Chương 60: Ta đến tìm người

Ta đến tìm người

Bốn con mèo lười dậy thôi…

Hắn không ngừng vỗ lên bốn cái mông trắng mịn đang nằm phơi ra khiến bốn nàng không khỏi tung ta một hồi rên rỉ câu hồn. Trực tiếp không thèm để ý xuân quang lồ lộ mà tung trảo công không ngừng hướng hắn công kích, vốn hôm qua hắn đang “chiến đấu” cùng Như Huyền thì Trúc Mai kéo theo Thu Trúc, Ngọc Diễm tìm hắn khắp các phòng kết quả nhìn thấy cảnh”chiến đấu” kịch liệt kia thì nàng lại bão nổi muốn lao vào đánh ghen, và kết quả là trận đánh ghen kinh khủng biến thành trận đại chiến long trời lở đất cuối cùng tứ đại mỹ nhân cũng phải khuất phục dưới dâm uy của hắn.

Sau một hồi càu cấu, ngắt véo,…thì các nàng mới thỏa mãn thản nhiên ở trước mặt hắn mà mặc lại xiêm y, chuẩn bị lên đường đi đến trung tâm của Sa mạc Xích Viêm.

– Huyền Nhi muội thực muốn trở về nơi đó sao?

Hắn gối đầu trên đùi Như Huyền vừa chiếm tiện nghi của Ngọc Diễm một bên để cho Trúc Mai đấm bóp toàn thân tận hưởng cảm giác trái ôm phải ấp, bỗng dưng cất giọng.

– Muội không có chút lưu luyến chỗ đó nhưng mẹ muội vẫn còn chịu khổ trong đó muội chỉ muốn cứu mẫu thân. Còn về đám cổ hủ đó thì chẳng liên quan gì đến muội, còn nếu dám cảm muội thì đừng trách muội.

Nàng nhẹ giọng nói nhưng trong mắt lại tuông trào lửa giận, thử hỏi một đứa bé bị chia cắt với cha mẹ từ khi mới lọt lòng làm sao không có oán khí cơ chứ.

– Yên tâm chúng ta nhiều người như vậy không tin bọn chúng không thả người, đúng không Diễm nhi.

– Ưm…

Hắn vừa cười nói, bàn tay không thành thật đã chui vào trong quần áo nàng trêu chọc khe huyệt mềm mại khiến nàng rên lên một tiếng oán hận liếc hắn, muốn ngăn hắn lại nhưng nàng căn bản không thể nên chỉ đành cắn răng cảm nhận khoái cảm từ bàn tay ma quái kia.

…………………………………………

Sâu trong Sa Mạc Xích Viêm, trên một ốc đảo nhỏ vô cùng bình thường nhưng cái ốc đảo này thực sự không bình thường tí nào, dưới cái nóng mà Kim Đan tu sĩ còn không chịu được thì làm sao có ốc đảo được chứ, hơn nữa ốc đảo này còn cây cối xanh tốt, đây thực tế chỉ là một ảo cảnh thực tế thì đâu chính là tổng bộ Hạt Tộc, bá chủ Sa mạc Xích Viêm này.

Bên trong ảo cảnh, tại một gian phòng tối đen, một nữ tử đang bị khóa trên một cây cột gỗ to lớn. Xung quanh là một mớ xích sắt to đùng đem tay, chân, eo của nàng trói trên cây mộc trụ, tuy nàng tóc tai rối tung, mặt mũi tái nhợt thiếu sức sống do không được nhìn thấy mặt trời quá lâu nhưng cũng không làm mất đi vẻ đẹp của nàng. Một đôi mắt phượng trong veo trong bóng tối lại lấp lánh như hai vì tinh tú, mày liễu cong cong, mũi ngọc tinh xảo, đôi môi tái nhợt nhưng lại khiến cho nàng làm người ta thương cảm hơn.

Nếu nói khuôn mặt nàng khiến người ta thương cảm thì vóc người lại khiến cho người ta muốn phạm tội, hai bầu ngực cao vút nằm sau lớp áo chật hẹp, vòng eo nhỏ nhắn bị xích sắt quấn lại càng khiến nó trở nên mê người. Đôi chân thon dài nấp sau lớp váy dài đầy hấp dẫn, trong khi mắt nàng đang trống rỗng nhìn lên trần nhà thì cánh cửa bị ai đó mở ra, bước vào trong phòng là một mỹ phụ trung niên cùng nàng có bảy phần tương tự, hơn nữa so với nàng lại càng thành thục mê người hơn.Thảo nhi tại sao con phải khổ như vậy chứ?- Vì chàng và con gái con, con có chịu khổ thế nào cũng đáng.

Nàng nghẹn ngào nhìn con gái hỏi, gần trăm năm qua không ngày nào nàng không đến thăm con gái lần nào cũng hỏi nó nhưng thuỷ chung cũng chỉ một câu trả lời duy nhất.

Nhìn con gái ngày ngày bị giam cầm không thấy ánh mặt trời như vậy nàng cũng rất đau lòng nhưng cũng không thể làm gì, tuy nàng là Tộc trưởng Hạt tộc nhưng không phải việc gì cũng có thể quyết, dù muốn tác hợp cho con gái nhưng toàn bộ trưởng lão đều phản đối thì nàng có thể làm gì được chứ.

Khi biết con gái sinh ra dị chủng nàng đã cố gắng đưa nó đi khỏi Hạt tộc nhưng cuối cùng vẫn bị bắt về, cũng may nàng ra mặt nếu không đã không giữ được mạng, đến cả đứa nhỏ số khổ kia cũng không thể tránh khỏi một kiếp, khẽ lắc đầu nàng nhìn con gái thở dài một hơi sau đó ly khai.

……………………………………….

– Huyền Nhi đây chính là tổng bộ Hạt Tộc sao?

– Đúng vậy.

Sau hơn một giờ phi hành thì đám người Vô Thiên cũng đến được tổng bộ Hạt Tộc ở sâu trong Sa Mạc.

– Vậy chúng ta xuống thôi. Ta muốn nhìn xem rốt cuộc Hạt tộc mạnh cỡ nào mà nỡ bỏ đi Huyền Nhi.

Hắn từ trên lưng Thu Trúc hạ xuống trước tiên theo đó là tam nữ, cuối cùng là Thu Trúc trong hình dạng nhân loại hạ xuống, tuy trong miệng nói vậy nhưng hắn cũng đã nắm rõ tình hình Hạt tộc. Bốn Bán Thánh một cái đỉnh phong, hai cái đại thành cũng một cái sơ giai, thực lực rất mạnh hoàn toàn ăn đứt Băng Ngưng Cung nhưng nếu so với đội hình hiện tại của Vô Thiên thì không đáng nhắt tới.

Tứ nữ đều đã là Bán Thánh đỉnh phong, hơn nữa Thu Trúc chính là Bán Thánh sắp tấn thăng Thánh Giả so với Bán Thánh bình thường mạnh hơn nhiều, còn Ngọc Diễm lại từng là Thánh giả đỉnh phong tuy trọng tố nhục thân chỉ có thể đạt đến Bán Thánh đỉnh phong nhưng kinh nghiệm chiếm đấu, vũ kỹ, lĩnh ngộ… đều hơn xa những kẻ cũng giai. Mà bên kia cũng chỉ có một Bán Thánh đỉnh phong thì chỉ cần một trong hai nàng ra tay thì đối phương chắc chắn phải ôm hận còn mấy tên còn lại thì chả cần phải lo, mà cho dù thực lực Hạt tộc có mạnh hơn nữa thì trước mặt Vô Thiên cũng chỉ như một đám kiến hôi đang nhảy múa thôi, căn bản không cần quan tâm.

Cả năm người cùng nhau bước vào ảo cảnh, vốn ảo cảnh có thể vây người nhưng trong mắt Năm người thì không đáng nhắc tới, thoáng cái đã xuất hiện trong Hạt tộc, nơi này cũng giống như một thôn trang bình thường có nhà cửa, tửu quán, chợ búa,… Nhưng nơi này chỉ giao dịch bằng Linh thạch và cũng chỉ bán các loại tài nguyên tu luyện khác chứ không giống chỗ của nhân loại. Đang ngó đông nhìn tây thì có hai người nam nhân chừng ba mươi xuất hiện trước mặt hắn, lạnh giọng quát:

– Đây là tổng bộ Hạt Tộc các ngươi vào đây muốn làm gì.

– Ta chỉ là đến tìm người một chút.

Hắn cười nhẹ đáp lại một câu, một cước đá bay hai tên kia. Hơi dùng chút lực rống lên.

– Tộc trưởng Hạt tộc lăn ra đây cho ta.

Hồng Hoang Liệt Diễm Chi Thần

Hồng Hoang Liệt Diễm Chi Thần

Author:

Trên đời này tồn tại rất nhiều điều mà ta chưa hề biết đến. Nó giống như một âm thanh lớn gây chấn động lòng người, lại tựa như là một bức tranh đầy bí ẩn mà sinh động vô cùng. Hết thảy, chẳng qua là sự tưởng tượng của con người? Hay thực chất, nó đã tồn tại, tồn tại rất rất lâu? Một tiếng nổ lớn, chấn động khắp không gian, bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh, ánh hài quang chiếu đến, che lấp đi sự rực rỡ của vạn vật nơi đây.

Hắn dường như đã bỏ lỡ rất nhiều, rất nhiều điều. Giấc ngủ của hắn đã trải qua bao lâu rồi? Là trăm năm, hay là ngàn năm? Hắn chẳng biết nữa, thời gian đối với hắn mà nói cũng chẳng qua chỉ như một cái chớp mắt mà thôi. Thần kỳ như vậy, hắn có thể là ai đây? Chắc chắn một điều, hắn không phải là con người! Là ma hay tiên, vẫn chưa thể nào biết được... 

Này, nhưng điều này cũng thật quá là không thể tưởng tượng nổi rồi! Nếu như vậy, trên đời này thật sự còn có sự sống khác hay sao? Vừa thần kỳ, lại vừa thần bí, khiến cho người ta cảm thấy thật quá đỗi tò mò! Thôi được rồi, cứ coi như đây chẳng qua chỉ là một giấc mộng đi! Nhưng nào có giấc mộng nào mà thần kì đến như vậy?

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset