Chương 279: Đăng Đường Nhập Thất

Đăng Đường Nhập Thất

Hừ! Tới cũng không chậm! Tần Vũ khóe miệng có hơi nhếch lên. Hình thành một cái vành môi cực kỳ xinh đẹp, khiến cho khuôn mặt mê hoặc lòng người của hắn càng thêm tỏa sáng ra xung quanh.

Và liền sau đó hắn lập tức nụ cười vụt tắt, nguyên vốn khuôn mặt anh tuấn kia đang ngời sáng tỏa ra bốn phía vậy mà đột nhiên thay đổi trở thành thật là bình thường. Không còn khí thế oai nghiêm bức người đó nữa, cái loại biến đổi khác biệt nhanh chóng như thế nếu như Hồng Quân nhìn thấy được nhất định sẽ cho là gặp ma quỷ.

Tự nhiên chi đạo, chú trọng chính là dung nhập vào trong tự nhiên, thế giới vô biên, thiên đạo mờ ảo như có như không. Đúng cái gọi là thiên đạo thiên biến vạn hóa, mỗi mỗi đều không giống nhau, Tần Vũ trải qua lần lĩnh ngộ này, coi như là đã tiến thêm một bước. Khí tức toàn thân tản phát ra cùng dung hòa với thiên nhiên khắp bốn phía, nếu như không chú ý nhìn, giờ phút này Tần Vũ phảng phất như hòa nhập vào cây cỏ, hoặc là một khối bùn đất, thậm chí là không khí vô hình.

Tóm lại, hắn không còn có khí tức cái loại tu vi nầy đạt tới mức áp đảo hồn phách người ta, hết thảy đều với dung hợp chung quanh, đây là một loại cảnh giới. Một loại cảnh giới không có liên quan tới công lực, có thể nói: Hôm nay đối với Tần Vũ, cái cảnh giới này hãy còn chưa có tác dụng bao nhiêu, chẳng qua nhiều lắm là cảm ứng với Hỗn Độn khí ở chung quanh càng thêm bén nhạy, thao túng khống chế trở nên càng thêm dễ dàng thuận lợi mà thôi.

Nhưng là nếu như không có lĩnh ngộ như thế, Tần Vũ sẽ khó mà leo tới đỉnh cao của Thiên đạo, sẽ không cách nào chân chính vượt qua cảnh giới Chưởng khống giả ở kiếp trước. Bản thân Chưởng khống giả đã là tồn tại vĩnh hằng duy nhất trong vũ trụ. Chỉ cần Hồng Mông linh khí, Huyền Hoàng khí không mất đi, bọn họ chính là thân thể bất tử, càng hơn nữa Thiên địa vũ trụ, vốn chính do bọn họ thai nghén sáng tạo ra. Bất luận như thế nào, bọn họ đều là tồn tại cường hãn nhất trong vũ trụ. Nắm trong tay hết thảy mọi sự sống trong đó.

Tần Vũ hai mắt híp lại, một điểm sáng lóe ra giữa bầu trời đầy sao, dường như cùng với quang mang trong mắt hắn phối hợp chặt chẽ với nhau, thế nhưng thiên đạo làm sao mới có thể vượt qua Chưởng khống giả đây? Lĩnh ngộ mới rồi khiến cho hắn cuối cùng xác lập được phương hướng và mục tiêu cần cố gắng đạt tới. Vậy đó tức là nắm trong tay Thiên đạo, bước kế tiếp là tiến tới thành tựu một mình một cõi.

Hôm nay Tần Vũ cuối cùng hiểu được, Chưởng khống giả có khả năng nắm trong tay chẳng qua chỉ là một phần thế giới nhỏ trong vũ trụ, cho dù thế giới này có lớn rộng đi nữa, cũng chỉ là không gian nào đó trong tam giới của Thiên nhân, mà không phải là nắm giữ không gian cao nhất, ‘Thiên’!

Nhưng Thiên giới này tuy là thoạt nhìn thấy bình thường, cũng không phải để mặc cho bất cứ ai có thể nắm trong tay, lại càng không mặc ý cho ai đó cũng có thể thai nghén sinh ra, Tần Vũ trên mặt lộ ra một thoáng ước mơ. Nếu như có thể nắm giữ bộ phận Thiên đạo, như vậy cho dù là Chưởng khống giả, cũng khó mà vượt qua khoảng cách của Thiên đạo.

Mà Thiên giới hôm nay Chưởng khống giả thực tế là Đế Thích Thiên, cũng chỉ là nắm giữ một phần nhỏ Thiên đạo, nhưng ngày qua ngày suốt một đời cũng chỉ là nắm giữ một phần nhỏ Thiên đạo. Nếu như Đại ca Nhị ca mấy người đến đây, e rằng cũng chỉ nhận lấy kết quả là ôm hận mà nhìn.

Ánh mắt nhìn xuống bốn người phía dưới gò núi, bên trong đan điền tinh vân đột nhiên đã thành hình dáng trọn vẹn, nguyên hạch đó tất cả cũng đã hóa thành hình dáng màu vàng, Lưu Tinh hậu kỳ! Tần Vũ bỗng dưng trồi lên lơ lửng, quát to:

“Tử Dực, ta muốn cùng ngươi đại chiến một trận!”

Chiến ý ngất trời thông qua Hỗn Độn linh khí bốn phương tám hướng truyền xuống, truyền tới bên cạnh Tử Dực bốn người, còn cỏ xanh dưới chân bọn họ tựa hồ cũng theo chiến ý của Tần Vũ mà lay động, phảng phất đang phấn khởi hò reo cổ vũ.

Tử Dực ngơ ngác đưa mắt nhìn Đại trưởng lão đang lộ vẻ hoảng sợ, đây là chuyện gì xảy ra? Làm sao với khoảng cách xa như vậy mà cũng có thể cảm nhận được chiến ý mãnh liệt của Tần Vũ như thế?

Mặc dù có hơi hoảng hốt, nhưng là Tử Dực cũng không sợ hãi Tần Vũ. Phải biết rằng có thể đột phá tới năm đôi cánh, ý chí bản thân nó sớm đã trải qua rèn luyện chịu đựng gian khổ. Có thể nói trừ khi tồn tại cường đại hơn so với bọn hắn, mới có thể chỉ đơn giản dùng khí thế áp chế được bọn hắn. Chiến ý của Tần Vũ chẳng qua chỉ làm cho bọn hắn có cảm giác hơi khó chịu một chút mà thôi.

Năm đôi cánh màu tím tản mát ra quang mang tím nhạt. Một cổ khí thế chấn nhiếp lòng người từ trên người Tử Dực bùng phát lên. Kim Tư chỉ cảm thấy hình bóng của Tử Dực trong tim hắn từ từ cao lớn hẳn lên, thậm chí cả năng lực để nhìn lên cũng không có, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, được Nhị trưởng lão cạnh bên mau chóng kéo lại bên mình, một cổ lực lượng trắng sữa theo cánh tay hắn tiến vào trong nguyên hạch, chậm rãi chữa trị tâm thần bị hao tổn trước khí thế áp bức của Tử Dực.

Cổ khí thế oai hùng đó vậy mà lại biến thành thực chất, trong nháy mắt xuyên thấu trận pháp ‘Kiền Khôn’, thẳng hướng bay tới Tần Vũ, Tần Vũ lạnh lùng cười một tiếng, khẽ dậm chân. Chỉ thấy không khí chung quanh hắn trong nháy mắt vặn vẹo bùng lên. Phảng phất như tầng tầng lớp lớp khí trong suốt tạo thành bức bình phong che chắn, ngăn chặn cổ khí thế ấy ở bên ngoài. Đồng thời, thân ảnh Tần Vũ đột nhiên biến mất, hiện ra lại thì đã là tới trước mặt Tử Dực.

“Ngươi chính là Tần Vũ?” Nhìn nam tử anh tuấn trước mắt chỉ có một đôi cánh. Tử Dực thật sự không tưởng tượng được hình dáng của Tần Vũ lại là như vậy, vô cùng kinh ngạc quay đầu nhìn Kim Tư, dường như muốn hắn tiến lên nhìn lại cho rõ ràng.

Khuôn mặt Tần Vũ, Kim Tư đã sớm khắc vào trong xương cốt. Mặc dù nhìn thấy trên lưng hắn đột nhiên hiện thêm một đôi cánh, nhưng vẫn không quên được ánh mắt làm phát lạnh lòng người của hắn, thấy mắt Tử Dực nhìn mình lộ ra ý dò hỏi, Kim Tư vội vàng gật đầu. Giọng căm hận nói:

“Thiên Vương, hắn chính là Tần Vũ! Chỉ có điều không biết vì sao, hắn lại có cánh!”

Tử Dực ngẩn ra, ánh mắt từ từ lạnh như băng. Nhàn nhạt nói:

“Tần Vũ, ta là Tử Dực Thiên Vương! Nếu như ngươi lập tức đem nàng kia giao ra đây, ta sẽ không truy cứu mối cừu hận ngươi đả thương người của ta, thế nào?”

Hắn vừa dứt lời, không đợi Tần Vũ đáp lời, Đại trưởng lão sắc mặt liền lo lắng tra hỏi:

“Tần Vũ. Ngươi đã làm gì ba người Mục Thiên rồi?”

Tần Vũ sắc mặt bình thản quét ánh mắt nhìn Kim Tư đang đầy vẻ oán độc, lãnh đạm nói:

“Mục Thiên phải không? Ba tên toàn bộ bị giết rồi! Tử Dực, tới hôm nay ngươi vậy mà vẫn còn chưa chịu buông bỏ, xem ra ngươi quả là tự tìm chết!”

Tử Dực ngửa mặt lên trời cười to, vừa cười vừa nói:

“Ta Tử Dực dù sao cũng hoành hành tại Thiên giới mấy ngàn năm, há có thể bị tên tiểu tử miệng còn hôi sữa ngươi hù dọa! Đừng nhiều lời! Giao ra nữ nhân kia, ta cũng muốn nhìn người phụ nữ Thiên nhân mà Kim Tư hết lòng khen ngợi thử xem có cái gì đặc biệt!”

Nhìn sắc mặt Tần Vũ dần dần âm trầm, Tử Dực tiếp tục nói:

“Yên tâm đi, nếu như là sắc đẹp thuộc loại Tử Dực ta nhìn không hợp nhãn, cũng sẽ không vì thế tiếp tục làm khó ngươi!”

Tần Vũ nghe xong trong lòng giận dữ, chính lúc đang muốn quát mắng, lại bất ngờ trong đầu bỗng dưng chảy qua một luồng nguyên khí trong suốt, cảm giác nguyên khí đó lưu chuyển thẩm thấu qua tâm can khiến cho hắn nhất thời tỉnh táo lại, vừa đúng lúc nhìn thấy trong mắt Tử Dực lóe lên một tia hung ác nham hiểm.

Hừ! Muốn chọc tức ta, cũng không biết cách! Tần Vũ trong lòng thầm cảnh giác. Tử Dực Thiên Vương này quả nhiên cũng không thể xem thường, nói vài ba câu đã làm mình nổi giận. Xem ra tu vi hiên nay của mình còn quá thấp, ngay cả tâm cảnh cũng không thể giữ ổn định được!

Nhìn Tần Vũ sắc mặt liên tục biến hóa, cuối cùng chuyển thành dáng vẻ tĩnh táo lãnh đạm, Tử Dực trong mắt hiện ra vẻ thất vọng rõ ràng trong lòng thầm lấy làm tiếc.

Nguyên vốn hắn cho rằng Tần Vũ chẳng qua là Thiên nhân tu luyện cấp thấp trong Thiên giới. Hơn nữa không có nghĩ đến Tần Vũ có được hết thảy kinh nghiệm từ kiếp trước. Cho nên mới đem ra những lời nói cố gắng chọc giận hắn, khiến cho hắn mất đi lý trí sau cùng phải liều mạng với mình.

Nhưng không ngờ Tần Vũ lại thông minh như vậy. Cơ hồ chỉ trong chớp mắt, đã khôi phục được vẻ bình thản, trong lòng Tử Dực cũng không khỏi có chút khâm phục Tần Vũ, gật gật đầu tán thưởng. Tử Dực như trước cười nói:

“Rất khá. So ra còn hơn phế vật Kim Tư kia, lòng cảnh giác của ngươi ít nhất so với hắn mạnh hơn rất nhiều!”

Tần Vũ lạnh lùng nhìn chằm chằm Tử Dực, liền sau đó ánh mắt lại rơi vào mặt Đại trưởng lão, thản nhiên nói:

“Không nghĩ tới vì một nữ nhân, vậy mà ngay cả trưởng lão của Trưởng lão đường cũng xuất hiện lần nữa, Tử Dực thành quả nhiên có đủ khí thế a!”

Vì một nữ nhân… Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão nhất thời xấu hổ trong lòng thoáng suy nghĩ, quả nhiên nguyên nhân sự việc này đúng là vì nữ nhân, đều do nghe cái lời đồn đại kia về muội muội của Tần Vũ mà dẫn tới, còn cái nơi phát ra thông tin khiến cho Tử Dực động tâm lại là Kim Tư chịu trách nhiệm báo cáo.

Hai vị trưởng lão có cảm giác dở khóc dở cười. Vì một nữ nhân, trưởng lão đường phái ra ba tay cao thủ đến nay vẫn còn chưa rõ tin tức chết sống thế nào, vậy mà Tử Dực cũng không cảm thấy xấu hổ chút nào, điều này cũng khiến cho trong lòng hai vị trưởng lão có hơi bất mãn!

Chẳng qua là, Tử Dực thành này dù sao cũng do Tử Dực Thiên Vương định đoạt, mà ngay cả trưởng lão đường cũng nhất thiết phải nghe lệnh của hắn. Cho dù có ý kiến, cũng chỉ có thể nuốt lấy cay đắng vào mình, không cách nào nói ra được chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt.

Tử Dực nhìn thấy Tần Vũ vậy mà không sợ hãi hắn chút nào. Hơn nữa hắn nói một hồi lại làm cho hai vị trưởng lão trong lòng bất mãn với hắn. Tất nhiên thầm phẫn nộ, cũng không nói lời nào, thân ảnh nhất thời biến mất tại chỗ.

Bỗng chốc trước mặt Tần Vũ xuất hiện một thanh phi kiếm cổ quái, hàn quang lấp lánh, một luồng sát khí cực kỳ mãnh liệt truyền vào trong cơ thể Tần Vũ, làm cho người ta có cảm giác sợ hãi!

Tần Vũ cũng không mảy may chịu thua kém, lạnh lùng hừ một tiếng, đột nhiên một quyền tung ra. Trong nháy mắt chống lại mũi phi kiếm kia. Một quyền một kiếm đồng thời chạm mạnh vào nhau, không gian chung quanh thậm chí cũng thoáng rung động!

Oanh!

Kình khí tán ra bốn phương, Tần Vũ chỉ cảm thấy trong ngực một trận khó chịu. Toàn thân khí huyết đảo lộn, bên trong đan điền Tinh vân phảng phất như đã bị chấn động thật lớn, rung động không ngừng.

Liên tục lui về phía sau năm bước. Tần Vũ mới đứng vững thân thể, hai mắt lãnh quang hiện ra, nhìn vẻ mặt đắc ý của Tử Dực phía trước, hắn chỉ thối lui một bước, xem ra công lực của hắn còn mạnh hơn Tần Vũ rất nhiều.

Tần Vũ hít sâu một hơi, Hỗn Độn linh khí ở xung quanh trong nháy mắt được hắn hấp thu vào đan điền. Tinh vân vốn đang rung chuyển sau khi hấp thu cổ Hỗn Độn linh khí này lập tức ổn định trở lại. Chỉ có dòng xoáy ở giữa nguyên hạch màu vàng kia không ngừng tăng trưởng.

Tử Dực thu hồi trường kiếm, không hề dừng lại, trong nháy mắt đã tới phía sau Tần Vũ, một tay hóa thành từng tia từng tia tử sắc lóng lánh tột cùng, lại hướng Tần Vũ đánh tới lần nữa.

Tần Vũ cũng không chậm trễ, thân ảnh chẳng những không lùi mà tiến tới. Đột nhiên hét lớn một tiếng:

“Lĩnh vực Hỗn Độn Tinh thần!”

Chỉ thấy trong thân thể của hắn một cổ lực lượng vô hình phảng phất như một bàn tay vô hình, thao túng khống chế Hỗn Độn lực chung quanh, trong nháy mắt ngưng tụ hình thành một cái không gian cường hãn đằng đằng sát khí, tức thì úp chụp Tử Dực giam vào trong đó!

Hậu Tinh Thần Biến

Hậu Tinh Thần Biến

Score 6
Status: Completed Author:

Đây là phần sau của Tinh Thần Biến được một người viết hâm mộ phần một mà tiếp tục nói về Tần Vũ cùng với con cháu là Tần Sương (Hồng Quân) du hành sang giới diện khác

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset