Lúc Khương Ninh chạy vội vào trong bến, thấy Ngô Phong đang đứng cạnh chiếc xe. Cô khôi phục nhịp thở, tiến lên phía trước.
Ngô Phong nhìn cô hắng giọng: “Khương Ninh, tôi đưa Đông Đông đi thăm bố….bác trai, bác gái”.
Có lẽ Ngô Phong cảm thấy không tiện đi thăm một mình nên muốn nhờ tới cô. Cô ngó vào trong xe bắt gặp Đông Đông đang ngồi bên trong vẫy tay chào cô.
Khương Ninh mỉm cười với thằng bé, lạnh lùng bảo Ngô Phong: “Để tôi dẫn thằng bé đi”.
Ngô Phong sờ chóp mũi, giọng điệu lúng túng: “Tôi nói với Đông Đông rằng Từ Giai Tú phải đi công tác một thời gian. Nên cô…”.
Anh ta im lặng nhìn Khương Ninh dò xét. Đương nhiên Khương Ninh hiểu ý anh ta.
“Tôi biết rồi”. Cô trả lời dứt khoát.
Ngô Phong biết Khương Ninh có ác cảm với mình, trách anh ta về chuyện của Từ Giai Tú. Lúc này, cô có thể bình tĩnh đứng đây nói chuyện với anh ta đã là tử tế lắm rồi.
Ngô Phong quay lại mở cửa xe, Đông Đông lon ton trượt xuống, co cẳng chạy đến bên Khương Ninh, ngửa đầu hồn nhiên gọi: “Mẹ nuôi”.
Khương Ninh cúi nhìn gương mặt thằng bé giống y Từ Giai Tú, nhất thời giật mình.
“Mẹ nuôi?”. Đông Đông nghiêng đầu nhìn cô.
Khương Ninh sực tỉnh, mỉm cười với thằng bé, nắm tay dắt Đông Đông đi: “Nào, mẹ nuôi dẫn con tới thăm ông bà ngoại nhé”.
“Vâng ạ”.
Ngô Phong bảo Khương Ninh: “Làm phiền cô, mấy hôm nữa tôi sẽ đến đón nó”.
“Được”.
Khương Ninh không quan tâm tới Ngô Phong, dẫn Đông Đông xoay người rời đi.
Trên đường, Khương Ninh bế thằng bé, ghé tai thì thầm: “Đông Đông, mẹ con ra ngoài làm việc. Lát nữa con đừng hỏi ông bà ngoại mẹ con đi đâu có được không?”.
“Không được hỏi ạ?”.
“Ừ, không được hỏi”.
“Vâng ạ”.
Khương Ninh dặn thêm: “Dạo này ông bà ngoại con không được vui. Lát nữa, Đông Đông nhớ phải chọc ông bà để ông bà cười nhé”.
“Sao ông bà lại không vui ạ?”. Đông Đông hỏi.
Khương Ninh buồn bã, miễn cưỡng trả lời: “Bởi vì mẹ con không có nhà nên ông bà ngoại rất nhớ mẹ con. Gặp Đông Đông, ông bà chắc chắn sẽ vui trở lại, vì thế Đông Đông nhớ phải ngoan và nghe lời biết không?”.
Đông Đông ngây thơ gật đầu.
Khương Ninh ôm Đông Đông đến nhà Từ Giai Tú. Cổng chính đóng chặt, cô đặt Đông Đông xuống, tiến lên trước gõ cửa, nhưng gõ liên tiếp mấy lượt vẫn không có ai mở.
“Cô tìm người à?”. Bác hàng xóm bên cạnh đi ra hỏi, nhìn thấy Đông Đông, bác hiểu ngay vấn đề: “Họ không có nhà đâu, người thân nhà họ Từ sợ ông bà ấy nghĩ quẩn nên đã đón đi rồi”.
Khương Ninh gật đầu: “Cháu cảm ơn”.
Bác hàng xóm thở dài: “Ây dà, đáng thương quá”.
Khương Ninh ôm Đông Đông, nghĩ thầm như vậy cũng tốt. Lúc này, để hai thân già ấy nhìn thấy Đông Đông sẽ không tránh khỏi lại cảm thấy đau buồn. Bắt họ diễn kịch trước mặt thằng bé đúng là không hợp tình, thật sự cô cảm thấy không sao chịu nổi.
“Ông bà ngoại không có nhà rồi”. Khương Ninh nói.
“Con có phải quay về cùng với bố không?”.
Khương Ninh ngẫm nghĩ: “Hay là mẹ dẫn con đến chỗ của chú nhé?”.
Hai mắt Đông Đông sáng rực, vỗ tay đáp: “Hay quá”.
Khương Ninh dẫn Đông Đông đến ngân hàng, lúc rút thẻ đi ra, cô bất ngờ gặp Lâm Khả Ny.
Hai người đã lâu không gặp, Lâm Khả Ny ngạc nhiên nhìn Khương Ninh: “Khương Ninh! Không phải chị rời trấn Thanh Vân rồi sao?”.
Khương Ninh chớp mắt, cười gượng: “Chưa đi được”.
“Ơ, đã xảy ra chuyện gì à?”.
Khương Ninh mím môi lắc đầu, không giải thích thêm.
Lâm Khả Ny nhíu mày không hiểu: “Chị không đi nữa sao?”.
Khương Ninh nhìn cô, trả lời không chút do dự: “Vẫn đi chứ”. Cô hỏi lại: “Còn em, công việc dạo này thế nào?”.
Lâm Khả Ny nhún vai: “Mấy ngày vừa rồi làm gì có ai đến giao dịch ngân hàng. Rảnh quá nên em ra ngoài hít thở không khí đây”.
“Sao cơ?”.
“Trấn Thanh Vân xảy ra nhiều chuyện như vậy. Xe cảnh sát hết chiếc này đến chiếc khác tới bắt người đi. Giờ mọi người trong trấn đều cảm thấy bất an, nhà nhà đóng kín cửa, hận không thể rụt cổ lại, sợ sơ sẩy sẽ rước họa vào thân”. Lâm Khả Ny bĩu môi chỉ ra đường: “Đấy, chị xem, trên đường có chiếc xe nào đâu”.
Khương Ninh quay lại nhìn, so lưu lượng xe đông đúc bữa trước với đường xá lúc này quả là không thể tin nổi.
“Trấn Thanh Vân nổi tiếng thật rồi”. Lâm Khả Ny nói: “Em nghe bảo, ngoài trấn Thanh Vân còn có mấy thị trấn khác cũng bùng phát nạn lừa đảo. Trấn Thanh Vân được xem như là ‘cánh chim đầu đàn'”.
“Lần này việc điều tra diễn ra vô cùng chặt chẽ, hễ ai có dính líu đều bị bắt để thẩm tra. Trấn Thanh Vân thoáng cái vắng tanh hơn nửa. Nói cả nước bị sốc cũng đúng. Chính phủ cũng muốn làm cho ra vấn đề, chắc hẳn có ý định nhổ cỏ nhổ tận gốc, diệt trừ hết những băng đảng lừa đảo trong trấn mình”.
Khương Ninh nghe xong gật đầu: “Tốt quá”.
Lâm Khả Ny cũng gật đầu: “Thà tàn nhẫn như vậy còn hơn để lại một đống mục nát”.
Lâm Khả Ny trò chuyện mấy câu với Khương Ninh rồi vào trong làm việc. Còn Khương Ninh dẫn Đông Đông đi về hiệu sửa xe.
Chưa về tới cửa, từ xa, cô đã trông thấy một chiếc xe cảnh sát đỗ bên ngoài.
Khương Ninh có cảm giác lo lắng bất an, vội vã ôm Đông Đông chạy vào.
Khương Ninh trông thấy hai cảnh sát đang trao đổi gì đó với Vu Dương. Cô hoảng hốt, gọi anh: “Vu Dương”.
Ánh mắt Vu Dương xuyên qua hai viên cảnh sát nhìn về phía cô. Khương Ninh buông Đông Đông xuống, vẻ mặt hoang mang: “Sao vậy?”.
Trả lời cô chính là một trong hai viên cảnh sát, anh ta lạnh lùng trả lời bằng giọng điệu không chút tình cảm: “Anh ta bị nghi ngờ có liên quan đến vụ lừa đảo. Chúng tôi phải đưa anh ta về cục để tiếp nhận điều tra”.
Ánh mắt Khương Ninh lộ vẻ ngạc nhiên không chút che đậy. Cô kích động nói với viên cảnh sát: “Không thể, anh ấy chưa bao giờ làm chuyện đó, chắc chắn các anh đã bắt lầm rồi”.
Sắc mặt viên cảnh sát không hề thay đổi, anh ta vẫn trả lời hết sức nghiêm túc: “Căn cứ theo lời khai của Tiền Cường, anh ta chính là kẻ bị tình nghi”.
“Tiền Cường?”. Khương Ninh giật mình, cuống quýt nói: “Hắn nói dối, hắn, hắn…”.
Vì hoảng hốt nên lời lẽ của Khương Ninh cũng không được lưu loát.
“Nói dối hay không phải điều tra mới biết được”. Anh ta quay sang yêu cầu Vu Dương: “Mời anh đi theo chúng tôi”.
Khương Ninh quay đầu nhìn Vu Dương, tâm trạng lo lắng đều ghi hết trên mặt. Trải qua quá nhiều biến cố khiến thần kinh của cô bị ăn mòn, vô cùng yếu ớt. Khương Ninh giờ như ngọn cỏ, chỉ cần một cơn gió thoảng cũng làm cho cô nơm nớp lo sợ. Cô thật sự không thể tiếp nhận bất cứ chuyện gì bất trắc xảy ra với Vu Dương, không gánh vác nổi hậu quả mà anh phải gánh chịu.
Vu Dương đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Khương Ninh. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, bình tĩnh kiên định, không chút lo lắng, tiếp thêm sức mạnh cho cô.
“Khương Ninh, em có tin anh không?”.
Khương Ninh gật đầu: “Em tin, em tin”.
Vu Dương khẽ nhéo má cô: “Đừng lo, anh sẽ trở về”.
Cổ họng Khương Ninh tắc nghẹn, đáy mắt loang loáng nước.
Cô lắc đầu, cắn môi không nói nên lời.
Vu Dương ôm cô, thì thầm: “Sẽ không có chuyện gì đâu”. Sau đó, anh buông Khương Ninh ra, nói với hai viên cảnh sát: “Tôi đi cùng các anh”.
Khương Ninh nắm chặt vạt áo của Vu Dương, vì túm chặt nên móng tay cô trắng bệch.
Vu Dương cầm tay Khương Ninh, bàn tay lạnh giá thoáng run rẩy, truyền hơi nóng của tay mình cho cô.
“Ở nhà chờ anh quay lại”.
Nói xong, anh gỡ tay cô ra, xoay người đi theo cảnh sát.
Khương Ninh đuổi theo hai bước. Đông Đông ngoan ngoãn đứng bên nãy giờ bỗng nhiên mở miệng gọi cô: “Mẹ nuôi”.
Cô ôm Đông Đông chạy ra ngoài, chỉ kịp trông thấy bóng lưng Vu Dương bước lên xe. Sau đó, chiếc xe cảnh sát rú còi rời đi.
Khương Ninh cố làm mọi cách để trấn tĩnh mà không được. Trước kia, cô luôn khoe khoang mình rất bình tĩnh mỗi khi gặp chuyện. Nhưng lúc này, cô luống cuống, lòng dạ rối bời, trong đầu dường như có một con quay đang xoay loạn, quấy nhiễu tâm trí, hoang mang lo sợ.
Cô không ngờ đến cuối cùng vẫn còn bị Tiền Cường cắn ngược, vu oan giáng họa.
“Mẹ nuôi ơi, chú bị làm sao vậy ạ?”. Đông Đông không hiểu, ngơ ngác đặt câu hỏi.
Sắc mặt Khương Ninh hơi khó coi, cuống họng khô khốc, trả lời thằng bé: “Chú không sao đâu”.
Cô nói như vậy với thằng bé, như nói để trấn an chính mình.
Buông Đông Đông ra, Khương Ninh vội vã lấy điện thoại, gọi điện cho Phương Nguyên.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, Khương Ninh gắng bình tĩnh kể hết mọi việc.
“Ồ, sao lại như vậy được? Anh ấy không thể làm chuyện đó. Rất nhiều thông tin trong bản báo cáo của em là do anh ấy thu thập giúp. Không có anh ấy hỗ trợ, bản báo cáo của em sẽ không có được độ tin cậy cao đến thế”.
Khương Ninh không hề bất ngờ. Chuyện Vu Dương giúp Phương Nguyên thu thập thông tin, tuy hai người không nói cho cô biết nhưng cô có thể đoán ra, cũng không vạch trần.
Phương Nguyên an ủi Khương Ninh: “Chị, sẽ không có chuyện gì đâu, chỉ là điều tra theo thông lệ thôi. Miễn là anh ấy không làm gì thì sẽ không có gì phải sợ. Chị đừng quá lo lắng nhé”.
Khương Ninh biết điều đó, nhưng trong lòng không tránh được cảm giác bất an.
“Ngày mai em sẽ tới làm nhân chứng cho anh ấy”. Phương Nguyên nói.
Lúc này, Khương Ninh mới thở phào nhẹ nhõm.
Tin Vu Dương bị cảnh sát dẫn đi nhanh chóng bị chú Vương biết được. Sẩm tối, chú Vương lái xe chở bà Vu đến cửa hàng. Vừa bước vào, chú Vương đã kéo Khương Ninh ra hỏi tình hình. Khương Ninh kể lại đầu đuôi sự việc.
Chú Vương nghe xong cau mày chửi rủa: “Tên Tiền Cường này có bị thiên đao giết chết cũng không có gì đáng tiếc”.
Bà Vu lo lắng, lau nước mắt nói: “Chuyện gì xảy ra thế này”.
Chú Vương ngồi không yên, đứng phắt dậy: “Tôi đến cục xem tình hình thế nào”.
Khương Ninh vốn định vào thành phố một chuyến nhưng do Đông Đông vẫn ở đây nên đành từ bỏ ý định. Thấy chú Vương nói vậy, rất đúng với ý của cô. Có ai đó đi dò hỏi tình hình cũng tốt, giúp mọi người yên tâm đôi chút.
Chú Vương đi rồi, bà Vu và Khương Ninh ở lại cửa hàng. Bà Vu khóc suốt, luôn miệng nói lo cho Vu Dương.
Bản thân Khương Ninh cũng lo lắng, nhưng cô vẫn cố gắng an ủi bà Vu: “Dì ạ, dì đừng lo lắng quá, anh Vu không làm chuyện gì xấu nên sẽ không sao đâu”.
Bà Vu đỏ mắt nhìn cô: “Cháu tin A Dương ư?”.
Khương Ninh trịnh trọng gật đầu: “Cháu tin”.
Khương Ninh để bà Vu chăm sóc cho Đông Đông. Dù sao thì người lớn tuổi luôn không có sức đề kháng với trẻ con. Đông Đông lại là một đứa trẻ hết sức lanh lợi, ngay lập tức đã di dời được sự chú ý của bà Vu.
Khương Ninh vào bếp làm chút gì đó để ăn. Xong xuôi cô gọi bà Vu vào ăn trước.
Trên bàn ăn, Đông Đông một tiếng ‘bà’, hai tiếng ‘bà’ khiến bà Vu rất vui, khóe miệng liên tục mỉm cười.
Khương Ninh xới cơm cho bà Vu, nói: “Dì ăn cơm trước đi, để cháu đút cho Đông Đông ăn đã”.
Bà Vu nhìn Đông Đông, hỏi: “Thằng bé là con trai của bạn cháu hả?”.
Khương Ninh nheo mắt, đáp: “Vâng ạ”.
Bà Vu là người hiểu chuyện nên không thắc mắc gì thêm. Bà chỉ nhìn Đông Đông bằng ánh mắt trìu mến và thương xót. Sau đó, bà liếc mắt nhìn sang Khương Ninh, mái tóc buộc gọn gàng, hai má trắng trẻo. Lúc trước, bà cứ nghĩ cô là một cô gái kiêu ngạo, đã thế lại nghe Triệu Tiểu Viên nói linh tinh nên mới đối xử nhạt nhẽo với cô. Lúc này, nhìn cô dáng vẻ dịu dàng, bưng chiếc bát nhỏ, kiên nhẫn đút từng miếng dỗ thằng bé ăn cơm, càng ngắm bà càng thấy thuận mắt, thâm tâm cũng nảy sinh cảm giác áy náy.
“Cháu và Vu Dương….Lúc nào thì sinh cho ta một đứa cháu trai đấy?”. Bà Vu đột nhiên hỏi.
Bàn tay Khương Ninh cầm thìa bỗng khựng lại. Cô ngạc nhiên nhìn sang, thấy bà Vu đang nhìn Đông Đông với ánh mắt đầy yêu thương.
“Dì…”. Khương Ninh nghẹn ngào, không biết phải nói sao.
Bà Vu bấy giờ mới quay sang nhìn cô: “Từ bé đến lớn A Dương chưa từng thích ai. Ngày xưa, Triệu Tiểu Viên hay bám chặt lấy nó. Nhà con bé lại hay giúp đỡ nhà dì. Ta nghĩ, chẳng thà thuận nước dong thuyền, để A Dương lấy con bé làm vợ, coi như vẹn toàn đôi bên”.
Khương Ninh mím môi.
Bà Vu nói tiếp: “Không ngờ, gần 30 tuổi Vu Dương mới bắt đầu yêu. Dì rất hiểu nó, nó là người không dễ dàng thay đổi. Nếu nó đã coi trọng cháu thì nhất định sẽ coi đó là chuyện cả đời. Lần trước, dì hồ đồ đối xử với cháu không tốt, nó cũng ầm ĩ với dì một trận. Giờ dì muốn gửi lời xin lỗi tới cháu”.
Khương Ninh vội nói: “Không sao đâu ạ, dì không cần phải đề ý”.
Bà Vu lắc đầu: “A Dương như bây giờ, nếu cháu không chê nó bị mất một cánh tay…”.
“Cháu sẽ không”. Ánh mắt Khương Ninh kiên định: “Cháu sẽ không bao giờ chê anh ấy”.
Bà Vu gật đầu: “Tốt quá, tốt quá”.
Bữa cơm ăn mất một tiếng mới xong. Chú Vương quay lại, nói bên cục cảnh sát đã khóa toàn bộ tin tức nên không dễ nghe ngóng. Ông chỉ biết rằng, đến bây giờ, cuộc thẩm vấn vẫn chưa có kết quả. Tình huống cụ thể như thế nào thì chờ ngày mai mới biết được.
Câu này của chú Vương không biết nên vui hay nên buồn. Dù sao thì cũng không còn cách nào khác, đành để ngày mai rồi quyết định.
Bà Vu và chú Vương đi rồi, Khương Ninh tắm cho Đông Đông, đặt thằng bé lên giường.
Cả buổi tối cô thấp thỏm lo âu, luôn nghĩ đến tình hình của Vu Dương. Vì không biết nên càng chờ đợi và lo lắng.
“Mẹ nuôi, khi nào mẹ con về ạ?”. Đông Đông ngồi trên giường hỏi.
Nghe thằng bé hỏi, tâm trạng của Khương Ninh bỗng rối loạn, đau xót.
“Đợi mẹ con hết bận sẽ trở về”.
“Con nhớ mẹ lắm”. Đông Đông cất giọng non nớt.
Chóp mũi Khương Ninh cay xè, cô cố nén để trả lời: “Mẹ nuôi cũng nhớ”.
Nói xong, cô quay đầu sang chỗ khác lau mắt, không muốn để vẻ mất mát của mình làm ảnh hưởng đến thằng bé.
Trong đầu nghĩ tới Từ Giai Tú, cô lại nhớ đến Vu Dương. Từ Giai Tú đã rời xa cô, còn mỗi Vu Dương, nhỡ anh xảy ra bất trắc thì cô biết phải làm sao?
Khương Ninh không dám nghĩ nhiều, cô cảm thấy tuyệt vọng. Cô từng trải qua bao nhiêu trắc trở mới có thể ở bên Vu Dương. Vậy mà số phận lại mang mấy đen đến cho cô, tìm mọi cách để trêu đùa cô.
“Mẹ nuôi ơi, trên này viết gì vậy ạ?”.
Khương Ninh quay đầu lại, thấy Đông Đông đang giở cuốn sách cô đặt đầu giường, chỉ vào dòng chữ ghi bằng bút nước viết trên trang sách, tò mò hỏi.
Nhìn thấy hàng chữ đó, cô vô cùng ngạc nhiên. Đó là một câu thơ của nhà thơ Bắc Đảo cô chép từ trong sách cấp 3 ra, dùng để khích lệ chính mình. Lúc này nhìn lại, tâm trạng cô nhất thời trở nên phức tạp, khó nói thành lời.
“Mẹ nuôi?”.
Khương Ninh hoàn hồn, chậm rãi mở miệng đọc câu thơ kia: “Nghe đây, thế gian, tôi không tin”.
Đông Đông đọc theo: “Nghe đây, thế gian, tôi không tin”.
“Nghe đây, thế gian, tôi không tin”.
“Nghe đây, thế gian, tôi không tin” (*)
+++
(*): Bài thơ Câu Trả Lời của nhà thơ Bắc Đảo.
CÂU TRẢ LỜI
Sự tồi bại là mật mã của kẻ vô lại.
Danh dự là văn bia người liêm sỉ.
Nhìn—bầu trời mạ đang tràn ngập
Phản ảnh dập dờn của cổ nhân.
Họ bảo thời đại băng hà đã qua.
Sao băng đá vẫn còn khắp nơi?
Mũi Hảo Vọng đã được phát hiện.
Sao ngàn cánh buồm dành Biển Chết?
Tôi đến thế gian này với không gì
Ngoài giấy, dây thừng và cái bóng,
Để công bố trước sự phán xét
Một giọng nói đã bị phán xét:
Nghe đây, thế gian, tôi—không—tin!
Nếu ngươi đã chà đạp 1.000 kẻ thù,
Hãy cho tôi làm kẻ 1.001.
Tôi không tin bầu trời màu xanh.
Tôi không tin những lời sấm nói.
Tôi không tin giấc mơ là ảo tưởng.
Tôi không tin cái chết không báo thù.
Nếu có ngày biển chọc thủng đê,
Hãy cho nước mặn tràn tim tôi.
Nếu có ngày đất nhô từ biển,
Chúng ta sẽ sống trên đỉnh.
Trái đất xoay. Một chòm sao lóng lánh
Trang hoàng một bầu trời tang hoang:
Đấy là những hình tượng từ 5.000 năm,
Là những con mắt tương lai soi xét.