Chương 57: Đêm động phòng hoa chúc

Đêm động phòng hoa chúc

Áp trong lồng ngực Edgar, được Edgar mang ra ngoài, lúc đầu Thư Thư còn hối hận, cậu giả chết đâu phải để bị bắt đi đâu?

Nhưng qua một hồi, tâm trạng cậu liền thay đổi, thậm chí khắc chế không nổi dùng móng vuốt sờ sờ cơ bụng cơ ngực Edgar.

Cơ bắp sao mà đẹp thế không biết… Thư Thư sờ rồi sờ, có hơi xấu hổ.

Quân bộ thường không cho người ngoài ra vào, nhưng giờ không có chiến tranh, quản lý không nghiêm ngặt như vậy, hơn nữa hôm nay Edgar muốn xem lính mới thi đấu, chẳng hề liên quan tới chuyện cơ mật, dù có trực tiếp mang Thư Thư vào cũng được nữa, chớ nói chi cậu đã biến thành chuột đồng.

“Chờ chút nữa ta thả em trong túi, nếu em ngoan, ta sẽ dẫn em đi xem cơ giáp.” Phi hành khí gần tới quân bộ, Edgar đỡ Thư Thư đang nắm quần áo mình ra.

Thư Thư ngồi trên lòng bàn tay Edgar, gật đầu liên tục.

Từ phi hành khí xuống, Edgar hướng thẳng tới cửa quân bộ, cùng lúc đó, máy quét hình của quân bộ tích tích” kêu lên.

“Điện hạ, trên người ngài có vật sống?” Thủ vệ canh gác kinh ngạc nhìn Edgar, thoạt nhìn không giống như mang đồ theo nha.

“Hôm nay ta dẫn theo một tiểu tử.” Edgar vỗ túi trước ngực, Thư Thư nghe vậy, lập tức thò đầu ra cho người ta coi, trưng đôi mắt nhỏ thoạt nhìn ngây thơ vô số tội.

Binh sĩ kia lại kinh ngạc ngó Thư Thư, mở cửa lớn. Hoàng thái tử mang theo sủng vật đến quân bộ, thật khiến người ta đau tim mà.

Không phải chỉ có á thú nhân mới thích sủng vật thôi sao? Thú nhân, nhất là thú nhân hình rắn nhìn thấy loại này lại chẳng nuốt vào bụng luôn rồi ấy.

Quân bộ hàng năm đều chiêu binh, công nghệ càng cao vũ khí càng mạnh, tới nay, hình thức quân bộ chiêu binh đã khác xa thời cổ rồi.

Xưa kia chỉ cần tay chân khỏe khoắn thân thể không vấn đề gì lớn là có thể đầu quân, nhưng giờ, chưa qua trường quân đội, chưa biết sử dụng các loại vũ khí thì muốn đi lính cơ bản là chuyện không tưởng…

Cũng bởi vậy, trường quân đội ở đế quốc Thú Nhân đông vô kể, trong đó vài trường còn không quan trọng thành tích các môn văn hóa, còn có trường chuyên đào tạo sĩ quan, ví như học viện hoàng gia, gia nhập quân đội nhất định sẽ được lên làm sĩ quan ngay sau khi tốt nghiệp.

Mà hôm nay lại có một nhóm lính mới muốn gia nhập quân bộ.

Đám lính này hai tháng trước chiêu mộ được, đã được huấn luyện trong quân đội tròn 2 tháng, hôm nay tiến hành thi đấu nguyên ngày, vượt qua được sẽ chính thức tuyên thệ gia nhập quân bộ.

Rất đông người tới xem thi đấu, 8 quân đoàn của đế quốc đều có người tới, thậm chí ngay cả nguyên soái quân đoàn cũng có 4 người, 4 người kia không thấy đâu, hẳn là vì không có mặt tại thủ đô tinh.

Hàng năm trong số các binh lính mới nhập ngũ đều có hạt giống tốt, mà hạt giống này, đương nhiên quân đoàn nào cũng muốn giành về mình.

Nhưng là hạm đội hoàng gia từ khi tách khỏi 8 quân đoàn kia, sẽ tự chiêu mộ binh lính không qua quân bộ, bởi vậy hôm nay Edgar chỉ thuần túy tới xem trò vui, còn mang Thư Thư cùng đến.

Thi đấu cá nhân và đoàn đội trên thao trường gần như tiến hành cùng lúc, người nào không hiểu về chiến đấu quân sự thì sẽ thấy tương đối tẻ nhạt, Edgar liền mang Thư Thư đi coi đấu cơ giáp.

Lính mới đánh cơ giáp cũng khá ổn, nhưng Edgar xem ra thấy bình thường, ngược lại Thư Thư ló ra cái đầu nho nhỏ khỏi túi áo, xem mà tràn đầy phấn khích.

Đưa Thư Thư tới đây quả là quyết định đúng đắn, Edgar không nhịn được đưa tay sờ sờ cái đầu nhỏ của Thư Thư.

Hắn và Thư Thư mặc dù quen biết đã lâu, chung sống hơn nửa năm, nhưng lúc trước ngôn ngữ không thông, bởi vậy chưa trò chuyện được nhiều, đừng nói tới chuyện hẹn hò…

Hôm nay, hai người cũng coi như là cùng ước hẹn đi?

Thư Thư bị Edgar lấy tay xoa đầu, lập tức quay đầu bất mãn trừng Edgar một cái, chỉ là đang trong hình dáng chuột đồng bé bằng bàn tay, dù có nhìn chằm chằm Edgar cũng không phát ra tí uy lực nào.

Khóe miệng Edgar cong cong, đúng lúc đó, Meillet một thân quân trang từ xa đi tới.

“Edgar.” Meillet liếc nhìn hắn, sau đó nghi hoặc nhìn chuột nhỏ trong túi áo ngực kia.

Edgar vẫn luôn thích người mạnh mẽ, động vật mạnh mẽ, y thật không ngờ Edgar lại nở nụ cười với một con chuột nhỏ như vậy…

“Meillet.” Edgar gật đầu.

Meillet thân là con trai công tước, còn là đại sư cơ giáp, y vừa tới liền có lính hậu cần mang ghế tựa tới, ngồi xuống xong, y dùng ánh mắt phức tạp nhìn Edgar: “Nghe nói anh sắp kết hôn?”

“Đúng thế.” Edgar gật đầu.

“Thật bất ngờ, tôi còn tưởng anh một lòng với quân đội, đợi tới năm, sáu chục tuổi mới kết hôn kia.” Meillet nói.

“Trước đây ta cũng cho là vậy.”

“Trước đây không phải thích á thú nhân mạnh mẽ không bám dính lấy người khác sao? Sao lựa chọn khác với lời nói quá vậy?” Meillet dùng giọng điệu đùa giỡn nói.

“Khi đó chưa biết yêu là gì, hơn nữa… Thư Thư rất lợi hại.” Edgar đưa tay sờ sờ chuột nhỏ trong túi đang quyền đấm cước đá với mình, mà nghe hắn khen xong, chuột đồng kia rốt cục yên tĩnh lại.

Meillet hít sâu một hơi, buông nắm đấm vô thức nắm chặt kia ra.

Y là á thú nhân sinh ra đã cao quý nhất toàn bộ đế quốc này, bản thân cũng xuất sắc, vốn tưởng Edgar xứng đáng với mình, cũng chỉ có mình mới xứng với Edgar, nhưng giờ hắn sắp kết hôn rồi, đối tượng không phải y.

Meillet không lên tiếng nữa, Edgar lại rất có hứng nói chuyện: “Thư Thư tuyệt lắm, khác với những á thú nhân ta gặp trước đây…” Được rồi, thực ra Thư Thư nào phải á thú nhân.

Nhưng đúng là khi đó Thư Thư chẳng cường tráng hơn á thú nhân tẹo nào, mà vẫn sống được trong rừng sâu, rõ ràng rất sợ hãi con thú hoang như hắn, nhưng chưa từng bỏ rơi hắn bao giờ.

Tự hỏi lòng mình, Edgar cảm thấy nếu ở vào vị trí của Thư Thư, chưa chắc hắn đã đi cứu một con thú hoang mà mình vô cùng sợ hãi.

Nhớ tới bộ dáng bị dọa sợ của cậu, nét mặt và ánh mắt của Edgar đều nhu hòa hơn nhiều.

Meillet liếc nhìn Edgar, quay đầu nhìn lính mới đang biểu diễn: “Trông cậu ấy đúng là thuần khiết đáng yêu, chúc mừng các anh.”

Edgar gật đầu: “Cảm ơn cậu.”

Meillet lúc nói mấy từ “thuần khiết đáng yêu” kia, có chút trào phúng, bây giờ nghe Edgar đơn giản trả lời như vậy, nhất thời nghẹn họng, chuyên tâm xem so tài không để ý Edgar nữa.

Thư Thư lúc này đã buông lỏng cảnh giác với Meillet, hai người một chút ám muội cũng không có, còn chúc mừng Edgar, trước kia đề phòng Meillet như vậy thật không nên.

Edgar mang Thư Thư xem thi đấu xong thì lên quán rượu trên tầng cao nhất cao ốc hoàng gia, chọn bàn riêng cho tình nhân, sau đó gọi một bàn đồ ăn tới.

Miệng chuột đồng quá nhỏ, ăn đồ ăn hơi chậm, Thư Thư muốn biến thành người, nhưng nghĩ tới biến thành người rồi thân thể sẽ trần truồng…

Cậu dứt khoát bò lên một đĩa quả khô, sau đó bi phẫn nhét quả khô vào miệng.

Edgar nhìn Thư Thư trên mâm, đột nhiên có loại kích động muốn dùng muôi múc lên… Đương nhiên, suy tính vì tương lai, hắn kìm lại được, bỏ lại nhân viên phục vụ đang lặng yên đã dùng biểu dùng kỳ dị nhìn hắn và sủng vật cùng nhau quét sạch một bàn đầy ắp suất ăn tình nhân.

Thế nhưng về tới nhà xong Thư Thư lại không thèm để ý hắn, nguyên ngày làm chuột đồng Thư Thư chỉ muốn chạy thiệt nhanh vào thư phòng, sau đó chui vào trong khoang mô phỏng học lễ nghi thôi.

Cậu đã lên mạng tra quy trình lễ cưới rồi, phát sóng trực tiếp lên mạng, cậu cũng đâu thể để mình mất mặt được!

Thư Thư đáng đắn đo chuyện mất mặt, trên mạng lại có rất nhiều người cảm thấy hẳn cậu sẽ chuốc lấy mất mặt thôi, thậm chí còn có người cho rằng tới lúc đó nhất định cậu sẽ lộ ra điểm kém cỏi của mình.

“Ta có người quen tham dự buổi tiệc lần trước tổ chức trong hoàng cung ấy, hắn nói Thái tử phi không biết tí lễ nghi nào, nếu thế có hoàn thành nổi quy trình lễ cưới không đây?

“Hiện tại có tin đồn hoàng hậu lúc đầu cũng làm xấu mặt trong lễ cưới, vị Thái tử phi này liệu có vậy không a?

“Xấu mặt đã đành, nghe nói dung mạo còn chẳng đẹp gì cho cam…”

Thư Thư không đọc được, nhưng Edgar đã thấy hết đống phát ngôn cá nhân ấy, nhưng hắn đâu thể cấm người ta tự do ngôn luận được, chỉ có thể mặt âm trầm tắt mạng đi.

“Lễ cưới ấn định 20 tháng sau, Thư Thư có vấn đề gì sao?” Ian bận tâm hỏi con trai, y đã gửi quy trình lễ cưới cho Thư Thư luyện tập, nhưng vẫn còn lo lắng lắm.

Trước kia trong đám cưới với Chris đã luyện rất lâu nhưng không ngờ cuối cùng vẫn làm hỏng chuyện, thậm chí còn ngã lộn mèo một cái, cuối cùng nhờ có Jonathan che chở mới qua ải được.

“Không sao đâu, tới lúc đó con sẽ không rời em ấy nửa bước.” Edgar đáp, có vết xe đổ rồi tuyệt đối không thể dẫm vào. Hơn nữa, mấy ngày nay Thư Thư rất tiến bộ lên trông thấy, mỗi ngày đều luyện tập các loại động tác trong khoang mô phỏng, khí chất trên người thay đổi rất nhiều, cũng khiến cho hắn có chút đau lòng.

Thư Thư là thú nhân mà lại phải dùng thân phận á thú nhân để gả cho hắn…

Edgar trở lại chỗ mình, lòng hơi hổ thẹn, nhưng nhìn Thư Thư ngồi thẳng, dùng tư thế tiêu chuẩn ăn xong nửa chỗ đồ ăn, sau đó lộ ra nguyên hình, vui vẻ cất chỗ đồ ăn còn lại vào túi, hắn không khắc chế được mà mỉm cười.

Khi Thư Thư đã học được tất cả lễ nghi rồi, lặp lại quy trình này nhiều lần, xác định mình sẽ không sai sót, thậm chí còn tranh thủ học một ít chương trình học tiểu học trung học xong, lễ cưới tới.

Ngay lúc đó, Thư Thư phát hiện ra một vấn đề.

Trong lễ cưới có một khúc thú nhân tặng á thú nhân thú châu của mình, thú châu kia…

“Edgar, tới lúc đó phải tặng thú châu cho tôi, thú châu của anh hình dạng thế nào vậy?” Thư Thư tò mò hỏi.

Edgar sững người, hắn đã tặng rồi, lẽ nào Thư Thư không biết đó là thú châu?

“Ta đã tặng em rồi.” Edgar nói: “Chính là viên châu màu đỏ lần trước.”

“Đó là thú châu của anh?” Thư Thư chết đứng, thú châu kia như là nhẫn kim cương trên Trái đất vậy a, Edgar tặng thú châu cho cậu rồi bị cậu nuốt mất…

Vì vẫn cảm thấy chuyện sinh con rất kỳ quái, nhưng mình và người ở đây khác nhau mà, chắc chắn sẽ không sinh con, bởi vậy Thư Thư vẫn chưa nghiên cứu giáo dục thời kỳ trưởng thành, tới giờ vẫn chưa biết tác dụng thực sự của thú châu là gì, cho nên hối hận vạn phần vì đã lỡ nuốt mất “nhẫn kim cương” của Edgar.

Thư Thư mời bạn học trong lớp và cả Jones nữa, nhưng ngày cưới, cậu căn bản không có phút nào rảnh đi nói chuyện với họ.

Lễ cưới hoàng thất thật phức tạp.

Thú nhân và á thú nhân kết hôn, lễ nghi khác hẳn Trái đất, quần áo mặc trên người thì kỳ dị, nhưng giống lễ cưới ở Trái đất đều có lời thề nguyện, còn khúc tặng thú châu… Xét thấy Edgar không còn viên thú châu nào, phân đoạn này liền bị lược bỏ.

Meillet nhìn Thư Thư ôm cánh tay Edgar, hoàn thành toàn bộ quy trình lễ cưới một cách hoàn mỹ, sắc mạt tái nhợt hẳn đi.

Lúc trước gặp Thư Thư trong yến hội, thoạt nhìn quê mùa cục mịch, quả thực chỉ đáng làm tùy tùng của y, nhưng Thư Thư bây giờ đã không còn là “Thư Thư của ngày hôm qua” nữa.

Tạo hình Thái tử phi chuyên nghiệp nhìn vô cùng đẹp đẽ, dù hôm nay y cố ý trang hoàng lộng lẫy, người kia vẫn không hề bị ánh hào quang của y lấn át, mấu chốt là hành vi cử chỉ của người này đã khác hẳn trước kia.

Mấy được có mấy ngày? Một người sao có thể thay đổi nhiều như vậy?

Cho nên, trong yến hội kia chỉ là giả bộ? Tỏ vẻ đáng thương để Edgar thương hại?

Đem ly rượu trong tay một hơi cạn sạch, Meillet có cảm giác mình vừa bị lừa một vố thật đau.

Mà trên mạng lúc này cũng có một đám người la hét mình bị lừa gạt.

“Thái tử phi rõ ràng rất đẹp, ai nói xấu xí?”

“Khí chất cũng rất tốt, chẳng giống từ tinh cầu xa xôi tới chút nào!”

“Thái tử phi trông thật đáng yêu, hơi nhỏ nhắn, sau này ta cũng muốn có một á thú nhân như thế!”

Xuất thân bình dân khiến người ta ghen tị, nhưng cũng khiến bách tính thấy gần gũi hơn. Nhìn hình ảnh phát sóng trực tiếp, ngày càng có nhiều lời chúc phúc, lễ vật hoa tươi.

Phát hiện ra thế mà không có màn trao thú châu, rất nhiều người nhao nhao trêu chọc.

“Thái tử điện hạ cuống quá quên trao thú châu rồi.”

“Đây là đang học theo bệ hạ đó, lúc trước ngài ấy cũng y chang, chưa kết hôn đã dâng thú châu cho hoàng hậu rồi.”

“Như vậy không tốt lắm đâu, lễ cưới sẽ không được hoàn mỹ…”

Internets còn có người nói thế, hiện trường lễ cưới cũng có nghị luận xì xào.

Calvin thấy rất buồn cười: “Edgar thoạt nhìn không giống người tặng thú châu đổi lấy nụ cười mỹ nhân, sao giờ không lấy ra nổi thú châu vậy nhỉ?”

Nghe Calvin nói xong, công tước Monde lập tức nhíu mày: “Chuyện hoàng thất đừng có nói lung tung.”

“Công tước đại nhân, hiện giờ đâu phải cổ đại nữa, mọi người đều thích bàn chuyện hoàng thất mà.” Calvin cười rộ lên, giờ tự do ngôn luận, hoàng thất cũng như thứ dân, thích thật.

“Edgar e cũng không phải đã lấy thú châu đổi lấy nụ cười mỹ nhân rồi đâu.” Jonathan đột nhiên nói.

“Mẫu phụ, người nói gì?” Calvin tò mò nhìn sang.

“Không có gì.” Jonathan cười cười: “Ta chẳng qua cảm thấy, Thái tử phi này không đơn giản như vẻ bề ngoài, lần trước một chút lễ nghi cũng không hiểu, hiện tại lại thành thạo điêu luyện như vậy…”

“Mẫu phụ người đừng suy nghĩ nhiều quá, Edgar nói, mấy ngày nay cậu ấy lúc nào cũng luyện tập trong khoang mô phỏng suốt mới được vậy đấy.” Calvin nói.

Jonathan cười cười không nói nữa, dùng khoang mô phỏng đúng là tiện thật, nhưng nó không có hiệu quả kéo dài thời gian, nói cách khác Thư Thư mới tập được một tháng.

Một tháng có thể khiến con người ta lột xác hoàn toàn như vậy sao?

Lễ cưới kết thúc, phát sóng trực tiếp ngưng, khách mời được đưa tới phòng ăn, Edgar và Thư Thư cùng nhau về chỗ ở của mình.

Mấy ngày nay Edgar và Thư Thư ở cùng nhau, phòng hắn trang trí lại hoàn toàn, giữa phòng còn có một chiếc giường vô cùng lớn.

Thư Thư mệt mỏi nửa ngày trời, thấy giường kia lập tức nhào tới: “Em mệt sắp chết rồi đây!”

Edgar buồn cười nhìn Thư Thư, sau đó thấy cậu đột nhiên nhảy dựng: “Nhưng mà vui lắm, em kết hôn rồi!”

Trước kia còn tưởng sẽ mãi là yêu tinh không có lễ cưới, không ngờ cuối cùng lại có một đám cưới cả thế giới phải dõi theo, còn có bạn đời là thần thú, thật là tuyệt vời!

“Ta cũng rất hạnh phúc.” Edgar nói: “Chúng ta cùng đi tắm đi?”

“Đi tắm a? Được.” Thư Thư gật đầu, tiến vào buồng tắm, hôm nay phải trang điểm mặt, tuy giống trên Trái đất, nước rửa không trôi, lấy tay lau không được, cậu không quen nổi mà.

Thư Thư vào buồng tắm, rửa mặt được một nửa đã thấy Edgar từ ngoài vào, còn cởi sạch.

Dáng người đẹp ghê! Thư Thư cảm thán một câu, ánh mắt nhìn tới bộ phận trọng điểm của Edgar.

Cậu đã thấy hình rắn của Edgar rồi, có hai cái… khụ khụ… hình người của Edgar… Sẽ không quái đản chớ?

Hình người của Edgar tất nhiên không mọc hai cái đó, chỉ một mà thôi, nhưng so với cậu thì lớn hơn nhiều… Nhất định có liên quan tới vóc dáng, Thư Thư cảm thấy dựa theo tỷ lệ thì, mình nhất định không kém Edgar đâu.

Liếc mắt ghen tị một cái, Thư Thư liền bị ôm lấy.

Edgar kéo cậu cùng tắm rửa, ôm tới giường xong, Thư Thư mới nhớ tới, kết hôn không chỉ có lễ cưới, mà còn có động phòng hoa chúc.

Nhìn Edgar, Thư Thư mặt đỏ au, khó tránh khỏi có phản ứng, rồi hưng phấn nói: “Đến đi! Mau đến đi!”

Dựa theo sách của chủ nhân thì, nam nhân với nam nhân chắc khá thoải mái…

Tưởng tượng thì tốt đẹp nhưng hiện thực lại tàn khốc vô cùng.

Thư Thư nhiệt tình xoa xoa Edgar, hai người đều động tình, cậu đã mềm nhũn toàn thân, có chút ngất ngây rồi, sau đó lúc Edgar bắt lấy cậu, tiến vào…

Một tiếng hét thảm bỗng vang lên.

Edgar bị tiếng hét của Thư Thư dọa hết hồn, dù cung đã lên dây, cũng lập tức dừng lại không dám động, Thư Thư nhân cơ hội này tránh ra, tiếp đó… Dứt khoát biến thành chuột nhỏ.

Hai người đang triền miên thì thiếu mất một, người kia biến thành chuột đồng, chuột nhỏ lúc đầu tức giận kêu tới kêu lui, cuối cùng loạn lên, bắt đầu kiểm tra bộ vị nào đó của mình.

Cảnh tượng này thoạt nhìn rất manh, nhưng Edgar thấy vậy, mặt đen thùi.

Đêm động phòng của hắn chẳng lẽ phải cùng ngủ với chuột sao?

Thư Thư sắp đau chết luôn, vừa rồi Edgar sờ sờ hôn hôn thoải mái lắm, không muốn chuyển động, cơ hồ tùy ý Edgar muốn làm gì thì làm…

Khi đó cậu còn nghĩ, chỉ cần nằm hưởng thụ là được, chắc chắn sẽ rất thoải mái, nào biết cuối cùng chẳng những khó chịu mà còn đau mông cực kỳ!

Sớm biết thế đã không làm!

“Thư Thư, biến trở về đi.” Edgar ôm Thư Thư đáp, mấy ngày nay hắn đều phải nhẫn nhịn, đến giờ không nhịn nổi nữa đâu.

Thư Thư cuộn mình lại, không thèm để ý tới Edgar, làm bộ không nghe thấy gì.

“Bây giờ chúng ta động phòng, em không phải rất chờ mong sao?” Edgar lại nói.

Thư Thư vẫn không nói gì, cậu chờ mong, là bởi vì không biết sẽ đau như thế!

Edgar nhìn Thư Thư, đột nhiên cũng biến thành nguyên hình, một con rắn to chừng ngón tay cái.

Đừng thấy rắn nhỏ, chúng nó thường có thể nuốt cả đồ vật to hơn cả cơ thể mình đó, rắn to bằng ngón cái mà há cái miệng lớn khủng khiếp của nó cũng nuốt hết chuột đồng rồi.

Thư Thư cứng ngắc, bị dọa bối rối, lẽ nào vì cậu không chịu động phòng, Edgar liền ăn cậu sao?

Trong đầu vừa lóe lên ý niệm này, nhưng không tới nỗi bị dọa giả chết hay cứng đờ, chỉ hơi sợ sệt thôi, theo bản năng hóa thành người – cậu biến lớn lên rồi, khẳng định rắn nuốt không trôi!

Thư Thư đang đắc ý, liền phát hiện con rắn kia cũng hóa thành người, sau đó đè cậu xuống.

“Thư Thư, vừa nãy ta sai rồi, gấp gáp quá… Chúng ta từ từ từng bước được không?” Edgar hôn lên má Thư Thư, lại nói: “Vừa nãy… Xin lỗi.”

Hắn vội vã muốn Thư Thư biến thành người mới dùng thú hình dọa cậu, nhưng thấy sắc mặt tái nhợt của ai kia liền hối hận rồi.

“Từ từ cũng không được, đau lắm!” Thư Thư nói ngay.

“Lần này bảo đảm không đau, nếu em thấy đau, ta sẽ dừng lại ngay lập tức.” Edgar nói.

Thư Thư nhìn Edgar, ma xui quỷ khiến thế nào lại gật đầu.

Edgar thở phào nhẹ nhõm, hôn lên cơ thể Thư Thư.

Thư Thư mới ăn đâu, phần lớn do hắn quá vội vàng. Á thú nhân động tình xong, tiến vào vô cùng dễ dàng, nhưng Thư Thư lại không phải á thú nhân…

Phát hiện chỗ đó của Thư Thư hơi sưng lên, Edgar đau lòng không thôi, dùng linh lực hỗ trợ xoa cho cậu, dưới tác dụng của nó, Thư Thư mới rồi còn đau ê ẩm, nhất thời không hề chi nữa, còn khó nhịn mà rên rỉ…

Linh lực đúng là đồ tốt mà… Edgar dùng hết linh lực chuyển nhập vào cơ thể Thư Thư, bảo đảm Thư Thư sẽ không đau không thương tổn, tiếp đó hắn sẽ đem bạn đời “ăn” đến không chừa mẩu xương.

Thư Thư đại khái vẫn sợ bị hắn ăn, mà lúc này, cậu đúng là bị ăn thật.

Hướng Dẫn Chăn Dắt Thiên Địch

Hướng Dẫn Chăn Dắt Thiên Địch

Status: Completed Author:

Thể loại: Ngọt, xuyên không, viễn tưởng, thú nhân, sinh tử.
Nguyên tác: Quyết Triệt

Thư Thư vốn là một con chuột đồng thành tinh, nhưng để tu thành hình người thì cần phải vượt qua lôi kiếp, kết quả lôi kiếp lại "lôi" nó ném tới... tương lai?

Sờ sờ hai tai nho nhỏ trên đầu, vì không muốn bị người ta tưởng là yêu quái, Thư Thư quyết định trốn trong rừng rậm đào một cái động rồi sinh sống, thế rồi... Rắn khổng lồ a a a a a! Xin đừng ăn ta!rn

Hoàng thái tử Dị giới đế quốc bị trọng thương không thể biến lại thành người, một mình sinh sống trong rừng rậm, một ngày kia, hắn thấy trong rừng sâu xuất hiện một á thú nhân đáng yêu, á thú nhân vừa nhìn thấy hắn liền trợn tròn mắt sau đó lăn đùng ra đất... Bị hù chết rồi?rn

Thư Thư: Xem tuyệt chiêu của ta đây: giả chết!

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset