Mang thai? Sao có thể? Thư Thư là thú nhân, mang thai kiểu gì? Hơn nữa mới kết hôn 2 tháng, dù có mang thai cũng không lớn nhanh được vậy! Edgar chỉ cảm thầy bác sĩ đang nhầm lẫn: “Ngươi xem kỹ lại đi!”
“Đúng vậy a, tôi rõ ràng chỉ nổi mụn nhọt, mai sẽ đi phẫu thuật cắt bỏ!” Thư Thư cũng nói. Dù cho á thú nhân trên thế giới này có bộ phận sinh dục, có thể mang thai, nhưng cậu không phải á thú nhân, căn bản không có bộ phận kia, làm sao mang thai được?
Bác sĩ bị nghi ngờ, nhìn thiết bị trên tay cũng mơ hồ – lẽ não khám sai thiệt sao?
Suy nghĩ một chút, bác sĩ kia lại hỏi: “Thái tử phi có thể để ta khám lại không?”
“Nhanh lên đi!” Edgar nhìn sắc mặt Thư Thư trắng bệch, không chút do dự nói.
Bác sĩ lại kiểm tra lần nữa, thậm chí còn lấy tay ấn ấn trên bụng Thư Thư.
Tới lúc đó mọi người mới phát hiện bụng Thư Thư có hơi lớn… Hồi nãy vì quần áo rộng nên nhìn không ra, giờ được Hoàng thái tử ôm rồi bác sĩ lại ấn lên, bụng mới lồi lên… Bụng Thái tử phi, thoạt nhìn giống á thú nhân đang mang thai y như đúc.
Donald ngã xuống nhưng phát sóng vẫn tiếp tục, chỉ là đổi góc độ… Ai bảo Hoàng thái tử không để ý, người khác nào dám ý kiến ý cò gì?
Tên bại hoại bị đánh, Hoàng thái tử “cứu” được Thái tử phi, tình hình không còn nguy cấp, mọi người cũng rảnh rỗi thảo luận: “Chuyện này rốt cuộc là sao? Hoàng thất định công bố Thái tử phi mang thai để làm rõ lời đồn đại Hoàng thái tử mất thú châu?”
“Muốn làm sáng tỏ đâu cần như vậy! Bác sĩ nói mang thai còn bảo nổi cái nhọt!”
“Nhìn dáng vẻ Thái tử phi thoạt nhìn thật giống mang thai.”
“Thái tử điện hạ cùng Thái tử phi chẳng lẽ con hay không mà còn không biết? Khéo là cái nhọt thiệt đó.”
“Ta cũng cảm thấy là nhọt… Thái tử phi liệu có sao không đây?”
…
Donald vừa nói Hoàng thái tử mất thú châu, nếu Hoàng thái tử thật ra không ném đi, mà Thái tử phi lại mang thai, lúc này bọn họ sẽ không chối đây đẩy như thế, cho nên… Thái tử phi phỏng chừng thân thể thực sự không khỏe.
Người xem đều âm thầm cầu nguyện, hi vọng Thái tử phi không gặp phải chuyện xấu.
Giờ người xem càng lúc càng nhiều, Meillet được thông báo xong cũng lên coi.
Thấy Edgar ôm Thư Thư, ánh mắt chỉ nhìn cậu, nắm tay y siết càng chặt.
“Meillet, đừng đau lòng, tôi cảm thấy trong Hoàng thái tử chắc chắn có cậu, chỉ là không còn thú châu, cảm thấy không xứng với cậu, mới đi lấy Thư Thư kia!” Bạn y nói.
Lời này người trên mạng cũng đề cập, thậm chí nhiều người cũng nghĩ chuyện hẳn là vậy, nhưng Meillet chỉ cười khổ một tiếng.
Y có mắt, ánh nhìn yêu thương sâu đậm mà Edgar dành cho Thư Thư, y thấy rất rõ ràng.
