Qua hai hoàng vệ, thánh giả đã hiểu đại khái, nhìn Diệp Phong chằm chàm, uy thế tràn tới: “Diệp Phong, thực lực của ngươi bắt nguồn từ đâu. Nếu khai thật thì may ra còn đường sống.”
Thánh giả khí thế bức nhân, gã lập tức nghẹt thở, bất quá thánh giả hiển nhiên đánh giá thấp cường độ thần niệm của gã, trừ nói năng hơi chật vật ra thì gã không sợ hãi tí nào: “Lúc trẻ mỗ bị hủy khí hải, chuyển sang luyện thể, vô tình tìm được bí tịch của một tiền bối cường giả trong sơn động ở Ninh Tĩnh sâm lâm. Trong đó ghi lại rằng vị cường giả đó được truyền thừa viễn cổ luyện thể chi thuật, tiền bối dốc cả đời mình mới có thể dung hợp luyện thể chi thuật và tu luyện khí hải làm một, sáng tạo ra một pho thần thể công pháp. Mỗ vừa hay có chút thực lực luyện thể nên tu luyện luôn, ai ngờ ngoài thực lực tăng vọt thì thổ nguyên khí hải dần khôi phục, còn được cả kim nguyên khí hải của tiền bối ban cho… Kỳ thật mỗ không phải trời sinh có song sinh khí hải! ”
Những lời này gã đã cân nhắc mấy chục lần, giờ nói ra như thiên y vô phùng!
Thanh giả cho rằng lời gã khó tin nhưng nghĩ kỹ thì cũng hợp tình hợp lý, không có sơ hở nào. Viêc gã từng bị phế khí hải thì họ được nghe Thương gia nói, hà huống tình hình giao đấu ban nãy, họ có biết đôi chút, đích xác khác biệt nhiều với Vu ma thật sự. Nếu bảo Thần thông thuật được người thiên tư trác tuyệt dung nhập vào luyện thể và tu luyện khí hải thì cũng có thể chấp nhận.
Biết gã không được Vu ma truyền thừa, lưỡng vị thánh giả giảm hẳn sát khí trong mắt, khí thế bức ép gã lỏng hơn. Thần thông thuật chỉ là một môn kỹ năng, gã biết thi triển cũng không nói lên điều gì. Họ quan tâm là gã có liên hệ gì với Vu ma ở thánh địa hay không, bởi ảnh hưởng đến lợi ích của thánh địa. Gã không phải con cờ của Vu ma ém ở Võ Nguyên đại lục thì xử trí thế nào, báo về Thánh điện là hơn.
“Diệp Phong, giờ ngươi mắc hai tội nặng, giờ ngươi bó tay chịu trói đợi thánh địa phát lạc hay cần bản thánh tự thân động thủ bắt ngươi?” Kim thánh sứ tuy trong lòng không đành nhưng Diệp Phong gây ra động tĩnh quá lớn, dù kim nguyên thánh điện muốn che chở cũng khó.
“Mỗ có tội gì? Thánh giả đại nhân dựa vào đâu mà bắt mỗ?” Diệp Phong cố lên gân. Sư phụ, đồ đệ không chống chọi được nữa rồi, lão nhân gia làm gì mà chưa đến cứu mạng.
“Tội thứ nhất là đoạt mấy căn cơ Liệt Hỏa tông – – tiên thiên hỏa nguyên, ảnh hưởng nghiêm trọng đến hỏa nguyên truyền thừa. Lúc ngươi thành thánh tiềm hậu tuyển nhân, bản thánh đã cảnh cáo, ngươi không để lọt tai, còn bảo mình vô tội hả?”
“Mỗ giải thích rồi, tiên thiên hỏa nguyên muốn đào thoát, không phải mỗ muốn đưa nó đi. Chẳng qua mỗ vô tình gặp phải mà thôi.” Diệp Phong lớn tiếng: “Mỗ lại không phải hỏa nguyên khí hải tu luyện giả, cần tiên thiên hỏa nguyên gì đó để làm gì.”
Tuy gã từng bộc lộ hỏa hệ chân nguyên nhưng đó không phải hỏa nguyên thật sự, nên hai hoàng vệ và thánh giả không phản đối lời gã nói. Quả thật gã lấy tiên thiên hỏa nguyên cũng vô dụng.
“Nhất định ngươi đã giao hỏa nguyên cho hỏa thú cũng đến bản tông gây loạn, các ngươi cùng đến ăn cắp bảo vật.” Liệt Hỏa tông trưởng lão lại bước ra chỉ trích.
