Thư Thư tay run lợi hại, bộ dáng này mà ném thuốc chuẩn chỗ cần đắp mới là lạ!
“Lạch cạch” một tiếng, thảo dược rơi trên đất cạnh chỗ đại xà nằm, còn cách đại xà xa lắm.
Thư Thư bị dọa sợ chết khiếp, vô thức lùi lại mấy bước mới tỉnh táo lại, chợt phát hiện rắn lớn không còn nhúc nhích.
Đại xà không xảy ra chuyện gì chứ? Thư Thư lo lắng nhìn sang, thấy trên người rắn đủ loại vết thương, đôi mắt cay cay chua xót.
Trước đây cậu từng nghĩ, khu vực này sở dĩ an toàn như vậy hắn là có liên quan với người kia, bằng không bờ sông là nơi động vật thường tụ tập, sao một bóng động vật cỡ lớn cũng không có?
Nhất định là người tốt bụng giúp cậu, khi đó thật sự rất rất vui, nhưng không ngờ người kia lại là con rắn trước mặt này… Con rắn này không phải sắp chết đó chứ?
Đưa tay dụi mắt một cái, Thư Thư lại lấ ra ít thảo dược nhai nhai.
Thảo dược đắng cực kỳ, lông mày Thư Thư nhíu chặt lại, lần này nhai kỹ hơn mới phun thảo dược ra tay. Nhai xong cũng không dám vứt nữa, đánh bạo tới gần, chậm rãi tới gần rắn khổng lồ kia.
Mùi vị quen thuộc càng dày đặc, Thư Thư cuối cùng không còn sợ sệt như vậy nữa, cậu ngồi xổm xuống, đắp thuốc lên vết thương gần đuôi rắn, nhẹ nhàng tán ra.
Lúc tán thuốc không cẩn thận, Thư Thư đụng phải vảy rắn trắng mịn.
Cậu nhảy dựng lên, bỏ chạy, chạy được một đoạn mới đứng lại, sau đó sợ hãi không thôi quay lại nhìn con rắn lớn, cảm giác hai chân muốn nhũn ra rồi.
Cậu thật sự rất sợ rất sợ rắn… Thật là đáng sợ!
Thư Thư không khỏi nhớ lại lần đầu gặp nhau cậu còn bị rắn to cuốn lấy có bao nhiêu kinh hãi, khi đó bị dọa sợ chết khiếp, dĩ nhiên không nhớ nổi mùi rắn kia, nếu biết trước…
Biết trước cũng chẳng có tác dụng gì…
Rắn lớn không động đậy nằm yên đó, trên người không nhiệt độ, bụng có vết thương máu rỉ chưa dừng… Thư Thư trầm mặc một hồi, từ từ tiến lên phía trước, lần này bôi thảo dược cho vết thương trên bụng rắn.
Lúc bôi, bụng rắn nhẹ nhàng chập trùng trên dưới… Thư Thư kêu lên một tiếng sợ hãi, lại rút lui vài bước. Chậm rãi bình phục lại mới dám tiến lên lần nữa, tiếp tục bôi thuốc cho rắn khổng lồ.
Edgar nằm trên mặt đất, cảm nhận cái tay kia đang đắp thuốc cho mình mà run rẩy không ngừng, nhất thời im lặng.
Đây là lần bôi thuốc lâu nhất trong đời hắn, quả thực là giày vò mà, bất quá… Hắn ngược lại không tức giận, còn thấy rất tức cười nữa.
Tiểu á thú nhân sợ hắn muốn chết, không ngờ thế mà còn có thể kiên trì bôi thuốc cho hắn…
Chỉ là, tiểu á thú nhân như vậy, hắn cũng không dám động đậy… Cả người cứ quấn lấy lão hổ kỳ thực chẳng dễ chịu gì cho cam.
May mà ngay lúc chịu hết thấu, tiểu á thú nhân coi như tạm thời dừng thoa thuốc, một lần nữa chạy thật xa.
Edgar thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận tránh cọ rơi thảo dược trên vết thương, thả con hổ bị vặn chết ra, vận động thân thể lựa một tư thế thoải mái nằm xuống.
Tiểu á thú nhân còn trở lại nữa không? Edgar đột nhiên có chút mong đợi.
Thư Thư không muốn quay lại chút nào.
Vừa rồi cầm thảo dược tới cho con rắn đó, thực ra là của rắn kia mang tới cho cậu, người tốt bụng cho cậu rất nhiều thảo dược, mình cậu dùng mãi không hết, liền trồng trước cửa, thế mà đám thảo dược đó sống được thật.
Đương nhiên, hiện tại đã dùng hết, còn không đủ… Thư Thư đành phải đi tìm.
Tìm thảo dược cũng không khó, Thư Thư rất nhanh kiếm được một ít, thế nhưng… Cậu không muốn quay lại a.
Thậm chí chỉ cần nghĩ tới phải đến gần con rắn bự kia, cậu liền cảm thấy bắp chân mình nhũn cả ra rồi ý.
Nếu cậu không quay lại, con rắn kia xảy ra vấn đề gì thì sao? Thư Thư đấu tranh tư tưởng một hòi, cuối cùng vẫn run run đi đến chỗ cự xà và cự hổ vừa đại chiến.
Mới tới gần, Thư Thư liền thay vị trí đại xà đã thay đổi.
Đại xà cử động được rồi? Thư Thư lại muốn trốn chạy, may là nhịn được, cuối cùng từ từ cọ đến cạnh rắn lớn, sau đó tay run run giúp nó bôi thuốc những chỗ còn lại.
Làm xong xuôi, Thư Thư liền vội vội vã vã… Chạy trốn lần nữa.
Mặc dù biết mình phải đi cứu con rắn to, nhưng Thư Thư vẫn là vừa nhìn thấy hắn liền không nhịn được muốn chạy.
Nhưng cậu chạy rồi, lại không khỏi lo lắng, con rắn kia hình như không chuyển động nổi nữa, nằm ở đó nhỡ có thú hoang đi qua xơi tái thì làm sao bây giờ?
Trước vẫn tưởng là khu vực này an toàn, giờ lại xuất hiện cự thú. Nơi đó một con hổ chết, có mùi máu tanh, nếu động vật khác đánh hơi thấy… Hơn nữa, để rắn lớn chịu đói cũng không ổn… Xoắn xuýt một hồi, Thư Thư cắn răng đau khổ trở về.
Vòng qua rắn lớn nằm yên bất động, Thư Thư duỗi móng vuốt ra, dự định dọn dẹp con cọp kia cùng vết máu xung quanh, thuận tiện xẻ thịt hổ cho rắn ăn.
Xà hoang không ăn vật chết, đương nhiên tự nó vừa giết xong không tính, nếu không, lần đầu Thư Thư nhìn thấy nó đã không lăn đùng ra giả chết thế.
Phải biết, trước đây cậu dựa vào tuyệt chiêu này mà thoát khỏi miệng rắn đó nha.
Bất quá con rắn này hẳn là khác với rắn thông thường.
Vừa là người tốt bụng, vừa tặng cậu mồi ngon thuốc tốt, chắc chắn rất thông minh, phỏng chừng sắp thành tinh rồi!
Nếu là xà tinh, nhất định có thể câu thông, sẽ không như rắn thường chỉ ăn đồ sống… Dù sao nó cũng ăn đồ cậu nấu mà.
Nếu như đại xà ăn lão hổ, liền khẳng định sẽ không ăn mình nữa… Thư Thư vừa nghĩ vừa muốn tha cự hổ ra xa khỏi rắn khổng lồ để tiện xử lý, đáng tiếc… Không di chuyển được chút nào luôn.
Nhìn con rắn to kia, thấy nó vẫn không nhúc nhích, Thư Thư liền không kéo nữa, định lột da hổ tại chỗ.
Một chân đạp trên người hổ, một tay cầm áo da hổ liều mang xé, lại xé không ra, ngược lại bản thân không cẩn thận bị văng ra sau, dập mông chổng vó, móng vuốt cũng đau nữa!
Nhìn móng vuốt mình, Thư Thư bĩu môi: “Con hổ này da dày như thế làm cái gì a!”
Té lộn nhào một cái rồi, Thư Thư chỉ đành từ bỏ ý định ban đầu, đổi thành rạch lớn lỗ hổng bị đại xà xé sẵn ra để lấy thịt bên trong.
Thịt hổ cuối cùng không khó dằn vặt như da của nó… Thư Thư chuyên tâm bắt đầu công tác khai thác thực phẩm của mình.
Edgar mở mắt, cẩn thận quan sát tiểu á thú nhan, cảm thấy bộ dáng đấu vật của cậu thật đáng yêu. Á thú không thể hóa thú, chỉ có một ít đặc thù trên người, trong đó số ít còn biến ra được móng vuốt, mà móng vuốt á thú lắm khi cũng chỉ là đồ trang sức, cào lên mặt thú nhân cũng không thành vấn đề, muốn xé da thú lớn như thế tuyệt đối không thể – tiểu á thú nhân thật sự quá ngây thơ mà.
Nhìn tiểu á thú nhân đang cong cái mông nhỏ đào ra từng khối thịt trên người cự hổ, quang cảnh dưới váy cỏ như ẩn như hiện, Edgar đột nhiên cảm thấy trên người mình có chút nóng lên.
Trước đây hắn không thích á thú nhân, đặc biệt là dáng vẻ nhát gan nhu nhược, nhưng bây giờ… hắn cảm thấy tiểu á thú nhân này đáng yêu thế không biết!
Chỉ tiếc… Nghĩ đến tình huống hiện tại của bản thân, Edgar phảng phất như bị giội gáo nước lạnh, từ đầu tới đuôi đều nguội lạnh.
Hắn đã biến thành dã thú rồi.
Thế nhưng, nếu lần này hắn không bị trọng thương, liệu tiểu á thú nhân động tí là cởi đồ này có nhìn hắn với cặp mắt khác trước không?
Edgar hít sâu một hơi, không biết mình có nên nhắc nhở tiểu á thú nhân không đây, chỉ quấn váy cỏ tạm bợ thế rất dễ bị nhìn trộm.
Thư Thư bỏ rất nhiều công sức mới đào được khối thịt lớn trên người hổ, móng vuốt đã tê dại cả rồi.
Đem thịt hổ chất chồng từng mảng từng mảng trên lá cây, chồng thịt cao cao liền lộ ra biểu tình thỏa mãn. Rút cỏ khô bên hông ra xoa xoa lau vết máu trên tay, Thư Thư đang muốn nghỉ ngơi, bỗng quay đầu liền thấy rắn lớn đang nhìn mình chằm chằm, cặp mặt lạnh lùng như băng, sợ quá đi!
Thư Thư tim đập ầm ầm, không biết lần thứ mấy bỏ chạy.
Chạy vài bước, nhịp tim mới chầm chậm lại, quay đầu nhìn về phía rắn bự: “Ngươi đừng ăn ta, thịt lão hổ ăn ngon hơn nhiều, thật đó!”
“Nhanh ăn đi, ăn no rồi thương thế của ngươi sẽ tốt lên nhanh thôi!”
“Nha… Trên người ta toàn là lông, ăn vào khó tiêu lắm…”
Edgar vẫn không động đậy nằm đó, tỏ vẻ không còn khí lực, Thư Thư nói một hồi, run rẩy đi tới, đem thịt hổ trên lá cây đẩy tới rồi lập tức chạy xa ra một quãng.
Edgar quả thật có chút đói bụng, hắn bị thương, trước mắt phải ăn nhiều đồ dưỡng thương một chút…
Liếc nhìn Thư Thư một cái, Edgar cúi đầu, há miệng cắn thịt hổ nuốt xuống.
Thư Thư thấy cảnh này, mừng muốn khóc luôn, hắn ăn thịt hổ rồi, khẳng định sẽ không ăn mình nữa!
Edgar ăn sạch thịt Thư Thư đã lấy ra, bụng rắn hơi phồng lên.
Thư Thư biết rắn ăn no sẽ không đi săn, hơn nữa rắn này cử động khó khăn, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Đem ruột lão hổ chôn phía xa, dùng móng vuốt bới đất qua lại rồi đốt sạch cỏ khô xung quanh hòng che dấu mùi khó chịu,,,
Làm xong tất cả những thứ này, Thư Thư mệt không đứng lên nổi, cuối cùng cũng dọn dẹp xong thì trời đã tối mất rồi.
Sáng sớm ra khỏi cửa chưa ăn, Thư Thư đói bụng cực kỳ, nhưng cậu thực sự không có tâm tư ăn gì hết.
Đem thảo dược thu lượm được ném chi chít lên người rắn bự xong, Thư Thư cuối cùng cũng tạm hài lòng.
Lôi kéo con hổ chỉ còn da bọc xương ra ngoài, Thư Thư định ném lão hổ đi, thuận tiện kiếm chỗ tắm rửa… Đương nhiên không quên kéo theo bọc lá cây cuộn phân hổ, đề phòng đám dã thú kia tới gần.
Nhìn Thư Thư kéo thi thể lão hổ đi xa, Edgar bị thảo dược bọc kín người chui ra khỏi bụi cỏ dại, lừ đừ theo sau.
Tiểu á thú nhân rõ là sợ hắn, nhưng không vứt bỏ hắn mà đi, nếu như vậy, liệu có thể nào, dần dần, tiểu á thú nhân sẽ không sợ hắn nữa?
Nếu đã bại lộ, hắn liền quang minh chính đại đi theo bên người tiểu á thú nhân đi…
Hắn tuyệt đối hữu dụng hơn đống phân thối của lão hổ nhiều.