Tất thảy, cả Quỷ Vô Cực, đều cả kinh thất sắc. Diệp Phong lại ngạnh tiếp ba chiêu độc công của đối phương?
So với phổ thông võ kỹ, độc công có tính chất thập phần đặc thù là thể hiện rõ tu vi song phương. Người thi triển độc công có độc tính liên quan với nguyên lực tu vi. Muốn chống lại độc tính đó, tu vi người đón đỡ phải không cách quá xa người thi triển. Người thi triển có tu vi cao hơn đối phương một cấp thì hiệu dụng phát huy được của độc tính cao gấp đôi.
Nên vì thế đệ tử Bách Thảo cốc không sợ địch nhân đông người vây công. Nếu địch nhân không có tu vi vượt xa thì độc công của họ có thể khắc chế mọi địch nhân.
Nhưng nếu tu vi người sử dụng độc kém hơn đối phương thì độc tính phát huy rất hữu hạn.
Tu vi của Diệp Phong chỉ là sơ giai võ tông, có thể chiến lực của gã vượt xa tu vi nhưng tuyệt đối không thể trở thành ỷ trượng để chống lại độc công. Võ kỹ phòng ngự lợi hại đến đâu đều rất bạc nhược với độc tính, có thể nói là không có hiệu quả. Với tu vi sơ giai võ tông chống đỡ độc công của võ tôn, đương nhiên là tự tìm đường chết.
“Ha ha ha!” Độc Hỏa tôn giả ngẩn người rồi cười vang: “Ngươi nói là sẽ chịu ba chiêu độc công của ta?”
“Không sai.” Diệp Phong ngó lơ ánh mắt ra hiệu của Quỷ Vô Cực, bước lên một bước cười bảo: “Ta chịu ba đòn của ngươi, dù kết quả sống hay chết thì vệc giết lệnh sư muội coi như xong, được chăng?”
“Nếu ngươi không dùng thủ đoạn, chân chính chịu ba chiêu độc công của ta thì điều kiện đó ta có thể chấp nhận.” Độc Hỏa tôn giả ngạo nghễ: “Như thế mà lão phu không lấy được mạng ngươi thì còn mặt mũi nào tìm ngươi báo thù nữa.”
“Vậy cứ thế đi.”
Gã đưa mắt ra hiệu cho Quỷ Vô Cực yên tâm, đi vào trong trường nhạt nhẽo thốt: “Tuy bản ý của mỗ là lĩnh giáo độc công của Bách Thảo cốc, nhưng nếu tôn giá dùng nguyên lực tu vi của võ tôn công kích thì tại hạ cũng không còn gì để nói, tuyệt đối không tránh né.”
So với kịch độc, Diệp Phong cực kỳ e dè tu vi nguyên lực của đối phương. Cách biệt cả một đẳng cấp, trừ phi gã thi triển Thần thông biến, không thì chỉ một đòn toàn lực của đối phương thì gã không chết cũng trọng thương. Gã nhận ra đối phương thập phần cao ngạo nên lợi dụng lời lẽ khích bác khiến hắn vì giữ danh dự, không dùng nguyên lực vượt trội công kích gã.
Quả nhiên, Độc Hỏa tôn giả lập tức mắc hỡm: “Đã nói là ba chiêu độc công, lão phu há phải hạng người bội tín.”
“Tôn giả, mời!” Diệp Phong không lắm lời, đứng giữa trường địa, toàn thân phủ một lớp kim mang rực rỡ, nguyên lực chuyển động đến cực điểm, khí tức của gã có xu thế vượt trung giai võ tông. Bất quá tất cả chỉ là giả trang…
Mắt Độc Hỏa tôn giả ánh lên kinh ngạc, khẽ khen: “Quả nhiên có chút bản lĩnh. Tiếc rằng với ngần đó thì không chống được chất độc của lão phu.”
“Phần thi u hỏa!” Hai tay hắn rực hắc diễm, quấn lấy nhau trên không, hóa thành một cột hắc vụ trùm xuống địch thủ. Hắc diễm liên tục phát ra nhiệt khí tanh thối tỏa khắp tứ phía khiến ai ngửi thấy cũng muốn nôn thốc nôn tháo.
