Đối với việc này, ngược lại Thường Nhuận Chi cũng không quá mức rối rắm.
Dù sao mặc kệ cuối cùng lai lịch của Diêu Trừng Tây như thế nào, không có quan hệ quá lớn cùng nàng.
Tự nhiên nàng không cần quá để ý chuyện này, thậm chí muốn cùng hắn ta “Nhận thức lẫn nhau”.
Rất rõ ràng, ở thời đại này người còn sống đều tự có tự do sinh hoạt, vốn dĩ làm gì có chuyện đảo loạn ngày lẫn nhau?
Nghĩ thông suốt điểm này, Thường Nhuận Chi dẹp việc này sang một bên.
Sau khi trở về phòng, nàng xuất ra “Lễ gặp mặt” mà Diêu Trừng Tây đưa cho nàng.
Trong bóp là một cái vòng cổ, dây xích chất liệu nhẹ nhàng, bện hiện ra chạm rỗng hoa văn. Điếu rơi thì là vật chất cắt hình giọt nước mưa trong suốt, lớn nhỏ nửa ngón tay cái của nàng.
Diêu Hoàng để sát vào nhìn, ngạc nhiên nói: “Hoa tai này thật khá, quang hạ hảo thiểm.”
Theo góc độ Diêu Hoàng nhìn qua, vừa khéo có thể nhìn đến bộ dáng hoa tai khi bị ánh mặt trời chiếu rọi.
Thường Nhuận Chi nghe nàng ta nói thế, cũng thay đổi góc độ đem điếu rơi đối với ánh mặt trời nhìn nhìn.
Nửa ngày sau, vẻ mặt nàng có chút phức tạp đem vòng cổ bỏ vào trong hà bao.
Đây là kim cương…
Công nghệ cắt kim cương cực kì rườm rà.
“Cất đi.” Thường Nhuận Chi đem hà bao đưa cho Diêu Hoàng, Diêu Hoàng chần chờ hỏi: “Cô nương không chuẩn bị đeo vật ấy sao?”
“Rất thiểm.” Thường Nhuận Chi thản nhiên nói.
Diêu Hoàng cười cười, theo lời thu hồi đồ vật đem cất.
Những ngày kế tiếp, kinh thành thập phần náo nhiệt.
Ngày tổ chức kỳ thi mùa xuân vốn nên ở mùa xuân, năm nay thời gian lại kéo dài đến giữa mùa hè.
Khâm Thiên giam xem ngày tốt, nói khai khảo vào mùa xuân sẽ bất lợi với vận mệnh quốc gia, tuyển mới không nên, cho nên chuyển ngày khai khảo đến hiện tại.
Tới gần khảo tiền, các khách sạn đều kín người hết chỗ, phòng ở dân gia phụ cận cũng bay lên không đi ra, cung cấp nơi thuê cho thí sinh.
Hội làm buôn bán bán hàng rong, chế tác dậy dịch ở bảo tồn đồ ăn, ở trong khảo giam dễ dàng cho làm các loại đồ vật, bày ra buôn bán.
Các hội quán, tửu lâu trong kinh càng là “Thánh địa” cho đám học sinh.
Từ trước lâm khảo tiền, đại thần trong triều, giám khảo, đều sẽ tùy cơ đi trước tới địa phương mà các học sinh này tụ tập, trước đào móc nhân tài. Mà đám học sinh cũng nguyện ý dựa vào cơ hội này, ở trước mặt lương đống triều đình lộ mặt.
Sau khi Thường Nhuận Chi nghe nói ước định thành tục này, tâm có chút ngứa. Bất quá ngại tình huống thân thể hiện tại, nàng cũng không dám chui trong đám người.
Lưu Đồng thấy tâm nàng ngứa ngáy, chuyên môn cho người đi tửu lâu nghe xong học sinh cao đàm khoát luận cùng kỳ văn thú sự, trở về giảng thuật cho Thường Nhuận Chi nghe, mỗi khi nghe tâm tình Thường Nhuận Chi lại thấy cực kỳ vui vẻ.
Kỳ thi mùa xuân là việc không có can hệ gì tới Diêu Trừng Tây, Lưu Đồng cầu xin hắn ta hỗ trợ ra chủ ý cho gánh hát Tây Vực, nhưng lại khiến Diêu Trừng Tây nổi lên hứng thú, sau khi hồi kinh liền cắm rễ trong gánh hát.
Bản thân Diêu Trừng Tây ở kinh thành cũng nổi danh hoàn khố, biết được hắn ta trở về rất nhiều “Bằng hữu” cùng chung chí hướng với hắn ta đều tranh thủ ước hẹn hắn ta xuất môn chơi đùa. Bất quá, đều bị Diêu Trừng Tây cự tuyệt.
Nghe nói hắn ta muốn làm gánh hát Tây Vực gì đó, tất cả mọi người ào ào tò mò, nhưng Diêu Trừng Tây lại không cho bọn họ vào gánh hát nhìn tình hình cụ thể.
Những người này chạm mặt khó tránh khỏi sẽ nghị luận thượng một hai câu.
Nhưng vô hình trung cho gánh hát vừa thành lập là còn không có khai hí thì người cổ vũ không ít.
Ngày gánh hát khai hí vừa vặn là ngày khai khảo kỳ thi mùa xuân năm nay.
Thường Nhuận Chi đã sớm cho người đưa thiếp mời cho Thường Mộc Chi, ước nàng ta đến xem hí trận đầu.
Nguyên bản nói là thành lập một “Ca múa đội”, nhưng căn cứ tình huống thực tế, hay là muốn ở giữa hơn nữa một hai tràng hí mới tốt.
Dù sao dân chúng vẫn thích nhất xem hí.
Lúc trước Thường Nhuận Chi không có xem qua diễn tập, nhưng có nghe Lưu Đồng nói qua hiệu quả rất không tệ, ít nhất hắn rất là vui mừng.
Bây giờ thai nàng đã ổn, cho nên hôm nay khai hí, Lưu Đồng cũng không ngăn cản nàng xuất môn xem hí.
Lưu Đồng tự mình đưa nàng đến chỗ, giao nàng cho Thường Mộc Chi mới chịu rời khỏi.
Dù sao kỳ thi mùa xuân là đại sự trọng yếu tuyển chọn nhân tài có quan hệ tới toàn bộ Đại Ngụy, Lưu Đồng là Hoàng tử, trong lúc này không thể không có việc gì.
“Vương gia nói, Cửu Hoàng tử làm gánh hát tân kỳ.” Thường Mộc Chi ngồi ở bên cạnh Thường Nhuận Chi, cười nói: “Chàng để ta đến xem trước, nếu cảm thấy thú vị mới mẻ độc đáo, trở về nói với chàng, chàng sẽ xem xét thời gian đến xem.”
Thường Nhuận Chi cười hỏi: “Gần đây Thụy Vương không vội sao?”
“Còn đi.” Thường Mộc Chi nói: “Gần đây tương đối vội là Lễ bộ và Lại bộ, Hộ bộ thì thanh nhàn hơn, thời điểm Vương gia đợi ở trong phủ nhiều hơn lúc trước “
Lưu Cảnh Long ở một bên nghe vậy nhăn cái mũi nhỏ, nãi thanh nãi khí cáo trạng cùng Thường Mộc Chi: “Phụ vương không tốt, Đại ca, Nhị ca sợ, A Long cũng sợ.”
Thường Mộc Chi nở nụ cười, xoa bóp cái mũi nhỏ của hắn ta: “A Long sợ cái gì?”
“Sợ phụ vương mắng.”
“Sao phụ vương lại mắng con?”
“À… A Long đọc 《 Thiên tự văn 》, đọc không thuộc phía sau.”
Lưu Cảnh Long buồn rầu nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đô đô thịt của mình lên, vẻ mặt ưu quốc ưu dân.
Tỷ muội Thường thị nhất thời đều nở nụ cười, Thường Nhuận Chi nhẹ nhàng điểm điểm đầu nhỏ của hắn ta: “A Long mới lớn như vậy, đã bắt đầu đọc 《 Thiên tự văn 》 à? Nào, đọc hai câu cho tiểu di nghe một chút.”
Lưu Cảnh Long nghiêng đầu nhìn Thường Nhuận Chi, rối rắm hồi lâu, hỏi: “Thẩm thẩm… Chính là tiểu di sao?”
Thường Mộc Chi bật cười, giải thích với hắn ta: “Vốn là tiểu di, nhưng tiểu di gả cho Cửu thúc, trở thành Cửu thẩm thẩm của A Long.”
Ánh mắt Lưu Cảnh Long ngập nước, cũng không biết hắn ta nghe có hiểu không.
Thường Mộc Chi nói: “A Long, tiểu di còn chờ nghe con đọc《 Thiên tự văn 》 kìa.”
Lưu Cảnh Long hơi đứng thẳng, mu bàn tay khoác sau người, rung đùi đắc ý nói: “Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang. Nhật nguyệt đầy trắc, thần túc liệt trương.”
Đọc đến đó, hắn ta dừng lại, tha thiết mong nhìn Thường Nhuận Chi.
Thường Nhuận Chi thổi phồng nói: “A Long giỏi quá! Đọc thật tốt!”
Thường Mộc Chi cúi đầu nhìn nhi tử: “Lại đọc nhiều vài câu nha.”
“Không nhớ rõ.” Lưu Cảnh Long nháy mắt mấy cái: “Tiểu di nói đọc hai câu.”
Thường Mộc Chi dở khóc dở cười.
Hai tỷ muội đùa tiểu oa nhi, thời gian qua rất nhanh.
Sân mà gánh hát lựa chọn sử dụng cách trung ương kinh thành hơi xa, nơi đó tương đối hẻo lánh nhưng phạm vị rộng rãi, bố trí chỗ ngồi cũng nhiều. Tường vây chỉ tới ngực, cách một đoạn lại có người duy trì trật tự. Tường vây phía bên ngoài, dân chúng còn có thể bưng ghế dài của mình, đứng trên không nhìn vào bên trong, cũng có thể thấy được người diễn hí.
Ghế khách quý tự nhiên được chú ý hơn, đám dân chúng chung quanh thấy ăn mặc của những người này, cũng không dám chen lấn lên trên sợ đắc tội quý nhân.
Bây giờ đã ngồi không ít người, bầu gánh hát cho người ta nâng hai cái loa lớn, treo ở phía trên sân khấu, rồi sau đó lên tiếng thử âm.
Vốn dĩ có người đang nhỏ giọng nghị luận thấy cử chỉ của bầu gánh nhất thời lặng ngắt như tờ.
Bởi vì, âm thanh nói chuyện vừa rồi của bầu gánh khi thử âm, thế nhưng dõng dạc truyền vào lỗ tai mỗi người.
Thường Mộc Chi nhất thời ngồi thẳng thân thể: “Đây là…”
Mặt Thường Nhuận Chi vừa động.
Bầu gánh thấy phía dưới không có người nói chuyện, nhất thời cười mị mắt, nói: “Chư vị khách quan, lão phu có lễ, hôm nay chính là lần đầu tiên diễn xuất của Tây Hành xã chúng tôi, lão phu là bầu gánh Tây Hành xã, đại biểu cho toàn thể Tây Hành xã cung nghênh chư vị khách quan đến đây, cảm tạ chư vị khách quan cổ động. Hôm nay là diễn thử, quan khán Tây Hành xã chúng tôi diễn xuất, không lấy một xu, hi vọng khách quan có thể xem cao hưng, cười vui vẻ.”
Nói xong, dưới đài liền vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.