Ian phát hiện có phi thuyền hạ cánh, Edgar đương nhiên cũng đoán ra, thế nhưng Edgar và Thư Thư không thể sốt sắng quá được, bọn họ còn phải tu luyện.
Không cần giúp đọa thú chữa thú hạch, Twh Thư sẽ tiết kiệm được linh lực, mà tất cả cậu đều cho Edgar hết, để hắn khỏe lên nhanh hơn, thương thế rốt cục cũng chữa trị xong.
Hôm nay, trong cơ thể Edgar lại xuất hiện một vòng tuần hoàn linh khí mới.
Tuy chưa đủ để luyện thành nội đan, nhưng đây đã là khởi đầu tốt đẹp rồi, Edgar rốt cục cũng yên tâm hơn.
Trước kia hắn chưa từng biểu lộ ra ngoài, nhưng kỳ thực vẫn rất lo lắng, sợ mình không thể tiếp tục tu luyện, hiện giờ thì ổn rồi.
Chính ra lo lắng của Edgar là có cơ sở, yêu tinh nếu bị thương nặng đến tiêu hủy luôn nội đan đều rất khó để tu luyện lại từ đầu, nhưng mang trong mình dòng máu thần thú, lại có người ở bên chăm sóc điều trị vết thương, mọi chuyện lại khác.
Điều hòa linh lực, tốc độ càng lúc càng nhanh, linh lực cũng mỗi lúc một nhiều… Edgar đang chuyên tâm tu luyện, đột nhiên phát hiện có một luồng linh lực truyền vào cơ thể, còn dung nhập luồng linh khí trong cơ thể hắn ngay lập tức, khiến cho linh khí trong người hắn lớn thêm một vòng.
Khi mở mắt ra Edgar liền phát Thư Thư đang truyền linh lực cho mình… Hắn thở dài, dùng đuôi viết: “Trong bụng em còn hài tử, đừng dùng trên người ta.”
“Không sao đâu, em đã giữ một ít cho nó rồi!” Thư Thư tươi cười đáp.
Tuy cậu nói như vậy, nhưng Edgar nhìn bụng Thư Thư đã hơi nhô ra, lòng ẩn ẩn đau. Thương con nhỏ, càng thương Thư Thư hơn.
Thư Thư mới một đứa đã mang thai đứa thứ hai, vốn đã tổn hại thân thể lắm rồi, vậy mà giờ hài tử cần linh lực lại không thể toàn tâm toàn ý cho nó… Edgar luôn cảm giác như mình đang bạc đãi vợ con mình vậy.
Chờ khi đứa trẻ này ra đời, hắn nhất định sẽ đối xử thật tốt với nó, càng phải thương yêu trân trọng Thư Thư hơn. Edgar đặt đuôi lên bụng Thư Thư, cẩn thận xoa nhẹ, đồng thời đem linh lực truyền vào bụng cậu.
Linh lực của hắn mới vừa chạm tới “nhọt” trong bụng Thư Thư, viên nhọt kia đã hấp thu sạch sành sanh, có thể thấy, đứa nhỏ đang đói tới cỡ nào.
Edgar lại càng thêm hổ thẹn, Thư Thư lại không quá để ý: “Anh đừng lo, linh lực ít đi thì lớn chậm tí thôi, không sao mà. Linh lực của anh cũng ít, vẫn nên giữ lại đi.” Trước kia tuy cậu có đau bụng một thời gian, nhưng giờ không cảm thấy gì nữa, có thể thấy hài tử vẫn phát triển khỏe mạnh bình thường.
“Người nói câu ấy phải là ta mới đúng, giờ ta khỏe lên nhiều rồi, ngần ấy linh lực sẽ tu luyện lấy lại nhanh thôi.” Edgar rất muốn hôn Thư Thư, nhưng hắn là một con rắn, còn là một con rắn to lớn thô kệch, làm sao có thể hôn Thư Thư đây? Cuối cùng chỉ đành dùng đuôi gãi gãi lòng bàn tay Thư Thư.
“Hừ!” Thư Thư bị nhột, hừ hừ mấy tiếng, tốc độ tu luyện của Edgar thật khiến người ta ganh tỵ mà!
Edgar cọ cọ Thư Thư, lại dùng thân thể cuốn cậu lên, Thư Thư hiện giờ không sợ hắn nữa, bọn họ nên thân mật một chút đi.
Kết quả chưa được mấy hồi, bên ngoài chợt có tiếng hô – đọa thú ai cũng không dám vào, hô lên từ bên ngoài để nói chuyện với bọn họ.
“Chúng ta đi xem xem.” Thư Thư nói, nhưng chưa cất bước, chờ Edgar ra ngoài rồi bám theo sau. Nhiều thú hoang đang rình sẵn ngoài đó, cậu nhất định phải lấy Edgar làm bia chắn mới được.
Edgar vừa ra tới ngoài đã thấy đọa thú nôn nóng vây quanh cửa động, đang thi nhau gào rú, nhưng vừa nhìn thấy hắn thì im bặt, bắt đầu viết chữ lên đất.
Edgar cúi xuống nhìn, phát hiện bọn họ đang nói… Nhìn thấy phi thuyền?
Có phi thuyền đồng loạt hạ cánh, Edgar gần như ngay lập tức nghĩ tới Chris, phụ thân sau khi bọn họ mất tích vẫn sẽ nỗ lực tìm kiếm bọn họ, bây giờ tìm đến đây cũng không ngoài sở liệu.
Jonathan muốn phá hủy phi thuyền, nhưng sự đời đâu đớn giản như vậy? Huống chi khi hắn cuốn lấy khoang cứu sinh trôi nổi giữa vũ trụ, còn tận lực giật vài mảnh vỡ ra ngoài, để lại dấu vết dẫn đường cho Chris tới tìm họ.
Edgar viết xuống một hàng chữ, sau đó yết hầu ngưng tụ linh lực, phát ra âm thanh: “Chúng ta chờ đi.”
“Rống!” Đọa thú đều lùi về sau một bước, dáo dác nhìn quanh đề phòng, muốn biết âm thanh phát ra từ đâu.
“Là ta!” Edgar vỗ đuôi.
Đọa thú xung quanh đều nhìn Edgar, trợn tròn hai mắt, đọa thú chỉ biết rống gầm, bọn họ sống chung lâu như vậy tuy là có cách giao tiếp riêng, nhưng không thể nói chuyện bình thường được, thế mà bây giờ, Edgar lại nói!
Thật quá lợi hại!
Edgar biết nếu là Chris, chắc chắn chẳng bao lâu nữa sẽ tìm tới mình, hắn ung dung đứng tại chỗ chờ người, Thư Thư cũng vậy.
Mà Chris quả thực tới rất nhanh, chỉ là không đi tìm Edgar ngay mà là kiếm cháu mình.
Đã trông mong có đứa cháu bế bồng bao năm rồi, so với con cái, hắn càng muốn gặp cháu nội hơn. Phá vỏ rồi! Có phải nhịn ăn nhịn ngủ thêm mấy ngày nữa cũng đáng!
Đám người Renault khá gần chỗ Ian, trên tay có máy truyền tin, nơi phát tín hiệu, Chris cho người đưa phi hành khí tới thăm dò.
Renault và Jones hôm nay đang đưa rắn nhỏ đi chơi, hùng sư Kiệt Tây cũng làm hết chức trách, tư vấn đủ cách phương pháp chăm sóc trẻ nhỏ. Tỷ như nên ăn cái gì, bao lâu phải uống nước một lần, tiểu thú nhân nên tắm rửa thế nào vân vân.
Kiệt Tây có kinh nghiệm chăm sóc trẻ nhỏ, chỉ là chủng tộc khác nhau phương pháp sẽ khác nhau, rắn nhỏ quá hiếu động, bọn họ không khỏi có chút luống cuống tay chân… Đương nhiên, cũng một phần do Kiệt Tây chưa khống chế được thân thể mình, rắn nhỏ phải để Renault và Jones thường xuyên để mắt mới được, thậm chí Renault còn cầm theo sẵn cái khăn, Kiệt Tây mà biến thành người là trùm lên ngay – hắn quyết không để á thú nhân của mình nhìn thấy nam nhân khác khỏa thân đâu!
Sơ ý một chút, rắn nhỏ sẽ quậy, quậy thì thôi đi, giờ lại là hình người, một đứa bé béo trắng, tắm rửa cũng thực phiền phức, vậy mà ngay lúc ấy Kiệt Tây còn biến hình, Renault chỉ có thể bắt hắn viết chữ, sau đó dựa theo đó luống cuống tay chân tắm cho thằng cu con.
Con mình còn chưa có mà chăm đây, còn phải đi chăm con nhà người, Renault tay chân cứng đờ tắm cho rắn nhỏ xong, không nhịn được hỏi Kiệt Tây: “Con rắn con này rõ phiền phức! Tiểu thú nhân hình sói có phiền toái vậy không?”
Jones đứng cạnh vừa vặn nghe câu ấy, nhéo tay hắn: “Hỏi gì đó? Không muốn chăm thằng nhỏ thì đưa đây cho em?”
Jones đưa tay định đón lấy, Renault lại không chịu – á thú nhân của mình lại đi ôm thú nhân khác? Dù chỉ là một đứa bé cũng không cho, hắn không thích trên người Jones có mùi của thú nhân khác.
Renault đang mải trốn Jones, tiểu thú nhân trong ngực hắn lại cứ thế tè ra xùy xùy, ngực Renault ướt hết một mảng lớn, toàn thân tỏa ra mùi nồng đậm của rắn con…
Renault đang phiền muộn cực kỳ, đột nhiên ngẩng đầu liền thấy cảnh tượng phi thuyền bên kia, quay sang nhìn Jones, hai người cùng nghĩ tới một thứ.
Ian là hoàng hậu, Edgar là Hoàng thái tử, hiện giờ có phi thuyền tìm tới, chắc hẳn là để đón người!
Cho nên, bọn họ có thể rời khỏi đây rồi?
Renault bị tè ướt áo, nhưng không thèm để ý nữa, chỉ nhìn phương xa đăm chiêu suy nghĩ điều gì.
Hắn tới đọa thú tinh cầu sắp tròn 30 năm, trong 30 năm ấy, bên ngoài e là đã thay đổi tới chóng mặt rồi, nếu giờ một lần nữa bước chân ra đó, liệu sẽ gặp phải những chuyện gì? Hắn, còn có thể cho Jones một cuộc sống thoải mái chăng?
Renault nghĩ tới xuất thần, đứa nhỏ trong ngực hắn liền nhân cơ hội này biến thành rắn nhỏ, cong đuôi chạy rồi.
Renault vội vã đuổi theo.
Cho nên, khi Chris gặp được bọn họ, đúng dịp thấy Renault ngực còn ướt đang tóm lấy rắn nhỏ có chân.
Chris ngực một cái liền phát hiện vệt nước kia tản ra mùi của rắn con, vậy rốt cuộc là cái gì không cần nói cũng biết…
“Chris, bắt lấy cháu trai ngươi này.” Renault ném rắn nhỏ trên tay qua.
Chris vươn tay đỡ được, ngẩng đầu trừng Renault, dù cực lực áp chế, trên mặt vẫn lộ ra vẻ vui mừng: “Không ngờ còn có thể gặp lại ngươi.” Renault thành đọa thú xong hai người chưa từng tái ngộ, hắn từng giúp đỡ để Renault có hoàn cảnh sinh hoạt tốt hơn, nhưng Renault cự tuyệt, chỉ nhờ hắn chăm sóc Jones thật tốt.
Từ đó về sau, hắn liền coi như không còn được thấy Renault nữa, nhưng bất ngờ thay, 30 năm sau, họ lại gặp nhau, Renault thậm chí còn giữ được hình người!
Renault đã khôi phục, hắn không còn là đọa thú nữa rồi!
Chris không khắc chế được tâm tình kích động của mình. Tin tức tốt hôm nay đến dồn dập quá… Ôm rắn nhỏ vào lòng, hắn thầm cảm tạ trời xanh.
“Renault tướng quân!” Trợ thủ của Chris khiếp sợ – hắn đang thấy gì thế này? Renault tướng quân đã thành đọa thú lại đang đứng sờ sờ trước mặt hắn!
Theo sau Chris có không ít người, mới nãy thấy báo hoa Ball đã kinh ngạc vô cùng, không hiểu sao trên đọa thú tinh cầu lại có thú nhân xuất hiện, nhưng giờ thấy Renault, bọn họ lại bị dọa cho không nói nên lời.
Chuyện này rốt cục là thế nào? Đọa thú còn có thể khôi phục?
Bọn họ khi mới hạ xuống đọa thú tinh cầu còn đang rầu rĩ, lo sợ bị đọa thú công kích, nhưng giờ…
Hoàng hậu bình an đã là một chuyện đáng chúc mừng, mà đọa thú lại còn có thể khôi phục… Đây quả thực là tin bom tấn, tuyệt đối có thể nổ tung cả đế quốc Thú Nhân!
Nan đề đã bao năm vây khốn đế quốc Thú Nhân, hiện giờ đã được giải quyết?