Chương 538: Yêu nhân

Yêu nhân

Vân Châu, trên một ngọn núi cách Trương gia chừng hai mươi dặm, Mộ Dung Yên và đồng bạn đang nóng lòng thương thảo gì đó, đi đi lại lại, lúc thì chụm lại bàn tán, lúc lại tách ra, thần thái khá ủ rũ.

“Mẹ nó chứ, tên khốn đó không dám chính diện giao phong với chúng ta, không thì bọn lão tử nhất định bắt hắn đổi lấy đám tiểu tử Vô Song môn.” Ngũ giai võ hoàng hầm hừ.

“Đối phương không dám giao phong với chúng ta, thực lực của chúng ta hơn hắn nhưng tạo nghệ tốc độ của hắn xuất thần nhập hóa, nên chúng ta thi triển toàn lực cũng vị tất hạ được.” Lục giai võ hoàng không khách khí bác bỏ.

“Đó mà là không dám chính diện giao phong hả? Chỉ biết tránh né thì là võ hoàng rắm chó gì?”

“Tốc độ cũng là một phần của thực lực, tu luyện được tốc độ như thế, chúng ta đã bắt được hắn lâu rồi.” Hai người hiển nhiên rất bực mình, vì một chút chuyện mà cãi nhau mãi.

Sau cùng, Mộ Dung Yên chặn giữa hai người khuyên can: “Được rồi, đừng tranh cãi vô nghĩa nữa, chi bằng dồn tinh lực vào chính sự, xem chúng ta làm cách nào tìm được người Vô Song môn bị tù cầm để cứu ra.”

“Tìm thế nào? Tốc độ của lão tiểu tử đó hơn xa bất kỳ người nào trong chúng ta, một khi đả thảo kinh xà, hắn sẽ chặn chúng ta lại rồi người Trương gia phụ trách trông nom nhân cơ hội chuyẩn tù nhân đi thì chúng ta làm gì có cơ hội.” Lục giai võ hoàng giải thích.

“Tiếc là Phong loan tu vi không đủ, không thì với tốc độ thiên phú của nó có thể sánh với lão tặc đó.” Mộ Dung Yên thở dài lắc đầu.

Trong lúc ba người tranh luận, từ hướng Bộ châu dấy lên võ hoàng khí tức quen thuộc, Mộ Dung Yên hớn hở, biết là Diệp Phong đã tới.

Hai thân ảnh thoáng cái đã tới, Diệp Phong đến trước mặt ba người, không đợi Mộ Dung Yên hỏi mà vội vàng xua tay nói trước: “Sự tình thì tiểu tử đã được nhạc phụ đại nhân cho biết, tình huống cụ thể hiện giờ thế nào?”

Hai đồng bạn Mộ Dung Yên vẫn kính nể Diệp Phong, nên thu lại thần sắc nóng lòng, nghiêm túc hồi đáp.

Mộ Dung Yên tiếp lời: “Vô Song môn nhân khẳng định bị nhốt ở đâu đó trong Trương gia, nhưng cao giai võ hoàng đó tâm tư phi thường cẩn mật, bố trí mười mấy kết giới tại Trương gia che chắn không cho thần niệm của bọn lão phu tra thám. Chỉ đoán được môn nhân bị nhốt tại một chốc hoặc chia ra hai ba chỗ gì đó.”

“Nếu chúng ta chọn bừa một chỗ mà hành động, võ hoàng đó phát giác ra sẽ lập tức hiện thân, thân pháp của hắn quỷ dị vô cùng, nhanh đến kinh nhân, chỉ cần hắn cầm chân được bọn lão phu một chốc thì dù chọn được điểm cứu viện chính xác, người bị giam cũng sẽ được chuyển đi nơi khác.” Mộ Dung Yên lắc đầu: “Hà huống, chọn được nơi vừa đúng vừa xa đâu có dễ? Rất có thể sau cùng lại công cốc.”

Diệp Phong nhanh chóng hiểu được đầu cua tai nheo, đối phương cố ý bố trí mê trận tại Trương gia, khiến bọn Mộ Dung Yên bó tay, tranh thủ thời gian cho Trương Bất Bại tìm Trương Bách Cường. Tốc độ của đói phương nhanh khiến bọn Mộ Dung Yên gặp phiền hà lớn khi cứu viện, dù tung tích tù nhân bại lộ thì hắn vẫn đến trước được ba người, dùng bọn Lý Ngọc uy hiếp Mộ Dung Yên. Cứ như vậy tình huống ngày càng xấu, chậm tí nào là Trương Bách Cường tăng thêm nguy hiểm bị phát hiện tí ấy.

Nếu Diệp Phong bỏ bọn Lý Ngọc mà đi tìm Trương Bách Cường, đối phương sẽ thi triển thủ đoạn bức bọn gã phải chú ý đến Trương gia, ví như bắt bọn Lý Ngọc chịu cực hình. Dù tìm được Trương Bách Cường, đối phương vẫn có thể đem bọn Lý Ngọc ra ép gã trao đổi, sau rốt không giải quyết được vấn đề.

“Phạm vi những kết giới này rộng bao nhiêu?” Diệp Phong trầm mặc một lúc rồi lại hỏi.

“Địa bàn Trương gia hơn trăm dặm.” Cự ly này dù thực lực võ hoàng cũng cần mấy phút mới lướt qua được, thời gian này đủ thay đổi bất kỳ tình huống nào.

“Người này tự tin vào tốc độ như vậy thì cứu bọn Lý Ngọc ra chắc không phiền hà lắm.” Mắt Diệp Phong ánh lên tinh mang, cười lạnh: “Lão gia tử, chốc nữa các vị tùy ý chọn một kết giới mà triển khai hành động, lão tặc đó cứ để cho tiểu tử. Thẩm Lan, muội chú ý mọi hành động khác thường của người Trương gia, phát hiện gì thì xuất thủ ngay.”

Chúng nhân phân công xong thì tản đi chuẩn bị triển khai hành động cứu viện.

oOo

“Hừ, lão khốn âm dương quái khí kia, mau giao người Vô Song môn cho lão tử.” Tiếng quát như sấm nổ, bọn Mộ Dung Yên lướt đến trên đầu Trương gia. Một ngọn thanh sắc cự chùy bổ xuống vào một gian phòng có kết giới. Gian phòng rung rinh, xuất hiện vô số vết nét nhưng được kết giới năng lượng bảo vệ nên tạm thời chưa sụp đổ.

Trương gia tộc nhân đã quá quen với công kích đột ngột này. Bọn Mộ Dung Yên cũng không phải lần đầu đến gây sự, chỉ cần họ trốn đi thì mấy võ hoàng này không bao giờ gây sự với kẻ yếu.

“Mấy lão tặc này đúng là âm hồn bất tán.” Một lão giả mặt mũi trắng trẻo, đã khá già nhưng cằm không mọc nửa sợi râu tĩnh tọa trong cung phụng điện của Trương gia, cảm tri được bị công kích thì tỏ vẻ giận dữ.

“Bất Bại đồ nhi thật ra đang làm gì? Lâu như vậy rồi mà còn không tìm được đứa cháu là cừu nhân đó? Chả lẽ thân già cao giai võ hoàng này lại phải tự thân đến giúp nó đối phó với một võ tôn?” Trách móc thì trách móc, lão giả vẫn nhanh chóng đứng lên, để lại kim sắc thân ảnh ở chỗ đứng còn thân thể biến mất khỏi đại điện.

Cường độ kết giới do thất giai võ hoàng bố trí rất cao, dù bọn Mộ Dung Yên thành tam tài trận thế tấn công thì cũng không dễ dàng phá được ngay. Thật ra nguyên nhân chủ yếu vì họ sợ trong đó có tù nhân, vạn nhất thương tổn đến họ thì hỏng bét.

“Ba vị sao lại cứ nhất định bức ép? Tại hạ đã đáp ứng thêm một thời gian nữa là sẽ tự đưa đám tiểu bối đó đến Mộ Dung gia, tuyệt không khó dễ chúng.” Tốc độ của lão giả quả nhiên cực nhanh, chỉ mấy chục giây ngắn ngủi là xuất hiện trước mặt ba người, lạnh lùng nhìn xuống kết giới phía dưới, nhạt nhẽo nói.

“Một thời gian nữa là bao lâu? Bọn lão phu sao biết được các hạ định làm gì?” Mộ Dung Yên hừ lên giận dữ: “Lập tức giao người Vô Song môn ra không thì bọn lão phu không khách khí nữa.”

Lão giả tỏ vẻ chế nhạo, lạnh giọng: “Muốn cứu người hả, e các ngươi không có bản lĩnh đó.”

“Lão khốn đáng ghét.” Lục giai võ hoàng chủ trì Tam tài trận thế gầm lên giận dữ, mộc nguyên lĩnh vực xuất hiện một cây cự bổng bổ vào lão giả.

Sắc mặt lão giả ngưng lại, lĩnh vực quanh mình bắn ra vô số sợi kim sắc năng lượng, trong tích tắc trở lên dài vô tận, nhanh chóng quấn lấy thanh sắc cự bổng kéo mạnh, thân hình mượn lực đàn hồi của kim tuyến, thân thể khác nào chớp lóe lướt ra ngoài trăm thước như thuấn di.

“Lão phu thừa nhận tam tài trận của các vị đích xác uy lực cao cường, nhưng không làm gì được lão phu.” Lão giả hừ lạnh, lĩnh vực năng lượng bắt đầu biến đổi, vô số sợi vàng mảnh như tơ liên tục từ lĩnh vực tràn ra, vươn dài rồi ngưng thực.

Thân thể lão giả như được tơ vàng bao quanh, hình thành một lĩnh lực dày đặc đàn lực không gian. Bọn Mộ Dung Yên không phải lĩnh giáo lần đầu, công kích lợi hại hơn nữa đánh vào đó cũng như trúng lò xo, không chỉ không đả thương mảy may đối phương mà còn giúp đối phương có được tốc độ kinh nhân hơn.

“Bằng vào các ngươi… còn chưa đả thương được lão phu.” Lĩnh vực hình thành, lão giả đắc ý kêu lên.

Bọn Mộ Dung Yên sầm mặt, nhìn nhau quát vang: “Bọn ta không lằng nhằng với ngươi nữa, phá được kết giới ở đây xem có tìm được người không.”

“Đâu có dễ để các ngươi thỏa nguyện.” Lão giả thấy không khích bác được thì chủ động tấn công, uy lực công kích của lão tuy không mạnh nhưng có thể tạo ra không ít phiền hà, đặc biệt là tốc độ bạo phát từ việc lợi dục lực đàn hồi từng khiến bọn Mộ Dung Yên cực kỳ nhức óc.

Phập. Cách hơn mười dặm vang lên tiếng động, lão giả biến sắc, kinh hãi vô vàn.

“Các ngươi còn có đồng bọn.” Lão giả cuống lên, nhưng chỗ bị công kích không quan trọng. Lão đã chia con tin ra nhốt, dù bị đối phương tìm được một nơi thì vẫn còn đủ con bài trong tay.

Lão giả hừ lên giận dữ, bỏ lại bọn Mộ Dung Yên, lao vút đi như kim sắc điện quang sang hướng khác.

“Sao chỉ một đòn mà phá sạch kết giới lão phu bố trí?” Lúc bay tới, thần niệm của lão giả trải ra, tức thì kinh hãi, kết giới hứng chịu công kích đã hoàn toàn biến mất, không hề còn dấu tích năng lượng. Tất cả tan biến sạch sau đòn vừa rồi.

Sao lại như thế! Dù đối phương thật sự có lực công kích như vậy thì va chạm với kết giới phải kinh thiên động địa, núi lở đá tan mới đúng, còn động tĩnh ban nãy hiển nhiên không đạt mức như thế, thậm chí không bằng cả lúc bọn Mộ Dung Yên gây ra.

Nghi ngờ kiểu này khiến trong lòng lão giả dấy lên cảm giác không lành.

Hỗn Nguyên Võ Tôn

Hỗn Nguyên Võ Tôn

Status: Completed Author:

Võ Nguyên đại lục, linh khí tràn đầy, là thế giới tu luyện nguyên lực hướng về võ đạo, nguyên lực phân ngũ hành: Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ.

Thiếu niên từng là thiên tài, vì khí hải bị phế, không thể tu luyện ngũ hành nguyên lực nhưng nhờ cơ duyên xảo hợp mà có được công pháp thần kỳ Nguyên Thần quyết do nhân sĩ địa cầu xuyên việt sáng tạo ra, từ đó đi theo con đường tu luyện đặc biệt, từng bước từng bước rửa sạch sỉ nhục, lấy lại vinh dự, đồng thời với quá trình thực lực tăng cao, gã dần vén bức màn bí mật của đại lục đã bị che giấu suốt nhiều vạn năm, trở thành Hỗn Nguyên võ tôn độc nhất vô nhị.

Gương mặt thật sự của các võ thần cứu thế trong truyền thuyết thật ra là thế nào….

Yêu thú vì sao lại đến được Võ Nguyên đại lục…

Vì sao dòng dõi Vu thần lại biến mất khỏi đại lục….

Hãy cùng theo dõi con đường võ đạo thần kỳ của một thiếu niên….

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset