“Chúng ta bắt đầu công bình quyết đấu!” Thánh điện chỉ còn cách thỏa hiệp, theo thực lực hiện giờ thì sẽ lưỡng bại câu thương. Nhưng Vu võ nhất tộc với nhục thân trác tuyệt nào ngại gì.
Với tích lũy mấy vạn năm của Thánh điện, hồn thạch của phú nhiêu hồn khoáng nhiều gấp ba lần thì không hẳn là thứ không thể thua. Quan trọng nhất, chủ lực của Thánh điện giờ đang ở ngoại hư không gần đó, nhận được tin tức hoặc thu hoạch xong hồn khoáng là sẽ về ngay. Lúc đó thực lực song phương sẽ chuyển biến. Thánh điện đồng ý vì muốn kéo dài thời gian.
Chỉ cần trong mười lăm trận tỷ đấu này kéo dài thời gian một chút, trước khi chiến đấu kết thúc, viện quân của Thánh điện sẽ về đến.
“Coi như các ngươi thông minh.” Phe Vu võ tựa hồ không nhận ra ý đồ của Thánh điện, đều cười thoải mái. Lặc Lôi bước lên nói: “Lần này phải để Thánh điện các ngươi biết, chỉ có phương thức tu luyện của Vu võ bọn ta mới là võ đạo chân chính. Ngũ hành nguyên lực gì đó đều là rắm chó, ha ha ha.”
Nhìn mấy Vu võ huênh hoang, bảy thiên thánh đều thầm cười lạnh.
“Thiên giai đối thiên giai, địa giai đối địa giai! Chiến đấu bất kể sinh tử, có thể nhận thua. Thiên giai của bọn ta ít hơn một người, coi như các ngươi được không một trận.” Mấy thiên vu thập phần cuồng ngạo, hét vang coi thường: “Bắt đầu từ địa giai, Thánh điện các ngươi do ai đấu đầu tiên?”
Mấy thiên thánh nhìn xuống các địa giai nhưng tất cả nhìn hau, không ai dám bước lên. Nên biết với tu vi cùng cấp, địa vu hoàn toàn vượt trội địa thánh, tuy trong số thánh điện địa giai cũng có cao thủ nhưng không cần đoán cũng biết đại vu được Vu võ phái ra đều là hảo thủ.
Hà huống chiến đấu bất luận sinh tử, tuy có cơ hội nhận thua nhưng trận đầu cực kỳ quan trọng, nếu thua sẽ ảnh hưởng đến sĩ khí, nói gì đến khuất nhục nhận thua? Trách nhiệm trọng đại này, không nắm chắc ai dám xông lên nghênh chiến?
Nhất thời, phe Thánh điện chìm vào trầm mặc.
“Ha ha ha! Hóa ra người Thánh điện đều là bọn rùa rút cổ.” Vu võ cười vang, giờ họ mạnh hơn đối phương, khó khăn lắm mới có cơ hội này, lẽ nào không tân tình phát tiết những bực dọc trong mấy vạn năm qua.
Thánh điện thiên thánh giận run ngươi, không cam chịu nhục, định phái tinh anh ra thì đột nhiên có tiếng ứng chiến đầy tự tin vang lên: “Trận đầu tiên để tại hạ.”
Quay sang thấy Diệp Phong cầm như ý bổng, uy phong lẫm lẫm lướt lên không, mấy thiên thánh lập tức hớn hở. Đúng rồi, sao lại quên mất yêu nghiệt này, chỉ có gã mới thắng được trận đầu.
“Hừ, lẽ nào Thánh điện không đành cử địa giai mà sai một hư giai lên chết uổng?” Lặc Lôi tỏ ra không biết Diệp Phong, cười khinh miệt: “Nếu vậy bọn ta không nương tay.”
“Địa vu của các ngươi nếu có bản lĩnh lấy mạng y thì cứ việc.” Các thiên thánh rất tin vào Diệp Phong nên cười lạnh nói.
“Thiên vu đại nhân! Thuộc hạ biết tiểu tử này, hắn chém một cái đầu của thuộc hạ.” Trát Mộc đột nhiên từ sau lưng Lặc Lôi nhảy ra.
“Trát Mộc!” Lặc Lôi gọi to: “Ngươi có dám nghênh chiến, rửa nhục cho mình không.”
“Sao lại không.” Trát Mộc lớn tiếng: “Lần trước hắn cậy đông người mới thủ thắng được, lần này thuộc hạ sẽ rửa nhục.”
“Được, lên đi, thể hiện uy phong của bản tộc.” Trát Mộc và Diệp Phong ngầm đưa mắt nhìn nhau, đồng thời lao vào trong trường.
Nhân mã hai bên đều lùi ra mấy dặm, hình thành thế đối đầu, tất cả đều nhìn vào Diệp Phong và Trát Mộc, bất quá phe Vu võ khá bình tình, không hiểu vì quá tự tin vào thực lực hay vì nguyên nhân nào khác… Người phe Thánh điện đều khẩn trương, ngay cả các thiên thánh vốn tin vào Diệp Phong cũng lo lắng.
Tách tách. Toàn thân Trát Mộc kêu tanh tách, lớn vụt lên thành cự nhân cao cả chục trượng, hung hãn nhìn Diệp Phong: “Tiểu tử! Lần trước lão tử không cẩn thận mới để ngươi đắc sính, lần này phải bẻ cổ ngươi.”
“Thần thông thuật hả? Cũng thế mà thôi.” Chân nguyên của Diệp Phong trà ra, thân thể cũng kêu tanh tách vươn lên thành hơn hai trượng. Tuy còn kém thể hình Trát Mộc nhưng không còn quá chênh lệch nữa.
Con mắt như đèn lồng của Trát Mộc trừng lên tung quyền vào Diệp Phong. Gã giơ như ý bổng nghênh đón, song phương phát ra khí bạo vang vọng khiến không gian quanh đó lắc lư.
“Thiên vu đại nhân muốn mỗ hỏi các hạ, nơi Thánh điện giữ hồn thạch ở đâu…” Cả hai đấu xáp lá cà, Trát Mộc hỏi bằng giọng cực khẽ.
“Cho mỗ biết cách chia chiến lợi phẩm sau khi thành công đã.” Diệp Phong đấm ra một quyền hất Trát Mộc bay đi nhưng uy lực ngọn quyền này không thương tổn được y.
Trát Mộc trước khi văng đi, giơ ngang chân quét mạnh, đồng thời cẳng chân dài ra, thoáng sau đã đến trước mặt Diệp Phong.
Chát. Gã không kịp phòng bị, bị văng đi như đạn pháo, cắm đầu xuống đất. Đá văng tung tóe.
Trát Mộc nhân lúc sương xám chưa tan, lao bổ vào Diệp Phong ở dưới đất.
“Ầm!” Hai người lại quấn lấy nhau.
“Các hạ đắc thủ thì lấy đầu Qua Bưu đến đổi hồn thạch.” Trát Mộc khẽ truyền âm cho Diệp Phong.
Người Thánh điện nhìn vào sẽ thấy gã và Trát Mộc đang kịch chiến. Tuy gã có chiến tích dễ dàng giết được địa giai nhưng Ô Mông là địa thánh mới tấn cấp, không thể so với lão làng như Trát Mộc. Dù gã chưa thi triển tru thần lĩnh vực như lúc kích sát Ô Mông nhưng không ai hoài nghi.
Hiện giờ phương thức xáp lá cà này xem ra càng thảm liệt. Có thể đấu xáp lá cà với địa vu, ở Thánh điện chỉ có yêu nghiệt như Diệp Phong mà thôi. Từ đáy lòng chúng nhân đều dấy lên ý nghĩ này.
“Bùng.” Như ý bổng của gã giáng trượt xuống đất, nham thạch tung tóe bắn lên, trong đó một tảng lớn hơn những tảng khác hai lần. Tảng lớn nhất này bị hất tung lên văng đi mấy dặm rồi mới hết đà rơi xuống.
“Phi hành theo hướng tảng nham thạch lớn nhất, cách đây chừng ba mươi dặm có một tòa nhà màu xám trắng rất bình thường. Đó là vị trí giữ hồn khoáng của Thánh điện…” Diệp Phong và Trát Mộc lại vút lên cao, kịch đấu lại tiếp diễn, ở độ cao này sẽ nhìn thấy rõ mọi công trình của Thánh điện.
Trát Mộc nhanh chóng hiểu ý, nhớ vị trí Diệp Phong đã chỉ điểm.
“Ở đó có bố trí cấm chế, dù thiên vu xuất thủ cũng khó lòng phá được.” Diệp Phong tiếp tục lén truyền âm: “Nhưng phụ trách trông coi nơi cất hồn thạch là năm địa giai cường giả, quý tộc có thể hạ thủ từ họ.”
“Hiểu.” Trát Mộc liếc nhìn hiểu ý, khí thế của Diệp Phong bừng lên, chân nguyên hùng hậu tụ trên như ý bổng, đập xuống Trát Mộc.
“Nhất Bí!”
Trát Mộc đã ngầm vận phòng ngự Thần thông thuật, cơ nhục cứng như đá, thể nội khác nào xương đồng gân sắt, giơ tay lên nghênh tiếp Diệp Phong.
“Ầm!” Thân thể như ngọn núi của Trát Mộc lắc lư rồi phun máu, lùi lại liên tục, lăn mấy chục vòng trên không rồi mới được Lặc Lôi đón lấy.
“Trận đầu tiên, Vu võ nhận thua.” Sắc mặt Lặc Lôi thập phần âm trầm khiến các Thánh điện thiên thánh cho rằng y không thể chấp nhận với thất bại của Trát Mộc, vì vậy họ càng vui vẻ, cùng lên chúc mừng Diệp Phong lập công cho Thánh điện.
Gã khiêm tốn ôm quyền, bình tĩnh lui xuống.
Kế hoạch đến giờ vẫn diễn ra như gã dự tính, thập phần thuận lợi.
Nhiệm vụ của Vu võ là cầm chân nhân mã Thánh điện, lại tạo ra đủ áp lực, bức đối phương phải dốc hết mọi con bài ra. Vốn Vu võ định trực tiếp tấn công, tạo thành hỗn loạn để tiện cho Diệp Phong hành sự nhưng sau khi gã cân nhắc thì họ chọn phương án quyết đấu này.
Vu võ không đến Thánh điện để liều mạng mà có hai mục tiêu. Toàn diện khai chiến thì dù hạ được một phần lực lượng Thánh điện nhưng họ cũng sẽ tổn thất phần nào. Hơn nữa bọn Kiếm Vô Phong lúc nào cũng là mối uy hiếp, bớt được chút thực lực nào là sẽ tiện đối phó với các tình huống đột phát. Nên Vu võ dù chiếm ưu thế nhưng án binh bất động, quyết đấu công bình với Thánh điện. Dù không cần dấy động can qua, chú ý của Thánh điện cũng sẽ dồn hết vào quyết đấu này.
Thánh điện lúc này trừ vài chỗ quan trọng vẫn có nhân mã trấn thủ thì gần như vườn không nhà trống.
“Thiên thánh đại nhân, Diệp Phong có một kế, chưa chắc chúng ta đã thua trường quyết đấu này.” Diệp Phong đột nhiên lên tiếng, trận tiếp theo sắp bắt đầu nhưng thánh điện địa giai hiển nhiên không phải đối thủ, thất bại là việc sớm muộn mà thôi.
“Hả, nói đi.” Chúng thiên thánh hiển nhiên bất ngờ, cùng giục.
“Các vị thiên thánh đại nhân, nếu tổ thành ngũ hành chiến trận có nắm chắc đấu ngang với năm thiên vu không?” Diệp Phong mỉm cười hỏi.
“Trong thời gian ngắn có lẽ không thất bại nhưng sau cùng vẫn không phải địch thủ của đối phương.” Các thiên thánh trầm ngâm rồi đáp: “Dù bọn ta đấu hòa với năm thiên vu, mười trận còn lại cũng không có hy vọng thắng.”
“Vị tất!”