Xung quanh là một màn đen tối yên tĩnh, Giản Dao nằm trên chiếc giường nhỏ lạnh băng, cả thế giới này dường như chỉ còn lại một mình cô.
Bàn tay cô khẽ nắm lấy drap trải giường bên dưới. Đây là tấm Tạ Hàm vừa thay mới cho cô hôm nay, vẫn có thể ngửi thấy mùi hương mềm mại mới mẻ. Nhưng mùi hương này càng khiến cô cảm thấy nhớ nhung nhiều hơn.
Nhớ mẹ, nhớ em gái, nhớ Huân Nhiên, càng thêm nhớ Bạc Cận Ngôn.
Ở thời khắc không biết ngày hay đêm này, người đàn ông cô yêu, anh đang ở đâu?
Lúc sắp ngủ, Tạ Hàm lại tiêm cho cô một ống thuốc. Cánh tay cô đã dày đặc những vết châm. Nhưng kỳ lạ là, cô không lập tức sinh ra những ảo tưởng kỳ quái lạ lùng, những đoạn ký ức ngọt ngào chua xót nào đó, lại không chịu khống chế ùa vào trong não.
Vào một đêm tối yên tĩnh nào đó, cô và Bạc Cận Ngôn ngồi trên sô pha. Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc thân mật với anh, ngón tay cô nhẹ nhàng lướt qua vết thương hung hiểm trên bụng nhỏ bằng phẳng của anh, nước mắt lại tràn ra.
Lúc đó anh đã nói thế nào?
Trong ánh đèn ôn hòa như nước, gương mặt anh vừa anh tuấn vừa lộng lẫy. Rõ ràng giọng điệu có mấy phần đau lòng và ão não, nhưng thần sắc lại vẫn kiêu ngạo tự đại như cũ.
“Nếu như biết sẽ làm em khóc, anh sẽ không để em xem đâu.”
Giọng nói trầm thấp động lòng người giống tiếng đàn dương cầm đó, dường như vẫn còn văng vẳng bên tai. Còn có hơi thở của anh, ấm áp lại mát rượi, suốt cả đêm triền miên trên làn da cô; mỗi một lượt va chạm của anh, rất kiên định lại dịu dàng, có lúc còn mang theo mấy phần khiêu khích và hiếu kỳ… Giản Dao chỉ cảm thấy mỗi một tấc da thịt toàn thân đều đang trầm mê trong ảo cảnh khiến người ta tan nát cõi lòng đó, bất giác dùng hai tay ôm chặt lấy thân mình…
Đột nhiên, người yêu thương ở bên cạnh cô biến mất giống như không khí. Giọng một người đàn ông khác, một giọng nói khàn khàn trầm thấp đang nguyền rủa, vang lên trong đại não đần độn của cô.
“Hủy đi niềm tin của hắn, giết chết người mà hắn quan tâm, ép cạn thể xác hắn.” Trong giọng nói của người đàn ông đó hàm chứa ý cười lạnh lẽo không kiềm chế được: “Tôi sẽ làm người kia sống lại, Allen duy nhất.”
Không!
Giản Dao đau khổ giơ tay ấn lên đầu mình, cắn chặt đôi môi khô cằn.
Không, cô không tin. Bạc Cận Ngôn không thể có nhân cách thứ hai, không thể nào giết người. Người cứng cỏi mạnh mẽ như anh, cho dù luôn phải bước đi trong thế giới đen tối, thì lòng anh vẫn trong suốt sạch sẽ.
Bạc Cận Ngôn của cô, Simon duy nhất. Cho dù đất trời mù mịt, giây tiếp theo sẽ cách biệt sống chết, điều cô phải làm chỉ có một việc duy nhất.
Tin tưởng anh, chờ đợi anh.
Anh nhất định sẽ mở ra địa ngục này, cứu lấy cô.
…
Một tiếng điện lưu khẽ vang lên, ánh đèn chói mắt khiến Giản Dao giơ tay che mắt mình lại. Ý thức vốn đang hoang mang, dường như cũng theo ánh sáng này sáng lên, tỉnh táo hơn mấy phần.
Cách sau lưng không xa, chợt vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng nhanh nhẹn quen thuộc.
Lòng Giản Dao run lên.
Hắn, lại đến rồi.
Ánh đèn sáng trưng như ban ngày, mùi hương cà phê phảng phất trong không khí. Giản Dao bị ép đứng dậy từ trong lồng giam, lại ngồi lên sô pha.
Tạ Hàm vẫn luôn duy trì tâm trạng tốt. Ngâm nga một khúc ca, thong thả ung dung pha cà phê bưng đến trước mặt cô, còn để lên đó một cái muỗng nhỏ tinh xảo.
Sắc mặt Giản Dao trắng bệch, ngồi yên không động đậy. Tạ Hàm đứng một bên bưng ly cà phê khác, khẽ nhấp một ngụm nhỏ, mỉm cười: “Không uống thì sẽ bị quất roi.”
Giọng nói dịu dàng thanh thúy, dường như thật sự chỉ đang khuyên nhủ rất lễ độ.
Lòng Giản Dao chua xót khó chịu từng cơn. Cô cắn chặt răng, bưng ly cà phê lên chậm rãi uống. Hắn chỉ đứng bên cạnh thấp giọng cười một tiếng, im lặng nhìn cô chằm chằm.
Đợi cô uống xong phân nửa, hắn đột nhiên ‘a’ lên một tiếng, ánh mắt sáng ngời: “Quên nói với cô, trong đó còn có thêm chút đồ.”
Động tác của Giản Dao khựng lại.
Người đàn ông trước mặt, là tên ăn thịt người chân chính. Một cảm giác ghê tởm không thể ngăn cản nổi, nháy mắt cuộn lên trong lòng. Cô cúi đầu nhìn về phía thùng rác bên chân, nôn thốc nôn tháo ra.
Nhưng phải ứng này lại khiến Tạ Hàm hoàn toàn bị chọc cười, hắn cười hề hề nhìn cô sắp ói tới mật xanh, mới thong thả nói: “Cô cho là cái gì? Tôi chỉ thêm sữa vào thôi.”
Giản Dao hít sâu một hơi, cầm lấy khăn ăn trên bàn lau lau khóe miệng. Cô từ từ ngước mắt lên, nhìn thẳng vào mắt hắn, rồi sau đó tiếp tục im lặng.
Bạc Cận Ngôn nói không sai, người này có nhân cách phản xã hội cực kỳ không ổn định.
Lúc này xem ra tâm tình hắn cực tốt nên mới đùa giỡn cô. Nhưng sự sống chết của cô, mãi mãi chỉ ở trong một ý niệm của hắn, từng bước gian nan.
Ông trời ơi, xin hãy bảo vệ tôi, nhất định phải sống đến ngày Bạc Cận Ngôn tới. Đừng chọc giận hắn thêm nữa, đừng để hắn nổi lên ý muốn giết người.
Nghĩ đến điểm này, cô chỉ yên lặng, thần sắc bình tĩnh ngồi đó, xem hôm nay hắn muốn làm gì.
Sự biến hóa sắc mặt này, đương nhiên rơi vào trong mắt Tạ Hàm. Nhưng hắn không tức giận, ý cười nơi khóe mắt lại càng thêm sâu. Hắn ngồi xuống bên cạnh cô, quăng một tờ báo đến bàn trà, lại mở tivi lên.
Ánh mắt Giản Dao nhanh chóng lướt qua tờ báo, trên mục tin tức quảng cáo, cô nhanh chóng phát hiện ra một tin tức.
‘Jack, thích món quà tôi tặng anh không?’
Là tin tức Tommy để lại cho Tạ Hàm.
Giản Dao kiềm chế sự khổ sở nháy mắt nổi lên trong lòng, cô chỉ ngước mắt lên nhìn về phía màn hình tivi. Vừa xem, cô liền sững người.
Giọng nói của nữ phát thanh viên lạnh lùng sắc bén, giống như một thanh kiếm cắt ngang thần kinh con người: “… Quan chức hai phía Trung Mỹ, đều cự tuyệt có những phản ứng đối với ‘sự kiện Bạc Cận Ngôn’. Thái độ này đã chọc giận rất nhiều gia đình của người bị hại. Từ buổi trưa hôm nay, hơn hai trăm người diễu hành đã đến tổng bộ FBI trên đường Pennsylvania của Washington ngồi yên lặng để biểu tình, yêu cầu phải nghiêm trị giáo sư Bạc Cận Ngôn. Nghe nói, văn phòng luật sư nổi tiếng Davis đã tiếp nhận ủy thác của gia đình nạn nhân, thành lập đoàn luật sư, sắp tới sẽ chính thức khởi tố giáo sư Bạc Cận Ngôn…”
“Rất nhiều người đều tin rằng anh ta có hai nhân cách rồi.” Tạ Hàm bưng ly cà phê lên lắc lắc, chăm chú nhìn mặt nước nồng đậm khẽ dập dờn: “Cô tin không?”