“Ta nói rồi, không có.” Gã không hề khách khí với trưởng lão Liệt Hỏa tông.
Thánh giả cắt ngang song phương tranh chấp: “Vậy thì tiên thiên hỏa nguyên đâu? Ngươi trả lại cho Liệt Hỏa tông, bản thánh sẽ miễn cho một tội.”
Diệp Phong tỏ vẻ trêu cợt: “Vị trưởng lão này cũng biết, hôm đó mỗ được mười mấy yêu hoàng lạ mặt trợ giúp mới thoát khỏi Liệt Hỏa tông truy sát. Các vị cho rằng mười mấy yêu hoàng có mục đích nhắm vào người lạ mặt như tại hạ sao?”
“Mười mấy yêu hoàng? Lẽ nào…” Sắc mặt thánh giả giật giật không tự nhiên lắm, nhìn trưởng lão Liệt Hỏa tông.
Liệt Hỏa tông trưởng lão hơi gật đầu, khẳng định suy đoán của thánh giả. Lưỡng vị thánh giả lập tức trở nên không tự nhiên, nếu tiên thiên hỏa nguyên rơi vào tay Yêu điện thì Liệt Hỏa tông chỉ còn cách tự nhận xui xẻo. Diệp Phong nói cũng có lý, mười mấy yêu hoàng xuất động, trừ nhắm vào tiên thiên hỏa nguyên ra thì không còn lý do nào nữa.
Tiếc rằng họ tính toán đủ đường vẫn không ra gã có quan hệ rất sâu với Yêu điện. Họ đã điều tra kỹ bối cảnh của gã, đích xác không có liên can gì dến Yêu vương, với yêu hoàng lại càng không.
Vẻ mặt hai thánh giả càng khiến gã khâm phục sư phụ. Thật ra ông từng làm việc gì kinh thiên động địa mà khiến hai người đạt tới thánh giai cũng e dè? Nên biết tu vi của sư phụ chỉ là điên phong võ hoàng thôi.
“Tội này tạm không tính…” Lưỡng vị thánh giả nghiêm mặt đổi chủ đề: “Liệt Diễm thiếu gia là thánh tộc cấp cao địa vị tôn sùng trong thánh địa. Diệp Phong ngươi mật lớn bằng trời, không chỉ mạo phạm mà còn hủy một tay của Liệt Diễm thiếu gia, có biết chỉ tội đó cũng khiến ngươi chết không còn đất chôn.”
Liệt Diễm nghe vậy, tay lại hơi đau, đôi mắt oán độc nhìn Diệp Phong chằm chằm.
“Thánh sứ! Còn lắm lời với hắn làm gì, bắt lại ngay, bản thiếu gia phải lột da rút xương, chẻ hắn làm vạn mảnh.” Liệt Diễm mặt mũi méo mó, gầm lên khàn khàn: “Ta phải bắt hết tộc nhân, thân nhân, bằng hữu của hắn lại, giày vò đến chết trước mặt hắn. Ta muốn hắn hối hận. Ta muốn hắn sống không bằng chết. Dám phế tay của ta, nhất định phải trả giá đắt.”
“Diệp Phong, còn không mau cúi đầu nhận tội?” Thánh gải quát lên uy nghiêm, giọng nói hàm chứa thánh giai uy áp, trùm lên Diệp Phong.
“Chậm đã.” Đông Phương Hồng Diệp không hiểu từ bao giờ đã chạy lên, tỏ rõ vẻ cả quyết: “Việc thánh tộc toàn do tiểu nữ, tay Liệt Diễm để tiểu nữ lấy mạng đền cho hắn, không liên quan đến Diệp Phong.”
Nói đoạn, hỏa nguyên trong mình cô lại bừng cháy, hư ảnh phượng hoàng thoạt ẩn thoạt hiện.
Cô định tự bạo, cũng để tranh chủ cơ hội đào tẩu cho gã.
“Không được.” Gã lạc giọng kêu lên.
“Trò vặt cũng dám giở ra trước mặt bản thánh.” Mộc nguyên thánh sứ mắt ánh lên tinh quang, hỏa nguyên trong thể nội Đông Phương Hồng Diệp bị cấm cố toàn bộ, không sôi lên nữa. Trước mặt thánh giả, võ tôn như cô không có cả cơ hội tự sát.
Diệp Phong xông lên ôm lấy Đông Phương Hồng Diệp, cười khổ: “Hồng Diệp thư sao phải khổ như vậy… yên tâm đi, cứ để cho đệ, đệ không sao đâu.”
Nhìn vào ánh mắt ôn nhu tự tin của gã, cô cảm thụ được niềm an toàn thân thuộc. Xưa nay gã chưa từng nói khoác, đối diện lưỡng vị thánh giả, gã thoát thân bằng cách nào?
“Nữ nhân này, ta quyết giành được.” Liệt Diễm méo mó mặt mũi, hạ lệnh cho hai hoàng vệ.
Ánh mắt Diệp Phong lạnh lại, sát khí lẫm liệt: “Liệt Diễm! Hôm nay ta quyết giết ngươi.”
Nếu Liệt Diễm không chết, không chỉ Hồng Diệp thư khó thoát kiếp nạn mà cả Mộ Dung gia tộc, Vô Song môn đều thê thảm. Nên hắn phải chết, dù có thánh giả bảo vệ cũng vậy.
“Hỗn xược.” Hai thánh giả hơi giận, họ có mặt ở đây, đời nào để gã ngông cuồng nữa.
“Ha ha ha!” Liệt Diễm điên cuồng cười nhạt: “Ngươi có bản lĩnh thì giết bản thiếu gia trước mặt thánh sứ xem nào.”
Toàn thân gã biến đổi, khởi động nhị trọng hỏa chi Thần thông biến, mục quang lạnh lùng nhìn Liệt Diễm như nhìn một người chết.
“Nạp mạng đi.” Hư ảnh loáng lên, gã giơ như ý bổng giáng vào Liệt Diễm.
“Lùi xuống cho bản thánh.” Kim thánh sứ phát ra một dải kim quang chặn giữa gã và Liệt Diễm, kim quang cực kỳ ngưng kết, khẽ cuốn lại vây khốn Diệp Phong vào giữa.
“Cự đại thuật!” Thân hình gã lớn vụt, gắng gượng chống chọi kim quang, cự bổng chọc mạnh làm thủng một lỗ trong màn kim quang. Thân thể gã lại co nhanh, chui qua khe hở đó.
Kim thánh sứ bất động, hừ lạnh: “Quả nhiên có mấy phần bản lĩnh, tiếc rằng dưới thánh giai chi uy, võ tôn nhỏ nhoi như ngươi không thể chống đỡ được.”
Lão kết ấn bằng một tay, xem ra định sử dụng thánh ấn uy lực kinh nhân để bắt gã. Thánh kỹ do thánh giả thi triển vượt xa cao giai võ hoàng, dù cho gã thực lực thông thiên cũng khó đỡ được. Liệt Diễm nở nụ cười thỏa mãn…
Mắt Diệp Phong ánh lên điên cuồng, thể nội hỏa chi chân nguyên dâng lên ào ạt, không lao về phía Liệt Diễm nữa mà đổi hướng về phía lưỡng vị thánh giả. Tại trường, ai cũng kinh hãi, gã quá cuồng ngạo, dám xuất thủ với cả thánh giả.
Gã xòe tay trái, mọi thánh khí trong trữ vật giới của Liệt Diễm bay hết ra. Đối phương là hỏa nguyên tu luyện giả nên số thánh khí này đều cần kích hoạt bằng hỏa nguyên, gã không cần xem cách sử dụng thế nào, cứ dồn hỏa chân nguyên vào rồi ném về phía thánh giả.
Nhất thời thinh không rực lửa, khí tức bỏng rãy bao trùm toàn trường, thánh khí phát ra từng luồng năng lượng đáng sợ mang lại đủ loại hiệu quả cổ quái, đan cài loạn xạ vào nhau khiến không gian rung lên bần bật. Thánh giả lao lên đầu tiên, khí tức nguy hiểm khiến cả hai biến sắc.
“Thánh ấn! Kim!” Kim thánh sứ vốn định công kích gã chợt đổi thủ thế, một vòng sáng tròn xoe từ trên không giáng xuống vây lấy một mớ thánh khí Diệp Phong ném ra, cố thu lại.
Mười mấy thánh khí trên không rung lên ong ong chói tai, vòng sáng rung lên mãnh liệt, cơ hồ có thể vỡ tan bất cứ lúc nào.
“Thánh ấn! Mộc!” Mộc thánh sứ cũng không dám chậm trễ, xuất thủ viện trợ đồng bạn. Thêm một vòng sáng xanh tràn ra mới chế trụ được số thánh khí, không để chúng bạo phát.