Những người này hắn chỉ nhận được một cái, kia chính là thiếu nữ áo trắng ở trên lễ mừng đứng sau
lưng Chúc Liệt Thiên Nộ, nàng này tên là Đơn Cốc Vân, là cháu gái ruột
của Chúc Liệt Thiên Nộ. Mà lúc ấy nàng có thể được an bài ở sau lưng
Chúc Liệt Thiên Nộ, hơn nữa còn là một cái duy nhất, đủ thấy Chúc Liệt
Thiên Nộ sủng ái đối với nàng.
Đơn Cốc Vân nguyên bản đối với Lâm Lạc có phần ý kiến, nhưng theo phân
biệt khai ra sáu khối cực phẩm cùng một cây thần dược, thái độ của nàng
đối với Lâm Lạc tự nhiên cũng tùy theo cải biến, chứng kiến hắn liền chủ động bắt chuyện, sau đó đôi mắt đẹp không có ly khai Sư Ánh Tuyết một
tay cầm lấy góc áo của Lâm Lạc trang đáng thương rồi.
Bổn sự làm người trìu mến của tiểu nha đầu này tuyệt đối là thiên hạ nhất tuyệt!
– Vân muội, người này là Lâm Lạc tiễn đưa Thần Thạch cho tổ sư gia sao?
Thời điểm Đơn Cốc Vân đang bề bộn nịnh nọt tiểu nha đầu, một cẩm y thanh niên đi tới, trên mặt có ngạo sắc rõ ràng.
– Ân!
Đơn Cốc Vân thuận miệng đáp một tiếng, nàng đã bị Sư Ánh Tuyết biểu hiện ra thanh thuần đáng yêu hoàn toàn chinh phục.
Ánh mắt cẩm y thanh niên đảo qua Lâm Lạc, khóe miệng hơi vểnh, toát ra một tia xem thường.
Lâm Lạc ngầm thở dài, hiển nhiên người này đối với Đơn Cốc Vân rất có
cách nghĩ, mà thấy nàng cùng mình lên tiếng chào hỏi thì gấp gáp chạy
đến tỏ rõ chủ quyền của hắn, thật sự là cực kỳ nhàm chán.
Nam nhân có đôi khi cũng phải hào phóng một chút, cho rằng bài xích tất cả người cạnh tranh, người ta sẽ thích được hắn sao?
Xem ở trên mặt Chúc Liệt Thiên Nộ, Lâm Lạc cũng không muốn cùng hắn chấp nhặt, nếu không tu vi Trung Nguyên Thần nhất trọng thiên sao đủ cho hắn đánh!
Cả đám bắt đầu hướng thần tích tiến lên, bởi vì hiện tại không có nguy
hiểm, tất cả mọi người là tự mình chạy đi, liếc trông qua chí ít có mấy
trăm chi chúng. Lâm Lạc cũng không có lộ ra ngoài bí mật, cùng hắn đi
theo gần kề chỉ là Sư Ánh Tuyết mà thôi.
Cái này khiến người khác rất là kỳ quái, như thế nào thằng này sẽ mang một tiểu hài tử Hư Thần cảnh đi ra!
Nhưng mà, khi không sai biệt lắm tất cả nữ tính đều bị Sư Ánh Tuyết mê đến thần hồn điên đảo, đều muốn ôm lấy tiểu nha đầu đến phơi bày một ít tình thương của mẹ, các nam nhân ai cũng nhao nhao ở trong lòng thầm hô Lâm Lạc quả nhiên cao minh, dễ dàng liền trở thành tiêu điểm cho chúng
nữ chú mục.
Sư Ánh Tuyết gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện ma quỷ, không có tiết lộ qua bí mật nàng là hư vô chi thân chút nào, ngoại trừ tướng
mạo thanh thuần tuyệt mỹ ra, căn bản cùng tiểu hài tử bình thường không
hề khác biệt.
Một tiểu mỹ nhân như vậy sau khi lớn lên sẽ kinh diễm tuyệt thế như thế nào?
Không ít nam nhân cũng tới cùng Lâm Lạc lôi kéo làm quen, bọn hắn có
dụng ý khác, mục đích tự nhiên là muốn cùng tiểu nha đầu liên lạc cảm
tình thoáng một phát. Tuy thân là tiểu hài tử, muốn hoàn toàn phát triển cần mấy trăm thậm chí hơn một ngàn năm, vạn năm, nhưng chút thời gian
này ai đợi không được?
Nếu có thể lừa gạt đến tiểu cô nương này, ngày sau có thể có một kiều thê tuyệt sắc ah!
Lâm Lạc tự nhiên có thể đoán được ý nghĩ của những người này, không khỏi âm thầm buồn cười, Sư Ánh Tuyết muốn trưởng thành đại cô nương là còn
cần mười vạn ức năm, thời gian lâu như vậy dù là Thần Vương cũng có thể
vẫn lạc vài đời rồi!
Thần linh thọ nguyên vô hạn, cũng không có nghĩa là bất tử, vô luận là
ân oán tình cừu, thế bá, đều làm Thần linh một mực vẫn lạc, có thể sống
đến trên trăm ức năm ít nhất cũng phải là Trung Nguyên Thần, hơn một
ngàn ức năm chỉ vẹn vẹn có Thượng Thiên thần mà thôi.
Phải chờ tới Sư Ánh Tuyết trưởng thành đại cô nương, dù là Thần Vương cũng không dám vỗ ngực nói có nắm chắc như vậy!
Một tháng sau, bọn hắn rốt cục đi tới trước một tòa thành thị bị hủy hoại hơn phân nửa.
Trên không thành thị không ngừng hiển hiện lấy hào quang Thất Thải, tạo
thành một màn hào quang hình nửa vòng tròn bao phủ cả tòa thành thị, mà
tin tưởng dù trong lòng đất cũng giống như vậy, có màn hào quang hình
nửa vòng tròn.
Cái này là thần thành của Loạn Vũ Thần Vương năm đó, ở trong trận chiến
cuối cùng bị phá hủy được thất thất bát bát, lúc này tất cả sinh linh
cũng đã toàn bộ chết hết, đây là một tòa phế tích không hề có sinh khí.
Không người nào dám vào lúc đó tiến vào trong thành, nhưng theo như quy
luật trước kia đến xem, bất quá không đến ba tháng thời gian, kiện Chủ
Thần Khí kia sẽ quy về bình tịch, cho người từ ngoài đến tiến vào tìm
tòi.
Ba tháng sau, Thất Thải hào quang đầy trời đột nhiên biến mất, nguyên
bản đại uy thế để cho người không thở nổi cũng hoàn toàn tán đi, tựa hồ ở trước mặt mọi người thực sự chỉ là một tòa thành thị vứt đi bình
thường.
– Các vị, đều tự mình bảo trọng!
Một gã Thượng Thiên thần phất tay, lôi cuốn lấy người của hắn bay vụt vào trong thành.
Ngay sau đó, những Thượng Thiên thần khác cũng nhao nhao bắt đầu
chuyển động, theo phương hướng bất đồng tiến nhập nội thành. Mà bốn
người Long Quân Ích thì lựa chọn cùng Chúc Liệt Thiên Nộ chung một chỗ
hành động, điểm ấy ai cũng có thể thấy được quan hệ là vì Lâm Lạc.
Thật đúng là tiểu nhân khó dây vào!
Trong ánh mắt Lâm Lạc lóe lên sát khí, có cơ hội mà nói hắn không ngại
lấy đầu của Long Quân Ích xuống, tránh khỏi luôn ở trước mặt hắn đắc
chí nhìn xem chướng mắt!
– Chúng ta cũng đi thôi!
Sắc mặt Chúc Liệt Thiên Nộ thật không tốt xem, bởi vì hắn chẳng những
nhiều hơn bốn người phải chiếu cố, dù cho đạt được bảo vật tự nhiên cũng phải phân cho bốn người Long Quân Ích một phần, mặt mũi Thần Vương luôn phải cho đấy!
Mặc dù mọi người đến cuối cùng khẳng định đều phải xuất ra một bộ phận
lợi ích tấn hiến cho Thần Vương, thế nhưng mà cầm ra bao nhiêu đều ở một ý niệm của bọn hắn, ai biết rõ bọn hắn cụ thể đã lấy được bao nhiêu chỗ tốt?
Nhưng bị bốn thân tín của Thần Vương đi theo, một đường bắt được bao
nhiêu bảo vật còn có thể dấu diếm được không? Đến lúc đó nếu không
phóng khoáng chỉ nộp lên một tí chỗ tốt cho Vạn Dương Thần Vương, không
sợ Thần Vương ghi ở trong lòng sao?
Bởi vậy, bốn người Long Quân Ích cố nhiên không được người dưới trướng
của Chúc Liệt Thiên Nộ vui, mà “đồng lõa” Lâm Lạc cũng bị bọn hắn đưa
vào trong phạm vi chán ghét, nếu như không phải bên cạnh hai người bọn
họ không hợp nhãn, Chúc Liệt Thiên Nộ há sẽ bị kẹp ở giữa!
Việc đã đến nước này, ai cũng không có chỗ trống đổi ý, Chúc Liệt Thiên
Nộ phất tay, đem người của mình cầm lên, đi đầu bay vụt vào trong thành, về phần Lâm Lạc cùng bọn người Long Quân Ích tự nhiên không ở trong
phạm vi chiếu cố của hắn, gặp được nguy hiểm giúp một chút là giới hạn
thấp nhất của hắn, thực coi Thượng Thiên Thần là bảo mẫu của bọn hắn hay sao?
Lâm Lạc kéo bàn tay nhỏ bé của Sư Ánh Tuyết, không gian thuấn di triển
khai, không kém chút nào theo sát ở sau lưng Chúc Liệt Thiên Nộ, nhưng
bốn người Long Cốc Vân thì thảm hơn nhiều, không theo kịp tốc độ của một vị Thượng Thiên thần, lập tức đã bị rơi vào thật xa.