Không cần biết có còn thú châu hay không, hắn thật lòng yêu á thú nhân kia.
Nghĩ thế, Meillet tiếp tục nhìn xuống.
Ian cũng đang xem phát sóng trực tiếp, còn vừa xem vừa chạy tới cao ốc hoàng gia. Sắc mặt y không quá tốt, trong lòng như có sóng cuộn trào không an tâm được.
Chuyện thú châu Edgar không còn rất ít người biết, Donald kia sao biết được chuyện này? Tại sao lại muốn công khai chuyện này?
Giống như người trước kia muốn vu hại Edgar, muốn bôi nhọ danh tiếng của Edgar, của hoàng thất?
Nghĩ tới con trai mình không còn thú châu lại phải nhận chỉ trích từ dư luận, Ian cắn chặt răng khổ sở khôn cùng, đồng thời ngẫm lại một số chuyện.
Donald là do Jonathan đề cử, chuyện thú châu của Edgar cũng chỉ mới nói cho Jonathan…
Chuyện lần này liệu có liên quan tới Jonathan chăng? Nhưng mà… Jonathan việc gì phải làm vậy?
Ian ngồi phi hành khí đến trên ban công cao ốc hoàng gia đúng lúc bác sĩ kia vừa kiểm tra xong.
“Tuy do năng lượng trên người đứa nhỏ quá mạnh nên máy móc không kiểm tra ra được, nhưng Thái tử phi đúng là đang mang thai, điều đó là không thể nghi ngờ.” Bác sĩ kiên định nói: “Vừa nãy Thái tử phi cử động quá mạnh ảnh hưởng tới thai khí, giờ nhất định phải nghỉ ngơi cho tốt.”
“Không thể nào! Rõ ràng trong bụng tôi là nhọt mà!” Thư Thư căn bản không tin nổi, cậu làm chuột mấy trăm năm nay, sao tự dưng lại biến tính?
“Thái tử phi! Tuy ta không phải bác sĩ chuyên khoa sản, nhưng vợ chồng ta sinh tới 7 đứa rồi, lúc Thái tử điện hạ còn trong bụng Hoàng hậu cũng một tay ta chăm sóc, ta chắc chắn không nhầm đâu.” Bác sĩ nói ngay, vừa nãy hắn vội tới chưa kịp xem phát sóng, cho nên không biết vụ Donald nói Edgar không còn thú châu, vô cùng nghi hoặc hỏi: “Ngài mang thai sao không chịu thừa nhận?”
Lời này bác sĩ vừa hỏi, Thư Thư còn đang bối rối, trên mạng đã nổ tung.
Đúng đấy, mang thai là chuyện tốt, sao Thái tử phi không chịu thừa nhận?
Vị bác sĩ này rất nổi tiếng, chẩn đoán không sai bao giờ, giờ là lúc làm sáng tỏ mọi việc… Tại sao Thái tử phi còn cứ khăng khăng nói mình không mang thai?
“Đứa nhỏ trong bụng Thái tử phi chẳng lẽ không phải của Hoàng thái tử?”
“Hoàng thái tử không còn thú châu, mà Thái tử phi… chẳng lẽ từng ăn thú châu người khác?”
“Bụng đã lớn vậy rồi, hài tử phải được cỡ năm, sáu tháng, chẳng lẽ đứa bé kia thực sự không mang dòng máu hoàng gia?”
…
Trên mạng đủ loại bình luận, càng lúc càng nhiều, còn Edgar thì vẻ mặt quái dị nhìn bác sĩ: “Bác sĩ, Thư Thư mang thai thật sao?”
“Chắc chắn đấy! Tuy vỏ trứng quá cứng không thấy rõ tình hình bên trong, nhưng đây không phải trứng thì là gì? Còn xung quanh chính là tử cung.” Bác sĩ lấy ảnh chụp cho Edgar xem, Thái tử phi 100% là mang thai rồi!
Thư Thư đau bụng cực kỳ, nhưng giờ là trường hợp đặc biệt, cậu cũng ngó qua xem, hai người cùng nhìn tình trạng bên trong bụng cậu.
Không biết có phải tại hết sạch linh lực hay không, máy móc lại chụp được hình siêu âm, thoạt nhìn đúng là giống trứng, mà á thú nhân thì đẻ trứng…
“Sao tôi lại đẻ trứng được!” Thư Thư vẫn không tin nổi, dù có sinh thật đi, chuột đồng cũng đâu đẻ trứng a!
Edgar cũng cảm thấy không thể nào, Thư Thư là thú nhân, sao mang thai được?
Nhưng mà… Cái này thoạt nhìn giống trứng thật… Lúc trước còn thấy vô cùng thân thiêt…
Lẽ nào đây không phải nhọt mà là trứng?
Edgar rối tinh lên, chưa hoàn hồn lại.
Người xem thấy vẻ mặt này của Thái tử điện hạ, đều đồng loạt cảm thông.
Đứa nhỏ kia phỏng chừng thực sự không phải của Thái tử điện hạ, bằng không sao có vẻ mặt không dám tin kia được…
“Trước kia còn tưởng Thái tử điện hạ không còn thú châu mới cưới á thú nhân này, thật không tử tế, nhưng giờ… Ta cảm thấy ngài ấy thật đáng thương!”
“Đau lòng thay cho điện hạ.”
“Thái tử phi rốt cuộc là sao vậy! Dù không phải con của Thái tử điện hạ, lại đi nói là cái nhọt muốn phẫu thuật cắt bỏ cũng quá đáng quá rồi!”
“Lại đi lừa dối Thái tử điện hạ, đáng chết!”
…
Dân tình bắt đầu lên tiếng phê phán Thư Thư, đúng lúc đó Ian đi vào.
Ian xem phát sóng từ đầu tới cuối, cũng biết đoạn ghi hình còn tiếp diễn… Y vốn muốn đập hết máy ghi hình ở đây, nhưng tình hình trước mắt….
Edgar bị cho là không còn thú châu, Thư Thư bị gán là phản bội… Tình hình không thể tệ hơn, giờ phải nghĩ xem nên làm gì cho thỏa đáng đã.
Huống chi y cảm thấy Thư Thư không phải loại người chưa kết hôn đã mang thai con người khác, nếu vậy…
Ian đi vào xong, lập tức nói với Thư Thư: “Thư Thư, thú châu Edgar con đang giữ phải không?”
Thư Thư đã bị vụ mang thai làm choáng váng đầu óc, giờ đột nhiên nghe Ian hỏi vậy, sắc mặt y còn rất khó coi, nhất thời bị dọa hết hồn: “Con không cố ý làm mất đâu!”
Ian hỏi lời kia là muốn nhắc tới lúc Edgar bị thương nặng ở Thiêm tư, trong rừng chỉ có Thư Thư, mới nghĩ liệu có phải Thư Thư nhặt được thú châu Edgar hay không.
Kết quả… Thư Thư nói làm mất rồi? Thú châu ném đi thật sao?
Nghe câu trả lời này Ian nhíu chặt mày, Thư Thư lại nói: “Con không cố ý thật mà, thú châu kia đột nhiên không thấy tăm hơi, con tìm sao cũng không thấy nữa.”
Thư Thư giờ hối hận lắm rồi, sao cậu lại hậu đậu thế không biết? Thú châu rốt cuộc có tác dụng gì a?
Thú châu… Đột nhiên biến mất? Ian bỗng lớn mật suy đoán: “Con nói trong người nổi nhọt, là mất thú châu rồi mới có phải không?”
Thư Thư gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Không phải mất xong nổi ngay, qua một ngay mới nổi nhọt.”
“…” Ian trầm mặc chốc lát, lại hỏi: “Vậy có phải con với Edgar quan hệ xong, nhọt… nhọt mới lớn lên?
Ngữ điệu nói chuyện khá quái dị, mà nói xong cũng vẫn cứ nhìn Thư Thư không rời mắt.
Thư Thư gật đầu một cái: “Phải a, càng lúc càng lớn.”
“Ha ha.” Ian nhìn ánh mắt mờ mịt thuần khiết của Thư Thư, cảm thấy hơi đau lòng, nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
Người trên mạng đều vỡ mộng, tiến triển kiểu gì đây? Hoàng thất muốn họ tin Thái tử phi có con còn không biết, coi hài tử là cái nhọt?
Sao có thể!
Thái tử phi bị ngốc a? Chính mình mang thai còn không biết?
Hơn nữa, nếu Thái tử phi đúng là mang thai con của Hoàng thái tử, biểu cảm quái dị kia của điện hạ là sao?
“Chứng minh sự trong sạch kiểu này cũng quá ngớ ngẩn rồi.”
“Đừng nói Thái tử phi cả chuyện thứ mình ăn là thú châu cũng không biết nốt nha.”
“Thái tử phi không biết thì thôi, Hoàng thái tử chẳng lẽ còn không biết á thú nhân ăn thú châu có ý nghĩa thế nào?”
…
Edgar… hắn không biết thật mà.
Nói chuyện với Ian vẫn còn hỏi: “Thư Thư mang thai thật sao?”
“Thư Thư mang thai hay không con không biết? Không phải nói thú châu do con làm mất rồi sao? Sao giờ lại thành Thư Thư làm mất?” Ian nhìn con trai, giận không có chỗ phát tiết.
“Thư Thư làm mất thú châu, con…” Edgar đột nhiên ôm lấy Thư Thư, sau đó truyền linh lực cho cậu.
Nhọt trong bụng có linh lực xong, lập tức không nháo nữa, bụng cũng hết đau, cùng lúc đó, Edgar cảm nhận được liên kết huyết thống mang tới cảm giác thật tuyệt vời.
Nhọt kia trong bụng Thư Thư có liên hệ sâu sắc với hắn!
Không, đây không phải nhọt, vậy hẳn là một hài tử!
Thư Thư nuốt mất thú châu của hắn, thú châu bén rễ trong người cậu, sau đó bọn họ kết hôn, Thư Thư liền có thai.
Tuy đứa nhỏ này lớn rất mau, hấp thu nhiều linh lực khiến máy móc không kiểm tra ra được, nhưng đây đúng là hài tử.
Edgar đột nhiên bế Thư Thư lên, nói năng lộn xộn: “Ta có hài tử! Ta có hài tử! Thư Thư, ta có hài tử!”
“Ở đâu ra?” Thư Thư vẫn mờ mịt.
“Ha ha, chúng ta có hài tử rồi!” Edgar ôm lấy Thư Thư hôn một cái, Hoàng thái tử luôn dùng hình tượng lạnh lùng để gặp mọi người đã vui vẻ sắp điên rồi.
Người trên mạng trợn tròn mắt.
Chuyện gì thế này? Lẽ nào Hoàng thái tử không tức giận đòi ly hôn với Thái tử phi sao? Sao cứ như… đứa nhỏ trong bụng Thái tử phi đúng là của Thái tử điện hạ?
Nếu là thật, sao lại nói là nhọt phải cắt bỏ đi?
Góc bình luận tiếp nối chuỗi “…” vô tận. Anh hùng bàn phím đến lúc này chỉ còn biết chửi thề trong lòng.
Mới quay đi có tí, vừa rồi còn bi kịch hoàng gia, giờ trở lại đã thấy Hoàng thái tử ôm Thái tử phi cười ha ha, mất hết cả hình tượng.
“Người này… thật sự là Thái tử điện hạ ta sùng bái sao?”
“Cho nên, con thái tử phi đúng là của điện hạ?”
“Sao hội bên ấy lại coi hài tử là nhọt được!”
“Rốt cuộc bị gì vậy?”
…
Người trên mạng phát điên, đám Ian cũng sắp rồi.
“Edgar, con dừng lại cho ta!” Ian đột nhiên nói.
Edgar ngừng lại, cuối cùng gọi lý trí về kìm nén niềm vui quá độ, bình thường trở lại.
“Nói ta nghe, chuyện rốt cuộc là thế nào?”
“Con tặng thú châu cho Thư Thư, Thư Thư nói làm mất rồi, con tưởng thú châu không còn nữa… Con…” Edgar nhanh chóng nghĩ xong mấy lời giải thích đối phó, rồi vội vã nhìn Thư Thư: “Thư Thư, rốt cuộc thú châu có sao không?” Khi đó trong lòng hắn đang loạn, không tiện hỏi cái này…
“Em thấy nghịch hay hay, ngậm trong miệng chơi, đột nhiên nó biến mất, em ăn rất nhiều để lôi nó ra mà cũng không được…” Thư Thư vẫn mờ mịt, nhọt sao lại biến thành hài tử? Nhưng mấy người này đã nói thế, thì cứ coi như vậy đi…
Chỗ này không phải là vì ăn thú châu mà mang thai chớ?
Edgar rất muốn cười, nhưng nghĩ tới mình cũng vẫn luôn tưởng hài tử là nhọt, lại không cười nổi nữa, biểu tình nghèn nghẹn cực kỳ quái dị. Ian gõ đầu hắn: “Hoàn cảnh Thư Thư bế tắc, không có internet, không có cha mẹ dạy bảo nên không hiểu chuyện, thế kiến thức sinh lý của con để đâu rồi? Đứa nhỏ lớn như vậy rồi mà còn không biết?”
Ian cảm thấy con trai mình thật đáng đánh đòn! Dám xem tôn tử của y là nhọt a.
Edgar thấy thật oan uổng, trên lơp học sinh lý rất tốt, tri thức vẫn nhớ rõ mà, loạn cào cào như vậy là vì Thư Thư là thú nhân đó chớ.
Hắn nào biết thú nhân cũng mang thai được đâu?
Không, Thư Thư cũng không hẳn là thú nhân, cậu ấy không giống thú nhân đế quốc, phỏng chừng là vì vậy mới mang thai chăng?
Trường hợp của Thư Thư không thể để người khác biết được, Edgar đành gánh tội danh “không cố gắng học lớp sinh lý” vậy, oan ức quá đi!
Trên tinh võng:
“…”
“…”
“…”
Sau ngàn chấm rốt cục có người hỏi: “Các ngươi thấy có thật hay không? Hoàng thái tử và Thái tử phi đều mang thai không biết?”
“Giải thích sao giờ? Nếu là giả, Hoàng thái tử đã chối rồi.”
“Hài tử sinh ra xong đều có mẫu ghi chép gen, hoàng thất dù sao cũng không thể nhận hài tử không cùng huyết thống.”
“Ha ha ha, Hoàng thái tử lại coi hài tử là nhọt, các ngươi không thấy buồn cười sao?”
Mọi người đột nhiên yên ắng.
Vừa rồi, đúng là hai người kia đều nói đấy là nhọt.
Sự tình trên mạng Edgar không rảnh quan tâm.
Bác sĩ lúc này không nhịn được nói: “Thái tử điện hạ! Thái tử phi động thai khí, sao ngài có thể gọi tới gọi lui như vậy, cậu ấy cần nghỉ ngơi ngài biết không? Cần nghỉ ngơi!”
Edgar lập tức không dám chuyển động nữa, Thư Thư lại phất tay: “Em không sao, hiện giờ em rất khỏe mạnh, chỉ đói bụng thôi.”
“Thật sự không sao?” Edgar lo lắng nhìn Thư Thư, sau đó bắt chuyện với bác sĩ: “Bác sĩ Khoa, mau kiểm tra giúp Thư Thư đi!”
Bác sĩ lại lật đật lôi đồ nghề ra kiểm tra, kết quả… Thiết bị không hiển thị gì.
“Ngươi xem, giờ lại không thấy gì hết… Thật sự có hài tử sao?” Thư Thư không nhịn được hỏi.
“Đương nhiên!” Bác sĩ Khoa kích động: “Trong truyền thuyết có nói, huyết thống mạnh mẽ có thể giấu mình tránh bị phát hiện, hài tử này nhất định là vô cùng vô cùng mạnh mẽ!”
Edgar nghe xong tự hào cực kỳ, rồi lại không khỏi lo lắng – Thư Thư vẫn luôn cho rằng mình là một thú nhân, liệu có phải sẽ không chấp nhận được chuyện mình mang thai hay không?
Hắn muốn bàn bạc đàng hoàng với cậu, nơi này nhiều người, hiển nhiên không thích hợp để nói chuyện… Edgar đột nhiên bế Thư Thư lên, sau đó chạy vụt ra ngoài.
Hoàng thái tử cứ thế đi?
Người hắn mang tới có chút mờ mịt, Cynthia ngây người ở đây từ đầu tới giờ không ai thèm ngó ngàng tới càng không biết phải làm sao, còn Ian đã khôi phục tinh thần: “Các ngươi sửa sang nơi này về trạng thái ban đầu đi!”
Ian vừa dứt lời, mọi người bắt đầu lao vào bận túi bụi, rốt cục phát hiện có người máy cỡ nhỏ, khảm hư tường, chuyện phát sinh nãy giờ đã phát sóng toàn quốc rồi.
Trên mạng cứ thế ngắt mất, mà ai nấy đều hưng phấn chưa dứt, không ngừng nghị luận chuyện lúc trước.
“Ha ha ha, buồn cười thiệt, thú châu bị á thú châu ăn rồi mà Hoàng thái tử lại tưởng là mình không còn thú châu.”
“Đây là lần phát sóng tuyệt nhất từ trước tới nay, trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà nội dung vở kịch xoay tới xoay lui vô số lần!”
“Ta phi, lại có người coi hài tử là nhọt!”
“Nhọt ha ha ha! Đủ cho ta cười cả năm, không sao lại một năm, muốn cười cả đời mất! Còn phải kể cho con cháu đời sau tiếp tục cười!”
“Bụng ta cười nhiều đau quá! Ta tải video phát sóng về, xem tới xem lui, cái vẻ mặt Thái tử phi lúc Donald nói Thái tử điện hạ không còn thú châu ấy… là do tưởng mình “làm mất” thú châu của Thái tử điện hạ đi?
“Ta xem qua vô số chuyện cười hoàng gia, lần này tuyệt đối là chuyện buồn cười nhất!”
“Con của Thái tử điện hạ thật xui xẻo, lại bị cha mẹ mình coi là nhọt A ha ha ha.”
…
Vô số người trên mạng nghị luận, nhiều người dừng việc để ý chuyệnn ày, cho nên không ai phát hiện, ở một nơi nào đó trên Thủ đô tinh, một trận chiến nào đó vừa mới bắt đầu đã vội kết thúc rồi.
Chris tự mình dẫn người đi bắt kẻ chủ mưu xong, cũng chính là á thú nhân em trai hắn Jonathan, nhưng Jonathan đã sớm chuẩn bị, cho nên chỉ bắt được vài thủ hạ của y.
Về phần bản thân Jonathan…
Thừa dịp mọi người bị đoạn phát sóng kia cuốn hút, phi thuyền tư nhân đột nhiên lên không, lao thẳng ra ngoài vũ trụ, tốc độ vô cùng nhanh, cho nên Chris đuổi không kịp.
Chris không do dự liên hệ hạm đội hoàng gia, để cấp dưới truy đuổi, hạm đội nhận mệnh lập tức lên đường, nhưng không dám đảm bảo có bắt kịp phi thuyền kia hay không.
Vũ trụ bao la, nếu phi thuyền muốn ẩn trốn, bọn họ muốn bắt được cũng rất khó khăn.
“Truy nã Jonathan! Bắt giam Calvin và công tước Monde lại!” Chris không chút do dự ra lệnh.
Jonathan chạy trốn, mọi chuyện quá đột ngột, vì vốn đã giám thị công tước Monde, nên nhanh chóng bắt lại, Calvin mới nãy cũng vừa khoanh tay chịu trói.
Chris cau mày, mới đầu điều tra ra được là công tước Monde, lúc đó còn nghĩ, Jonathan dù gì cũng cùng hắn lớn lên từ nhỏ, chắc là không biết chuyện, kết quả… Động thủ hại Edgar, làm bại hoại danh dự hoàng thất không phải công tước Monde mà lại là Jonathan, rốt cục tại sao phải làm vậy?
Cha mẹ hắn nhận nuôi Jonathan, nhìn y từng ngày lớn lên, chưa từng làm gì có lỗi với y, Jonathan vì sao phải phản bội?
Dù phẫn hận, Chris vẫn hạ lệnh liên tục, làm xong mới hỏi người bên cạnh: “Edgar bên kia sao rồi?”
Donald lúc đó động thủ với Thư Thư hẳn là để đánh lạc hướng cho Jonathan chạy trốn… Y tính toán không sai, Donald kia quả thực đã dời được tầm mắt của rấ nhiều người, bao gồm cả Edgar, chỉ là không có hắn.
“Bệ hạ, Thái tử phi mang thai.” Thủ hạ Chris nói. Bên kia xảy ra nhiều việc, thế nhưng chuyện bệ hạ cần nghe nhất hẳn là tin này.
Thư Thư mang thai? Chris đột nhiên phát hiện, hắn cũng bị dời tầm mắt, không cách nào toàn tâm toàn ý truy đuổi Jonathan nữa.
Edgar đưa Thư Thư cưỡi phi hành khí về hoàng cung, sau đó lập tức ôm người vào phòng ngủ, nhẹ nhàng từng tí một đặt cậu xuống giường.
“Thư Thư, em thấy thế nào rồi?” Edgar lại hỏi.
“Em đói.” Thư Thư tội nghiệp nhìn Edgar, cậu rất đói luôn ấy…
Vừa rồi xảy ra quá nhiều chuyện, cậu quên không lấy đồ trong túi ăn ra, giờ về đến nơi quen thuộc này, lập tức lấy đồ ra gặm gặm.
Edgar thấy cảnh này có chút câm nín, hắn phân phó 006 đi làm, sau đó nhìn Thư Thư: “Thư Thư, em đang mang thai con trai ta, em định thế nào?”
Edgar lo lắng nhìn Thư Thư, chỉ sợ cậu nói không muốn giữ đứa bé.
“Tốt nhất là thế! Nếu là hài tử thật, em không cần sợ khối u ác tính nữa rồi!” Thư Thư nói ngay: “Cũng không cần phẫu thuật, tốt quá! Sinh con nghe nói rất đau, nhưng khoa học kỹ thuật giờ hiện đại rồi, có lẽ sinh nở không đau đâu nhỉ?”
“Đương nhiên rồi.” Edgar gật đầu trong vô thức, sau đó mới phản ứng kịp, nhìn Thư Thư: “Thư Thư em sẽ sinh con cho ta sao?”
“Tất nhiên.” Thư Thư gật gật đầu, mang bầu rồi, sinh thì sinh thôi, cậu cũng thích trẻ con nữa…
Tuy thích trẻ con nhưng là chuột con cơ, giờ mang thai con Edgar, sẽ không phải là rắn chớ?
Nghĩ đến bụng mình có một con rắn bên trong, Thư Thư liền thấy cả người không khỏe nổi.