“Tiểu Bảo, em con còn nhỏ, con cứ đuổi bắt như vậy sẽ làm em mệt có biết không?” Bắt được rắn nhỏ, Thư Thư nghiêm túc răn đe.
Rắn nhỏ quấn lấy tay cậu, khó hiểu nhìn Thư Thư, lưỡi rắn phun ra tìm tòi tìm tòi.
Thư Thư chưa quen được cái cảm giác này, nhưng vì thương con vẫn nhịn xuống, còn sờ đầu nó: “Con là anh trai, phải tận lực chiếu cố em nhỏ, con đuổi em, em sẽ sợ rồi chạy loạn, va phải đồ vật gì thì nguy, hay là để em đuổi con đi.”
Rắn nhỏ gật gật đầu.
“Còn nữa, bình thường bồi em chơi, phải biến thành người, em con nhìn hình người của con sẽ sớm biến thành người hơn.” Thư Thư lại nghiêm túc dặn dò.
Rắn nhỏ biến thành người.
Một đứa bé ngoan ngoãn béo trắng thoạt nhìn mới đáng yêu làm sao, Thư Thư yêu nó vô cùng. Ôm lấy rắn nhỏ, Thư Thư hôn lên khuôn mặt nhỏ mấy cái: “Tiểu Bảo, nói cho con nha, thú nhân biến được thành người mới là lợi hại nhất, con nhìn đi, thú nhân bên ngoài ai biến được thành người chẳng uy phong a!”
Bé con tỏ vẻ suy tư, nó nói chuyện chưa rõ ràng, nhưng đã nghe hiểu rất nhiều thứ, cả ngày chạy ra ngoài đều cùng chơi với những thú nhân có thể biến thành người, cho nên bây giờ nghe mẫu phụ nói xong, bỗng nhiên có cảm giác tỉnh ngộ.
Tiếc là nó chưa kiểm soát được hoàn toàn…
Rắn nhỏ có hơi ủ rũ, thấy thế, Thư Thư vội vã khen: “Tiểu Bảo con yên tâm đi, con đã lợi hại lắm rồi, bên ngoài có nhiều chú còn không giỏi bằng con đâu!”
Rắn nhỏ rất nhanh được dỗ dành, sau đó dưới sự chỉ đảo của Thư Thư tiếp tục chơi đùa với em trai nhỏ.
Hôm nay Edgar vẫn đi chữa trị thú hạch cho đọa thú như thường lệ, tiêu hao linh lực không còn một mống xong, hắn liền vội vã trở về phòng.
Rắn nhỏ bò rất nhanh, thường hơi không để ý liền bỏ xa tiểu chuột đồng, sau đó nó sẽ dừng chậm lại chờ tiểu chuột đồng bắt kịp rồi mới chạy tiếp.
“Hai đứa chơi vui ghê a.” Edgar nhìn một màn thân thiết này mỉm cười hài lòng.
“Đúng đó.” Thư Thư nghiêm túc gật đầu: “Bọn chúng chơi vui như thế, em cũng vui lây.”
Thư Thư cũng vui lây? Tại sao? Edgar tò mò nhìn sang.
“Chuột con đã giúp em hoàn thành giấc mộng suốt đời rồi!” Thư Thư nói rất nghiêm túc. Trước kia chỉ mơ một ngày nào đó có thể đuổi bắt rắn rết, phải đuổi cho chúng nó tè ra quần luôn, kết quả tu luyện thành công, nhưng bản năng vẫn còn nên không thể thực hiện được lý tưởng ấy… Đứa con thứ hai của cậu thì khác, nó vừa mới ra đời, chưa biết sợ rắn, cho nó đuổi rắn là được! Thực sự là anh hùng của tộc chuột đồng a!
Giấc mộng á thú nhân của mình mới nhỏ bé làm sao… Edgar giật mình: “Nếu em thích thì chỉ cần nói một tiếng, ta sẽ thu nhỏ để em đuổi mà. Ta sẽ chạy chậm lại, em đuổi tới còn có thể gặm ta cũng được.” Thư Thư có cắn hắn cũng chẳng đau đâu…
“Em mới không cần gặm một con rắn đâu!” Thư Thư không chút do dự cự tuyệt, sau đó liền thấy đứa con lớn nghe thấy lời Edgar nói liền chậm hẳn lại để chuột con đuổi kịp.
Đoán chừng là từ mùi vị nên đoán được rắn nhỏ là anh em với mình, tiểu chuột đồng không hề sợ rắn nhỏ, còn rất thích chơi đùa với nó, lúc bắt kịp rắn nhỏ xong, nó thật sự dùng đến răng mình mà cắn lên.
