Chương 16: Vương phủ

Vương phủ

Nguyên Vũ đế phong vương cho năm đứa con trai, cấp phủ đệ cách hoàng cung một khoảng cách khá xa, chỉ có phủ Thái tử ở gần hoàng thành. Hơn giữa, do Thụy vương là người “Không tiền đồ”, phủ đệ của hắn cách hoàng cung xa nhất.

Chủ tớ ba người tới Thụy vương phủ, người gác cổng Thụy vương phủ thấy người, bước lên phía trước tới tiếp đón, nhìn người trước mặt đã đến là người quá quen thuộc.

Nam nhân cũng không cần hắn dẫn, tự mình cất bước tới phủ Thụy vương giống như đi lại trong thư phòng.

Nói là thư phòng, gác để giá sách là một nơi cũng không lớn, càng rộng lớn cũng là phòng bên cạnh, một căn phòng trống để làm “Công tác giữa“. Đây là nơi bình thường Thụy vương dùng bào đầu gỗ, khắc đầu gỗ, làm chỗ sống của một người thợ mộc.

Quả nhiên, nhìn thấy Thụy vương đang cầm một trận bình bào khoan khoái khắc đầu gỗ, vụn gỗ bay lên. Trên đầu Thụy vương cũng dính một chút vụn gỗ. Trong miệng hắn còn ngậm một ngọn bút dùng để phác họa, hai chân chuyển hướng, không hề có chút phong phạm quý tộc.

“A, sao đệ lại đến đây?”

Nghe được giọng nói của Thụy vương, nam nhân giương mắt ngắm một chút, cười một tiếng, ngược lại cũng không ngừng động tác trong tay, tiếp tục bận rộn.

Nam nhân cũng không muốn trì hoãn, tự mình tìm ghế ngồi, thổi thổi bụi bặm trên ghế, vén áo bào ngồi xuống.

“Sứ đoàn Tiên Ti đã vào kinh, chắc phải thiết đãi cung yến một hai ngày đi.”

Ánh mắt nam nhân cũng dừng trên khối gỗ trong tay Thụy vương, vẻ mặt chuyên chú:

“Nói vậy, Thái tử bọn họ lại có một phen tranh cãi, huynh có tính toán gì?”

“Tính toán?” Thụy vương nở nụ cười: “Trường hợp như vậy, không đến phiên ta chen vào nói đâu.”

“Nhưng nếu huynh không có nói thì được sao?” Giọng nói nam nhân rất bình thản.

“Vậy đánh thái cực, ba năm này không phải đều như vậy sao.”

Thụy vương ngừng việc trong tay, nhún vai, đem khối gỗ bị hắn bào sáng bóng đứng lên, ý bảo cho nam nhân nhìn:

“Ngũ tẩu đệ hai ngày trước có nói, hộp trang điểm hồi môn của nàng ở nhà mẹ đẻ cái nắp bị hỏng rồi, ta muốn làm cho nàng cái mới. Đệ thấy thế nào hả?”

Nam nhân bất đắc dĩ nói: “Đệ không có dùng hộp trang điểm.”

Ngụ ý là hỏi hắn cũng như không hỏi.

Thụy vương liền cười hắc hắc, đem khối gỗ trong tay bỏ xuống, cầm cái khăn vải bố bên cạnh xoa xoa tay.

“Hôm qua, Ngũ tẩu đệ tiến cung thỉnh an mẫu phi, nghe nói mẫu phi muốn gặp đệ. Nếu đệ có thời gian rảnh, tiến cung đi, trò chuyện cùng mẫu phi một lát.”

Thụy vương dừng một chút, lại nói tiếp:

“Tựa hồ… Mạc gia bên kia cũng ở trước mặt mẫu phi nói mấy câu.”

Trên mặt nam nhân vốn dĩ bình thản đột nhiên trầm xuống.

Thụy vương xem xét sắc mặt của hắn, liền thở dài:

“Đều hai năm, đệ còn muốn kéo dài tới khi nào?”

“Ngược lại không đến nỗi.” Nam nhân nói: “Là bọn họ cách đoạn thời gian liền muốn dùng các loại lý do đến trước mặt ta lắc lư một chút, nhắc nhở ta thân phận đích thê của Mạc thị, ta liền cảm thấy có chút ghê tởm.”

Hai người đang nói chuyện, Thụy vương phi Thường Mộc Chi nghe được phủ có khách đến nên vội vàng chạy lại đây.

“Ngũ tẩu.”

Nam nhân vội vã đứng dậy đón chào.

Thường Mộc Chi cho hắn miễn lễ, cười để cho người ta dâng trà, oán trách Thụy vương nói:

“Khách nhân tới cửa, chàng là chủ nhân nơi này, ngay cả ly trà đều không có chiêu đãi.”

Thụy vương hắc hắc cười: “Cửu đệ cũng không phải người ngoài nha.”

Nói xong liền nháy mắt với nam nhân: “Đúng không Cửu đệ?”

Nam nhân bất đắc dĩ cười.

Nam nhân này, rõ ràng chính là cửu hoàng tử đương triều, Lưu Đồng.

Thường Nhuận Chi sẽ không nghĩ tới, nàng đã từng cùng nhân tuyển làm tôn tế của lão thái thái gặp thoáng qua.

Hạ nhân dâng trà, phu thê Thụy vương cùng Lưu Đồng liền ngồi xuống, phẩm trà tán gẫu.

“Hôm nay Cửu đệ đến là vì công việc sao?” Thường Mộc Chi ôn hòa hỏi Lưu Đồng.

Thụy vương nhìn Lưu Đồng một cái, nói:

“Nếu như là chuyện cung yến, đệ cũng không cần lo lắng. Bọn họ tranh cãi ầm ĩ thì cứ để họ tranh cãi ầm ĩ đi, đến cùng vẫn là có chừng mực. Ta cũng còn ứng phó được.”

Chuyện triều đình, Thụy vương cũng chẳng kiêng dè Thường Mộc Chi.

Tuy rằng Thường Mộc Chi cũng không bởi vì vậy mà kiêu ngạo, nhưng có đôi khi cũng sẽ nói chút ý nghĩ của mình, nhưng nếu là đề cập đến chuyện tương đối cơ mật, nàng vẫn là tự giác cáo lui.

Cũng vì nguyên nhân này làm cho Thụy vương coi trọng vị đích thê như nàng.

Hiện tại, hình như Thụy vương và Lưu Đồng nói chẳng phải chuyện cơ mật gì, Thường Mộc Chi cũng nói xen vào:

“Cửu đệ không cần lo lắng, ba năm này có Ngũ ca đệ bên cạnh không học hội, bo bo giữ mình bốn chữ này hắn vẫn là hiểu được.”

Thụy vương cười cười, thấy Lưu Đồng vẫn một bộ dạng mặt mày nhíu chặt, không khỏi tạm dừng một lát sau đó hỏi:

“Làm sao, đệ nghe nói cái gì?”

Lưu Đồng vuốt cằm, nhẹ giọng nói: “Thái tử muốn nhúng tay vào Binh bộ.”

Lục bộ, Hộ bộ đã là địa bàn của Thái tử. Còn lại ngũ bộ, Kỳ vương chưởng quản Lại bộ, Lễ vương gánh chức vị Lễ bộ thị lang, Chúc vương nhậm chứa tuần tra giám sát Hình bộ, Thụy vương tạm giữ chức ở Binh bộ, Sầm vương nhậm Công bộ viên ngoại lang. Do đều là thân phận vương gia, cho nên cũng không có xác thực quan chức các bộ. Nhưng nếu cầm quyền mà nói, dưới Thái tử, cầm quyền nhiều nhất là Kỳ vương, ít nhất là Thụy vương.

Sau khi Thái tử chiếm được Hộ bộ, cuối cùng cũng muốn nhúng chàm vào Binh bộ trong tay Thụy vương không chút quyền thế sao?

Thụy vương nghe nói vậy dừng một chút, ngược lại không cảm thấy có cái gì ngoài ý muốn.

“Hắn muốn đem ta triệt để đá đi sao?”

Thụy vương như có đăm chiêu:

“Ta tạm giữ chức Binh bộ, tuy rằng không có làm chuyện gì hữu dụng với Binh bộ, nhưng mà không có phạm sai lầm. Muốn đem ta đá đi ra, luôn muốn tìm lý do đi.”

Lưu Đồng gật đầu: “Hình như Thái tử muốn mượn cớ cung yến lần này dâng lên tấu chương.”

“Ở trước mặt người Tiên Ti à?”

Thụy vương có chút không thể tin được.

Hắn luôn luôn cảm thấy, theo tính cách yêu thích quyền thế của Thái tử, muốn lãm quyền, vậy đó cũng là chuyện trong nhà họ Lưu bọn họ nha, ở vấn đề đối ngoại, Thái tử vẫn là vẫn muốn giữ thanh danh. Nếu giống như lời Cửu hoàng tử nói, Thái tử muốn ở tiệc chiêu đãi sứ đoàn Tiên Ti gian lận, để cho người Tiên Ti chê cười Lưu gia vương triều, vậy thật đúng là…

Thụy vương nhất thời có chút không nói nên lời, vẫn là Lưu Đồng mở miệng nói:

“Cụ thể Thái tử muốn làm sao cứ để hắn làm, ta không thể nào biết. Ngũ ca đến lúc đó nếu không cứ cáo ốm không đi?”

“Nếu là chủ ý do Thái tử quyết định, lúc đó ta không ở đó, chuyện cũng không ổn lắm.”

Thụy vương hơi hơi nhíu mày, nói tiếp:

“Hắn muốn Binh bộ, ta ở Binh bộ bất quá chỉ là một chức quan nhàn tản, với ta không có liên quan nhiều.”

Lưu Đồng liền thở dài.

“Nếu để cho thế lực Thái tử phát triển như vậy, sau này có thể làm sao đây?”

Thụy vương cười nói:

“”Cho nên đệ hãy ngoan ngoãn đi theo núp dưới mái hiên của hắn, không cần đắc tội hắn. Đến nỗi sau chuyện này… huynh đệ Kỳ vương bọn họ sẽ không trơ mắt nhìn Thái tử mưu quyền.”

“Vậy cung yến lần này —— “

Thụy vương dừng một chút:

“Thuận theo tự nhiên đi. Cáo ốm không đi cũng là cái cớ tốt, ta cũng lười xem sắc mặt bọn hắn. Vừa vặn hai ngày này xác thực có chút mệt, cũng không xem như là khi quân.”

Thường Mộc Chi nhất thời nhìn về phía hắn, vừa mùng vừa giận dữ, nói:

“Bảo chàng đừng làm mấy việc nhỏ nhặt này, chàng liền làm.”

“Là muốn chắc chắn với nàng, vừa vặn ta cũng muốn luyện tập.”

Thụy vương vỗ vỗ mu bàn tay Thường Mộc Chi.

Thấy phu thê bọn họ càn quấy, Lưu Đồng liền đứng dậy muốn cáo từ.

Thường Mộc Chi vội ngăn lại hắn, lưu hắn dùng cơm trưa.

Lưu Đồng nói: “Ngũ tẩu không cần khách khí, ta trở về phủ dùng là được rồi.”

“Trong phủ của đệ cũng không có nữ chủ tử, lúc này trở về, lại phải chờ một chút mới có thể dùng cơm trưa.”

Thường Mộc Chi nói đến nơi này, cũng là dừng một chút, nghĩ đến lời căn dặn của tổ mẫu với nàng, trên mặt càng thêm nhiệt tình chút:

“Vừa vặn đệ cùng ngũ ca đệ trò chuyện nhiều chút, này hai **** tẫn phao ở bên cạnh làm đầu gỗ.”

Thụy vương liền cũng thừa cơ mời Lưu Đồng.

Lưu Đồng thịnh tình không thể chối từ, chỉ phải lưu lại ăn một bữa cơm.

Kế Thê

Kế Thê

Status: Completed Author:

Số chương: 365
Editor: Bộ Yến Tử + Trương Phi Yên

Thường Nhuận Chi tỉnh lại, đập vào mắt cô là khung cảnh cổ đại. Cô như lọt vào sương mù, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Những người này là ai? Cổ nhân sao? Vì cái gì mà cô thấy khung cảnh vô cùng xa lạ này lại nhen nhóm một sự thân thuộc như vậy?

Khi cô vẫn chưa kịp hiểu gì thì một phần trí nhớ ùa vào óc cô khiến cô đau đớn mà ngất lịm....

Diễn biến câu chuyện, cuộc đời Thường Nhuận Chi sẽ ra sao? Mời các bạn đón đọc tác phẩm mới của Hồ Thiên Bát Nguyệt: Kế Thê.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset