Yaku Koumyo và chồng từ trước đến nay luôn tôn trọng lựa chọn của con gái, vì thế khi tôi nói muốn chuyển trường đến Tokyo, bọn họ liền đồng ý, còn gọi điện thoại cho bác Higurasi.
Bác Higurasi rất thoải mái đáp ứng, hình như Gotou Ryo không còn sợ tôi như trước, có lẽ là vì đã trải qua vài chục năm, năng lực của Xích Diễm đã bị khóa lại, để không người nào nhìn thấy hay cảm giác được.
Không đợi Yaku Koumyo làm xong thủ tục chuyển trường, tôi đã khẩn cấp đến thần miếu Higurashi ở Tokyo.
Tôi luôn thấy kỳ quái vì trong nguyên tác không nhìn thấy cha Kagome, sau khi Yaku Koumyo giải thích mới hiểu được, cha của cô ấy công tác ở Trung Quốc, chỉ có ngày nghỉ mới trở về. Bác Higurasi chăm sóc người nhà rất vất vả, nhưng bác cũng giống những phụ nữ Nhật Bản khác, sau kết hôn là không ra ngoài làm việc.
Địa thế thần miếu Higurashi rất cao, tôi đứng ở dưới chân núi hít vào một hơi mới đi tiếp.
Bác Higurasi đang phơi chăn, từ xa nhìn thấy tôi đi đến, liền đi tới hỏi: “A, Hitomiko-chan?”
“Vâng, chào buổi chiều, bác” Cúi chào có chút đông cứng, bởi vì sống trong bầy yêu quái, bình thường chỉ có người khác cúi chào với tôi, tôi rất ít phải cúi chào với ai.
“A, cháu tới thật sớm. Mau vào đi, sáng hôm qua, Koumyo gọi điện thoại đến nói cháu muốn chuyển trường đến Tokyo, như vậy thật tốt, có thể học cùng Kagome… Nhưng… gần đây con bé có chút bận.” Bác Higurasi đưa tôi vào phòng, sau đó rót chén trà, bà ấy nhìn thoáng qua chén trà nói: “A, Hitomiko-chan cứ thoải mái nhé, trà sẽ xong nhanh thôi.”
“Hi vọng như thế.” Tuy tôi nóng vội, nhưng vẫn uống một ngụm trà mới hỏi: “Chị Kagome ở trường học sao?”
Bác Higurasi ngẩn ra, lúng túng nói: “Không phải… Con bé… bác cũng không biết nói như thế nào, nhưng hẳn là nhanh về thôi”
Tôi nhìn bà ấy lúng túng, đoán Kagome đã đi qua giếng Ăn Xương đến thời kì Chiến quốc, nếu không vì sao bác phải nói chuyện ấp a ấp úng giống như muốn giấu diếm lại cảm thấy sớm muộn gì cũng không giấu được. Tôi cũng không vạch trần, chỉ nói: “Cháu có thể đi dạo xung quanh được không?”
“Đương nhiên được, bác đi chuẩn bị cơm chiều, Hitomiko-chan thích ăn gì?”
“Cái gì cũng được ạ, mẹ có nói qua tay nghề của bác tuyệt lắm.”
“Vậy sao? Đó là vì cách làm đồ ăn của Koumyo thật sự làm người ta đau đầu.” Bà ấy vừa nói xong, hai chúng tôi không hẹn mà cùng nở nụ cười.
Mục đích của tôi đương nhiên là giếng Ăn Xương, tôi đi tìm xung quanh tìm nhà kho có giếng Ăn Xương. Nơi đầu tiên đi vào là nhà kho thật, xem ra là đi nhầm.
Tìm thấy cây thần mộc, đối diện nó là một căn nhà nhỏ, mở cửa ra thấy một cầu thang, chính là nơi này!
Tôi cực kỳ vui mừng, trực tiếp chạy xuống, ở miệng giếng do dự một chút, nhưng vẫn chuẩn bị nhảy xuống.
“Không thể đến gần giếng đó, sẽ có yêu quái xuất hiện.” Một giọng nói già cả vang lên sau lưng, tôi sợ tới mức lông tơ đều dựng thẳng.
Quay đầu lại, nhìn thấy một ông lão mặc kimônô đứng trước cửa.
“Ông?” Hẳn là ông lão đáng yêu kia, thấy ông gật gật đầu nói: “Mau lên đây, nơi đó có yêu quái rất đáng sợ.”
Tôi run rẩy, vẫn chậm rãi đi lên.
“Rõ ràng là giếng mà, sao có thể có yêu quái chứ?”
“Giếng này tồn tại đã lâu, có công chúa vì bị vứt bỏ nên đã nhảy xuống tự sát, mà kẻ vứt bỏ nàng là yêu quái, cho nên khi nàng nhảy xuống đã nguyền rủa yêu quái kia, khiến hắn vĩnh viễn không thể đi ra khỏi giếng…”
Tồn tại? Dường như tất cả những gì ông lão kể về thần miếu Higurashi đều là giả, sự tồn tại của giếng này rõ ràng là để thu thập hài cốt của yêu quái.
“Ông, tên cháu là Yaku Hitomiko, từ hôm nay trở đi làm phiền ông rồi.” Vội vàng ngăn đoạn diễn thuyết về sự “tồn tại” của giếng Ăn Xương, nếu không ông ấy sẽ nói tiếp không dứt, giống như tôi vậy
Ông ngừng lại, nói: “Thì ra là con gái nhà Dịch, mẹ cháu vẫn khỏe chứ?”
“Mẹ vẫn khỏe ạ, cám ơn ông đã quan tâm.” Ngài mau đi đi, cháu còn muốn nhảy xuống thử xem có thể xuyên qua không.
“Rất có lễ phép, hoàn toàn khác với thằng bé còn lại trong nhà Dịch kia. Nhanh đi lên đi, cẩn thận yêu quái trong giếng nhảy ra ăn thịt người.” Nói xong, ông chầm chậm quay đi.
Tôi bị dọa nhiều lần rồi, nên giờ căn bản không sợ, dù giếng này đột nhiên có yêu quái nhảy ra thì cũng chỉ có một bán yêu Inuyasha mà thôi, có gì phải sợ chứ, lại còn rất đáng yêu, giống Yori vậy. Không biết Yori giờ như thế nào, toàn bộ truyện Inuyasha, hình như hắn không xuất hiện.
Càng ngày càng lo lắng, nâng chân lên tiếp tục nhảy vào giếng.
Đột nhiên một tiếng trẻ con vang lên: “Chị… giếng kia…”
Tôi kém chút ngã vào giếng, chậm rãi quay đầu, khóe miệng cực run rẩy mỉm cười: “Gì vậy?”
“Á! Ông! Trong giếng thật sự có chị yêu quái chạy lên ăn trẻ con!” Sota chạy vội đến chỗ ông kêu cứu, tôi vuốt mặt mình, hình như nụ cười vừa rồi rất cứng ngắc, dọa đến trẻ con? Nhìn giếng lại nhìn bên ngoài, buổi tối nhảy vậy!
Đi ra khỏi nhà kho, nói: “Chị không phải yêu quái, chị là Hitomiko, Sota”
Sota chạy được nửa đường, nghe được tên này liền quay đầu nhìn, sau đó nhìn thật lâu mới nói: “Đúng là chị Đồng, vừa rồi chị cười thật đáng sợ, em tưởng yêu quái.”
“Trên đời nào có yêu quái xinh đẹp như vậy chứ?” lần này tôi không dám cười, sợ mình lại cười cứng ngắc khiến chứng bệnh sợ yêu quái của Sota biến chứng.
“Sota! Đến giúp mẹ thu chăn lại đi!” Bác kịp lúc lên tiếng, tôi cũng chỉ tốt nói lớn “Cháu cũng đến hỗ trợ.”
Vừa thu chăn vừa nghĩ, chỉ đợi sau khi ăn cơm chiều, sau khi bọn họ đi nghỉ ngơi, tôi lại vụng trộm chạy vào vậy, thuận tiện mang theo Luyện Nha, buổi tối, hẳn là hành lí đã được đưa đến.
Quả nhiên, ăn xong cơm chiều, hành lí đã được đưa đến. Bác chuẩn bị phòng cho tôi, ngay cạnh phòng Kagome, là người chị mà tới bây giờ tôi vẫn chưa thấy.
Nhưng khi hỏi bọn họ, thì họ luôn lập lờ không nói rõ. Tắm xong, tôi liền lấy cớ nói muốn nghỉ ngơi. Bởi vì thủ tục làm chuyển trường phải đợi vài ngày nữa mới xong, nên bác bảo tôi ôn tập một chút rồi đi ngủ
Tôi gật đầu đáp ứng, chờ ba người họ tụ ở phòng khách xem tivi, tôi mặc quần áo lặng lẽ chuồn ra phòng. Lúc này, tôi không chút suy nghĩ trực tiếp chạy vào nhà kho kia, vì sợ nếu do dự thì sẽ lại có người xuất hiện sau lưng kêu yêu quái ăn thịt người, nên trực tiếp nhảy vào.
Không có gì xảy ra, nóc nhà vẫn là nóc nhà kia, giếng vẫn là cái giếng kia. Tôi thở dài, tuy biết sẽ không dễ dàng đi qua như vậy, nhưng không thể chịu nổi khi một chút hi vọng hoàn toàn tan biến.
Không thể buông tha dễ dàng như vậy, dù nhảy bao nhiêu lần cũng được, tôi nhất định phải đi qua.
Một giờ, tôi nhảy vô số lần, thậm chí nghĩ đến khi người ta nhảy giếng đều phải cởi giày ra, vì thế tôi cũng cởi giày ra đặt bên cạnh giếng. Lần này nhất định phải đi qua, nhất định phải nhìn thấy Sess. Tôi vận linh lực bao trùm toàn thân, từ từ nhắm hai mắt nhảy xuống lần thứ N!