Vì quá nhỏ, căn bản không thể thương tổn gì rắn nhỏ, cắn cắn cũng chỉ đủ làm ướt đuôi rắn nhỏ thôi, rắn nhỏ vẫy vẫy đuôi, thả chuột đồng lên lưng, sau đó bắt đầu cõng tiểu chuột đồng chạy khắp phòng, vì lo sẽ làm rơi em trai trên lưng, nó còn bò thật chậm mà chắc.
Đứa con thứ hai của mình là thiên tài! Không những đuổi rắn mà còn cưỡi được rắn luôn! Thư Thư nhìn được một màn mãn nhãn này, quyết định sau này nhất định phải cổ vũ hai đứa thêm mới được.
Chơi là phải như thế chứ!
Edgar nhìn bộ dáng ước ao của Thư Thư, cười rộ lên: “Thư Thư, em có muốn cưỡi anh không?”
“Em không muốn cưỡi rắn đâu.” Thư Thư đáp, vảy trên người Edgar trơn láng, nếu muốn ngồi vững phải ôm chặt, nhưng ôm chặt một con rắn đâu phải trải nghiệm tốt gì cho cam.
“Em có thể cưỡi hình người mà.” Edgar lại cười rộ lên.
“Sắc lang!” Thư Thư dùng tiếng Trung mắng.
“Ta đâu phải sói.” Edgar cũng dùng tiếng Trung đáp trả.
Tiểu Bảo liếc nhìn cha mẹ, nhíu mày, cưỡi người?
Biến thành một đứa bé con, tiểu Bảo đặt tiểu chuột đồng lên đầu mình, lại cẩn trọng bò tiếp.
“…” Thư Thư cạn lời, đột nhiên vồ tới Edgar, sau đó cắn lên tay hắn một cái – những điều như vậy không được nói trước mắt trẻ con, cậu và Edgar dạy hư con trai mất rồi!
Edgar tốn một phen công phu mới dỗ dành được Thư Thư đang thẹn quá hóa giận, sau đó nhắc tới một chuyện: “Thư Thư, tiểu Bảo và tiểu bối sinh ra xong chưa có khám sức khỏe kỹ càng, ta tính mai dẫn tụi nhỏ đi kiểm tra xem.”
“Kiểm tra gì chớ?” Thư Thư thắc mắc.
“Mọi mặt, tố chất thân thể, thú hạch thú châu, năng lực thiên phú…” Edgar giải thích sơ bộ: “Kỳ thực muốn kiểm tra chính xác phải làm ở bệnh viện lớn ở thủ đô tinh, nhưng tình huống của em có chút nhạy cảm, hai đứa bé không chừng cũng sẽ vậy, ta cảm thấy cứ kiểm tra ở đây luôn đi, thiết bị cũng có sẵn nữa.”
“Vậy ngày mai kiểm tra liền đi.” Thư Thư ủng hộ.
Việc kiểm tra sức khỏe cho hai đứa bé lần này lại phải nhờ cậy vào Jones và vị bác sĩ muốn bái sư kia rồi.
Vị kia là một thú nhân tên Dean, lần trước có giao lưu với Thư Thư, được cậu phổ cập một đống kiến thức về huyệt đạo kinh mạch xong, vẫn còn đang mất ăn mất ngủ nghiên cứu, chuyện khác đều bỏ ngoài tai, nhưng lần này mới nghe hai tiểu vương tử cần kiểm tra sức khỏe lại tạm thời gác lại chuyện nghiên cứu.
Jones biết Thư Thư có chỗ khó nói, Edgar rất tin tưởng y, còn Dean, vốn đã hợp tác nhiều năm với hoàng thất, là bác sĩ riêng cho nên đã ký hiệp nghị bảo mật trước rồi, chắc chắn sẽ không để lộ thông tin mật ra ngoài đâu.
Khi cả gia đình Edgar kéo quân tới phòng y tế, Jones và Dean cũng đã chờ sẵn bên trong.
“Mọi người tới rồi.” Jones cười chào hỏi, ngó ngó cái giỏ Thư Thư mang bên mình: “Cậu đem vương tử mới sinh tới? Cậu ấy có đẹp trai không? Hay là bóng loáng?” Hài tử ra đời y liền muốn chứng kiến tận mắt, nhưng Edgar và Thư Thư giấu như giấu vàng, y vẫn chưa liếc được cái nào.
“Đẹp lắm, nhưng không có vảy.” Thư Thư đáp, thú hình của con trai xinh đẹp cực kỳ, so với con lớn còn dễ nhìn hơn gấp trăm, gấp vạn lần ấy!
Không có vảy? Chẳng lẽ dị tật? Jones nghe vậy cả kinh, chợt thấy Thư Thư xóc khăn lụa che giỏ lên.
Ở đế quốc Thú Nhân, hài tử đều sinh ra trong trứng, mới ra đời dù là thú nhân hay thú nhân đều nhỏ xíu xiu. Hài tử nhỏ thì đã đành, thú nhân còn biến hình tùy hứng, mà dáng dấp thú hình ôm không tiện, sau này có người phát minh ra cái giỏ xách rất tiện lợi.
Đây là một cái giỏ chất liệu siêu nhẹ, có thể để thú nhân hoặc á thú nhân sơ sinh bên trong, như vậy bọn họ có thể dắt con đi chơi khắp nơi, thuận tiện cực kỳ.
Thư Thư mở khăn lụa che kín giỏ lên, Jones liền thấy tình huống bên trong, nhưng rõ ràng là rống tuếch…
“Đứa nhỏ đâu?” Jones thắc mắc.
“Ngay đây chứ đâu.” Thư Thư lấy từ dưới đáy giỏ ra một chú chuột đồng nho nhỏ.
“!!!” Jones nhìn tiểu chuột đồng trên tay Thư Thư, hoảng hốt: “Tại sao lại là chuột đồng?”
“Nó giống tôi mà!” Thư Thư đắc ý.
“Nhưng mà… Thú nhân thường theo gien cha.” Jones bối rối, con cái sinh từ thú châu của cha, quá trình thai nghén chính là một trận chiến đấu giữa các gen trội với nhau.
Nếu bên cha thắng thế, phôi thai sẽ là thú nhân, còn nếu ngược lại là á thú nhân.
Chính vì vậy, một cặp phu phu sinh ra hài tử đã là thú nhân thì nhất định phải là cha nào con nấy, nếu là á thú nhân thì mới cùng chủng tộc với mẫu phụ.
Tuy nói hài tử là thú nhân và á thú nhân cùng tạo thành, nhưng trong cơ thể thú nhân có đến 90% gen di truyền từ người cha, tương tự á thú nhân sẽ có 90% gen của mẫu phụ.
Nhưng giờ… Tiểu thú nhân vì sao lại mang thú hình khác hẳn Edgar, còn giống với Thư Thư là thế nào?
Lẽ nào… Thư Thư… là thú nhân? Jones đột nhiên nghĩ tới Thư Thư từng biến thành chuột đồng ngay trước mắt mình… Thư Thư mang trên mình nhiều bí mật, còn có thể biến thành chuột đồng, đứa nhỏ này… bình thường không đây?
Jones suy luận một hồi liền ngộ ra, vị bác sĩ già Dean lại quy kết: “Thật kỳ quái, con thú nhỏ này chẳng lẽ có quá nhiều nhiễm sắc thể của Thái tử phi? Nếu vậy thì phải là á thú nhân chứ?”
Dean cho đây là điềm xấu, đang định nói gì, cuối cùng lại ngậm miệng. Thái tử phi mới sinh đứa thứ nhất đã mang bầu đứa thứ hai, sau đó trải qua vụ bắt cóc kinh hoàng suýt mất mạng, nghe đâu trải qua một quãng thời gian cực khổ đủ đường, dưới tình huống đó, hài tử có lẽ cũng phải chịu không ít thương tổn, cho nên mới… đột biến gien?
Khó trách hai người lại giấu con kỹ đến thế, hóa ra là đứa bé có vấn đề!
Dean vô cùng đau lòng thay cho đứa bé trước mặt, cuối cùng chỉ hỏi: “Kiểm tra cho bé nào trước đây?” Ngoài tiểu chuột đồng thì còn rắn nhỏ nữa, nhưng bình thường đều rất “tăng động” quấn quýt trên người Edgar, suýt thì hắn cũng quên mất.
“Kiểm tra cho tiểu Bảo trước đi.” Edgar kéo rắn nhỏ trên người xuống.
Rắn nhỏ thừa hưởng 90% gen của Edgar, các số liệu đều vô cùng tốt, còn hơn cả Edgar khi còn bé, quá trình phát triển lại vượt mức quy định.
“Thú châu rất sáng, thú hạch hơi khác thường, nhưng sóng năng lượng rất mạnh, lớn lên nhất định sẽ trở thành một thú nhân cường tráng, khéo còn vượt qua cả phụ thân đó.” Dean và Jones kiểm tra xong, hết khích lệ lại ngợi khen – tiểu thú nhân mạnh mẽ cường đại như vậy, bọn họ quả thực là được mở mang tầm mắt.
Tới phiên tiểu chuột đồng.
Đầu nhỏ quá sức khiến việc kiểm tra hơi phiền toái, nhưng vẫn là tiến hành thuận lợi, mà theo kết quả kiểm tra từng mục, sắc mặt của Jones và Dean ngày càng nghiêm túc lên.
“Đứa nhỏ này… Không có thú châu trong người.” Dean nói xong, mặt đầy khó xử, một thú nhân không có thú châu, đồng nghĩa với việc không có khả năng sinh dục, quả thực giống như người tàn phế vậy.
Đứa bé thứ hai của Thái tử và Thái tử phi, vậy mà không có thú châu…
Edgar nghe vậy cũng hơi kinh ngạc, mày khẽ nhíu lại.
Hài tử không có thú châu, vậy còn là thú nhân sao? Nếu không phải thú nhân, vậy tương lai… Edgar đột nhiên nghĩ tới, Thư Thư cũng là một thú nhân không thú châu, sau đó… Cậu ấy sinh hài tử cho hắn.
Tiểu tử nhà mình kỳ thực cũng đâu phải thú nhân truyền thống, mà giống như Thư Thư vậy, “á thú nhân”?
Dù còn hơi bận tâm, nhưng suy xét tỉ mỉ thì lo lắng này lại tan thành mây khói, chỉ còn lại vui sướng mà thôi.
Hắn luôn muốn được có một hài tử á thú nhân, giờ được thỏa nguyện rồi!
Edgar nghĩ tới đây, Thư Thư cũng đoán được, rất vui sướng – hài tử giống hệt cậu, tốt quá a! Còn thú châu gì đó… Cậu cũng đâu có, vẫn ngon lành cành đào nha.
Hai người đều vui vẻ, nhìn vẻ mặt bọn họ, Jones cũng yên lòng phần nào, ở đây lẻ loi vị bác sĩ – “ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu”.
“Điện hạ, tiểu vương tử dù không có thú châu, hình thể nhỏ không thích hợp chiến đấu, nhưng vẫn rất khỏe mạnh.” Dean ra sức an ủi vợ chồng Hoàng thái tử, rồi không nhịn được thương hại nhìn tiểu chuột đồng, một tiểu thú nhân như vậy, sau này chịu làm nền dưới ánh hào quang của ca ca mới ảm đạm tối tăm làm sao.
Thậm chí, hoàng thất không chừng sẽ đem cậu ấy giấu tới một nơi nào không ai biết…
“Ta biết, đứa bé rất khỏe mạnh.” Edgar nói, nhìn bộ dáng Dean liền biết hắn hiểu lầm gì rồi, nhưng không có ý định giải thích.
Tiểu chuột đồng bị lật tới lật lui có chút thiếu kiên nhẫn bò vào trong giỏ, Edgar trao đổi vài câu, dặn Jones và Dean không được phép tiết lộ chuyện này ra ngoài, sau đó ôm Thư Thư và tụi nhỏ trở về.
Edgar và Thư Thư đều không để ý mấy tới kết quả, Jones thì suy nghĩ đã thông, nhưng Dean vẫn không yên lòng, đương nhiên, dù vậy, khi đối mặt với người bên ngoài hắn vẫn rất kín miệng, thậm chí chẳng tỏ vẻ gì bất thường, vẻn vẹn vài ngày sau tìm tới Edgar, đưa ra một lời đề nghị, hi vọng có thể cách vài ngày tới khám định kỳ cho đứa bé một lần, ghi chép theo dõi quá trình phát triển của trẻ.
“Cách vài ngày kiểm tra một lần? Có cần làm tới mức đó không?” Edgar hỏi.
“Không nhiều đâu, kỳ thực điện hạ khi còn nhỏ cũng vậy, chỗ ta còn lưu giữ số liệu khi đó của ngài… Lúc đó ngài đúng là lớn nhanh thật đó.” Dean trả lời. Kỳ thực không kiểm tra cũng được, nhưng hắn rất không yên lòng về tiểu vương tử không thú châu kia, muốn ghi chép lại chi tiết về cậu ấy, sau đó nghiên cứu xem có biện pháp nào kích thích thú châu xuất hiện không.
Edgar cân nhắc hồi lâu, đồng ý với yêu cầu này.
Tiểu Bảo thì không sao, trường hợp của tiểu bối lại đặc thù, hắn cảm thấy cần ghi lại quá trình phát triển của nó để ngộ nhỡ sau này hoàng thất có hài tử giống vậy được sinh ra, sẽ có tiền lệ để tham chiếu.
Rắn nhỏ và tiểu chuột đồng, cứ thế cách mấy ngày lại phải kiểm tra. Mới đầu chúng đều hiếu kỳ với các loại máy móc, tiểu chuột đồng còn không nhịn được gặm dây điện, nhưng sau này liền hiểu chuyện hơn.
Thế rồi, một ngày đẹp trời nọ, Dean phát hiện ra một vấn đề nữa trên người tiểu chuột đồng.
Tiểu chuột đồng, quá chậm lớn!
Thú nhân mới sinh đều nhỏ như nhau, nhưng lớn nhanh như thổi, thường chỉ vài tháng đã rất to xác, như rắn nhỏ giờ cân nặng hay chiều dài đều tăng rất nhiều so với trước rồi.
Còn tiểu chuột đồng, chậm lớn, nếu tiếp tục như vậy… Sau khi lớn lên chắc bằng nắm tay quá!