Qua một hồi lâu, Triệu Ngọc Nhụy cùng Triệu Thanh Phong mới tính như hồi phục thần trí, nhưng mục quang nhìn về phía Lâm Lạc đã tràn đầy kính
sợ, không dám nhiều lời. Cái này cũng khó tránh khỏi, Tiên Thiên Cảnh ở
trong mắt võ giả bình thường chính là thần linh, mà Lâm Lạc ngay cả Tiên Thiên Cảnh Hậu Anh Kiệt cũng có thể một quyền oanh giết, trong lòng bọn họ đã là so sánh với thần linh còn cường đại hơn !
Chu An Nhiên
“mất tích” ở Chu gia đưa tới sóng to gió lớn, ngay cả cao thủ Vạn Kiếm
Tông cũng bị kinh động, dẫn theo môn hạ muốn đến đây đòi người, nhưng
chứng kiến Lâm Lạc, lập tức thi lễ miệng nói tiền bối, sợ hãi rút đi,
nào dám nói mục đích đến gì.
Mà sau khi trải qua việc này, đãi
ngộ của tám người Lâm Lạc ở Triệu gia lại lên một tầng thứ, vô luận là
hạ nhân Triệu gia hay là tộc nhân đệ tử, lúc chứng kiến tám người đều là cung kính hành lễ, sợ có nửa điểm đắc tội.
Lại là mấy ngày đi
tới, cấm chế phủ đệ của Ám Huyết Ma Quân càng ngày càng yếu, tất cả võ
giả đều từ Thanh Hoa trấn xuất phát, nhưng còn không có tiến vào sơn cốc phủ đệ, đều bị ngăn ở bên ngoài cốc khẩu.
Ngăn đường đi chính là bảy tên nam tử, tuổi nhìn về phía trên chỉ khoảng bốn mươi đến bảy
mươi, nhưng tu vi mỗi người đều đạt đến Minh Dương Cảnh, trong đó một
lão giả đạt đến Giác Vi Cảnh!
– Cổ, Chư, Phùng, Trương, Trần, Ngũ đại gia tộc liên hợp quyết định, chỉ vẹn vẹn có võ giả Minh Dương Cảnh
trở lên mới có thể dẫn người đi vào, những người khác dám can đảm tự ý
gia nhập, giết không tha!
Một Minh Dương Cảnh võ giả mở miệng nói ra, thanh âm ầm ầm vang vọng.
– Cái gì, phải có Minh Dương Cảnh cao thủ mới có tư cách dẫn người nhập cốc?
– Quá khi dễ người, đây là bọn hắn muốn độc chiếm bảo vật!
– Có biện pháp nào, không thấy người ta phái một Giác Vi Cảnh cường giả ở đằng kia tọa trấn, ai dám đi lên chịu chết?
– Móa nó, đây chính là phủ đệ của Thích Biến Cảnh cường giả, lão tử không cam lòng a!
Nơi cốc khẩu ít nhất hội tụ hơn một ngàn võ giả, nhưng đại bộ phận chỉ có
thể giương mắt nhìn, chỉ vẹn vẹn có số ít thế lực có được Minh Dương
Cảnh, Giác Vi Cảnh cường giả, trong ánh mắt hâm mộ của mọi người tiến
nhập trong cốc.
– Vậy phải làm sao bây giờ, ngay cả cửa cũng không thể tiến vào, đoạt bảo như thế nào?
Mộ Dung Thiên cau mày nói.
– Có Giác Vi Cảnh cường giả tọa trấn, chúng ta căn bản xông không qua!
Lâm Mạc Sâm biểu lộ khổ sáp.
Trong khoảng thời gian ngắn, tám người đều là trầm mặc xuống. Tại Đại Thông
quốc, bọn họ là đại lão cao cao tại thượng, nhưng đến nơi này lại ngay
cả nhị lưu cao thủ cũng không tính, mức chênh lệch như vậy làm cho trong nội tâm bọn hắn đều không thoải mái.
– Về Triệu gia trước, đợi
cho cấm chế biến mất, cũng không tin bọn họ còn có nhiều cao thủ như vậy ở cốc khẩu thủ vệ! Còn nữa, khi đó tinh thần quần chúng xúc động phẫn
nộ, mọi người một loạt lao lên, cho dù Giác Vi Cảnh cao thủ cũng phải
nhượng bộ lui binh!
Tôn Tư Viễn nói ra.
Tám người trở lại Triệu gia, Triệu Ngọc Nhụy chứng kiến bọn họ phản hồi, đãi biết rõ là chuyện gì xảy ra, nói:
– Ta biết rõ một lối đi mật có thể vượt qua cốc khẩu nối thẳng trong đó!
Cái này tự nhiên làm cho tám người kinh hỉ, vội vàng dẫn Triệu Ngọc Nhụy
xuất phát, nhưng Triệu Ngọc Nhụy lại đưa ra điều kiện, muốn tám người
mang theo nàng cùng nhau tiến vào phủ đệ Ám Huyết Ma Quân. Nàng là binh
đi nước cờ hiểm, mấy ngày nay nàng cũng chầm chậm hiểu rõ trên đời này
ngoại trừ Tiên Thiên Cảnh ra, còn có chín cảnh giới khác, làm cho nàng
sinh ra tiến thủ chi tâm mãnh liệt.
Lâm Lạc ngược lại có chút bội phục dũng khí của nàng, cũng dám cùng Niết Âm Cảnh cường giả thảo luận
điều kiện. Nhưng hiện tại nàng quả thật có vốn liếng như vậy, bốn Lão tổ không có nhiều do dự, rất nhanh đồng ý điều kiện của nàng.
Chín
người trong núi quấn quấn cong cong đi một đoạn đường, quả nhiên thông
qua một lối đi mật đi tới trong cốc. Nhưng bọn hắn cũng không dám quá
mức tiếp cận, chỉ che dấu ở xa xa, trong cốc này thế lực mỗi người đều
có Minh Dương Cảnh cường giả tọa trấn, thậm chí còn có Giác Vi Cảnh.
Cư nhiên những thế lực lớn này ở cốc khẩu thiết hạ cấm lệnh, này chắc chắn sẽ không ở trước phủ đệ bố phòng, đến lúc đó chỉ cần chờ bọn hắn đi vào trước, bọn người Lâm Lạc có thể theo đuôi mà vào.
Đến buổi tối, mọi người cũng không dám nhóm lửa, chỉ dựng trướng bồng, qua loa ngủ lấy một đêm.
Nhưng đến nửa đêm, một hồi tiếng bước chân làm kinh động bọn người Lâm Lạc!
Tuy thanh âm tiếng bước chân này rất thấp, nhưng tám người Lâm Lạc đều là
Niết Âm Cảnh cường giả, thần thức đủ để bao trùm khu vực trăm trượng bốn phía, chỉ cần cảnh giới dưới bọn hắn, căn bản trốn không thoát!
Sưu sưu sưu!
Ngoại trừ Triệu Ngọc Nhụy ra, tám người Lâm Lạc đồng thời từ trong lều vải
phi thân mà ra, quả nhiên, phía dưới trăng sáng, có một thân ảnh tiếu
nhưng mà đứng… Tô Mị!
Bất quá, nàng cũng không phải là một người, sau lưng còn có hai lão giả áo xám, giống như cái bong bảo hộ nàng.
Mà chứng kiến hai lão giả áo xám này, bọn người Lâm Mạc Sâm là quyết đoán
buông tha cho ý niệm công kích trong đầu, khí tức hai lão giả này mênh
mông như hải, không biết so với bọn hắn cường đại hơn bao nhiêu lần!
Lâm Lạc không khỏi hiếu kỳ nói:
– Sao ngươi lại tới đây?
Tô Mị có thể tiến vào sơn cốc cũng không kỳ lạ quý hiếm, hai lão giả bên
người nàng tuyệt đối đạt đến Giác Vi Cảnh! Nhưng nữ nhân này rõ ràng có
thể trực tiếp tìm được chỗ ẩn thân của bọn họ, cái này mới kỳ lạ quý
hiếm .
– Ngốc tử, chứng kiến bản cô nương chẳng lẽ còn không cảm động đến khóc rống hay sao!
Tô Mị hai tay chống eo, một bộ tư thái phong tình mê người, làm cho người ta tim đập thình thịch.
Vẻ bên ngoài Lâm Lạc thì cười nhưng trong lòng không cười nói:
– Ngươi là làm sao tìm được đến chúng ta?
– Muốn biết?
Tô Mị vứt cái mị nhãn, đợi chứng kiến Lâm Lạc nhẹ gật đầu, sắc mặt nàng một nghiêm túc nói:
– Bí mật!
Lâm Lạc thật nghĩ không thông Điền Kỷ Dũng là vì sao lại thích nàng, một
Yêu Tinh như vậy phiền cũng phiền chết người, nếu cùng nàng vượt qua cả
đời mà nói, này tuyệt đối sẽ làm cho người điên mất!
– Tiểu thử! Tiểu thử!
Tô Mị lấy ra một miếng điểm tâm, bắt đầu hấp dẫn Ngân Mang, ăn hàng không
có tiền đồ này quả nhiên chảy nước miếng, nhanh như chớp chạy tới.
Đừng xem bọn người Lâm Mạc Sâm ở trong gia tộc là Lão tổ, đại lão, nhưng ở
trước mặt hai lão giả áo xám lại cái rắm cũng không dám thốt một tiếng,
lén lút rút về trong lều vải.
Mặc dù nhiều một Yêu Tinh đáng
ghét, nhưng hai bảo tiêu của nàng thật là tuyệt đỉnh cao thủ, có bọn họ
đứng một bên, bọn người Lâm Lạc coi như là một thế lực không thể bỏ qua, ở trong tranh thủ bảo vật hẳn là nhiều hơn vài phần nắm chắt.
Sáng sớm, Triệu Ngọc Nhụy phát hiện trong doanh địa nhiều hơn ba người, tự
nhiên là chấn động. Đặc biệt còn có một tuyệt sắc vưu vật giống như Yêu
Tinh câu hồn đoạt phách, làm cho nàng cũng có loại cảm giác tâm thần
chập chờn, lại tự ti mặc cảm ở trước mặt của đối phương.