Cách mấy chục thước, mấy võ giả Âu Dương gia thực lực không đủ đều ngã nhào, miệng sùi bọt trắng, bị tàn dư của độc khí khiến cho ngất xỉu.
Vút. Diệp Phong nhanh chóng bị hắc diễm khổng lồ bao phủ, kim mang hộ thể của gã bị hắc diễm đốt cháy phát ra tiếng tanh tách, tan biến với tốc độ nhìn rõ bằng mắt thường.
“Tiểu Phong!” Quỷ Vô Cực định bước lên cứu nhưng bị Âu Dương Võ Quốc và Âu Dương Vị Minh liên thủ ngăn lại.
“Tiểu tử không tự lượng sức.” Độc Hỏa tôn giả nhếch môi cười lạnh coi thường: “Ngươi tưởng độc công của Bách Thảo cốc chỉ có hư danh sao.”
Độc hỏa nhanh chóng xâm thực toàn bộ nguyên lực hộ giáp, chui vào thể nội gã, da gã biến thành đen như mực, trông cực kỳ đáng sợ và quỷ dị. Độc tính nhập thể, tu vi hai bên một trời một vực, tình trạng của gã có thể nói là thần tiên cũng khó cứu được.
“Độc hỏa của tôn giả quả nhiên rất lợi hại.” Trong lúc tất cả cho rằng Diệp Phong gục ngã thân vong thì ngữ khí cực kỳ thư thái của gã vang lên đột ngột.
Chấn động trong lòng Độc Hỏa tôn giả còn hơn tất thay. Người khác có lẽ còn không biết phần thi u hỏa là một loại hủ thực chi độc kịch liệt, một khi vào huyết mạch sẽ khiến xương thịt đối phương thối rữa, bá đạo cực độ. Nhưng Diệp Phong rõ ràng đã trúng độc nhưng không ảnh hưởng gì, còn ung dung nói chuyện, làm sao hắn không kinh hãi cho được?
Tách, tách, tách. Làn da đen nhánh của Diệp Phong từ từ nhạt dần, thoáng sau màu đen quỷ dị tập trung toàn bộ trong huyết dịch. Trừ huyết quản nổi lên như giun bò còn màu đen thì da gã kinh hoàn toàn khôi phục bình thường.
Mấy phút sau, ngón tay ngón chân gã chảy ra từng giọt nước đen tanh ngòm, được chừng một chén lớn thì thân thể gã lại khôi phục nguyên trạng.
“Đáng tiếc… nếu chỉ với chất độc này mà muốn lấy mạng ta thì thiếu một chút.” Gã nhướng mày, nở nụ cười tự tin.
Không thể tin được. Quỷ Vô Cực hớn hở còn người Âu Dương gia không dám tin vào mắt mình. Nếu Độc Hỏa tôn giả không sững sờ trên không, chúng đã cho rằng hắn giở trò, thi triển một loại độc hỏa không có gì uy hiếp để thăm dò gã.
Nhưng tu vi của Diệp Phong rõ ràng chưa đạt đến trung giai võ tông, sao lại chống chịu được kịch độc bá đạo do võ tôn phóng ra nhỉ? Tình cảnh này đảo lộn hoàn toàn kiến thức mấy chục năm tu độc của Độc Hỏa tôn giả, xưa nay chưa từng có võ giả nào tu vi thấp hơn hắn lại sống sót được với độc công.
“Tiếp lão phu một chiêu nữa.” Mắt Độc Hỏa tôn giả lạnh lại, lao bổ tới cạnh Diệp Phong. Một chiêu của hắn ban nãy bị gã dễ dàng hóa giải, lòng hắn cực độ bất phẫn, cho rằng gã có dị bảo giải độc nào đó bên mình. Lần này không chỉ dùng độc hỏa đơn thuần mà vận cả nguyên lực năng lượng.
Bất quá hắn tự thị thân phận tôn giả, không dùng nguyên lực trên mức võ tông đối phó Diệp Phong. Ngón tay hắn bắn ra hắc mang, chuẩn xác điểm vào ngực gã.