Lòng Giản Dao lại nhói lên một cái, không lên tiếng.
Tạ Hàm ngước mắt nhìn cô, trong đôi mắt đó không hề hàm chứa ý cười, chỉ có sự rét lạnh nhàn nhạt.
Mười ngón tay đang để trên đầu gối Giản Dao, nắm chặt đến mức sắp chảy ra nước.
Hắn có tin không?
Cô cần phải trả lời như thế nào, mới là đáp án chính xác đây?
Cận Ngôn, em phải trả lời thế nào đây?
…
“Tôi không tin.” Cô khẽ nói: “Anh ấy sẽ không như vậy đâu.”
Giọng nói có vẻ mỏng manh yếu ớt, lại lộ ra một sự cố chấp phí công nào đó.
Tạ Hàm thoáng chốc bật cười, dáng vẻ hơi có ý đăm chiêu lại không nói lời nào.
Hắn phản ứng ôn hòa như vậy, nhưng Giản Dao cũng không dám thả lỏng chút nào, chỉ yên tĩnh tiếp tục xem tivi.
Đúng vào lúc này, ống kính trong màn hình chớp lên, thay đổi đến trước một tòa lầu xa hoa lộng lẫy. Giản Dao nhận ra ngay lập tức, đây là khách sạn mà cô và Bạc Cận Ngôn ở lúc trước.
Trong lòng cô nhói lên một cơn, đây cũng là nơi mà tin tức nói Bạc Cận Ngôn đã tự nhốt mình trong đó mấy ngày, không thấy bước ra ngoài.
“Ồ…” Tạ Hàm ngồi thẳng dậy, dường như rất có hứng thú nhìn chằm chằm. Lúc này giọng nói của nữ phát thanh viên cũng vang lên: “Tin tức mới nhất của đài chúng tôi, ký giả đang ở bên ngoài khách sạn Marriott sẽ trực tiếp cho quý vị. FBI đã đến trước khách sạn, mang giáo sư Bạc Cận Ngôn đi.”
Giọng phát thanh viên có vẻ dồn dập, lại giống như một tiếng sét vang lên bên tai Giản Dao. Sau đó cả người cô cứng ngắc như khúc gỗ, bởi vì cô nhìn thấy trên màn hình, một bóng dáng cô ngày nhớ đêm mong khổ sở trông ngóng cuối cùng cũng đã xuất hiện!
Bóng dáng loang lổ dưới cây bạch dương, bị một đám người xa lạ vây quanh, thân hình cao to của Bạc Cận Ngôn, giống như một bức tượng cô độc thẳng đứng. Anh vẫn mặc một bộ vest thẳng thớm, quần tây áo sơ mi đơn giản, không thắt cà vạt. Sườn mặt anh tuấn khiến người ta cảm thấy tái nhợt và yên tĩnh. Lúc ánh đèn lướt qua, có lẽ anh cảm giác thấy nên chầm chậm quay đầu. Đôi mắt thon dài đen nhánh đó, giống như một hồ nước sâu không thấy đáy bị phủ bởi một lớp băng giá.
Nước mắt Giản Dao đột nhiên trào ra, trong nháy mắt thấm ướt cả hốc mắt. Cô lập tức giơ tay lau nước mắt, cô chỉ muốn nhìn thấy hình dáng của anh nhiều hơn. Nhưng nước mắt dường như không thể dừng lại, khiến tầm nhìn của cô mơ hồ khó phân biệt! Có lẽ vào giây phút nhìn thấy gương mặt anh, tất cả những đau khổ như đứt từng khúc ruột, phòng tuyến cuối cùng mà cô khổ sở kiên trì, đều sắp sụp đổ nuốt chửng cô!
“Nước mắt tuyệt vọng như thế. Ý thức của cô rõ ràng đã tin tưởng rồi.” Một giọng nói trong trẻo ẩn chưa ý cười đột nhiên vang lên bên tai, cắt đứt cảm xúc đau buồn của cô.
Giản Dao tỉnh táo lại trong nháy mắt, cô chỉ hơi run rẩy khẽ thở ra một hơi.
Không, cô không tin. Trong lòng cô vang lên, vĩnh viễn cũng không tin Bạc Cận Ngôn có hai nhân cách. Hắn đang muốn lung lạc cô.
Trong mắt Tạ Hàm lại nổi lên ý cười xán lạng.
“Nếu như người bạn gái mà Bạc Cận Ngôn yêu tha thiết, cũng viết một bức thư công khai tuyên bố anh ta có hai nhân cách…” Hắn từ trong ngăn kéo lấy ra một ống kim tiêm đứng lên đi về phía cô: “Tình hình có phải sẽ càng thêm thú vị?”
Lòng Giản Dao kinh hãi, lo sợ từ từ tràn vào lòng. Nhưng cô chỉ có thể ngước mắt nhìn hắn cầm lấy một cánh tay cô.
Chất lỏng từ từ chảy vào trong người, cũng mang theo cảm giác cực kỳ rét lạnh. Tạ Hàm ngước mắt cười nhìn cô một cái.
Lại một vòng cướp đoạt khống chế tâm lý bắt đầu.
Lần này, cô có thể giữ vững được không?
Mấy ngày nay, đối với rất nhiều người mà nói, đều rất nặng nề.
An Nham đang ở trong một phòng cùng khách sạn với Bạc Cận Ngôn, trời chưa sáng anh đã tỉnh giấc, xoa xoa cái trán ngồi dậy.
Chuyện đầu tiên lúc rời giường là ngồi đến trước bàn, ánh mắt anh nhanh chóng lướt qua màn hình của mấy cái laptop.
Bạc Cận Ngôn đã bị FBI bắt đi hai ngày. Mà trên máy tính của anh, hiển thị ra hình ảnh máy quay giám sát các cửa ra vào, thang máy an toàn, phòng điều tra cùng với phòng giam tạm thời của Bạc Cận Ngôn của tòa nhà tổng bộ FBI.
Tất cả vẫn như bình thường, duy nhất chỉ có Bạc Cận Ngôn đang nằm thẳng trên chiếc giường đơn màu trắng trong phòng dưới ánh đèn sáng trưng, bên ngoài song sắt các thanh tra đi qua đi lại, có vẻ cũng không thể làm cho anh có phản ứng gì.
An Nham nhìn chằm chằm một lúc, anh bưng một ly trà đặc lên nhấp một ngụm. Ánh sáng của màn hình ánh lên mặt anh, gương mặt vốn thanh tú, lộ ra mấy phần tiều tụy trước kia chưa từng có, đôi mắt thon dài cũng trũng sâu, có thêm quầng thâm lớn.
Anh lại chuyển một máy tính sang kênh tin tức.
Rõ ràng, vẫn là một buổi sáng sớm đầy tranh luận. Tuy rằng áp lực dư luận càng lúc càng lớn, công khai lên án Bạc Cận Ngôn, nhưng cũng có không ít giọng nói ủng hộ không thể xem thường:
Giáo sư nổi danh khoa tâm lý tội phạm của đại học Maryland, công khai bày tỏ sự ủng hộ đối với đệ tử của mình. Hơn nữa tuyên bố, nếu như thật sự là hai nhân cách, chỉ cần nhân cách thứ nhất là Simon không ý thức được hành vi phạm tội của nhân cách thứ hai, thì cũng là vô tội.
Còn có rất nhiều nạn nhân đã được Bạc Cận Ngôn cứu trước kia cùng với gia đình cũng cử hành diễu hành. Bọn họ kiên trì tin tưởng Bạc Cận Ngôn là vô tội, yêu cầu FBI điều tra rõ sự thật. Có người tuyên bố: “Người đàn ông này đã từng vì cứu rỗi mười hai mạng người, suýt chút nữa bị trọng thương không thể cứu chữa được. Sao có thể hoài nghi sự chính trực của anh ấy?”
Ngoài ra, phía Trung quốc cũng đề ra yêu cầu, chuyển Bạc Cận Ngôn về trong nước để tiến hành điều tra thẩm vấn. Phía Mỹ vẫn chưa có câu trả lời.
…
Xem xong những tin tức này, An Nham đứng dậy, đi ra khỏi khách sạn.
Một giờ sau, trong phòng thẩm vấn ở một tòa lầu nào đó của tổng bộ FBI.
An Nham ngồi bên bàn, đối diện là nhân vật tiêu điểm của các cuộc tranh luận gần đây, Bạc Cận Ngôn. Bị giam giữ hai ngày, không khiến cho sắc mặt của anh biến đổi chút nào, vẫn yên lặng và anh tuấn như cũ.
An Nham liên tiếng: “Cục diện càng lúc càng hỗn loạn.”
Sắc mặt Bạc Cận Ngôn thản nhiên gật đầu.
Giọng nói của An Nham thấp thêm mấy phần: “Hiện giờ phải làm sao?”
Bạc Cận Ngôn ngước mắt nhìn anh, ánh mắt đạm mạc lại giống như đang nhìn nơi rất xa, yên lặng không nói.
Hai ngày sau, nhà kho dưới đất nơi Giản Dao bị giam cầm.
Ánh đèn không biết trở nên mờ ảo từ lúc nào, tầm mắt mơ hồ và cơn đau kịch liệt trong đại não đang giày vò. Giản Dao nằm sấp trên mặt đất, trước mắt là tờ giấy trắng như tuyết và cây bút đang dao động.
Tạ Hàm ngồi xổm bên cạnh cô, giống như một người bạn thân thiết nhất, dịu dàng nói: “Cô cũng nhìn thấy anh ta có hai nhân cách rồi, vẫn còn yêu anh ta như cũ sao?”
Liên tục nhiều ngày bị tiêm thuốc, đã khiến Giản Dao không có một giây phút nào tỉnh táo. Cô giương đôi mắt mờ mịt nhìn Tạ Hàm: “Tôi vẫn còn yêu anh ấy như cũ.”
Anh trong trẻo lạnh lùng như ngọc, anh khát máu cay nghiệt. Bọn họ đều đang lắc lư trong đầu cô, cô biết bản thân đã không thể phân biệt rõ đâu là chân thật đâu là hư ảo, rốt cuộc những thứ cô nhìn thấy mấy ngày nay, là Allen đã thật sự liên thủ với Tạ Hàm, hay chỉ là giả, tất cả đều là giả sao?
Nhưng bất kể là thật hay giả, cô đều quá đau khổ, quá đau khổ rồi.
“Viết đi, viết ra tất cả những lời cô muốn nói với anh ta.” Giọng nói của Tạ Hàm phá lệ dịu dàng: “Lẽ nào cô không muốn trước khi chết, để anh ta nhìn thấy sao? Cô yêu anh ta như vậy, cho dù cả thế giới này phản đối hai nhân cách của anh ta, cô cũng sẽ không từ bỏ anh ta?”
Giản Dao run run khẽ ngẩng đầu nhìn hắn. Bốn mắt chăm chú nhìn nhau một lúc.
Cuối cùng, cô vươn tay nhận lấy cây bút trong tay hắn.
‘Cận Ngôn,
Lúc em còn nhỏ, đã từng có mơ ước. Mơ ước trở thành một người giống như ba, bảo vệ chính nghĩa phấn đấu quên mình.
Sau đó, em từng bước học lên cao, trưởng thành, làm việc. Em tưởng rằng em cách con đường đó càng lúc càng xa, mơ ước đó chỉ đành chôn giấu trong tim, trở thành một niềm mong mỏi đẹp đẽ và tiếc nuối.
Nhưng, em đã gặp được anh.
Ước mơ của em.
Em nghĩ trước giờ em chưa từng nói, em yêu anh. Nhưng thật ra em đã nói rất nhiều lần, mỗi buổi sáng sớm nhìn thấy gương mặt đang say ngủ của anh, mỗi lúc nhìn thấy anh thể hiện trí tuệ và tài hoa khiến người khác kinh ngạc; nhìn thấy anh vì giúp đỡ những người bị hại, lần nào cũng không màng đến bản thân… Lúc đó em đều tự nói với bản thân mình, em vô cùng kiêu ngạo và may mắn, đời này có thể có được anh.
Anh khiến em yêu anh nhiều đến thế.
Nhưng có lẽ, lần này em không thể ở bên anh suốt cuộc sống sau này. Em sắp không chịu đựng nổi nữa rồi. Mỗi ngày của em đều là bóng đêm vô cùng vô tận không tìm thấy lối ra; mỗi ngày đều mong mỏi khi tỉnh dậy, sẽ nhìn thấy anh, nhìn thấy anh từ trên trời lao xuống, cứu em ra khỏi chỗ này; nhìn thấy anh dịu dàng hôn em, không còn phải chia lìa hay mất đi anh nữa.
Xin lỗi Cận Ngôn, có lẽ em thật sự không thể ở bên anh nữa rồi. Đường đời này, hi vọng anh có thể tiếp tục đi cho thật tốt. Đừng đau buồn, trên thế giới này vẫn còn rất nhiều người, bọn họ sẽ yêu anh, sẽ thay em yêu anh.
Em không đau buồn chút nào đâu, thật đấy. Bởi vì đã từng có được anh, cho dù là sắp chết, lòng em vẫn rất bình tĩnh. Đây đối với em chính là giải thoát, cho dù em có hóa thành tro bụi, cũng sẽ mãi mãi không quên anh. Sau này mỗi buổi sáng sớm, mỗi buổi hoàng hôn, mỗi đêm tối, em đều sẽ ngóng trông, ngóng trông nếu như thật sự có kiếp sau hư vô, em vẫn gặp được anh, có được anh. Trở lại nơi chúng ta gặp gỡ quen biết nhau lúc đầu, để em đích thân nói với anh, em yêu anh rất nhiều.
…
Cận Ngôn, xin lỗi, em cũng từng hoài nghi anh, mỗi lần đối đầu với những tên sát thủ biến thái nhất, chỉ có anh có thể phỏng đoán được suy nghĩ của bọn họ. Lúc đó, em liền rất sợ hãi, sợ một ngày nào đó, anh cũng sẽ bị những thứ đen tối đó nuốt chửng. Mà lúc nhìn thấy đoạn video của Allen, em ngược lại có cảm giác an lòng hoàn toàn.
Không còn quan trọng nữa rồi, Cận Ngôn. Simon hay là Allen đều không còn quan trọng nữa rồi. Anh chính là anh, là Cận Ngôn duy nhất của em. Tình yêu của em đối với anh, căn bản sẽ không thay đổi, bởi vì từ đầu đến cuối em vẫn tin tưởng, anh sẽ chiến thắng được Allen, chiến thắng được Tạ Hàm. Anh sẽ tìm ra em, anh sẽ mang em rời khỏi chốn địa ngục này.
Sau đó, chúng ta sẽ quay về quê hương, quay về nhà của chúng ta. Xin anh hãy ôm em, cho dù chỉ là tro cốt, ôm em ngồi bên cạnh dòng sông, cùng em ngắm mặt trời lặn, sau đó đem chôn em ở nơi mà anh có thể nhìn thấy mỗi ngày.
Anh còn nhớ không? Lần đầu tiên chúng ta hôn nhau, anh với em đều ngơ ngẩn cả. Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta nắm tay, anh nói em làm anh ngứa, thì ra trước giờ anh chưa từng nắm tay con gái… Có quá nhiều hồi ức đi cùng với em, chết đi thì có sao đâu? Em đã đạt thành mộng ước của mình, em có được anh, em trở thành một người giống như ba, cùng anh phá nhiều vụ án như vậy, em xứng đáng với cuộc đời của mình, kiếp này em không còn gì hối tiếc nữa, nuối tiếc duy nhất chính là không thể ở bên anh đến già.
Xin anh nhất định đừng cô độc, Bạc Cận Ngôn. Đừng sống lẻ loi một mình, mỗi ngày đều phải sống thật tốt.
Bởi vì em đang ở chỗ này, Cận Ngôn, đang ở trong mắt anh, ở trong tim anh, ở trong cuộc sống của anh.
Chúng ta mãi mãi cũng không chia lìa.
Giản Dao.’
Lại một buổi sáng sớm.
An Nham cầm lấy bức thư được công khai, vội vàng đi vào tổng bộ của FBI.
Cả phòng sáng đèn yên lặng. Giống như dự cảm được điều gì, lúc anh đến, Bạc Cận Ngôn đã ngồi bên cạnh bàn, sắc mặt lạnh lẽo như sắt.
An Nham đẩy bức thư đến trước mặt anh.
Bạc Cận Ngôn không nhận lấy, ánh mắt yên tĩnh lướt qua mặt giấy. Anh chăm chú xem từng hàng từng chữ thật chậm rãi.
An Nham không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm biểu tình của anh.
Qua rất lâu, Bạc Cận Ngôn ngẩng đầu nhìn anh.
Giống như đang nhìn anh, lại giống như ánh mắt căn bản đang xuyên qua anh, xuyên qua tầng tầng lớp lớp tường xi măng cốt thép, nhìn về cô ấy đang ở một nơi nào đó.
Một lúc sau, gương mặt anh giống như đóng băng, đột nhiên từ từ hiện lên ý cười. Anh giống như đang cười, nhưng ánh mắt lại cực kỳ lạnh giá cực kỳ thâm sâu.
“Tôi muốn vượt ngục.”
Giọng nói khàn khàn xa lạ.