“Không! Tuy đó là đồ cưới cho ta, nhưng ta đã chết” Nói xong, nàng bay tới một góc phòng, nói: “Xin tiểu thư hãy mở ra, ta cảm thấy nếu giao nó cho vị đại nhân này thì chắc chắn sẽ không phụ lòng di ngôn của cha!”
Tôi dùng Luyện Nha chém xuống, sàn nhà liền nứt ra. Bên trong có một cái thùng bằng vàng lớn, ánh lên sắc sáng bóng ở dưới ánh trăng.
Ở thời kỳ chiến loạn của Chiến quốc Nhật Bản, thùng bằng vàng cực kỳ hiếm thấy, có thể thấy được thứ đựng bên trong cực kỳ quý trọng.
Mang thùng ra, ngoài ý muốn là nó không quá nặng.
Tiểu thư âm linh nói: “Bảo vật này có từ đời tổ tiên nhà ta, nghe nói chúng được làm rất tỉ mỉ cẩn thận, cực kỳ quý báu.”
Khi nàng nói, tôi đã mở thùng ra, sau đó đơ, trong thùng là một bộ áo giáp và áo choàng. Áo giáp màu bạc đúng là bộ quần áo mà ngày sau Sesshoumaru mặc, mà áo choàng lại chính là lông xù giống cái đuôi.
Thì ra, Sess diễm ngộ, được tiểu thư âm linh tặng khôi giáp?
“Xin đại nhân hãy mặc chúng vào, ta sẽ được thỏa mãn tâm nguyện cuối cùng, có thể rời khỏi.” Tiểu thư âm linh cúi đầu với Sess.
Tôi lấy áo giáp ra, rất là đẹp.
“Mặc vào đi!”
“Vì sao ta phải mặc thứ của loài người?” Sess không nhìn, hừ lạnh.
“Vì sao? Bởi vì rất hợp với ngươi, ngươi mặc vào nhất định sẽ rất tuấn tú, còn nữa, khi ngủ, ôm thứ này nhất định rất thoải mái, oa… Dường như giống cảm giác ôm ngươi hồi còn nhỏ vậy…”
“Câm miệng!” hình như Sess sợ tôi nói tiếp, mặc áo giáp lên người.
Mắt tiểu thư âm linh đầy hình trái tim bay bay, nói: “Quả nhiên rất thích hợp với đại nhân, đa tạ hai người…” Nói xong mỉm cười, linh hồn cũng chậm rãi tán đi.
Sess định cởi ra, nhưng tôi lại đè lại tay hắn, nói: “Không nên, như thế này rất uy vũ, rất đẹp, ta muốn ngắm trong chốc lát…”
“Nhàm chán!”
Tuy nói như vậy nhưng hắn vẫn ngồi xuống không cởi ra, tôi nằm ở trong áo choàng đuôi lông xù của hắn để ngủ.
Ở chung với Sess thì đừng mong đến gần con người quá, kỳ thực không phải hắn rất chán ghét loài người giống như trong nguyên tác, chỉ là hắn không quen ở chung với con người mà thôi.
Đang mua đường ăn, đột nhiên một chiếc xe ngựa chạy như bay đến. Người đi đường nhanh chóng né tránh, người trên xe hét lớn: “Ngựa điên rồi! Mọi người mau tránh ra! Ngựa điên rồi mọi người mau tránh ra!” Nghe âm thanh, là thanh niên, hơn nữa do sợ hãi mà giọng nói run nhè nhẹ.
Nếu cứ tùy ý ngựa như thế, không biết bao nhiêu người bị thương đây! Hơn nữa, nó nháo lên thì tôi cũng đừng mong đi dạo được phố này. Thân mình nhoáng lên một cái, tôi đứng giữa đường, con ngựa này không phải điên mà chỉ là bị kinh hách, chỉ cần làm nó biết có sinh vật cường đại hơn nó đứng ở trước mặt nó, như thế nó sẽ giống như chuột thấy mèo, cảm giác sợ hãi trời sinh sẽ làm nó an tĩnh lại.
Chiêu này là Sess nói, yêu quái cường đại chỉ cần đứng ở nơi đó, đám tiểu yêu sẽ trực tiếp cúi đầu xưng thần.
Tôi tỏa khí thế ra, khởi động năng lực phong chú. Con ngựa chạy đến trước mặt tôi đột nhiên vội vàng đứng lại, hai chân mềm nhũn ngã xuống. Tôi né người tránh thoát chân nó, nhẹ nhàng nhảy lên càng xe, hỏi thanh niên đang ôm một đống bức tranh trên đó: “Này, ngươi không sao chứ?”
Người thanh niên bò lên, nhìn thấy tôi là một cô gái tuổi còn trẻ, mặt lập tức đỏ lên. Tim tôi cũng nhảy mạnh hai cái, dung mạo của đàn ông này thật tuyệt! Có thể so với Sess.
“Đa tạ tiểu thư cứu giúp, tiểu sinh không sao.” Nói xong, co quắp đứng lên, nhưng bức tranh trong tay rơi xuống.
Tại thời kì Nhật Bản chiến quốc này, văn nhân rất ít, nhìn bộ dáng hắn, hẳn là họa sĩ. Tôi giúp hắn nhặt đống tranh, để trong tay hắn, nói: “Ngựa sẽ đứng lên nhanh thôi, ngươi phải cẩn thận.”
“Đa tạ tiểu thư… Ách…” Thấy tôi chuẩn bị đi, họa sĩ trẻ tuổi lại đột nhiên đứng ở trước mặt tôi.
“Có chuyện gì sao?” Tôi đối đãi người đẹp trai luôn rất khách khí, mỉm cười hỏi.
Họa sĩ trẻ tuổi đột nhiên xoay người hành lễ nói: “Tuy rất thất lễ, nhưng ta có thể vẽ chân dung tiểu thư được không?”
Sao? Được người ta vẽ mình là chuyện tốt, nhưng Sess vẫn đang chờ tôi!
Nhưng được một anh đẹp trai yêu cầu, miễn cưỡng đáp ứng đi! Tôi gật gật đầu nói: “Nhưng chỉ có thể một lát thôi, ta còn có việc.”
“Đa tạ!!! Tên ta là Hasegawa Tohaku…”
“Ồ?” hình như đã nghe qua tên này ở đâu rồi, nhất thời không nghĩ ra. Bởi vì cứ đứng nghĩ tên này, nên quên mất giới thiệu tên mình.
Thẳng đến khi đứng dưới tàng cây hoa anh đào gần nửa giờ, cũng không nhớ ra vị danh nhân Hasegawa Tohaku.
Nhìn thấy đối phương lấy ra cái bàn, vừa nhìn bên này vừa vẽ bức vẽ, trông rất nghiêm túc.
“Chơi đã chưa?” Một âm thanh lạnh lùng ở sau lưng vang lên.
Tôi lập tức giơ hai tay, nói: “Được rồi”
“Đi!” Sess nói xong, xoay người liền đi.
Tôi chạy đến bên cạnh Hasegawa nói: “Thực xin lỗi, người nhà ta tới tìm ta, ta đi trước, tạm biệt!”
“Tạm biệt, A… Tiểu thư, tên của nàng…”
Đã chạy ra rất xa, mới nghe thấy hắn hô hỏi tên của tôi. Hô trả lời cũng không sao, nhưng bao quanh Sess đều là mây đen, tôi không dám!
Thôi vậy, tôi vừa định lấy cớ giải thích nguyên nhân về trễ, liền thấy đằng trước có một đống võ sĩ chắn đường, giơ đao kiếm, giận dữ nhìn Sess hét : “Yêu quái! Để xem lần này ngươi chạy đằng nào! Dám vũ nhục công chúa Izayoi! Muốn chết!”
“Gì!” Các ngươi tìm lầm người rồi! Dù Sess muốn vũ nhục, cũng không có khả năng, nhìn thế nào hắn cũng chỉ là cái đứa trẻ khoảng mười tuổi thôi!
Sess đứng lại, không giải thích, mà tôi lại cười nói: “Ừm, xin hỏi…”
“Yêu quái háo sắc! Bên người đã có nữ yêu quái này, vì sao còn muốn hại công chúa Izayoi!”
“Ta không phải nữ yêu quái, nhìn kỹ đi, ta là con người.” (Lời tác giả: con gái ngoan, con lạc đề, đó không phải là trọng điểm! )
“Là loài người lại ở cạnh yêu quái, đúng là không biết hổ thẹn!” Các võ sĩ nói xong liền vọt đi lên.
Cái gì cái gì chứ! Tôi cướp ra tay trước, những võ sĩ này tuy rất mạnh, nhưng công phu tôi học là đối phó yêu quái, bọn họ lại luyện tập để đối phó con người, cho nên kém tôi nhiều lắm. Chỉ mấy chiêu, chúng liền nằm hết lên đất.
“Đừng đứng dậy, ta không muốn người phía sau phải ra tay đâu.” nếu hắn ra tay, mấy người lập tức sẽ bay sang thế giới kia, nên từ trước đến nay khi gặp yêu quái, Sess ra tay trước, gặp phải loài người thì tôi ra tay.
Các võ sĩ kia sao có thể nghe theo, lúc này có người hô: “Dừng tay!”
Bọn họ quả nhiên ngừng lại, cung kính nhìn về người vừa lên tiếng: “Takemaru sama!”
Takemaru, chẳng lẽ là người đã giết chết Inu no Taishou? Vị kia là anh rể tôi, tuy chút phong lưu, nhưng bị con người giết chết, trong lòng cũng siêu không dễ chịu. Nhưng nhìn thấy Takemaru lại có chút hiểu vì sao hắn hận Inu no Taishou như vậy. Luận tướng mạo, hắn thật sự không thua. Luận năng lượng, trong loài người coi như tương đương lợi hại, đáng tiếc cố tình gặp phải tình địch là yêu quái!
“Bọn họ không phải kẻ mà ta muốn tìm, đi thôi!” Takemaru nói xong xoay người bước đi.
Aiz, tôi muốn nói với hắn vài câu, nếu yêu thì nên buông tay, nếu ung dung tự tại giống Yue thì sẽ không rơi vào kết cục buồn, đến cuối cùng mới biết được mình vẫn yêu Izayoi. Nhưng đám võ sĩ lại nói: “Takemaru sama, yêu quái kia vũ nhục công chúa Izayoi, còn hại nàng hoài thai, chúng ta há có thể buông tha hắn? Còn nữa, trong thiên hạ, yêu quái đều hại người, giết tên yêu quái này là có thể cứu vị cô nương này…”
Tôi nhìn thoáng qua Sess, cực kỳ muốn chúc mừng hắn đã có em trai. Nhưng bọn họ lại muốn giết Sess, vị cô nương mà họ nói chẳng lẽ là tôi!?
Chỉ chỉ cái mũi của mình, hỏi: “Mấy người muốn cứu ta?”
Takemaru xoay người, nói: “Rời yêu quái đi, hắn chỉ biết gây bất hạnh cho ngươi.”