“Thực tâm viêm chỉ!” Đầu ngón tay hắn ánh đen xuyên qua nguyên lực hộ giáp của Diệp Phong, cắm vào cơ nhục gã, tạo thành một lỗ máu nông choèn. Khoảnh khắc sau, huyết dịch chảy ra từ đó cũng đen ngòm như mực.
Ta trực tiếp đưa độc tính vào huyết mạch của ngươi, xem ngươi chống đỡ thế nào được.
Gã lùi lại liền ba bước, độc dịch như mực trong cục đen ở tâm tạng nhuyễn động từ từ, có xu thể to dần lên. Chỗ lợi hại của loại độc này là có thể trực tiếp ăn mòn nội tạng của đối phương,thập phần đáng sợ. Một khí cục độc vỡ ra, dù toán tu vi đạt đến võ tôn cường giả cũng không thể chống nổi hủ độc.
Mắt gã hiện rõ vẻ ngưng trọng, chiêu độc công này, với tu vi của gã quả thật chống đỡ khá phức tạp. Bất quá cũng chỉ phí chút công phu mà thôi. Năng lực trừ độc của nguyên nguyên lực vượt xa tưởng tượng của Độc Hỏa tôn giả.
Hai tay gã ấn lên ngực khẽ vận nguyên nguyên lực, từ miệng vết thương lập tức chảy ra một dòng độc huyết đen ngòm, hóa thành mấy chục mũi huyết tiễn bắn vào đám đông người Âu Dương gia đứng xem. Khoảnh khắc sau, chúng nhân trúng phải độc huyết, mấy cao giai võ sư nhất tề gục xuống, tiểu phúc và ngực lõm vào, thân thể như bị móc sạch, rùng rợn hết mức.
“Chiêu thứ hai.” Bức mười mấy tia máu đen xong, vết thương trên mình gã lại ánh đỏ.
“Hảo hảo hảo!” Độc Hỏa tôn giả không giận mà cười: “Xem ra lão phu mà không dốc toàn lực thi triển tuyệt học thì người ta sẽ coi thường thanh danh Bách Thảo cốc mất.”
“Đại danh Bách Thảo cốc như sấm bên tai, quả nhiên bất phàm.” Diệp Phong nhìn mấy võ giả Âu Dương gia trúng độc ngã gục, nhếch nụ cười nhạo. Gã thầm điều tức, lần trục độc vừa rồi tiêu hao không ít tâm lực, võ tôn chi độc quả thật lợi hại.
Âu Dương Võ Quốc nổi giận nhưng không tiện phát tác, chỉ biết đỏ mặt nhìn gã chằm chằm.
Xú tiểu tử, đợi xpng ba chiêu, dù ngươi thoát được thì Âu Dương gia tuyệt không để ngươi ra khỏi đại bản doanh. Hắn lén ra hiệu cho Âu Dương Vị Minh chốc nữa cầm chân Quỷ Vô Cực, còn hắn tự xuất thủ giết Diệp Phong.
Dù sau ba chiêu, Độc Hỏa tôn giả không lấy được mạng Diệp Phong, lại tuân thủ lời hứa không làm khó dễ gã, nhưng hắn sẽ không ngăn cản Âu Dương gia vây giết Diệp Phong mà sẽ vui mừng đứng xem. Khóe mắt Âu Dương Võ Quốc nhướng lên lạnh lẽo.
“Chiêu thứ ba.” Khí thế của Độc Hỏa tôn giả bắt đầu tăng lên, lòng tay từ từ ngưng thành ngọn lửa đen nhánh, độc tính thế nào tạm không nói, nhưng hỏa nguyên năng lượng hàm chứa trong đó quả thật đáng sợ.
“Diễm tâm phệ hồn chưởng, lão phu bằng vào độc công này có thể uy hiếp được cường giả tu vi đạt đến trung giai võ tôn. Tuy lão phu cố ý giảm bớt hỏa nguyên uy lực của Diễm tâm độc nhưng chất độc này muốn phát huy công hiệu cao nhất phải phối hợp với hỏa nguyên kinh nhân.” Độc Hỏa tôn giả nghiêm túc, nhắc từng chữ: “Một chưởng này, chỉ hỏa nguyên không thôi cũng đủ giết chết cao giai võ tông, nếu bất hạnh chết dưới uy lực hỏa nguyên thì đừng trách lão phu.”