“Nhưng sư thư nói là không cho phép muội và sư huynh và quấy nhiễu họ.” Tiểu nha đầu chớp mắt. Kỳ thật cô bé rất thích ở một mình với Kim Thiên Dực, dù chỉ thấy hắn nhấp nhổm đi lại thì cô bé cũng vui sướng vô cùng.
“Sư thư của muội không hiểu y thôi, muội nghĩ mà xem, ngay cả huynh cũng suýt thiệt thòi với y, vạn nhất y có ý đồ gì mà sư thư của muội không hề phòng bị, chẳng phải tệ lắm sao?” Kim Thiên Dực kích động tiểu nha đầu, hắn biết mình mà xông vào sẽ khiến Thẩm Lan phản cảm, nhưng có tiểu nha đầu làm lá chắn thì khác, hắn chỉ cần bảo là đi cùng thì không sao.
“Tại Bích Thủy cung, tên đại xấu xa đó dám làm gì sư thư? Hừ.” Tiểu nha đầu ngây thơ nhưng không ngốc. Xưa nay cô bé thân cận Thẩm Lan nên không muốn trái lời cô.
“Chi bằng thế này, hai chúng ta cùng vào, lén nhìn xem sao. Nếu họ không xung đột gì thì chúng ta lén quay lại, không để sư thư của muội phát giác. Nếu sư thư của muội có phiền hà gì thì chúng ta đến giúp, thế nào?”
Không cưỡng lại được dụ dỗ của Kim Thiên Dực, tiểu nha đầu hơi xung động, khẽ gật đầu.
Cả hai thu liễm khí tức, lặng lẽ đến gần căn nhà tranh.
“Tựa hồ không có động tĩnh gì, Kim đại ca, chúng ta về thôi. Vạn nhất bị sư thư phát hiện thì không ổn đâu.” Tiểu nha đầu khẽ nhắc.
“Chúng ta vòng qua gian nhà, ở xa nhìn vào, xác nhận không có gì thì vòng về.” Kim Thiên Dực bất cam tâm, nhón chân đến sau một khối lăng thạch, thò đầu lên nhìn về hậu phong ngoài xa.
Lập tức, cảnh tượng khiến hắn há hốc miệng, lửa ghen bùng cháy đập vào mắt. Ngọc Địch tiên tử như con mèo hiền hòa nằm trong lòng một nam tử, gương mặt tuyệt mỹ còn vương nét e thẹn, càng khiến người nhìn động lòng. Hắn nghiến răng kèn kẹt, hai tay nắm như muốn bật máu ra.
Sao lại thế được! Ngọc Địch tiên tử xưa nay lạnh lùng sao lại thân mật với một nam tử lạ mặt đến thế? Sắc mặt Kim Thiên Dực nhanh chóng sầm xuống, nảy sinh xung động chỉ muốn xé xác Diệp Phong, nhưng sau cùng lý trí vẫn thắng được lửa giận. Hắn chưa bao giờ là người lỗ mãng, trước khi làm rõ mọi chuyện, hắn không muốn để lại ác cảm cho Ngọc Địch tiên tử.
“Ồ? Sao lại là tên đại xấu xa đó!” Tiểu nha đầu không hiểu đến từ lúc nào, nhìn xéo thấy gương mặt Diệp Phong thì tỏ vẻ vừa thẹn vừa giận.
“Tên xấu xa nào?” Kim Thiên Dực chỉ chú ý thấy y phục của nam tử không thay đổi, được tiểu nha đầu nhắc nhờ mới nhận ra dung mạo của đối phương khác hẳn, lòng chìm hẳn xuống, dấy lên cảm giác không lành.
“Là tên xấu xa mà Lan sư thư đợi suốt ba năm qua. Ồ, sao y lại đến? Người ban nãy đâu?” Tiểu nha đầu đặt tay lên môi, tỏ vẻ nghi hoặc.
“Tử Linh sư muội, chắc chắn đó là Diệp Phong?” Kim Thiên Dực nghiến răng hỏi.
“Hừ, y có biến thành tro muội cũng nhận ra.” Nhớ lại việc năm xưa bị gã bắt nạt, tiểu nha đầu giận không nói thành lời.
Hay cho xú tiểu tử giảo hoạt, lại đi dịch dung. Nhưng Huyền Kim có thể biết tuổi tác của gã, chỉ cần gã đến từ Vân Châu thì Huyền Kim không thể nào để thoát.
Thật ra có chuyện gì? Huyền Kim đến giờ còn chưa trở về, cũng không truyền lời đến, thật không hợp với tác phong của hắn.
Trước đó hắn cho rằng Diệp Phong không đến, khẳng định đã bị Huyền Kim giải quyết, Huyền Kim không hồi ứng gì thì hắn cũng không lo lắng. Giờ nghĩ kỹ lại mới thấy nhiều chỗ đáng nghi. Chỉ là hắn không sao nghĩ được đường đường siêu cấp cường giả cấp võ tôn lại bị thất giai võ sư hạ sát. Trong khái niệm của hắn, có khác nào nằm mơ giữa ban ngày.
Hắn từng giao thủ với Diệp Phong, cùng lắm gã chỉ đấu được với cao giai võ tông còn tru sát đối thủ chỉ là vọng tưởng, trong khi Huyền Kim là võ tôn kia.
Vốn Diệp Phong và Thẩm Lan còn chìm trong niềm vui gặp lại, không để ý đến chung quanh. Kim Thiên Dực nổi giận nên không cẩn thận để lộ sát cơ, khiến Diệp Phong vốn mẫn cảm nhận ra.
“Thẩm Lan, xem ra vị Kim thiếu tông chủ này chưa ngã lòng.” Gã đột nhiên cười.
“Nếu không nể tình giao hảo giữa Bích Thủy cung và Duệ Kim tông, muội nhất định giết hắn.” Nhắc đến Kim Thiên Dực, mặt Thẩm Lan lạnh như sương.
Diệp Phong liếc nhìn cô, cười bảo: “Thân là tiên tử mà cả ngày đánh đánh giết giết còn ra thể thống gì?”
“Phong, huynh lại cười muội!” Thẩm Lan hổ thẹn.
“Ai bảo ta trêu muội? Lẽ nào Thẩm Lan nhà ta không xứng với danh hiệu tiên tử.” Gã đứng lên ôm eo cô, khẽ nói: “Chúng ta ra gặp vị Kim thiếu tông chủ đó đi.”
Thẩm Lan bật cười rồi nghiêm túc ngay, lạnh lùng nói về phía tảng đá mà tiểu nha đầu và Kim Thiên Dực ẩn thân: “Tử Linh, hai người trốn cái gì nữa.”
Tiểu nha đầu rón rén đi ra, cúi đầu ra vẻ mắc lỗi, còn Kim Thiên Dực thu liễm lệ khí trong mắt lại rồi mới đi ra.
“Lan sư muội, các vị nói chuyện quá lâu, Tử Linh vì lo lắng cho muội nên…” Kim Thiên Dực cười ‘ôn hòa’ định giải thích.
“Kim Thiên Dực, Nhã Trúc cư của ta không hoan nghênh ngươi, mau đi đi.” Thẩm Lan không khách khí, cắt lời: “Tử Linh, đưa y đi cho tỷ.”
Sắc mặt bình thản của Kim Thiên Dực biến hẳn, hắn vốn cho rằng Diệp Phong đột nhiên xuất hiện nhưng trái tim Thẩm Lan đã có chủ, hắn và cô tạm coi là bằng hữu, tuy cô bất mãn hành vi lén quan sát của hắn nhưng không đến mức đối xử lạnh nhạt chứ nhỉ? Còn đuổi đi là việc trước đó mấy tháng hắn không tưởng tượng được. Dù với những kẻ đeo bám thì cô cũng chưa từng căm ghét như vậy, mà chỉ lạnh lùng đối đãi.
“Ta nói thêm một câu, nơi này về sau không hoan nghênh Kim thiếu tông chủ, mau về Duệ Kim tông đi.” Diệp Phong nhếch môi trào phúng.
“Ngươi…” Kim Thiên Dực không giữ nổi vẻ ưu nhã nữa, gương mặt anh tuấn trở nên cực kỳ nanh ác.
“Lời Phong cũng là những gì ta muốn nói. Kim Thiên Dực, ngươi đi đi.” Thẩm Lan lạnh giọng quát: “Bằng không, đừng trách ta xuất thủ.”
“Hảo! Hảo!” Kim Thiên Dực nghiến răng: “Các ngươi nhất định sẽ hối hận. Lan sư muội, ta sẽ cho muội thấy hắn không có tư cách có muội.”
Đoạn hắn phất tay đi. Tiểu nha đầu liếc Thẩm Lan rồi đi theo.
Diệp Phong. Ngươi được lắm. Ngươi cậy vào quen Ngọc Địch tiên tử trước mà nói xấu ta trước mặt người ngọc, ta đời nào chịu bỏ qua. Một dung binh không có chỗ dựa như ngươi mà muốn độc chiếm Thiên thủy huyền âm mạch, thật si tâm vọng tưởng! Đấu với ta hả, ngươi chưa có tư cách.
Kim Thiên Dực dậy sóng lòng, cho rằng Diệp Phong nói nhăng cuội gì đó khiến Thẩm Lan đổi thái độ với hắn. Hắn chưa từng lo lắng việc ám sát gã bị lộ vì xác suất gần như bằng không.
Quỷ Kiếm hiểu rõ quy tắc của hắc ám dung binh, dù thất thủ bị giết cũng không để lộ thân phận hắn. Hà huống, đối phương cũng không biết rõ về hắn, còn Huyền Kim lại càng không thể để lộ thân phận Duệ Kim tông. Hắn đoán rằng Quỷ kiếm ám sát thất bại khiến Diệp Phong cảnh giác rồi giả trang đến Bích Thủy cung, tránh khỏi việc bị Huyền Kim chặn đường.
Vốn ta không định dùng tới sức mạnh của tông môn, nhưng… Ngọc Địch tiên tử, đấy là cô bức ta. Dù ta không lấy được trái tim cô thì cô cũng phải thuộc về ta. Ha ha ha!
oOo
Mấy ngày tiếp theo, Thẩm Lan và Diệp Phong nửa bước không rời, du sơn ngoạn thủy quanh Ngọc Nữ phong, vui vẻ khôn cùng.
Nhiều nữ đệ tử Bích Thủy cung đều kinh ngạc nhận ra Ngọc Địch tiên tử xưa nay lạnh lùng ít nói lại cả ngày nắm tay một thiếu niên, lúc nào cũng tươi cười như thiếu nữ hoài xuân, khả ái vô vàn. Ai cũng cảm khái, thiếu niên này thật ra là ai mà có ma lực đến mức đó.
“Thẩm Lan, đây là một giọt vạn niên linh ngọc dịch tinh thuần, có thời gian thì muội uống nó, tu vi sẽ đại tiến. Còn giọt linh dịch đã pha làm lễ vật thì muội cứ đem cho người khác.” Đối với Thẩm Lan, Diệp Phong không bao giờ tiếc thứ gì, trước đó gã không trực tiếp lấy ra vì sợ rước lấy phiền hà.
Cô cũng không hỏi gã có được từ đâu mà thu nhận rồi mỉm cười như gã được tắm trong gió xuân, khẽ hôn lên má cô.
Cả hai đang tình cảm triền miên thì tiểu nha đầu đột nhiên chạy vụt đến, mặt đỏ lựng gọi: “Lan thư thư, cung chủ và sư phụ ở chủ điện gọi tỷ, còn cả… còn cả tên đại xấu xa nữa.”
“Tử Linh, sao muội lại gọi Phong là tên xấu xa?” Thẩm Lan mỉm cười.
“Hắn là tên đại xấu xa, trước đó còn bắt nạt muội. Hừ.”
“Vốn Phong định cho muội lễ vật, xem ra muội không cần…” Thẩm Lan cố ý lắc đầu tiếc nuối.
“Lễ vật gì?” Tiểu nha đầu đảo con ngươi đen láy, đến bên Thẩm Lan kéo tay áo hỏi. Cô không đủ mặt dày đến hỏi Diệp Phong.
“Trong đống lễ vật kia có một giọt vạn niên linh ngọc dịch đã pha có thể giúp muội nhanh chóng tấn cấp võ tông.” Thẩm Lan mỉm cười.
“Không phải là y tặng cho Lan thư thư sao?” Tiểu nha đầu ngoẹo đầu hỏi.
“Ha ha, Lan thư thư của muội không cần.” Diệp Phong biết Thẩm Lan muốn giúp mình lấy lòng cô bé nên cũng phối hợp: “Bất quá muội không vừa mắt tên xấu xa này thì ta cho người khác tốt hơn.”
“Không được.” Tiểu nha đầu nhe nanh múa vuốt, chụp tay gã nài nỉ: “Cho ta thì là của ta, lấy đâu ra cái lý đòi lại. Cùng lắm… cùng lắm sau này ta không gọi ngươi là đại xấu xa nữa, gọi… gọi là…” Nghĩ hồi lâu mà không biết là gì, gương mặt cô bé đỏ lựng như qua táo chín rục.
“Gọi là đại ca.” Diệp Phong nịnh.
“Đừng mơ, ta gọi tên ngươi thôi.” Tiểu nha đầu sau rốt cũng hạ quyết tâm, nhìn gã như thể tha thứ.
Cô bé vốn tính trẻ con, lại qua ba năm rồi nên không để trong lòng. Diệp Phong tặng cho lễ hậu, oán nộ gì cũng tiêu tan hết. Chỉ là vì tính kiêu kỳ của thiếu nữ nên ngại ngần.