên, Kỳ Tôn.

Cameo: Giang Mạc Viễn, Trang Noãn Thần, Nhiếp Thiên Luật, Giang Thần, Kỳ Ưng Diêm, Lưu Ly…

Lời giới thiệu của tác giả:

“Đây cũng là câu chuyện xảy ra ở Bắc Kinh. Trong câu chuyện này có sự xa hoa của châu báu kim cương, có những câu chuyện tình yêu cảm động buồn triền miên, có những hoài nghi dù đã bóc tách từng lớp mây mù vẫn như thật như giả. Không biết nên nói gì nữa, chỉ muốn viết một câu chuyện hay, một câu chuyện khác lạ. Ngoài ra cũng xin nhắc thêm, những vụ án tâm lý được đề cập tới trong truyện đều là những vụ án có thật đã xảy ra, có rất nhiều khía cạnh, yếu tố khiến tâm lý con người không thoải mái. Những vụ án này đã được thu thập thông qua các nhà tư vấn tâm lý, các nhà thôi miên và các bác sỹ trị liệu hành vi…, cũng có những vụ án được thầy cô của tôi kể lại trong quá trình học tập. Đương nhiên trong quá trình viết truyện sẽ giấu tên, ẩn danh và văn học hóa đi một chút. Những độc giả nhát gan hoặc không có hứng thú với lĩnh vực này xin đừng đọc. Hãy để câu chuyện này gợi mở thế giới tiềm thức của bạn. Hãy kể giấc mơ của bạn cho tôi, nhưng cẩn thận nhé, đừng để tôi nhìn thấu tâm hồn của bạn…”

“Nếu bạn muốn tìm một câu chuyện nhanh và kết thúc chóng vánh tôi khuyên bạn không nên đọc vì tiến độ câu chuyện này sẽ rất chậm. Ở đây tôi chỉ muốn nói tiến độ trong một cuốn tiểu thuyết ngôn tình không nhất định phải thống nhất ngàn quyển như một. Nếu chỉ lấy tốc độ nam nữ chính hôn nhau rồi quan hệ để nhận định tiến độ thì không công bằng. Cách xây dựng nhân vật của câu chuyện này là chưa từng có từ trước tới giờ. Con người không ai là hoàn hảo, đó chính là định nghĩa chung nhất cho tất cả các nhân vật trong bộ truyện này. Đây là một câu chuyện tươi sáng rực rỡ, cả các nhân vật cũng thế, nhưng đằng sau vẻ rực rỡ đó, mỗi người đều có sự ích kỷ, bất lực, tính toán và âm mưu của riêng mình. Nếu nói Giang Mạc Viễn là hình ảnh thu nhỏ và là tổng thể của ba người đàn ông trong xã hội, thì Niên Bách Ngạn lại được xây dựng trên hình tượng của một người duy nhất. Ngoài đời thực, anh ấy cũng là một nhà cung ứng đá quý, cuộc sống của anh cũng xa hoa, tình cảm cũng day dứt và có những câu chuyện đặc sắc. Còn Tố Diệp, tôi nghĩ nhân vật này dần dần khi từng lớp suy nghĩ nội tâm được bóc ra, mọi người sẽ cảm thấy càng ngày càng chân thật. Bởi vì ở cô ấy nhất định sẽ có hình bóng của mọi người, bất luận là ưu điểm hay khuyết điểm. Có lẽ câu chuyện này không nhận được sự đồng tình của tất cả mọi người, nhưng còn người xem là tôi còn viết, dùng ngôn ngữ bình thường nhất, giản dị nhất. Vẫn câu nói đó, tất cả mọi phán đoán đừng vội kết luận quá sớm, chưa tới giây phút cuối cùng, chưa tới chương kết cuối cùng, thì câu chuyện và nhân vật mãi mãi chưa thể kết luận.”

“Trong các tác phẩm trước của tôi, số phận của mỗi nhân vật có thể chỉ hai tới ba cao trào là kết thúc, nhưng Tố Niên khác các tác phẩm đó, vì tôi tạo dựng số phận của mỗi nhân vật đều có rất nhiều cao trào, bước ngoặt. Thế nên những độc giả thích một hai cao trào rồi tới một cái kết hạnh phúc xin hãy thận trọng khi đọc Tố Niên. Đây vốn đã không phải là một bộ tiểu thuyết chỉ có tình yêu. Nó rất phức tạp, mỗi một nhân vật trong câu chuyện cũng giống như một cá thể độc lập ngoài xã hội, như người bình thưởng phải hưởng trọn đắng cay mặn ngọt vậy. Thế nên không thể so sánh, cũng không cần phải mang nó ra so sánh với các tác phẩm trước đó, vậy chẳng khác nào bạn mang cơm trắng ra so với rau xanh xem cái nào dinh dưỡng hơn cả, ngay từ cốt lõi đã sai lầm.” *Có thể hiểu là trong câu chuyện này đất diễn của chính phụ nhiều gần như nhau*

“Tố Niên chắc chắn là một câu chuyện đặc sắc, tôi dành tâm huyết xây dựng từng nhân vật, cũng yêu quý mỗi một nhân vật, vì họ là những con người không hoàn hảo, vì thế có lúc họ được người ta yêu quý lại có lúc bị người ta ghét, thế nên tuyệt đối không thể vì một số chi tiết mọi người nói không cần thiết mà hủy cả một bộ tiểu thuyết. Tôi không dám nói mỗi một câu, một chữ tôi viết ra đều ẩn chứa một điều gì đó, nhưng ít nhất có thể khẳng định với mọi người, đâu đâu trong câu chuyện cũng ẩn chứa bí mật, nhưng thực tế số người tìm ra được chúng là rất ít. Mỗi một nhân vật, mỗi một tình tiết xuất hiện, mỗi một giai đoạn tình cảm đều có mục đích của nó, chắc chắn không lãng phí thời gian đọc của mọi người, tôi cũng không lãng phí thời gian viết vốn đã ít ỏi của mình. Có thể mọi người thấy chẳng có gì tiến triển nhưng có tiển triển hay không chỉ có tôi là người viết mới biết được, tại sao phải sắp xếp như vậy cũng chỉ tôi biết mà thôi nên mọi người có hoài nghi hay khó chịu cũng là chuyện bình thường.”

Mong rằng nó sẽ là một câu chuyện hay mang tới cho mọi người ^^

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset