Qua 3, 4 ngày sau, da hổ mới hoàn toàn khô ráo.
Edgar tuy rẳng đã xoa tro nhiều lần, nhưng da hổ vẫn không đủ mềm mại, ít nhất muốn dùng làm quần áo thì không thích hợp, nếu dùng làm nệm giường… càng không.
Thư Thư chờ da hổ khô xong, liền đem nó trải trong phòng ngủ, còn vuốt ve tỉ mỉ, trong mắt tràn ngập si mê.
Da hổ a! Đây chính là da hổ a!
Động vật quý hiểm cần được bảo hộ, trên thế giới này có mấy người được nằm trên da hổ đâu?
Trên TV chỉ là nhân vật ghê gớm mới có thảm da hổ, hiện giờ cậu cũng có rồi!
Thư Thư có thể chán ghét lão hổ, nhưng đối với da hổ một chút phản cảm cũng không có… Thật là ấm áp dễ chịu, cậu muốn cởi hết ra cọ cho đã!
Phòng ngủ Thư Thư thông với đại sảnh, buổi tối khi ngủ sẽ đóng kín cửa, nhưng ban ngày không được. Edgar bắt được lợn rừng trở về đúng lúc thấy tiểu á thú nhân đang dụi dụi da hổ.
Tâm tình Edgar lập tức sa sút, quả nhiên á thú nhân vẫn thích thú nhân lông dài hơn… Mẫu thân hắn thân mật như thế còn có lúc ghét bỏ bản thể phụ thân hắn, cảm thấy chính mình không thể biến thành nguyên hình mà ôm người mình yêu ngủ thật thiệt thòi.
Tiểu á thú nhân sau này sẽ gặp được rất nhiều người, trong đó có cả những thú nhân cao lớn, uy mãnh, suất khí sao?
Không cần biết ra sao, chắc chắn không tới lượt một con thú hoang như hắn.
“Ngươi về rồi!” Thấy Edgar trở về, Thư Thư nhô đầu ra khỏi phòng ngủ, sau đó cười với hắn.
Cậu vẫn sợ rắn bự lắm, nhưng không có chán ghét hắn, thậm chí rất thích rắn bự, dù sao hiện tại cũng chỉ có hắn để chuyện trò.
Thấy nụ cười của tiểu á thú nhân, Edgar vô thức cong đuôi, vẫy trái vẫy phải, vẫy xong mới cảm thấy mình có chút ngốc, chóp đuôi nhất thời cuốn lên.
Thư Thư chú ý tới tình cảnh này, mới vừa thấy hơi đáng yêu, ai dè đuôi rắn vươn ra, đành quay sang xem con mồi hắn mới mang về.
“Rắn bự à, mấy ngày nay ngày nào cũng bắt mồi về, khiến cho ta cả ngày ngoài làm thịt khô không còn thời gian làm việc khác!” Thư Thư nói xong, nhảy xuống, “Còn nữa, bỏ hết nội tạng rồi à? Đồ tốt cả đó…”
Da lông của lợn rừng không mấy hữu dụng, Edgar đã lột rồi, hiện tại mang thịt rửa sạch về, còn lại vứt hết, điều này khiến cậu tiếc hùi hụi.
Phải biết những thú hoang khác bắt được mồi đều thích ăn từ giữa ăn ra, bởi vì nội tạng nhiệt lượng cao, cũng bởi vitamin nhiều dinh dưỡng phong phú, trong đó có vitamin A rất bổ mắt.
Rắn bự ăn chay không hiểu, muốn bổ sung vitamin phải ăn nhiều nội tạng một chút sao?
Edgar chăm chú nghe Thư Thư giảng giải. Mặc dù cậu cho là hắn không hiểu gì hết, thao thao bất tuyệt không kiêng dè, thực tế, hắn có thể nghe hiểu được đa phần rồi.
Tiểu á thú nhân đang tiếc nội tạng lợn rừng? Nhưng hắn cũng thương tiểu á thú nhân a, không muốn thấy cậu phải vất vả xử lý đám nội tạng ấy, còn hắn thì… Bây giờ hắn là rắn, không tay chân dựa cả vào miệng, bất tiện lắm…
Edgar nằm bên cạnh, làm bộ không hiểu gì hết nhìn tiểu á thú nhân bận đến bận đi.
Tiểu á thú nhân tích trữ càng ngày càng nhiều lương thực, qua ít ngày nữa, hắn nên rời đi thôi. Hắn là rắn, mùa đông có thể ngủ đông, lúc đó về hang ổ của mình, tránh xa tiểu á thú nhân được chút nào hay chút ấy.
Bằng không… Nếu cả mùa đông sớm chiều bên nhau, hắn thật sự không dám chắc liệu mình có làm gì cậu ấy hay không.
“Lợn rừng lớn như vậy a, rắn bự ngươi thật lợi hại! Hôm nay chúng ta ăn một nửa, còn lại làm thịt khô!” Thư Thư vừa làm thịt vừa nói với rắn. Vốn cậu không có dao, xử lý con mồi hoàn toàn dùng móng vuốt, 2 hôm trước Edgar có mang về cho cậu một con dao sắc, cậu cầm dùng luôn.
Thư Thư cắt lát thịt ra, sau đó thả lại trong miếng đá giả làm nồi luộc, cũng do rắn kiếm về, một cục đá lòng sâu.
Vì nồi đá khá dày, luộc thịt hơi lâu, không thể xào rau, nhưng mà yêu cầu của Thư Thư với đồ ăn không cao, Edgar hiện tại không có nhu cầu, hai bọn họ đều hài lòng rồi.
Thư Thư ăn một miếng thịt heo thật to, ăn xong lăn xuống nằm trên da hổ, vừa thỏa mãn xoa bụng mình, vừa câu được câu không nói chuyện với rắn.
Trước đây lúc cậu nói chuyện, rắn dù không nói được cũng sẽ dùng đuôi đập đất đáp lại, rất nể mặt nha, nhưng mấy bữa nay sao cứ trầm mặc, ít nói thế nào ấy.
Cho nên, Thư Thư không khỏi buồn bực: “Rắn bự, ngươi làm sao vậy? Dạo này uể oải lắm nha!”
Edgar liếc nhìn tiểu á thú nhân một cái, hắn biết tiểu á thú nhân muốn được mình đáp lại, nhưng hắn không có hứng…
Suốt khoảng thời gian sau đó, Edgar càng ngày càng chán nản, đồ ăn mang về vẫn nhiều như thế, khiến Thư Thư chỉ có thể nghĩ biện pháp mở rộng kho lương mới có đủ chỗ chứa thịt khô.
“Rắn bự, rốt cục ngươi bị sao vậy a?” Thoắt cái một tháng đã trôi qua, cất trữ lương thực xong, Thư Thư băn khoăn nhìn Edgar đang lười biếng, sốt sắng hỏi thăm.
Rõ ràng rắn bự ăn rất nhiều mà, sao đột nhiên… trở nên chán chường như vậy?
Edgar tuy lo lắng nhưng vẫn đứng cách xa Thư Thư liếc qua một cái, lắc lắc đuôi.
“Ngươi là… Muốn ngủ đông sao?” Thư Thư suy nghĩ một chút, đột nhiên nhớ ra.
Rắn bự là rắn a! Là rắn thì nhất định phải ngủ đông, cho nên chắc là vì vậy đi.
Rắn là động vật máu lạnh, giờ trời lạnh rồi nên không có tinh thần cũng phải. Về phần bắt mồi nhiều thế, đây là vì vỗ béo mình cộng với tích trữ lương thực đi!
Edgar nghe Thư Thư nói, hơi sững sờ, sau đó gật gật đầu.
Thư Thư đã dạy Edgar gật đầu lắc đầu, giữa hai người có thể giao lưu đơn giản một chút, thế nhưng… Thư Thư nghĩ nghĩ, mình hình như không có dạy Edgar từ “ngủ đông” mà?
Cậu không biết rằng Edgar nghe cậu từng nói những từ liên quan đến mùa đông, giấc ngủ các loại, khi nghe cậu nói ếch ngủ đông, đã đoán được nghĩa của từ “ngủ đông” rồi. Cậu tiếp tục hỏi: “Ngươi buồn ngủ sao? Lạnh, ngủ?”
Edgar lại gật đầu một cái.
“Ta đào hang cho ngươi! Đào cái động!” Thư Thư nói.
Edgar có chút vui mừng, lại lắc đầu, hắn về hang cũ ngủ là được rồi, tuy nơi đó hoàn cảnh không tốt lắm, nhưng ngủ đông cũng tạm ổn.
Nghĩ thế, Edgar bò ra ngoài.
Gần đây Thư Thư có thêm vài miếng da lông, thấy Edgar ra ngoài, liền lấy lông hươu choàng lên người, sau đó phủ thêm miếng da, đi cùng Edgar.
Bên ngoài hơi lạnh, da lông tuy rằng vừa dày vừa ấm áp nhưng có chỗ hở, Thư Thư rụt cổ lại, khó hiểu hỏi: “Rắn bự, trời sắp tối rồi, ngươi còn muốn đi đâu a?”
Edgar đương nhiên không thể trả lời, Thư hỏi xong mới nhớ ra, liền nói tiếp: “Ngươi muốn đi săn à?”
Edgar lắc lắc đầu.
“Ngươi muốn đi bài tiết?”
Edgar lắc lắc đầu.
Thư Thư hỏi liền mấy cái, Edgar đều lắc đầu, đột nhiên nhớ tới đề tài lúc trước: “Đừng nói ngươi muốn đi ngủ nha?”
Edgar gật đầu.
Thư Thư giờ mới phát hiện, Edgar đúng là đang bò về phía hang rắn, nhất thời cả kinh.
Gần đây cậu cảm thấy ra khỏi động để đi cầu quá lạnh đi, mà lại không thích làm bẩn hang nhà mình, cuối cùng… Mỗi lần đều chạy tới hang rắn a!
Cậu cứ tưởng rắn bự sẽ không về ở nữa, cho nên biến nó thành nhà cầu của mình luôn, bây giờ rắn bự làm sao quay lại được nữa?
“Chờ đã!” Thư Thư chạy lên ngăn cản: “Ngươi theo ta trở lại đi.” Tuyệt đối không thể để rắn bự nhìn thấy bên trong hang động hắn có bao nhiêu dơ bẩn được!
Thấy rắn bự không phản ứng lại, Thư Thư lại nói: “Thư Thư, rắn bự, ngủ chung. Trở lại, ngủ!”
Thư Thư thấy rắn bự lắc đầu, càng xoắn xuýt, không biết làm sao ngăn rắn bự được đây, mãi tới khi nhớ ra một chuyện mình đã suy nghĩ rất lâu rồi.
Tu luyện! Cậu còn muốn dạy rắn bự tu luyện mà! Có thể dùng nó dụ rắn bự trở lại!