Thứ bảy, giờ chuyển tiết ba, cả lớp Hạ Du đang nhao nhao như cái chợ vỡ thì một bạn nữ ngồi bàn đầu vô tình nhìn thấy cô chủ nhiệm đang đi từ hướng cầu thang về lớp vội la toáng lên: “Chị gái của Sim La về mấy đứa ơi!”
Nghe tiếng hô, cả lớp lập tức im bặt, người vội vã chạy về chỗ, người quay lại ngồi ngay ngắn nghiêm túc. Cô chủ nhiệm đứng trước cửa lớp, đưa mắt nhìn một vòng bên trong rồi mới hắng giọng gọi lớp trưởng Tố Uyên ra ngoài. Nói chuyện một lúc, cô đưa cho Tố Uyên một tờ giấy gì đó rồi quay người bước đi. Chờ cho cô chủ nhiệm đi khuất hẳn, mấy bạn trong lớp mới đứng dậy nhao nhao hỏi Tố Uyên.
“Bà ý nói gì thế?”
“Giấy gì vậy lớp trưởng ê?”
Tố Uyên bước vào trong lớp, đưa ngón tay lên che miệng ra giấu im lặng, sau đó giơ tờ giấy lên trước mặt đọc sơ qua rồi mới dõng dạc nói: “Thông báo về thời gian nghỉ sau thi ấy. Năm nay khối 12 được nghỉ hẳn một tuần luôn”.
Cả lớp sau khi nghe Tố Uyên nói xong thì oà lên, la hét om sòm khiến Tố Uyên phải đập tay lên bàn liên tục nhắc nhở. Mọi người bắt đầu hào hứng, bàn với nhau xem sẽ lên kế hoạch gì cho kì nghỉ dài ngày này.
Hạ Du nghe xong cũng không mấy quan tâm cho lắm, vì cho dù có nghỉ nhiều đến mấy thì thời gian online game với đồ đệ của mình cũng chỉ có buổi tối thôi. Cô uể oải trườn người ra bàn, cầm cây bút bi liên tục bật tắt một cách buồn chán.
“Này, nghỉ một tuần cậu định làm gì? Có đi đâu không?” Hải Nam quay sang chọc chọc vào cánh tay Hạ Du hỏi.
Hạ Du quay sang nhìn Hải Nam một cách khó hiểu: “Liên quan tới cậu không?”
“Có chứ! Bây giờ mình đã là vợ…à mình là bạn bè mà. Bạn bè hỏi han quan tâm nhau cũng là chuyện bình thường thôi”.
Hạ Du không nói gì, cong môi xuỳ một hơi rồi quay người lại nhắm hờ hai mắt. Cái tên này, cứ làm như thân lắm không bằng.
Giờ ra chơi, giáo viên vừa ra khỏi lớp chưa bao lâu thì Hạ Du đã nghe đâu đó có tiếng gọi mình. Cô đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện ra khuôn mặt vô cùng nham nhở hệt như con khỉ đột đang đu bên ngoài cửa sổ chỗ cô ngồi. Hạ Du chỉ biết ôm trán nhìn trời, thầm than thở: Ai đó làm ơn đem con thú này về chuồng giúp cô đi trời ơi!
Quốc Thái đứng phía bên ngoài cửa sổ, nhìn Hạ Du tươi cười, vẫy tay chào: “Hế lô!”
Hạ Du quay sang nói với Hải Nam bằng giọng điệu hết sức thành khẩn: “Này, cậu có thể nào lôi cái tên bạn quái thai kia của cậu đi chỗ khác giúp tôi có được không?”
Hải Nam lắc đầu: “Cậu ta là kẻ bám đuôi vô cùng lợi hại. Đuổi không được đâu. Nhưng không phải là không có cách. Muốn thử không?”
Hai mắt Hạ Du lập tức sáng long lanh, mừng rỡ nói: “Thật à?Nói nghe xem cách gì?”
Hải Nam cười cười, sau đó cúi gần lại thì thầm: “Cậu làm bạn gái tôi đi, đảm bảo sau này cậu ta sẽ không dám lởn vởn tới gần cậu nữa. Ok?”
Hạ Du nghe xong liền ngẩn ra vài giây. Cậu ta vừa mới quạc quạc cái gì thế?
Nhìn thấy phản ứng ngu ngơ của Hạ Du, Hải Nam cảm thấy hơi buồn cười, lại tiếp tục nói: “Cậu cũng thích tôi còn gì. Bức thư tình hôm trước cậu gửi tôi vẫn còn đang giữ đây này”.
Hạ Du nghe tới hai chữ “thư tình” thì cảm thấy muốn bùng cháy. Cũng chính vì nó mà suốt ngày cô phải đi ôm cái bồn cầu hôi hám kia. Cô tức giận gào lên: “Cái tên điên này, tôi đã bảo cái đó không phải tôi viết rồi mà!”
Hải Nam vẫn cố tình trêu chọc: “Thôi đừng có dối lòng nữa. Lần sau viết cẩn thận tí, sai chính tả tùm lum”.
Biết Hải Nam cố ý châm chọc mình, Hạ Du nhất thời không thể kìm nén được cơn tức, ngó dáo dác xung quanh tìm kiếm gì đó rồi nhanh tay giật lấy cục xôi đang ăn dở từ tay một bạn nữ ngồi gần chỗ mình, nhằm thẳng vào khuôn mặt của Hải Nam mà ném. Trớ trêu thay, bạn Hải Nam nhà ta là người rất nhạy bén cho nên đã nhanh chóng cúi xuống, tránh được sự tấn công bất ngờ của Hạ Du. Cuối cùng, người vinh dự đón được cục xôi ấy lại là anh bạn Quốc Thái đẹp trai đang ngơ ngác như một con nai tơ đứng ngoài cửa sổ.
* * *
Buổi chiều không có tiết, Hạ Du tranh thủ đi tới thư viện để mượn sách tham khảo các môn học, chuẩn bị cho việc ôn thi. Tuy cô học hành không giỏi, cũng rất lười, nhưng bản thân tự ý thức được tầm quan trọng của kì thi sắp tới đây nên dù có mê game tới đâu cũng không thể bỏ bê chuyện học hành được. Chuẩn bị phải tạm gác game gủng qua một bên, thi cử xong rồi tính tiếp.
Lúc Hạ Du ra khỏi thư viện thì cũng đã hơn bốn giờ chiều. Thời tiết lúc này khá dịu và mát mẻ khiến tâm hồn người ta cũng trở nên dễ chịu hơn. Hạ Du vui vẻ ôm chồng sách tung tăng trở về kí túc xá. Đi ngang qua sân bóng, cô bỗng nhìn thấy có hai vật thể chưa xác định đang lổm nhổm phía trên dãy ghế của cổ động viên. Tính tò mò chợt nổi lên, cô lén lút khẽ nhón chân từ từ tiến lại gần. Đập vào mắt là một tấm lưng trần đang chuyển động, trên đó còn lấm tấm vài giọt mồ hôi. Có lẽ là vừa mới hoạt động mạnh. Hạ Du nghĩ chắc chỉ có thể là lưng con trai cho nên mới to và rộng như vậy. Nhưng sao lưng con trai mà lại trắng nõn nà thế cơ chứ?
“Có nằm im đi không?”
“Đau quá, nhẹ nhẹ một chút chứ!”
“Mày cứ ngọ nguậy như thế hỏi sao không đau? Ra rồi đây này, ngồi im đi!”
Hạ Du hệt như con vịt bầu lù đù đứng chôn chân tại chỗ, nhíu mày nhìn tấm lưng nõn nà kia cứ nhấp nhổm trước mặt mà không khỏi thắc mắc. Còn chủ nhân của hai giọng nói kia đang nhao nhao bỗng có cảm giác như có người đang nhìn mới không hẹn mà cùng nhìn ra phía sau.
Khuôn mặt hai người phía trước thu vào tầm mắt, Hạ Du lập tức mắt chữ A, miệng chữ O, kinh ngạc tới nỗi làm mấy cuốn sách trên tay rơi lộp bộp xuống đất, khóe miệng lắp bắp: “Hai cậu…hai cậu…không lẽ…”
Cảnh tượng lần trước Hạ Du bắt gặp ở bên ngoài ban công lần nữa xuất hiện trong đầu, lại thêm tình cảnh hiện tại khiến Hạ Du càng cảm thấy sửng sốt hơn. Cô nuốt nước bọt ực một phát, tay bắt đầu giơ về trước xua loạn xạ, vừa xua vừa lắp bắp: “Tôi…tôi…không thấy…không thấy gì hết. Tôi chưa thấy gì cả. Tôi nói thật, hai cậu cứ tiếp tục, tôi đi ngay…đi ngay đây!”
Nói xong, Hạ Du luống cuống ngồi xổm xuống, vội vã nhặt lại mấy cuốn sách rồi siêu siêu vẹo vẹo bước đi. Sau đó, cô tăng tốc một cách chóng mặt, vèo một phát đã mất hút khỏi sân bóng, để mặc hai người kia vẫn còn đang ngơ ngác nhìn theo mà chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Quốc Thái ngơ ngác quay sang nhìn Hải Nam hỏi: “Gì vậy mày? Không lẽ cô ấy nghĩ tao với mày…”
Hải Nam không trả lời, khuôn mặt lập tức trở nên xám xịt. Cậu đứng phắt dậy, cầm cái áo thể dục ướt đẫm mồ hôi đang vắt trên ghế sau đó bỏ đi khỏi đó.
Chuyện là buổi chiều, Hải Nam và Quốc Thái rủ nhau đi đánh bóng chuyền. Trong lúc đánh bóng thì Quốc Thái bị ngã, một cái dằm dưới sân cỏ đâm trúng sau gáy cổ nên Hải Nam mới giúp cậu ta gỡ nó ra. Lúc đó cả hai đang ở trần, cái dằm lại nằm sau gáy cổ nên lúc gỡ, Hải Nam phải chồm cả người lại gần Quốc Thái. Không ngờ bạn Hạ Du nhà ta đi ngang, vô tình nhìn thấy cảnh tượng hai người ở trần ngồi sát gần nhau, lại còn nghe loáng thoáng cái gì mà “nằm im”, “nhẹ nhẹ” rồi “đau quá” gì đấy lại tưởng bọn họ đang… Cũng không thể trách Hạ Du được. Thời buổi bây giờ trai đẹp họ cứ bám dính lấy nhau, đi đâu cũng thấy toàn hủ nữ thì làm sao cô có thể thoát khỏi cái suy nghĩ ấy?
Hạ Du sau khi lấy hết sức bình sinh co giò chạy về kí túc xá thì lập tức phi luôn vào phòng đặt đống sách trên bàn, sau đó ngồi phịch xuống ghế ôm ngực thở hổn hển.
Ngọc Linh vừa phơi đồ xong, thấy Hạ Du như vậy liền ngạc nhiên hỏi: “Làm cái gì mà mồ hôi nhễ nhại, mặt xanh như tàu lá chuối vậy? Ma đuổi à?”
Hạ Du thở mạnh thêm vài hơi, sau đó nuốt khan rồi lắp bắp: “Lúc nãy…lúc nãy ở sân bóng, tao…tao nhìn thấy…thấy…”
Ngọc Linh khẽ chau mày: “Thấy cái gì?”
Hạ Du với tay lấy chai nước khoáng đặt trên bàn uống một ngụm để lấy lại bình tĩnh, sau đó làm ra vẻ mặt nghiêm trọng, vẫy tay ra hiệu cho Ngọc Linh ghé sát lại, nhỏ giọng thì thào: “Tao nói mày nghe một tin vô cùng khủng khiếp. Hai cái tên chết dẫm kia đúng là gay thật rồi. Lúc nãy đi ngang qua sân bóng, tao thấy bọn họ…”
“Bọn họ làm sao?”
Hạ Du lưỡng lự, trả lời lấp lửng: “Bọn họ ở cùng với nhau, còn cởi trần nữa. Bọn họ đang…”
Ngọc Linh bỗng nhiên trợn tròn hai mắt, đưa tay che trước miệng thốt lên: “Trời đất ơi!”
Hạ Du chép miệng: “Thấy chưa? Tao đã nói rồi mà, hai người đó đúng là…”
Hạ Du còn chưa kịp nói hết câu đã bị Ngọc Linh lập tức chen ngang: “Mày đã thấy những gì rồi? Có phải lưng bọn họ rất to phải không? Còn nữa, chắc chắn là rất săn chắc rồi. Trời ơi, nghĩ tới thôi mà muốn chảy cả nước dãi. Ôi, tấm lưng trần ấy vững chãi biết bao nhiêu, tại sao tao lại không có cái diễm phúc được nhìn thấy như vậy chứ?”
“…”
Nhìn biểu cảm nuối tiếc trên gương mặt của Ngọc Linh, Hạ Du cảm thấy bản thân tốt nhất không nên nói thêm gì nữa. Mà thực ra cô cũng cạn cả lời rồi. Cô chỉ biết chép miệng, hai tay ôm lấy đầu lắc nguầy nguậy đầy ngao ngán. Thôi vậy, chờ tới khi nào cô ấy được tận mắt chứng kiến đi rồi tự động sẽ hiểu, giờ có giải thích thế nào cũng chẳng có tác dụng. Bị trai đẹp che mờ cả mắt rồi.
Ngày hôm sau tới lớp, vừa vào chỗ ngồi Hạ Du đã thấy cậu bạn cùng bàn đang ngồi chống tay lên bàn xoa cằm suy tư. Hạ Du nghĩ chắc là đang nhớ tới người yêu Thái giám kia rồi. Cô quay sang chăm chú nhìn Hải Nam, sau đó lại chép miệng thở dài. Kể ra thì cũng tội thật, yêu nhau như thế mà cứ phải giấu giấu giếm giếm. Cô nghĩ mình nên thông cảm cho họ mới phải.
Hạ Du quay sang khều vai Hải Nam, cúi gần lại nhỏ giọng hỏi: “Này, hai người từ khi nào thế?”